Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Khi dễ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Cửu Tư biết Diệp Thế An là do cha chàng - Cố Lãng Hoa.

Tuy cha chàng là thương nhân nhưng lại yêu thích thơ ca, một lòng trông mong chàng có thể đọc sách, thi đỗ công danh.

Nhưng từ trước đến nay chàng không có hứng thú với việc đọc sách mà chỉ thích chơi bời, đánh nhau.Vì muốn khích lệ chàng mà Cố Lãng Hoa thường lấy Diệp Thế An làm tấm gương để giáo dục chàng.Cho nên ấn tượng của Cố Cửu Tư đối với Diệp Thế An vô cùng kém.Giờ biết Diệp Thế An muốn cưới một cô nương diện mạo bình thường,tâm tư cong queo như Liễu Ngọc Như,chàng cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa.

Chàng cong cong khóe miệng,suy nghĩ một lúc rồi dùng cây quạt chọc Trần Tầm nói: "Cậu sai người nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Như cho ta."

"Nhìn chằm chằm nàng làm gì?" Trần Tầm ngẩn người sau đó mở to mắt nói, "Cửu Tư, không phải cậu coi trọng Liễu Ngọc Như chứ?"

"Cậu nói linh tinh cái gì vậy!" Cố Cửu Tư đập cây quạt vào đầu Trần Tầm,nổi giận nói, "Ta là người không có phẩm vị như vậy sao? Ta xin thề kể cả nữ nhân trong thiên hạ này chết hết, ta cũng sẽ không cưới nàng!"

"Vậy cậu bảo Trần Tầm nhìn chằm chằm một cô nương như nàng làm cái gì?"

Dương Văn Xương có chút cảnh giác, hắn biết Cố Cửu Tư là người mà cái gì cũng dám làm , Cố Cửu Tư nhướng mày: "Hôm nay nàng chơi ta một vố như vậy,ta làm sao có thể bỏ qua? Còn các cậu nữa?Nàng ta chính là vị hôn thê của Diệp Thế An đấy, Diệp Thế An ức hiếp chúng ta, nàng lại đánh vào mặt chúng ta, chúng ta mà không phản kích lại thì còn coi là nam nhân sao?"

Dương Văn Xương cùng Trần Tầm vừa nghe, cảm thấy cũng có chút đạo lý.

Diệp Thế An là đối tượng mà tất cả những tên ăn chơi ở thành Dương Châu này ghét nhất. Diệp Thế An ỷ vào việc học tốt mà ức hiếp bọn họ,bây giờ vị hôn thê của hắn cũng ức hiếp bọn họ,cái này thì không thể nhịn được nữa, bọn họ cần phải phản kích!

Ba người nhanh chóng có chung mối thù, Trần Tầm lập tức đi tìm mấy tiểu đệ của hắn sắp xếp việc ngồi canh giữ ở cửa nhà Liễu Ngọc Như,nếu có bất kỳ chuyện gì đều phải chú ý!

Ba người ở bên kia thương lượng cách đối phó với Liễu Ngọc Như, mà bên này, Liễu Ngọc Như lôi kéo Lưu Vũ Tư chạy như điên trở về tiểu viện.

Liễu Ngọc Như giải thích mọi chuyện và trấn an Lưu Vũ Tư đến tận khi thấy nàng ta yên tâm thì Liễu Ngọc Như mới trở về nhà.

Ngồi ở trên xe ngựa, nàng suy nghĩ mà cảm thấy đau đầu.

Bây giờ chắc chắn Lưu Vũ Tư sẽ không gả cho Cố Cửu Tư,mà dựa theo tính tình của Cố Cửu Tư,chàng cũng tuyệt đối không cưới Lưu Vũ Tư.Chỉ cần Cố Cửu Tư không đồng ý,cha mẹ chàng chiều chàng như vậy cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là Cố Cửu Tư và nàng chắc chắn kết thù rồi.

Nàng từ trước đến nay đều cẩn thận từng li từng tí, lần đầu tiên làm việc   lỗ mãng đã trêu chọc phải người phiền toái như Cố Cửu Tư, cũng may nàng sắp phải gả......

Liễu Ngọc Như nghĩ vậy yên tâm thở dài một hơi.

Nàng sẽ rất nhanh phải gả chồng, chỉ cần gả cho Diệp Thế An,kể cả Cố Cửu Tư bất mãn đối với nàng, cũng phải nhìn mặt mũi Diệp gia bỏ qua chuyện này chứ?

