Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

67 - Ý Kiến Xấu Xa Cậu Có Muốn Nghe Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thôi đi. Tôi thấy Vũ Lập Dị càng muốn dẫn theo An Lan khiêu chiến với tôi và cậu hơn ấy." Tiêu Thần nói.

Dù thế nào thì An Lan cũng đều vô cùng phấn khởi.

Trời ạ, cậu sẽ cùng Tiêu Thần PK với Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ, đây là chuyện mà trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến.

"Không cần nương tay." An Lan nhìn về phía Cố Lệ Vũ nói.

"Sẽ không."

Sáng thứ bảy, An Lan dậy rất sớm, cậu lại gặp Tiêu Thần trong thang máy giống như thường lệ và cùng hắn đi tới "Câu lạc bộ Vân Thượng".

"Nghe nói phòng thay đồ của Vân Thượng các cậu rất nhỏ... Ví dụ như kiểu nếu tôi quay người lại là có thể đụng phải người cậu đấy á?" Tiêu Thần nói.

"Cậu có thể không thay quần áo ở phía sau tôi."

"Tôi còn nghe nói nơi cất giữ súng và đồng phục bắn của các cậu có mùi rất nồng?"

"Cậu có thể tự tỏa ra tin tức tố của mình để lọc sạch các mùi hương khác thường." An Lan đáp.

"Ha ha, cậu rất muốn xem cận cảnh tôi quyết đấu với Cố Lệ Vũ đúng không? Cậu ta chưa chắc đã thắng được tôi đâu." Tiêu Thần nói.

"Cậu cũng chưa chắc sẽ thắng mà."

An Lan từng được lĩnh hội lực cánh tay của Cố Lệ Vũ, hắn có thể dễ dàng nhấc bổng cậu lên bàn.

"Có chỗ để tắm gội không?" Tiêu Thần lại hỏi.

"Có."

"Có buồng tắm riêng không?"

An Lan bỗng dưng cảm thấy mình như một người môi giới bất động sản, còn Tiêu Thần là một tên nhà giàu mới nổi đến mua nhà, đang soi mói đủ điều một căn nhà cũ kĩ.

"Có, yên tâm là không ai thèm muốn cơ thể hoàn hảo của cậu đâu." An Lan buồn cười đáp lại.

Vừa đến Vân Thượng, Tiêu Thần đã được nhận sự chào đón nồng nhiệt như đón khách VIP.

Vân Thượng chỉ có một huấn luyện viên hướng dẫn bắn bia di động, còn lại là hai trợ lý huấn luyện đứng ở cửa phòng bắn, thiếu điều cầm bó hoa hô to "Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh".

Tiêu Thần bước vào, nhìn về phía phòng bắn, thật lâu sau mới nói một câu: "Xem ra nơi này có lịch sử rất lâu đời."

Ý nói rất cũ kỹ.

"Hờ hờ, không rộng rãi như Quan Sơn Hải, cũng không có đèn sáng như Quan Sơn Hải, xịt khử mùi cũng là loại rẻ tiền... Thực ra bây giờ nếu cậu muốn quay lại Quan Sơn Hải chắc vẫn còn kịp đấy. "

Sau khi mối quan hệ giữa nhà họ Hàn và EDEN bị vạch trần, chuyện mẹ con Tiêu Uẩn âm mưu cướp đoạt trái tim của Tiêu Thần cũng được lan truyền rộng rãi trong các gia tộc Alpha, hiện tại Hàn Lệ vẫn đang tiếp nhận điều tra, Tiêu Uẩn tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị đưa đi, lập tức lên cơn đau tim, được đưa đến bệnh viện, đến giờ vẫn chưa xuất viện.

Tiêu Hoành Văn không thể không đặt hết mọi kỳ vọng vào Tiêu Thần, ông còn gia hạn thẻ hội viên cho Tiêu Thần tại Quan Sơn Hải, nếu Tiêu Thần muốn, hắn có thể quay lại bất cứ lúc nào. Tuần trước, huấn luyện viên Lâm ở Quan Sơn Hải còn tự mình liên hệ với Tiêu Thần, nhưng Tiêu Thần không có ý định quay lại.

"Cậu luyện tập ở đây à?" Tiêu Thần hỏi.

"Đúng vậy. Từ cấp hai đến giờ, tôi vẫn luôn luyện tập ở đây."

"Cậu có thể ở lại đây lâu như vậy, tôi cũng có thể." Tiêu Thần trả lời.

