Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20:


Hô hấp của Lê Mông còn chưa ổn định lại, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở, khi nghe Lê Tuần nói sẽ mang mình trở về Lê gia ở, trong nháy mắt rùng mình một cái.

  Nếu quay lại nhà họ Lê, chẳng phải... Mình sẽ phải đối mặt với gia đình trước kia  dưới tư cách là bạn đời của Lê Tuần sao?

Trong nhất thời, Lê Mông đối với mối quan hệ phức tạp có quá nhiều khoảng cách trước sau này không khỏi lo lắng, ngẩng đầu nhìn Lê Tuần, muốn nói cho anh biết, ở khách sạn cũng tốt, nhưng cậu chỉ mấp máy môi, và cuối cùng không nói ra được.

  Nếu cậu thật sự muốn gả cho Lê Tuần, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nhà họ Lê.

  Lê Mông cũng không có cự tuyệt, Lê Tuần cho là cậu cũng không phản đối gì, cho là cậu đã đồng ý, tiếp tục nói: "Được, anh sẽ phái người đi tìm chỗ ở thích hợp, nếu như sống trong Lê gia không thoải mái chúng ta sẽ dọn ra ngoài."

  Lê Mông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và ậm ừ tán thành.

 Lê Tuần ôm cậu một hồi, cho rằng cậu còn có việc phải làm, lại hôn lên mặt Lê Mông, đưa điện thoại di động cho cậu nói: “Anh có chút việc, em tự mình chơi một lát đi. "

  Lê Mông đã mong chờ đến giờ phút này, vội vàng nhận điện thoại, sau khi trả lời xong liền đứng dậy rời khỏi vòng tay anh, ngoan ngoãn ngồi sang một bên nghịch điện thoại.

  Lê Tuần  mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, bật máy tính bắt đầu làm việc.

  Thật ra trong dãy phòng này có một phòng làm việc, trước kia hắn ở trong phòng đó làm việc, nhưng bây giờ bên cạnh có Lê Mông đang mang thai, hắn sợ nếu như Lê Mông đột nhiên muốn nôn, hắn sẽ không thể chăm sóc cậu kịp thời, vì vậy hắn dứt khoát làm việc trong phòng ngủ.

  Phan Nguyệt đã gửi một tin nhắn cho Lê Mông vào buổi sáng, hỏi tình trạng sức khỏe của cậu thế nào rồi, cậu có đến bệnh viện khám nữa không, Lê Mông mở điện thoại lên, sau khi đọc tin nhắn, cậu trả lời rằng không sao, nhưng cậu không dám nói với cô rằng mình có thể có thai.

Ngay cả khi cậu thực sự mang thai, càng ít người biết càng tốt.

  Không phải cậu không tin tưởng Phan Nguyệt, cậu chỉ muốn tận lực tránh đi những phiền toái không cần thiết.

Thấy câu trả lời của cậu, Phan Nguyệt  lại hỏi: "Mấy ngày nữa em bắt đầu đi học phải không? Nếu không, chị sẽ trả tiền lương trước đây cho em, và sau khi em hồi phục, có thể đến để thảo luận về giờ làm việc sau khi khai giảng."

 Vài ngày sau khi Lê Mông xin nghỉ, cô thực sự đã ứng trước một phần tiền lương của cô cho Lê Mông, theo mức lương đã thỏa thuận trước đó, vẫn còn hơn mười vạn tiền lương chưa được trả.

  Lê Mông vô thức xoa bụng, nghĩ rằng mình có thể sẽ không quay lại làm việc, thậm chí không thể quay lại trường học.

  Cậu rất luyến tiếc khi phải chia tay với Phan Nguyệt và những người khác, trong khoảng thời gian này, cậu đã rất vui vẻ ở cửa hàng piano cầu vồng, những người trong cửa hàng piano rất thân thiện, quan tâm đến cậu và giúp đỡ cậu rất nhiều.

Với sự luyến tiếc này, Lê Mông đã gõ một dòng vào chỗ khung soạn: Cảm ơn chị Phan, nhưng em có một số chuyện cần phải sắp xếp sau khi khai giảng, và có lẽ sẽ không thể đến làm việc tại cửa hàng piano được nữa, chị Phan nên tuyển người khác.

