Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc với Ân Phi cùng nhau trở về Ỷ Lãnh các dùng bữa tối.
Hai người đang ăn cơm vui vẻ thì Tiểu Lệ thong thả đi vào bẩm báo:
- Vương gia! Vương phi! Tố Hà bên Vân Uyển viện nói rằng Lưu Trắc phi sắp sinh rồi.
Ân Phi chột dạ. Sinh rồi sao? Đừng nói là do lúc chiều cô phạt quỳ nàng ta đấy nhé.
- Ừ! - Chính Quốc bình thản lên tiếng.
Ân Phi len lén nhìn chàng. Vẫn rất là bình thản như kiểu đứa bé Lưu Vân sinh ra không phải con chàng vậy. Khẽ ho khan, cô tiếp tục cắm mặt vào bát cơm.
Trong nháy mắt, Tiểu Lệ đã quay vào nói rằng Tố Hà cầu kiến. Dù sao thì cô cũng thấy có lỗi, liền miễn cưỡng cho nàng ta vào.
Tố Hà một thân y phục hồng vừa bước vào đã lập tức quỳ xuống khóc lóc:
- Vương gia, Trắc phi sắp sinh rồi! Xin người qua đó xem sao.
Chính Quốc không ngừng động tác gắp thức ăn cho Ân Phi, nhàn nhạt đáp:
- Bổn vương thân nam nhi qua đó thì giúp được gì? Chẳng lẽ lại gào thét cùng nàng ta?
Tố Hà xụt xịt:
- Trắc phi... người...
- Thôi lui ra cho bổn vương ăn cơm. - Chính Quốc phất tay áo, lạnh lùng cắt lời.
Tố Hà lau nước mắt, uất hận nhìn Ân Phi:
- Vương gia! Trắc phi bị sinh non do...
"Choang"
Chính Quốc tức giận hất bát canh về phía Tố Hà, trong mắt hiện rõ sát khí:
- Nàng ta sinh non cũng không liên quan đến bổn vương. Bổn vương nói ngươi cút ra ngoài ngươi nghe thấy không?
Tố Hà đứng lên, khom người hành lễ rồi lui ra.
Ân Phi cắn môi:
- Thật... thật ra Lưu Vân sinh non chắc là do hồi chiều ta phạt quỳ nàng ấy.
"Rầm"
Chính Quốc đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận nói:
- Nàng ấy làm gì nàng mà nàng phạt quỳ?
Hic. Chàng giận rồi sao? Ân Phi đang định nghĩ cách thì nghe tiếp câu.
- Nàng có làm sao không? Nàng ấy đã làm gì nàng để ta đòi lại công đạo cho.
Cô lắc lắc đầu.
Chính Quốc lên tiếng gọi:
- Tiểu Lệ, ngươi đi mời thêm bà đỡ đến Vân Uyển viện, tránh cho bọn họ động tay động chân vào đứa bé rồi đổ lỗi cho Ân Phi.
-------------
Hôm sau
Lưu Vân mệt mỏi mở mắt, nhìn quang căn phòng không có ai liền yếu ớt gọi Tố Hà. Tố Hà vội vàng chạy vào đỡ Trắc phi ngồi dậy.
Lưu Vân nhìn xung quanh căn phòng như kiếm tìm thứ gì đó:
- Vương gia đã đến chưa?
Tố Hà cụp mi mắt, lắc đầu. Lưu Vân giữ lấy tay Tố Hà, điên cuồng gào thét:
- Tại sao Vương gia lại không tới? Ngài lại ở với nàng ta chứ gì? Yêu nữ đó thật độc ác...
"Oe... "
Gian ngoài chuyền đến tiếng khóc của trẻ con, Lưu Vân định thần lại, hất chăn ra bước xuống giường:
- Đúng rồi! Con của ta, con trai của ta.
Tố Hà cắn môi đi theo Lưu Vân.
Lưu Vân bế lấy đứa bé trong tay vị ma ma, yêu thương nhìn nó:
- Con trai, đừng khóc. Con lớn nhanh trả thù cho mẫu thân. Con phải trở thành thế tử,...
Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc của Tố Hà cắt ngang sự mơ tưởng của nàng ta:
- Trắc phi, nó là nữ nhi.
Lưu Vân suýt thì đánh rơi đứa bé, may vị ma ma kia đỡ được. Tố Hà hoảng sợ, hất tay cho ma ma lui ra.
Lưu Vân túm lấy vai Tố Hà, như người điên dại:
- Sao... Sao có thể chứ? Mẫu thân đã... Tại sao không tráo đứa bé? Ta cần nam hài, ta cần nam hài cơ.
Tố Hà nhịn đau:
- Có người... của Vương gia trong đó nên không thể tráo được.
Lưu Vân xô ngã Tố Hà, hét lên:
- Vô dụng, một lũ vô dụng.
------------
Nửa tháng sau
Thư phòng
Hắc Long vẫn bộ y phục màu đen truyền thống ấy chắp tay trước mặt bẩm báo:
- Vương gia! Gần đây trong kinh thành đang có lời đồn đại Thế tử không phải con trai người. Mà do Vương phi bỏ đi theo nam nhân khác.
Chính Quốc gật đầu, hất tay ý bảo Hắc Long lui. Rồi chàng gõ tay lên mặt bàn, nheo mắt suy nghĩ.
------------
Vân Uyển viện
Lưu Vân như nhìn thấy vàng, vui mừng khom người hành lễ:
- Vương gia cát tường!
"Bốp"
Lưu Vân ngã nhào ra đất. Nàng ta ôm bên má bị tát, sững sờ nhìn Vương gia. Từ lúc nàng ta sinh đến giờ Vương gia chưa có ghé thăm hai mẹ con, vậy mà ngài ấy vừa đến đã ra tay tát nàng.
Chính Quốc hừ lạnh:
- Ngươi dám chuyền tin linh tinh là tiểu Hạo không phải con của bổn vương? Ngươi cũng độc ác quá đi. Nể tình ngươi vừa sinh ra cho bổn vương một tiểu nữ, bổn vương giữ lại cái mạng chó này cho ngươi. Nhưng tính mạng của mấy trăm người Lưu gia thì không còn.
Lưu Vân hốt hoảng:
- Vương gia! Thiếp xin ngài tha cho Lưu phủ...
Nàng ta còn chưa nói hết Chính Quốc đã xoay lưng đi thẳng.
( Lưu Vân dạo này cứ bị khinh 😂😂 chưa nói hết đã bị ngắt lời rồi)
----------
- Bẩm Trắc phi! Vương gia đang ở thư phòng ạ.-Tố Hà tiến lại bẩm báo.
Lưu Vân thoa son lên miệng:
- Được, vậy bế theo con bé đến đó.
----------
Ân Phi đặt ly trà xuống trước mặt Chính Quốc, hỏi:
- Phụ hoàng định ngày 20 tháng sau chém đầu toàn Lưu phủ sao?
Chính Quốc ngừng lại động tác phê duyệt công văn, ngẩng đầu lên nhìn cô:
- Ừm! Tham ô hối lộ, mua quan bán tước. Như thế chưa chu di tam tộc là may lắm rồi.
Bỗng một gia đinh chạy vào thông báo:
- Vương gia!Vương phi!Lưu Trắc phi bế theo... tiểu thư cầu kiến.
Chính Quốc nhíu mày:
- Nàng ta đưa theo đứa bé làm gì?
Ân Phi cũng có tấm lòng của một người mẹ, liền lên tiếng:
- Liệu có khi nào đứa bé bị sao không? Cứ cho vào đi.
Chính Quốc thấy cô muốn cho nàng ta vào thì gật đầu đồng ý.
Lưu Vân bế theo con gái mới được hơn tháng tuổi bước vào. Nàng ta thoáng ngạc nhiên khi thấy cô ở bên cạnh Chính Quốc nhưng ngay lập tức cụp mắt cúi người hành lễ.
Chính Quốc cúi xuống tiếp tục phê duyệt công văn, lạnh lùng hỏi Lưu Vân:
- Chuyện gì?
