Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54:

Edit:MP

Lê Mông ngày hôm sau dậy muộn là chuyện đương nhiên, tuy rằng Lê Tuần cho rằng cậu đang mang thai, nên không quá quấy rầy cậu, cậu ngủ li bì đến mười giờ mới dậy với thân thể đau nhức.

  Nếu không phải vì đã đến giờ học tiếng Pháp, cậu đã ngủ đến tận chiều.

  Lê Tuần dậy sớm, đã ăn xong bữa sáng, khi Lê Mông đi xuống lầu, liền nhìn thấy Lê Tuần đang nghe điện thoại trong phòng khách giao tiếp bằng tiếng Pháp, với chút tiếng Pháp học được từ bữa đến giờ, Lê Mông vẫn có thể hiểu được những gì hắn nói.

  Bởi vì thời kỳ phản ứng đầu thai kỳ đã qua, Lê Mông ở tình huống bình thường sẽ không nôn mửa, Lê Tuần  cũng không cần như trước lo liệu bữa sáng.

  Cậu ngủ đã lâu, khẩu vị không tốt lắm, ăn một chút liền vội vàng đi tìm Du lão sư chờ đã lâu, sau đó  bắt đầu hôm nay học tiếng Pháp.

  Lê Tuần  bận rộn vào buổi sáng, và hắn không có thời gian ngủ với Lê Mông cho đến giờ nghỉ sau bữa trưa.

  Lê Mông đau nhức khắp người, khi nhìn thấy Lê Tuần, cậu nổi giận, mặc dù bản thân cậu đêm qua cũng đã sảng với khoái rồi, nhưng hiện tại sao chỉ có Lê Tuần trông tinh thần sảng khoái hưng phấn, còn cậu là người duy nhất bị đau lưng và buồn ngủ?

P/s: tui nhớ là mình không có bỏ khúc nào mà ta;(

  Thấy dáng vẻ tức giận của cậu, Lê Tuần đi tới chọc chọc mặt cậu, cố nén cười hỏi: "Sao lại không vui hả bảo bối?"

  Lê Mông lườm hắn một cái: "Biết rõ còn hỏi."

  "Không biết gì hết, cái gì cũng không biết, là bởi vì buổi sáng không cùng em ăn sáng, hay là buổi sáng không nói chuyện với em? Anh không phải cố ý. Hôm nay có rất nhiều việc anh luôn bận rộn." Lê Tuần giải thích.

  Lê Mông khịt mũi, nghĩ rằng ai muốn ở cùng anh, tránh  tôi ra xa càng tốt.

  “Bảo bối, đừng tức giận.” Lê Tuần  cúi người ôm lấy cậu, hôn lên má cậu một cái.

  Lê Mông động đậy, trèo lên người hắn, đè hắn rên rỉ nói: “Lưng em đau quá.”

  “Anh xoa cho em.” Lê Tuần  cười nói, sau đó vươn tay xoa eo Lê Mông.

  Lê Mông  cảm thấy thoải mái khi được hắn phục vụ, lười biếng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

  “Ngày mốt là Tết Trung thu, em có muốn ra ngoài ngắm lá phong không?” Lê Tuần  hỏi.

  Hôn lễ dự kiến ​​hai tuần sau, hắn  có lẽ sẽ càng ngày càng bận rộn, có lẽ hắn  không có nhiều thời gian rảnh để đi ra ngoài, bởi vì hắn  phải gửi thiệp mời cho rất nhiều người mà bọn họ biết, và hắn có rất nhiều địa chỉ cần phải liên lạc. Mặc dù quản gia có thể gửi thiệp mời, nhưng hắn phải sắp xếp danh sách và thông báo cho từng người một. Khi hắn thông báo, hắn  chắc chắn sẽ trò chuyện với những người này, cho dù chỉ là để trao đổi niềm vui. Chào hỏi với nhiều người như vậy, hắn  đã mệt lử, chỉ riêng việc này thôi cũng đủ để hắn bận rộn trong một thời gian dài, chưa kể còn rất nhiều việc khác.

Lê Mông khẽ ừ một tiếng, một lúc sau đột nhiên đứng dậy hỏi: "Nhanh vậy sắp đến Tết Trung thu rồi, có bánh trung thu không? Em muốn ăn bánh nhân lòng đỏ trứng gà, bánh dẻo hương hoa hồng."

  Lê Tuần cười, "Có, có,  đã được gửi đến."

  Hài lòng, Lê Mông  nằm trong vòng tay hắn và đánh một giấc thoải mái.

  Khi cậu ở nhà họ Lê, Tết Trung thu thường được tổ chức ở nhà, nhà họ Lê có rất nhiều quy tắc, đặc biệt là trong các lễ hội, nên lễ hội nào cũng thay đổi.

  Bây giờ đã khác, Lê Tuần thích chơi và chơi rất giỏi, vào Tết Trung thu, hắn  đã cho Lê Mông  một bất ngờ khác.

  Nhiệt độ bên bờ biển cao hơn một chút, rừng lá phong dù có diện tích lớn cũng không đẹp bằng lá phong trong nội địa, vì vậy Lê Tuần đã thuê máy bay riêng đưa Lê Mông đến một địa điểm núi nổi tiếng  để xem lá phong.