An Lan bĩu môi cười chế giễu: "A Thần, có phải cậu đang hiểu lầm gì không?"

"Hiểu lầm cái gì?" Tiêu Thần nhướng mày, rõ ràng vẫn mang thần thái của đầu gấu trường, song An Lan lại cảm thấy có chút gì đó đáng yêu.

"Tôi ở lại đây lâu như vậy, là bởi vì phí hội viên ở đây rẻ nhất thành phố."

"..." Vẻ mặt của Tiêu Thần có chút phức tạp: "Bởi vì ở đây rẻ nhất á?"

"Chứ sao. Nhưng thứ khiến cậu giành được chức vô địch chắn hẳn không phải là vì phí hội viên của câu lạc bộ đắt rẻ ra sao, mà là do cậu giỏi thế nào đúng chứ?" An Lan ngoắc ngón tay với Tiêu Thần, ý nói là hai người chúng ta đấu một trận.

Tiêu Thần cũng nhếch khóe miệng: "Thú vị thật, cậu càng ngày càng giống một Alpha rồi đấy."

"Ồ? Giống chỗ nào?"

"Kiêu ngạo, lại hiếu chiến." Tiêu Thần trả lời.

"Nghe có vẻ không giống một lời khen."

Hai người chuẩn bị bắt đầu khởi động cơ thể và thử bia, không ít người trong câu lạc bộ chạy tới xem.

Chỉ thấy An Lan và Tiêu Thần đều đã thay xong trang phục bắn, tay cầm súng, đôi chân đứng đó như cắm rễ xuống sàn phòng bắn, cùng đợi bia chạy tới.

Toàn bộ phòng bắn bỗng trở nên yên tĩnh, những người tới xem trận đấu ngay cả việc hít thở cũng ngừng lại.

Bia ngắm di chuyển đến nơi, An Lan chậm rãi bóp cò như mọi lần, chỉ bắn được 8,2 điểm, cậu vốn tưởng rằng Tiêu Thần ít nhất có thể bắn được 9 điểm trở lên, nhưng không ngờ cũng chỉ được 8,4 điểm.

"Chậc." Tiêu Thần đặt súng xuống, xoay xoay cổ.

Xem ra lâu không luyện tập, quả thật sẽ ảnh hưởng đến trạng thái.

Tiêu Thần nhìn chằm chằm bia ngắm đang chạy trước mắt, vẻ mặt dần trầm xuống.

Nói thật, động tác nâng súng lên ngắm bắn vừa rồi của An Lan cũng không thực sự tập trung, cứ như thể người đang ở đây mà hồn thì vẫn chưa trở về.

Những người vây xem còn đang tò mò không biết tại sao hai người lại đột ngột dừng lại, vì có một bia ngắm khác đang chạy qua trước mặt họ nhưng họ lại không hề có ý định ngắm bắn.

Tiêu Thần nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp của bản thân, hắn đang để cơ thể tiến vào trạng thái.

An Lan cũng ép những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình xuống, sau khi thở ra một hơi, cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng đã tiến vào trạng thái thoải mái nhất để ngắm bắn rồi.

Cả hai cầm súng gần như cùng lúc, phát súng này An Lan bắn được 8.9 điểm, các huấn luyện viên quen với cậu đều biết rằng điều này có nghĩa là trạng thái của cậu đã trở lại.

Nhưng Tiêu Thần còn xuất sắc hơn, bắn được hẳn 9,5 điểm, song vẻ mặt hắn vẫn vô cùng nặng nề, có vẻ vẫn không hài lòng với kết quả này.

Các huấn luyện viên và trợ lý huấn luyện rất muốn vỗ tay nhưng nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Thần, hai tay giơ lên giữa chừng thì khựng lại.

Sau khi hai người hoàn thành xong hai mươi phát bắn khởi động, An Lan thở ra một hơi, các ngón tay nắm chặt rồi lại thả lỏng: "Quả nhiên không thể không tập luyện, tay cứng hết cả rồi."

Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nói: "Nơi này còn tốt hơn tôi tưởng tượng."

"Thật sao?"

"Không máy móc cứng nhắc như Quan Sơn Hải." Tiêu Thần giơ tay lên như thể đang cảm nhận gì đó: "Tôi thích nhiệt độ ở đây."

An Lan sững người một lúc, sau đó nở nụ cười.

