Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48:

Phòng học này không lớn như vừa rồi, học sinh cũng không nhiều như vậy, đứng lớp là một nữ giáo sư tuổi chừng ba mươi, dung mạo không quá xuất sắc, nhưng trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời thượng, phong thái tao nhã, và cũng rất nhiệt tình Không khí lớp học sôi động hơn lớp học vừa rồi, và rõ ràng là nó rất được học sinh yêu thích.

  Thấy Lê Mông nhìn chằm chằm vào nữ giáo sư, Lê Tuần cảm thấy hơi khó chịu, trong phòng học trước đó, nhiều người đã lén lút đưa ánh mắt đến em ấy, nhưng Lê Tuần rõ ràng là không quá phận để người khác nhận ra được, vì vậy Lê Tuần không nói gì, nhưng bây giờ thì khác, chính là Manh Manh nhà hắn chủ động nhìn chằm chằm người khác, hai mắt cơ hồ phát sáng, cái này sao có thể chịu được.

  "Manh Manh," Lê Tuần gọi cậu, thấy Lê Mông quay đầu nhìn hắn, hắn tiếp tục nói: "Em rất thích nữ giáo viên này?"

  Âm thanh của từ "nữ" bị hắn nhắn mạnh một chút.

  Lần trước xem tiếp viên trên máy bay, hiện tại lại xem nữ giáo viên, nói không thích nữ nhân, xem ra lần trước tiểu gia hỏa có lẽ là nói dối, Lê Tuần bất mãn nghĩ.

  Lê Mông: "..."

  Cậu không đần độn đến mức không nghe được ẩn ý của Lê Tuần, mà cậu chỉ đơn giản là thích không khí lớp học như thế này, liệu Lê Tuần có tin khi cậu giải thích không?

  Lê Mông chớp chớp mắt, lại nhấn mạnh: "Em. . . Em thật sự không thích nữ nhân."

  Lê Tuần hiển nhiên không tin, tiếp tục nghi ngờ nhìn cậu.

  Lê Mông bị hắn nhìn thấy liền trốn ở phía sau, nhìn thấy Lê Tuần sắc mặt lại trở nên khó coi, cậu đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Em chỉ thích anh, em chỉ là nghe lớp học thôi, em thích nhất chính là bầu không khí như phòng học này. . . "

  Nói xong, cậu lại đỏ mặt nhìn Lê Tuần, sau đó xấu hổ cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt.

  Tâm trạng của Lê Tuần là bởi vì câu nói chỉ thích anh của cậu mà lập tức tươi tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Lê Mông, hắn rất muốn hôn cậu, nhưng đây là nơi công cộng, nếu hắn thật sự hôn, theo tính tình đặc biệt ngại ngùng của Lê Mông chắc lại sắp giận rồi.

  Hắn thật sự không dám chọc giận Lê Mông chút nào, rất khó dỗ dành em ấy, hơn nữa hắn biết lúc mang thai nên giữ tâm trạng thoải mái là tốt nhất, khi Lê Mông tức giận, cơn ốm nghén của em ấy rất có thể sẽ nghiêm trọng hơn và hắn cảm thấy đau khổ.

  Lê Tuần nắm tay Lê Mông ở dưới bàn, cúi người ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Anh cũng thích em."

  Lần này đến lượt Lê Mông ghen tị, cậu ngẩng đầu nhìn Lê Tuần hai má phúng phính, chua ngoa nói: "Có rất nhiều người thích anh."

Em không tin rằng anh chỉ thích mình em.

  Lê Tuần hiểu những gì cậu nói, cười nói: "Có rất nhiều người thích em. Em nhìn xem, người mặc áo len vàng phía trước bên phải đã nhìn em vài lần."

  "Làm sao có thể? Người ta rõ ràng đang nhìn anh!" Lê Mông cảm giác mình đang tát mình.