  Khi lên máy bay, Lê Mông  hỏi: "Đây có phải là chiếc máy bay lần trước không?"

  Lê Tuần cười thần bí: "Không phải cùng một chiếc máy bay, chiếc này mới, anh đặt mua từ công ty Bombardier, còn bổ sung thêm một số thứ."

  “Anh thêm cái gì?” Lê Mông bị hắn nói tò mò hỏi.

  “Sau này em sẽ biết.” Lê Tuần cười nói.

  Vì vậy, sau khi Lê Mông lên máy bay, cậu không thể không nhìn xung quanh, và phát hiện ra rằng bên trong thực sự có một căn phòng, và trong phòng có một chiếc giường đôi lớn, cậu nghĩ rằng đó là những gì Lê Tuần đang nói về lúc nãy, vì vậy cậu quay lại và hỏi, "Anh muốn ngủ trên máy bay?"

  Lê Tuần  nhướng mày cười nói: "Là chúng ta."

  Buổi aáng thức dậy hơi sớm một chút, bây giờ Lê Mông hiện tại rất muốn đi ngủ, liền thả mình vào chiếc giường lớn mềm mại bồng bềnh, thoải mái thở dài một hơi, thầm nghĩ Lê Tuần nhất định sẽ rất hưởng thụ.

  Lê Tuần  đóng cửa phòng, bật đèn sau đó nằm xuống, ôm lấy Lê Mông nói: "Ngoại trừ cái này, còn có một cái kinh ngạc lớn hơn."

  Lê Mông  lập tức ngồi dậy, tò mò nhìn xung quanh, căn phòng này không có bất kỳ đồ trang trí nào, ngoại trừ chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ, cùng với phòng tắm trong suốt có vòi hoa sen, cậu quay lại hỏi Lê Tuần : " Là gì vậy?"

  Lê Tuần  vươn tay ôm cậu  vào lòng, xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Lát nữa em sẽ biết."

  Lê Mông bắt đầu sốt ruột chờ đợi, khi máy bay cất cánh và chuyến bay ổn định, cậu đang định hỏi lại Lê Tuần, thì đột nhiên cậu  cảm thấy đèn trong phòng tối đen, sau đó tường và sàn nhà sáng lên, như thể toàn bộ máy bay đột nhiên thay đổi, nó trở nên trong suốt, với bờ biển và thành phố bên dưới, và bầu trời xanh và những đám mây trắng bên trên.

  "Đây là. . . " Lê Mông trợn to hai mắt, không thể tin được.

  "Đó là một màn hình cong OLED. Nó đang phát cảnh bên ngoài máy bay. Có cảm giác như đang bay trên không với một chiếc giường ơi lửng không?" Lê Tuần  tự hào nói.

  Ý tưởng về máy bay trong suốt đã xuất hiện từ nhiều năm trước và màn hình cong OLED cũng đã lọt vào tầm ngắm của công chúng vài năm trước, nhưng giá thành của những thứ đó quá cao và những người có khả năng chi trả những chi phí này thì không. Đây là chiếc máy bay phản lực tư nhân đầu tiên trên thế giới thực sự thay thế thành trong của máy bay bằng màn hình cong OLED.

  Lê Tuần nhìn thấy lúm đồng tiền trên mặt Lê Mông, không nhịn được chọc một cái, cúi người hôn cậu  một cái, ghé vào lỗ tai cậu  hỏi: "Thích không?"

  Lê Mông nhất thời không nói nên lời, sau khi lấy lại tinh thần, thì thào nói: "Rất thích..."

  Ai sẽ không thích một khung cảnh lãng mạn như vậy?

  Lê Tuần cười nói: "Còn muốn ngủ sao?"

  Lê Mông không dám nhìn mặt đất, cậu có chút sợ độ cao, chỉ cần nhìn mây trên trời là được, liền nằm trở lại trên giường, nhìn mây chung quanh nói: Không ngủ, nằm một chút."

  Làm sao cậu  có thể ngủ được.

 Lê Tuần  nằm cạnh cậu, trò chuyện không nói lời nào,  khung cảnh bên dưới biến thành một rừng lá phong đỏ rực.

  Lê Tuần xuống giường, đứng bên giường nhìn Lê Mông nói: "Đến xem đi."

  Lê Mông ngồi dậy liếc nhìn xuống dưới, mặc dù rất cao, nhưng lá phong khắp sơn nguyên và đồng bằng nhìn từ góc độ này thực sự rất đẹp.

  Lê Tuần  đưa tay về phía cậu, Lê Mông ngập ngừng đưa tay qua, Lê Tuần  hơi kéo cậu lên, sau đó kéo cậu ngồi dưới đất.

  "Đừng sợ, chúng ta sẽ không ngã đâu." Lê Tuần  cười nói: " Màn hình sẽ không bị nát. Lớp trên cùng trông giống như thủy tinh là vật liệu tổng hợp có thêm graphene bên trong. Em biết không? Đó là một trong những vật liệu bền nhất, và nó cũng rất cứng nên sẽ không bị bể.”

