Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc lột sạch vỏ tôm, để vào bát Ân Phi:
- Nàng thích tôm thì ăn nhiều một chút. Trông nàng gầy quá.
Ân Phi nhìn đĩa tôm tì bà đã bị chàng bóc sạch sẽ để vào bát cô liền hạnh phúc cười:
- Chàng ăn cơm đi, kệ ta được rồi. Ta thấy ta làm gì gầy chứ? Có mà tại thân thể ta ăn mãi không béo thôi.
A hoàn liền bê chậu nước đến cho Chính Quốc rửa tay, a hoàn khác thì đưa khăn cho chàng lau khô. Chính Quốc mỉm cười, cầm đũa bắt đầu ăn bữa trưa:
- Ừm, ta thấy nàng nói đúng, nàng ăn cũng khá nhiều.
Chính Quốc thấy Ân Phi sắp tức giận, liền nhịn cười, chuyển chủ đề nói:
- Tí ta có việc phải ra ngoài. Nàng cứ ở Vương phủ đợi ta. Bao giờ ta xong việc sẽ về đón nàng.
Ân Phi hiểu chàng nói đón cô là ý gì. Tối nay trong cung tổ chức gia yến, mà oái oăm hơn là lại tổ chức ở Cảnh Phượng cung của Liễu Quý phi. Và chỉ mời những hoàng tử công chúa do bà sinh ra.
Ân Phi lắc đầu:
- Nếu đón ta thì chàng đến Thiền Bảo Tự nhé. Ta đến đó cầu phúc tiện thăm Hạ Nguyệt luôn. Hôm nay là lễ thôi nôi của con bé.
Chính Quốc nhíu mày gật đầu:
- Vậy nàng ở đó đợi ta. Đi đường nhớ cẩn thận.
----------------
Ân Phi chỉnh trang lại y phục, bước xuống xe ngựa. Trước cổng có tấm hoàng phi đề ba chữ bằng vàng " Thiền Bảo Tự". Đây là ngự bút của tiên hoàng ban. Trước kia, mẫu phi của tiên hoàng đã sống ở đây. Nơi này dành cho các nữ nhân đã chán hồng trần, muốn quy ẩn nơi cửa phật tìm kiếm sự thanh tịnh.
Ân Phi thấy trước cổng đã có mấy vị đứng đó nghênh đón. Một vị tầm hơn 60 tuổi, vị đứng sau tầm 50 tuổi, đằng sau là mấy ni cô. Cô vội sải bước tới, chắp tay cúi người:
- Tiểu nữ Hoàng Ân Phi ra mắt Ni trưởng, Ni sư.
Bọn họ cũng cúi người, chấp tay đáp lễ. Rồi vị Ni trưởng mỉm cười:
- Hôm nay Tam Vương phi ghé thăm bổn Tự, thật là vinh hạnh cho Tự. Người không báo trước để bần ni chuẩn bị.
Ân Phi cung kính đáp:
- Ta chỉ đến thắp hương cầu nguyện, không cần khoa trương gây chú ý. Trời có gió, đứng lâu ngoài này không tốt, Ni trưởng, ni sư xin vào trong.
Ni Sư bên cạnh mỉm cười đánh giá Ân Phi. Ăn mặt khá đơn giản trang nhã, lời nói lễ phép với người lớn tuổi, quả là nữ nhân tốt.
----------
Ân Phi thắp hương cầu nguyện xong liền nói chuyện với Ni sư một lúc, rồi nhờ một ni cô đưa cô đến nơi Tố Hà đang ở.
Vừa thấy Ân Phi bước vào, Tố Hà đầu tiên là sững sờ ngạc nhiên, sau đó liền cuống cuồng hành lễ. Ân Phi mỉm cười, đỡ nàng dậy:
- Không cần đa lễ. Ta đến thăm Hạ Nguyệt.
Tố Hà đứng dậy, đưa Ân phi về phía giường, nói:
- Hạ Nguyệt vừa mới ngủ, chắc một lúc nữa là dậy.
Ân Phi gật đầu, ngồi xuống giường, bế con bé lên, dịu dàng nhìn nó:
- Đỡ gầy hơn trước rồi.
Tố Hà mang trà đến, buồn rầu đáp:
- Con bé đã sinh non, lại còn chịu tác dụng phụ của thuốc nên thân thể suy yếu. E là... dù có bồi bổ đến đâu nó cũng không béo lên.