"Xem ra cậu đã thích nghi được với nơi này rồi đấy nhỉ?"

Giọng của Hứa Tinh Nhiên vang lên sau lưng họ.

An Lan và Tiêu Thần cùng quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ đã mang súng và đồng phục bắn tới.

"Ô kìa, lão Lâm không tới à?" Tiêu Thần hỏi.

Hứa Tinh Nhiên bước đến, đặt một tay lên vai Tiêu Thần nói: "Huấn luyện viên Lâm nói, nếu cậu đã chọn Vân Thượng thì có nghĩa là cậu chọn cách phát triển hoang dã tự nhiên không cần quản thúc. Để công bằng, vì cậu không có sự hướng dẫn của huấn luyện viên, nên ông ấy cũng sẽ không đến hướng dẫn chúng tôi. "

An Lan gãi đầu nói: "Sao nghe giống như huấn luyện viên Lâm đang tức giận vậy?"

Cố Lệ Vũ cũng vươn tay ra, xòe bàn tay như thể đang cảm nhận được gì đó.

"Thế nào? Câu lạc bộ của tôi cũng không tệ lắm đúng không?" An Lan nửa thật nửa đùa hỏi.

Thật ra, Vân Thượng không thể sánh được với Quan Sơn Hải, cho dù là thiết bị, bảo trì sân tập hay đội ngũ huấn luyện, nhưng Vân Thượng lại có một bầu không khí khiến tâm trạng người ta trở nên bình yên.

"Nhiệt độ và độ ẩm ở đây thực sự làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu." Cố Lệ Vũ nói.

"Chỉ có điều... Nếu hôm nay chỉ là trận đấu tập thôi thì chẳng có gì thú vị cả." Hứa Tinh Nhiên nói.

Tiêu Thần cười cười: "Sao, cậu lại có ý kiến gì xấu xa gì à?"

"Ý kiến xấu xa của tôi, cậu có muốn nghe không?" Hứa Tinh Nhiên cười hỏi.

"Nghe, nghe, cậu nói đi."

"Hai bên cánh tay mỗi người đeo ba bao cát, bắn nhanh năm phát một lượt, sau mỗi lượt, người đứng đầu sẽ được tháo một bao cát ra. Thử xem sau hai mươi phát thì ai là người đứng hạng nhất?" Hứa Tinh Nhiên nói.

An Lan nghe xong, cảm thấy Hứa Tinh Nhiên cũng ít có ác.

Một bao cát nặng khoảng hai lạng, hai bên cánh tay đeo ba bao cát, có nghĩa là mỗi tay trái, phải đều phải chịu gánh nặng tầm hơn nửa cân.

Không thể xem nhẹ sức nặng này, trong một cuộc thi đấu bắn súng cần sự ổn định làm chủ, nửa cân cũng đủ sức tạo nên sự khác biệt nghiêng trời lệch đất rồi.

"Người thắng chung cuộc thì sao? Chỉ thắng suông thế thôi chứ không có thưởng gì à?" Tiêu Thần nhướng mày, hắn vô cùng nghi ngờ Hứa Tinh Nhiên chỉ đang muốn giày vò Cố Lệ Vũ mà thôi.

"Đương nhiên người thắng sẽ có thưởng rồi. Không phải chúng ta nói sẽ đến Power Water City sao? Tôi nhớ ở đó có một trò tên là "Xoắn ốc hai người", người thắng sẽ được chơi trò này cùng An Lan."

Nói trắng ra là Power Water City có một chiếc cầu trượt hình xoắn ốc, hai người ngồi trên thuyền Kayak được dòng nước cuốn lên trên đỉnh, nghe nói trò này khá thú vị, sau đó từ trên đỉnh xoay theo hình xoắn ốc rơi xuống nước.

Vì chơi trò này cần có thời gian cho nên mỗi vị khách hầu như chỉ được chơi một lần.

Ví dụ, nếu An Lan chơi cùng Tiêu Thần, thì sẽ không còn cơ hội chơi với Cố Lệ Vũ nữa.

"Ê, các cậu như vậy thực nhàm chán! Nếu như tôi thắng thì sao?" An Lan không vui nói.

"Thì cậu thích chơi với ai thì chọn người đó." Hứa Tinh Nhiên chậm rì rì trả lời.

Thực sự đủ rồi nha, cái bầu không khí sặc mùi trẻ con mẫu giáo này.

