Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Cuộc đời cậu đến đây là hết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tinh Đàm

Chương 3: Cuộc đời của cậu đến đây là hết.
_____________

Edit: sithnh
________

Hôm nay đúng dịp là ngày lễ khiến cậu đi lâu hơn bình thường một tiếng vì cao tốc kẹt xe cứ phải vừa đi vừa dừng.

Sau khi ra khỏi cao tốc, Lâm Từ Miên quay đầu nhìn lại, thấy trên cao tốc đông nghịt xe làm nó như biến thành một bãi đỗ xe khổng lồ.

Cậu tặc lưỡi chửi thầm: Chắc kẹt đến tết Công - Gô mất.

Đi thêm 10 phút nữa thì cuối cùng cũng tới chỗ ghi hình.

Còn 10 phút nữa là chính thức ghi hình và cậu là thành viên duy nhất của nhóm có mặt.

Chín người còn lại bị giữ lại quá lâu nên giờ đang bị kẹt trên đường cao tốc, phương tiện di chuyển thay xe chỉ có hai cặp giò nên đợi đến khi họ xuống được đường cao tốc thì chương trình cũng sắp quay xong rồi.

Việc ghi hình có nguy cơ bị hủy bỏ* khiến quản lý tức xì khói, đổ hết nợ lên đầu nhóm trưởng rồi gọi điện mắng cậu ta té tát.

*Mở cửa sổ [开天窗]: Có hai nghĩa, một nghĩa chỉ hành vi "không làm việc đàng hoàng, lúc nước qua khỏi đầu thì không có gì để nộp". Nghĩa thứ hai là cách báo chí phản đối việc kiểm duyệt tin tức. Ví dụ như trên trang bìa của tòa soạn bị ép phải gỡ xuống một tin tức nào đó, tòa soạn vừa muốn kháng nghị, vừa muốn để độc giả biết nên đã chừa nguyên ô trống trên trang bìa. Ô trống đó có hình như cửa sổ nên từ đó thuật ngữ 'mở cửa sổ' được lưu hành rộng rãi.

"Anh đã bảo mấy đứa rồi ghi hình là quan trọng nhất, fans đến tiếp ứng cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, sao mấy đứa cứ đòi đi làm gì! Giờ thì hay rồi, anh mày tốn bao công mới giành được cơ hội này kết quả giờ chúng mày vẫn còn đang kẹt trên cao tốc, chúng mày tính để ekip ghi hình chúng mày từ trên không à!!!"

Lâm Tử Miên yên lặng đứng bên cạnh không dám thở mạnh, sau đó cậu lén lùi về sau hai bước, sợ quản lý phun nước miếng lên người mình.

Quản lý còn chẳng đủ thời gian để mắng người, nhóm trưởng vẫn còn đang giải thích thì y đã cúp điện thoại cái rụp.

Khách mời lần này là một minh tinh nữ nổi tiếng - ảnh hậu Tam Kim, có tiếng độc miệng lại còn nóng nảy thích gì nói đó, nếu lần này để cô đợi lâu, quản lý dám chắc cô sẽ đích thân kết thúc sinh mệnh của họ, nã đạn khiến họ tan tác tơi bời, đừng mong nhận được một job nào nữa trong nửa năm còn lại!

Quản lý vừa bực vừa lo suýt thì khùng luôn, đúng lúc y trông thấy Lâm Từ Miên đang im lặng đứng trong góc.

Lâm Từ Miên:???

Radar nguy hiểm của cậu vang lên cảnh bảo nhưng đã muộn mất rồi, mắt quản lý sáng rực vội bước tới, nước miếng văng tứ tung: "Lần ghi hình này nhờ cả vào em đấy, có chừng mực chút, đừng làm chuyện thừa thãi khiến người ta bực mình."

Quản lý túm cổ cậu xách như xách gà con, lôi sềnh sệch đến trường quay.