  "Sao mình không đánh cược đi, tan học chúng ta ngồi đây xem cậu ta sẽ đến bắt chuyện với ai." Lê Tuần nhướng mày.

  Lê Mông lại liếc nhìn người mà Lê Tuần đã nhắc đến, và tình cờ bắt gặp ánh mắt của cậu bé, cậu bé mỉm cười với cậu và nháy mắt với cậu.

  Lê Mông: "..."

  Cái tát vào mặt đến quá nhanh, may mà cậu không đồng ý cá cược với Lê Tuần .

  Cậu vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám lại nhìn bên kia, cứng ngắc nói: "Người ta so với em nhìn anh còn nhiều hơn."

  Lê Tuần đột nhiên hôn lên má cậu, thấy cậu sắp tức giận, vội cười giải thích: "Không sao, để bọn họ biết chúng ta là một đôi, không quan trọng là ai."

  Lê Mông cảm thấy những gì hắn nói có lý, nhưng cậu vẫn còn hơi tức giận, vì vậy cậu quay mặt đi và phớt lờ Lê Tuần .

  Lê Tuần mếu máo nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Bảo bối khi ghen trông thật đáng yêu."

  Lê Mông đỏ mặt trừng mắt nhìn Lê Tuần, Lê Tuần lại cười nói: "Hiện tại em đáng yêu như vậy, lại nhịn không được muốn hôn em, làm sao bây giờ?"

  Lê Mông nhìn ý cười trong mắt hắn, cả người như sắp bốc ra lửa, bởi vì lời nói vừa rồi của hắn mà cậu xấu hổ tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng lúc này ánh mắt quay đi chỗ khác khiến cậu trông có vẻ yếu thế, cậu cũng không thèm quan tâm, trong lòng cậu tức giận đến mức ở gầm bàn đạp chân hắn, sau đó hất tay hắn ra, rồi quay mặt đi.

  Lê Tuần đem tay cậu kéo lại, kéo lên môi hôn một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Manh Manh, ở đây không giống nhau, cho dù chúng ta đều là nam nhân, ở nơi công cộng hôn cũng không sao, rất nhiều người thích dùng nụ hôn để thể hiện tình cảm với người yêu, có rất nhiều cặp đôi hôn nhau trên đường phố, không ai nghĩ hành vi này nên bị lên án, hơn nữa, những người đồng tính có thể kết hôn ở đây, không khác gì những cặp giới tính khác, vì vậy em không nên phải thận trọng như vậy."

  Hắn biết cảm giác xấu hổ đến từ đâu, mặc dù Lê Mông khi em ấy nhút nhát thì dễ thương nhưng em ấy rất dễ bị áp lực tâm lý khi quá nhút nhát, hắn muốn làm cho cuộc sống Mông Mông của hắn thoải mái hơn.

  Bộ lông của Lê Mông đã mềm trở lại, cậu hiểu nguyên nhân, nhưng giáo dục nhiều năm như vậy khiến cậu không thể nào một lần buông bỏ, ít nhất cho tới bây giờ, cậu vẫn dễ dàng xấu hổ như vậy, cái này cậu cũng không có biện pháp.

  Lê Tuần cảm thấy cậu không còn căng thẳng như trước, liền nói: "Em xem, vừa rồi ta hôn ngươi, không có ai nhìn chúng ta kỳ quái đúng không? Cho nên, em cũng không cần cảm thấy xấu hổ. Không tin anh thì em có thể hôn ngay bây giờ để anh xem có ai làm ầm ĩ lên không."

  Lê Mông đang nghiêm túc kiểm điểm bản thân vì những gì hắn nói vừa rồi, nhưng khi nghe câu cuối cùng của hắn, cậu không thể không trợn tròn mắt, cậu nói sao Lê Tuần có thể đột nhiên nghiêm túc như vậy, nguyên lai trọng điểm ở câu cuối.

  Lòng tốt đặt không đúng nơi!