"Muốn buộc bao cát thì cứ buộc đi! Đừng có mà lôi tôi vào." An Lan liếc nhìn Cố Lệ Vũ một cái.

Cố Lệ Vũ, không phải cậu luôn có máu ghen tuông sao? Lúc này phải đứng ra phản đối mới đúng.

Ai ngờ Cố Lệ Vũ lại nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên, mở miệng hỏi: "Không phải cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể thắng tôi đấy chứ?"

"Đâu có." Hứa Tinh Nhiên trả lời.

Tư thế đứng của Cố Lệ Vũ rất bình tĩnh, Hứa Tinh Nhiên nhìn hắn cười nhẹ, nhưng những ánh nhìn tóe lửa xèn xẹt ngập tràn trong bầu không khí căng thẳng như sắp bắn cả vào mặt An Lan rồi đây này.

Cái đồ chuyên bày ra chủ ý xấu xa Hứa Tinh Nhiên lại bắt đầu rồi đấy.

An Lan che mắt, bất lực nói: "Chúng ta có thể tôn trọng trường bắn một chút không? Nơi đây đáng ra là một sân tập thuần túy cơ mà!"

"Được rồi, để làm cho trận đấu tập của chúng ta thuần túy hơn nữa, chúng ta sẽ thay đổi phần thưởng cho người chiến thắng —— người thắng có thể tự do chọn người chơi "Xoắn ốc hai người" cùng với mình."

Tiêu Thần nhún vai: "Vậy... phần thưởng này khác gì so với vừa nãy?"

Dù Hứa Tinh Nhiên hay Cố Lệ Vũ thắng thì cũng sẽ chọn An Lan.

Đương nhiên, nếu Tiêu Thần thắng thì hắn cũng sẽ chọn An Lan, nếu không lại thành hắn sợ Cố Lệ Vũ nên mới không dám chơi "Xoắn ốc hai người" với An Lan.

"Có mà. An Lan không còn là phần thưởng của cuộc thi nữa." Hứa Tinh Nhiên dang tay: "Mọi người đều có quyền lựa chọn."

An Lan: ...Cậu nói có lý ghê, tôi chẳng thể nào phản bác nổi.

Cậu nhìn về phía Cố Lệ Vũ, hắn chỉ đáp: "Dù là trận đấu tập hay trận đấu thực sự, cuối cùng đều phải có kẻ thắng người thua."

An Lan không hiểu hàm ý trong câu nói này lắm.

Hắn nghĩ rằng bản thân nhất định sẽ thắng? Hay là không quan tâm đến thắng thua?

Nhưng Cố Lệ Vũ không đưa ra câu trả lời nào, chỉ đi tới xoa sau đầu An Lan rồi khẽ nói một câu: "Cũng không còn là trẻ con nữa rồi."

An Lan nghe vậy, cũng cười theo.

Phải, bọn họ không còn là trẻ con nữa, làm sao có thể để trò khiêu khích của Hứa Tinh Nhiên ảnh hưởng đến tâm trạng được chứ?

Vì vậy, trận đấu tập lần này trên cánh tay mỗi người đều bị mấy bao cát đè nặng.

An Lan thở hắt ra, sức nặng trên cánh tay cũng sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định và linh hoạt của thắt lưng.

Hơn nữa người đứng đầu sau mỗi lượt bắn năm phát có thể gỡ một bao cát xuống chưa hẳn đã là một điều tốt. Sự cân bằng trên cánh tay bị thay đổi, cơ thể cần thích nghi lại một lần nữa.

Không thể không nói, "quy tắc trận đấu" mà Hứa Tinh Nhiên xây dựng, thực sự ẩn chứa một số huyền cơ. [1]

Bọn họ nâng súng, thử chuyển động cơ thể, quả thật là rắc rối hơn trước nhiều.

Nói không chừng lượt bắn nhanh năm phát đầu tiên vẫn không đủ để An Lan thích ứng với sức nặng trên tay.

"Này, mấy người bên Quan Sơn Hải biết chơi thật đấy." Một trợ lý huấn luyện nhỏ giọng thì thầm.

"Có lẽ đây là phương pháp luyện tập mới nhất, có thể giúp tăng cường sự ổn định gì gì đó. Có phải Vân Thượng chúng ta cũng nên noi gương không?" Một trợ lý huấn luyện khác hỏi huấn luyện viên.

Huấn luyện viên trả lời với vẻ mặt khó dò: "Nghiên cứu, chúng ta tiếp tục nghiên cứu xem sao."

