Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍓Chương 6: Bảo bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor: Trà Dâu
Beta: Trốt

Là một nữ minh tinh lưu lượng, độ nổi tiếng của Lương Tri đương nhiên rất cao, trong số đó không thể thiếu các mối quan hệ kiếm tiền của Phó Kính Thâm.

Ngay từ đầu cô rời khỏi biệt thự, cô to gan nói với anh muốn làm diễn viên, Phó Kính Thâm liền tiêu tiền không tiếc, lúc ấy vì dỗ dành cô, anh đã bỏ ra một số tiền lớn cho cô diễn vài bộ điện ảnh, nhưng cô lại phát hiện, cho dù là đóng phim, người đàn ông vẫn như cũ, bất động thanh sắc mà canh giữ cô bên người, sau này cô đối nghịch với anh, không diễn tốt không hát tốt, một nữ minh tinh có thể tạo ra sức ép đối với giới giải trí, cứ như vậy ngoan cường tức giận ba năm.

Kể từ đó, danh tiếng của cô không được tốt.

Nhưng độ 'hot' cũng rất cao.

Đêm đó cô không hề che đậy chạy tới phố ăn vặt, thật ra các sinh viên cũng đã nhận ra cô, khi Phó Kính Thâm tới bắt cô, mọi người đều nhìn thấy, có lẽ do bảng số xe khí thế cường đại quá mức mãnh liệt, hoặc do Phó Kính Thâm động tay động chân sau lưng, ngày đó Lương Tri lên siêu xe hạng sang của người đàn ông, một chút tin tức trên mạng đều không có.

Tấm ảnh cô ngồi một mình trên ghế nhựa màu lam chờ xiên nướng do một vài sinh viên tình cờ gặp được chụp lại và tung lên mạng.

Ngay trong đêm đó Lương Tri liền lên top #1 hot search, hơn nữa dựa vào độ "hot" của cô lúc trước, cùng với dung nhan xinh đẹp này lại biến mất trước công chúng hơn một tháng, độ chú ý liên tục không giảm, cứ như vậy Lương Tri ở trên hot search liên tục mấy ngày.

Lương Tri phải mất mấy ngày để làm quen với biệt thự, lúc này mới cầm điện thoại trở lại "thế giới internet" của cô, có thể dễ dàng nhìn thấy tên cô trên danh sách hot search của Weibo.

#Comeback cực mạnh#

#Tiểu mỹ nhân ăn xiên nướng bên đường#

#Lương Tri mang dép lê#

Phía dưới có vài tiêu đề liên quan tới cô đêm hôm đó.

Lương Tri cảm thấy mới lạ, ấn vào từng cái xem qua.

Mỗi tài khoản đều chia sẻ cùng một bức ảnh, vô số bình luận bên dưới.

【Cái quỷ gì thế? Minh tinh ăn xiên nướng cũng có thể lên hot search? Chắc hôm nào uống nước đánh rắm cũng có thể lên hot search quá?!!】

【Người nhà tôi thật xinh đẹp! Ăn xiên nướng lên hot search thì sao? Có bản lĩnh thì lầu trên cũng lên đi.】

【Huhuhu, Tri Tri của chúng ta là tiên nữ hạ phàm, đây không phải là người, đây là tiên nữ!】

【Ngại quá, tiên nữ nhà ta đã một tháng nay không có tin tức gì, cũng không lên hot search, các ngươi biết chưa?】

【 Lương Tri là ai? Ở đâu ra cái loại dùng 28 kế bò lên thế này chứ? Tôi chỉ biết Tiêu Tâm Vũ !!】

【 Con ngựa cọ nhiệt này, cút!】

【 ??? Lương Tri không xinh bằng Tiêu Tâm Vũ??! Cùng tìm hiểu dung nhan của em gái mối tình đầu quốc dân nhé!!】

Phía dưới bình luận càng ngày càng nóng lên, Lương Tri kéo xuống xem qua loa một chút, tâm tình cũng không có nhiều biến động, chỉ là có chút kinh ngạc với mức độ nổi tiếng của mình, dường như vượt qua mong đợi của cô.

