Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân có hẳn một mảnh đất khá rộng cây xanh xum xuê nhưng nhà thì vừa nhỏ thôi theo thiết kế hiện đại tường kính, cột trụ kim loại.

Trong nhà cứ như là phòng cho một người ở cực lớn vậy không chia rõ phòng ngủ hay phòng khách tạo không gian rộng mở, thậm chí bếp còn không có lấy một cái bếp hay chén dĩa.

Duẫn Nhi nhìn xong căn nhà từ giờ sẽ thành nhà mình mà không thể ngăn được lời phàn nàn phải lập tức thốt ra...

- Sao anh có thể ở trong căn nhà không có bếp vậy?

Thế Huân đơ đơ nhìn lại mình chỉ có tủ lạnh, ly và mấy chai bia là cùng không còn gì hơn. Với hắn cái bàn billard to kia đặt ngay nơi quan trọng thay thế chổ lẽ ra là bàn ăn. Hắn cười trừ xưa giờ có thấy bất tiện đâu nhưng giờ ở với vợ ...

- Anh chỉ ăn ngoài thôi nên... Em muốn có bếp hả?

- Tất nhiên rồi! Nhà phải có bếp mới là nhà chứ. Em muốn có bàn trang điểm nữa. Còn thiếu cả chén dĩa, nồi, chảo.

Nàng đi lòng vòng chưa chi đã ra dáng bà vợ nhỏ khó khăn. Nhưng bị nàng càu nhàu Thế Huân không nản còn vui vẻ chạy theo ôm lấy. Bị ôm nhiều rồi nhưng nàng xấu hổ thì vẫn xấu hổ, thấy ngại ngùng với hắn...

- Nghỉ mệt rồi anh dẫn em đi mua đồ trong nhà chịu không, bà xã?

Tim nàng đập lung tung, Thế Huân nói không khác gì vợ chồng người ta bình thường. Dù cả hai có là vợ chồng nhưng nàng vẫn thấy không phải thế. Nàng không muốn bị hắn làm cho yếu lòng rồi lại tổn thương thêm nên nói lạnh giọng né ra...

- Ừm. Em cũng muốn ghé về nhà mẹ nữa!

Duẫn Nhi vẫn lạnh nhạt làm Thế Huân hơi thất vọng. Nàng có lúc đã khuất phục, thật gần hắn. Rồi cũng có lúc lạnh nhạt, cứng đầu xa thật xa. Hắn không biết phải đến bao giờ mới được nàng tha thứ?

Sau khi lấy chồng, nàng cầu trời cuộc sống của mình không bị khuấy đảo gì thêm. Thành vợ Thế Huân là đau khổ lắm rồi nếu cuộc sống bình thường không còn như cũn chắc nàng chết mất.

Thật may các chị đồng nghiệp thân lâu, còn là người ngoại quốc phóng khoáng thoải mái không để tâm nàng thành phu nhân của tỉ phú nha.

Louis trông cũng cố bình thường nhưng Duẫn Nhi biết anh ấy phải rất cố gắng để nhìn rồi cười nói với mình. Tất cả cũng do Thế Huân làm nàng thành người có lỗi khiến người ta đau khổ song giờ có muốn làm khác cũng không được. Louis đau làm sao bằng nàng làm vợ Thế Huân chứ?

- Nhi lấy chồng rồi khao mọi người một chầu đi! - Chị Sue nảy ra sáng kiến làm nàng giật mình nói còn hơn rên rỉ.

- Trước cưới em bị khao rồi mà!

- Cưới rồi khao tiếp!

Mặt nàng méo xẹo bị ép đi. Cha nàng giàu, anh trai giàu, chồng cực giàu nhưng nàng có dùng tiền của mấy người đó đâu. Sau khi đi học, đi làm nàng toàn dùng tiền của mình làm ra nhưng người ta cứ thấy "gia thế khủng" của nàng mà thôi.

