Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1:

Vân Thành, Lê gia.

Tại buổi tiệc sinh nhật , Lê Mông đang bận rộn chiêu đãi các vị khách đến dự tiệc sinh nhật lần thứ 20 của mình.

Dựa theo truyền thống Vân Thành, sinh nhật lần thứ 20 cũng phải giống như sinh nhật lần thứ 18 nên buổi tiệc được tổ chức rất hoành tráng, vì vậy những khách mời tới không chỉ có bạn bè của cậu, mà còn có một số người thuộc tầng lớp thượng lưu có quan hệ thân thiết hoặc hợp tác với nhà họ Lê.

Lê Mông còn chưa chính thức bước vào Lê thị, nên đối với các khách mời doanh nhân lớn tuổi cậu không tiếp đãi được, cậu chỉ phụ trách chiêu đãi những khách mời có tuổi xấp xỉ với mình.

Theo thường lệ, với trường hợp này, hẳn là người đứng đầu Lê gia, cũng chính là cha Lê Mông Lê Kiến Xương, nên dẫn theo Lê Mông đi giới thiệu với mọi người, bởi vì dựa theo truyền thống Lê gia, sau một thế hệ, người thừa kế muộn nhất là qua sinh nhật tuổi 20 liền phải bắt đầu tiếp nhận gia sản trong nhà.

Lê Kiến Xương chỉ có một đứa con trai, nếu không có sự cố gì xảy ra ai cũng biết Lê Mông chính là gia chủ đời tiếp theo.

Khi khách khứa đã đến đầy đủ, mà vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Lê Kiến Xương, chỉ có phu nhân Lê gia Chu Ngọc Văn đang tiếp đãi những vị phu nhân trong lớn hơn Lê Mông một thế hệ.

Một số doanh nhân tuổi đã lớn có lẽ đã từng trải qua sóng gió hào môn nên bắt đầu nhận thấy bầu không khí không thích hợp, dự cảm có khả năng đêm nay Lê gia sẽ xảy ra chuyện gì lớn.

Quả nhiên, không bao lâu Lê Kiến Xương ở bên ngoài đi vào, bên cạnh ông trừ trợ lý Mã Khoa Minh, thì còn đi theo một thanh niên lạ mặt khoảng 20 mấy tuổi.

Thanh niên rất cao, ít nhất 1m9, dáng người cường tráng, đường nét cơ mặt u tú, sắc mặt thì lại có chút âm trầm.

Nếu không phải ngoại hình hắn cùng với Lê Kiến Xương và Chu Ngọc Văn giống nhau, chắc không ít người sẽ nghĩ hắn là bảo tiêu của Lê Kiến Xương.

Mọi người đều biết, gương mặt Lê Mông từ nhỏ đã không giống cha hoặc mẹ mình chút nào, lớn lên lại càng không giống, cũng không phải chưa từng có người suy đoán lung tung, chỉ là nhiều năm như vậy mà Lê gia đều gió êm sóng lặng, nên suy nghĩ lung tung đó cũng dần dần chìm xuống.

Nhưng mà hiện tại, Lê Kiến Xương vào thời điểm như này mà dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi trở về cùng mình, phần lớn mọi người đều đoán được đây là con riêng của Lê Kiến Xương, có lẽ người đứng đầu Lê gia muốn lợi dụng tiệc sinh nhật của Lê Mông để cho đứa con riêng của mình nhận tổ quy tông.

Lê Ngôn lúc đầu vẫn đang cùng vài người bạn trò chuyện sôi nổi, nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi dâng lên một tia buồn bực.

Cô là con gái út của Lê Kiến Xương và Chu Ngọc Văn, hai vợ chồng có tổng cộng hai người con, một trai một gái, con gái nhỏ hơn con trai 3 tuổi, quan hệ giữa hai anh em bọn họ không tồi.

