Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 851 + 852: Phiên ngoại (5 + 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 851: Phiên ngoại (5)

Hắc Long chỉ là một trong số những hệ thống đó, cũng không có gì đặc biệt hay lợi hại chỉ là trùng hợp chọn trúng nó thôi.

Hiện tại nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, Hắc Long đã thành công trợ giúp Minh Vương tân nhiệm. Đương nhiên sẽ có phần thưởng lớn đang chờ nó, bất quá những chuyện này cũng không cần Nam Nhiễm phải nhọc lòng.

Hai con ngươi màu vàng kim của Quân Lâm sáng quắc nhìn Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm bị hắn nhìn chằm chằm như thế, miệng đắng lưỡi khô, trong khoảng thời gian không kìm nén nổi, rắc một tiếng, tay vịn ghế dựa bị bẻ gãy.

Nàng nhìn tay vịn ghế trong lòng bàn tay của mình rồi lại nhìn Quân Lâm đang nằm ung dung trên dường, cuối cùng cũng không nhịn nữa, chỉ vài giây đã bò lên trên giường, cắn một cái lên môi của hắn.

Ban đầu, vẫn là Nam Nhiễm nắm giữ quyền chủ động nhưng hôn một hồi, vị trí lại thay đổi, sau đó một lúc thì người bị lột sạch lại trở thành Nam Nhiễm.

Quân Lâm nhìn dung mạo kinh diễm của nàng, yết hầu di chuyển lên xuống liên tục, cánh tay càng dùng sức nắm chặt tay nàng hơn.

Dù biết chắc hiện tại nàng sẽ không dễ bị mất mạng như trước nhưng hắn vẫn có hơi cố kỵ.

Từng đoạn hình ảnh nàng không có sức, cả người mềm oặt như không xương nằm im bất động trong vũng máu giống như một cuốn phim quay chậm cứ luôn hiện lên trong đầu hắn. Không ai có thể hiểu được lúc ấy tâm tình hắn như thế nào.

Hắn tức giận vì nàng không hiểu tình yêu, nàng vui vẻ khi thấy hắn chỉ vì hắn có thể phát sáng.

Do đó mỗi khi ở trên giường, hắn đều xuống tay rất nặng, hắn cố ý cắn nàng khiến nàng phải kêu đau bởi vì trong đầu hắn luôn có suy nghĩ chỉ cần làm như thế nhiều lần thì nàng có thể khắc sâu hình bóng hắn vào trong lòng.

Cứ thế, ngày hôm sau khi nàng tỉnh dậy, nàng đều tức giận bỏ đi.

Nhưng hôm nay....

Hắn lại không dám cắn nàng, càng nhớ tới dáng vẻ kia của nàng, hắn lại càng khắc chế bản thân hơn, đúng hơn là đang cảm thấy sợ hãi.

Nhưng thật ra mỗi lần bị nàng hưng phấn quá mức cắn lấy, hắn lại có cảm giác không tệ.

Trước đây, hắn luôn có vài yêu cầu đối với Nam Nhiễm.

Kỳ thật hắn không thích Nam Nhiễm đi tìm dạ minh châu, mỗi lần nàng vui vẻ tìm được dạ minh châu hắn đều sẽ muốn tìm cơ hội hủy sạch sẽ, như vậy thì hắn mới là duy nhất.

Nhưng hiện tại, cái gì cũng không cần, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là được.

Dần dần, cả căn phòng đều ngập trong không khí ái muội, màn lụa đỏ rực khiến bóng người trên giường càng mông lung hơn.

....

Quân Dạ cầm dạ minh châu vui vẻ chạy tới trắc điện Minh giới, kết quả còn chưa chạy được bao lâu đã bị người khác cản lại.

Người nọ mặc một bộ y phục màu xanh, tươi cười nói: "Thiếu chủ."

Quân Dạ trừng mắt, "Đường Nhất thúc thúc, sao người lại ở đây?"

Đường Nhất theo bản năng nhìn về phía thiên điện, trong tay hắn cũng cầm một viên dạ minh châu.

Viên dạ minh châu kia có kích thước rất lớn, cả hai bàn tay cũng không thể bao tròn, bên trong có một vài tia chớp màu tím đang di chuyển chớp chớp liên tục, nhìn tổng thể trông vô cùng xinh đẹp.

Quân Dạ nghiêng đầu, thông minh hỏi: "Người tới đưa dạ minh châu cho mẫu thân?"