Lưu Vân nhìn đứa bé trong lòng đầy yêu thương, ánh mắt thoáng nỗi buồn, nhẹ nhàng nỉ non:
- Từ lúc nữ nhi sinh đến nay,  Vương gia chưa hề quan tâm đến con bé dù là một khắc. Vừa rồi tiệc đầy tháng của con bé, Vương gia cũng không có đến. Vì vậy hôm nay thiếp đến đây, chỉ kính xin ngài ban cho nó một cái tên.
Lưu Vân giọng nói đầy bi thương khiến Ân Phi thấy tội nghiệp. Diễn xuất cũng khá tốt a. Theo như cô nghe Tiểu Lệ nói Song Song bên Vân Uyển viện bảo vị Trắc phi này một chút cũng không yêu thương tiểu thư mới sinh. Luôn lạnh nhạt, ghét bỏ.
Thế mà nam nhân cẩm bào xanh đậm kia buông một câu đầy chán ghét:
- Không hứng.
Lưu Vân sững sờ, không ngờ ngài lại lạnh lùng vô tình đến vậy. Dù sao trên danh nghĩa, nghiệt chủng này cũng là con ngài mà.
Nàng ta nhăn mày, cấu mạnh lên đùi đứa bé khiến đứa bé khóc ré lên đến là thương tâm. Rồi nàng ta giả vờ đau lòng, luống cuống dỗ dành đứa bé trong tã lót.
Ân Phi thương đứa bé hoàn cảnh éo le. Mẫu thân không thương, phụ thân không quan tâm. Khẽ thở dài, cô lên tiếng:
- Vương gia không đặt vậy bổn Vương phi đặt tên thay vậy. Dù gì sau này nó cũng gọi ta hai tiếng mẫu thân.
Sắc mặt Lưu Vân rất khó chịu, hiện rõ vẻ không muốn nhưng Ân Phi chẳng thèm để ý. Đôi con ngươi đen láy đảo một vòng. Mẫu thân tên Vân chẳng nhẽ con tên Mây? Dẹp bỏ cái tên đó, cô liền nghĩ ra cái tên liên quan đến trời:
- Hạ Nguyệt! Đặt con bé là Điền Hạ Nguyệt.
Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cô đầy yêu thương, gật đầu phụ họa:
- Hạ Nguyệt! Trăng mùa hè!? Quả là một cái tên hay, vậy liền đặt đứa bé tên là Lưu Hạ Nguyệt.
Nụ cười trên môi Ân Phi cứng đờ, mặt Lưu Vân thì biến sắc, ấp úng hỏi:
- Vương... Vương gia... Sao lại là họ Lưu. Con bé phải mang họ... Điền chứ.
Chính Quốc nắm lấy bàn tay mềm mại của Ân Phi, trả lời:
- Bổn vương sẽ chỉ có một thê tử là Hoàng Ân Phi. Những đứa con do nàng ấy sinh mới là con bổn vương. Giờ thì ngươi lui đi.
Lưu Vân lắc đầu nguây nguẩy:
- Không! Vương gia! Hạ Nguyệt cũng là con ngài mà.
Chính Quốc lạnh lùng nhìn nàng ta:
- Tên cũng đặt rồi. Ngươi còn không về sao? Vậy ngươi muốn tự về Vân Uyển viện hay có người lôi ra khỏi Vương phủ?
Lưu Vân rũ mi mắt đứng lên. Sau khi ra ngoài nàng ta lập tức ném đứa bé cho Tố Hà ở bến ngoài. Vừa đi Tố Hà vừa khuyên nhủ:
- Trắc phi! Người bớt giận. Người cũng nên yêu thương tiểu thư một chút chứ.
Lưu Vân khinh bỉ nhắc lại hai chữ tiểu thư, lời nói đậm mùi thù hận:
- Lão hoàng đế đó có phải thiên vị quá rồi không? Con trai nàng ta thì đã được phong Thế tử tháng trước. Còn đứa bé này sinh ra ngoài gửi lễ vật đến cũng chẳng phong nó làm Quận chúa.
