Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 395: Tôi bao nuôi tên nam chủ phá sản này! 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by AShu ^_^.

_______________

Tô Đường rất cảm động, hoàn toàn quên hộp mì ăn liền này là nàng mua, cũng là do nàng mang về.

Một hộp mì ăn cũng được bán theo khẩu phần ăn của người trưởng thành, tuy nói nữ sinh khả năng sẽ ăn không hết, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa quá nhiều, còn Hoắc Viên, gia hỏa này còn đang bệnh a.

Vì thế, Tô Đường chỉ ăn khoảng một phần ba, còn lại để cho hắn.

Trong nhà không có chén, càng không có thêm đôi đũa dư nào, nàng ăn xong đang nghĩ định lấy nước rửa lại cái đôi đũa duy nhất trong nhà này, kết quả đối phương lại nhận lấy, tự nhiên mà thong dong mà vùi đầu ăn mì.

Tô Đường chấn kinh rồi!

"Hoắc Viên, đôi đũa này tôi đã dùng qua rồi."

Hoắc Viên lại rất bình tĩnh, "Mì này cô cũng đã ăn qua."

Tô Đường muốn điên rồi, đây có thể giống nhau sao? Lúc nàng ăn mì, chính là cố ý gắp ở phía trên, sau đó để trên cái nắp hộp mới ăn, nhưng đôi đũa này là trực tiếp cùng nàng tiếp xúc a.

Hoắc Viên xốc xốc mí mắt, khác với bộ dáng đang phát điên của nàng, hắn rất bình tĩnh, "Thời điểm đói bụng, ai còn so đo nhiều như vậy."

Đúng rồi, Hoắc thị đã phá sản hơn nửa tháng, toàn bộ tài chính có thể di dời đều bị vị mẹ kế kia của Hoắc Viên chuyển ra ngoài, bỏ trốn cùng với con trai của chính mình, rồi sau đó đem cục diện rối rắm này đều ném cho cha con hắn. Còn người bố kia của hắn, ngày mà Hoắc thị phá sản liền trực tiếp trúng gió vào bệnh viện, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền.

Không ai biết trong khoảng thời gian này hắn sinh hoạt như thế nào, đưa cơm hộp a, đôi tay này của hắn là để đưa cơm hộp a?

Tưởng tượng đến lúc trước nàng còn cắt xén tiền bán mình của hắn, Tô Đường liền cảm thấy chính mình không phải là người.

"Đúng rồi, tôi nghe nói ba ba của anh đang nằm bệnh viện, tiền thuốc men nhiều hay ít?"

Hoắc Viên dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nói: "Ông ta có điều dưỡng chăm sóc, cũng không tốn bao nhiêu tiền."

Tô Đường yên tâm, "Mì anh cứ từ từ ăn, buổi chiều tôi còn có lớp, nên về trường học trước đây." Nói xong, liền đứng lên.

Nàng trở về ngoại trừ mang đồ ăn cho hắn, còn lấy bàn vẽ cùng thuốc màu, chiều nay có môn phác hoạ.

Tô Đường quay lại vội vàng, thời điểm đi còn tùy tay cùng hắn chào hỏi, không chờ hắn đáp lại, liền đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa lại một lần nữa khép lại, Hoắc Viên không nhịn xuống nữa, rốt cuộc mới giương lên khóe môi.

Thật đáng yêu, rõ ràng đều nghèo như vậy, lại còn không quên dưỡng hắn, quả nhiên, nàng khác với những tâm cơ yêu diễm khác.

Tâm tình của Hoắc Viên không tồi, ngay cả hộp mì trong tay đã nở ra cũng không ghét bỏ, ngược lại hắn ăn hết toàn bộ, không thừa lại một chút nào.

Thời gian đi trôi qua rất nhanh, chờ Tô Đường ngừng bút trong tay, đã là 3 giờ chiều.

Trước khi tan học, giảng viên đưa ra bài tập về nhà, yêu cầu là vẽ một người, không quy định là ai, dù sao chính là chính mình tìm đề tài.

Tô Đường ở trong trường học cũng không phải là không có nhân duyên, vẫn còn chiêu bài Lâm thị, liền có người nguyện ý làm người mẫu cho nàng, bất quá nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là về nhà đi. Hoắc thị đã rất thảm rồi, Hoắc Viên còn bị nàng trừ một tháng tiền lương, lần này kêu hắn làm người mẫu, cũng là ý tứ của nàng, trước cho hắn chút tiền lẻ.

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Thời gian trở về còn sớm, Hoắc Viên ngủ một giấc lại uống thuốc, hiện tại đã khá hơn nhiều, liền đề nghị đi siêu thị.

Tô Đường suy nghĩ, dọn vào nhà mới thì cái gì cũng thiếu, đích xác muốn mua ít đồ lặt vặt, liền đồng ý đi siêu thị.

Chỉ là, nàng không nghĩ tới đồ vật cần mua thật sự quá nhiều, nhỏ thì các loại giấy vệ sinh khăn, lớn thì cần phải mua giường, mấu chốt là Hoắc Viên cũng mua không ngừng nghỉ!

Hoắc Viên, "Lâm......" Hắn tựa hồ là muốn gọi Lâm tiểu thư, kết quả mới nói một chữ, liền cau mày, sau đó rất không tình nguyện dường như phun ra hai từ láy, "Dao Dao."

Cái nickname này, được hắn gọi băng băng lãnh lãnh, giống như là đang niệm tên kẻ thù, Tô Đường nghe mà chấn động.

"Anh, anh chuyện gì cũng từ từ."

