Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêm vương - Chính Quốc (kook)
Yêu vương- Tại hưởng (V)
Diêm hậu - Ân Phi ( Sinb )
Phác Trí Mẫn (Jimin)
Hiệu Tích ( Jhope)
—————————-
- Ta muốn ngươi xé xác ả ta ra!
Uyển Nhu mỉm cười nhưng nụ cười đó đầy sự giả dối.
Quỷ hồn gầm gừ vài tiếng rồi biến mất. Uyển Nhu nhìn theo mà lắc đầu. Sở dĩ cô ta cũng chẳng tin tưởng cái con quỷ hồn này. Nhưng dù sao miễn làm tổn hại đến Diêm hậu "tạm thời" kia thì cũng tạm được.
Quỷ hồn bay vào phòng của Ân Phi. Đúng lúc cô vào phòng, nó liền nhập vào chiếc gương tủ.
Ân Phi mệt mỏi thả mình xuống giường. Tất cả những thứ xảy ra cô chưa bao giờ nghĩ tới. Nếu không vì bị Dịch Trần hại chết oan kia... cô sẽ chẳng thê thảm mà bị cuốn vào những rắc rối này.
Diêm Vương đại nhân, một mĩ nam như vậy ai cũng mình sẽ trở thành Diêm Hậu. Nhưng, Ân Phi có một chút lo lắng. Diêm vương đại nhân có bao giờ yêu cô? Muốn cô thành Diêm hậu thì ra là chỉ gượng ép. Phượng hoàng đơn trong cơ thể cô, nếu một ngày nó được lấy ra. Chắc cô cũng sẽ bị lãng quên mà thôi.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng chốc quỷ hồn hiện hình. Ân Phi lạnh cả sống lưng, nuốt một ngụm nước bọt định quay người chạy. Thật không may, cửa phòng đóng chặt không thể mở được. Cô định hét to gọi Phác Trí Mẫn thì bị tên quỷ hồn đó bóp nghẹn cổ nhấc lên.
Mắt nó màu đỏ như huyết. Cả gương mặt và miệng nứt toác. Bàn tay đầy móng nhọn dài ra ghim vào cổ của cô. Máu đỏ từ cổ từ từ chảy xuống. Quỷ hồn sung sướng mà dùng miệng thu lại.
Chân cô vùng vẫy trong khoảng không. Hơi thở đứt quãng, nhất ở vùng cổ đau rát.
Bên ngoài cửa sổ, Uyển Nhu khoanh tay đứng nhìn thích thú.
- Đúng rồi... hành hạ ả tới chết đi... moi tim xẻ hết ra để ta lấy phượng hoàng đơn.
Đến khi Ân Phi tưởng chừng như mình sắp tiêu đời. Bỗng một cơn gió lạnh ùa vào cửa sổ. Người nữ nhân kia phi nhanh vào, dùng nội lực đánh bay quỷ hồn ra xa. Cổ của cô được thả tự do, cả người mệt nhoài ngã xuống đất.
Uyển Nhu lấy thanh kiếm từ trong túi không gian ra, lao đến chém Quỷ hồn nhưng quỷ hồn do vừa uống máu của cô nên sức mạnh tăng lên né kịp. Nó vội vàng bỏ đi.
Ân Phi thở dốc, vết thương trên cổ vẫn chảy máu. Gương mặt tái xanh, cả người toát mồ hôi. Uyển Nhu thấy quỷ hồn đã đi xa thì nhếch miệng.
Vừa nãy vốn dĩ định diệt luôn cô nhưng cô ta phát hiện Diêm Vương đã trở về nhanh chóng đóng kịch xông vào cứu Diêm hậu. Tuy vẻ ngoài tỏ ra lo lắng nhưng trong lòng cô ta khó chịu. Chỉ thiếu chút nữa thôi là đã thành công! Tiếc là Diêm Vương quay trở lại
- Diêm hậu, cô không sao chứ?
Uyển Nhu đi tới đỡ cô đứng dậy. Mắt cô bị nhòa đi không nhìn rõ người đứng trước mặt.
- Cô là ai?
- A, tôi tên là Uyển Nhu. Con gái của Cố Thành Vương... mà Diêm hậu, cô ổn chứ?
Nghe Uyển Nhu nói vậy, Ân Phi gật gật đầu nhưng bỗng đâu cổ họng không thể nói được. Bỗng chốc, một bàn tay ai đó cầm lấy tay cô. Sau đó, cả người cô được ôm trọn vào vòm ngực ấm áp.
Chính Quốc đưa tay chạm nhẹ lên cổ của Ân Phi. Vết thương hơi sâu, rất dài. Không hiểu sao trong lòng hắn chợt hiện lên cảm giác khó tả. Hắn cúi xuống, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên vết thương của cô.