---------------
Hôm nay là 22 tháng 8, sinh thần của Lưu Trắc phi.
Lưu Vân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt không có lấy một ngôi sao, cười thê lương:
- Không ngờ cũng có lúc ta phải đón sinh thần một mình. Thật nhớ trước đây, Vương gia luôn ở cạnh ta, quà thì ngập cả gian phòng.
Tố Hà đứng đằng sau choàng lên người nàng ta áo choàng màu trắng, nhẹ giọng nói:
- Trắc phi đừng quá đau buồn. Nô tỳ nghĩ, chắc chỉ nát nữa Vương gia sẽ đến thôi.
Nàng ta buồn bã lắc đầu:
- Đến vạt áo của ngài ta còn không thể thấy, sao có chuyện ngài sẽ đến đây.
- Trắc phi hiểu cảm giác của ta rồi chứ?- Phía ngoài Vân Uyển môn vang lên tiếng nói trong trẻo.
Lưu Vân quay qua đó nhìn. Ân Phi mặc áo hồng thêu bươm bướm kết hợp với tà váy màu tím nhạt bước vào:
- Nhưng ta thấy... hình như Trắc phi còn khổ hơn ta. Mới hai hôm trước phụ mẫu còn bị chém đầu.
Lưu Vân lườm nàng ta, nhàn nhạt nói:
- Không biết Vương phi đến đây làm gì?
Ân Phi vân vê chiếc vòng vàng ngọc dương chi trên cổ tay, mỉm cười:
- Bổn vương phi đến chúc mừng sinh thần Lưu Trắc phi thôi.
Lưu Vân khinh bỉ nhìn Tiểu Lệ đằng sau Ân Phi:
- Vậy tại sao ta không thấy ai mang quà mừng vậy Vương phi?
Ân Phi cười một tiếng:
- Lưu Trắc phi quả thông minh nha. Vậy ta nói thẳng ra là ta đến đây để xem Lưu Trắc phi khổ sở thế nào.
Lưu Vân quay mặt đi:
- Vậy làm Vương phi thất vọng rồi. Ta một chút cũng không buồn đâu.
Ân Phi gật gật đầu ra vẻ đã biết:
- Vậy thành ra phụ mẫu bị chém đầu Trắc phi không buồn sao? Bất hiếu, bất hiếu quá đi.
Lưu Vân tức giận bừng bừng, định quay người bỏ vào trong. Thấy vậy Ân Phi tiếp tục buông lời châm chọc:
- Người xưa có câu " ác giả ác báo, thiện lai thiện báo." Chắc Lưu Thái phó và phu nhân ăn ở tốt quá mới dẫn đến cả Lưu gia cùng bị chém đầu như thế. Chậc chậc.
Lưu Vân lao về phía Ân Phi, hét ầm lên:
- Ngươi không có quyền sỉ nhục phụ mẫu ta.
Nói rồi nàng ta dơ tay lên định tạt Ân Phi. Ân Phi nhanh tay dùng tay trái đỡ lấy tay nàng ta, lại thuận thế giáng một cái tát lên mặt Lưu Vân.
Bốp một cái, mọi người đều sững sờ. Ân Phi đẩy Lưu Vân một cái khiến nàng ta ngã ngồi trên sàn đá lạnh lẽo.
Tố Hà hoảng sợ lao đến đỡ nàng ta.
Ân Phi phủi phủi y phục, quay người dời đi, không quên vất lại một câu:
- Không biết lượng sức mình.
"Ân Phi sướng trí vì tối qua chọc giận được Lưu Vân. Cô ngáp một cái, mở mắt ra định rời giường thì... có cái gì đó cứ bị sai sai ý. Rõ ràng tối qua cô nằm trên giường mà tại sao giờ cô lại nằm ở dưới đất? Trong căn phòng chật hẹp này?
Còn có một điểm sai to lớn nữa. Ân Phi khi phát hiện ra cách bố trí của căn phòng thì sợ xanh mặt. Đây... Đây chẳng phải là căn phòng rộng chưa tới 10 mét vuông mà cô ở thời hiện đại đó sao? Tại sao cô lại xuyên về đây rồi? Rõ ràng đêm qua cô cùng Chính Quốc hoan ái rồi ôm nhau ngủ mà... thế nào... thế nào cô lại ngồi đây?