  Lê Mông học nghệ thuật tự do ở trường trung học và học kinh tế ở trường đại học trong hai năm, trên thực tế, cậu  không biết gì về những khía cạnh công nghệ này.

  Cậu chỉ ngây ngốc dựa vào vai Lê Tuần mà thưởng thức phong cảnh rất lâu, cho đến khi máy bay hạ cánh cậu  vẫn chưa hoàn hồn.

  Vừa xuống máy bay, cậu  đã bị gió lạnh thổi qua, muốn trốn trong vòng tay của Lê Tuần, nhiệt độ ở đây quả thực thấp hơn rất nhiều, chỉ khoảng mười độ C. Lê Tuần  nhận lấy chiếc áo khoác dày từ người hầu đi cùng giúp Lê Mông mặc vào, quấn thêm một chiếc khăn len mỏng cho cậu, hỏi: “Còn lạnh không?”

  Lê Mông lắc đầu, làm theo hắn giúp hắn mặc quần áo.

  Nơi này cách Lê Tuần  ở rất xa, hắn cũng không thường xuyên tới đây, lại không có ô tô, liền nhờ người thuê trước một chiếc, dọc đường thuê tài xế.

  Sau khi lên xe, Lê Tuần  bảo tài xế lái xe đến danh lam thắng cảnh, danh lam thắng cảnh tuy nổi tiếng nhưng lượng khách du lịch không nhiều bằng danh lam thắng cảnh trong nước, hơn nữa còn có mấy ngọn núi nối liền với rừng lá phong. Đường đã được xây dựng trên núi, diện tích vừa đủ, mật độ khách du lịch tương đối ít.

  Sau khi vào khu thắng cảnh, Lê Mông  nhìn qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, đâu đâu cũng thấy lá phong đỏ rực, thỉnh thoảng xen lẫn một số cây khác có vẻ đẹp riêng của nó.

  Lê Tuần bảo tài xế dừng xe trên một con đường núi tương đối thoai thoải, sau đó từ trong hành lý xách tay lấy ra một chiếc máy ảnh, đeo vào cổ, một tay cầm, một tay dắt Lê Mông.

Hai người dọc theo đường lớn đi một hồi, Lê Tuần  nhìn vào chỗ sâu trong rừng cây, sau đó nhìn về phía Lê Mông, hỏi: "Chúng ta đi vào nhìn một chút."

  Lê Mông đáp ứng, đi theo hắn đi vào, đi một hồi giẫm lên lá phong trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía ban đầu đường đi, phát hiện mình nhìn không rõ.

  Rừng cây ở đây rất nguyên thủy, không có dấu hiệu hoạt động của con người, lá cây rụng dày đặc, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng sột soạt.

  Lê Tuần  giơ máy ảnh lên và chụp hai bức ảnh phong cảnh, sau khi tìm được cảm giác, hắn  lại chụp Lê Mông .

 Hắn luôn có rất nhiều sở thích, hắn đã chơi với máy ảnh một thời gian,  kỹ năng chụp ảnh của hắn không tệ, một số bức ảnh đã đạt được giải thưởng, chỉ kém Thomas, người đam mê du lịch và chụp ảnh.

  Lê Mông  đang rất thích thú giẫm lên những chiếc lá rơi, cậu  nghĩ rằng Lê Tuần  đang chụp phong cảnh, nhưng phải mất một lúc cậu  mới nhận ra rằng Lê Tuần  đang chụp mình. Nhìn Lê Tuần cậu hỏi: "Anh chụp em làm gì? Lá phong đẹp vậy sao anh không chụp nhiều thêm chút?"

  “Lá phong không đẹp bằng em.” Lời yêu thương của Lê Tuần thốt ra từ miệng hắn.

  Lê Mông đỏ mặt xấu hổ nói: "Đừng chụp em, đi chụp lá phong đi."

  Lê Tuần  cất máy ảnh đi, đi tới hôn cậu một cái, "Được, nếu nói không muốn chụp, liền không chụp."

  Hắn nói xong, từ trong túi lấy ra hai cây kẹo lá phong dạng que, đưa cho Lê Mông một cái, cười nói: "Lại đây, đãi em ăn kẹo."

  “Kẹo đường phong sao?” Lê Mông nhận lấy nhìn.

  Hầu hết kẹo đường phong mà cậu thường tiếp xúc là nước đường, và cậu chưa bao giờ ăn kẹo đường phong hình que.

  “Ừm, ăn thử xem?” Lê Tuần bóc một viên trong tay, đưa lên miệng.

  Lê Mông há miệng ngậm lấy, nhai kẹo, mơ hồ nói: "Ừm, rất ngon."

  Lê Tuần  cúi người liếm liếm khóe miệng, đột nhiên vươn tay giật lấy kẹo của cậu, chính mình liếm liếm, cười nói: "Ngọt quá."

  Lê Mông đỏ mặt lườm hắn, gọi hắn là lưu manh, nói hắn  trẻ con, hai người bắt đầu cãi nhau như trẻ mẫu giáo.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top