Đồng tử Lâm Từ Miên rụt lại ra sức vùng vẫy, trên mặt hiện lên hai chữ "hoảng sợ" to đùng.

Không không không, em không cần cái đãi ngộ được làm center quay một mình này đâu!!!

Cậu còn chưa kịp hét lên thì đã xuất hiện trong ống kính, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, để mặt mộc.

"......"

"......"

"......"

Cuộc đời của cậu đến đây là hết.

Tuy không có ai xem nhưng lại có nhân viên trong ekip đứng bu xung quanh, ít nhất bảy tám cái máy quay đang chĩa vào cậu.

Vì có khuôn mặt đẹp nên không ít lần Lâm Từ Miên bị ép lên sân khấu biểu diễn kể từ lúc còn nhỏ xíu, cậu không bao giờ có thể quên được cái cảm giác sợ hãi ấy: Não bộ trống rỗng như thể biến thành một con rối gỗ, không tài nào không chế được cơ thể.

Giờ đã quá muộn để kết thúc rồi, Lâm Từ Miên vô thức mím môi dưới, sợ hãi ngó nghiêng xung quanh thì trông thấy nữ ngôi sao ghi hình cùng mình.

Cô minh tinh trang điểm rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy đen khiêm tốn trông vừa đài các kiêu sa vừa lạnh lùng, hơi nâng cằm lạnh nhạt nhìn cậu.

Lâm Từ Miên vô cái thế hèn liền, vội cúi đầu như đang chột dạ, lưỡng lự không dám tới gần.

Mấy con vật nhỏ yếu ớt thường rất nhạy bén với nguy hiểm, Lâm Từ Miên thích ở chung với người vô hại yên tĩnh hơn, chứ còn kiểu hung dữ có vẻ khó hòa hợp như này thì chỉ khiến cậu muốn bỏ chạy theo bản năng.

Lâm Từ Miên sợ hãi vần vò gấu áo, chết điếng như tượng điêu khắc trên đài, quản lý không nhìn nổi nữa bèn giục cậu: "Em còn đờ ra đó làm gì, mau đi qua đó đi nhanh lên!"

Cơ thể cậu vô thức tiến về phía trước, đợi đến khi Lâm Từ Miên lấy lại tinh thần thì mới thấy bắp chân mình đang run rẩy, bủn rủn vô lực.

Giờ mà dừng lại chỉ càng thêm xấu hổ, cậu chỉ đành giả bộ bình tĩnh ép mình tiếp lên.

Mỗi bước chân đều như dẫm lên bông, cậu bỗng quên mất cách đi đường, động tác cứng đờ như robot bị rỉ, mỗi khi cong chân là lại phát ra tiếng "răng rắc".

Lâm Từ Miên cũng thấy kỳ quẳc, cũng muốn chỉnh lại một chút ai ngờ lại dùng sức hơi mạnh:

Lưng cậu thẳng tắp, hai tay siết chặt, vẻ mặt quyết tâm như muốn gia nhập đảng, chân giơ cao đến bất ngờ, đi như thể đang bước nghiêm..... còn cùng tay cùng chân.

Sao nữ: "......"

Khuôn mặt căng thẳng của Lâm Từ Miên quá đẹp, đi thì như một chú vịt con vụng về, cô không nhịn được cong môi, suýt cười thành tiếng.

Nụ cười làm bớt đi vẻ hung dữ của cô, giống như xuân về hoa nở* khiến Lâm Từ Miên ngơ ngác chớp mắt, dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu cảm nhận được thiện ý của cô nên cũng thở phào.

*春暖花开 ý nghĩa ban đầu là cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp, ngày nay nó thường được dùng để mô tả hoàn cảnh tốt đẹp, thuận lợi cho công việc hoặc học tập

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô nên chỉ đành nhìn chằm chằm vào sàn nhà, ngồi lên cái ghế ở ngoài rìa.