Ân Phi nhìn đứa bé, hỏi:
- Lưu Vân đã ghé thăm con bé chưa?
Tố Hà nhìn qua cửa sổ, khẽ thở dài lắc đầu. Ân Phi không kìm được căm phẫn, buông lời chỉ trích:
- Nàng ta... nàng ta làm mẫu thân kiểu gì vậy? Ít nhất cũng phải đến thăm con mình một tí chứ. Có phải vô tình như thế không? Dù gì nàng ta cũng sinh ra Hạ Nguyệt.
Tố Hà cắn môi, chuyển chủ đề khác:
- Thế tử đâu, ngài ấy không đi cùng người sao?
Ân Phi mỉm cười, đặt Hạ Nguyệt lại giường:
- Tối nay trong cung có gia yến, Hoàng thượng và Liễu Quý phi đã cho người tới đón tiểu Hạo từ sáng rồi.
Thấy sắc trời cũng không còn sớm, Ân Phi liền ra hiệu cho Tiểu Lệ. Tiểu Lệ hiểu ý, lấy từ trong tay áo ra một cái cháp nhỏ bằng bàn tay làm từ gỗ huỳnh đàn. Trên mặt cháp được nạm khắc hoa sen, rất đẹp mắt.
Ân Phi nhận lấy cháp từ tay Tiểu Lệ, mở ra, bên trong là một chuỗi vòng ngọc màu trắng tinh khiết. Cô mỉm cười, đưa cho Tố Hà:
- Đây là vòng ngọc bình an, ta tặng cho Hạ Nguyệt nhân lễ thôi nôi. Đợi nó lớn một chút nữa thì đưa cái vòng này cho nó, cầu bình an.
Tố Hà cảm ơn rối rít.
-------------
Thấy Chính Quốc chưa đến, Ân Phi cùng Tiểu Lệ đi dạo quanh hậu viện giết thời gian. Đến gốc cây thạch lựu thì Ân Phi dừng lại, gọi Hắc Long. Hắc Long từ đâu phi đến, chắp tay:
- Vương phi có gì căn dặn?
Ân Phi tủm tỉm cười liếc nhìn Tiểu Lệ bên cạnh đang cúi gằm mặt xuống, nói với Hắc Long:
- Ta cảm thấy hơi lạnh, phiền ngươi ra xe ngựa lấy áo choàng hộ ta.
Hắc Long cúi người thi lễ rồi dời đi. Vừa thấy bóng lưng Hắc Long biến mất, Ân Phi liền kéo tay Tiểu Lệ lại gần, trêu chọc nàng:
- Ế! Sao mặt em đỏ vậy hả Tiểu Lệ? Ốm sao? Hay là do...
Tiểu Lệ vội vàng giải thích:
- Không phải! Không phải!
Ân Phi nhìn Tiểu Lệ luống cuống tay chân như vậy, nghi hoặc trong lòng được giải đáp một ít, liền cười khanh khách, khe khẽ hỏi:
- Tiểu Lệ, em thích Hắc...
Cô còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng gió lao đến phía cô, vật lao đến hơi chói mắt do ánh mặt trời chiếu vào. Ân Phi liền đẩy Tiểu Lệ ra, cũng thuẩn thế lùi ra sau.
Một thanh kiếm dài đâm vào thân cây thạch lựu. Chủ nhân của thanh kiếm đó thấy mình đâm sai mục tiêu, liền rút ra lao về phía Ân Phi. Ân Phi sợ hãi, tránh sang một bên, không may vấp ngã. Thuận thế, thanh kiếm đó lại hướng phía Ân Phi đâm tới, người cầm kiếm đầy hận ý, nói:
- Hoàng ấn Phi, ngươi hại ta mất con, mất cả gia đình. Đến phu quân ta ngươi cũng cướp. Lưu Vân ta đã thề, không giết được ngươi thì ta bị chôn sống. Ngươi đi chết đi.
Nàng ta bổ kiếm về phía cô, Ân Phi nhắm nghiền mắt lại. Thôi toi rồi, toi thật rồi.
" Á"
Ân Phi nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Lệ, mở choàng mắt ra. Thấy Tiểu Lệ gương mặt co dúm vì đau, môi trắng bệnh. Cách tay chắn trước mặt cô đang không ngừng rỉ máu.
