Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 332: Manh Manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ban đêm, trên bầu trời Lãm Nguyệt Tinh có từng điểm ngôi sao lấp lánh. Vệ tinh tự nhiên ở đây là một tinh cầu lớn hơn mặt trăng và ánh sáng mà nó tỏa ra còn sáng hơn.

Ban đầu Quý Dữu dự định làm bài tập trong một giờ, nhưng có điều bất ngờ đã xảy ra, cô làm theo phương pháp xử lý do Tiểu Dữu dạy, nhưng lại mắc một sai sót nhỏ trong quá trình này, dẫn đến khoảng cách lớn giữa thành phẩm và trí tưởng tượng của cô. Không có cách nào, Quý Dữu và Tiểu Dữu cùng nhau phân tích và cảm thấy lý thuyết và thao tác thực tế chưa được phối hợp tốt, nên Tiểu Dữu đã đưa ra một số hướng dẫn để Quý Dữu làm lại một lần nữa.

Đi đi lại lại mất cả tiếng rưỡi mà vẫn chưa xong.

Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ đang mở, thổi vào trên mặt Quý Dữu xen lẫn một chút mát lạnh, suy nghĩ có phần cứng nhắc của Quý Dữu bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Quý Dữu giữ vững tinh thần và tiếp tục cẩn thẩn tỉ mỉ công việc của mình.

Sau đó, phải mất thêm nửa giờ nữa để xử lý tất cả bài tập bị trực tiếp trả về, cô dùng dụng cụ đo lường để kiểm tra tỷ lệ sử dụng hiệu quả của tài liệu này, vậy mà thực sự đã đạt tới 95%, nhìn thấy kết quả, Quý Dữu cùng Tiểu Dữu đều kinh hãi.

Quý Dữu nhịn không được hỏi: "Tiểu Dữu, trước đây bài tập bị trả về nhà của chúng ta hiệu quả là bao nhiêu?"

Tiểu Dữu mặc dù có trí nhớ tốt, nhưng khi nhìn thấy kết quả mới, trong giọng điệu có chút không chắc chắn: "Hừm... hình như là 80%?"

" Tăng thêm 15%!!!"

Hai người đồng thanh nói rồi cùng nhau cười nhẹ.

Cười cười, trong mắt Quý Dữu ánh sáng càng ngày càng sáng: "Trời ạ, Tiểu Dữu, em thật lợi hại, lại có thể tăng lên 95%!"

Đừng đánh giá thấp sự cải tiến của 15%, hiệu suất càng cao thì càng khó cải thiện, người bình thường càng khó cải tiến những tài liệu cơ bản đã được hoàn thiện trên thế giới một chút, dù chỉ là chỉ 1%, vậy thì, một nhân tài như vậy, họ cũng sẽ là những nhân tài được các phòng thí nghiệm lớn mời.

Tài liệu càng cơ bản thì khả năng cải tiến càng nhỏ, vì những điều cơ bản đã được người đi trước nghiên cứu, tìm hiểu kỹ lưỡng... Vì vậy, việc ai đó có thể cải tiến các tài liệu cơ bản là điều đáng khen ngợi.

Trong không gian khép kín, cô gái nghe được lời khen ngợi trong trẻo không chút nao núng của Quý Dữu, mặt cô lặng lẽ đỏ bừng, cô chạm vào một điểm nào đó trong lồng ngực, cảm giác như có thứ gì đó như vật thật, cảm giác càng ngày càng nóng hơn...

Quý Dữu không biết biểu tình của cô gái trong không gian đóng kín, cười nói: "Ta biết Tiểu Dữu nhà ta là thiên tài nha! Thiên tài nha! Nộp phần bài tập này lên, xem xem lão giáo sư xấu tính đó có dám trả lại cho chúng ta hay không!"

Việc cô bị trả lại bài tập, còn bị hung hăng phê bình một trận, vẫn luôn ở trong tâm trí Quý Dữu. Bây giờ, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình có thể mở mày mở mặt một hồi, giọng điệu càng trở nên phấn khích hơn.

Nghe chị khen, Tiểu Dữu đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, nhất định sẽ không trả lại."

Quý Dữu nhìn bài tập do Tiểu Dữu hướng dẫn, càng xem càng thấy hài lòng và hưng phấn, sau đó, nghe thấy giọng thiếu nữ mềm mềm nhu nhu trong đầu nói: "Chị ơi, chị nên đi ngủ."

Quý Dữu sửng sốt: "Hả? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Nhìn thời gian và thấy đã hơn một giờ rồi.

Quý Dữu Du cười nói: "Hôm nay vui vẻ, muộn một chút đi ngủ cũng không sao." Vừa nghĩ đến lão giáo sư sau khi nhận được bài tập với vẻ mặt kinh ngạc, cô hưng phấn đến nổi không ngủ được."

Ai ngờ, Tiểu Dữu đột nhiên nghiêm túc nói: "Không được! Chị phải ngủ đi! Nếu không, em sẽ không để ý đến chị trong ba ngày."

Quý Dữu: "A ha...Chị đi ngủ đây."