  Phan Nguyệt có lẽ đang bận, một lúc sau mới trả lời: "Không có gì, có thời gian thì qua chơi, khi nào có thời gian làm việc thì báo cho chị biết."

  Lê Mông cảm ơn cô một lần nữa sau đó thoát khỏi giao diện trò chuyện.

  Buổi sáng mới thức dậy không lâu, Lê Mông lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái nhìn Lê Tuần còn đang gõ máy tính trên sô pha bên cạnh.

 Trên thực tế, ngoại hình của Lê Tuần  khá nổi bật, thuộc là loại khiến người vừa nhìn đã cho rằng anh rất đẹp trai, nhưng trước giờ Lê Mông chưa bao giờ dám nhìn trộm anh bằng ánh mắt như này, hiện tại cậu lén quan sát Lê Tuần , cậu vô cùng kinh ngạc thực sự rất đẹp trai.

  So với hầu hết người châu Á, khuôn mặt của Lê Tuần rất có chiều sâu, với sống mũi, xương trán và xương gò má cao hơn, cằm hẹp hơn, dù nhìn từ chính diện hay nhìn nghiêng thì các đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo.

  Môi anh là đôi môi cười, trên mỏng ở dưới dày, nhưng anh thường có khí chất mạnh mẽ, và hành động của anh có chút độc đoán với sự quyết đoán của cấp trên nên không khiến người ta cảm thấy không thân thiện.

  Với ngoại hình điển trai, chiều cao 1m9 và thân hình vạm vỡ, nếu mái tóc và đôi mắt không đen tuyền, nhiều người sẽ lầm tưởng anh là người phương Tây.

  Buổi sáng khi Lê Tuần ngủ dậy, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, hai chiếc cúc áo ở cổ không cài, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của cơ ngực, tay áo xắn lên tùy ý, và lộ rõ ​​nửa cơ bắp trên cánh tay, các mạch máu xanh nổi lên dưới da cũng hiện rõ.

 Bên dưới anh mặc một chiếc quần âu tối màu, không có thắt lưng, vạt áo sơ mi được gấp sơ sài, xét theo tiêu chuẩn ăn mặc của nhà họ Lê thì đây được cho là cẩu thả, nhưng Lê Mông không hiểu sao lại nhìn vừa mắt. bây giờ cậu một chút cũng không cảm thấy nó quá lôi thôi.

  Lê Mông nhìn một hồi liền cảm thấy mặt nóng bừng, sợ Lê Tuần phát hiện hành vi "nhìn trộm" của mình, vội vàng thu hồi ánh mắt.

  Lê Tuần tựa hồ ý thức được, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vừa vặn bắt gặp một tia sáng cuối cùng còn trong mắt chưa hoàn toàn thu lại của Lý Mông.

  Lê Tuần mỉm cười tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

  Trái tim của Lê Mông đập điên cuồng, cậu không biết nụ cười của Lê Tuần là có ý gì.

 Cậu cảm thấy xấu hổ nên chỉ nằm xuống giường và chui vào chăn ngủ, cậu muốn dời sự xấu hổ này, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.

  Sau khi đóng máy tính, Lê Tuần  thấy Lê Mông đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đi tới, sợ cậu ngạt thở nên hắn giúp cậu kéo chăn xuống một chút, sau đó từ bên kia leo lên giường nằm xuống cạnh Lê Mông.

  Lê Tuần không ngủ mà chỉ nhắm mắt dưỡng sức, đến giờ ăn trưa liền đứng dậy gọi đồ ăn, lát nữa sẽ nhờ người mang đến.

  Trong bữa trưa, Lê Mông lại nôn ra mấy lần, đại khái là buổi sáng không nôn nhiều, đến trưa mới nôn, khiến trong lòng Lê Tuần lo sợ không thôi.

  Khi bụng Lê Mông cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đồ ăn cũng sắp nguội, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Lê Tuần đau lòng, vừa vỗ lưng an ủi cậu, vừa hỏi: "Đỡ hơn chưa? Ăn được không? "

  Lê Mông lắc đầu, hiện tại  cậu thật sự không có khẩu vị.

  "Vậy em nghỉ ngơi một hồi đi, lát nữa em muốn ăn gì anh phái người đưa tới."Lê Tuần nói.

