Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 337: Nói Dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Dữu có chút không thể tin được những gì một mình Thịnh Thanh Nham nói, cô quay lại nhìn Sở Kiều Kiều bên cạnh và hỏi với giọng điệu cố tình cường điệu và khiếp sợ: "Kiều kiều,  cô giáo Mục thực sự muốn các cậu lọt vào top 100 trong giải đấu liên minh sao? Top 100 cũng không phải chuyện đùa, trong liên minh có ít nhất mấy chục triệu học sinh năm nhất, muốn vào được top 100 thực sự rất khó, được chứ? Cô ấy sao có thể cố tình đưa ra dạng yêu cầu này đối với các cậu như vậy?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Quý Dữu, Sở Kiều Kiều mỉm cười xua tay: “Mặc dù cô giáo Mục đối với chúng tớ có chút nghiêm khắc, yêu cầu tương đối cao, nhưng cậu yên tâm, Quý Dữu, tớ sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng, tớ nhất định sẽ lọt vào top 100."

Đối với thực lực của bản thân, Sở Kiều Kiều không hề đánh giá thấp bản thân mình mà tràn đầy tự tin.

Quý Dữu nghe xong khóe miệng nhếch lên nói: "Kiều Kiều, tớ đương nhiên tin tưởng cậu có thể lọt vào top 100, nhưng về phần những người khác, chỉ là..."

Khi cô nói, ánh mắt của cô dường như vô tình rơi vào Nhạc Tê Nguyên, Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh và những người khác.

Cảm nhận được ánh mắt khinh thường này, Nhạc Tê Quang là người đầu tiên nhảy ra mắng: "Số 4444 cặn bã yếu đuối, ánh mắt này của cậu là có ý gì a? Ý cậu là sao? Sao cậu dám nghi ngờ thực lực của baba?"

Quý Dữu liếc hắn một cái, nói: "Tớ không có nghi vấn thực lực của cậu, tớ nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu."

Nhạc Tê Quang nhảy dựng lên: "Số 4444! Đi chết đi a!"

Quý Dữu bĩu môi: "Nhàm chán."

Nhạc Tê Quang: "..."

Nhìn thấy người anh trai thiểu năng của mình lại ăn quả đắng, mí mắt Nhạc Tê Nguyên giật giật, nhưng cậu vẫn đứng dậy, liếc nhìn Quý Dữu và nói: "Được rồi, chúng ta có thể lọt vào top 100 hay không, cũng không cần bạn học Quý Dữu quan tâm, người thậm chí còn không lọt vào vòng thăng cấp a, nếu không ngại mệt mỏi, cậu có thể phất cờ reo hò, cổ vũ cho chúng tớ trên khán đài khi chúng tớ thi đấu.

Khóe môi Quý Dữu cong lên:

[ Ai u ~

Khẩu khí không nhỏ a.

Nhưng nếu bạn học Độc Bá Vũ Trụ này biết được sức mạnh mà cậu ấy kiêu ngạo đã hai lần phải ăn thiệt trong tay một kẻ yếu đuối như mình, không biết biểu tình của cậu ấy sẽ như thế nào.]

Hừ hừ ~

Quý Dữu nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: "Đến lúc đó, tớ nhất định sẽ đi phất cờ cổ vũ cho các cậu, yên tâm đi."

Dừng một chút, Quý Dữu liếc nhìn trong số ít người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Trường Thanh. Biểu tình trong nháy mắt thu lại, giọng điệu vô thức nịnh nọt: “Những người khác không biết có thi đấu lọt vào top 100 hay không thì tớ không dám nói, nhưng bạn học Thẩm Trường Thanh nhất định có thể tiến vào top 100!" Vừa nói, ánh mắt cô sáng ngời nhìn chằm chằm Thẩm Trường Thanh, nắm chặt nắm tay, lớn tiếng động viên: "Bạn họcThẩm Trường Thanh, cậu giỏi lắm! Phải tin tưởng chính mình chắc chắn có thể lọt vào top 100.”

Thẩm Trường Thanh: “…”

Bạn học Quý Dữu, số 4444, đối với người khác luôn khách khí, nhưng mỗi lần nói chuyện với mình, trong giọng điệu luôn có cảm giác kỳ lạ, nói lấy lòng thì không quá giống, nói nịnh nọt cũng không quá giống, nghe có vẻ giống lời tâng bốc nhưng không hoàn toàn giống như nói tâng bốc. Nói bội phục, tin phục, cũng rất không giống, nói ngưỡng mộ thì không hoàn toàn đúng, nếu nói yêu thích ? Nghĩ đến đây, Thẩm Trường Thanh bỗng nhiên toàn thân run rẩy, sắc mặt có chút thay đổi.

Không !

không có khả năng.

Nhưng thái độ của cô ấy bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Cậu nhớ kỹ trước kia bạn học Quý Dữu không phải như thế a......

Bất quá, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng Thẩm Trường Thanh vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, ngữ khí có chút khiêm tốn nói: “Tớ sẽ cố gắng hết sức.”

Quý Dữu cười khúc khích và nói: " Người anh em, cố lên nha!"

