Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2


Sở Du thình lình nhảy ra làm nũng khiến Sở Kiến Xương sốc một trận. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ông là có phải nó quỳ tới phát điên luôn rồi không?

Dù sao Sở Du từ nhỏ tới lớn đều tập võ cùng ông, vẫn là có chút không giống với cô nương của các gia đình khác. Trước nay đều không hề biết ngượng ngùng, sướt mướt chứ đừng nói tới làm nũng.

Nàng thích Cố Sở Sinh, nên cái gì tốt đều cho hắn. Tần vương mưu phản, Cố gia đứng ra nói đỡ vài câu liền bị hạch(1) tội. Người ta đều tránh không kịp, nữ nhi sắp xuất giá như nàng lại vì Cố Sở Sinh trước cấp tiền đưa thư, sau lại đòi theo hắn chạy tới biên thùy. 

(1)“hạch” truy xét, khảo xét.

Thật sự là quá to gan lớn mật!

Bất quá cũng may chuyện này bị nha hoàn bên người nàng biết liền thông báo cho Sở Kiến Xương. Vào thời khắc nàng chuẩn bị bỏ trốn liền kịp thời ngăn cản, bắt trở lại, tránh cho nàng phạm phải một sai lầm lớn.

Nghĩ đến đây, Sở Kiến Xương lại nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Đã nghĩ thông suốt chưa? Còn chưa thông suốt thì quay về tiếp tục quỳ.”

“Con nghĩ kỹ rồi!”

Sở Du biết Sở Kiến Xương hỏi là chuyện gì.

Nàng tìm tòi lại ký ức, hiện tại hẳn là lúc nàng mười lăm tuổi.

Tháng chín khi nàng vừa tròn mười lăm, được Hoàng thượng tứ hôn gả cho Thế tử trấn quốc Hầu phủ Vệ Quân. Hôn sự đã định, lại là tam môn lục sính(2), ngày thành thân cận kề ngay trước mắt.

(2)“Tam môn lục sính” : lễ vật trong hôn nhận thời xưa, một cách nói ý khác là được cưới gả đàng hoàng.

Kết quả là đúng lúc này, rốt cục cũng bắt được Tần Vương mưu phản nửa năm bỏ tù. Mà cha của Cố Sở Sinh từng chịu ơn của Tần Vương phi, đã vì Tần Vương phi và gia quyến của nàng ta đứng ra nói vài câu cầu xin liền khiến Thánh thượng phẫn nộ. Phụ thân Cố Sở Sinh lập tức bị chém đầu. Cố Sở Sinh vừa mới chân ướt chân ráo vào triều đình cũng bị liên lụy, bị giáng chức tới biên thùy, đường đường từ một Hàn Lâm học sĩ giáng xuống thành quan Huyện lệnh cửu phẩm.

Nàng biết được việc này trong lòng liền nôn nóng. Đúng lúc Sở Cẩm chạy tới khóc lóc kể lể, không muốn cùng Cố Sở Sinh tới biên thùy chịu khổ. Vì thế, tỷ muội hai người bắt đầu tính toán. Trước để cho Sở Du chạy trốn theo Cố Sở Sinh, chờ khi Sở Du trốn thành công rồi, ván đã đóng thuyền. Sở gia không còn cách nào khác, đành phải để Sở Cẩm thay thế, gả tới Hầu phủ.

Sở Cẩm cũng là đích nữ, chỉ có điều  không phải Đích trưởng nữ. Không giống với Sở Du suốt ngày giơ đao múa kiếm, nàng ta luôn đi theo Tạ Vận. Ngày ngày học thơ làm văn, hơn nữa dung mạo diễm lệ, hơn nửa công tử của Hoa Kinh đều ngày đêm mơ tưởng có thể rước nàng ta về làm thê tử. Để Sở Cẩm gả qua, cùng với quan hệ hai nhà Sở - Cẩm đại khái cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì to tát.