  Anh ấy nghĩ rằng mình rất dễ dỗ sao?

  Lê Mông khịt mũi, lại tập trung ánh mắt vào nữ giáo sư trước mặt.

  Lê Tuần không lừa được cậu hôn mình, có chút không yên mà nghịch ngón tay cậu, chơi một hồi thấy Lê Mông không có phản ứng, liền vươn tay sờ đùi Lê Mông.

  Lê Mông giật mình, hất tay hắn ra như một con mèo sợ hãi, tức giận nhìn hắn, ánh mắt đầy lên án và buộc tội.

  Chạm tay thì không sao, nhưng sao có thể chạm vào đùi ở một nơi như vậy?

  Thật là được một tấc lại muốn tiến thêm một bước!

 Lê Tuần giơ bàn tay bị hất ra thuận thế định xoa đầu Lê Mông một chút, nhưng trên tóc Lê Mông có một lớp keo xịt, không dễ chạm vào như trước, Lê Tuần tiếc nuối rút tay lại và nói với cậu: "Lớp học là sẽ sớm kết thúc, chúng ta sẽ về nhà ăn trưa hay ra ngoài?"

  Lê Mông thầm nghĩ người này da mặt thật dày, đại khái sắc mặt còn không thay đổi, còn có thể trêu chọc mình, cho nên chỉ có thể nuốt xuống cơn tức vừa rồi, suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

  Họ đã đi ra ngoài, vậy tại sao phải về nhà ăn tối?

  "Muốn ăn cái gì?" Lê Tuần lại hỏi.

  "Lẩu." Lê Mông tùy ý nói.

  Lê Tuần biết cậu lại mất bình tĩnh, nhưng trong thành thị có mấy quán lẩu, so với bánh bao nhân trứng muối dễ tìm hơn nhiều.

  "Vậy đi ăn lẩu đi." Lê Tuần cười nói.

  Hai người đi tới nhà hàng lẩu, Lê Mông nhìn thấy trên thực đơn là tiếng Pháp, chán nản ném thực đơn cho Lê Tuần , "Em không hiểu, anh gọi món."

  Lê Tuần lại cười: "Anh phiên dịch cho em."

  "Không phải anh bảo tìm gia sư cho em sao? Khi nào thì tìm được? Em muốn học tiếng Pháp." Lê Mông vẫn rất phiền muộn, ngữ khí có chút cao.

  "Anh đã tìm rồi, sáng mai bắt đầu học được không?" Lê Tuần vui vẻ nói.

  Theo quan điểm của hắn, cơn giận dữ của Lê Mông chủ yếu là làm nũng với hắn, ngay cả khi giọng điệu của cậu không tốt, cậu vẫn rất đáng yêu.

  Thật ra lúc này Lê Mông thật sự rất bực, Lê Tuần trước đó không có nói cho cậu biết, ngôn ngữ này là tiếng Pháp, cậu còn tưởng rằng là tiếng Anh, nếu là tiếng Anh, chí ít cậu sẽ không mù quáng nhìn không hiểu gì.

  Cảm giác không thể hiểu hoặc không đọc được bất cứ điều gì trong này thực sự rất khó chịu, giống như bị nhốt trong một chiếc hộp, và chỉ có Lê Tuần mới có thể nói chuyện với cậu bên ngoài chiếc hộp.

  Lê Tuần kiên nhẫn phiên dịch thực đơn cho cậu, hỏi ý kiến ​​rồi gọi món, thấy cậu vẫn không vui liền từ chỗ ngồi đối diện đứng dậy, vòng tay qua eo cậu ấy cậu hỏi: "Bảo bối, sao vậy? Em vẫn còn giận anh à?"

  "Không." Lê Mông phủ nhận.

  "Rõ ràng là có, trên mặt em viết không vui." Lê Tuần nói xong hôn lên má cậu.