Hoắc Viên nhíu mi như cũ, bất quá thanh âm không còn ghê người như lúc trước, "Dao Dao."

Nhưng mà Tô Đường nghe lời này, vẫn cảm thấy đáng sợ a.

"Anh cứ gọi tôi là Lâm tiểu thư đi." Nàng cảm thấy bị hắn gọi như vậy vài tiếng, tối nàng liền gặp ác mộng a.

"Dao Dao."

Liên tiếp nói ba lần, lần cuối cùng, ngữ khí của Hoắc Viên đã hòa hoãn xuống, ít nhất nghe thấy không còn cảm thấy ghê người nữa, bất quá Tô Đường vẫn cảm thấy không quen.

"Sao lại đột nhiên gọi tôi như vậy?"

Hoắc Viên, "Lúc trước chưa từng làm qua nghề này, cho nên buổi chiều tôi lên mạng tra xét bảng mô tả công việc."

Tô Đường chấn kinh rồi, đây mà được coi là nghề nghiệp chính cống sao, làm tiểu bạch kiểm đâu cần tìm hiểu nhiều như vậy, thực sự hắn rất có tâm với nghề nha. Thật sự, nam chủ như vật, xứng đáng về sau Đông Sơn tái khởi, chân dẫm lên những tên cặn bã đó.

"Cố lên, làm cho tốt, làm tôi vừa lòng liền tăng lương cho anh!"

"Ân."

Hoắc Viên thật sự đã sửa thanh âm thanh lãnh hờ hững lúc trước, tuy rằng hiện tại vẫn là thiên về trầm thấp, nhưng ít ra không còn lạnh như băng như lúc trước.

Tô Đường đột nhiên không kịp phòng ngừa ngẩng đầu, tầm mắt chìm sâu vào đôi mắt của hắn, ngoài ý muốn, tầng băng ngàn năm không hề tan bên trong cư nhiên tan rã một chút.

Có lẽ là nàng hoa mắt, cũng có thể là do trong siêu thị, ở trong một hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, làm hắn cũng lây dính một chút hơi thở của nhân gian.

Hai người lúc trước chính là đấu đá nhau rất lợi hại, bất quá hầu hết thời gian đều là Tô Đường bị chọc tức dậm chân, Hoắc Viên mặt không đổi sắc, số lần ngày càng nhiều, ai cũng phát hiện bọn họ là đối thủ một mất một còn. Bất quá hiện tại, đối thủ một mất một còn đã nguyện ý cúi đầu lấy lòng nàng, Tô Đường tỏ vẻ rất vui mừng.

Vì thế, nàng vung tay lên, phi thường dũng cảm nói: "Hôm nay tâm tình của kim chủ ba ba rất tốt, muốn ăn cái gì?"

Hoắc Viên lại lần nữa phát hiện, tiểu cô nương thật sự phi thường dễ nịnh, chỉ cần nói mấy câu, hận không thể đem toàn bộ gia sản đều cho hắn.

Trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên, quyết định cố ý bán thảm tiếp cận quá đúng, nhưng mà dễ bị lừa như vậy, lỡ như về sau bị người lừa đi rồi làm sao bây giờ?

Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại cố ý nói: "Muốn ăn chocolate, chính là cái loại được nhập khẩu, còn có cái này......"

Nửa giờ sau, Tô Đường liền hối hận.

Nàng liền không nên nói những lời nói hùng hồn đó, ăn cái rắm, hiện tại nàng muốn nghèo thành cẩu!

Nhưng Hoắc Viên lại vẫn tiếp tục nói: "Còn giường chưa mua."

Tô Đường hít thở không thông, những vật phẩm sinh hoạt vụn vặt vật phẩm liền muốn tốn hơn một ngàn của nàng, nếu mua thêm cái giường, hôm nay nàng còn có thể đi ra siêu thị sao?

"Không không không, giường thì khỏi, nhà của chúng ta có giường."

Ở nơi như siêu thị, tùy tùy tiện tiện một cái giường liền phải gần hai ngàn a, mua xong là nàng liền phải uống gió Tây Bắc a.

Hoắc Viên lại nhìn nàng, cực kỳ nghiêm túc nói: "Trong nhà không giường."

Tô Đường đều muốn bạo tẩu, giường khẳng định sẽ không mua, muốn mua cũng phải chờ nàng làm có tiền a.

Nhưng mà, còn chưa đợi nàng lấy cớ, tỷ như thuyết phục hắn ngủ sô pha, vị bằng hữu bán mình này phi thường hiểu công việc của chính mình, cư nhiên chính mình tự nghĩ phương pháp.

"Không đúng, trong nhà có giường, dù sao tôi cũng là Lâm......" Hắn nuốt xuống hai chữ tiểu thư, dừng một chút, gian nan mới sử miệng, "Tiền Dao Dao đã trả, phục vụ không thể thiếu."

Tô Đường chấn kinh rồi, cái gì phục vụ, nàng mua hắn chính là muốn mặt ngoài nhục nhã hắn, sau lưng để hắn an an ổn ổn vượt qua nửa năm này, chứ không phải muốn làm chuyện xấu gì đó a! Hơn nữa, xét thấy mấy ngày nay hắn biểu hiện tốt đẹp, nàng liền quyết định cùng hắn hảo hảo ở chung.

"Đừng, anh đừng miễn cưỡng chính mình."

Hoắc Viên lại nói: "Không miễn cưỡng, chính là như vậy."

Lời tác giả: Cảm ơn nói mớ ☆ tiêu dao, một đời dụ hoặc hai vị đại bảo bối đánh thưởng, ái các ngươi vịt

_____________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top