Hai người tính toán xong cuối, liền để gã sai vặt đi báo tin cho Cố Sở Sinh trước, bảo hắn vào ngày rời đi chờ ở ngoài cửa thành. Sắp tới giờ hẹn, nàng liền lặng lẽ mà trốn ra ngoài. Kết quả là đang lúc leo tường thì bị Sở Kiến Xương vừa vặn bắt gặp.

Năm đó sau khi bị bắt lại, nàng bị phạt quỳ suốt đêm. Là Sở Cẩm thuyết phục Tạ Vận cầu xin cha đem nàng về phòng, sau đó còn lén lút thả cho nàng chạy trốn. Vì vậy mà nàng mới có cơ hội một đường thúc ngựa đuổi theo Cố Sở Sinh sớm đã rời đi.

Mà lúc này đây, Sở Du tuyệt đối sẽ không chạy, vì thế nàng quyết đoán nói với Sở Kiến Xương:

“Con không chạy, con sẽ ngoan ngoãn chờ tới ngày gả cho Vệ Thế tử!”

Sở Kiến Xương ném ánh mắt nghi ngờ về phía Sở Du, không rõ tâm tư của con gái lúc này như thế nào mà đột nhiên thay đổi, ông còn đang cân nhắc xem có phải nàng đang lừa mình không.

Nhưng mà con gái nhà mình trước nay tính tình vẫn luôn cương trực, có lừa ai cũng sẽ không lừa người trong nhà. Suy nghĩ một chút lại nhìn thấy đôi mắt sáng ngời trên gương mặt tái nhợt của nàng, ông cũng cảm thấy đau lòng, xua tay nói:

“Thôi thôi, đi nghỉ ngơi trước đi! Ngày thành thân cũng sắp đến gần rồi, đừng làm mấy cái trò vớ vẩn kia nữa! Dù sao Cố Sở Sinh cũng đã sớm rời đi rồi. Con ấy, đem cái tâm tư kia bóp chết đi là vừa.”

“Dạ.” Sở Du gật đầu, Sở Cẩm tới bên cạnh đỡ nàng dậy. Sở Du khẽ run, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng vẫn kiềm chế động tác của bản thân.

Sở Kiến Xương thấy Sở Du chỉ cúi đầu không nói, cho rằng trong lòng nàng khổ sở, đành thở dài, vỗ vỗ vai nàng nói:

“Vệ thế tử tốt hơn Cố Sở Sinh rất nhiều, con thấy rồi sẽ biết. Tình cảm đều là ở chung lâu ngày rồi nảy sinh, con đừng kháng cự nữa, cha đương nhiên sẽ không hại con!”

“Con biết.”

Sở Du gật đầu, lời nói này là lời thật lòng.

Vệ thế tử Vệ Quân cùng với toàn bộ Vệ gia đều là những bậc trượng phu kiên cường bảo vệ Quốc gia. Kẻ mưu quyền, bỡn cợt như Cố Sở Sinh làm sao có thể sánh bằng?

Nàng nghĩ sẽ cùng Vệ Quân từ từ bồi dưỡng tình cảm, những có lẽ sẽ không có cơ hội.

Sở Du nghĩ tới vận mệnh của Vệ gia đời trước, có vài phần tiếc hận.

Thấy Sở Du không có gì tinh thần, Sở Kiến Xương xua tay, để Tạ Vận cùng Sở Cẩm đỡ nàng trở về phòng.

Tạ Vận một đường đều lựa lời khuyên can. Đại khái muốn nàng sớm chết tâm với Cố Sở Sinh. Nói cho cùng thì người làm cha mẹ ai lại không hy vọng con gái mình có thể sống một đời hạnh phúc.

Sở Du không nói chuyện, chỉ lẳng lặng một bên lắng nghe.

Vị mẫu thân này tuy rằng về sau sẽ làm một chút chuyện hoang đường, cũng sẽ vì Sở Cẩm mà ít nhiều thiên vị, nhưng bà đối với nàng vẫn là thật lòng yêu thương.

Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Chỉ là chỗ dày, chỗ mỏng mà thôi.

Nàng vẫn trầm mặc. Để Sở Cẩm đỡ nàng về phòng ngủ, sau đó để hạ nhân hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu tới lúc nàng nằm trên giường, chuẩn bị ngủ.

Ngày hôm nay phát sinh quá nhiều sự tình, nàng muốn nghỉ ngơi một chút, lấy lại tinh thần. Sau đó suy nghĩ một chút về con đường ngày sau sẽ đi.

Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng, con đường nàng chọn sẽ là ở bên Cố Sở Sinh cả đời. Nhưng giờ đột nhiên lại xuất hiện một con đường mới, nàng có chút bất ngờ, lại có chút bối rối, nàng thật không biết phải làm sao cho phải.

Vừa mới chợp mắt được một lát, nàng liền nghe thấy giọng nói của Sở Cẩm.

Sở Cẩm bưng thuốc đi vào, cho hạ nhân lui xuống. Nàng ta để chén thuốc xuống, tới mép giường ngồi xuống, ôn hòa nói: “Tỷ tỷ!”

Sở Du chậm rãi mở mắt, thấy vẻ mặt lo lắng của Sở Cẩm: "Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?"

Vẻ mặt đó không giống giả bộ, Sở Du có chút mềm lòng, nhịn không được suy tư, có lẽ Sở Cẩm mười lăm tuổi của năm đó đối với người tỷ tỷ này vẫn có phần dịu dàng.

Thấy Sở Du không đáp lời, Sở Cẩm đến gần nàng, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, Cố đại ca sai người chuyển lời tới, nói huynh ấy sẽ chờ tỷ.”

Sở Du nghe được lời này,ngẩng đầu nhìn Sở Cẩm bằng ánh mắt hoài nghi.

Cố Sở Sinh chờ nàng? Thế mà Cố Sở Sinh lại chờ nàng?

Không có khả năng!

Năm đó Cố Sở Sinh căn bản là không thèm để ý đến nàng. Thậm chí sau khi nhận được thư, hắn còn thúc ngựa rời khỏi Hoa Kinh trước nửa ngày. Làm thế nào lại có thể vẫn đang chờ nàng?

Đã xảy ra sai xót gì rồi sao?

Nàng nhìn chằm chằm Sở Cẩm, sau khi suy nghĩ một lát, liền hiểu ra.

Cố Sở Sinh không có khả năng sẽ nói như vậy! Là Sở Cẩm cố ý! Cố ý gieo giắt hy vọng cho nàng để nàng mau chóng rời đi. Khi đó bản thân nàng ta có thể đường đường chính chính ngồi lên vị trí Thế tử phi của Trấn quốc Hầu phủ.

Đời trước nàng ta không nói như vậy. Bởi vì không cần Sở Cẩm cho nàng hy vọng nàng cũng lựa chọn rời đi không hề quay đầu lại dù chủ một lần.

Nhưng đời này nàng đã thẳng thắn bày tỏ với Sở Kiến Xương nàng muốn gả tới Vệ phủ.

Sở Du muốn cười! Quả nhiên từ trước tới nay người muội muội này của nàng luôn đặt lợi ích của bản thân nàng ta lên trước tiên.

Ý cười đã đến bên môi, nhưng nàng kìm xuống, giảbộ nghiêm mặt, nhíu mày nói: “ Sau này trước mặt tỷ đừng nói những lời như vậy nữa!”

“Tỷ tỷ?”

Sở Cẩm có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn. Sở Du bình đạm nói:

“Tỷ đã suy nghĩ cẩn thận lại, hôn sự của tỷ và Trấn quốc Hầu phủ thánh thượng ban hôn. Nếu tỷ đào hôn, như vậy sợ rằng Vệ gia sẽ nghĩ Sở gia không cho họ mặt mũi. Tuy Thánh thượng không nói gì, nhưng dù sao cũng là làm trái Thánh lệnh, phạm tội khi quân. Hơn nữa chắc chắn trong lòng Vệ gia ít nhiều sẽ có oán hận.”

