Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍓Chương 3: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor: Trà Dâu
Beta: Trốt

_________

Cảnh cáo của Lục Tuỳ cuối cùng cũng phát huy chút tác dụng, mấy ngày sau, Phó Kính Thâm không đến bệnh viện nữa.

Lương Tri ung dung tự tại vô cùng vui vẻ. Cơ thể cô đã hồi phục gần như hoàn toàn, mấy ngày nay ở lại bệnh viện đơn giản là do Phó Kính Thâm không yên tâm, muốn bác sĩ quan sát cô một thời gian, điều dưỡng thân thể cô thật tốt.

Đổi lại là người khác, cả ngày bị nhốt trong bệnh viện, không có bệnh cũng nhàm chán mà sinh bệnh. Nhưng Lương Tri một chút cũng không để ý, mỗi ngày ngoan ngoãn ăn cơm rồi lại ngủ, không khóc không nháo, bình đạm như nước, nội tâm một chút gợn sóng cũng không có.

Buổi sáng thức dậy, cô lười biếng nằm trên giường bệnh ôm điện thoại, hai chân trắng nõn bắt chéo nghe nhạc, còn theo tiết tấu biên độ mà đong đưa, bộ dáng trẻ con như thế làm dì Lâm không khỏi lắc đầu cười cười.

Mấy ngày nay cô rất nghiện lên mạng. Không thể không nói, cô mất ký ức mấy năm nay, trên mạng có vô số điều mới mẻ. Lúc đầu, các từ viết tắt và thuật ngữ trên mạng, cơ hồ cái gì cô cũng không hiểu. Chợt nhớ tới minh tinh ngày xưa mình yêu thích, thiếu nữ không từ bỏ ý định, khó khăn tìm trên thanh tìm kiếm, gõ tên người mà cô thần tượng ở năm nhất đại học cách đây ba năm.

"Cái gì... Mất hết hy vọng rồi, lại còn kết hôn sinh con?! Huhu rốt cuộc là thiên sứ may mắn nào đã gả cho nam thần..." Lương Tri gục đầu vào gối, trong giọng nói khó nén nổi thất vọng.

Lúc nhô đầu ra trở lại, cô không xem thêm tin tức nào của giới giải trí nữa. Cô mở ra WeChat, dựa theo ký ức đăng nhập vào tài khoản, cũng may dãy số không thay đổi, chỉ thử mật khẩu hai lần liền đăng nhập thành công.

Ngoại trừ hơn 99 tin nhắn từ nhóm lớp, cô không tìm thấy bất kì dấu vết nào của ba năm qua trên điện thoại của mình, xem ra trước đây cô không thường xuyên liên lạc với mọi người.

Đang muốn thoát ra ngoài tìm phim điện ảnh xem để giết thời gian, liền "tít tít" nhận được tin nhắn của bạn thân Thành Tiểu Sương, mấy tin nhắn liên tiếp.

"!!!Tri Tri!!"

"Là cậu sao??!!"

"Ông trời ơi cuối cùng cậu cũng online rồi."

"Cậu vẫn còn sống!!! Huhuhu, thật sự rất nhớ cậu!!!"

Lương Tri đương nhiên nhớ ra cô ấy, thời cấp ba tình cờ cùng đội với cô ấy khi tham gia huấn luyện nghệ thuật, từ đó trở đi, hai người liền trở thành bạn thân, lại cùng nhau thi đậu khoa diễn xuất, thành bạn cùng phòng.

Lúc đó Thành Tiểu Sương là người duy nhất cô có thể dựa vào.

Cũng may bây giờ không thay đổi.

Lương Tri đánh chữ không tính là nhanh, thật vất vả mới gửi đi được một câu.

Thành Tiểu Sương nhận được hồi âm vô cùng kích động. Lương Tri nhợt nhạt cười cười, bạn thân không biết cô bị tai nạn mất trí nhớ, thậm chí chuyện cô đã kết hôn nửa điểm cũng không biết, chuyện này tựa hồ đều giấu mọi người, các cô chỉ nghĩ Lương Tri có việc bận, bởi vậy không ở lại ký túc xá thường xuyên.

