Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 334: Dỗ Manh Manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đồng cỏ.

Một người và một con alpaca dựa sát vào nhau, cảnh tượng này thật hài hòa.

Sau khi hoà thuận với Manh Manh, Quý Dữu không ngừng nói, cô là người có tích cách thích nói nhiều, thêm vào đó, cô đang đối mặt với Manh Manh, lại biết Manh Manh thích nghe mình kể chuyện, vì vậy cô đã nói với Manh Manh mình đã học được rất nhiều điều về khóa huấn luyện đặc biệt tại trạm vũ trụ Đào Viên lần này.

Sau khi nghe cô nói đến chuyện mình hợp tác với các bạn cùng lớp để tiêu diệt một con tinh thú cấp 4, Manh Manh đã dùng chân mạnh mẽ cào cào để bày tỏ sự phấn khích của mình.

Khi Quý Dữu nói đến việc cô dựa vào cơ trí của mình, dẫn dắt một nhóm bạn đi nhặt xác tinh thú ngoài không gian, kiếm bộn tiền, Manh Manh đem đầu cọ tới, dùng lực hôn lên má Quý Dữu.

Khi nói về sự hy sinh của tiền bối Dương Bân và Lục Trinh, thần sắc Quý Dữu trở nên ảm đạm, Manh Manh cảm thấy một bầu không khí bi thương bao trùm trên thân người này. Đôi mắt nó hơi hoang mang nhưng vẫn nhẹ nhàng đến gần Quý Dữu, cọ xát gương mặt của cô.

Đây là đang an ủi đúng không.

Bi thương trong lòng Quý Dữu trong phút chốc bị xua tan, cô giơ tay chạm vào đầu Manh Manh, cô không quan tâm Manh Manh có hiểu hay không, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Manh Manh,  chị đã đem bi thương cất đi, hướng tầm mắt về phía trước, bước đi về phía trước, thực lực của chị vẫn còn quá yếu nên việc nâng cao thực lực của mình là điều cấp bách trong tương lai, về sau mỗi ngày chị đều muốn cố gắng tập luyện."

Manh Manh nghe không hiểu, nhưng nó có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ trên người có mùi hương dễ chịu bên cạnh này, Manh Manh vươn đầu qua, mở miệng: "Gào ~"

Quý Dữu mím môi cười: "Ý của em là muốn chị cố gắng lên đúng không? Chị đã nhận được, nhất định sẽ cố gắng lên!"

Manh Manh: " Be be ~"

Thật là đáng yêu.

Cũng quá ngốc manh.

Quý Dữu nhịn không được ôm đầu Manh Manh, dùng sức xoa xoa: “Manh Manh, em đúng là một tiểu đáng yêu biết quan tâm, thật ngoan, thật ngoan, thật ngoan nha…”

Đang nói, cô lại cảm thấy bụng mình cồn cào.

Lúc này Quý Dữu mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm trưa. Mỗi ngày có rất nhiều nhiệm vụ huấn luyện và học tập nặng nề, Quý Dữu phải ăn đúng giờ, nếu không cô sẽ cảm thấy bụng đói kêu ầm ĩ.

Đương nhiên, cô cũng không vội ăn cơm, lần này đến đây cô nhận được nhiệm vụ từ chủ quán lẩu, đó là thuyết phục Manh Manh ăn thật ngoan, không được cáu kỉnh mà bỏ ăn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Quý Dữu giơ tay lên, chạm vào cái bụng teo tóp của Manh Manh, không khỏi mỉm cười: "Manh Manh, em có đói không? Có muốn ăn chút cỏ không?"

Xung quanh là đồng cỏ tươi tốt và tươi non, được thiết kế đặc biệt để cung cấp thức ăn cho lừa alpaca.

Manh Manh nghe xong, khịt mũi, tựa hồ có chút không muốn.

Quý Dữu hỏi: “Em có thể nói cho chị biết, tại sao lại cáu kỉnh không chịu ăn?”

Giỏi lắm!

Chủ tiệm lẩu nói, trước đây chú lừa alpaca này thường xuyên sẽ hậm hực, một khi hậm hực thì sẽ không chịu ăn cỏ, lúc đó Quý Dữu không tin, nhưng giờ đây khi thực sự nhìn thấy, cô mới biết đây là lời nói thật.

Cái này không thể được nha.

Nhân loại vẫn còn rất nhiều người không đủ ăn, sống bằng thực phẩm bổ sung mỗi ngày. Manh Manh sinh ra trong một gia đình tốt như vậy, có người chủ tốt đối xử với cậu như một đứa trẻ, thế mà còn thường xuyên cáu kỉnh, hoặc là Manh Manh chính là quá yếu ớt, hay là có lý do nào đó.

Về điểm này, Quý Dữu cũng không gấp gáp, bây giờ chủ tiệm lẩu cũng không có cách nào thay đổi hoàn toàn tính tình của Manh Manh nên cô trong nhất thời không biết phải làm gì, tuy nhiên, Quý Dữu vẫn nảy ra ý hay nên bấm chuông.m

Ngay lập tức, chủ quán lẩu bước vào, khi nhìn thấy Manh Manh và Quý Dữu đứng cạnh nhau, bầu không khí rất hòa hợp, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm và thầm nghĩ: Quả nhiên mời bạn học Quý Dữu tới là đúng đắn.