Thật ra có không ít người qua đường thảo luận rất hấp dẫn về Lương Tri.

【 Má ơi cái chân này, tại sao mẹ tôi không sinh cho tôi cái chân thế này chứ!!】

【 Nếu không có đôi chân giống cô ấy, chúng ta còn có thể mua đôi dép lê giống cô ấy rồi.】

【 Nhà tôi cũng có ghế nhựa màu lam đó.】

【 Ghế nhựa lầu trên, ngươi là quỷ à?!】

【 Đúng đó.】

【 Đúng đó + 10086.】

Vì thế có vài người bắt đầu đào bới đôi dép lê giống của cô lên, cuối cùng kết luận được, đôi dép lê đó là mẫu mới nhất của Fendi quý này, 8000 NDT một đôi.

*Trà: 8000 NDT = 26,559,410 VNĐ

Người qua đường sợ đến mức bỏ chạy, nhao nhao cảm thán được kim chủ bao nuôi, dư luận lại một lần nữa nóng lên.

Thiếu nữ lúc này ngồi trong vườn ôm điện thoại, không tưởng tượng nổi, cô liếc nhìn đôi dép lê màu đen bị ném sang một bên, hít một hơi thật sâu.

Cô nhịn không được liền mở Weibo phổ cập khoa học cho mọi người.

— "Cái này mua trên app, chỉ có 20 tệ..."

Tin tức vừa mới phát đi không lâu, lập tức có người phản bác, nói cô phái thuỷ quân tới, Lương Tri sao có thể nhìn trúng loại hàng rẻ tiền này, nhất định có vấn đề.

??? Lương Tri rụt rụt thân mình, vẻ mặt vô tội, đôi dép kia thực sự là thứ cô học mua được khi dùng thử app trên điện thoại, hưng phấn chọn mua, thậm chí còn không biết Fendi là gì, hiệu gì cũng không biết, chứ đừng nói đến bỏ ra 8000 NDT mua một đôi dép lê.

Nhưng cô từ trước đến nay luôn mềm lòng, trong trí nhớ mười tám năm, đừng nói là cãi nhau, tranh chấp nhỏ cũng rất hiếm gặp, bị người khác nói đến uỷ khuất, tắt điện thoại, mang đôi dép 8000 tệ vào, lạch cạch lạch cạch chạy vào phòng ăn ngoan ngoãn đợi dì Lâm làm cơm hộp mang đến công ty.

Trước giữa trưa phải đem đến cho Phó Kính Thâm, Lương Tri nghĩ lát nữa một mình đến công ty gặp anh, nhịn không được mặt đỏ tim đập, một bộ dáng không có tiền đồ.

_______

Thực ra, Phó Kính Thâm không về nhà với Lương Tri, ngoại trừ lo sợ bản thân không khống chế được làm ra chuyện gì biến thái với cô thì anh thật sự cũng rất bận.

Tuy tập đoàn nuôi không ít người tài năng, nhưng có rất nhiều chuyện lớn cần anh quyết định. Thời gian từ lúc Lương Tri bị tai nạn cho đến khi xuất viện, hai ba tháng nay anh không có tâm tư giải quyết công việc, bởi vậy công việc dồn lại không ít.

Mấy ngày nay, anh đem dục niệm trong lòng đối với Lương Tri đều chuyển lên công việc, tận lực làm bản thân có thể bớt nhớ cô một chút.

Nhưng hiệu quả không được tốt lắm, anh tự giễu nhìn điện thoại, Lương Tri trong ảnh ngồi trên xích đu ôm truyện tranh ngây ngô cười, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng mãnh liệt.