Lương Tri nghĩ nghĩ nói: "Lần trước bị tai nạn giao thông."

"Cậu không sao chứ?!!!!"

"Yên tâm, mình rất tốt, chỉ là bây giờ không nhớ được nhiều thứ."

"Thảo nào thời gian gần đây xem tin tức đều không thấy cậu. Lương Tri, cậu không biết đâu, Tiêu Tâm Vũ trà xanh kia, nhân lúc không có cậu ở đây bịa đặt nói xấu cậu không ít, nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của, thật đáng ghét."

Tiêu Tâm Vũ từng là bạn cùng phòng với bọn cô, nhưng cũng giống như cô, không biết là nguyên nhân gì, không thường ở lại ký túc xá, Lương Tri chỉ nhớ một chút những chuyện có liên quan đến cô ấy, hình như không có nhiều thiện cảm, nghe Thành Tiểu Sương bênh vực mình, nhịn không được cong cong khoé miệng. Bạn thân của cô vẫn như trước, nóng nóng nảy nảy nhưng chung quy vẫn luôn nghĩ cho cô.

"Không sao, người ta có thực lực tranh thủ, là chuyện tốt." Lương Tri không để ý, vẫn như cũ cười đến ôn nhu.

"Tri Tri, cô ta không phải là người tốt." Thành Tiểu Sương thấm thía nói, đánh chữ đến siêu cấp nhanh nhạy, "Cô ta dựa vào lão kim chủ, nghe nói là được bao nuôi đó."

Lương Tri nhíu nhíu mày khuyên Thành Tiểu Sương: "Tiểu Sương, chuyện này không có căn cứ không thể nói bậy, dễ dàng hủy hoại thanh danh con gái nhà người ta."

"Đâu có chỗ nào là nói bậy, khoan khoan, cậu vào nhóm lớp xem đi, mấy tấm ảnh cô ta ngồi trên đùi lão kim chủ uống rượu ca hát ở Tiểu Dạ Loan đều bị bạn học chụp lại rõ ràng."

Lớn lên ở Càn thị, tuy Lương Tri chưa từng đến Tiểu Dạ Loan, nhưng danh tiếng của nơi này lại vô cùng vang dội, muốn không biết cũng khó. Có thể đến đó đều là những kẻ có tiền, ăn chơi tuỳ hứng, tiền trong nhà có đốt cũng không hết.

Tiêu Tâm Vũ luôn ỷ bản thân có hậu thuẫn, mắt đều treo lên đỉnh đầu, ai cũng xem thường, mọi người cũng chẳng kiêng nể gì cô ta.

Người chụp ảnh là một thiếu gia con nhà giàu, lúc ấy chỉ định đi đón em trai uống đến say xỉn không biết gì, nào biết gặp phải cảnh tượng như thế.

Nhất thời tin đồn nổi lên vô cùng sôi nổi.

"Trước kia, cô ta không phải Ngọc Nữ trong sáng của làng ở giải trí sao?"

"Bạn học nhiều năm như vậy, cô ta làm những gì còn tưởng không ai biết sao... Giới giải trí dơ bẩn như vậy, làm thế nào thật sự có Ngọc Nữ..."

Tính bát quái của Lương Tri cháy lên, "Này, cậu có thấy mặt kim chủ của cô ta chưa? Có nhận ra ai không?"

"Không biết, nhưng mà đi xe rất xịn đó."

"Trước kia còn có tin đồn, Diêm Vương của tập đoàn Phó thị, Phó Kính Thâm, chính là đùi vàng của cô ta đấy."

"Không thể nào, ánh mắt Phó tổng sao kém như thế được?"

"Việc này không chừng là đúng, khẩu vị của kẻ có tiền không giống người thường chúng ta, không ai có thể đoán được."

Ai cũng nói vậy, từ mấy tấm ảnh chụp có thể khiến dư luận bịa ra vô số chuyện hay ho.

