Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16:

Ngày mốt, anh hôm nay mới trở về đại khái còn chưa có thời gia  để nghỉ ngơi tốt." Lê Mông nói.

Trong bữa ăn, Lê Tuần nói với cậu  thời gian trước anh bận công việc, hôm nay vừa xuống máy bay đã đi tìm cậu.

Lê Tuần cười nói: "Vậy ngày mốt nếu em cần gì cứ trực tiếp nói với tôi Còn nữa, thay thế Lê tổng đó bằng anh, đừng áp đặt xưng hô của Lê Kiến Xương ở đây."

“Được, được, tôi sẽ nhớ kỹ.” Lê Mông lại khẩn trương.

Thấy cậu như vậy, Lê Tuần cảm thấy hơi đau đầu, càng lo lắng hơn so với lúc trước hắn bận rộn công việc, vẻ mặt cay đắng hỏi: "Sao em lại sợ tôi như vậy?"

“Không, không có.” Lê Mông càng thêm khẩn trương.

Lê Tuần khẽ thở dài, nghĩ rằng mình phải từ từ.

Hắn buông bàn tay đẫm mồ hôi của Lê Mông, kéo đến bên môi hôn một cái, ôn nhu nói: "Yên tâm, anh đi tắm trước, em muốn làm gì thì làm."

Nhìn thấy anh vào phòng tắm, Lê Mông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Làm thân với Lê Mông thực sự rất căng thẳng và mệt mỏi với cậu. Cậu dựa vào ghế sofa và đưa tay chạm vào bụng mình. Nếu thực sự có một đứa bé ở đây, cuộc sống sau này  có lẽ sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu. Vì đó là con của Lê Tuần.

Lê Mông thở ra một hơi dài, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, không ngờ cứ ngồi thẳng như vậy mà ngủ thiếp đi.

Khi Lê Tuần đi ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Lê Mông đang ngồi trên ghế sofa, lúc đầu hắn không nhận ra rằng cậu đang ngủ, bởi vì Lê Mông khi ngủ thậm chí còn ngồi với tư thế rất dè dặt, Lê Tuần chỉ phát hiện khi đến gần cậu để nói chuyện mới biết cậu đã ngủ.

Lê Tuần bước nhẹ, ném chiếc khăn vừa lau tóc sang một bên, cẩn thận cúi người bế Lê Mông lên, muốn cho cậu ngủ trên giường, nhưng mới đi được hai bước, Lê Mông đột nhiên tỉnh lại.

Lê Mông nhận ra mình đang được ai đó ôm nên vội ngước lên, gần như nhìn từ góc độ nào cũng thấy khuôn mặt tuấn tú của Lê Tuần, vì quá căng thẳng mà toàn thân run lên, cậu vô thức gọi "Chú".

Lê Tuần bước nhanh đến bên giường, đặt cậu trên giường, đứng bên giường cúi đầu nhìn cậu nói: "Sao gọi chú? Buồn ngủ thì đi ngủ sớm đi."

Lê Mông vội vàng sửa lại: "Xin lỗi, Lê tiên sinh."

Lê Tuần không thích cậu gọi mình như vậy, nhưng lại sợ dọa cậu, không dám sửa lại xưng hô, chỉ cần   đợi đến lúc hắn lừa được con mèo nhỏ này ra nước ngoài để lấy giấy chứng nhận kết hôn thì không còn cần phải sửa xưng hô nữa.

"Không sao, muốn gọi thế nào cũng được. Muốn tắm không? Hay ngủ?" Lê Tuần hỏi.

Lê Mông muốn ở một mình nên đi vào phòng tắm ít nhất là để trốn một lúc, vì vậy cậu trả lời: "Tôi đi tắm."

Sau đó, cậu hoảng loạn chạy vào phòng tắm và khóa cửa lại.
Lê Mông vuốt lồng ngực bình tĩnh lại một hồi, cảm thấy nhịp tim không quá nhanh, sau đó chậm rãi cởi quần áo đi tắm. Cậu vẫn luôn cảm thấy hoang đường, chuyện xảy ra hôm nay chẳng phải chỉ là một giấc mộng kỳ quái của cậu sao?

Làm sao có thể tình cờ mà gặp Lê Tuần  ngày hôm đó?

Nếu chú đã nhận ra mình, tại sao chú ấy lại ... làm loại chuyện đó với mình?

Đáng tiếc cậu không thể nhớ những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
Lê Tuần ở bên ngoài đợi hồi lâu không thấy Lê Mông đi ra, sợ người ở bên trong xảy ra chuyện, liền đẩy cửa muốn đi vào, không ngờ cửa đã khóa.
Lê Tuần gõ cửa gọi một lần nữa: "Mông Mông?"

Lê Mông đang đứng dưới vòi hoa sen, ngâm mình trong làn nước ấm, đang miên man suy nghĩ, nghe thấy mình bị gọi tên, vội vàng đáp ứng.