Kết quả là, chủ quán lẩu vừa bước vào, Manh Manh lập tức quay đầu sang một bên.

Chủ quán lẩu nhìn thấy biểu hiện của Manh Manh cũng không để ý, trước tiên cũng không có ý định dỗ dành Manh Manh, quay đầu cười nhìn Quý Dữu nói: “Bạn học Quý Dữu, tôi đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho cô rồi, có muốn ra ngoài ăn bây giờ hay không a?

Quý Dữu cũng nhìn thấy cảnh này, cười nói: “Không cần phải ra ngoài ăn, nếu như ông chủ không phiền, người có thể mang cơm trưa vào, Manh Manh và tôi cùng nhau ăn trưa.”

A ?

Manh Manh có muốn ăn không?

Chủ quán lẩu nghe vậy, ánh mắt sáng lên, không có lý do gì mà không đáp ứng, lập tức nói: “Được, tôi sẽ đưa qua ngay.”

Sau đó, hắn đi ra ngoài, một lúc sau, chủ quán lẩu bước vào với bữa trưa trên tay, Quý Dữu gần như chảy nước miếng khi nhìn thấy. Cũng may, bây giờ cô cũng là người từng va chạm xã hội, sẽ không vì một bữa cơm phong phú mà thất thố.

Chủ quán lẩu cười nói: “Thật ra món đặc sản của tôi không chỉ có món lẩu. Món gà chân dài nướng này cũng là đặc sản của tôi. Tuy nhiên, vì chế biến quá rắc rối nên không có trong thực đơn. "

Vừa nói, hắn vừa đặt con gà chân dài vàng óng ả xuống, đây là món chính, còn có vài món phụ, trái cây, đồ uống... đều là đồ ăn tự nhiên, tỏa ra mùi thơm của đồ ăn tự nhiên.

Tóm lại, nếu bữa ăn này theo kiểu gọi món trong một nhà hàng thì chắc chắn sẽ không dưới 10.000 điểm tín dụng.

Vỗ trán --

Quý Dữu có chút rối rắm.

Cô có cần phải trả tiền không?

Hay là không trả tiền?

.........

Chủ quán lẩu cười nói: "Bạn học Quý Dữu, cô ăn bao nhiêu tùy thích, cứ thoải mái ăn đi. Cô có thể đến giúp tôi chăm sóc Manh Manh, ân tình này không thể nào so sánh được với một bữa ăn."

Quý Dữu có chút xấu hổ: "Sao lại không biết xấu hổ như vậy?"

Nhưng cô suy nghĩ một chút, không hề khoa trương mà nói thẳng: “Vậy tôi sẽ không khách sáo.”

Chủ nhà hàng lẩu nghe vậy rất vui vẻ nói: "Bạn học Quý Dữu, nếu cô cần gì nữa, chỉ cần nhấn chuông là được."

Quý Dữu: "Được."

Sau đó, chủ quán lẩu bước ra ngoài.

Ăn đồ ăn của người khác, đương nhiên phải cố gắng nhiều hơn, Quý Dữu nhìn Manh Manh bên cạnh nói: “Manh Manh, em không đói à, không muốn ăn sao? Vậy chị không đợi em, chị muốn đi ăn cơm."

Món gà chân dài nướng này bên ngoài cháy đen, bên trong mềm, chưa kể mùi vị thơm ngon đến mức muốn nuốt cả ngón tay, răng và lưỡi, Quý Dữu giật liên tiếp hai cái đùi gà, chẹp chẹp, không đến vài phút, đã ăn xong.

Cô vừa ăn vừa chậc chậc lên tiếng, vẻ mặt say sưa này khiến ngay cả Manh Manh, loại động vật chỉ ăn cỏ mà không ăn thịt, cũng bị khơi dậy cảm giác thèm ăn, tuy nhiên, nhìn thảm cỏ xanh dưới chân, nó có chút do dự: đã nói sẽ tuyệt thực đến cùng, nhưng nếu việc này dễ dàng bị phá vỡ --

-- Manh Manh sẽ cảm thấy rất mất mặt.

Quý Dữu thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của Manh Manh, trong lòng cười trộm, đột nhiên lớn tiếng nói: “Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến hoảng. Manh Manh cũng là sắt, hơn nữa cỏ cũng là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến hoảng, Manh Manh nhất định cũng đói rồi, vậy còn chờ gì nữa? Cùng theo chị ăn chung nha."

Manh Manh: "Be be --"

Hú lên một tiếng, Manh Manh lập tức cúi đầu vui vẻ gặm cỏ dưới chân.

Quý Dữu vỗ nhẹ đầu Manh Manh, cười nói: "Manh Manh thật là một đứa bé ngoan, đáng yêu ngoan ngoãn, chị sẽ luôn thích Manh Manh."

Manh Manh nghe xong liền vui vẻ ngẩng đầu lên: "Gào gào gào..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top