Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ hồn gào thét, miệng phát ra những tiếng ú ớ rùng rợn.
- Yêu... vương... tôi có thể giúp ngài lấy máu của Diêm hậu giải trừ phong ấn giúp ngài ra khỏi khu rừng hắc ám này. Chỉ cần... cho tôi ít máu của Diêm Hậu... chỉ cần ít thôi cũng được... tôi không muốn thành quỷ hồn như vậy...
Yêu Vương Tại Hưởng nghe quỷ hồn nói vậy thì trầm tư. Hắn và Chính Quốc chính là anh em song sinh. Nhưng tất cả lại coi hắn là hư không. Nhớ năm đó, lục giới bầu ra mĩ nam mạnh nhất... hắn và Chính Quốc lúc đó ngang tài ngang sức nhưng Thiên hậu lại chọn Chính Quốc. Hắn và Chính Quốc có gương mặt giống hệt nhau... nhưng Diêm vương được mệnh danh mĩ nam dung mạo như hoa như ngọc. Còn hắn thì không!
Trong cơn tức giận, hắn đập vỡ bàn đào trong hội yến lục giới, nhưng không may mảnh vỡ đó lại văng ra khiến Thiên hậu nương nương bị thương. Thiên đế đã sai quân bắt hắn lại và đày tất cả giới yêu tinh vào khu rừng quỷ ám. Lý thiên nhai cô cô đã dùng phép phong ấn khu rừng. Bất kể ai cũng có thể tự do ra vào thoải mái nhưng riêng hắn và giới yêu tinh thì không. Bị nhốt trong khu rừng hàng nghìn năm... Đây chính là một nỗi sỉ nhục lớn!
- Được! Ngươi hãy ra ngoài đó và mang một ít máu của Diêm hậu để giải phong ấn. Sau khi ta đã ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi mạnh lên và tránh khỏi móng vuốt của Diêm vương...
Tại Hưởng vuốt nhẹ mái tóc màu bạch kim của mình. Hoa tinh thấy vậy liền buông quỷ hồn ra. Tên quỷ hồn đó sung sướng liên mồm đồng ý. Sở dĩ nó đến cầu cứu Tại Hưởng là vì muốn được an toàn. Diêm vương Chính Quốc sẽ biết 1 quỷ hồn tầng thứ 18 trốn thoát... nhất định sẽ khiến cho hắn hồn siêu phách tán. Hắn muốn sống, muốn tham vọng được nhiều sức mạnh...
Tên quỷ hồn thoát cái đã biến mất. Tại Hưởng lười biếng dựa vào gốc cây. Gương mặt yêu nghiệt giống hệt Diêm vương đại nhân. Nếu màu tóc của 2 người không khác nhau thì chẳng ai có thể nhận ra điểm khác biệt giữa Diêm vương và Yêu vương.
Hoa tinh thấy con quỷ hồn kia đã đi thì tức tối
- Vương, tại sao lại để tiểu Mai tha cho nó? Nó chính là thuộc về ma giới!!
- Ta biết tên quỷ hồn đó có tham vọng! Ta muốn lợi dụng tham vọng đó để ra khỏi đây... và cướp hết những gì người anh em song sinh kia đang hưởng.
Tại nhà Phác Trí Mẫn.
Một màn im lặng bao trùm cả gian nhà. Chính Quốc và Ân Phi ngồi trên chiếc ghế đối diện với lão bà bà.Phác Trí Mẫn  và Thạc Trân đứng bên cạnh ghế.
Cho tới khi Chính Quốc đặt chén trà xanh xuống, tạo ra tiếng kêu khiến ai nấy cũng giật mình.
- Tôi muốn sẽ đưa nương tử về!
- Không được!
Phác Trí Mẫn và Ân Phi đồng thanh nói. Xong lại nhìn nhau. Một luồng khí lạnh u ám chen giữa tỏa ra từ người Quốc đại nhân. Cô nuốt một ngụm nước bọt... thật đáng sợ!
- Ai cho hai người lên tiếng?
Cái âm thanh lạnh lẽo vang lên. Thạc Trân đứng sau mà toát mồ hôi lạnh. Diêm vương đại nhân mà tức giận... ôi ôi.. chết mất...
- Thứ 1, tôi chưa cưới chồng! Thứ 2, tôi không phải âm hồn của ngài nữa nên ngài đừng ăn nói linh tinh.
Ân Phi nói, Phác Trí Mẫn cũng gật đầu theo nhưng lại bị lão bà bà dùng gậy đập vào chân cảnh cáo.
- Ta nói nàng là Diêm hậu thì là Diêm hậu. Ai phải đối... xử tại chỗ! Còn nếu muốn bác bỏ thì... mau giao phượng hoàng đơn ra đây!
Diêm vương đại nhân bảo Ân Phi trả lại phượng hoàng đơn? Có điên mới trả lại... khó khăn lắm cô mới sống được ... giờ mà quay lại thành cái âm hồn bị đày đọa kia chắc cô điên lên mất.