Cô minh tinh nhìn 6 cái ghế trống giữa hai người, vẻ mặt quái dị.

Nếu cô nhớ không nhầm thì chỉ có hai người bọn họ là khách mời của lần ghi hình này, ngồi thế là muốn giao tiếp bằng tiếng hét hả?

Lâm Từ Miên cũng thấy sai sai thế là lại ngây ngốc đứng lên, cười ngượng ngùng vừa khép nép vừa sợ hãi nhích lên trước, trông khá vụng về đáng yêu.

Cô minh tinh phát hiện Lâm Từ Miên không giống trong lời đồn bèn cười, chủ động bắt chuyện: "Chào cậu, tôi là Thẩm Như Dao."

"Em, em là Lâm Từ Miên." Cậu nói được một chữ thì mặt lại đỏ thêm một chút, giọng nói cũng run run.

Nếu là khách mời khác thì họ sẽ quen thân với nhau sau mấy câu hàn huyên nhưng Lâm Từ Miên lại không nghĩ ra được đề tài thích hợp mà cũng không dám mở miệng, chỉ đành mím môi như người câm.

Bầu không khí trở nên vi diệu, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Thẩm Như Dao: "......"

Cô thở dài trong lòng, tiếp chuyện: "Cậu có muốn ăn bánh kem không?"

"Dạ, dạ."

Cuối cùng cũng có chủ đề để nói, Lâm Từ Miên như thấy được cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm sau đó lập tức đứng dậy.

Theo kế hoạch ban đầu thì là các thành viên sẽ ghi hình cùng nhau nên ekip đã chuẩn bị rất nhiều món tráng miệng, bày đầy bàn.

Cậu và Thẩm Như Dao ngồi trong góc nên không với tới mấy món tráng miệng được đặt ở đầu bên kia, Lâm Từ Miên đi tới đi lui năm sáu bận chuyển hết mấy món đồ ngọt ra trước mặt Thẩm Như Dao.

Thẩm Như Dao không ngờ cậu lại ga lăng như thế, ánh mắt nhìn cậu càng thêm nhu hòa: "Thế này đủ rồi, cậu ngồi xuống nghỉ đi."

Thật ra Lâm Từ Miên chẳng thấy mệt xíu nào mà còn ước có chuyện để làm, dù sao thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn nếu cậu bận bịu mà.

Cậu sượng trân đáp lời rồi cúm rúm ngồi xuống, vô tình chạm mắt với nữ minh tinh.

!!!

Vả lại Lâm Từ Miên rất là kì khôi, cậu có thể chấp nhận bản thân là người sợ xã hội nhưng lại sợ người ta phát hiện ra, vì để che giấu nên cậu kiên cưỡng hắng giọng, vô thức nắm lấy vạt áo.

Thẩm Như Dao ngồi cạnh cụp mắt để ý tới hành động nhỏ của cậu, vẻ mặt quái quái.

Lâm Từ Miên cũng nhận ra mình chơi ngu, vội vàng thả lỏng tay vuốt thẳng áo sau đó đặt tay lên gối một cách ngay ngắn.

Lưng cậu dựng thẳng, đầu hơi cúi, tư thế ngồi nghiêm chỉnh như một cậu học sinh tiểu học làm sai đang ngoan ngoãn ngồi nghe mắng.

Thẩm Như Dao nhìn khuôn mặt đầy tâm sự của cậu thì hơi cong môi.

Danh tiếng của Lâm Từ Miên ở ngoài đầy rẫy vết nhơ, trước khi gặp cô còn có ấn tượng xấu với cậu, có hơi thành kiến nhưng khi ở chung vài phút thì cô đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

Mái tóc trắng của Lâm Từ Miên lấp lánh dưới ánh đèn, tuy hơi bù xù nhưng chất tóc rất tốt, mềm như lông tơ của con thú non vậy.

