Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33:

Lê Mông trò chuyện với Phan Nguyệt và những người khác một lúc, Vương Hằng không lâu sau đó bước ra khỏi phòng đàn piano, Phan Nguyệt biết tin đồn của Vương Hằng và trực tiếp giới thiệu anh: "Đây là bạn trai Lê Mông vừa nói đến. Khi nào  thì cậu đây tìm được người đưa về để giới thiệu?"

  Vương Hằng ban đầu định hỏi Lê Mông về chuyện tình yêu của cậu, nhưng khi bị Phan Nguyệt trêu chọc anh ta cảm thấy hơi xấu hổ, vì vậy anh ta cong môi  nói với Phan Nguyệt : "Chị Phan, hãy quan tâm cho sự độc thân của nhân viên đi chứ?"

  "Đó không phải là điều anh quan tâm sao?" Phan Nguyệt cười.

 Vương Hằng khịt mũi, nghĩ rằng đây rõ ràng là một vết đâm vào tim anh ta, anh ta không muốn tìm bạn trai sao? Chỉ là không lựa được người thích hợp ở bên mình.

  Vương Hằng không có trả lời cô, mà là lén nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh Lê Mông, vừa rồi anh ta ở trong phòng chơi đàn cũng không nhìn rõ, bây giờ nhìn lại, người đàn ông này so với Lê Mông còn đẹp trai hơn như người mẫu nam hàng đầu mà anh ta từng thấy, cộng thêm khí chất mạnh mẽ  trên cơ thể người khác nhìn vào như tim nhũn châm mềm.

  Giống như rất nhiều người, Vương Hằng là một người mê cái đẹp, anh ta bước vào giới đồng tính nam tương đối sớm, ở trong giới đồng tính nam nhiều năm như vậy, anh ta cũng không biết tiết tháo là gì, bình thường nếu anh ta khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy trong lòng nhịn không được mà muốn câu dẫn một chút.

  Nhưng người này lại là bạn trai của Lê Mông, anh ta nhanh chóng đá bay suy nghĩ này, chào hỏi đám người Lê Mông, còn nói đùa với Lê Mông: “Meng Meng, cậu thật may mắn, bạn trai đẹp trai như này tìm ở đâu ra vậy?”

  Lê Mông  vô thức liếc nhìn Lê Tuần, trong lòng thừa nhận rằng Lê Tuần quả thực rất đẹp trai, nhưng cậu không biết phải trả lời như thế nào với câu hỏi của Vương Hằng, sau vài giây khuôn mặt cậu lại đỏ bừng.

  "Xin lỗi, Mengmeng khá nhút nhát, nhưng chúng tôi đã biết nhau từ lâu." Lê Tuần thay mặt cho Lê Mông trả lời.

  Mặc dù Li Xun đủ lịch sự, nhưng động lực của anh ta quá mạnh và Wang Heng không dám hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

  Mấy người trò chuyện một lúc, Lê Mông cảm thấy hơi buồn ngủ nên thì thầm với Lê Tuần muốn về, Lê Tuần đi thanh toán tiền, sau đó giúp Lê Mông đem cây đàn lên xe, rồi mới quay lại dắt Lê Mông đi.

  Lê Mông ngủ gật trong xe, cậu ngủ rất say, sau khi Lê Tuần bế cậu lên khách sạn, cậu cũng không tỉnh, mãi đến khi Lê Tuần đi tắm cậu mới tỉnh.

  “Muốn tắm không?” Thấy cậu đã tỉnh, Lê Tuần đi tới xoa tóc  cậu, hỏi.

  “Muốn.” Lê Mông đáp.

  Tuy rằng hiện tại cậu còn rất buồn ngủ, muốn vùi đầu ngủ tiếp, nhưng ban ngày thời tiết nóng như vậy, cậu đổ mồ hôi rất nhiều, không tắm rửa liền ngủ không được.

  Lê Mông ngơ ngác từ trên giường mở hé mắt, không lấy bộ đồ ngủ, trực tiếp đi vào phòng tắm, tùy ý đóng cửa lại, không khóa mà bắt đầu tắm rửa.

  Lê Tuần  giúp cậu tìm quần áo, sợ cậu tỉnh lại sẽ ngã trong phòng tắm nên gõ cửa hỏi Lê Mông có thể vào không.

  Lê Mông bị nước nóng làm chóng mặt nên không ngăn Lê Tuần  vào.

Lê Tuần mở cửa và thấy Lê Mông đang cúi đầu đứng dưới vòi hoa sen, quay lưng về phía cửa, mái tóc đen ướt sũng dính vào da, cái đầu tròn ra sau trông thật đáng yêu.

  Cổ gầy và dài, một chiếc cổ thiên nga tiêu chuẩn, sau cổ có một hàng đốt sống nổi lên, vai phẳng và gần như vuông góc với cánh tay buông thõng, bả vai sau lưng giống như một con bướm sắp dang rộng cánh, eo rất gầy, và có hai lúm đồng tiền thẳng đứng lõm trên eo.

  Bức màn nước mỏng được ánh sáng chiếu vào có màu trắng bạc phun xuống từ đầu vòi hoa sen, sương nước mờ mịt dày đặc xung quanh Lê Mông, khiến cậu trông có chút hư ảo.