Vừa nói, cô vừa nhảy lên giường, đắp chăn bông, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói: "Nhìn xem... chị thật sự ngoan ngoãn ngủ a, rất ngoan rất ngoan a?"

Ngữ khí trên mặt cô là muốn khen ngợi, đáng tiếc tích cách Tiểu Dữu hướng nội, nhịn hồi lâu, cũng không nói được lời khen ngợi nào, ngược lại nghiêm mặt nói: "Cũng không được phép nói chuyện!"

Quý Dữu: "..."

Sau khi bị Tiểu Dữu đối xử như vậy, Quý Dữu nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi, cô ngủ rất say.

Ngày hôm sau.

Sau một đêm ngon giấc, Quý Dữu tỉnh dậy, chạy một vòng quanh khu ký túc xá sau khi kiếm được một ít tiền từ Thịnh Thanh Nham, cô cọ xát xe miễn phí của Thịnh Thanh Nham đi đến lớp.

Sau khi trở về từ khóa huấn luyện đặc biệt, Quý Dữu và các bạn cùng lớp mỗi ngày đều phải học thêm ngoài việc ăn và ngủ, về cơ bản họ dành toàn bộ thời gian cho việc học và không có thời gian để lo lắng về bất cứ điều gì khác.

Vì thế--

Quý Dữu luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, nhưng cô cẩn thận đếm lại việc mình làm mỗi ngày sau khi trở về, phát hiện không có thiếu sót a.

Thế là, cô không suy nghĩ nhiều về điều đó nữa, tiếp tục cống hiến hết mình cho việc học tập căng thẳng.

Ngay khi chuông hết giờ vang lên, Quý Dữu vội vã chạy đến căng tin cùng Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều và những người khác, khi cô đang xếp hàng mua cơm, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một số liên lạc xa lạ.

Quý Dữu xác định không biết, nên cô tưởng bên kia gọi nhầm số và từ chối trả lời cuộc gọi. Nhưng người này vẫn kiên trì gọi lại, lúc này, Quý Dữu mới chú ý, nhanh chóng bắt máy.

Nhấc lên xong, người bên kia vẫn im lặng.

Quý Dữu trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Xin lỗi, bạn đang tìm ai?"

Ở phía đối diện, có thể nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt nhưng vẫn im lặng.

Quý Dữu không hiểu ra sao, thầm nói: "Có lẽ thật sự là gọi nhầm."

Vừa định cúp máy, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nam từ bên kia truyền đến: "Xin chào, đây là bạn học Quý Dữu sao? Xin lỗi bây giờ đã làm phiền bạn, tôi là chủ quán lẩu ở khu phố thương mại, là thế này, Manh Manh một đoạn thời gian rồi không có thấy bạn, đặc biệt nhớ bạn rất nhiều, nên tôi muốn thay mặt nó hỏi bạn khi nào mới có thời gian đến nhà hàng lẩu một chuyến a?"

Quý Dữu đột nhiên vỗ vào đầu, sau đó cô đã nhớ ra chính mình đã quên cái gì!

--Manh Manh!

--Con lạc đà alpaca Manh Manh!

Chính mình đã hứa với Manh Manh, thỉnh thoảng sẽ đến thăm nó và chơi với nó...

Quý Dữu vội vàng nói: "Có rảnh, có rảnh, tôi lập tức tới đó liền."

Không biết Manh Manh bạn nhỏ đáng yêu này có tức giận hay không?

Nghe vậy, chủ quán thở phào nhẹ nhõm, cười nói: " Quý Dữu, bây giờ bạn chưa ăn gì phải không? Trong quán tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi, nếu không phiền, bạn có thể tới đây dùng bữa trưa."

Ai u ~

Còn có chuyện tốt như vậy à.

Làm sao Quý Dữu có thể không trả lời?

Thay vì nhìn thấy khuôn mặt keo kiệt của tên Hà Tất khó ưa, cô còn không bằng đi ăn trưa với Manh Manh bạn nhỏ đáng yêu.

Nói được thì làm được, Quý Dữu lập tức bước ra khỏi hàng mua cơm trưa, Sở Kiều Kiều nhìn thấy hành vi của Quý Dữu, không khỏi nhắc nhở: "Bạn học Quý Dữu, cậu đi đâu vậy? Cơm trưa không có cách nào mua dùm a."

Quý Dữu xua tay nói: "Tớ đi phố thương mại ăn cơm."

Sở Kiều Kiều không khỏi có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu có tiền sao?"

Quý Dữu: "... Cậu nói cái gì vậy a, dù tớ nghèo đến đâu, sao có thể thiếu tiền một bữa cơm?"

Sở Kiều Kiều vừa nói ra những lời này, cô liền cảm thấy lời nói của mình có chút kỳ quái, cô giơ tay gãi đầu, cười nói: "...Tớ không phải là nói cậu nghèo, trong mắt tớ, bạn học Quý Dữu nghèo cũng tốt, giàu cũng được, cậu vẫn là người đẹp mắt nhất trên thế giới."

Quý Dữu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top