Vợ tỉ phú đau khổ khi rút tiền túi nghèo đói ra trả, mọi người vui vẻ mừng nàng có chồng thêm chập nữa. Louis ít nói hơn xem ra cũng không muốn đi nhưng không có cớ gì để ở nhà. Duẫn Nhi chỉ cố giả điên chứ biết làm sao với Louis thì có người gọi...

- Em đâu rồi?... Sao ồn quá vậy?

- Em đi ăn tối với mấy anh chị đồng nghiệp quên báo cho anh rồi. Chút em tự về sau, anh về nhà trước đi!

Thế Huân đứng trước văn phòng nàng đã không còn ai, định sang đón vợ về lại bị cho ra bộ dạng đứng ngớ ngẩn thế này, Thế Huân không nóng điên lên cũng lạ. Hắn rít nhẹ qua điện thoại...

- Em có chồng rồi mà đi như vậy hả? Ăn ở đâu anh đến rước ngay!

- Anh tưởng anh là chồng em là muốn quản được em sao?

Nàng cũng không hiền khi nói lại ngang giọng không kém Thế Huân. Mọi người đang ăn cười nói cũng im ru ngay nhìn Duẫn Nhi cải nhau với chồng bằng điện thoại. Cưới nhau mới hai tuần mà xung đột rồi xem ra vợ chồng nàng thật "thắm thiết" lắm đây.

Thế Huân không kiềm chế nổi lớn giọng...

- Anh cưới em về là để quản em chứ còn gì? Lẽ ra em có đi đâu cũng phải báo cho chồng để xin phép chứ!?

Giọng điệu gia trưởng của hắn làm nàng tức nghẹn. Đến papa yêu dấu còn không có "bản lĩnh" dám quản chuyện đi đâu của con gái cưng này mà hắn dám...

- Xin anh để anh cấm tôi đi chứ gì?

- Em đừng có chọc giận anh. Đang ở đâu về ngay cho anh!

- Không về! Tôi đi luôn đó anh làm gì được tôi hả? Giỏi thì ly dị đi!

Nàng tắt máy thiếu chút bóp nát cái điện thoại của mình. Mọi người nín thinh không dám giỡ nữa, trong lòng cũng tự nhủ không dám rủ Duẫn Nhi đi chơi lần sau vì chồng nàng xem ra thật dữ mà nàng cũng không có hiền.

Duẫn Nhi cố vui vẻ lại, nàng có tính đi lâu đâu nhưng vì Thế Huân nàng sẽ đi chơi overnight xem hắn muốn quản nàng ra làm sao. Song cứng miệng, hung hăng là thế Duẫn Nhi cũng biết thân biết phận về nhà sớm.

Đứng trước cửa nàng hít một hơi chuẩn bị tinh thần vào sẽ cải nhau với hắn. Nếu may mắn mới hai tuần đã ly hôn thì còn gì bằng.

Nhưng không thấy Thế Huân đâu, nàng đi tìm trong nhà cuối cùng phát hiện ra chồng nàng ngồi ăn mì gói xem bóng đá không thèm nhìn nàng. Duẫn Nhi đứng nhìn hơi run, mặt hắn rõ giận nàng nha...

- Sao anh ăn mì gói vậy?

- Thì ở nhà có bếp rồi nên không ăn ngoài nữa, đâu như ai đó đòi mua bếp đã rồi đi chơi sung sướng!?

Duẫn Nhi hơi kinh ngạc vì dáng vẻ giận hờn trách móc của hắn. Thế Huân mà cũng có bộ mặt này nữa thật là có làm vợ mới biết được.

Lẽ ra cả hai phải cải nhau cho một trận hoành tráng nhưng hắn thế này nàng kiếm cớ gì cải nhau bây giờ. Nhìn cái mặt giận hờn hiếm có, cũng có chút dễ thương của Thế Huân nàng thấy mình cũng sai thật nên ngồi xuống nói...

- Tại mọi người rủ em đột ngột! Em làm sao từ chối được!

- ...

Thế Huân chẳng thèm trả lời dù nàng xuống nước năn nỉ rồi, Duẫn Nhi vẫn cố nói...