Thân phận của Lương Tri vì quan hệ với Phó Kính Thâm mà thay đổi, bởi vậy cũng không đến trường học nữa, càng không lên tiếng ở nhóm chat của lớp, cơ hồ bạn học trong lớp đều đã quên đi sự tồn tại của cô.

Lương Tri không quen thuộc với mọi người, vì xinh đẹp xuất chúng, có không ít nữ sinh nhớ mặt, nam sinh thì ngày nhớ đêm mong, vì thế dư luận lại bắt đầu cảm thán.

"Lương Tri lớp chúng ta trước đây, bị bôi nhọ thảm như vậy, đủ loại tin đồn chói tai khó nghe, cuối cùng đều là tin nhảm không có một chút sự thật."

"Uầy... Người nổi tiếng thật nhiều thị phi..."

"Nhưng thật ra lại chính là một Ngọc nữ trong sáng... Chậc."

Lương Tri nằm trên giường, xem cuộc nói chuyện của mọi người, mắt hạnh xinh đẹp vô cảm, hơi hơi xuất thần, hai tay chống cằm nắm chặt điện thoại, làn da tự nhiên của cô trắng hơn người thường rất nhiều, khớp xương đều ẩn ẩn hiện hiện, có thể thấy đã dùng không ít sức lực.

Cho đến khi Thành Tiểu Sương không ngừng gửi tin nhắn đến, tin nhắn nhắc nhở làm cô đang sững sờ phục hồi lại tinh thần.

Cô cúi đầu nhìn tin nhắn, Thành Tiểu Sương luôn quan tâm đến cảm giác của cô, không ngừng an ủi.

"Tri Tri, cậu xem, bạn học trong lớp đều bênh vực cậu, trong lòng mọi người đều rõ ràng."

"Lúc trước Tiêu Tâm Vũ thích gây sự với cậu nhất, nhất định ghen ghét tài nguyên của cậu tốt hơn của cô ta!"

"Cô ta sao không nhìn lại mặt mình đi, sao có thể so đo với Tri Tri đại mỹ nữ của chúng ta."

Nhưng Lương Tri không quan tâm đến đánh giá của bạn cùng lớp đối với mình, trong lòng đột nhiên buồn một trận, là bởi vì câu "Cùng Phó Kính Thâm có quan hệ."

Cô không biết tình cảm của mình với Phó Kính Thâm rốt cuộc là như thế nào, nhưng lần đó tiếp xúc với anh ngắn ngủi, trong lòng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới anh, mấy ngày nay anh không tới bệnh viện thăm cô. Tuy rằng được tự do tự tại, nhưng cũng rất cô đơn, tựa hồ có chút hy vọng muốn anh đến thăm mình.

Không thể không nói, khi thấy các bạn cùng lớp nói Phó Kính Thâm có quan hệ với người phụ nữ khác ở trong nhóm, trong tiềm thức cô cảm thấy vô cùng khó chịu, Lương Tri bị chính ý nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, từ trên giường ngồi dậy, nhìn phòng bệnh trống rỗng, càng cảm thấy vô vị đơn độc.

Cô muốn ra ngoài hít thở không khí, tuỳ tiện khoác một lớp áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài.

Vì muốn cô có thể an tĩnh nghỉ ngơi, không bị bên ngoài quấy rầy, dường như Phó Kính Thâm đã bao hết toàn bộ tầng lầu, hành lang trống rỗng không một bóng người. Thời điểm Lương Tri từ thang máy đi ra, may mắn không gặp người nào.

Vị trí bệnh viện này cũng tệ lắm, nối liền với đại học Càn thị, ba năm nay, thành phố đổi mới quá nhanh, đừng nói lúc trước Lương Tri đã từng tới đây, giờ phút này nửa điểm cũng không nhớ.

Chỉ đơn giản là lang thang không mục đích đi trên đường, trong đầu đều là những tấm ảnh chụp ở Tiểu Dạ Loan, người đàn ông mặc tây trang giày da, thoạt nhìn rất đắt tiền, nhưng theo bản năng trong lòng cô phủ định ý nghĩ này, đó không phải là Phó Kính Thâm, không phải anh.