Sau một màn này đi qua, Quý Dữu trở lại ký túc xá, nhưng sau khi tìm hiểu, cô tin chắc ngoại trừ mình, giáo viên Mục Kiếm Linh đối với tất cả học sinh trong hệ chiến đấu, ngay cả những học sinh mạnh nhất như Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh... đều chỉ yêu cầu ở top 100 mà thôi.

Nhưng! ! !

Cô giáo Mục Kiếm Linh muốn chính mình lọt vào top 10! Điều này có nghĩa là gì?

Điều đó chính minh cô giáo Mục thực sự coi trọng và công nhận mình là người có thực lực mạnh nhất toàn trường.

Quả nhiên--

Dưới quyền của ta tất cả mọi người đều yếu đuối và cặn bã!

Hahaha……

Với lòng tự tin dâng trào đến cực điểm, Quý Dữu quay trở lại ký túc xá và lập tức pha cho mình một tách trà sữa Vân Vụ, trà vừa uống vào bụng, cô cảm thấy toàn thân sảng khoái, thể xác tinh thần thư giản!

Toàn bộ thế giới tinh thần của cô, sáu sợi tơ tinh thần, như được tắm trong ánh nắng ấm áp, toàn thân cô tràn ngập hơi ấm. Cô ước gì mình có thể thưởng thức hương vị tuyệt vời này.

Tuy nhiên, tác dụng của một tách trà sữa chỉ kéo dài khoảng một phút, cảm giác sảng khoái này sẽ dần tiêu tan.

Quý Dữu liếm môi, không khỏi thưởng thức hương vị trà sữa từng chút một...

Lập tức, ánh mắt của cô rơi vào chiếc lọ đựng trà Vân Vụ, sắc mặt cô đột nhiên trở nên có chút khó coi: Đáng tiếc, lượng trà Vân Vụ quá ít, mỗi lần cô chỉ có thể sử dụng một ít, nếu có thể uống một trận chán chê thì tốt biết bao nha.

Đương nhiên--

Quý Dữu biết rất rõ suy nghĩ này của mình, nhất định chính là si tâm vọng tưởng, nhưng, con người vẫn phải mơ mộng thường xuyên, để cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn.

Đúng lúc này, có chuông reo.

Quý Dữu vừa nhìn thấy thì ra là cô giáo Mục Kiếm Linh, cô lập tức ngừng cười, nhanh chóng bắt máy: “Cô giáo... cô gọi cho em, có phải cô biết em sắp hết trà Vân Vụ rồi, cho nên muốn  đưa cho em thêm chút nữa phải không a ?”

Mục Kiếm Linh hừ lạnh một tiếng: " Em suy nghĩ nhiều quá, nên đi kiểm tra đầu óc một chút.”

Quý Dữu nghe vậy cũng không có coi trọng, cười hắ hắc nói: "Em chỉ là đang nằm mơ thôi."

Mục Kiếm Linh nói: “Nói chính sự.”

Quý Dữu nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

Mục Kiếm Linh không hề nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Sau khi uống trà Vân Vụ liên tục ba ngày, tinh thần lực của em có thay đổi gì không?"

Quý Dữu khóe môi cứng đờ, cô đang suy nghĩ, có thể bịa đặt một chút thay đổi sao? Suy cho cùng, ngoài những thay đổi ở Tiểu Dữu, bản thân Quý Dữu thực sự không cảm nhận được bất kỳ thay đổi nào cả.

Nhưng--

Quý Dữu sẽ không nói bất cứ điều gì về Tiểu Dữu, ngay cả với giáo viên Mục Kiếm Linh.

Vì thế--

Là nói không có sự thay đổi nào, hay nói mình có chút hoảng sợ?

Mục Kiếm Linh nhìn thấy biểu tình trên mặt Quý Dữu qua video ba chiều, biết cô đang định làm gì, cau mày nói: “Nói thật đi.”

Quý Dữu: "..."

Quý Dữu gãi đầu nói: "Cái kia... cô giáo.......Nói ra cô nhưng tuyệt đối đừng thất vọng, em cảm thấy tinh thần lực của em sau khi uống xong cũng không có thay đổi bao nhiêu..."

Mục Kiếm Linh nghe được lời này, sắc mặt có chút đen.

Quý Dữu đổi chủ đề, nghiêm túc nói: “Nhất định là lượng quá nhỏ! Cho nên mới không có chút biến hoá nào, cái gọi là lượng biến sẽ dẫn đến chất biến, em nghĩ nếu uống nhiều trà Vân Vụ nhất định sẽ có biến hóa. Cho nên....... cái đó……cô giáo……”

Mục Kiếm Linh cau mày, không để ý tới Quý Dữu liên tục liếc nhìn, cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Quý Dữu rồi mắng: “Làm nhiều, mơ ít. Được rồi, cúp máy.”

Dứt lời, liền muốn đóng lại thông tin.

Quý Dữu vội vàng kêu lên: "Ai! Cô giáo, đợi một chút nha! Cái kia, em có chuyện muốn hỏi cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top