- Anh cũng đã lớn tiếng trong điện thoại với em rồi còn gì mà giận. Cùng lắm ngày mai em nấu cơm tối cho anh ăn!

Nghe đến đây lập tức hắn xoay qua ngay, vẻ mặt gian xảo nói như sợ không kịp...

- Tối nào cũng phải nấu! Cuối tuần phải ăn "đặc sắc"!

- Em đâu phải đầu bếp làm sao nấu món "đặc sắc"!?
Duẫn Nhi mới yếu giọng thì hắn lộng hành ngay rồi thật xấu xa.

- Thì học nấu từ từ. Anh sa thải giúp việc rồi, sau này nhà cửa em phải lo dọn, nấu ăn, giặt giũ, làm hết tất cả!

Muốn vui vẻ làm hoà với gã chết tiệt này không dễ mà. Duẫn Nhi la làng phản đối...

- Anh muốn hành hạ em hả?

- Ừ, cho em bận rộn một chút đi làm về làm thêm việc nhà khỏi có thời gian la cà đi chơi với đồng nghiệp!

- Anh là cái đồ... đồ...

Duẫn Nhi không biết chửi hắn cái gì nữa vì tức quá rời. Thế Huân cười nửa miệng khoái chí ăn mì tiếp. Cưới nàng về rồi dễ gì không đem ra đầy đoạ.

Duẫn Nhi đích thị là tiểu thư nhà giàu nhưng nhờ xa nhà du học năm năm tự lập thì việc dọn dẹp, nấu nướng không tệ chẳng thua "osin" là bao nhiêu nha. Song nếu có thành người hầu thế này thì chỉ tức vì Thế Huân là ông chủ thôi.

—————

Mẹ nàng lo lắng khi gả con gái đi chưa lâu mà nàng đã mò về nhà lục nát tủ sách nấu ăn của mình đem về "nghiên cứu".

- Con và Thế Huân ổn không?

- Làm sao mà ổn hả mẹ? Cái gã đáng ghét tự dưng nổi chứng đòi ăn bò hầm kiểu Pháp mà con còn chưa biết đó là món gì nữa. Ra nhà hàng mua mang về luôn cho rồi tức quá mẹ ơi!

Trông nàng vò đầu đau khổ chuyện thế này thì bà má an tâm vuốt tóc con.

- Con hạnh phúc thì mẹ an cũng hạnh phúc theo!

Duẫn Nhi nghe cười liền, vội nũng nịu với mẹ dẫu nàng cũng không rõ mình có đang hạnh phúc thật hay không nữa. Dạo này nàng đi làm về đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, dọn dẹp, ủi quần áo chờ hắn về cảm thấy mình cực kì gỏi giang luôn.

Công nhận Thế Huân bày trò này nàng không có thời gian làm trò gì khác cả. Tuy là bị ép nhưng nấu ăn cho hắn về ăn cũng không chán lắm, hắn khen nàng còn thấy vui cực kì mới khó hiểu.

Duẫn Nhi đang tự hớn hở nhìn nồi nghi ngút nóng toả hương thơm, nhìn cũng giống hệt trong sách hướng dẫn của mẹ, vị khỏi chê. Nàng hi vọng mình nấu đúng ý hắn thì Thế Huân gọi về báo...

- Anh có cuộc họp trực tuyến đột xuất chắc về trễ lắm. Em ăn trước đừng chờ anh!

- ...dạ!

Dập diện thoại, nàng cũng tắt bếp món bò hầm hấp dẫn của mình. Thế Huân đòi ăn đã rồi về trễ không ăn lẽ ra nàng phải nổi điên nhưng không hiểu sao thấy buồn lắm, thật vọng muốn khóc.

Dường như từ ngày thành vợ hắn nàng trở nên quái lạ rồi cứ như phải phụ thuộc vào hắn chi phối cảm xúc của mình. Nàng thật không muốn mình thành mít ướt thế này đâu.