Bất tri bất giác mà đã đi đến đầu ngõ phố sinh viên, Lương Tri không nhớ rõ mình đã đi bao lâu, nháy mắt ngẩng đầu lên, hai bên đường dày đặc quán ăn, khói nóng lượn lờ dưới ánh đèn đường ấm áp, không gian nhộn nhịp làm cô ấm lòng không ít.

Loại náo nhiệt này cô đã lâu không thấy, theo bản năng mà đi vào một hẻm nhỏ.

"Này bạn học, muốn ăn thịt xiên không? Vẫn còn rất nóng đó." Phần lớn các chủ cửa hàng đều bận rộn với công việc mưu sinh, không quan tâm tới giới giải trí, bởi vậy khi Lương Tri bước đến quầy hàng này cũng không bị ai phát hiện.

Lương Tri theo thói quen nhắm mắt lại ngửi ngửi, mùi hương bay qua mũi, cô thoả mãn mà cong môi, cười tủm tỉm gật gật đầu với chủ quán, hành động này thật trẻ con, hợp với khuôn mặt tinh xảo của cô, ngay cả ông chủ đang nướng thịt điêu luyện cũng đột ngột dừng lại một lúc lâu.

Chỉ một lát sau, một tiếng thắng xe chói tai cắt qua không gian náo nhiệt của con phố.

Chiếc Spyker C8 màu đen giống con mãnh thú trong đêm tối, như hổ rình mồi mà dừng lại ngay quán đồ nướng, phố ăn vặt bỗng trở nên vô cùng ngột ngạt.

Phố ăn vặt đông người, ngoại trừ những sinh viên bình thường của các trường đại học gần đó, còn có các tiểu thương bán hàng rong mưu sinh, dường như không ai có thể nhận ra con quái vật khổng lồ màu đen trước mắt này là của hãng nào, nhưng từ thiết kế xung quanh liền biết có giá trị không nhỏ, càng đáng sợ hơn là dãy số "1" trên biển số xe rất bắt mắt, không biết nhân vật lớn nào đến, theo bản năng không dám tới gần, sợ không cẩn thận chạm vào liền phải bồi thường đến táng gia bại sản.

Lúc Phó Kính Thâm đến, đã thấy Lương Tri ngoan ngoãn ngồi bên cạnh quầy bán thịt nướng, lẳng lặng chờ đợi trên bộ bàn ghế giản dị, thiếu nữ đi dép lê, chân nhỏ đong đưa theo điệu nhạc trong cửa hàng, thoạt nhìn vô cùng thích ý, vô lo vô nghĩ.

Còn anh lại phát điên tìm cô cả đêm.

Sắc mặt của Phó Kính Thâm khi xuống xe tối sầm lại y như chiếc xe của anh, nhất là khi nhìn thấy đôi chân trắng hồng của Lương Tri lộ ra, cơn tức giận càng bốc lên dữ dội.

"Lên xe!"

"Phó... Phó tiên sinh?" Trong lòng Lương Tri cả kinh, nói không nên lời.

Nhưng giây tiếp theo, bộ dáng vô cảm của anh làm cô hoảng sợ, cô cảm thấy anh đang tức giận, Lương Tri theo bản năng rụt mình, ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi trong veo lộ ra sợ hãi.

Ha, bây giờ biết sợ rồi, nhưng cô không biết, mới vừa rồi anh trở lại bệnh viện với lòng tràn đầy nhớ nhung cô, lại thấy giường bệnh trống rỗng, cảm giác sợ hãi bị mất đi này, có bao nhiêu đáng sợ!

Lương Tri ngoan ngoãn để anh nắm tay dắt lên xe, sau khi mất trí nhớ đây là lần đầu tiên cô ngồi xe anh, không gian kín mít, tràn đầy hơi thở của người đàn ông bên cạnh, trái tim Lương Tri không khống chế được mà đập rộn ràng, không dám quay đầu nhìn anh, bộ dáng làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp.

