Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Đường gia thần kỳ

Chương 1: Đường gia thần kỳ

Cologne, Đức

Bầu trời trông như mới được rửa qua, có thể nhìn rõ một khoảng rất cao, rất xa, mây trắng tụ thành một đám lớn, lặng lẳng trôi tại chân trời, không gian phía trên tinh thuần như một tấm kính lớn trong trẻo.

Dưới bầu trời, hết thảy đều phá lệ rõ ràng. Vách tường đá trải dài xếp ở hai ven đường như tượng, hoa mân côi cùng tulip đã nở rộ, còn có con đường cái mang màu đen tuyền của nhựa đường long lanh dưới ánh mặt trời, tạo thành một bức tranh lung linh bằng màu nước.

Sông Ranh rộng lớn chậm rãi chảy qua thành phố, đem thành thị chia thành hai nửa. Phía tây sông Ranh là nhà thờ lớn hai tháp đá sắc xanh lục trong tia nắng mới ửng lên từ phía đông lóe sánh rạng rỡ, trang nghiêm, túc mục, đậm khí thái thánh thần.

Mùa đông ở Cologne không phải rất lạnh, cho dù đang tháng mười hai cũng không thấy bóng dáng bông tuyết, mọi người đi trên đường quần áo cũng vừa phải, không có áo bông nặng, mặc dù sợ lạnh mình cũng chỉ mặc áo dài một chút.

Vì là buổi sáng, những quán cà phê ven đường trong quảng trường thưa thớt khách đến, không khí thanh đạm, mát mẻ. Phong cảnh rất đỗi yên bình khiến nam nhân ngồi dựa bên đường hai mắt sáng ngời thưởng thức.

Cốc cà phê trên bàn đã nguội nhưng hắn một chút cũng không để ý, ánh mắt dời về cái máy tính trước mặt, hai tay gõ gõ.

Người hắn hơi nghiêng đi, tay trái thanh thản khoác lên lưng ghế dựa, cho dù dáng ngồi này có phần chưa đúng quy củ, nhưng có thể nhìn ra được hắn đã được dạy dỗ lễ nghi tử tế.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo lông dê rộng nâu nhạt, trên cổ quàng khăn xám đậm, đôi chân thon dài thẳng tắp được bao bọc bởi quần dài xanh đen mộc mạc, cuối cùng là một đôi giày da cùng tất cùng màu gam đậm hơi già dặn.

Một thân đơn giản vô cùng, phong cách đầu đường châu Âu, liếc một cái là có thể thấy được nhưng hắn lại toát ra vẻ tùy ý mà tao nhã, cho dù là một cái bóng cũng liên tiếp hấp dẫn sự chú ý của người qua đường. Thậm chí còn xuất hiện mấy cô gái đầy dũng khí đi đường vòng để nhìn khuôn mặt hắn trông như thế nào.

"Mộ, em rốt cuộc có về hay không về?" 

Trên màn hình máy tính là một nam nhân khác, đường nét anh tuấn tràn đầy phẫn nộ, một bộ như có thể phun ra lửa.

Đường Mộ buông cốc cà phê trong tay, tay trái ở trên lưng ghế buông xuống, vô tội nhún vai:

"Anh muốn nghe lời nói thật?"

"Em dám nói không trở lại, anh liền cho nổ cái chỗ Đức Đức gì đấy của ngươi!" nam nhân không hỏi, trực tiếp nói kết quả. Bởi vì hắn đã quá quen thuộc Đường Mộ, biết chắc một khi người nọ mở mồm 300% sẽ nói cái gì.

"Anh ba, anh thật sự không có tính nhẫn nại." Đường Mộ nhún vai, không rằng câu nói đầy oán giận kia có giá trị vũ lực.

"Nhẫn nại cha mày! Nhẫn nại của anh đã sớm bị chị dâu của em chà đạp đến không còn chút nào. Em đừng nghĩ trên người anh còn có từ nhẫn nại!"

"Anh ba, cha em cũng là cha anh." Đường Mộ không nhanh không chậm trả lời lại.

"Đường Mộ! Em sống đủ lâu rồi đúng không?" rốt cuộc sức kiên nhẫn của nam cũng bay hết.

"Không, còn sớm."

"Vậy em chuẩn bị dọn dẹp một chút, anh tìm người đến tiễn em đi nhanh một chút, tránh để em than thở còn sớm. Cho là em không về, anh kết hôn lớn như vậy, thấy mặt em anh sợ nhịn không được mà làm thịt em!" nam nhân tức giận đến cười lạnh, nói xong trực tiếp cắt camera.

"Chậc chậc, thực không kiên nhẫn." Đường Mộ không để ý lắm giật giật mi. Mỗi lần chọc cho anh ba vốn đã nóng nảy thành bùng nổ, nhìn bộ dạng cuồng bạo, hắn lại cảm thấy phi thường thành tựu.

Thẳng người đứng dậy, vặn vẹo cái eo lười biếng. Ừ, nên tạm biệt cái thành thị thanh thản này thôi. Nên trở về xem, mẫu thân đại nhân đã sớm thúc giục nhiều lần. Nếu không quay về, trong nhà thực sự sẽ phái người đến mời hắn về.