Gần 10h tối Thế Huân mới về đến hơi uể oải vào thấy đèn còn sáng. Duẫn Nhi đã làm xong hết việc nhà, trên bếp còn món bò làm hắn thật muốn ăn vụng nhưng tìm nàng trước đã.

Duẩn Nhi co người ngủ quên trên sofar tay còn ôm hộp khăn giấy lau nước mắt. Mũi nàng sưng húp hình như đã khóc thật làm hắn hoảng...

- Nhi! Anh về rồi nè!

Nàng choàng tỉnh thấy hắn liền hơi bối rối ngồi lên hơi né tránh. Thế Huân thở dài níu lấy...

- Anh về trễ quá hả? Đừng giận anh!

- Em đâu có giận! - Nàng trả lời nhưng mắt vẫn hơi cay cay.

Duẫn Nhi nói dối nhưng không qua mặt được hắn. Thế Huân níu nàng xoay lại nhưng nàng không dám ngẩn lên, nàng biết tâm tình mình đang không ổn định cũng vì hắn. Thế Huân dịu dàng vuốt ve đôi má mềm...

- Anh đói quá! Có nấu bò hầm cho anh không?

Hắn cố tình hỏi dù biết nàng nấu cả nồi to trong bếp. Duẫn Nhi nghe thế có chút ngạc nhiên song tươi tỉnh lại hẳn...

- Đến giờ này mà anh cũng chưa ăn sao?

- Đã nói anh sẽ ăn ở nhà thôi mà. Anh tắm rồi ra ăn cùng em nha!

Thế Huân cười nói làm Duẫn Nhi vui ngay, cả người như tràn lại sức sống đi ra bếp hâm lại đồ ăn cho hắn. Gần đây nàng thấy bản thân mình cảng lúc càng đơn giản dễ khóc dễ cười tất cả đều vì hắn.

Nhìn chồng ăn ngon nàng còn vui hơn gấp bội...

- Ngon quá vậy?... Em có nhờ ai nấu giúp không đó?

- Em tự nấu cả chiều đó!

Nàng cáu giận phùng mang trợn má vì hắn dám không tin tưởng tài năng của mình. Hắn không muốn chết vội ăn hết, còn khen tới tấp làm Duẫn Nhi cười tươi toe toét. Hình như đã rất lâu, rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy nàng cười với mình rạng rỡ như thế. Lòng Thế Huân lập tức tràn đầy một cảm giác hạnh phúc không gì tả nổi.

- Anh đi ngủ trước đi trễ rồi, em rửa chén xong sẽ ngủ sau!

Nàng nhanh nhảu lại bồn rửa, Thế Huân không nghe lời đến phụ nàng làm Duẫn Nhi rất vui vì làm vợ hắn cũng không phải lúc nào hắn cũng doạ nạt mình. Nàng với tay để chén lên kệ cao, hắn giơ tay làm thay rồi nhìn nàng trong tầm tay nên tiện thể ôm luôn.

Duẫn Nhi quen cái chuyện bị ôm tuỳ hứng của hắn lắm rồi, còn đang rửa, má đỏ hồng nói...

- Để em rửa cho xong đi anh!

- Thì em cứ rửa đi!

Hắn thật ngang ngược ôm vậy không buông. Duẫn Nhi cố làm cho xong việc coi như mặc kệ tay siết lấy mình, môi hắn hôn sau cổ. Cứ đà này nàng sợ mình run tay làm bể đồ quá.

Thế Huân đang có nàng trong tay, trong nhà của cả hai vả cư nhiên không còn ai có thể mang nàng đi khỏi hắn nữa. Cái cảm giác mãn nguyện này làm hắn thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.

Tay hắn tháo từng cái khuy áo ở trước, Duẫn Nhi nhíu mi đành giữ lại. Ông chồng của nàng hình như không có ngày nào tha cho nàng thì phải. Nàng sợ không dám phản đối nhưng nếu còn chừng chừ không khéo hắn lại chẳng chờ đến giường mà "vật" ngay nàng ra bàn ăn thì xấu hổ chết mất...

- Anh chờ một chút đi mà!

- Anh yêu em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top