An Lan bất lực thở dài, đừng nghiên cứu nữa, ba người họ chỉ đang ăn no rửng mỡ, còn muốn kéo tôi theo cùng thôi.

Trận đấu tập bắt đầu.

Ở phát bắn đầu tiên, An Lan quả nhiên vẫn chưa kịp thích ứng, chỉ bắn được 8,2 điểm, hơn nữa khi bia bắn chạy đến gần hết rồi cậu mới bóp cò súng.

Cố Lệ Vũ được 8,9 điểm, Tiêu Thần 8,8 điểm, còn Hứa Tinh Nhiên được tận 9,2 điểm.

Chẳng trách Hứa Tinh Nhiên đề ra quy tắc như vậy, người ta có tự tin mà.

Phát bắn thứ hai, An Lan cuối cùng cũng đã bóp cò khi bia bắn chạy được một nửa, 8,8 điểm.

Cố Lệ Vũ bắn được hẳn 9,5 điểm, Tiêu Thần 9,2 điểm, Hứa Tinh Nhiên 9,5 điểm.

Da đầu An Lan có chút tê dại, xem ra trạng thái của Hứa Tinh Nhiên thực sự rất tốt, còn mình đã lâu không luyện tập, sự ổn định cũng giảm đi không ít, bắn không tốt sẽ xếp hạng chót mất.

Kết thúc lượt đầu tiên, đúng như dự đoán, Hứa Tinh Nhiên xếp thứ nhất, thuận lợi gỡ một bao cát xuống.

Cố Lệ Vũ về thứ hai, Tiêu Thần xếp thứ ba và An Lan đứng bét bảng.

An Lan cũng rất biết người biết ta, cứ đà này thì bản thân sẽ xếp cuối mãi thôi.

Lượt thứ hai bắt đầu, vấn đề An Lan lường trước đã đến, tháo một bao cát, Hứa Tinh Nhiên phải thích ứng và cân bằng lại sức nặng trên cánh tay, phát bắn đầu tiên chỉ được có 8,8 điểm. Mà Cố Lệ Vũ được 9,8 điểm, Tiêu Thần cũng phát huy không tồi, được 9,9 điểm.

An Lan cuối cùng cũng coi như tiến vào trạng thái, được 9 điểm.

Cố Lệ Vũ bắt đầu đuổi kịp, sau năm phát bắn, hắn đã khắc phục được nhược điểm của mình ở lượt đầu tiên, suôn sẻ giành vị trí đứng đầu.

Tiêu Thần đứng ở vị trí thứ hai, Hứa Tinh Nhiên đứng thứ ba, nhưng hắn cũng chỉ kém Tiêu Thần một điểm.

Về phần An Lan, cậu thở hắt ra một hơi, trận đấu rõ ràng là của bốn người, nhưng thật ra lại chỉ có ba người đọ sức.

Cậu liếc nhìn Cố Lệ Vũ đứng bên cạnh, không ngờ đối phương dù đang cầm súng nhưng vẫn quay mặt sang nhìn cậu, không tiếng động nói hai chữ: Tập trung.

Mặt An Lan lập tức đỏ bừng, không phải vì ngại ngùng, mà là vì áy náy.

Rõ ràng cả ba người bọn họ đang thi đấu cực kỳ nghiêm túc, nhưng đầu óc cậu lại chẳng thể tập trung hoàn toàn.

An Lan thở dài một hơi, nhắm mắt lại, điều mà cậu phải cảm nhận bây giờ không chỉ có mục tiêu, mà quan trọng hơn là trạng thái của bản thân.

Sự liên kết giữa cánh tay với khẩu súng, áp lực do bao cát tác động lên xương và cơ, tốc độ trong lúc xoay thắt lưng chuyển hướng.

Lượt thứ ba bắt đầu, An Lan dõi theo bia ngắm đang di chuyển, khi lực cánh tay cùng thắt lưng hoàn toàn phối hợp với nhau và chọn được góc độ tốt nhất, cậu bóp cò, 10,2 điểm.

Các trợ lý huấn luyện đang xem trận đấu đều sợ ngây người.

Trong những phát bắn tiếp theo, Cố Lệ Vũ vì phải điều chỉnh trọng lượng cánh tay nên hai phát đầu điểm hơi thấp, nhưng đến phát bắn thứ ba thì liên tiếp bắn được hơn mười điểm.