Cậu không make up, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ không chút tì vết, màu mắt cậu hơi nhạt có khuynh hướng thiên về màu hổ phách, vừa trong vừa sáng không hề che giấu tâm tư gì, mỗi khi cậu hoảng loạn sợ hãi sẽ vô thức mở to mắt, đường cong tròng mắt trông rất đẫy đà.

Như một con thú nhỏ yếu đuối đi nhầm vào lãnh thổ của nhân loại, vừa sợ sệt vừa hoang mang khiếp sợ cuộn tròn người lại.

So với mấy lời đồn thổi trên mạng thì Thẩm Như Dao tin vào những gì mình thấy hơn.

Cô bước vào giới giải trí đã lâu nên biết rất rõ mấy cái luật bất thành văn ấy, cắt ghét, mưu hại đều là chuyện như cơm bữa, cô cùng từng bị chơi xỏ, biết rằng nước ở đây sâu thế nào.

Còn nếu dáng vẻ hiện tại của Lâm Từ Miên là diễn....

Cô không thấy miếng diễn nào hết mà rất tự nhiên và sống động, với kỹ năng diễn xuất như này thì cô sẽ đề nghị Lâm Từ Miên quẹo trái nhận giải, cậu phải đạt được giải diễn viên mới xuất sắc nhất chứ cần gì phải lăn lê ở cái cống này làm gì.

Vì là người từng trải nên nữ minh tinh có chút đồng cảm với Lâm Từ Miên, thay đổi hình tượng kiêu sa lạnh lùng cười tủm tỉm hỏi cậu: "Trông cậu còn khá nhỏ nhỉ, bao nhiêu tuổi rồi?"

Lâm Tử Miên ngẩng đầu nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt Thẩm Như Dao, gần như là trả lời theo bản năng: "Hai tháng nữa là em tròn 18 tuổi thưa cô Thẩm."

Thẩm Như Dao không ngờ Lâm Từ Miên lại còn nhỏ như thế, không giấu được sự kinh ngạc trên mặt mình.

Hóa ra là em trai nhỏ chưa đủ tuổi vị thành niên.

Khi nói chuyện lần nữa thì ngữ khí của cô càng dịu dàng hơn, như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Đừng gọi chị là cô Thẩm, nghe xa lạ lắm. Nếu em không ngại thì gọi chị bằng chị là được."

Không ai có thể cưỡng lại việc được một em trai vừa ngoan vừa trẻ gọi mình là "chị" cả, Thẩm Như Dao chộn rộn nhìn Lâm Từ Miên đây mong chờ.

Lâm Từ Miên đã quen với việc duy trì khoảng cách khi giao tiếp nên có đánh chết cậu thì cậu cũng không tài nào thốt ra chữ "chị" được, chỉ nhỏ giọng gọi: "Chị Thẩm."

Thẩm Như Dao: "......." Sao cô chợt có cảm giác mình già đi chục tuổi vậy.

Cô cười cười, thỏa hiệp: "Hay thôi em gọi chị là chị Như Dao đi."

Lâm Từ Miên gật gật đầu rồi lại vắt óc nghĩ ra chủ đề để gợi chuyện.

Họ không sống chung một thế giới mà cũng chẳng có chủ đề chung nào, hơn nữa còn đang ngồi trước máy quay, mỗi hành vi cử chỉ của ngôi sao đều sẽ bị săm soi đánh giá, nhỡ cậu nói sai gì rồi xúc phạm Thẩm Như Dao thì làm sao đây....

Thẩm Như Dao nhận ra điều ấy bèn chủ động đẩy dĩa bánh ngọt đến trước mặt cậu: "Em nếm thử xem có ngon không?"

Cuối cùng cũng tìm được việc để giết thời gian, Lâm Từ Miên thở phào cầm lấy miếng bánh ngọt.