Lê Ngôn nhìn người thanh niên sau lưng cha mình, bởi vì có thành kiến, nhìn thế nào cũng không thích.
Người đàn ông đó trông khá giống cha mình, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác, cha cô tuy lúc nghiêm túc thì đáng sợ, nhưng lúc không nghiêm túc thì lại rất bình thường, còn trên người thanh niên này luôn mang theo một luồng khí lạnh, làm cho cô có cảm giác sợ hãi.

Lê Ngôn mạnh dạn nhìn kỹ hơn mới phát hiện làn da của người này rất ngăm đen không biết là do tự nhiên hay bị cháy nắng, cơ thể anh ta rất vạm vỡ có thể nhìn thấy rõ đường nét của cơ bắp thông qua cái áo anh ta đang mặc. Trông không giống như một người đàn ông tập thể hình mà lại giống như những kẻ thô bạo, hoặc những tên xã hội đen thường xuyên đánh nhau, có khi trên người anh ta có những hình xăm lớn và các vết sẹo chằng chịt chẳng nên, hay là quân nhân đã về hưu hay gì đó.

Bộ quần áo anh ta đang mặc chất liệu không tệ, nhưng kích thước có vẻ quá nhỏ, nhìn là biết không phải hàng đặt may, chắc là mua tạm ở cửa hàng quần áo nào đó, mặc đồ chỉnh tề cũng không hợp với bộ dạng xã hội đen của anh ta. Nói cho ngoa ngoắt thì giống như cậu chủ nhỏ đi đòi nợ thuê cho ông trùm xã hội đen trong phim Hồng Kông.

Lê Ngôn ở trong lòng phán xét người thanh niên này khẳng định không phải người tốt, cho dù anh ta có quan hệ gì với cha cô, cô cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận người đàn ông này bước chân vào nhà họ Lê được.

Ngay sau đó, cô nghe được Lê Kiến Xương trịnh trọng giới thiệu, người này chính là người thừa kế đời kế tiếp của nhà họ Lê.

Lê Ngôn đang định nhắc đến anh trai Lê Mông, thì cha cô bảo mọi người im lặng, ông nói tiếp: "Thật ra mà nói, đứa con mà vợ chồng tôi nuôi 20 năm này là do ai đó bỏ rơi, Lê Mông không phải con của chúng tôi Lê Lãng mới phải."

Lê Lãng là thanh niên trẻ tuổi ông mới mang về.

Lê Ngôn trong đầu oành một tiếng, thiếu chút nữa không đứng vững, anh trai không phải là con ba mẹ ư? Người có vẻ ngoài hung dữ này là anh trai của cô? Làm sao có thể!

Cô đợi khoảng vài giây, vội vàng đi xem phản ứng của Lê Mông.

Lê Mông không có gì phản ứng, bởi vì cậu lúc này hoàn toàn đờ người ra.

Chu Ngọc Văn tựa hồ như cũng rất ngạc nhiên khi nghe Lê Kiến Xương nói xong dường như bà không nhận được bất kỳ tin tức nào về vụ việc này trước đó.

Bà duy trì phong thái mà nữ chủ nhân Lê gia nên có trước mặt mọi người, đi tới bên cạnh Lê Kiến Xương, nhìn Lê Lãng, miễn cưỡng nở nụ cười, lại nhìn Lê Kiến Xương hỏi: "Chuyện này. . . "

Bà chỉ úp mở không tiếp tục hỏi.

Bà biết rõ chồng mình là người như thế nào, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, Lê Kiến Xương nếu không điều tra trước sẽ không dám làm như vậy.

Chỉ là bà vẫn không thể chấp nhận được đứa con trai mà bà nuôi nấng hai mươi năm lại không phải con của mình, không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, bà không biết phải đối mặt với đứa con ruột mà mình chưa từng gặp mặt này như thế nào.

Lê Kiến Xương thấp giọng giải thích một câu với Chu Ngọc Văn: "Chuyện này đột ngột xảy ra, trở về rồi tôi cùng bà giải thích sao."