Cô nhìn Chính Quốc cười cười
- Diêm vương đại nhân có gì từ từ nói đã. Tôi đương nhiên sẽ muốn trở thành Diêm hậu nhưng bây giờ ... tôi muốn ở đây một thời gian... sau này nhất định tôi sẽ về cùng ngài.
Gương mặt của Chính Quốc vẫn như vậy. Hắn nhìn Ân Phi, đôi mắt phượng màu đỏ đẹp đến dung động lòng người. Khóe miệng hơi nhếch.
- Được! Ta sẽ ở lại cùng Diêm hậu.
-"..."
Phác Trí Mẫn cùng lão bà bà từ nãy chưa nói gì. Bỗng chốc, dự cảm chẳng lành. Lão bà bà chưa kịp nói đã bị Chính Quốc cắt ngang.
- Ta cũng sẽ ở đây!
Lão bà bà thở dài. Ngôi nhà nhỏ họ Phác này đã bao đời tồn tại. Tuy nhà họ Phác luôn thờ phụng thần thánh nhưng chưa bao giờ lại có chuyện người đứng ở vị trí tối cao như Chính Quốc lại ở lại đây. Thật là hoang đường!
Còn Phác Trí Mẫn thì mím chặt môi, nhìn chằm vào Chính Quốc. Bỗng chốc sống lưng anh ta lạnh toát khi chạm phải cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Chính Quốc. Chỉ cái nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta sợ phát khiếp.
Ân Phi quay lại đằng sau, nhìn Thạc Trân mà trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
- Thạc Trân, biến thành con gái như hồi trước đi! Ở nhà họ Phác có mỗi tôi với bà bà là nữ... rất ít. Vì vậy, anh mau biến thành nữ cho đông vui..
Gương mặt Thạc Trân xám xịt. Đầu hiện lên ba vạch đen cảm thán. Hắn định quay sang cầu cứu Chính Quốc nhưng thấy cái nhìn cảnh cáo của Chính Quốc đại nhân thì im lặng sụt sịt làm theo.
Thoát cái, Thạc Trân biến thành bộ dạng nữ nhi. Ân Phi ngẩn ngơ nhìn mà suýt chảy nước miếng. Không ngờ Thạc Trân trong hình dạng nữ nhân lại đẹp như vậy. Cho tới giờ cô vẫn mê mẩn sắc đẹp "nữ nhi" của hắn.
- Thạc Trân! Đáng yêu quá... lại đây tôi ôm cái!
Thạc Trân thở dài lắc đầu.
- Diêm hậu... ta bó tay với cô rồi...
Còn ai kia thì một mảng âm u đầy mình. Chính Quốc đại nhân hừ lạnh rồi đứng dậy biến mất tức khắc. Trước khi hắn đi, con để lại lời nhắc nhở nho nhỏ.
- Diêm hậu của ta mà ôm ai... ta chặt tay kẻ đó...
Ai nghe vậy thì lập tức nuốt một ngụm nước bọt. Thạc Trân từ đó thấy Ân Phi thì luôn cân nhắc giữ khoảng cách nhất định.
Tại khu rừng phía sau ngọn núi cao.
Bốn vị thành vương, Mẫn phán quan và hắc bạch vô thường đều có mặt đủ. Chính Quốc đường hoàng chắp tay phía sau, cả người tỏa ra hàn khí lạnh.
- Bốn vị thành vương trở về cai quản thành như trước. Mẫn phán quan và hắc bạch vô thường thay ta cai quản địa phủ... ta sẽ ở trần gian một khoảng thời gian.
Tất cả đều đồng loạt vâng lệnh cúi đầu, thoắt cái biến mất như một cơn gió. Chính Quốc quay lại, chỉ còn mỗi Cố thành vương vẫn ở đó. Cố thành vương thoát mũ đội đầu xuống, tuy ngoại hình có phần già nhưng khí chất thì vẫn còn.
- Cố thành vương sao vẫn chưa trở về? Có việc muốn nói với ta?
Cố thành vương cúi đầu, vẻ mặt có chút gì đó lo sợ.
- Chả là Uyển Nhi của ta muốn thỉnh cầu được hầu hại Diêm vương đại nhân. Con bé là bảo bối của ta... nó biết ngài đã có Diêm hậu nhưng... tâm nguyện của nó chỉ cần làm trắc phi... ngài...
Không để cho Cố Thành Vương nói hết, Chính Quốc đại nhân đã gạt tay. Hắn biết rõ có bao nhiêu nữ nhân muốn làm phi của hắn,càng biết rõ vọ trí Diêm hậu chính là mục tiêu của bọn họ. Nhưng... hắn không cần mấy người như thế.
- Diêm vương ta chỉ cần một thê tử!