Cậu vẫn còn đang ở trong trạng thái sang chấn khi giao tiếp nên chẳng nếm ra vị gì cả, nhưng mỗi khi cậu ăn cái gì là hai má lại phồng lên như một chú hamster nhỏ khiến khán giả cũng thèm ăn theo.

Thẩm Như Dao không hứng thú lắm với đồ kem béo cũng không kìm lòng được mà cắn một miếng bánh kem: "Khá ngon, em thích ăn đồ ngọt à?"

Lâm Từ Miên gật đầu, cậu cảm nhận được ý tốt của Thẩm Như Dao nên muốn đáp lại, bèn đứng lên rót một ly hồng trà cho cô.

Đây rõ ràng là hành vi xuất phát từ lòng tốt, Lâm Từ Miên không hề nịnh nọt bợ đít làm cô thấy buồn nôn, cậu cẩn thận đẩy ly hồng trà đến trước mặt Thẩm Như Dao rồi lấy hết can đảm mình vào mắt cô, khẽ cong khóe miệng để lộ một bên má lúm.

"Cảm ơn em." Thẩm Như Dao nhấp một ngụm, ý cười giữa lông mày như muốn tràn ra, lông mày cô hơi nhướng lên, trêu cậu: "Có phải Từ Miên có kỹ năng rót trà đặc biệt gì đúng không? Đây là ly hồng trà ngon nhất mà chị từng uống đấy."

Mọi người có mặt ở đây: "....."

Chị ơi, chị có biết giờ trông chị cực kỳ giống con sói đuôi to đang dụ dỗ bé thỏ trắng không ạ, hình tượng lạnh lùng kiêu sa bể nát rồi kìa!!!!

Nhờ Như Dao làm nóng không khí nên tâm trạng của Lâm Từ Miên đã khá hơn nhiều, nhưng cậu vẫn đang chìm trong trạng thái hốt hoảng như đang mộng du, vừa sợ vừa rối nên vô thức né tránh ánh mắt của cô.

Thẩm Như Dao như đang trêu mèo, hỏi cậu: "Từ Miên, cái váy hôm nay chị mặc có đẹp không?'

"Dạ có, đẹp lắm ạ." Lâm Từ Miên không biết phải ở chung với người khác phải như nào nên hơi ngại, mặt mũi nóng ran.

Ở đây không có gương nên Lâm Tư Miên cũng không hề biết mặt với tai cậu đã đỏ bừng, đồng tử ướt nước trông vô cùng hấp dẫn.

Thẩm Như Dao thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, cố ý nói vặn lại: "Nhưng em chưa nhìn kĩ thì sao biết nó đẹp hay không?"

Não Lâm Từ Miên biến thành một vũng hồ dán nhưng cậu vẫn ép mình nhìn sang, nghiêm túc nói: "Chị Thẩm đẹp như thế nên mặc gì cũng đẹp hết."

Ánh mắt Lâm Từ Miên đầy chân thành, như mang theo buff phóng đại khiến Thẩm Như Dao được khen vui như mở cờ trong bụng, lòng hư vinh không khỏi bành trướng, vừa thỏa mãn vừa đắc ý.

Trai đẹp bước ra từ truyện tranh khen cô đẹp, thế thì cô chắc chắn là tuyệt thế giai nhân không ai đẹp bằng.

Hảo cảm của Thẩm Như Dao với Lâm Từ Miên tăng vọt, lại cảm thấy trêu cậu rất là vui nên lời nói và cử chỉ càng cà chớn hơn, không hề để ý đến hình tượng của mình cũng quên luôn sự tồn tại của camera.

Quản lý của Thẩm Như Dao nhìn mà thấy nhức nhức cái đầu, y im lặng hồi lâu rồi lặng lẽ lấy tay che mặt, những người khác cũng kinh ngạc không thôi mãi chẳng bình tĩnh lại được.

Hơn nửa tiếng sau cuối cùng buổi ghi hình cũng kết thúc trong sự nghẹt thở, đạo diễn tươi cười bước lên lịch sự cảm ơn hai người.