Nhắc đến Chính Quốc cô lập tức càng thêm sợ hãi. Chỉ cần nghĩ từ nay sẽ không còn được gặp chàng, không còn có thể ôm tiểu Hạo nữa thì cô chỉ muốn điên lên.
Trước kia khi xuyên về cổ đại, cô cũng không sợ hãi đến mức này.
Cô đứng lên, mở cửa lao ra khỏi căn phòng bé không bằng một phần tư Phi Uyển viện.
Cô cứ thế chạy thục mạng như điên, không còn biết gì đến mọi thứ xung quanh nữa. Giờ trong đầu cô chỉ có đúng một ý niệm duy nhất là có thể về cổ đại, ở trong vòng ôm bảo vệ của Chính Quốc.
Nhưng... cô biết đi đâu để tìm đường trở về đây?
'KÉT'
'Uỳnh'
'Bộp'
Tiếng ô tô phanh gấp, tiếng thứ gì đó va vào ô tô và cuối cùng là tiếng vật đó rơi mạnh xuống đất.
Thì ra do Ân Phi mải chạy, không nghe thấy tiếng còi xe nên đã bị đụng phải, nằm bất tỉnh dưới đất, toàn người bê bết máu."
"A a a a..."
Ân Phi sợ hãi ngồi bật dậy. Chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc chứa đầy lo lắng hỏi cô có sao không thì cô mới hoàn hồn... Thì ra tất cả chỉ là mơ thôi.
Cô lắc đầu ý bảo không sao rồi lại nằm xuống.
Ân Phi mỉm cười, cảm thấy thật may mắn. Cô đưa bàn tay trắng mịn vuốt ve khuôn mặt chứa đầy lo lắng của Chính Quốc.
Chính Quốc thấy ánh mắt Ân Phi vẫn còn tia sợ hãi liền đau lòng, buông lời trêu chọc để cô vui. Chàng híp mắt lại, cười trầm thấp:
- Đêm qua nàng sờ chưa đủ sao mà muốn sờ nữa?
Ân Phi thu tay về, xấu hổ khiến mặt đỏ lên. Cô liếc xéo chàng, nhưng ánh mắt đã không còn sợ hãi mà thay vào đó là nụ cười tươi rói. Chàng thở hắt ra như trút bỏ được gánh nặng lớn.
Chính Quốc vươn tay ra vén những sợi tóc bên mai dính vào mặt cô vì mồ hôi. Chàng nhẹ nhàng hỏi:
- Nàng vừa gặp ác mộng phải không? Có thể kể cho ta nghe chứ?
Ân Phi cụp mắt xuống:
- Ta... Ta mơ thấy... ta phải đến một nơi rất rất xa nơi này. Một nơi mà chàng sẽ chẳng bao giờ tìm được ta.
Chính Quốc kéo nàng vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng Ân Phi. Chàng còn nhớ hôm sinh thần nàng cũng từng nói như vậy. Chàng tựa cằm trên đỉnh đầu nàng, thì thầm:
- Nàng yên tâm, dù nàng có đi xa đến đâu đi chăng nữa, bằng mọi giá ta cũng sẽ tìm được nàng.
Ân Phi vươn tay ôm ngang hông chàng, vùi mặt vào bộ ngực rắn chắc mà hít hà mùi hương quen thuộc. Cô mỉm cười:
- Ta tin chàng.
---------------
Sáng hôm sau
Ân Phi chơi đùa với tiểu Hạo ở đại sảnh thì một gia đinh chạy vào bẩm báo rằng Chính Quốc đã về. Cô liền đưa thằng bé cho Kim ma ma rồi phân phó Tiểu Lệ cho người mang bữa sáng lên.
Xong xuôi thì thấy bóng dáng Chính Quốc bước vào, cô mỉm cười chào đón:
- Nhanh nhanh ăn sáng thôi. Ta đói lắm rồi.