Sáng hôm nay Chu Tĩnh Hàng cùng Sở Cựu rủ nhau đến chỗ Phó Kính Thâm tránh nạn. Sở Cựu trốn vì bị gia đình thúc giục kết hôn, còn Chu Tĩnh Hàng trốn cha già trùm mỏ than của cậu ta.

Ba người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cùng trốn học làm xằng làm bậy, gia cảnh giàu có hiển hách, cũng chỉ có Phó Kính Thâm làm người nhà bọn họ kính nể, không dám duỗi tay tới nơi này.

Chu Tĩnh Hàng mặc áo sơ mi hoa hoè loè loẹt tương phản với màu đen toàn thân mạnh mẽ của Phó Kính Thâm, chân thon dài khoá ngồi trên ghế sô pha, bả vai lười nhác dựa vào sau ghế, ngón tay loạn xạ không ngừng trên màn hình điện thoại, một bộ dáng cà lơ phất phơ, cũng chỉ có hai người này có lá gan làm càn trước mặt Phó Kính Thâm.

"Thâm ca, cậu cứu tôi đi, miếng đất phía Tây thành phố cho tôi được không? Ông già nhà tôi nói, nếu không lấy được, sẽ đưa tôi đi Châu Phi đào mỏ than, hơn hai mươi tuổi còn chưa có bạn gái, lão tử có chết cũng không muốn đến nơi chim không thèm ỉ* tụ tập cùng một đám đàn ông già đào hố đâu!"

Ba Chu Tĩnh Hàng là nhà giàu mới nổi điển hình, mở được vài mỏ than, liền phất lên trong một đêm, trong vài năm ông độc quyền toàn bộ sản nghiệp than, chỉ là về sau bận rộn kinh doanh, không quan tâm nhiều đến con trai, chỉ biết chiều chuộng, chiều đến mức biến tên tiểu tử thối này thành một phú nhị đại, suốt ngày mặc áo sơ mi hoa lá dáng vẻ lưu manh, nhưng trong tay có rất nhiều tiền.

Thời thế bây giờ, không có gì không thể mua được bằng tiền.

Mấy năm trở lại đây, ba của Chu Tĩnh Hàng bắt đầu tỉnh ngộ, nhìn cậu con trai suốt ngày ăn chơi đàng điếm cũng không phải là biện pháp, bắt cậu học cách kinh doanh, động một chút liền doạ đưa cậu đến Châu Phi đào mỏ than, nhưng cũng không có hiệu quả gì.

Sở Cựu dựa vào ghế sô pha bên cạnh, lười biếng đọc tạp chí nữ minh tinh trên tay, nghe Chu Tĩnh Hàng oán giận, nhịn không được cười đến phát run, chấn động cả ghế sô pha.

Chu Tĩnh Hàng tuỳ tiện ném cái gạt tàn thuốc: "Cười cái gì?"

Sở Cựu vẫn chưa ngưng cười, tay bắt kịp cái gạt tàn, nhướng mày đắc ý: "Xin lỗi nha huynh đệ, cậu chắc phải đến Châu Phi đào mỏ than thật rồi, hôm qua Thâm ca đã cho tôi miếng đất kia đem về nhà báo cáo kết quả công tác, ba tôi rất vui vẻ, liền bảo mẹ không thúc giục tôi kết hôn trong vòng nửa năm, thế nào? Tức không?"

Chu Tĩnh Hàng đương nhiên giận sôi máu, Sở Cựu còn thêm vào mấy nhát: "Dáng vẻ đầu bạc quấn khăn tay cầm xẻng của Chu thiếu chắc đẹp trai lắm, lúc đó nhớ livestream cho tôi xem, tôi sẽ cho hội mỹ nữ của Càn thị xem."

"Lão tử đánh chết cậu!"

