Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18:

Đầu óc Lê Mông rối bời, cậu gượng ép mình bước ra khỏi cửa phòng tắm.

Lê Tuần vừa định vào tìm cậu, thấy cậu bước ra, liền kêu cậu đi ngủ trước, sau đó đi vào phòng tắm.

Lê Mông nhìn chiếc giường Kingsize sang trọng, tinh thần  bồi hồi đi tới, sau đó liếc nhìn phòng tắm, thấy Lê Tuần còn chưa ra, liền cẩn thận leo lên giường nằm xuống.

Tắm xong, cậu vội vàng mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, còn chưa lau khô nước trên người, cho nên bên trong áo choàng tắm vẫn còn có chút ẩm ướt, cho dù đã khô, mặc vào đi ngủ cũng rất khó chịu. , nhưng cậu không dám cởi ra, vì bên trong không có quần áo.

Lê Mông sau khi nằm xuống, ngẩn người nhìn trần nhà một lúc, sau đó cảm thấy hơi lạnh, liền kéo chăn đắp lên người, thậm chí còn muốn chui đầu vào.
Cậu bây giờ rất muốn chạy trốn.

Không lâu sau, Lê Tuần  từ phòng tắm đi ra, thấy Lê Mông đã ngủ, liền tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại đèn tường, sau đó từ bên kia trèo giường, cởi áo choàng tắm trước khi lên giường.

Hắn đã quen với việc ngủ khỏa thân, bình thường không mặc gì, nhưng hôm nay vì có sự hiện diện của Lệ Mông, anh đặc biệt mặc thêm một chiếc quần lót.

Lê Mông còn chưa ngủ, cậu nghe rõ âm thanh Lê Tuần bước lên giường nằm xuống, cậu không dám mở mắt, thậm chí động cũng không dám, nhắm mắt lại, chậm rãi ổn định hô hấp giả vờ ngủ.

Lê Tuần nhìn cậu một cái, hôn nhẹ lên trán, nằm xuống dán vào bên cạnh cậu, vươn tay ôm lấy, sờ sờ áo choàng tắm trên người cậu, cảm thấy có chút vướng, muốn để cậu cởi ra, sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu, đành phải để vậy, lặng lẽ đút tay vào.

Cơ thể Lê Mông rất ấm, phải một lúc sau Lê Tuần mới cảm thấy bên trong áo choàng tắm có chút ẩm ướt, suy nghĩ một hồi mới hiểu tại sao lại ướt.

Hắn có chút bất đắc dĩ, biết tính tình của Lê Mông không thể trong chốc lát thay đổi, cho nên hắn chỉ có thể tự nhủ trong lòng nên từ từ, dù sao về sau sẽ có rất nhiều thời gian.

"Mông Mông? Em ngủ chưa? Quần áo ướt rồi, cởi ra trước khi ngủ đi." Lê Tuần ở bên tai cậu nhẹ giọng nói.

Lê Mông giả bộ ngủ không được nữa, đành phải trả lời, sau đó chậm rãi ngồi dậy, Lê Tuần thấy cậu chậm chạp, sợ cậu mặc quần áo ướt sẽ cảm lạnh nên đến giúp cậu cởi áo choàng tắm.

Trên người không có quần áo, Lê Mông càng thêm khẩn trương, vội vàng chui vào trong chăn nằm xuống, bộ dạng rất vội vàng muốn ngủ.

Lê Tuần ném áo choàng tắm sang một bên, dưới chăn tay luồn qua eo cậu, áp ngực vào lưng cậu, hai chân quấn lấy cậu, hôn gáy cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."

Lê Mông thân thể căng cứng, nói chúc ngủ ngon xong liền ngủ không được, động cũng không dám động, không bao lâu liền cảm thấy khó chịu, muốn lật người.

Lê Tuần quả thật rất mệt mỏi, công việc bận rộn đến mức không được nghỉ ngơi tốt, vì phải trở về sớm gặp Lê Mông, hai ngày này hầu như hắn không ngủ đủ giấc, chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, bây giờ người khiến hắn nhớ nhung bao ngày đang ở trong vòng tay của mình, sau khi thả lỏng, hắn liền chìm vào giấc ngủ.

Hầu hết âm thanh hô hấp khi mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ sẽ khác với bình thường, Lê Mông cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh trở nên nhẹ đi, đoán chắc anh ta đã ngủ say, nên thận trọng di chuyển, Không thấy Lê Tuần  có phản ứng gì, cậu can đảm  hơn, chậm rãi nhích qua một bên, không cho Lê Tuần ôm mình thật chặt.