Đường Nhất cười cười gật đầu: "Phu nhân bảo ta đưa lễ vật tới." Hy vọng thời điểm lão tôn chủ ở tiểu thiếu giới không có xúc phạm tới đối phương, nếu có thì cũng coi như là một phần lễ vật xinh lỗi.

Lần đó, Vân Chi vì dận dỗi Quân Tà mà đã rất lâu không chịu để ý tới hắn, sau đó còn che giấu hơi thở của mình đi vào tiểu thế giới khiến hắn không tìm thấy tung tích của nàng. Trùng hợp thay khi đó hắn lại phát hiện Quân Lâm thức tỉnh, Quân Tà vì quá uất hận mà trực tiếp xuyên qua tiểu thế giới tìm Quân Lâm gây chuyện.

Cẩn thận mà nói từ sau khi ở bên Vân Chi, Quân Tà đã thay đổi không còn gây chuyện thị phi nữa, giống như nếu so sánh với Vân Chi thì mọi thứ khác trên đời đều chẳng là gì.

Bất quá, dù tính tình hắn như thế lại chẳng chiếm được chút tiện nghi nào ở chỗ Quân Lâm.  Vì thế hắn mới cân nhắc đến việc chọn thời điểm thích hợp xuống tay lần nữa, để Nam Nhiễm tự tay giết chết Quân Lâm.

Sau một hồi suy nghĩ thì cảm thấy chủ ý này không tồi, thậm chí còn tính toán đến việc bóp méo ký ức của Quân Lâm, để hắn yêu nữ nhân khác, cuối cùng tự tay giết chết Nam Nhiễm sau đó thì giúp hắn nhớ lại.

...

Chương 852: Phiên ngoại (6)

Tuy quá trình này có hơi nguy hiểm nhưng cũng chẳng phải chuyện gì lớn, cho dù cuối cùng Quân Lâm khôi phục ký ức rồi luyến tiếc thì thế nào? Cho dù luyến tiếc thì hắn cũng có rất nhiều cách để Quân Lâm tự mình động thủ ra tay giết chết người mà hắn yêu.

Vốn dĩ kế hoạch đã đâu vào đấy nhưng lúc này lại có tin tức của Vân Chi.

Giữa Vân Chi và chia rẽ uyên ương, Quân Tà không chút do dự lựa chọn vế phía trước, trực tiếp đến tiểu thế giới để tìm tức phụ.

Nhờ đó mà mới bớt đi được không ít phong ba.

Đường Nhất nở nụ cười ôn hòa, "Thiếu chủ, phụ thân và mẫu thân của người vẫn còn có chuyện phải giải quyết, để thuộc hạ ở đây bồi ngài một lúc đi."

Quân Dạ do dự chớp mắt một cái, trong lòng vẫn muốn đi tìm mẫu thân nhưng suy nghĩ cẩn thận một hồi, được rồi, để bọn họ hết bận rồi mình lại đi tìm cũng được.

Nghĩ vậy, Quân Dạ thu lại dạ minh châu trong lòng, sau đó gật đầu.

"Được." Nó lên tiếng.

Chạng vạng, trong đình hóng mát.

Quân Dạ rảnh rỗi không có việc gì làm chơi cờ năm quân với Đường Nhất. Trong tay nó cầm một quân cờ đen, vừa hạ cờ vừa cau mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Vẻ mặt Đường Nhất ôn hòa, nói: "Hình như thiếu chủ có tâm sự."

Quân Dạ ngẩng đầu chớp chớp mắt, sau khi do dự một lúc thì nãi thanh nãi khí mở miệng: "Tại sao ta lại tên Quân Dạ?"

Đường Nhất cầm quân cờ trắng sửng sốt vài giây rồi cười cười nói: "Thiếu chủ ra đời vào lúc màn đêm che khuất cả bầu trời, phụ thân và mẫu thân của ngài đều hi vọng ngài sẽ trở thành ám dạ quân chủ, mạnh mẽ tới mức không ai có thể xúc phạm."

Quân Dạ nghe vậy, trong mắt hiện lên một ít hi vọng.

"Thật ư?"

Đường Nhất hạ quân cờ trong tay xuống, sau đó gật đầu: "Đương nhiên."

[Cạch] một tiếng, Quân Dạ cùng lúc hạ một quân cờ đen theo sau.

"Nhưng Quân Vực ca ca lại nói tên của ta chỉ là chọn đại một chữ trong ba chữ dạ minh châu. Ban đầu mẫu thân còn tưởng ta là nữ hài tử nên muốn đặt tên ta là Quân Châu Châu. Sau đó khi sinh ta ra mới phát hiện là một bé trai, nhưng lúc này mẫu thân đã chết nên cứ thế chọn đại chữ Dạ trong ban đêm để đặt tên."