  Lê Mông ậm ừ, được Lê Tuần đỡ trở lại phòng ngủ, sau khi ngồi trên ghế sa lon một lúc mới cảm thấy nhẹ nhõm, cậu xin lỗi nói với Lê Tuần : "Tôi thấy đỡ hơn rồi, anh đi ăn trước đi."

  Lê Tuần thấy sắc mặt của cậu quả nhiên đã tốt hơn, liền nói: "Vậy anh ăn trước, nếu không thoải mái thì gọi cho anh."

  Lê Mông gật đầu, nhìn anh đi vào nhà ăn, sau đó nhắm mắt nằm trên sô pha.

  Lê Tuần  nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình, rồi nhân tiện gọi người vào dọn dẹp bàn ăn.

  Lê Mông không còn khí lực để nôn, toàn thân mềm nhũn, uể oải nằm trên sô pha nhìn dì quét dọn làm việc.

  "Em có muốn ăn một ít trái cây hay không? Hay một cái gì đó để uống?" Lê Tuần bước tới vhỏi.

  Lê Mông toàn bộ thức ăn trong bụng đều nôn ra hết, trong bụng trống rỗng thật sự rất khó chịu, vì vậy gật đầu, suy nghĩ một chút, sau đó nhắc tới một ít trái cây muốn ăn, cuối cùng nói: “Tôi muốn ăn đồ nguội ."

“Được, anh sẽ kêu người đi mua.” Lê Tuần vội vàng nói, nhờ cậu muốn ăn, nếu không sẽ không biết phải làm sao.

“Thêm chút ớt cùng dấm, không quá cay.” Lê Mông bổ sung nói.

  "Còn nữa không?" Lê Tuần hỏi trong khi gửi tin nhắn cho Trần Siêu.

  “Tôi còn muốn ăn khoai tây chiên vị chanh, hoặc là khoai tây chiên vị dưa chuột.” Lê Mông mạnh dạn nói, còn có chút sợ Lê Tuần  không cho cậu ăn điểm tâm.

 Cậu và Lê Ngôn từ nhỏ đã rất muốn ăn vặt, nhưng Liê Kiến Xương không cho phép.
Lê Tuần  nhìn bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu của cậu, không nhịn được cười, đưa tay sờ đầu cậu nói: “Mua cả hai đi.”

  Lê Mông mừng rỡ, bên má trái xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ.

  Đây là lần đầu tiên Lê Tuần nhìn thấy Lê Mông cười với vẻ ngoài trưởng thành, trong trí nhớ mấy năm nay của hắn, đứa nhỏ chưa từng cười với hắn, dường như mỗi lần nhìn thấy hắn đều tỏ ra vẻ dè dặt không biết đang lo lắng điều gì.

 Hắn mơ hồ nhớ trên má Lê Mông có một lúm đồng tiền, khi hắn chưa ra khỏi nhà  thỉnh thoảng sẽ trêu chọc cháu trai kém mình 11 tuổi, khi đó Lê Mông còn rất nhỏ và mũm mĩm khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta muốn véo, khi cười lên trông như yêu tinh lạc vào cõi trần.

  Đáng tiếc cha hắn cùng Lê Kiến Xương đều là người  nghiêm khắc cứng nhắc, không bao giờ trêu chọc trẻ con cũng không để người khác trêu chọc, mỗi lần thấy hắn trêu chọc Lê Mông đều khiển trách, vì cái quy định đó hắn cảm thấy rất khó chịu.

  Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lê Mông, Lê Tuần không khỏi lấy ngón tay chọt chọt cái lúm đồng tiền nhỏ.

  Lê Mông bị chọc  làm cho sửng sốt , ngay sau đó lại đỏ mặt.

  Dì quét dọn đi đổ rác, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lê Tuần liền đi tới hôn Lê Mông, sau đó cười khen: “Mông Mông cười đẹp quá, đừng ủ rũ như vậy . Cười nhiều lên đi."

  Lê Mông lại mỉm cười vì món khoai tây chiên vị chanh và dưa chuột.

  Lê Tuần  hài lòng nhéo nhéo mặt cậu, "Bảo bối ngoan quá."

  Tác giả có lời muốn nói: Ta quên hẹn giờ (che mặt)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top