Một trưởng phong đánh đến, trúng Lưu Vân khiến nàng ta bay ra xa, đập vào thành giếng cạn. Trong miệng nàng ta phun ra ngụm máu.
Ân Phi nhìn theo hướng trưởng vừa tung ra thì thấy Chính Quốc đang thu trưởng, chạy về phía cô, ôm cô vào lòng, xem xét cơ thể cô:
- Nàng có sao không? Có bị thương ở đâu không?
Ân Phi bây giờ nào có tâm trí ở trong lòng Chính Quốc mà khóc lóc, sợ hãi? Cô trả lời qua loa là không sao rồi vươn đến phía Tiểu Lệ đang ngồi cách đó một bước chân. Máu không ngừng ở vết thương trào ra, nhuộm đỏ một mảng lớn trên y phục hồng phấn của Tiểu Lệ.
Càng thấy nhiều máu, Ân Phi càng cuống, vội vàng dùng tay bịt vết thương của Tiểu Lệ lại, hét ầm lên:
- Mau mau, đi mời đại phu tới đây. Nhanh lên!
Rồi Ân Phi nhìn Tiểu Lệ, ép cho mình không được chảy nước mắt sẽ khiến Tiểu Lệ hoảng loạn, an ủi nàng:
- Tiểu Lệ, cố lên em. Đại phu sắp tới rồi, sẽ không sao đâu.
Tiểu Lệ cắn môi đến tóe máu, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, sắc mặc càng nhợt nhạt. Cánh tay không ngừng chuyền đến cảm giác đau đớn, nhưng nàng không dám kêu lên, sợ Vương phi sẽ lo lắng.
Hắc Long chạy sau Chính Quốc, thấy cảnh tượng này cũng không khỏi biến sắc, lao nhanh đến bên Tiểu Lệ, xem xét thương thế cho nàng. Thấy cũng không nguy hiểm lắm, hắn mới bớt lo:
- Tuy vết thương không nguy hiểm nhưng cũng không nên để nàng ấy di chuyển, chẳng may động vào vết thương máu sẽ càng chảy.
Ngay sau đó hắn lạnh lùng nhìn Lưu Vân đang thoi thóp nằm cạnh miệng giếng. Hắn định dơ tay, tung một trưởng kết liễu mạng sống của kẻ làm thương tổn đến nữ nhân hắn yêu.
Ân Phi nhìn ra tâm tư đó của Hắc Long, định dơ tay ngăn cản, nhưng vì đang bịt vết thương cho Tiểu Lệ liền vội vàng lên tiếng:
- Hắc Long! Ngươi đừng làm càn. Đây dù sao cũng là nơi tâm linh, không thể giết người. Nhưng...- Ân Phi cúi đầu cười âm hiểm:
-...Hãy cứu chữa cho nàng ta tử tế. Hồi phục càng nhanh càng tốt.
Đúng, nàng ta phải hồi phục nhanh thì cô mới có thể hành hạ nàng ta. Dám động vào người của cô, cô tuyệt đối không tha.
Chính Quốc và Hắc Long đều ngẩn người trước câu nói đó. Nhưng dù sao cũng là lệnh của chủ nhân, không thể cãi lại. Dù hắn hận Lưu Vân đến tận xương tủy cũng phải cho người đưa nàng ta đến hậu viện, mời đại phu đến chữa trị.
Còn Tiểu Lệ thì thấy được nụ cười của Ân Phi. Dù đau nàng cũng thấy tội nghiệp cho Lưu Vân, lần này nàng ta chết chắc rồi.
-------------
Đại phu đến, nói thương thế của Tiểu Lệ không sao mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Ân Phi mới đứng lên khỏi mặt đất, suýt thì té ngã. May mà Chính Quốc đứng sau, đỡ được cô. Chàng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vén mấy sợi tóc cho cô:
- Không còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh về phủ thay y phục rồi vào cung thôi.
Lúc này Ân Phi mới nhớ ra còn có gia yến ở trong cung. Nhìn xuống bộ y phục màu vàng nhạt của mình đã bẩn hết, không dính máu thì cũng dính bụi, khỏi cần nói cũng biết đầu tóc cô đã rối loạn. Lại nhìn trời, hoàng hôn buông xuống, đã giờ dậu một khắc rồi. Vội vàng nói với Hắc Long:
- Ngươi đưa Tiểu Lệ đến hậu viện nghỉ ngơi đi. Khi nào ngươi dọn dẹp xong chỗ này hãy đưa nàng về Vương phủ. Nhớ... đừng quên chiếu cố Lưu Vân.