Cố gia có thể khinh thường thương gia như Liễu gia, nhưng đối với sĩ tộc như Diệp gia vẫn phải cho chút thể diện. Hơn nữa, nàng chỉ là tiểu cô nương, Cố Cửu Tư lại là một đại nam nhân chắc là sẽ không hạ thấp thân phân tới tìm nàng phiền toái.

Nhưng nàng vẫn có chút không yên tâm vì thế nàng chỉ mong Diệp Thế An có thể nhanh trở về để định ra việc hôn nhân.

Mấy ngày kế tiếp,một mặt Liễu Ngọc Như ngóng trông Diệp Thế An trở về, một mặt sai người chú ý tin tức từ Cố phủ.Hai ngày sau, Ấn Hồng cười đi vào phòng nói: "Tiểu thư, em nghe nói,hôm qua, Cố lão gia tức giận đuổi đánh Cố đại công tử trên đường cái."

Nghe thấy tên Cố Cửu Tư,tay Liễu Ngọc Như run rẩy, nàng cúi đầu thêu hoa, giả vờ như không có việc gì nói: "Tại sao?"

"Nghe nói là vì hôn sự."

Ấn Hồng sắp xếp lại đồ vật trên bàn,tiếp tục nói: "Cố đại công tử vừa chạy vừa nói hôn sự của hắn do hắn làm chủ, hắn không đáp ứng,cha mẹ hắn đi cầu hôn nhà ai thì tự đi mà cưới. Cố lão gia vô cùng tức giận,lập tức cầm gậy đuổi đánh."

Khi nghe xong chuyện này, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Liễu Ngọc Như cũng nhịn không được cười.

Trong đầu nàng lại bất chợt nhớ tới giấc mộng kia.

Cố Cửu Tư này thực ra cũng không tính là người xấu.Tuy ngày thường hắn làm việc hoang đường nhưng cũng không hại ai, ngược lại còn thường làm trò cười cho mọi người trong thành Dương Châu. Một người như vậy, tuy rằng có chút đáng ghét nhưng nếu thật có kết cục như trong mộng thì cũng quá thê thảm.

Liễu Ngọc Như thở dài, nàng cũng không biết chuyện trong mộng có trở thành sự thật không.Nếu là thật thì nàng có thể làm được gì đây?

Nàng suy tư rất lâu. Bên cạnh Ấn Hồng cắm hoa xong vẫn còn thấy Liễu Ngọc Như còn đang suy nghĩ đến phát ngốc, liền cười rộ lên nói: "Tiểu thư cảm thấy buồn chán sao? Không bằng ra ngoài mua chút phấn mặt đi?"

Liễu Ngọc Như nghe tiếng lập tức phục hồi lại tinh thần.Lúc này nàng mới nhớ tới, phấn mặt của mình đã dùng hết rồi, mà trong phòng Tô Uyển cũng cần đến, nghĩ nghĩ, nàng đứng dậy nói: "Vậy ra ngoài đi dạo một chút."

Ngày càng qua thì thời gian nàng còn ở nhà càng ít,nàng muốn đối với mẫu thân tốt một chút,mua cho bà thêm vài thứ,đó cũng là hiếu tâm của nàng.

Nàng xin phép Trương Nguyệt Nhi rồi đi ra ngoài.

Nàng mới vừa vừa ra khỏi cửa,tên ăn mày do Trần Tầm bố trí liền chạy đi báo tin. Cố Cửu Tư, Trần Tầm, Dương Văn Xương đang ở sòng bạc đánh cuộc, Cố Cửu Tư vừa nghe Liễu Ngọc Như ra cửa,lập tức không đánh bạc nữa mà kéo Dương Văn Xương và Trần Tầm hùng hổ đi tìm nàng.

Bọn họ đã thương lượng với nhau Liễu Ngọc Như đối phó Cố Cửu Tư như thế nào thì Cố Cửu Tư sẽ đối phó với nàng như vậy.

Liễu Ngọc Như dạy Lưu Tư Vũ học bộ dáng mà Cố Cửu Tư ghét nhất thì Cố Cửu Tư sẽ học bộ dáng mà Liễu Ngọc Như ghét nhất!

Mà Liễu Ngọc Như ghét nhất cái gì?

Cố Cửu Tư cân nhắc một chút,chuyện khác chàng không biết nhưng chàng chắc chắn Liễu Ngọc Như rất ghét chàng.

Ngày đó chính miệng Liễu Ngọc Như đã nói —— nếu phải gả cho chàng thì sẽ lập tức đi nhảy xuống hồ tự tử.

Nếu nàng ghét chàng như vậy thì chàng càng phải chạy đến trước mặt để ghê tởm nàng!