Chu Tĩnh Hàng đạp anh ta mấy cái mới hả giận, quay đầu nhìn Phó Kính Thâm, phát hiện anh còn chưa ngẩng đầu lên, Chu Tĩnh Hàng có chút buồn bực, mở miệng hỏi: "Thâm ca nhìn gì vậy?"

Cậu ta đến từ sáng sớm, nhìn thấy Phó Kính Thâm thỉnh thoảng lại làm việc riêng, nhìn chằm chằm vào điện thoại đến xuất thần, tình huống như vậy cậu ta chưa bao giờ gặp qua.

Phó Kính Thâm lười nhác nâng mắt liếc cậu ta một cái, cất điện thoại đi.

"Uầy, xem điện thoại như bảo bối thế Thâm ca? Chắc đang ngắm mỹ nữ hả?" Từ trước đến nay Chu Tĩnh Hàng luôn nhạy cảm với những chuyện bát quái, nghe mùi là có thể đoán ra được.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng đen như mực của Phó Kính Thâm bên kia, Chu Tĩnh Hàng cùng anh lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ anh nhất, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, thức thời ngậm miệng.

Quay đầu về phía Sở Cựu, người cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, khẽ ra hiệu.

"Mẹ nó... Thật sự có bảo bối?!"

Chuyện của Phó Kính Thâm và Lương Tri, ngoại trừ những người trong biệt thự, cũng không có nhiều người biết.

Thật ra Phó Kính Thâm rất muốn công khai, chỉ cần công khai Lương Tri là nữ nhân của anh thì nhất định toàn bộ Càn thị này sẽ không có ai dám động vào cô, anh có thể quang minh chính đại giam giữ cô bên người, nhưng Lương Tri lại dùng cái chết bức anh, cô bỏ trốn không được, liền dùng tính mạng đe doạ anh.

Phó Kính Thâm tất nhiên có biện pháp, dù Lương Tri muốn chết cũng chết không được, nhưng anh muốn sống một cuộc sống bình thường với cô, chỉ cần cô nguyện ý ở bên cạnh anh, không công khai cũng không sao.

Tuy Chu Tĩnh Hàng và Sở Cựu có quan hệ thân thiết với anh như vậy, cũng không biết anh ở nhà nuôi một chú chim hoàng yến mềm mại xinh đẹp.

Chu Tĩnh Hàng cũng không dám bát quái nữa, nhàm chán ôm điện thoại, tiện tay mở Weibo ra xem, vừa hay nhìn thấy Lương Tri trên hot search.

"Chậc chậc, tiên nữ thật mẹ nó đẹp, đúng là bảo bối, tuỳ tiện mặc lung tung áo khoác đến quán nướng ăn thịt xiên cũng có thể xinh đẹp như vậy."

"Tiên nữ nào cơ?" Sở Cựu nghe đến mỹ nữ liền hăng hái, vội vàng ngồi dậy lại gần, không chút để bụng vừa rồi Chu Tĩnh Hàng đá cậu ta.

"Lương Tri, đến từ công ty giải trí Cự Ảnh, ôi ôi, da thật con mẹ nó trắng..."

Thiếu nữ trong điện thoại ngồi ở quán nướng an tĩnh chờ đợi, khuôn mặt thanh thuần, đôi mắt ươn ướt vô tội, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích, hai mắt Sở Cựu nhìn thẳng, liếm liếm môi, "Mẹ nó, cái chân này, lão tử có thể chơi một năm."

Chu Tĩnh Hàng: "Mười năm."

Nhưng Phó Kính Thâm giờ phút này đang ngồi trước bàn làm việc liền đen mặt, so với vừa rồi càng lạnh lùng hơn, trong mắt dường như ẩn giấu hàng trăm con dao băng, lạnh thấu xương, giọng người đàn ông ẩn chứa nguy hiểm: "Đem ảnh lại đây."

_______

"Tiểu Chu, Tiểu Sở, Trà ma ma đi đào huyệt cho hai đứa đây, tuổi trẻ thật dại dột mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top