Chu Ngọc Văn biết rằng ông ấy nóng lòng muốn công khai tên của đứa con trai thất lạc mình vừa tìm thấy, mặc dù điều này sẽ khiến Lê Mông rất buồn nhưng bà vẫn nghe theo quyết định của chồng mình.

Thế là Lê Mông thấy mẹ mình đi về phía người thanh niên xa lạ kia, ngẩng đầu nhìn người cao lớn đó một hồi, sau đó nước mắt lưng tròng mà ôm lấy anh ta.

Lê Lãng trên mặt không có cảm xúc gì, một lát sau hắn hơi khom người ôm lấy Chu Ngọc Văn , gọi mẹ, sau đó đứa con trai cả nhà họ Lê trở thành Lê Lãng, cậu, Lê Mông, trở thành người thừa.

Chu Ngọc Văn ôm Lê Lãng một lúc, sau đó gọi Lê Ngôn đến bảo cô gọi Lê Lãng là anh.

Lê Ngôn không muốn gọi, trong lòng cô vẫn chỉ coi Lê Mông là anh trai, nhưng Lê Kiến Xương liếc mắt nhìn cô, cô biết không thể không gọi lên, liền thấp giọng gọi một tiếng "anh".
Lê Lãng trên mặt vẫn không có bất kỳ cảm xúc gì, tựa hồ hắn không vui khi được gặp lại người thân huống hồ còn là gia đình giàu có như Lê gia, hắn đáp lại Lê Ngôn một cách máy móc, sau đó vô cảm gọi một tiếng em gái, không còn gì nữa.

Lê Mông nhìn gia đình người ta nhận người thân, vốn định rời đi trước hoặc trốn vào một nơi nào đó ít người, nhưng hiện tại cậu và Lê Lãng là tiêu điểm của mọi người, khi cậu bước đi, ánh mắt của mọi người đều dõi theo.

Lê Kiến Xương lúc này tựa hồ đã chú ý tới đứa con trai rẻ rúng nuôi hai mươi năm này, đi tới trước mặt Lê Mông nói thẳng: "Cậu cùng nhà họ Lê chúng ta từ bây giờ không còn quan hệ huyết thống nữa, chúng tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy cũng chẳng được ích lợi gì, nếu như cậu biết ơn, thì tốt nhất nên biết mình làm thế nào."

Lê Mông nhìn người đàn ông mà mình gọi là cha hơn mười năm qua, trong lòng đau nhói, đầu óc quay cuồng, suýt nữa cảm xúc mất khống chế.

Vốn dĩ cậu biết Lê Kiến Xương là người nghiêm khắc, nhưng không ngờ ông còn tàn nhẫn tới như vậy.

Đây chẳng lẽ là sợ cậu sẽ ở lại Lê gia cùng Lê Lãng tranh đoạt gia sản sao?

Lê Mông trong lòng cười lạnh một tiếng, sao có thể, một nhà sống cùng nhau nhiều năm như vậy Lê Kiến Xương sao có thể không biết mình là người như thế nào, tại sao phải ở trước mặt bao nhiêu người nói ra những lời này?

"Tôi biết, Lê tiên sinh, cảm tạ công ơn nuôi nấng và dạy dỗ của ông trong 20 năm này." Lê Mông sắc mặt tái nhợt, trên mặt mang theo nụ cười nói.

Cậu nói với Lê Kiến Xương rằng cậu sẽ không làm gì có hại đến nhà họ Lê, Lê Kiến Xương khá hài lòng, ông ậm ừ, không thèm nhìn cậu nữa, quay người đi về phía Lê Lãng.

Lê Mông lại liếc nhìn mẹ và em gái, Chu Ngọc Văn áy náy tránh ánh mắt của cậu, Lê Ngôn nhìn cậu với vẻ mặt đau khổ, muốn an ủi cậu, nhưng không dám bước đến.

Lê Mông cười với Lê Ngôn, sau đó lập tức bước nhanh đi ra ngoài, cậu không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top