Cả người cô cứng đờ, mặt đỏ bừng định đẩy ai kia ra nhưng tay lại bị Chính Quốc giữ chặt lại.
Đầu lưỡi của Chính Quốc nhẹ tới đâu, vết thương trên cổ của Ân Phi liền lành lại chỗ chỉ trong tích tắc. Nhưng, hành động kì quái này lại khiến người ta hiểu nhầm. Đặc biệt là người đang có mặt ở đây...
Uyển Nhu nắm chặt bàn tay lại, cô ta mím chặt môi. Phải mất rất nhiều phút cô ta mới có thể lấy lại bình tĩnh, miệng nở nụ cười nhẹ
- Đã lâu không gặp, Uyển Nhu tham kiến Diêm Vương đại nhân!
Chính Quốc buông Ân Phi ra. Khóe miệng vẫn còn dính máu. Tuy nhiên, vết thương trên cổ của cô không thấy đâu nữa... Mắt cô sáng rực, tay sờ sờ lên cổ nhẵn bóng. Nếu không phải có vết máu vẫn còn dính ở áo thì cô cũng không biết mình đã bị thương.
Uyển Nhu cúi người hành lễ. Khóe miệng nhếch một đường cong hoàn mĩ.
- Sao ngươi lại ở đây?
Chính Quốc lạnh lùng trừng mắt khiến Uyển Nhu chợt giật thót. Cô ta toát mồ hôi lạnh. Lúc nào ở cạnh Diêm Vương đại nhân, cô ta cũng sợ hãi...
- Dạ, Uyển Nhu nghe nói ngài lên trần gian với Diêm hậu. Sợ ngài và Diêm hậu xảy ra chuyện...
- Sợ? Ta kém cỏi tới mức đó?
Ánh mắt Chính Quốc đỏ đậm lộ rõ vẻ nghi hoặc. Uyển Nhu chợt giật thót quay sang phía cô bằng ánh mắt cầu cứu. Ân Phi thấy vậy liền bước tới nắm lấy tay Uyển Nhu.
- Diêm vương đại nhân, sao ngài lại như vậy? Cô ấy vừa mới cứu tôi... tôi muốn cô ấy ở đây với tôi cho vui...
Nghe Ân Phi nói vậy, Chính Quốc hừ lạnh đồng ý rồi lập tức biến mất. Cô chỉ thở dài. Hắn lúc nào cũng lạnh lùng như thế? Liệu Diêm Vương đại nhân có trái tim không nhỉ?
Còn Uyển Nhu đứng bên cạnh cô nhếch khóe môi. Thời gian còn dài... nhất định phải khiến cho ả ta tan xương nát thịt, lúc đó mới lấy được phượng hoàng đơn.
_______________
Quỷ hồn bay với tốc độ nhanh đến khu rừng hắc ám. Một màn sương mù bao phủ xung quanh lạnh lẽo. Cũng may nó vừa uống được một lượng máu của Diêm hậu mới có thể ra tăng công lực đến đây một cách nhanh nhất.
Bàn tay nứt nẻ của quỷ hồn chìa ra trước mặt. Nó há miệng, một giọt máu  đỏ từ bên trong lưỡi bay ra.
Nó nhìn thấy một lá phong ấn to bao chùm cả khu rừng, ngay lập tức nó hất văng giọt máu vào đó. Một tiếng "tách" lá phong ấn lập tức cháy vụn. Cả khu rừng hắc ám rung động mạnh chấn động của lục giới. Vài khắc sau, khu rừng biến mất. Những yêu tinh được thả tự do sung sướng bay rộng ra tứ phía rồi biến mất tăm hơi.
Cuối cùng, Yêu vương xuất hiện. Gương mặt giống hệt Diêm vương làm điên đảo chúng sinh. Mái tóc bạch kim dài xõa xuống qua vai, thân hình mặc bộ y phục trắng toát lộ rõ bờ ngực rắn chắc.
Quỷ hồn gừ gừ vài tiếng rồi bay đến chỗ Tại Hưởng.
- Ta đã làm theo đúng ý ngài... hãy đáp ứng nguyện vọng của ta.
Tại Hưởng chắp tay ra sau, miệng hơi nhếch. Hoa tinh đi theo phía sau cười to.
- Đúng là máu của Diêm hậu rất thuần khiết, nhưng... ta chưa bao giờ giúp đỡ ai. Đặc biệt ghét nhất bọn ma quỷ từ Địa Phủ!