Thấy Hắc Long bế Tiểu Lệ về phía hậu viện, hai người còn nói cười vui vẻ cô mới yên tâm quay người bước đi.
Ân Phi đưa tay lên sờ ngức trái, ôi may quá tim còn đập. Lúc nãy sợ hết hồn, làm tổn thương trái tim bé nhỏ này.
--------------
Không có Tiểu Lệ bên cạnh trang điểm chải tóc cho nên cô thấy có chút không quen. Nhưng khi thấy tay nghề của Tiểu Lê cũng khá, cô thấy yên tâm hơn. Sau này Tiểu Lệ gả đi, cũng không lo không có người hầu hạ hợp ý.
--------------
Chính Quốc và Ân Phi bước xuống xe ngựa, đi vào hoàng cung. Chính Quốc mặc cẩm bào xanh lam thêu hoa tuyết liên, thắt đai lưng trắng bạc. Bên cạnh là thân hình yểu điệu của Ân Phi chải tóc bách hợp kế, mặc váy màu xanh lam, cũng thêu hoa tuyết liên. Cô còn khoác thêm một áo choàng trắng mỏng.
Hai người sóng vai đến Cảnh Phượng cung. Trên đường đi, không thiếu cung nữ lén liếc Chính Quốc. Ân Phi liền cười hì hì trêu chàng:
-Chính Quốc, chàng xem kìa. Bọn họ cứ nhìn chàng thôi.
Chính Quốc cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Biết làm sao được. Tại ta đẹp trai quá mà.
Cô khinh thường nhìn chàng:
- Ảo tưởng!
Ân Phi thấy có vài công công đang nhìn họ, liền cười xấu xa:
- Lại có người nhìn chàng kìa!
Chính Quốc không thèm liếc lấy nửa con mắt, vẫn tập trung ánh mắt nên khuôn mặt xinh đẹp của cô:
- Họ thích nhìn thì kệ họ!
- Chàng thích bọn họ nhìn sao?
- Đương nhiên!
- Chàng thấy mình đẹp sao?
- Đương nhiên!
- Chàng thấy mình tài giỏi sao?
- Đương nhiên!
- Đoạn tụ sao?
- Đương nhiên!- Do trả lời đương nhiên nhiều quá, khi nghe câu hỏi của nàng mà chàng cũng thuận miệng trả lời theo. Nhưng khi thấy nàng cười khanh khách thì mới biết mình nói sai, vội vàng sửa:
- Ta không đoạn tụ!
Ân Phi cười đau cả bụng:
- Chàng không đoạn tụ tại sao lại thích bọn họ nhìn mình?
Lúc này Chính Quốc mới nhìn thấy mấy tên thái giám kia. Chàng hừ lạnh một tiếng, kéo mạnh cô vào lòng:
- Ân Phi! Nàng dám tính kế ta sao? Được thôi, đêm nay ta cho nàng biết ta có đoạn tụ hay không.
Uỳnh. Câu nói như sét đánh ngang tai. Ân Phi thầm than. Thôi đêm nay cô toi rồi.
--------------
Đợi thái giám thông báo xong, hai người cùng nhau bước vào Cảnh Phượng cung.
- Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, Mẫu phi.
Hoàng thượng ôm tiểu Hạo trong lòng, mỉm cười nhìn họ:
- Đến rồi thì khai yến đi.
Chính Quốc dẫn theo Ân Phi ngồi xuống. Chính Thần hừ nhẹ:
- Đệ còn tưởng hai người bận việc không đến nữa chứ. Làm đệ đói chết đi được.
Ân Phi áy náy nhìn Chính Thần:
- Ta... tại ta có chút việc.
Chính Quốc lườm Chính Thần một cái khiến hắn rùng mình:
- Phụ hoàng mẫu phi còn chưa lên tiếng, đệ tuổi gì đòi trách tội ta?
Điền Chính Quốc bất mãn cáo trạng:
- Mẫu phi! Người xem, tam ca bắt nạt con.
