Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

(+_+)(×.×)

"Tôi." Harry do dự thật lâu, đối mặt với đôi mắt đen kiên trì nhìn mình chăm chú, hòng nhận được một đáp án, cậu chỉ biết há miệng thở dốc rồi thốt ra một âm thanh cộc lốc, sau đó...cũng chẳng có sau đó nữa.

Snape tỏ vẻ nghi hoặc, hối thúc Harry đưa ra câu trả lời.

Harry chỉ có thể căng đầu suy nghĩ làm sao để đáp lại, trán cậu hơi nhói lên, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc hạ sốt đã khiến cậu chóng mặt. "Tôi nghe người khác nói." Cậu nghẹn ra được một câu, mặt đỏ bừng, lập tức ngậm chặt miệng.

Nói càng nhiều thì càng sai nhiều, điều này cậu vẫn biết, cậu cũng biết bản thân có đầy điểm đáng ngờ.

Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt lóe trong đầu, Harry quyết định đem hết thảy mọi chuyện đều đổ cho James, dù sao Snape chắc chắn sẽ không tìm James để kiểm chứng - bọn họ là tử địch, lập trường trái ngược.

Nghĩ vậy, tầm mắt của Harry dừng lại trên cánh tay trái của Snape, tuy rằng nơi đó đã được tay áo che đậy, nhưng cậu tin rằng hôm qua mình đã thấy - gã đã chọn con đường kia.

Cậu cũng không xác định được khoảng thời gian tên già chết tiệt kia làm việc cho Hội Phượng Hoàng là khi nào, nếu gã vẫn chưa đầu quân cho Dumbledore thì cậu phải làm gì bây giờ? Lúc này, tâm trạng của Harry rối bời, cảm thấy mông lung không biết đi đâu về đâu.

"Ta có thể may mắn biết được người đó là ai qua lời cậu nói sao?" Snape hỏi.

Cậu rành quá mà!

"James Potter." Định nói ra đáp án được chuẩn bị tốt thì Harry lại thêm một câu. "Tôi cùng tên đó không thân thiết gì đâu, thật sự không thân chút nào!"

Ôi Merlin! Tiếp tục hỏi nữa thì sẽ bị vạch trần mất! Cậu nào biết chuyện của James! Cho nên làm ơn đừng hỏi nữa!

Snape cũng không quá bất ngờ khi Daniel quen biết James, rốt cuộc chỉ gương mặt này thôi đã chứng minh hết thảy - điều khiến gã ngạc nhiên là cậu ta sẽ đề cập đến việc mâu thuẫn với James, gã đã tưởng rằng quan hệ giữa hai người họ rất tốt.

Chà, đương nhiên, con nai đực ngu ngốc kia luôn tự coi bản thân ưu việt hơn người, lại thêm các loại tâng bốc, Snape hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh con nai ngốc mồm miệng ba hoa khoác lác như thế nào, nhưng ngược lại Daniel chẳng hề lộ ra sự khinh miệt cùng địch ý khiến gã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Hơn nữa, cậu ta còn mặc quần áo mùa hè ở Lễ Giáng Sinh, chẳng lẽ cuộc sống thường ngày của cậu rất túng quẫn? Có thể xảy ra chuyện gì mới khiến cho một Potter khốn khó đến nhường này?

"Cậu là một Potter?" Snape muốn xác nhận lại việc này, nhờ đó càng thêm khẳng định giả thiết gã đưa ra.

"Xem là vậy đi." Harry do dự gật đầu.

Cậu không kịp thay đổi bề ngoài, nên cậu hiện tại chính là họ hàng xa của tộc Potter, dù sao Snape cũng không tìm James để chứng minh - gã cũng đâu biết tộc Potter thật sự có một người bà con xa như cậu đây?

Harry túm chặt thảm lông vào người, bất ngờ mũi cậu giật giật, hắt xì một phát.

Sau đó cậu đáng thương nhìn Snape, cậu chỉ hy vọng gã ngậm cái miệng lúc nào cũng xỉa xói bới móc đến tận cùng vấn đề lại, với chỉ số thông minh của mình, cậu chắc chắn không đấu nổi gã thanh niên có IQ cao đến biến thái trước mặt.

"Xem là vậy?" Snape bắt lấy trọng điểm.

Vì sao lại do dự khi đề cập đến dòng họ của bản thân? Mà theo những gì gã quan sát, điều kiện sinh hoạt của Daniel không mấy khả quan, thậm chí một chiếc áo bông cậu cũng không có, đứng trên bậc thang của bệnh viện St. Mungo dưới trời tuyết chờ người đi ra để hỏi thăm xem có ai quen biết Bậc Thầy Ma Dược - cậu ta còn không dám bước vào trong bệnh viện, có lẽ là sợ bị ai đó nhận ra. Gỉa sử điều cậu ta nói là sự thật, cậu và con nai đực ngu si kia có quan hệ không tốt, mức độ này cũng phải dưới âm luôn đi, đến mức cậu ta phải tránh mặt để không bị Potter phát hiện.

"Đúng vậy, họ của tôi là Potter!" Harry sửa miệng, cậu hạ quyết tâm, "Tôi là Daniel Potter."

Snape nhìn kỹ mặt Harry, biết rằng cậu không nói sai tên dòng họ - nói dối cũng không được chỗ tốt nào.

Gã biết thủ đoạn của James đối với người mình ghét, mà Daniel trông mềm mại thế kia, cực kỳ dễ dàng bị bắt nạt.