Chính Quốc nheo mắt lại, tức giận:
- Ân Phi! Nàng dám chưa ăn sáng?
Nói rồi chàng kéo cô ấn ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi ghế bên cạnh. Triều phục trên người chàng cũng chẳng thèm thay, vươn tay ra múc một bát cháo lá sen, thổi nguội rồi đút cho cô. Chàng còn không quên dặn dò một câu mang tính chất đe dọa:
- Lần sau không cho phép nàng nhịn ăn sáng để đợi ta về nghe chưa? Nếu không ta sẽ đem tất cả a hoàn trong Vương phủ đi đánh chết vì tội không khuyên bảo chủ tử.
Đồng loạt hơn mười a hoàn trong đại sảnh quỳ bịch xuống, dập đầu kêu oan. Ân Phi không đành lòng bèn kêu họ đứng dậy. Cô liếc xéo Chính Quốc. Rõ ràng chàng biết quan hệ giữa cô và a hoàn trong Vương phủ rất tốt.
Ân Phi vươn tay định lấy bát cháo để chính mình tự ăn. Chứ xung quanh đây có nhiều a hoàn như thế, thật sự không được tự nhiên cho lắm. Với lại cũng phải để cho Chính Quốc ăn nữa.
Nhưng mà chàng không thuận theo, cứ đòi đút cho cô:
- Lỡ đâu ta ăn sáng rồi, không ăn với nàng được thì sao?
Ân Phi nuốt xuống miếng cháo cuối cùng, nói:
- Ta chỉ muốn ở cạnh chàng. Vì ta mà sáng nay chàng dậy muộn, vội vội vàng vàng lên triều đương nhiên sẽ chưa kịp ăn sáng. Mà nếu có ăn rồi, ta tin chắc chắn chàng sẽ gắp mấy miếng cho ta vui.
Chính Quốc bất đắc dĩ lắc đầu. Biết nàng vẫn sợ giấc mơ hôm qua thì liền nắm lấy hai tay nàng, khuyên nhủ:
- Nàng đừng lo, người ta vẫn thường nói mơ ngược lại với sự thật. Không biết chừng nàng mơ như thế là cả đời sẽ ở cạnh ta đấy.
Ân Phi cười bất lực:
- Mong là vậy!
---------------
Hai người ăn xong, để cho a hoàn dọn dẹp. Đang định trở lại Ỷ Lãnh các giúp chàng thay triều phục rồi đến Song Lạc các chơi với nhi tử thì một gia đinh hớt hải chạy vào, đến quên cả hành lễ:
- Vương gia! Vương phi! Không xong rồi... Trắc... Lưu Trắc phi... đánh chết người rồi.
Chính Quốc không hứng thú, hừ lạnh:
- Kệ nàng ta!
Nhưng Ân Phi thì ngược lại, cô cực kì hứng thú với chuyện này. Chắc chắn có một phần nguyên nhân do tối qua cô đến kích đểu nàng ta.
Ân Phi dời tay khỏi Chính Quốc, uy nghiêm quát:
- Lưu Trắc phi dám đánh người ngay dưới mí mắt bổn Vương phi sao? Nàng ta có coi ta ra gì nữa không vậy? Người đâu, lôi Lưu Trắc phi đến sảnh chính cho ta.
Nói xong cô vòng qua bước tường ngăn sảnh phụ với sảnh chính, ngồi lên chiếc ghế chủ mẫu.
Tất cả a hoàn không khỏi run sợ trước uy nghi của Vương phi. Không ngờ vị Vương phi vẫn hay nói cười, hòa nhã với bạn họ cũng có lúc như vậy.
Chính Quốc không hứng thú với chuyện của Lưu Vân nhưng cực kì hứng thú với chuyện Ân Phi. Nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia, không biết nàng định làm gì.
Chàng phi thân về Ỷ Lãnh các rồi ngay lập tức xuất hiện ở sảnh chính, ngồi vào ghế chủ vị để hóng hớt.

Endchap
Tội nghiệp tiểu tam ghê .... há há
Nhớ vote cho tui nghen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top