Kế hoạch của nhóm ăn chơi trác táng vô cùng đơn giản, bọn họ đi thẳng đến chỗ Liễu Ngọc Như.Lúc đó nàng đang ở cửa hàng son phấn chọn phấn bôi mặt. Nàng là khách quen ở nơi này.Dù chủ quán biết Liễu Ngọc Như không phải người phóng khoáng nhưng tính tình nàng tốt lại hiền lành không giống những thiên kim đại tiểu thư khác cho nên tuy rằng nàng mua sắm không hào phóng, nhưng quan hệ của chủ quán và nàng vẫn khá tốt,vừa cùng nàng trò chuyện vừa giới thiệu sản phẩm mới.

Liễu Ngọc Như rất thích một loại phấn bôi mặt mới nhưng sau khi hỏi giá,nàng lại có chút do dự.Đang suy tư, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi lớn,giọng nói vui mừng xen lẫn sủng nịch từ ngoài cửa truyền tới: "Ngọc Như muội muội!"

Vừa nghe thấy thanh âm này,thân hình Liễu Ngọc Như cứng đờ. Nàng ngẩng đầu nhìn qua,thấy trước cửa tiệm là ba công tử đang tiến vào.

Dẫn đầu chính là Cố Cửu Tư,chàng mặc áo dài màu hồng thêu chỉ vàng hình mây, đầu đội kim quan nạm ngọc tay nắm một cây quạt xếp, trên mặt cười như hoa đào vô cùng diễm lệ. Mà Dương Văn Xương phía sau mặc áo dài màu lam, Trần Tầm mặc áo dài màu xanh trúc đi theo Cố Cửu Tư phe phẩy quạt trong tay tiến vào.

Đây vốn là chỗ của nữ tử,ba đại nam nhân bọn họ đi vào lại không có một chút xấu hổ nào,ngược lại nữ tử xung quanh sợ tới mức nhanh chóng dùng quạt tròn che mặt né tránh.Tuy Liễu Ngọc Như phản ứng chậm nửa nhịp nhưng vẫn kịp hoàn hồn lập tức xoay người định đi vào gian trong của cửa hàng son phấn.

"Ngọc Như muội muội!"

Trần Tầm lập tức ngăn ở phía trước Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như xoay người, Dương Văn Xương lại nhanh chóng chặn đường đi của nàng.Liễu Ngọc Như cùng nha hoàn bị ba nam nhân vây quanh,Cố Cửu Tư lười nhác nghiêng người dựa vào tủ,chậm rãi nói: "Ngọc Như muội muội, mua phấn à?"

Cố Cửu Tư có vẻ ngoài quá tốt.

Một động tác tuỳ tiện như vậy nếu người khác làm,sẽ chỉ cảm thấy yếu đuối,ẻo lả,còn chàng thì nhìn vừa lười biếng ưu nhã lại có chút lẳng lơ.

Ấn Hồng bị sợ tới mức run bần bật, Liễu Ngọc Như cố gắng trấn định, vội vàng quay đầu nói với chủ quán: "Chưởng quầy, khách nam cũng được vào đây sao?"

Nghe được lời này, chưởng quầy lập tức phản ứng lại, miễn cưỡng cười nói với Cố Cửu Tư: "Cố công tử,đây là cửa hàng son phấn,ngài vào đây có chút không tiện......"

"À, không có chuyện gì," Cố Cửu Tư giương mắt, đánh gãy lời nói của chưởng quầy,vứt cho chưởng quầy ánh mắt "Hiểu chuyện chút" nói thẳng "Hôm nay ta mua hết phấn mặt của cửa hàng ngươi cũng không ảnh hưởng đến người khác chứ?."

Nói xong Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía Liễu Ngọc Như,nhu hoà nói: "Ngọc Như muội muội,nàng muốn lấy loại nào ca ca mua cho muội."

"Cố công tử,xin chú ý nói chuyện đúng mực!"

Ấn Hồng tức giận,âm thanh run rẩy nói: "Tiểu thư nhà chúng ta là cô nương gia đình đứng đắn thanh bạch, ngài làm như vậy, ngài......"

"Ta làm sao?" Cố Cửu Tư cười hỏi, "Tiểu nha đầu, ngươi nói ta làm sao?"

"Cố công tử."

Liễu Ngọc Như lộ ra biểu tình vừa ủy khuất vừa sợ hãi nói: "Thiếp không biết hôm nay ngài tìm Ngọc Như là có chuyện gì,từ trước đến giờ Ngọc Như chưa gặp ngài bao giờ, nếu huynh đệ nhà thiếp có người đắc tội ngài, mong ngài thứ lỗi cho."