Huấn luyện viên nuốt nước bọt, trao đổi ánh mắt với các trợ lý huấn luyện... điều chỉnh nhanh như vậy, quả nhiên không phải người thường.

Tiêu Thần phát huy ổn định, Hứa Tinh Nhiên cũng tìm lại trạng thái ổn định, đang dần đuổi theo.

Kết thúc lượt bắn này, mặc dù An Lan vẫn đứng cuối bảng nhưng cậu chỉ còn kém Hứa Tinh Nhiên, người xếp thứ ba có 2 điểm, còn Cố Lệ Vũ vẫn đứng đầu.

Cuối cùng hắn lại được bỏ một bao cát, vậy là trọng lượng hai bên cánh tay đã cân bằng.

Trong năm phát bắn cuối cùng, dù những hội viên và huấn luyện viên đến xem không hề biết chuyện "tình cảm dây dưa" giữa bọn họ, song cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vô cùng căng thẳng tại hiện trường.

Trái tim như bị bóp nghẹt, máu chảy không thông.

An Lan theo sát bia ngắm với tốc độ ổn định, trọng lượng trên người cậu không hề thay đổi, đây chính là lợi thế của cậu.

Ngay khi chuyển động của cậu và tốc độ của bia hợp nhất, cậu bóp cò, 10,5 điểm! Đây là thành tích tốt nhất cậu đạt được cho đến nay.

Các trợ lý huấn luyện rất muốn giơ tay lên vỗ tay chúc mừng, nhưng để không ảnh hưởng đến lượt đấu của người khác, chỉ có thể gắng gượng kìm lại.

Tiếp theo là Cố Lệ Vũ, trọng lượng trên hai cánh tay của hắn cũng bằng nhau, thậm chí còn nhẹ hơn so với những người khác, 10,5 điểm.

Tiêu Thần và Hứa Tinh Nhiên đều bắn được hơn 10 điểm.

Lại đến lượt An Lan, 10,6 điểm, huấn luyện viên hiểu rõ cậu nở nụ cười vui vẻ, theo ông thấy An Lan cuối cùng cũng bước vào trạng thái "tuy đi sau nhưng lại về trước" [2].

Cố Lệ Vũ giữ phong độ ổn định, bắn được 10,5 điểm.

Hứa Tinh Nhiên lặng lẽ hít một hơi, sau đó thở ra, ánh mắt sắc lạnh dõi theo bia ngắm, 10,7 điểm – số điểm cao nhất toàn trận đấu, hơn nữa lại còn là trong khi sức nặng trên hai tay đang ở trong tình trạng không cân bằng, mà điểm của Tiêu Thần là 10,2, như vậy, Hứa Tinh Nhiên đã thuận lợi bắt kịp Tiêu Thần về lại vị trí thứ hai.

Tất cả mọi người đều vô cùng hồi hộp, không khỏi phỏng đoán ở ba phát bắn cuối cùng, nếu Hứa Tinh Nhiên bắn tốt thì thực sự có thể xoay chuyển được tình thế.

Thắng thua đối với An Lan không còn quan trọng nữa, trận đấu tập lần này với cậu mà nói càng thiên về việc tìm lại trạng thái cho bản thân hơn.

Bây giờ tâm trạng cậu bình tĩnh, tư tưởng được đả thông, không còn phân tâm để ý đến người khác hay chuyện khác nữa, chỉ còn lại bia ngắm của mình, phát bắn thứ ba được 10,6 điểm.

Các huấn luyện viên đều trợn mắt há mồm, một, hai phát bắn đạt điểm cao còn có thể nói là cảm giác của vận động viên này khá ổn, nhưng An Lan đã bắn liên tiếp ba phát hơn mười điểm rồi, hơn nữa điểm số cũng không thấp, có thể thấy rằng đang ở trong trạng thái rất tốt.

Tư thế của Cố Lệ Vũ thậm chí còn không hề thay đổi, cứ như thể hắn chẳng hề bị ảnh hưởng bởi màn trình diễn của Hứa Tinh Nhiên, phát bắn thứ ba của hắn vẫn vô cùng ổn định, giành được 10,4 điểm.

Chú thích:

[1]: Nghĩa lý vi diệu, thâm áo, những cơ mật được ẩn giấu.

[2]: Nguyên văn 后发先至 (hậu phát tiên chí) là câu nói trong Binh pháp tôn tử dùng để ví von thành tựu của người sau vượt qua người trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top