Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6:

Lê Mông nằm trên giường, đèn trong ký túc xá đã tắt trước khi cậu leo lên giường, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy lốm đốm phía trên trần nhà qua ánh đèn từ ban công.

Khuôn viên này tương đối cũ kỹ, tòa nhà ký túc xá cũng từ mấy chục năm trước, điều kiện ký túc xá kỳ ​​thật cũng  tốt lắm, khóa cửa tương đối cao cấp, tường bên ngoài ký túc xá cũng đã sơn lại, nhưng bên trong lại dột nát và cách âm rất kém, giường của cậu ở cạnh ban công, có thể nghe thấy tiếng chuông báo động ô tô điện thỉnh thoảng vang lên ở bên ngoài.

Lê Mông nhắm mắt lại, muốn đi ngủ sớm để đầu óc thanh tịnh chút, nhưng một lúc sau lại phát hiện trong ký túc xá có muỗi, máy điều hòa vẫn bật, muỗi vẫn vo ve bên tai.

Lê Mông lớn như vậy, lúc ngủ còn là lần đầu tiên bị muỗi đốt, kỳ thật hút chút máu cũng không có gì, mấu chốt là ngứa, tiếng vo ve đặc biệt khó chịu, hơn nữa còn ngứa không chịu nổi Lê Mông muốn phát điên.

Cậu đứng dậy, rời khỏi giường, bật đèn, đóng chặt cánh cửa sổ kiểu Pháp của ban công, mất một lúc lâu mới tìm thấy một chiếc màn chống muỗi từ trong tủ, ngắm nghía một lúc, sờ soạng treo lên và chắc chắn là không có con muỗi nào trong mùng trước khi tắt đèn để nằm xuống ngủ.

Lần này, cậu rốt cục thanh tĩnh lại một lúc, nhưng vừa rồi chỗ bị cắn vẫn còn ngứa, không có thuốc bôi giảm ngứa, chỉ có thể chịu đựng, cũng không biết qua bao lâu cậu mê mê màng màng mà ngủ thiếp đi.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cậu lại nghe thấy tiếng vo ve khó chịu, dù đã giăng mùng nhưng sao vẫn có muỗi!

Lê Mông đang trong trạng thái ngái ngủ, cậu định chìm vào giấc ngủ nhưng lại bị muỗi đánh thức nên rất cáu kỉnh ngồi dậy, anh bật đèn điện thoại lên và quyết chiến đến chết với lũ muỗi phiền phức này.

Kết quả là sau một thời gian dài quyết chiến với bọn chúng, cậu phát hiện ngoài mùng muỗi bay vo ve khắp nơi, tuy rằng muỗi nó không thể cắn cậu, nhưng âm thanh quá khó chịu.

Lê Mông lăn lộn chiến đấu hơn mười phút, cuối cùng giết được hai con, cậu đem lòng bàn tay đặt ở trên mùng nằm dán sát vào tường, sau đó bật  máy điều hòa, hơn nửa giờ sau, cuối cùng cậu cũng được có thể ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Lê Mông thức dậy rất sớm, dưới lầu ký túc xá của cậu  có một quán ăn nhỏ, ký túc xá của cậu ở lầu ba, ban công cách quán ăn nhỏ trên một đường thẳng rất gần, cậu bị tiếng ồn ào đánh thức chợ lộn xộn mở cửa lúc năm giờ.

Đầu tiên là tiếng động cơ ô tô, sau đó là tiếng đóng sầm và mở cửa ầm ĩ, sau đó là một số tiếng động nhỏ không thể nghe thấy, sau đó là tiếng các cô chú nói chuyện ồn ào trong nhà ăn.

Huống chi, cậu còn có thể nghe rõ ràng bên ngoài tiếng chim hót rất có tinh thần vào sáng sơm nhưng cậu buồn ngủ, bị những âm thanh này dày vò hồi lâu mới có thể từ trên giường bò dậy.

Ngày hôm qua tỉnh lại ở khách sạn, cậu mới khá hơn một chút, trải qua đêm nay, toàn thân cơ thể đều đau nhức, đặc biệt là thắt lưng, gần như mất cảm giác.

Lê Mông tâm tình phi thường không tốt, cố nén cơn đau xuống giường, tắm rửa sơ qua, thay quần áo ra ngoài ăn điểm tâm.

Cậu ngủ không đủ giấc, tâm trạng không tốt, thật sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng cậu biết mình phải ăn chút gì đó, ngày hôm qua đã ăn nửa suất cơm rang, nếu không ăn sáng bây giờ, bụng cậu chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được, cậu còn phải ra ngoài vào buổi sáng để tìm việc làm?

Lê Mông đi dạo trong trường để làm giảm bớt sự cáu kỉnh  trước khi đến nhà ăn để mua thức ăn.

Chỉ khi đến nhà ăn, cậu nhận ra rằng mình đã không mang theo thẻ trường và nó đang ở nhà họ Lê, phòng ngủ cũ của cậu.

Lê Mông xoay người đi ra ngoài, hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc sắp bùng nổ, quyết định tùy ý đi đến phố ăn vặt gần đó mua chút gì đó.