Nhớ tới mẫu thân đại nhân xinh đẹp, Đường Mộ lại cảm thấy đau đầu. Lần này trở về xem ra phải chuẩn bị sẵn sàng, bị nói đến nỗi tai đóng kén mất.

Xem đi! Ngay cả anh ba tối ngày đều chỉ biết đùa giỡn cũng đã kết hôn. Hắn không phải sẽ bị lên sàn sao?

Lần này xem ra lại là cả nhà đều xuất động! Bà mẹ thân ái khẳng định đã kích động cả gia đình đến thảo phạt hắn. Hình ảnh nhà bọn họ là đoàn kết đến làm người ta hâm mộ cực kỳ, đặc biệt là cái loại bức hôn này.

Nhưng hắn muốn trở về a! Cái nhà kia, làm hắn quyến luyến.

Đường tam thiếu Đường gia đại gia tộc kết hôn tuyệt đối là tiêu điểm chú ý năm nay.

Đường gia là cái tên truyền kỳ trong thương giới. Trừ bỏ việc buôn bán như thần làm người ngoài say sưa bàn tán, thu được nhiều lời nói nhất phải kể đến bốn công tử Đường gia lớn và bốn công tử Đường gia bé.

Đường lão gia có bốn con trai tên tuổi lớn đến nỗi người trong giới nghe tên là sợ mất mật. Đường gia là gia tộc phát triển xí nghiệp. Sau khi Đường lão gia sáng lập tập đoàn Đường thị, và cũng là người tập trung mọi quyền cao nhất đầu tiên, và cũng là cuối cùng. Sau là bốn con trai tiếp quản Đường thị.

Bốn đứa con ấy của Đường lão gia, cũng thật kì lạ. Người người đều muốn mình điều khiển tất cả, người người đều muốn "phao gia khí nghiệp". Nhưng bốn huynh đệ lại không chút gánh nặng đem tập đoàn chia rẽ, mỗi người quản lý một phần, mình làm việc mình, một khi gặp phải sự kiện trọng đại mới tập trung cùng nhau giải quyết.

Phòng làm việc của bốn người cùng ở tầng trệt. Hướng bắc là Đường đại, hướng nam là Đường nhị, hướng đông là Đường tam, hướng tây là Đường tứ. Đều tự có thư kí, đều tự có bản đồ, đều tự phân công, dị thường nhất là bọn họ đều tách riêng khỏi cấp dưới

Không có cảnh tranh chấp nảy lửa như nhà người ta, hết thảy đều bình yên vô sự, tạo nên một Đường gia thành tựu khổng lồ.

Đường gia trong thương giới phải nói là hùng mạnh tột cùng. Đứa nhỏ nhà người ta có đứa nào không vì âm mưu tranh gia sản mà phấn đấu. Hài tử nhà người ta hai đứa là có thể đấu nhau tới đầu rơi máu chảy, còn bốn đứa con trai Đường gia đúng thật là thân huynh đệ.

Bốn huynh đệ Đường gia không thấy nổi một người dã tâm bừng bừng. Đến đời thứ ba cũng không có. Đường lão tam có một đôi song sinh cùng một đứa con trai, ba người còn lại cũng chỉ có độc nhất một đứa con là nam.

Con trai Đường lão đại là Đường Ngạo, tuổi tác xếp thứ ba trong các anh em, gọi là Đường tam thiếu. Con trai Đường lão nhị Đường Qua là lớn nhất. Tiếp đó là con trai Đường lão tam Đường Bác xếp thứ hai cùng đôi song sinh Đường Tâm, Đường Nhất ở xếp thứ tư. Nhỏ nhất là đứa con trai của Đường lão tứ, Đường Mộ. Tiểu tử này là phụ bối, tiểu bối duy nhất chỉ muốn chuồn mất. Cũng là người duy nhất phủi bỏ thành công trong các huynh đệ, vứt bỏ xí nghiệp để chạy ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống tiêu sái. Nhắc đến, các huynh đệ đều đỏ mắt không thôi.

Ba năm, thừa dịp Đường Ngạo kết hôn, Đường gia dù thế nào cũng bắt bằng được Đường Mộ về nước, bởi vì hắn, Đường gia liền xuất hiện quy củ bất thành văn - tảo hôn.

Đường lão gia năm nay đã tám mươi nhưng vẫn còn rất khoẻ, rảnh rỗi sinh vô sự. Thích an bài nhân sinh đại sự cho cháu trai cháu gái trong nhà. Bản thân ông năm hai mươi lăm tuổi đã kết hôn, cho nên mấy đứa cháu không thể có ngoại lệ. Đường Qua, Đường Bác, Đường Tâm, Đường Nhất tất cả đều tổ chức sinh nhật rồi kết hôn ngay lập tức. Hiện tại hoa hoa Đường tam thiếu hai mươi tám đã "cao tuổi" thành gia, đương nhiên còn lại mình Đường Mộ mới chỉ hai mươi sáu. Nhưng nói cho cùng cũng chạy không thoát.

Cho nên Đường Mộ ở Đức một trăm cái mươi cái cũng là không muốn. Nhưng mẫu thân hắn gọi hàng trăm cuộc điện thoại, gửi hàng ngàn phong thư giục hắn về nhà. Không muốn cũng phải về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top