Cậu vẫn không dám thoát khỏi vòng tay của Lê Tuần, chỉ nhích ra xa một chút, liền thỏa mãn thở ra một hơi, sau đó mới bình tĩnh lại mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi Lê Mông tỉnh dậy, phát hiện chỉ còn lại mình cậu trên giường, cậu nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, còn tưởng rằng  là Lê Tuần đang tắm, nên vội vàng tranh thủ lúc này dậy mặc quần áo.

Cậu nhảy xuống giường, nhặt một bộ quần áo không phải kích cỡ Lê Tuần đang mặc, cùng một chiếc quần lót mới từ tủ quần áo bên cạnh, nhanh chóng mặc vào, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

Sau khi Lê Tuần từ phòng tắm đi ra, thấy Lê Mông đã tỉnh lại, liền cười chào buổi sáng, lại hỏi: "Quần áo có vừa không? Tôi không hỏi em trước mà đoán size của em cho trợ lý mua."

Lê Mông chào buổi sáng, nói rằng quần áo vừa vặn, cảm ơn rồi đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Gần đây sáng nào cậu cũng nôn một lúc, hôm nay cũng vậy, chưa kịp đánh răng đã cảm thấy buồn nôn, vội vàng vào nhà vệ sinh nôn ra.

Nghe thấy âm thanh, Lê Tuần lấy cho cậu một cốc nước ấm bưng vào, vỗ nhẹ lưng cậu rồi hỏi: "Em muốn ăn gì trước không? Tôi đọc trên mạng nói ốm nghén là do bụng đói, hơn nữa sẽ tốt hơn nếu em ăn một cái gì đó." .

Lê Mông nôn ra một ít nước chua, sau khi súc miệng uống một ít nước ấm, thấy đỡ hơn nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, cậu ấn bụng nói với Lê Tuần: “Đánh răng xong tôi sẽ ăn.”

"Đánh răng dễ buồn nôn, lần sau dậy thử ăn chút gì xem có khá hơn không. Bữa sáng muốn ăn gì? Tôi kêu người mang lên." Lê Tuần
đón lấy ly nước của cậu hỏi.

"Ừm, ăn thanh đạm một chút." Lê Mông nói.

Lê Tuần  sợ Lê Mông đợi sẽ không thoải mái, không dám ra ngoài, liền đứng ở bên cạnh lấy điện thoại gọi cho Trần Siêu, bảo anh mau chóng mang chút điểm tâm nhẹ đến.

Khách sạn này cũng cung cấp bữa sáng, hắn đã gọi quầy lễ tân nhờ người mang đến, nhưng sợ Lê Mông không quen nên bảo Trần Siêu chuẩn bị thêm.

Lê Mông đã bị Lê Tuần kéo ra ngoài khi chưa kịp đánh răng rửa mặt.

Lê Tuần lấy trái cây và bánh quy Lê Mông ăn còn sót lại trong tủ lạnh tối qua, bảo cậu ăn cái này trước.

Dưới ánh mắt của anh, Lê Mông ăn bánh quy, uống thêm nửa ly nước, sau đó cảm thấy bụng dễ chịu hơn một chút.

Cậu nói với Lê Tuần rằng mình không sao, vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi đi ra đã thấy bữa sáng của khách sạn đã được mang đến.

Lê Tuần sợ Lê Mông không quen với đồ ăn phương Tây nên gọi bữa sáng kiểu Trung Quốc, có mì, cháo và súp, ngoài thịt và trứng ra, còn có các loại bánh ngọt, món khai vị và trái cây tươi. Mấy món này không nhiều nhưng xem ra hai người cùng nhau ăn hết cũng không nổi.

Trong dãy phòng này có một phòng ăn nhỏ, bàn ăn không lớn, một khi bày đồ lên thì chiếm gần một nửa vị trí.

Sau khi người phục vụ đến giao bữa sáng rời đi, Lê Tuần kéo Lê Mông ngồi xuống bàn ăn, bảo cậu chọn món mình muốn ăn, đồng thời nói nếu không hợp khẩu vị vậy đợi món khác mua từ bên ngoài được giao sau.

  Lê Mông có chút không hiểu, cho dù thời điểm ở Lê gia, cậu cũng chưa từng ăn một bữa sáng sa hoa phô trương như này.

Lê Kiến Xương không quản cậu thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, dù sao đầu bếp sẽ căn cứ nhu cầu sức khỏa dinh dưỡng để phối hợp món ăn, sau khi đồ ăn làm xong dọn lên bàn, chỉ cần cậu không bị bệnh, cậu phải ăn hết phần của mình. Nếu không ăn hết, sẽ bị phạt. Cậu với Lê Ngôn đã như vậy từ khi còn nhỏ và bọn họ chưa bao giờ dám kén ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top