Khi Tại hưởng vừa dứt lời, hoa tinh biến thành nguyên dạng há miệng rộng hút trọn Quỷ hồn vào bụng. Miệng hoa tinh hơi nhếch thỏa mãn. Sức mạnh của tên quỷ hồn này khiến bụng nó căng phồng, sức mạnh tràn trề.
- Đúng là oán hận sâu nặng nên sức mạnh cũng cao... thật ngon! Vương... giờ chúng ta trở về Yêu Giới thôi! Bao nhiêu năm rồi... Mai Mai nhớ nơi đó quá...
- Không! Chúng ta đi gặp người anh em song sinh của ta. Có vẻ, hắn sẽ rất ngạc nhiên đây!
Cơn động đất chấn động mạnh khiến nhà kho của Nhà họ Nguyên bị sụp đổ. Giữa trời tối đêm sao mà bà bà bắt Ân Phi và Phác Trí Mẫn ra dọn dẹp. Ai nấy cũng ngáp ngắn ngáp dài lờ đờ vì buồn ngủ.
Dọn chưa được một nửa, một cơn gió lạnh thoảng qua khiến cô giật mình quay người lại. Đập vào mắt là... gương mặt đẹp quá!!! Hiệu Tích?
Ân Phi ngạc nhiên định la lên nhưng miệng bị hắn bị chặt lại. Quay ra đã thấy Phác Trí Mẫn ngủ trên đất từ bao giờ.
- Làm gì mà như cháy nhà thế? Bổn tôn chỉ muốn đến nhìn cô lần cuối!
Lúc này Ân Phi gỡ mãi mới thoát được bàn tay to lớn của hắn bịt miệng mình. Giọng ú ớ
- Anh... anh yêu tôi rồi sao mà muốn đến gặp tôi?
Hiệu Tích im lặng rồi đột nhiên ôm chầm lấy Ân Phi. Cả người cô cứ thế cứng đờ mặc hắn ôm lấy. Hiệu tích nhắm mắt ngửi mùi hương trên cơ thể cô. Gương mặt thực giống Lệ Nhi của hắn nhưng... mùi hương mãi không phải.
Đến khi hắn buông Ân Phi ra, cô mới thẫn thờ, mặt đỏ bừng.
- Sắp tới ta đi đầu thai... bởi vì cô có gương mặt giống Lệ Nhi nên ta mới tới gặp cô lần cuối..
Trên đầu Ân Phi hiện ra 3 vạch đen. Cái quỷ gì đây? Tự dưng đến lại còn tự nhiên ôm cô. Xong lại nói những lời này... kì thực cô muốn đập tên này quá!
- Khốn kiếp! Anh coi tôi là cái gì hả? Tôi nguyền rủa anh đầu thai thành heo luôn đi!
- Nhìn mặt thì giống Lệ Nhi nhưng tính cách thì... chẳng khác nào một bà già!
Hiệu Tích chợt bật cười
-"..."
Hai người vừa cười vừa nói chuyện mà không biết ngay gần đó, cả người Chính Quốc toát ra hàn khí có thể giết chết người ngay tức khắc. Uyển Nhu đến từ phía sau, miệng nhếch lên cười đểu.
- Aiza... tại sao Diêm hậu lại để nam nhân khác ôm mình? Thật là chẳng ra làm sao cả!
Bất giác, bàn tay Chính Quốc nắm chặt lại.
Uyển Nhu bên cạnh thủ thỉ liên mồm khiến Chính Quốc bốc hỏa. Hắn hừ lạnh biến mất.
Chỉ trong tích tắc, Chính Quốc điềm nhiên đứng trước mặt Ân Phi, đem cô kéo ra phía sau. Hiệu Tích lúc đầu kinh ngạc, sau đó khóe miệng hắn hơi nhếch tạo nên một đường cong hoàn mĩ.
Ân Phi nghiêng người mà ngẩn ngơ. Hiệu Tích là quỷ đi, nhưng sao còn có thể đẹp đến mức này....
Gương mặt Chính Quốc càng đen kịt. Hắn gằn giọng
- Hiệu tích ! Mau cút đi đầu thai của ngươi!
- Diêm vương đại nhân có vẻ tức giận? Ngài ghen sao?
Nghe Chính Quốc đe dọa, nhưng Hiệu Tích không sợ. Ngược lại còn định trêu trọc Diêm đại nhân. Đến lúc này, Chính Quốc không còn thể kiềm chế được nữa. Hắn vung tay khiến Hiệu Tích trúng một trưởng hơi lùi lại phía sau. Cuối cùng, đành nhượng bộ. Hiệu Tích thừa biết thực lực của mình không bằng một phần của Diêm vương. Dù sao cũng làm cho Chính Quốc tức giận, không uổng công hắn đến đây 1 chuyến lần cuối.
