Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Bạn gái cũ của thiếu gia nhà giàu (45)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Dưới ánh nến, nữ nhân vẫn tươi cười thản nhiên như vậy. Đối với những người trong vòng có kim chủ, hắn cũng không tính là chán ghét. Chỉ là không nghĩ tới, Đường Quả cũng là một thành viên trong số đó.
     "Không có."

    Trần Việt Sinh đột nhiên nhớ tới bối cảnh của Đường Quả vô cùng bình thường. Nàng là một bé gái mồ côi, vừa học vừa làm trong học viện âm nhạc. Nếu không có người đứng sau lưng kéo nàng một phen, khả năng sẽ không thể đi đến được hôm nay.

      Biết được Lãnh Duệ là kim chủ của nàng, hắn không chỉ không chán ghét, ngược lại còn có vài phần thương tiếc.
       "Ồ..." Trên mặt Đường Quả vẫn treo lên ý cười, "Có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng anh Trần sẽ không thích người như thế."
       "Không...Không có..."

      Trần Việt Sinh có chút khẩn trương, hắn tinh tế đánh giá lại nữ nhân trước mặt một chút. Khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, thập phần hấp dẫn người khác. Một nữ nhân có thể thản nhiên thừa nhận hết thảy như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

       "Quả Nhi, nếu không muốn ở bên cạnh Lãnh Duệ nữa thì có thể tới tìm anh."
       Trần Việt Sinh cảm thấy dao nĩa đêm nay đặc biệt trơn, có chút cầm không nổi.  Có thể đã sử dụng quá nhiều lần rồi, một lúc nữa phải kiến nghị với ông chủ thay một bộ dụng cụ ăn khác.

       Đôi mắt Đường Quả hơi hơi nâng lên, khóe miệng nhẹ cong, âm điệu điềm đạm, "Vậy ư, anh Trần cũng muốn làm kim chủ của tôi sao?"
      "Không... Không phải." Trần Việt Sinh có chút nói lắp.
      "Thế thì tại sao anh lại nói thế?"

      Nữ nhân buông dao nĩa, một tay chống cằm, ánh mắt chuyên chú nhìn mặt Trần Việt Sinh, làm hắn vô cùng khẩn trương.

      Trần Việt Sinh không thể không đem ánh mắt rời đi, hắn cũng không biết tại sao, "Chỉ muốn giúp em mà thôi."
      "Cảm ơn anh Trần."
      "Không phải anh muốn chụp ảnh sao?"

     Trần Việt Sinh càng khẩn trương hơn, nghĩ đến còn phải cho fans công đạo, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Đường Quả. Run run rẩy rẩy, mất mười phút mới chụp mấy tấm ảnh vừa lòng. Hắn thở dài một hơi, thật là, so với lần đầu tiên hắn lên sân khấu còn khẩn trương hơn.

      "Để anh đưa em về."
      Đường Quả cũng không cự tuyệt.
      Nghe được địa chỉ Đường Quả muốn tới, đầu óc Trần Việt Sinh thanh tỉnh lại rất nhiều, quả nhiên là nơi Lãnh Duệ ở.

      Đã gần 12 giờ rồi, Lãnh Duệ rất là bực bội, nữ nhân kia sao còn chưa trở về. Đang nghĩ ngợi thì dưới lầu truyền đến thanh âm dừng xe.

       Hắn đứng lên, đi đến bên cửa sổ, tận mắt nhìn thấy Trần Việt Sinh vô cùng thân sĩ đỡ nữ nhân đang trên xe xuống dưới.

      Đôi mắt Lãnh Duệ đột nhiên có chút lạnh đi, ánh mắt chuyển từ trên người Trần Việt Sinh sang nữ nhân kia. Nữ nhân tựa hồ cũng phát hiện ra, ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười với hắn.

      Đường Quả rảo bước tiến vào biệt thự, phảng phất như bị một con rắn độc theo dõi. Nàng từ từ ngước mắt, mặt vẫn mang ý cười mà nhìn Lãnh Duệ, "Kim chủ đại nhân, hôm nay tâm tình anh tựa hồ không tốt lắm."

       Khoé miệng Lãnh Duệ xẹt qua một tia cười nguy hiểm, đi đến trước mặt nữ nhân, liếc nàng, cúi đầu, "Lại coi trọng Trần Việt Sinh rồi?"
       "Ánh mắt thế mà không tồi đâu."
       "Ghen sao?" Đường Quả ôm lấy cánh tay Lãnh Duệ, "Ừ? Hiện tại có phải đã phát hiện ra trong lòng anh có tôi rồi không?"

      Lãnh Duệ gạt tay Đường Quả ra, bộ dáng đầy vô tình và lãnh khốc.
      "Kể cả cô hát rất hấp dẫn tôi, tôi cũng không cần một nữ nhân không sạch sẽ, câu tam đáp tứ tồn tại bên cạnh tôi."
       Lãnh Duệ chỉ một người hầu, "Ra giúp Đường tiểu thư thu thập đồ đạc, giúp cô ta dọn đến chỗ ở khác đi."

      "Xem ra Trần Việt Sinh rất có hứng thú với cô, hôm nay tạm tha cho cô một mạng." Lúc nói những lời này, trên mặt Lãnh Duệ toàn là tàn nhẫn.
      Đây vốn không phải là một người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc. Nội tâm hắn tràn ngập hắc ám và giết chóc.

      "Anh không nâng tôi lên nữa sao?" Đường Quả nhìn nam nhân trước mắt, cười vô cùng xán lạn, "Lãnh Duệ, anh lại muốn ném tôi ra ngoài?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top