  Mặc dù đây không phải là phòng riêng khép kín, nhưng các gian hàng được ngăn cách bằng vách ngăn và hành động của họ sẽ không bị những vị khách khác nhìn thấy.

  Vì nụ hôn của anh, lo lắng của Lê Mông đột nhiên giảm đi một chút, cậu nhớ tới lời Lê Tuần nói lúc sáng, cố gắng thả lỏng bản thân, sau đó hôn Lê Tuần, đồng thời giải thích: "Không, em chỉ muốn nhanh chóng bắt đầu học tiếng Pháp. "

Lê Tuần rõ ràng là sửng sốt, sửng sốt hai giây liền bật cười, ôm mặt nói: "Bảo bối ngoan như vậy, cứ từ từ học ngôn ngữ đi, đừng lo lắng. Anh sẽ làm phiên dịch viên cho em, được không?"

  "Anh không thể ở bên em suốt được," Lê Mông lẩm bẩm, "Dù sao anh cũng phải đi làm."

  "Nếu anh đi làm, anh sẽ tìm cho em một phiên dịch viên, và anh sẽ cho nghỉ khi em đã học đủ, em có thấy ổn không?" Lê Tuần nhẹ nhàng hỏi.

  Tới cũng đã tới rồi, bây giờ cũng không thể quay lại, chỉ còn cách này thôi, vì vậy Lê Mông gật đầu.

  Nồi lẩu được bưng lên, vì chọn độ cay vừa phải nên dưới đáy lẩu có một lớp dầu đỏ nổi lên, trên đó nổi rất nhiều hạt tiêu và ớt đỏ.

  Sau khi nhóm lửa lên, đồ ăn cũng được mang tới, giống như các nhà hàng lẩu trong nước, một chiếc xe đẩy nhỏ chất đầy đồ ăn.

  "Đầu tiên nhúng cái gì?" Lê Tuần hỏi.

  "Cà chua, nấm kim châm, ngô, đậu hủ đông lạnh, thịt." Lê Mông lo lắng nhìn nồi dầu đỏ, nói như vậy.

  Kỳ thật ở Trung Quốc cậu cũng chưa ăn lẩu nhiều, vốn dĩ Lê Tuần hỏi cậu muốn ăn gì, cậu chỉ tùy tiện nói, nhưng bây giờ nhìn thấy đáy nồi đỏ au, cậu đột nhiên nổi lòng thèm nước bọt của cậu thậm chí còn chảy ra.

  Lê Tuần đặt tất cả những món cậu đã gọi vào để nấu chúng, sau đó hỏi cậu: "Em có muốn một chén đồ chấm không?"

  "Được! Chúng ta cùng đi đi." Lê Mông hưng phấn đứng lên nói.

  Cả hai điều chỉnh đồ chấm theo khẩu vị của mình, khi trở lại, mọi thứ trừ nấm kim châm và ngô đã được nấu chín.

  Lê Tuần múc một vài lát thịt bằng một cái muôi (vá) và đưa chúng cho Lê Mông, Lê Mông gấp không chờ nỗi vươn đũa gắp chúng.

  "Cẩn thận một chút, coi chừng phỏng." Lê Tuần cười nhắc nhở.

  Lê Mông khịt mũi, đặt miếng thịt bò đã thái mỏng vào trong chén đồ chấm, cuộn tròn lại, cầm lên thổi thổi cho đến khi không còn nóng mới ăn.

  Đã lâu không ăn đồ cay, Lê Mông đột nhiên cảm thấy có chút không kịp thích ứng, nhưng nước súp có vị rất ngon, cay tê tê, khiến cậu vừa cảm thấy cay vừa muốn ăn tiếp.

  Thấy cậu ăn rất vui vẻ, Lê Tuần gắp một miếng thịt nếm thử, một lúc sau mới nhận xét: "Cũng không tệ nhưng không ngon bằng thịt địa phương Tứ Xuyên, Trùng Khánh".

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top