Sau khi Lâm Từ Miên đối phó với đạo diễn xong thì lủi luôn, Thẩm Như Dao vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.

? Đây là tốc độ mà loài người có thể có à?!

Hậu trường đông nghẹt toàn người là người, Lâm Từ Miên như con thỏ nhỏ sợ hãi gặp ai cũng trốn, cậu lủi vào một cầu thang vắng người rồi ôm chân ngồi trên bậc thềm, vùi mặt vào đâu gối, cả người như sắp hóa thành một vũng chất lỏng không xác định.

Nhưng quản lý không cho cậu thời gian để tự kỉ, gọi như giục nợ.

Cậu chỉ đành lắc lư đi ra ngoài, vừa lộ diện thì đã bị y tóm được: "Sao em lại chạy lung tung thế, mau đi gặp cô Thẩm với anh!"

Điều tương tự lại xảy ra một lần nữa, quản lý làm lơ sự vùng vẫy hoảng loạn của Lâm Từ Miên, lôi cậu sềnh sệch đến phòng nghỉ của Thẩm Như Dao.

Đừng!!!! Mà!!!!!!!!!!

Tiếc là không ai nghe thấy tiếng lòng của cậu.

Tới phòng nghỉ, Lâm Từ Miên không còn khép nép như trên sân khấu nữa mà hơi cong môi, nhìn thẳng vào mặt Thẩm Như Giao, nghiêm túc nói:

"Em rất vinh dự khi có thể ghi hình cùng chị, cảm ơn chị đã chiếu cố ạ."

Thẩm Như Dao như một người chị gái dịu dàng, cười cổ vũ: "Ban nãy em thể hiện tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé."

Không nhắc tới thì thôi Lâm Từ Miên nhớ lại dáng vẻ khi ghi hình của mình, mím môi giả bộ bình tĩnh nhưng người tí hon trong lòng thì đã quỳ trên đất đấm tường.

A a a mau quên đi, quên đi!!! Cái lịch sử đen tốt đúng nghĩa ấy nên yên lặng chết đi trong một góc của kí ức!!!!!!!!!!!!!

Lâm Từ Miên xấu hổ đến nỗi muốn biến hinh ngay tại chỗ, cũng không nói gì nữa, trước đó quản lý còn phải xử lý chuyện của mấy thành viên khác nên chưa nhìn thấy cách cư xử của Lâm Từ Miên khi ghi hình, bây giờ đang lấy làm lạ về biểu hiện của cậu.

Không phải từ trước đến nay Lâm Từ Miên đều uốn éo kiểu cách, ỏn ẻn õng ẹo thích thu hút sự chú ý của mọi người nhất à? Sao giờ lại trở nên khúm mún vậy, chẳng lẽ cậu sinh ra bóng ma tâm lý vì bị mắng à?

Đúng lúc quản lý cũng muốn Lâm Từ Miên biết đều hơn một chút nên chủ động tiếp chuyện, khách sáo với Thẩm Như Dao một lúc, bầu không khí trong phòng nghỉ dần trở nên hòa hợp.

Thầm Như Dao liếc nhìn Lâm Từ Miên, cười tủm tỉm lẩy điện thoại.

Sau khi hợp tác xong thường mọi người sẽ add nhau, thường xuyên có người muốn xin wechat của cô nhưng Thẩm Như Dao phớt lờ hết, còn Lâm Từ Miên lại là ngoại lệ.

Hiếm khi Thẩm Như Dao chủ động phối hợp, Lâm Từ Miên ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, vẻ mặt như đi vào cõi tiên.

Thấy dáng vẻ ngẩn ngơ đáng yêu của cậu, Thẩm Như Dao mỉm cười nói: "Nếu không thì chúng ta add..."