"Chú... Lê tiên sinh? Có chuyện gì sao?" Lê Mông cao giọng, lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, tôi thấy em đã lâu vậy  còn chưa đi ra, cho nên tôi tới xem một chút, em tắm xong chưa?" Lê Tuần từ cửa hỏi.

"Được, được, tôi lập tức đi ra ngoài." Lê Mông nói. Sau đó vội vàng tắt vòi hoa sen, dùng khăn tắm lau người, khoác áo choàng tắm đi ra mở cửa. Cậu còn chưa kịp lau tóc, những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, lông mi còn ướt, đôi môi ướt át có chút đỏ hơn bình thường, nhìn rất hấp dẫn.
Hầu kết của Lê Tuần lăn lộn, nhưng hắn không làm gì Lê Mông, ngược lại, hắn còn đi vào lấy khăn giúp cậu lau tóc, sau khi lau xong thì dùng máy sấy tóc sấy khô.

Lê Mông ban đầu không dám cử động, ngoan ngoãn để Lê Tuần lau tóc cho mình, sau đó, cậu nghe thấy tiếng ù ù của máy sấy tóc bên tai, và cảm thấy động tác luồn ngón tay của Lê Tuần vào tóc mình rất nhẹ nhàng, cuối cùng cậu cũng thả lỏng cảnh giác, giống như một con mèo lớn được gãi lông thoải mái, híp mắt hưởng thụ sự phục vụ của Lê Tuần.

Cảm nhận được sự thay đổi của cậu, Lê Tuần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lê Mông lúc nào cũng căng thẳng, điều này khiến hắn cũng căng thẳng theo.

Lê Tuần sấy khô tóc cho Lê Mông, cất máy sấy tóc đi, nhớ tới bữa tối Lê Mông ăn không nhiều, một phần liền nôn ra, liền hỏi: "Đói bụng không? Có muốn ăn nữa không?"

Hắn không nói Lê Mông không cảm thấy gì, hắn nói xong, Lê Mông thật sự có chút đói bụng.

Trong khoảng thời gian này, Lê Mông ăn không được nhiều, ngược lại rất dễ cảm thấy đói, khi thật sự ăn cơm, thường xuyên chán ăn, rất khó chịu.

Lê Mông cẩn thận nhìn Lê Tuần xấu hổ ậm ừ.

Lê Tuần cười nói: "Muốn ăn cái gì? Tôi cho người mang tới."

“Trái cây đủ rồi.” Lê Mông nói, sau đó cẩn thận bổ sung: “Tôi muốn ăn nho.”

Lê Tuần cười xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, "Vậy là tốt rồi, sau này em muốn gì cứ nói với tôi."

Lê Mông đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ khi nhìn vào mắt Lê Tuần.

Lê Tuần gửi tin nhắn thoại nhờ người giao trái cây, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của Lê Mông một lúc lâu.

Lê Mông cảm giác được ánh mắt của hắn, không dám ngẩng đầu.

“Mông Mông.” Lê Tuần gọi tên cậu, trong giọng nói mang theo một ít cảm xúc khó hiểu.

“Hả?” Lê Mông cho rằng hắn có việc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Lại đây hôn một cái.” Lê Tuần nói.

Đó không phải là một giọng điệu ra lệnh, nhưng rất nhẹ nhàng giống như  dỗ dành.

Lê Mông mặt càng đỏ, tim đập càng nhanh, vẫn là không dám làm trái ý Lê Tuần, sau một hồi đấu tranh tinh thần chậm rãi đi tới, cảm giác chiều cao mình không đủ, liền nhón  chân cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng hôn lên má Lê Tuần.

Lê Tuần không đợi cậu rút lui, dùng lòng bàn tay đỡ lấy eo cậu, rút ​​ngắn khoảng cách giữa hai người, cúi đầu hôn.

Lê Tuần hôn một hồi, cảm thấy Lê Mông mặc dù không cự tuyệt, nhưng vẫn là không có đáp lại, sau đó hắn rốt cuộc ý thức được một chuyện: Hình như Lê Mông không biết hôn.

Đúng vậy, đối với những quy tắt giáo dục biến thái của Lê Kiến Xương, Lê Mông tính tình ngoan ngoãn chắc cậu đã bị kỷ luật đến chết, vì vậy cậu có lẽ sẽ không bao giờ hôn bất kỳ ai khác. Ngoài hắn

Lê Tuần đoán ra điều này, trong lòng cười ha ha, đầu lưỡi nhanh nhẹn lướt qua trong miệng Lê Mông, sau đó quấn lấy lưỡi Lê Mông, dẫn dắt hai người cùng hôn môi.

Lê Mông vẫn không kịp phản ứng, ngây người đến không biết nên cử động đầu lưỡi như thế nào.

Lê Tuần nhéo eo cậu, nghe thấy cậu rên rỉ, hôn một hồi mới buông ra, cười hỏi: “Học được bao nhiêu rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top