- Tạm biệt! Bổn tôn chúc 2 người sớm không được ở bên nhau!
-"..."
Hiệu Tích biến mất thoảng một cơn gió. Ân Phi còn đang ngơ ngác, bỗng đâu Chính Quốc quay người lại khiến cô thót tim. Hắn bước một bước, cô lùi 2 bước. Cho tới khi cô cảm nhận được cái lành lạnh của bức tường phía sau, mới ngớ ra là mình đã vào đường cùng.
- Ôm hắn? Cười với hắn? Vui không?
Giọng nói của Chính Quốc như tỏa ra hàn khí khiến sống lưng Ân Phi lạnh toát. Giờ bảo gặp ma cô sẵng sàng luôn chứ đối mặt với Diêm đại nhân ở cự ly gần như thế này cô đau tim chết mất.
Mà con người Diêm đại nhân cô còn chưa hiểu rõ, chỉ sợ đến lúc ăn nói không khéo lại mang vạ vào thân.
- Dạ, không ạ! Diêm đại nhân... ngài phải thật bình tĩnh...
Chính Quốc tiến lên một bước, ép sát Ân Phi vào tường, một tay chống lên cao, một tay ôm lấy eo cô.
- Ta đang không thể bình tĩnh được!
Ân Phi há miệng hít không khí. Chẳng lẽ đúng như lời Huyết quỷ nói? Diêm đại nhân ghen? Mà nghĩ lại cứ sai sai. Cô và Diêm đại nhân còn chưa phát triển tình cảm lấy đâu ra hâm nóng mới cả ghen. Suy đi tính lại, cô lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ. Nhưng thoáng chốc, cả người cô cứng đờ.
Làn môi mỏng của Chính Quốc áp xuống mang theo cái lành lạnh. Ân Phi như không thể tin nổi vào mắt mình, lần đầu tiên được mĩ nam hôn? Mà mĩ nam này lại chính là Diêm vương đại nhân. Ai cho cô cái lí trí với....
Bất giác, cô định hơi cử động người mới phát hiện ra bản thana lại không cử động được. Diêm vương đại nhân nắm chặt hai bả vai của cô, ép sát. Nụ hôn sâu khiến đầu óc cô mụ mị trống rỗng. Hình như... nó có vị bạc hà mát lạnh khiến tâm tình dễ chịu hẳn.
Khung cảnh lãng mạn chợt bị cơn động đất phá vỡ. Cả người Ân Phi được Chính Quốc ôm lấy, bao bọc trong vòng tay vững chãi. Giữa đám sương mờ ảo xuất hiện hai bóng người đang đi tới.
- Diêm vương không ngờ cũng thật lãng mạn đi? Lần đầu tiên có cảm giác với nữ nhân hay là bị phượng hoàng đơn trong cơ thể của nữ nhân quyến rũ?
Bàm tay Chính Quốc siết chặt. Mới gần đây hắn đã có dự cảm không lành. Nhưng đến tận bây giờ, thì ra dự cảm không lành đấy chính là người huynh đệ song sinh của hắn đã thoát ra ngoài.
Yêu vương cùng hoa tinh xuất hiện. Nam nhân mái tóc bạch kim phiêu đãng trong gió. Gương mặt đặc biệt giống hệt Diêm đại nhân khiến Ân Phi trố cả mắt. Giống quá! Nhưng màu tóc lại khác nhau.... nếu không có màu tóc khác, cô còn tưởng mình bị hoa mắt nhìn nhầm nữa.
Hoa tinh tiến lên, công kích một đòn về phía Chính Quốc. Hắn thâm trầm phất tay ngăn cản. Dù gì hoa tinh vẫn chỉ là một bông hoa tu luyện ngàn năm nên sức chẳng bao giờ lớn hơn Diêm đại nhân được nên bị đánh gục dễ dàng.
Nhưng chính vì ý đó, Tại Hưởng liền nhanh chóng thả một con trùng đen phóng về phía cô. Con trùng đen đó bò lỏm ngổm trên mặt đất định nhảy vào người cô nhưng bỗng đâu, Uyển Nhu từ phía sau xuất hiện che chắn.
Con trùng đen nhập vào người cô ta, lập tức gân đen nổi nên đầy người trông rất xấu xí. Ân Phi hoảng hốt vội vàng chạy tới đỡ Uyển Nhu lên.
- Chậc... Chậc... lại một nữ nhân ngu ngốc vì Diêm đệ của ta rồi...

Endchap
Diêm vương ghen r ghen r trời ơi
Yêu vương xuất hiện rồi
OMG
Mấy cô cbi đons nhận cuộc tình tay ba này ch ?
Nhớ vote cho tui
Đừng có đọc chùa nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top