Ăn xong bữa sáng đơn giản, Lê Mông bắt tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố, trước tiên muốn tìm một vài cửa hàng bán đàn piano, nếu có thể dạy đàn ở cửa hàng bán đàn, tiền lương có lẽ còn cao hơn gia sư dạy kèm.

Trên tàu điện ngầm, cậu dùng điện thoại  kiểm tra một số cửa hàng bán đàn piano ở trung tâm thành phố, tính toán khoảng cách, sắp xếp chúng theo thứ tự khoảng cách từ ga tàu điện ngầm, rồi định hỏi từng người một.

Kỹ thuật của cậu rất tốt, nhưng cậu không có kinh nghiệm giảng dạy nên vẫn tìm một công việc bán thời gian trong mùa hè, vì vậy cậu nên chuẩn bị tinh thần khi bị  từ chối.

Quả nhiên, cửa hàng piano đầu tiên của Lê Mông đến ông chủ nghe được nhu cầu của cậu liền trực tiếp nói không tuyển người, cửa hàng thứ hai hỏi cậu vài câu, nghe nói cậu chưa từng dạy học sinh đều lịch sự từ chối trực tiếp đóng cửa.

Hôm nay trời nắng nóng, bầu trời không một gợn mây, ánh nắng vô cùng gay gắt, nhiệt độ lúc này đã tăng lên 35°C, Lê Mông đang mặc một chiếc áo sơ mi để che đi vết hôn trên cổ, không có áo sơ mi ngắn tay, không có quần đùi, vì vậy Lê Mông người đang mặc quần dài tay, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi vì nóng.
Cậu mua một chai nước khoáng có đá ở cửa hàng tiện lợi bên đường, tu một hơi gần hết chai rồi tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Gần trung tâm thành phố có khá nhiều cửa hàng piano, nhưng Lê Mông không định đi hết, cậu biết trong số đó có một số cửa hàng nhắm vào giới nhà giàu, cậu không muốn gặp những người lúc trước, vẫn là nên tránh đi.

Lê Mông chạy cả một buổi sáng, cuối cùng cũng có một gia đình bằng lòng cho cậu thử sức.
Bà chủ cửa hàng đó là một phụ nữ trẻ, chắc chưa đến ba mươi tuổi, dáng người cao khoảng 1,8m, hình dáng gầy, giọng nói trầm, nhìn không giống người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Theo yêu cầu của cô, Lê Mông chơi tại chỗ một bản nhạc mà cậu quen thuộc mà không cần nhìn vào bản nhạc, sau đó bà chủ lấy bản nhạc trong cửa hàng ra và chọn một bản nhạc cho cậu chơi, sau khi cậu chơi xong, bà chủ yêu cầu cậu đến để thử nó vào buổi tối.

Lê Mông rất vui, và mỉm cười cảm ơn bà chủ.

"Tôi họ Phan, cậu hẳn là nhỏ tuổi hơn tôi, vậy gọi tôi chị Phan là được, kết bạn WeChat, có việc gì liền nhắn tin cho chị." Phan Nguyệt cười nói.
Lê Mông đã thêm bạn cô ấy trên WeChat, thấy đã muộn, cậu chào Phan Nguyệt rồi rời đi.
Cậu đã hẹn với Chu Ngọc Văn vào lúc 3:30 chiều ngày hôm nay, tránh thời gian ăn trưa và ăn tối.
Lúc này mới hơn 12 giờ, vẫn còn đủ thời gian nên Lê Mông tìm một nhà hàng gần đó ăn trưa.

Sau khi ăn xong, cậu đến ké điều hòa ở trung tâm mua sắm gần đó một lúc, tính toán thời gian, hơn hai giờ chiều mới đến ga tàu điện ngầm, sau khi xuống xe gần nhà họ Lê nhất, cậu phát hiện đã đến ga tàu điện ngầm hơi sớm nên cậu đứng đợi ở ga tàu điện ngầm mãi đến ba giờ mười mới đi.

Ga tàu điện ngầm còn cách nhà họ Lê mấy cây số, Lê Mông bắt taxi, 3 giờ 20 phút mới đến cổng nhà họ Lê, cậu không trực tiếp đi vào mà gọi điện thoại cho Chu Ngọc Văn trước, nói rằng cậu đã đến, Chu Ngọc Văn bảo cậu đi vào nhà cậu mới bước vào.
Lê Ngôn định ra ngoài tìm cậu, nhưng biết cậu sẽ đến nên ngoan ngoãn đợi ở nhà, vừa nhìn thấy cậu liền kích động nhảy dựng lên gọi anh.
Lê Mông nhìn cô cười trấn an, không đáp lại, cũng không gọi cô là Tiểu Ngôn hay em gái trìu mến như trước kia, trực tiếp đi theo quản gia vào phòng khách.
Lê Ngôn không nhận thấy sự khác biệt, và nghĩ rằng tâm trạng của Lê Mông vì những gì đã xảy ra vào mấy hôm trước, vì vậy cô đã đi theo cậu.
Lê Mông nhìn nơi mình đã sống hai mươi năm, đột nhiên cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau khi nhìn thấy Chu Ngọc Văn, anh lễ phép gọi bà Lê, thu lại cảm xúc không nên có, mỉm cười với Chu Ngọc Văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top