Snape không khỏi nhớ lại ký ức tối qua, gã nắm lấy đôi tay của cậu, tỉ mỉ săn sóc, cứ thế gã dễ dàng đè Daniel xuống giường, gã giày vò cơ thể cậu, tùy ý muốn làm gì thì làm, sức chống cự của chàng trai trẻ quá yếu ớt, cậu nức nở như một con mèo nhỏ sinh bệnh.

Daniel khóc cả một đêm, tới cuối cùng hai mắt đỏ ửng, bị lăn lộn đến mức ngất đi.

Một "bữa ăn" hoàn mỹ ngoài mong đợi, thật sự không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết được qua trình tuyệt diệu kia.

 Snape dừng trên gương mặt cũng không phải hoàn toàn giống Potter, sau đó khép hờ hai mắt.

"Cậu đang tìm Bậc Thầy Ma Dược?" gã lại hỏi, tiếp tục đánh giá Harry, không vì cậu đáng thương mà buông tha cho cậu.

Harry gật đầu, cậu xoa nắn chăn lông trên tay, người rút sâu vào ghế. "Có thể cho tôi một tách trà không?"

Dù cơn sốt đã hạ xuống, nhưng cổ họng của cậu vẫn như bị thiêu đốt! Qủa nhiên Snape đang tra khảo cậu - đãi ngộ của cậu thật sự quá kém!

Snape chỉ có thể vào nhà bếp nấu nước, hoành thành yêu cầu của tên Potter hay đòi hỏi nhiều điều, là một người Anh truyền thống trà uống hàng ngày chính là nhu yếu phẩm cần thiết giá rẻ nhất.

Rất nhanh, gã quay trở lại với một bình trà nóng, rồi châm một ly trà đưa cho Harry.

"Nhìn qua trông cậu không giống có bệnh - chẳng lẽ là cha mẹ của cậu?" Snape tiếp tục hỏi.

"Tôi không có cha mẹ, bọn họ..." Harry hít sâu, rồi ngừng, suy nghĩ một hồi cậu quyết định thành thật.

"Là vì giáo sư của tôi, ông ấy bị bệnh." Cậu ngẩn người đáp.

"Xem ra ông ấy đối với cậu rất tốt." Snape nhìn Harry chằm chằm.

"Vâng, vì tôi ông ấy mới... ông ấy luôn luôn bảo vệ tôi." Harry cúi đầu, ngón tay vuốt ve chén trà, sau đó cậu ngước lên nhìn Snape.

"Tôi thà rằng người đang bị giày vò là tôi."

Snape khó chịu thầm bĩu môi, giống như đồ vật của gã bị trộm đi vậy, mà tên trộm kia gã cũng không biết là ai.

"Cho nên anh có thể giúp tôi được không? Tôi nhất định sẽ báo đáp anh!" Harry vội vàng nói, thậm chí cậu kéo lại cổ tay áo của Snape.

"Nhưng ta không phải là Bậc Thầy Ma Dược." Snape lạnh nhạt nói, gã liếc mắt đánh giá Harry.

"Chẳng lẽ James Potter cho rằng ta sẽ nhanh chóng trở thành Bậc Thầy Ma Dược sao? Chà, thật sự không ngờ hắn lại đề cao ta đến vậy."

Tay Harry cứng đờ, da đầu tê dại đối mặt với ánh mắt mỉa mai kia, cậu tìm cớ phủ đầu.

"Tôi tin anh sẽ trở thành Bậc Thầy Ma Dược, sẽ sớm thôi, anh rất có tài năng trong lĩnh vực này!"

Tiêu rồi, cái tên này vậy mà chưa trở thành Bậc Thầy Ma Dược! Cậu không chọc cho Snape tức lên đi?

Harry lại nhìn Snape, nhiều năm đối chọi gay gắt, cậu cảm thấy Snape vẫn chưa tức giận, nhưng cũng chả khác gì mấy.

Mặt Harry nhăn nhó, hiện tại cậu lại cảm thấy giữa hai đùi cực kỳ khó chịu, đêm qua cậu còn chảy nước - mọi chuyện đều là Snape sai!  Ấy thế mà cậu cứ phải cẩn thận từng li từng tí đối đãi với Snape?

Nghĩ đến mấy cảnh tượng đó khiến Harry tức giận trừng mắt kẻ đầu sỏ gây tội.

"Cậu lại làm sao vậy?" Snape nhíu mày, gã nghĩ nên tạm thời dừng nghiên cứu cậu ta, lúc này gã đã biết rõ mục đích của Daniel, quan hệ giữa cậu và con nai ngốc kia có kém đến thế hay không thì còn phải quan sát thêm.

Nếu bọn họ muốn cài người vào nhà gã để thu thập tin tức thì đã định trước sẽ thất bại, trong căn nhà này cũng không có cái gì giá trị.

"Tôi muốn tắm rửa." Harry hớp một ngụm trà nóng, nhỏ giọng nói.

Snape nhìn Harry, bỗng nhiên gã cũng nhớ lại cảnh tượng đêm qua, đúng thật cần được tẩy rửa sạch sẽ.

"Ta biết." Mặt gã đanh lại, đem những vấn đề còn nghi hoặc trong đầu gạt sang một bên, vươn tay về phía Harry.

"Vâng?" Harry hoang mang nhìn bàn tay đang đưa ra.

"Lại đây." Mặt Snape không cảm xúc.

Sau đó gã kéo Harry lên, duỗi tay ôm lấy eo cậu, gã có cảm giác như dùng chăn lông quấn quanh thân vậy, ôm một vật lớn toàn thân phát nhiệt đi lên lầu.

Tắm rửa thôi mà - chuyện này dễ dàng thực hiện!







































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top