Chuyện ngày sau Sở gia suy tàn, cùng với chuyện này đương nhiên không thể không có quan hệ.

Tuy rằng không lâu sau trai tráng Vệ gia đều tử trận nơi sa trường, nhưng vẫn để lại được một Vệ Uẩn Sát Thần.

Thiếu niên kia mười bốn tuổi đã tung hoành sa trường, mười sáu tuổi tiêu diệt toàn quân Bắc Địch báo thù cho phụ thân và các huynh trưởng.

Sau này trong triều đình cơ hồ chính là thiên hạ của Cố văn Vệ võ. Vệ Uẩn là người ân oán phân minh, có thù tất báo. Năm đó người đối tốt với hắn hắn sẽ dũng tuyền tương báo(3). Mà những kẻ đối xử tồi tệ với hắn, hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua. 

(3)”dũng tuyền tương báo”  nguyên văn từ câu “Thụ nhân điểm thủy chi ân, đương dũng tuyền dĩ báo” ý nói nhận ơn chỉ bằng một giọt nước, đền đáo lại bằng cả dòng suối.

Sở gia thay mận đổi đào, để Sở Cẩm thay thế gả cho Vệ Quân. Khi Vệ gia xảy ra chuyện lại vô tình vô nghĩa mà bỏ đi, hơn nữa trước lúc đi còn bỏ đá xuống giếng, nói những lời khó nghe khiến lão nhân gia tức giận tới bệnh nặng. Những việc này Vệ Uẩn đều ghi nhớ vào lòng. Sau này, khi hắn bình bộ thanh vân(4), nợ cũ này chẳng phải đều tính hết lên đầu Sở Kiến Xương sao?

(4)”Bình bộ thanh vân” ý nói một bước lên trời, một bước lên mây.
Ta cũng có chút thắc mắc, Vệ tiểu ca là một bước sao? Chao ôi! Người ta phải đánh đổi bao nhiêu đó.

Nếu không phải Cố Sở Sinh còn có chút quan tâm tới Sở gia thì làm sao Sở Kiến Xương có thể an an ổn ổn mà cáo lão hồi hương?

Nhớ tới thủ đoạn của Vệ Uẩn, Sở Du không nhịn được mà sợ hãi trong lòng. Nàng dùng tay trái đè lại tay phải của mình, giương mắt nhìn về phía Sở Cẩm, giọng nói mang đầy sầu muộn:

“Muội muội, chúng ta không nên vì hạnh phúc của chính mình mà ích kỷ bỏ mặc gia tộc không màng.”

Sở Cẩm bị những lời nói cứng rắn của Sở Du làm cho nghẹn, sau nửa ngày mới cười cười nói:

“Tỷ tỷ nói phải! A Cẩm chỉ nghĩ, đây là hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ, dùng hạnh phúc cả đời của tỷ để đổi lấy sự bình an của gia tộc, A Cẩm vẫn thực sự cảm thấy đau lòng thay tỷ. Nếu muội có thể thay tỷ đi chịu khổ cực, A Cẩm cũng vui vẻ mà bằng lòng, quyết không có nửa câu oán hận!”

Gả tới Vệ gia gọi là chịu khổ?

Ai lại không biết hiện giờ Vệ gia đang được hưởng Thánh sủng, như mặt trời giữ trưa. Vệ gia từ khi khai quốc tới nay nhiều thế hệ đều là trung anh hào kiệt, tam công tứ hầu, nhà cao cửa rộng, gia giáo nghiệm ngặt. Mỗi một người sinh ra trong Vệ gia đều là chi lan ngọc thụ(5), cho dù Vệ Thế tử không phải ưu tú nhất cũng tuyệt đối không để Sở Cẩm chịu khổ.

(5)"Chi lan ngọc thụ" ý chỉ con em ưu tú.  Hựa! Trong đó không bao gồm ta. Ta buồn!