  Bọt nước trên người rõ ràng vẫn chưa được gột rửa sạch sẽ, bộ phận da thịt không bị bọt nước che phủ cũng trắng đến chói mắt, phía trên còn đọng lại một tầng hạt nước nhỏ li ti, cảnh tượng này khiến Lê Tuần nhớ tới một câu: da như ngưng tri* dùng để miêu tả da Lê Mông không hề khoa trương chút nào.

(Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng. )

  Lê Tuần đứng ở cửa nhìn một hồi, sau khi tỉnh lại liền bỏ quần áo xuống, cùng Lê Mông nói vài câu, sau đó rời khỏi.

  Nhìn thêm nữa, hắn sợ mình sẽ mất khống chế, không thể làm trong ba tháng đầu của thai kỳ, hắn nhớ rất rõ điều này, đặc biệt là bởi vì Lê Mông còn là cơ thê nam nhân đang mang thai, cần phải chăm sóc cẩn thận hơn. Không nên làm điều gì đó không tốt cho sức khỏe của cậu.

  Lê Mông xả sạch bọt trên người, quấn áo choàng tắm đi ra ngoài mà không mặc quần áo mà Lê Tuần đem vào.

  Cậu buồn ngủ đến mức gần như không thể suy nghĩ gì, cậu làm những việc này theo bản năng, sau khi ra ngoài, cậu đi thẳng đến chiếc giường lớn, ngã xuống giường dưới ánh mắt của Lê Tuần.

  Lê Tuần bất đắc dĩ thở dài, theo thói quen đi lấy máy sấy, đem đầu cậu đặt lên đùi mình, sau đó nhẹ nhàng sấy tóc cho cậu.

  Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lê Mông có chút hoảng hốt, phát hiện mình không mặc quần áo, liền mơ hồ nhớ tới tối hôm qua mình đi tắm xong rồi ngủ say, trong lòng tự hỏi có lẽ mình đã chạy ra ngoài sau khi tắm mà không mặc quần áo.

  Cậu đã từng ở một mình trong phòng nhiều năm, có lúc quên mang quần áo vào phòng tắm, liền trần như nhộng chạy ra ngoài.

  Thấy cậu đã tỉnh, Lê Tuần  mang đến một ít đồ ăn nhẹ và nước ấm như hai ngày trước.

  Lê Mông nhìn hắn một cái, mặt nhanh chóng đỏ lên, chui rúc trong chăn không dám ngồi dậy, không biết làm sao bảo Lê Tuần tránh ra để mình mặc quần áo.

  “Áo choàng tắm của em tối hôm qua đã ướt, anh cởi ra cho em.” Lê Tuần  thấy anh đỏ mặt, cười giải thích.

  Lê Mông có chút cảm ơn vì mình đã không trần truồng chạy trước mặt Lê Tuần.

  “Muốn ăn gì không?” Lê Tuần hỏi.

  Lê Mông rúc vào trong chăn không nhúc nhích, một lúc sau mới rụt người lại, cằm vùi vào trong chăn, đôi mắt tròn xoe nhấp nháy bất an, như muốn đem cả người nhét vào trong chăn.

  Biết cậu ngại ngùng, Lê Tuần  đặt đồ ăn vặt lên tủ đầu giường, sau đó đi lấy một bộ quần áo cho cậu rồi đặt ở đầu giường, lý trí nói: “Anh đi ra ngoài trước, khi nào thay xong rồi gọi cho anh."

  Không thể nào vô lý nhue thế này được, sự xuất hiện của Lê Mông khiến hắn giương cao ngọn cờ mà hắn đã rất vất vả mới hạ được sau khi dậy, tốt hơn hết là hắn nên tránh đi để bình tĩnh lại.

  Lê Mông thở phào nhẹ nhõm, đồng ý và cảm ơn anh.

  Lê Tuần mỉm cười, xoa đầu cậu rồi đi ra ngoài.

  Lê Mông nhanh chóng mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài  nói với Lê Tuần : "Tôi thay xong rồi."

  “Vậy em mau ăn chút gì đi, coi chừng lát nữa lại nôn.” Lê Tuần  cười nói.

  LênMông ngoan ngoãn quay về ăn chút gì, uống chút nước rồi đi rửa mặt.

  Sau khi ăn sáng xong, Lê Tuần hỏi Lê Mông: "Trong nhà cơ bản đã hoàn thành xong, hôm nay em có muốn dọn vào ở không?"

  Lê Mông cảm thấy rằng sống ở đâu cũng vậy, nên đáp: "Đều được"

  “Vậy sau khi chúng ta ăn xong rồi đến đó, tôi sẽ cho người tới thu dọn đồ đạc.” Lê Tuần nói.

  Lê Mông gật đầu đi theo anh đến căn biệt thự nhỏ mới mua.

  Tác giả có lời muốn nói: Chúc tất cả những cô gái đáng yêu trong kỳ thi tuyển sinh đại học đều có thể đạt được kết quả như ý muốn (bạn có muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học không? Nếu vậy, xin hãy bớt đọc tiểu thuyết trong hai ngày này và nghỉ ngơi thật tốt)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top