Liễu Ngọc Như suy nghĩ cẩn thận,hôm nay Cố Cửu Tư tới tìm nàng chính là gây phiền toái. Nàng không trốn được, việc cấp bách bây giờ chính là phải giữ được danh tiết, đừng cho những người khác hiểu lầm nàng lén kết giao với Cố Cửu Tư. Cho nên trước tiên nàng phải phủi sạch quan hệ, sau đó ám chỉ với mọi người là người khác đắc tội Cố Cửu Tư, nàng chỉ bị liên lụy mà thôi.

Cố Cửu Tư thấy bộ dáng này của nàng thì có chút ê răng, còn chưa mở miệng đã nghe Liễu Ngọc Như tiếp tục nói: "Cố công tử, ngài đại nhân đại lượng,mong hãy tha lỗi cho huynh đệ của thiếp,thiếp thay bọn họ xin lỗi ngài,thỉnh cầu ngài đừng tiếp tục làm khó thiếp?"

Vừa nói hốc mắt Liễu Ngọc Như đã ửng hồng.Đây rõ ràng là một cô nương nhà lành bị ác bá khi dễ.

Dương Văn Xương cùng Trần Tầm bên cạnh lập tức luống cuống, bọn họ thấy áy náy khi bắt nạt một cô nương yếu đuối như vậy.Có phải bọn họ hơi quá đáng rồi không?

Nhưng Cố Cửu Tư lại biết rõ tính toán của Liễu Ngọc,chàng " chậc" một tiếng, cảm khái nói: "Cô rất giỏi giả vờ đấy."

"Cố công tử......" Liễu Ngọc Như vừa nghe lời này, nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Dương Văn Xương hoảng loạn nói: "Cửu Tư, nếu không......"

Cố Cửu Tư vừa thấy đồng đội phản chiến, trong lòng liền phát hoả.

Cô gái này...... !!

Chàng sắp không nhịn được.Chàng hít sâu một hơi, rốt cuộc quyết định dùng tuyệt chiêu lưỡng bại câu thương.

Chàng cười rộ lên,nét mặt dịu dàng, ôn nhu nói: "Ngọc Như muội muội,nàng đừng khóc.Không phải ta làm khó nàng mà là ta thích nàng."

Liễu Ngọc Như lập tức ngơ ngác.

Nàng nâng mắt nhìn nam nhân giả vờ thâm tình trước mắt, có một loại xúc động muốn tát một cái vào mặt đối phương, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ thẹn thùng,mờ mịt cộng thêm vài phần khiếp sợ: "Cố công tử, ngài đừng đùa nữa!"

"Ngọc Như muội muội," Cố Cửu Tư tiến lên một bước, Liễu Ngọc Như lùi về phía sau một bước. Cố Cửu Tư nhìn cô nương giả tạo này, nhịn xuống ý muốn ném người xuống hồ, ôn nhu nói, "Sao lại nói ta đùa chứ? Ta đối với nàng là nhất kiến chung tình,gặp lại càng yêu, đời này kiếp này,không nàng không cưới!"

Liễu Ngọc Như: "......"

Nàng có cảm giác nàng thua rồi.

So về da mặt, nàng thật sự không thắng được Cố Cửu Tư.

Nhìn Liễu Ngọc Như sắp không giả vờ được nữa, Cố Cửu Tư vô cùng đắc ý.

Bây giờ Liễu Ngọc Như đã biết rõ Cố Cửu Tư là người nhỏ mọn như thế nào. Nàng trầm mặc một lát, biết còn tiếp tục như vậy,sợ là Cố Cửu Tư sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nàng thở dài, dứt khoát nhỏ giọng nói: "Cố công tử, ta xin lỗi ngài chuyện lần trước.Nhưng danh tiết của nữ tử chúng tôi rất quan trọng nên đó cũng là hành động bất đắc dĩ, là ta không phải. Hôm nay ngài tìm ta phiền toái, cũng coi như hoà,mong ngài giơ cao đánh khẽ,được không?"

Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như nói thì ngoài cười nhưng trong không cười: "Không phải nói nếu gả cho ta thì sẽ nhảy hồ sao?Hiện tại ta cầu thân rồi đấy,Ngọc Như muội muội."

Chàng nâng cằm lên, nhỏ giọng nói: "Sông ở ngay đằng sau cô đấy nhảy đi."

Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng mím môi, tức giận đến phát run,cố gắng nín nhịn nói: "Cố công tử nhất định muốn ta phải nhảy xuống sông mới bằng lòng bỏ qua sao?"