Suy cho cùng, trong cuộc hôn nhân này vẫn là nói Sở gia trèo cao đi!

Để thuyết phục nàng, lời lẽ như thế nào Sở Cẩm cũng dám nói ra được!

Nghe được Sở Cẩm nói vậy,lại nghĩ tới kết cục không lâu sau của Vệ gia, trong lòng Sở Du không vui, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc nói:

“Vệ gia nhiều đời trung liệt, vì quốc gia mà đầu rơi máu chảy, hi sinh thân mình, được gả vào Vệ gia là phúc phận của ta. Chẳng qua trước đây là do không chịu suy xét lại bị tình cảm che mờ mắt. Nhưng hiện giờ thì tốt rồi! Ta đã tỉnh ngộ, muội không cần nói những lời lẽ như vậy trước mặt ta nữa. Nếu như còn có lần sau thì đừng trách ta không màng tình nghĩa tỷ muội.”

Sở Cẩm bị Sở Du làm cho á khẩu, không nói nên lời. Nhìn bộ dáng chính trực của nàng trước mặt, Sở Cẩm quả thực muốn nhắc nhở nàng  một chút, tối hôm qua chính nàng còn cùng nàng ta mưu tính bỏ trốn như thế nào.

Nhưng trong lòng vẫn biết rõ uy lực dũng mãnh của vị tỷ tỷ này, tuy rằng tâm tư có chút đơn giản nhưng lại rất quyết đoán, một khi đã quyết định thì khó có thể thay đổi. Nếu cứ nói tới nói lui, lại xảy ra tranh chấp, đến lúc đó nếu như mà tỷ tỷ thực sự ra tay thì không phải mình lãnh đủ sao?

Vì thế Sở Cẩm gian nan cười cười nói:

“Tỷ tỷ có thể nghĩ thông suốt như vậy thì thật là tốt quá rồi! Muội thấy tỷ cũng đã mệt mỏi, thuốc muội để ở đây. Muội muội xin lui ra ngoài trước.

Sở Du gật đầu, nhắm mắt lại, không hề đáp lời.

Sở Cẩm cung kính lui ra ngoài, đi đến đình viện, đồng tử liền ánh lên tia sự lãnh cảm.

Nàng siết chặt bàn tay.

Hiện giờ Sở Du đã không còn chịu bỏ trốn, chẳng lẽ mình thực sự phải gả cho Cố Sở Sinh sao?

Không được, tuyệt không thể được! Không thể để bản thân gả cho Cố Sở Sinh.

Nếu không thể làm Thế tử phi thì tuyệt đối cũng không thể đi theo Cố Sở Sinh tới biên thùy được. Cho dù sau này hắn có thể từ Huyện lệnh cửu phẩm mà thăng chức trở về Hoa Kinh thì sao chứ? Tuổi xuân tươi đẹp của nàng không phải cũng đã phải chôn vùi nơi biên thùy giá lạnh kia xong rồi sao?

Sở Cẩm âm thầm tính toán trong lòng.

Mà lúc này, Cố Sở Sinh lẳng lặng đọc công báo(6) trong xe ngựa đang dừng ở cửa thành.

(6)”Công báo” : thông báo, bản tin. Một loại văn kiện cho triều đình/ chính phủ ban hành. Nội dung gồm đầy đủ các văn kiện của triều đồng/Chính phủ, các đạo Luật.

Hắn đang bị nhiễm phòng hàn, vừa xem vừa nhẹ ho khan.

Phụ thân qua đời, hắn bị liên lụy giáng chức. Từ một thiên chi kiêu tử(7) đột ngột lại rơi vào cảnh khốn cùng, mọi người đều cho rằng bộ dáng của hắn sẽ vô cùng luống cuống, nhưng lại không thể ngờ hắn vẫn thong thong, tự tại khác xa người thường.

(7) "Thiên chi kiêu tử" hình như ta giải thích rồi! Ý nói con cương của trời.