Quá trình đặt tên quá qua loa khiến Quân Dạ buồn bực một thời gian dài, thậm chí còn luôn suy nghĩ không biết mẫu thân có yêu thương nó hay không.

Bất quá sau khi nghe Đường Nhất nói, tâm tình của Quân Dạ tốt lên không ít.

Thì ra mẫu thân và phụ thân lại có hi vọng cao vào nó như thế.

Đường Nhất thiếu chút nữa không thể duy trì nổi nụ cười trên mặt, qua rất lâu sau mới chậm chạp lên tiếng.

"Sao có thể như thế được? Phụ thân và mẫu thân ngài rất thương ngài. Không cần nghi ngờ." Câu này của Đường Nhất bao hàm rất nhiều ý nghĩa trong đó.

Vào lỗ tai của Quân Dạ thì là đang khẳng định mẫu thân và phụ thân nó rất yêu nó mà theo một ý nghĩa khác thì.... chính là không cần đào sâu quá kĩ.

Quân Lâm và Quân Tà đều được sinh ra từ hỗn độn, bọn họ chịu sự dưỡng dục của hỗn độn, đương nhiên là không có phụ mẫu.

Tình thương của phụ thân?

Đó là thứ gì?

Trong nhận thức của bọn họ, để hậu đại của bản thân tồn tại chính là sự biểu đạt của tình yêu.

Đến nỗi mấy thứ cảm xúc của nhân loại như tình thương của phụ thân hay đào tim đào phổi đối đãi với hài tử, làm bạn với hài tử gì gì đó, thật xinh lỗi, không có khả năng, cũng không có khả năng làm được.

Đường Nhất đương nhiên hiểu rõ lý lẽ này, chỉ là.... hắn cảm thấy không thể nói ra chuyện này trước mắt bọn nhỏ.

Sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa, qua một hồi lâu Quân Dạ khôi phục dáng vẻ thường ngày, nề nếp nói: "Đường Nhất thúc thúc, người thua rồi."

Đường Nhất cười cười: "Thuộc hạ nhận thua." Dứt lời, hắn liền ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện đã là chạng vạng, chân trời đã chuyển sang màu vàng rực.

Quân Dạ đang ngồi trên ghế đá, bỗng nhiên nghe được có người gọi mình.

"Quân Tiểu Dạ."

Quân Dạ lập tức ngẩng đầu, hai mắt như phát sáng.

Từ xa đã nhìn thấy một nam tử mặc bạch y đang ôm một nữ tử áo đỏ xuất hiện ở cuối con đường.

Vẻ mặt nam tử lạnh nhạt, hai con ngươi màu vàng kim trông vô cùng thu hút. Trong lòng hắn là một nữ tử với dung mạo diễm lệ, cả người giống như không có xương dựa sát vào người của nam tử kia, miệng thì biếng nhác cười một tiếng.

Quân Dạ lập tức lên tinh thần, bước từng bước nhỏ chạy tới.

"Mẫu thân!" Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh của nó đã xuất hiện trước mặt hai người kia.

Quân Dạ vừa muốn ôm Nam Nhiễm đã bị nam nhân bên cạnh nhấc lên.

Quân Dạ ngẩn người, một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, Quân Dạ có chút do dự không biết làm sao.

Cuối cùng vẫn là nam tử mở miệng trước: "Con nên gọi ta là phụ thân."

Thời điểm hắn nói ra lời này, một con mắt của Quân Dạ cũng biến thành màu vàng kim giống hệt nam tử.

Quân Dạ thấy vậy nãi than nãi khí gọi: "Phụ thân."

"Ừ." Người nào đó lạnh nhạt đáp.

Cuối cùng một nhà ba người bọn họ cũng đoàn tụ.

Áng mây màu tía ở cuối chân trời chiếu rọi lên thân ảnh của cả ba người, khung cảnh vừa ấm áp lại không kém phần rực rỡ.

Trong đình hóng gió, Đường Nhất ho nhẹ một tiếng, hai mắt thì nhìn thoáng qua hộp quà ở trên ghế đá.

Xem ra bọn họ rất tốt, là phu nhân quá lo lắng rồi.

Nghĩ như vậy, Đường Nhất liền đặt lễ vật lên bàn, không đi qua chỗ ba người mà trực tiếp rời đi.

Cả nhà họ đoàn viên, hắn vẫn không nên quấy rầy thì hơn.

Đêm nay thời tiết khá đẹp, trời thanh gió mát.

Phiên ngoại xong.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top