Liễu Quý phi chỉ vào bé gái 4 tháng trong lòng bà, nói:
- Đã là phụ thân của một đứa trẻ rồi còn như trẻ con vậy.
Chính Thần thở dài:
- Chỉ có mỗi Tử Băng thương con thôi.
- Ai thèm thương chàng chứ!- Ninh Tử Băng ngồi bên cạnh phản bác.
Mọi người đồng loạt phì cười khiến Cảnh Phượng cung vui vẻ, rộn ràng. Ân Phi ở hiện đại mồ côi từ bé, không có gia đình nên cô rất coi trọng khoảnh khắc này. Đặc biệt thứ tình cảm gia đình này lại tồn tại trong hoàng gia- nơi khó có được.
Kết thúc buổi tiệc, Ân Phi, Tử Băng và Chính Yên ở lại Cảnh Phượng cung bồi chuyện với Liễu Quý phi. Còn Chính Quốc, Chính Thần và Hoàng Phủ Kỳ đến thượng thư phòng cùng Hoàng thượng.
------------
Ân Phi vừa đặt chân vào vương phủ việc đầu tiên là đi đến phòng của Tiểu Lệ, xem vết thương của nàng thế nào. Thấy cô bước vào, Hắc Long đang nói chuyện với Tiểu Lệ vội vàng đứng lên hành lễ. Thấy Tiểu Lệ cũng muốn xuống giường thi lễ, cô vội xua tay:
- Không cần hành lễ.
Rồi cô bước đến bên giường, hỏi thăm Tiểu Lệ một lúc rồi đặt vào tay nàng lọ thuốc. Tiểu Lệ ngạc nhiên, hỏi:
- Vương phi! Đây là cái gì?
Ân Phi mỉm cười:
- Đây là thuốc chống sẹo. Đợi khi nào miệng vết thương liền lại thì bôi nó lên. Thuốc lấy từ trong cung nên rất tốt đó.
Tiểu Lệ luống cuống từ chối:
- Thứ tốt như này nô tỳ không dám dùng. Vương phi giữ lại sau này có khi dùng đến. Tiểu Lệ chỉ là a hoàn, một vết sẹo cũng không sao.
Ân Phi cốc vào đầu nàng một cái, trách cứ:
- Con bé ngốc này! Ta là ai? Muốn là người trong cung sẽ đưa đến, giữ lại làm gì? Mà từ bé đến giờ ta đã bao giờ coi em là a hoàn chưa? Nữ nhân kị nhất là có sẹo trên người, em lại sắp thành thân... Tóm lại là em dùng đi.
Ân Phi thấy Tiểu Lệ xấu hổ đỏ mặt, không trêu chọc nàng nữa. Dặn dò nàng thêm mấy câu rồi đi đến Song Lạc các xem tiểu Hạo. Xong xuôi tất cả cô mới trở lại Ỷ Lãnh các.
-----------
Hai tháng sau.
Chính Quốc và Ân Phi ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới là Hắc Long và Tiểu Lệ đang quỳ. Chính Quốc đặt ly trà xuống bàn, nhàn nhạt lên tiếng:
- Có chuyện gì?
Hắc Long cắn răng, nắm chặt tay Tiểu Lệ:
- Bẩm Vương gia, Vương phi! Thuộc hạ hôm nay đến chỉ xin hai ngài ban hôn cho thuộc hạ và Tiểu Lệ.
Ân Phi mỉm cười nhìn bọn họ:
- Ban hôn? Ngươi cho ta một lý do chính đáng ta liền gả Tiểu Lệ cho ngươi.
Hắc Long dập đầu một cái, bình tĩnh nói:
- Thuộc hạ là thật lòng yêu thích Tiểu Lệ. Thuộc hạ sẽ không để nàng chịu thiệt thòi. Sẽ lấy Vương gia làm tấm gương sáng, chỉ yêu thương mình nàng, không tư tưởng đến nữ nhân khác.
Đây là lần đầu tiên Ân Phi thấy hắn đi nịnh bợ người khác. Với lại lần trước Tiểu Lệ bị thương, cô đã tận mắt chứng kiến Hắc Long có biểu tình như thế nào. Lại nói Hắc Long là thủ lĩnh ám vệ của Chính Quốc, tiền lương bổng cũng khá nhiều, không lo sau này Tiểu Lệ chịu khổ.