Hắn tựa hồ như đang lặng lẽ chờ ai đó, không chút hoang mang. Giống như hắn biết trước người đó chắc chắn sẽ đến, vấn đề chỉ là thời gian nhanh hay chậm mà thôi.

Quan binh bên cạnh đã không kiên nhẫn nói: “Cố công tử, cần phải đi rồi!”

Cố Sở Sinh giương mắt nhìn về phía  cửa thành một cái, lại liếc qua ném cho gã sai vặt một ánh mắt.

Gã sai vặt vội tiến lên, dúi cho quan binh một lượng bạc, cười làm lành: “Đại nhân, chờ một lát nữa thôi ạ, rất nhanh liền rời đi.”

“Muộn nhất là đến lúc mặt trời lặn thôi đó.” Quan binh nhíu mày:

“Không thể kéo dài thêm được nữa đâu!”

Nghe được lời này, Cố Sở Sinh nhíu mày.

Mặt trời lặn……

Hắn hồi tưởng lại thời gian đời trước Sở Du đuổi theo hắn. Hắn hẳn là có thể chờ được.

Nghĩ đến cái tên này, hắn có chút thống khổ nhắm hai mắt lại.

Người ngoài đều cho rằng đối mặt với tình cảnh sa sút này của gia tộc, hắn không chút nào hoang mang. Kỳ thật hoàn toàn không phải như vậy!

Đời trước, khi đó hắn vẫn còn thiếu niên đối mặt với hoàn cảnh như thế này thực sự hắn vô cùng hoảng loạn. Là cô nương kia cưỡi ngựa mà đuổi tới, trong đếm mưa dùng kiếm vén màn xe, cao giọng nói với hắn:

“Chàng đừng sợ, ta tới đưa chàng.”

Chính nàng đã cho hắn dũng khí.

Khi niên thiếu không thể nhìn rõ nội tâm mông lung, chỉ biết rằng chính mình không thích người nàng đầy mồ hôi bẩn thỉu, không vui khi thấy này phóng khoáng, cảm thấy chán ghét khi nàng trò chuyện vui vẻ với binh sĩ.

Nàng truy đuổi, hắn tránh né. Hắn vẫn luôn cho rằng người trong lòng mình phải luôn là cô nương thanh thuần, tinh khiết, trong trắng không tì vết như Sở Cẩm vậy.

Cho đến khi nàng chết trước mặt hắn.

Khi nghĩ tới giây phút ấy, Cố Sở Sinh cảm thấy trái tim như bị sai đó siết chặt, vô cùng đau đớn. Hắn nhắm mắt lại, khẽ khàng hô hấp để tâm trạng bình tĩnh lại.

Khi Sở Du chết, tình yêu của hắn dành cho nàng mới bắt đầu.

Sau khi chết mới biết, không có người cưỡi ngựa đội mưa đưa tiễn mới có bao nhiêu gian nan. Chợt nhận ra rằng hắn năm đó chán ghét nàng, thực chất là ghen tỵ, là hắn sợ hãi đối với thứ tình cảm không biết gọi tên đó, lác sự bài xích đối với cảm xúc ngượng ngùng của thiếu niên.

Thời gian sau khi nàng chết càng lâu, càng dài thì tình cảm hắn đối với nàng càng sâu, càng đậm, càng cố chấp.

Cho đến khi hắn chết dưới kiếm của Vệ Uẩn, thời khắc đó, hắn mới cảm thấy được giải thoát.

Ngủ dậy sau một giấc, hắn mới biết hia ra chính mình đã được trở về năm mười bảy tuổi. Hắn mừng rỡ như  người điên.

Thật tốt!

Hắn mở mắt ra, khóe mắt khẽ cong cong.

Hắn lại có thể sẽ nhìn thấy một Sở Di sống sờ sờ đứng trước mặt mình.

Lúc này đây……

Hắn nhất định sẽ đối với nàng thật tốt, cùng nàng đi hết một đời.

                                           tieumedich
                                            24/09/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top