Cô còn chưa nói xong hai chữ wechat thì cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra, chín anh em hồ lô còn lại của nhóm chen vào, lấp đầy non nửa gian phòng.

Bọn họ bị kẹp rất lâu trên đường nên bỏ lỡ buổi ghi hình, dâng cơ hội tốt như thế vào mồm Lâm Từ Miên, họ chua xót trong lòng, đều nghĩ phải lén thể hiện thật tốt, tranh thủ cơ hội.

Ngoại hình, dáng người hay gia thế của Thẩm Như Dao đều thuộc hàng top, với những kẻ trăm phương ngàn kế làm thân với cô thì cô chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay mưu tính sau vẻ niềm nở ấy.

Chín chàng hồ lô trước mắt trông cũng khôi ngô tuấn tú, nhưng trong mắt nàng chúng chỉ là mấy con cút học đòi chim công xòe đuôi, cực kì nực cười.

Thẩm Như Dao hơi mất kiên nhẫn, muốn kiếm cớ đuổi người ta đi nhưng trước đó cô phải thêm wechat Lâm Từ Miên đã.

Cô tìm kiếm bóng dáng của Lâm Từ Miên giữa chín anh em em hồ lô, cuối cùng trông thấy một nhúm tóc bạc bắt mắt giữa trưởng nhóm và Chu Thần.

Lâm Từ Miên bị ép sát vào tường giống như một vật thể không xác định bám trên tường, cậu lách người lủi ra khỏi khe cửa mất dạng.

Thẩm Như Dao: "......"
________

Lâm Từ Miên đứng trên hành lang thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ trên mặt cũng dần giảm đi.

Ban nãy trong phòng chật ních người, trai ở tứ tung may sao cậu chuồn nhanh, nếu không bệnh chóng mặt lại tái phát mất.

Lâm Từ Miên thà rúc vào xe nghịch điện thoại còn hơn, cậu cậu đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai lên che kín mít, chuẩn bị xuống lầu.

Nhưng lại có một nhóm người đứng trước cửa thang máy, thế là cậu dứt khoát xoay người đi thang bộ xuống lầu 1.

Cả tòa nhà này đều thuộc quyền sở hữu của một đài truyền hình có tiếng, nó rộng đến mức Lâm Từ Miên vô tình lạc đường quẹo nhầm vào một dãy hành lang.

Cậu càng nhìn càng thấy sai sai, đang định tìm người hỏi đường thì thấy bóng người ở cuối hành lang.

Vóc dáng của người này quá nổi bật, Lâm Từ Miên không nhịn được liếc nhìn anh thêm một cái, người này cũng đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mày anh tuấn.

Anh mặc một cái áo sơ mi đen rộng, đôi chân thon dài thẳng tắp được quần tây ôm lấy, bước chân thong thả không kiêu ngạo không nóng nảy, khắp người tản mát ra sự tao nhã và chín chắn đã tích lũy qua nhiều năm, nhưng cũng mang theo cảm giác xa cách.

Lâm Từ Miên nhíu mày, thấy anh hơi quen quen.

Cậu vô thức dừng bước, cố gắng lục tìm trong đầu kí ức liên quan.

L-là Yến Thời Việt!

Yến Thời Việt là đứa cưng của trời theo đúng nghĩa, ông trời không những ưu ái ban cho anh khuôn mặt khôi ngô mà còn vô cùng có thiên phú về diễn xuất, 17 tuổi đóng vai nam chính của một bộ phim điện ảnh và giành được giải ảnh đế chỉ trong một lần, tiền đồ xán lạn.

Ra mắt hơn mười mấy năm, tác phẩm của anh tuy khá ít nhưng bộ nào bộ này đều là hàng tuyển, cup nhiều cầm đến mỏi cả tay, bị gọi trêu là "Có thể giành được giải điện ảnh trọn đời ngay khi còn trẻ."