Ân Phi uống một ngụm trà, lại nói tiếp:
- Ngươi đã như vậy ta cũng không phản đối. Chỉ là... Tiểu Lệ nàng ấy có đồng ý không đã!?
Tiểu Lệ nghe Vương phi muốn cho mình làm chủ, mặt đỏ lại càng thêm đỏ. Ngẩng đầu lên thì thấy Hắc Long đang nhìn mình mong chờ, nàng liền hướng Vương gia, Vương phi dập đầu một cái, lí nhí nói:
- Nô... Nô tỳ nguyện ý.
Nàng cũng một lòng thích Hắc Long, hắn rất tốt, yêu thương chiều chuộng nàng. Hơn một tháng trị thương, hắn không ngày nào là không đến hỏi han.
Thấy Tiểu Lệ cũng đồng ý, Ân Phi quay sang nhìn Chính Quốc:
- Vương gia! Chàng thấy sao?
Chính Quốc gật đầu nhìn nàng:
- Vậy bổn vương tứ hôn cho hai người các ngươi.
Ân Phi vui vẻ cười:
- Được rồi đứng lên đi. Ta sẽ cho người xem ngày lành tháng tốt.
Hai bọn họ dập đầu ba cái nữa rồi Hắc Long đỡ Tiểu Lệ dậy. Ân Phi nhìn Hắc Long chăm sóc Tiểu Lệ như vậy thì rất vừa lòng, cầm ly trà lên thư thả uống.
Chính Quốc nhìn Hắc Long với Tiểu Lệ lui ra liền lên tiếng:
- Tiện thể ta thấy nàng lên chọn thêm một ngày đẹp nữa để ta với nàng tổ chức lại đại hôn.
" Phụt"
Ân Phi tao nhã phun trà ra khỏi miệng, ho sặc sụa.Chính Quốc  vội bước sang vuốt lưng cho cô, lấy khan tay đưa cho cô lau miệng.
Âm Phi thở hắt ra, quái dị nhìn Chính Quốc:
- Chẳng phải giờ rất tốt sao? Sao lại thành thân lại?
Chính Quốc nhìn nàng với ánh mắt vốn dĩ là phải như vậy, nói:
- Lễ thành thân lần trước ta khiến nàng chịu nhiều ủy khuất, vẫn cứ lên tổ chức lại.
Ân Phi cười trừ:
- Không sao! Ta không để bụng chuyện đó!
- Nhưng ta thì để bụng!
- ...
--------------
Ân Phi vừa từ Song Lạc các bước ra thì Hắc Long tiến đến, cung kính nói:
- Vương phi! Đại phu nói thương thế của Lưu Vân không còn gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng nữa thôi.
Ân Phi nhếch môi cười. Đợi mãi mới đến cái ngày này. Cô đã vắt óc suy nghĩ rất nhiều xem nên chọn chỗ nào "tốt tốt" cho Lưu Vân dưỡng thương, cuối cùng cũng chọn được một nơi "non nước hữu tình". Ân Phi nhìn về phía sau Vương phủ, lạnh lùng nói:
- Đưa nàng ta đến địa lao của Vương phu, nhốt ở đó để tĩnh dưỡng.
Hắc Long cúi người hành lễ, lúc quay đi không quên liếc nhìn thân hình yểu điệu khoác áo choàng hồng phấn bên cạnh Vương phi. Vì trời lạnh, hai má nàng không khỏi đỏ lên.
Tiểu Lệ thì đang thấy tội thay cho Lưu Vân lên không để ý đến Hắc Long đang nhìn mình. Đã là cuối năm, tuyết rơi trắng xóa, nàng ta mới bị thương. Nay lại đem nhốt vào địa lao lạnh lẽo ẩm thấp, chịu đựng sao nổi chứ? Vương phi quả cao tay, trị thương cho nàng ta khiến nàng ta nghĩ đã thoát, ai ngờ đùng một cái đưa nàng ta đến địa lao sống dở chết dở. Nơi đó vốn dĩ không phải để cho người sống mà.

Endchap
Vương phi thật là thâm ....
Tiểu lệ sắp gả đi r .... đau lòng chết t
À gần end r nha
Đc nghỉ đến hết tháng 2 nên sẽ có tzan rảnh
Mn tương tác , ủng hộ để tui có sức ra truyện nha
Nhớ vote cho tui nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top