Cố Cửu Tư suy nghĩ.

Thật ra thấy Liễu Ngọc Như bị chàng làm cho tức giận đến phát run, sau đó nghiêm túc nhận sai,chàng cũng không còn tức giận nữa.

Không tức giận,chàng cũng mất đi ý nghĩ trêu đùa vì thế chàng cân nhắc một lát sau đó cười sờ cằm nói: "Cũng không nhất định,nếu cô nói một câu, Diệp Thế An là tên khốn kiếp, không bằng Cố Cửu Tư nhân phẩm đoan chính,tài giỏi,nhạy bén, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái."

Đây là câu mà trước đây cha chàng khen Diệp Thế An.

Nghe xong Liễu Ngọc Như có chút ngốc, nàng hơi hơi hé miệng, lắp bắp,cố gắng nhớ lại, nhỏ giọng nói: "Cố công tử nói...... Diệp công tử là tên khốn kiếp, không...... Không bằng ngài ngọc thụ lâm phong, anh tuấn......"

"Tiêu sái." Cố Cửu Tư nhắc nhở nàng.

"Đúng vậy," Liễu Ngọc Như gật gật đầu, tiếp tục lắp bắp: "Anh tuấn tiêu sái, tài tình nhạy bén, nhân phẩm......"

"Đoan chính."

"Đúng, đoan chính." Liễu Ngọc Như tiếp tục gật đầu,tiếp tục nói, "Ngài là chính nhân quân tử, phẩm hạnh cao khiết,nhất định sẽ không khó xử một tiểu nữ tử như ta."

Cố Cửu Tư huýt sáo một tiếng, nói: "Ngươi biết điều đấy. Được rồi,"Chàng vứt hộp phấn mặt trong tay đi nói, "Đi thôi."

Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như như được đại xá,nhanh chóng rời đi.

Nhưng khi nàng mới đi vài bước, Cố Cửu Tư đã gọi lại: "Chờ một chút."

Cố Cửu Tư nâng mắt nhìn về phía các cô nương khác đang dùng quạt tròn che mặt nói: "Mỗi người chọn một hộp phấn đi,ta trả tiền."

Các cô nương nhìn nhau liếc mắt một cái, có mấy người to gan lên chọn.

Có người mở đầu,mọi người cũng đều theo sau chọn lựa. Cố Cửu Tư không nói lời nào,cầm cây quạt,phân phó gã sai vặt ở lại trả tiền rồi cùng Dương Văn Xương và Trần Tầm đi. Đi đến bên người Liễu Ngọc Như,chàng nhìn Liễu Ngọc Như, nói: "Đứng đây làm cái gì? Đi chọn đi."

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nhướng mày: "Xem thường ta?"

"Không dám, chỉ là......"

Nói chưa dứt lời, Cố Cửu Tư đột nhiên ném một hộp phấn mặt cho nàng: "Cầm đi, lại chọn thêm mấy hộp. Về sau gả cho Diệp Thế An," chàng đè thấp thanh âm,ánh sáng trong mắt xinh đẹp, nghiêm túc nói, "Thu thập hắn cho ta,được không?"

Sau đó,chàng lớn tiếng cười,mang theo người ra khỏi cửa hàng.

Liễu Ngọc Như sững sờ tại chỗ, nàng nâng hộp phấn mặt trong tay, ngơ ngác nghĩ đến cái nhướng mày kia của Cố Cửu Tư.

Hộp phấn mặt này đúng là hộp vừa rồi nàng luyến tiếc mua.

Mà Cố Cửu Tư đi ra cửa hàng, Dương Văn Xương có chút kỳ quái nói: "Cậu đưa phấn mặt cho các nàng làm gì?"

"Cũng không dễ dàng." Cố Cửu Tư phe phẩy cây quạt.

Trần Tầm có chút kỳ quái: "Cái gì cũng không dễ dàng?"

Cố Cửu Tư thở dài, có chút thương hại nói: "Chính là vừa rồi lúc nàng đổi giọng xin lỗi ta, ta đột nhiên cảm thấy cô nương này cũng không đáng ghét như vậy."

Nói xong,chàng giơ cây quạt lên che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu, ngẩng lên nhìn chuông gió treo dưới mái hiên Xuân Phong Lâu, cau mày nói: "Ta đột nhiên thấy khi dễ một cô nương như vậy hình như không phúc hậu lắm. Rốt cuộc," Cố Cửu Tư mím môi, "Nàng cũng sống không dễ dàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top