Cố Thành vương gương mặt hằm hằm sát khí. Ông ta ở Địa phủ là người có công lớn nhất nhưng chưa bao giờ Diêm vương coi trọng ông ta. Đứa con gái bảo bối của ông ta đã khẩn khoản tha thiết cầu xin muốn được hầu hạ Diêm vương, mặc dù không cần danh phận. Vậy mà Diêm vương lại không để ý! Nói hắn chỉ cần 1 thê tử. Đến cả Thiên đế cũng còn có phi tần mà hắn còn nói vậy. Thật hoang đường.
- Thuộc hạ trở về trước!
Cố thành vương hành lễ rồi biến mất. Sắc mặt Chính Quốc tối sầm lại. Hắn biết thừa Cố thành vương đang bất mãn. Trong bốn vị thì Cố thành vương là người giỏi nhất. Lão ta mưu mô không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Chính vì thế mà hắn càng không thể tin tưởng lão ta.
Đột nhiên, một bóng đen lướt nhanh qua, Chính Quốc cau mày rồi đuổi theo.
Tối hôm đó, đợi mãi mà Chính Quốc chưa trở lại. Ân Phi cùng lão bà bà và Phác Trí Mẫn ăn trước bữa tối. Còn Thạc Trân thì không hiểu tại sao phải trở về địa phủ gấp nên bữa ăn vẻn vẹn chỉ có 3 người.
- Bà bà... trong lòng con cứ có linh cảm không hay... nhỡ đâu bọn quỷ hồn lại vào đây được thì...
Phác Trí Mẫn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nghe Ân Phi nói vậy thì vội vàng nuốt xuống nói.
- Làm sao mà bọn chúng vào được! Bà bà tôi đã làm phép phong tỏa cả ngôi nhà rồi... ngoại trừ những nhân vật có tầm cỡ lớn mới vào được thôi! Cô cứ lo xa.
Ân Phi nghe Phác Trí Mẫn. nói vậy thì cũng đỡ lo phần nào hơn. Còn lão bà bà thì  vẫn bình tĩnh. Ánh mắt bà hiện lên tia khác thường. Dù biết là gặp rắc rối nhưng bà vẫn để cho cô ở đây cùng. Vẫn còn những điềm báo xấu ở phía sau.
Bên ngoài cửa sổ tầng hai. Một quỷ hồn định lẻn vào phòng của Ân Phi nhưng lại bị ánh sáng của bá bùa trên tường cản lại. Nó phát ra những tiếng gầm gừ tức giận. Nó đã thỏa thuận với Yêu vương rằng sẽ mang máu của Diêm hậu về giải phong ấn. Đổi lại, nó muốn được Yêu Vương bảo vệ thoát khỏi bàn tay của Diêm Vương. Khó khăn lắm nó mới dụ được Diêm vương rời xa khỏi đây... vậy mà lại bị cản lại bởi những lá bùa chết tiệt này.
Quỷ hồn không thể tiến xa hơn, bởi vì sẽ bị sức nóng thiêu cháy thành tro bụi.
- Này... có vẻ ngươi đang gặp khó khăn...
Một cô gái đứng sau ngay quỷ hồn khiến nó giật mình. Đôi mắt đỏ như máu tức giận định xông đến cô ta nhưng lại bị một nguồn sức mạnh cản lại đánh bay ra một khoảng.
- Một quỷ hồn nho nhỏ mà dám động đến ta? Ngu ngốc!
Ánh mắt của Uyển Nhu hiện lên tia khinh bỉ. Cô ta đường đường là con gái của Cố thành vương, xinh đẹp có xinh đẹp, tinh thông võ nghệ... đáng lẽ được phong tước trên Thiên giới nhưng cô ta đã từ chối vì muốn ở bên cạnh Diêm vương. Vậy mà, khi phụ thân trở về lại nó rằng Diêm vương chỉ lấy một thê tử khiến cô ta giận tím tái mặt mày.
Cô ta cái gì cũng tốt! Vậy mà... cái âm hồn kia vô tình có được phượng hoàng đơn cư nhiên lại trở thành Diêm hậu! Dựa vào cái gì? Nếu Diêm vương chỉ cần một Diêm hậu, vậy thì phải phế bỏ cái âm hồn đang chiếm thế kia ra. Cô ta sẽ lấy phượng hoàng đơn.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhu mỉm cười nhẹ. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp hiện rõ dưới ánh trăng. Đôi mắt đen lộ rõ tia thâm độc.
- Nghe nói Quỷ Hồn các  ngươi cần máu và tim của Diên hậu?
Quỷ hồn gừ gừ cảnh giác lùi về phía sau. Uyển Nhu giơ tay, lập tức các lá bùa trên tường lập tức cháy vụn khiến Quỷ hồn sững sờ.
- Ta cho ngươi cơ hội. Vào đó ăn sạch Diêm hậu đi! Ăn cả hồn của ả khiến ả không còn cơ hội đầu thai biến mất vĩnh viễn!

Endchap
Ân Phi sẽ ra s đây
Cái bà già Uyển Nhu thật ác
Ác quá ko ai độ nha bà
Nhớ vote cho tui nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top