"Sao lại trốn ra ngoài một mình?" Phó Kính Thâm vất vả kiềm chế tức giận, hỏi cô.

"Em... Em muốn ra ngoài hít thở không khí..." Lương Tri cúi đầu, vâng vâng dạ dạ đáp.

"Hít thở không khí? Hừ, Lương Tri, em có biết là anh tìm em cả đêm không! Lão tử CMN sợ em lại bỏ trốn!" Sau khi cô mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên Phó Kính Thâm tức giận mà chửi thề, anh rất sợ cảm giác mất đi cô, nhưng phát hoả xong lại cảm thấy hối hận.

Lương Tri bị doạ không nhẹ, tiểu cô nương cúi đầu, không thể nhìn thấy sự hối hận trong mắt anh, tay nắm áo khoác mỏng của mình, vừa sợ hãi vừa uỷ khuất, mắt hạnh lúng liếng nước mắt, hoảng sợ nói: "Bọn họ, bọn họ nói, anh bao nuôi, Tiêu Tâm Vũ, nhưng cái gì em cũng không nhớ, có chút khó chịu, nên muốn ra ngoài hít thở không khí..." Lương Tri càng nói càng cảm thấy uỷ khuất, sau khi tỉnh lại, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ, chỉ có vài lần cảm xúc dao động cũng đều vì anh.

Đôi mắt đen nhánh của Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm Lương Tri, nước mắt tiểu cô nương cứ như hạt châu rơi xuống, vừa khụt khịt vừa giải thích lắp bắp, nói không rõ, bộ dáng nhỏ nhắn rất đáng thương.

Phó Kính Thâm ngẩn ra một lát, thấy cô khóc chợt mềm lòng, mất một lúc mới nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, tức giận đều tan biến, sắc mặt dịu đi rất nhiều, xoay người lại gần cô, duỗi tay lau nước mắt cho cô. Tiểu cô nương vẫn còn giận anh, giơ tay đẩy ra không cho anh chạm vào, cố ý co người lại gần cửa xe.

"Sao vẫn còn khóc? Em đừng khóc, đừng khóc." Người đàn ông kiên trì lau nước mắt cho cô, nhẫn nại dỗ dành.

"Anh hung dữ!" Cô gái liền lên án.

Phó Kính Thâm thực sự bị chọc cười, những gì cô nói vừa nãy, làm anh vui vẻ không ít, bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này, anh cúi người muốn đến gần cô, nửa đường bị ngăn lại.

"Phó Kính Thâm!" Giọng nói mềm mại khàn khàn gọi tên anh.

"Hửm, bây giờ chịu gọi tên anh rồi sao?" Phó Kính Thâm nhướng mày, cười đến tuỳ ý.

"....."

"Tri Tri, em vừa mới nói là muốn ra ngoài hít thở không khí, có phải em ghen không, hửm?"

Lương Tri bị lời này làm hoảng sợ, vội vàng phủ nhận: "Không phải!" Đôi mắt ướt đẫm mang theo không ít xấu hổ và tức giận, chớp chớp lông mi dính đầy nước mắt, làm Phó Kính Thâm không nhịn được mà muốn ở trong xe hung hăng yêu cô một đêm.

[Trà: Phó Kính Thâm, ngươi đồi truỵ]

Cô cúi đầu, khéo léo chuyển đề tài: "Nếu... Nếu anh trách em đã để anh tìm lâu như vậy, em có thể xin lỗi...."

Khoé miệng người đàn ông cong lên, thân thể cao lớn nháy mắt đã đè trên người cô, vây thiếu nữ trong một không gian nhỏ hẹp, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của người kia, Phó Kính Thâm nói: "Được, Tri Tri."

Anh nâng chiếc cằm trắng nõn mềm mịn của thiếu nữ lên, nghiền ngẫm hỏi: "Vậy em muốn xin lỗi như thế nào, hửm?"

_____________

Trà: Cái gì???? 3000 chữ????

Tác giả: Miễn là mày đau khổ !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top