Anh không hay hoạt động nhưng có rất nhiều fans, hoạt động cũng rất sôi nổi, với trình của Yến Thời Việt thì phải gọi anh là người của toàn dân* mới đúng.

*国民度 / guómín dù /: Quốc dân độ (chỉ một minh tinh được nhiều lứa tuổi biết đến, ví dụ: Triệu Vy)

Yến Thời Việt đứng trên đỉnh kim tự tháp khiến người khác chỉ có thể ngửa mặt trông lên, ở trong giới nhiều năm như vậy nhưng không hề có bất kỳ tai tiếng hay scandal tình ái nào, nghe bảo là bởi vì anh có bối cảnh rất khủng, dù là paparazzi hay ký giả cũng không dám dây vào. Nhưng gần đây lại có một tên ngốc ăn gan hùm không chỉ cọ fame anh mà còn thuê người lên bài marketing.

Người này là nguyên chủ, cũng chính là cậu.

"......"

Thần kinh của Lâm Từ Miên căng thẳng đến mức tóc sắp dựng đứng hết lên.

Cậu có tiền án tiền sự nên dù có cư xử đàng hoàng tử tế, không chọc vào Yến Thời Việt nữa nhưng chỉ cần lọt chung một khung hình thì cũng dễ bị người ta nghi ngờ là có ý đồ xấu.

Người có tên tuổi lớn như Yên Thời Việt thì có thể bóp chết cậu chỉ trong một giây, đám fans cuồng sẽ không buông tha cho cậu, truyền thông cũng thế, như hình với bóng với ống kính máy quay.... Ashhh cuộc sống từ nay về sau của cậu sẽ là một màu u ám.

Lâm Từ Miên run lên lẩy bẩy, Yến Thời Việt biến thành thú dữ và nước lũ* trong mắt cậu.

*洪水猛兽 ẩn dụ các thảm họa.

Tuyệt đối không thể đến gần, càng không thể chung một khung hình!

Lâm Từ Miên hạ quyết tâm, ngừng bước nhìn ngó xung quanh muốn đổi tạm sang con đường khác, không thì tìm chỗ nào đó núp một lúc.

Nhưng chả biết đài truyền hình nghĩ sao mà làm hành lang vừa rộng vừa dài, cửa phòng hai bên đóng chặt, lối thoát hiểm gần nhất cũng cách cậu 200m.

Nếu giờ bất ngờ xoay người không chừng lại chữa lợn lành thành lợn què, nhúc nhích cái lại khiến Yến Thời Việt để ý đến cậu thì toi.

Khi Lâm Từ Miên còn đang xoắn thì cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra, người bước ra vừa nhìn thấy Yến Thời Việt và quản ký của anh thì sửng sốt vài giây rồi tươi cười bước lên chào đón.

!!!! Sao lại nhiều người hơn vậy!!! Còn đứng đó chưa đi nữa!!!!

Lâm Từ Miên không khỏi nghĩ đến cục diện xấu nhất, cũng mường tượng đến việc mọi người sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt thù hằn, đen mặt mắng chửi cậu.

Mồ hôi túa ra nơi chóp mũi, tim thì đập nhanh như trống đánh, trong lúc cấp bách cậu chơi dại xoay người úp mặt vào tường, muốn để người ta không chú ý đến mình.

Hành động này chẳng khác gì đà điểu vùi đầu vào cát, chổng cái mông núng nính tròn trịa ra ngoài.

Nhưng Lâm Từ Miên còn ngốc hơn.

Cậu quên béng đi là mình đang đội mũ lưỡi trai, vành nón cộc mạnh vào tường hơi cong lên, Lâm Từ Miên không kịp phòng ngừa bị phản lực lại, đầu ngửa ra sau, cả người bật ngược ra sau.

Lâm Từ Miên: "......"

Lâm Từ Miên: "......"

Lâm Từ Miên: "......"

Tui chết rồi, có gì thì hóa vàng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top