Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Hôn môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Hôn môi
Tác giả: Tử Thanh Du
Edit: Hàn Sai Sai

Bạch Duyên Đình hôm nay tâm tình thực không tồi, dọc theo đường đi đều cười khanh khách, đem cô đưa đến phòng nhiếp ảnh, Trình Khanh Khanh khi đi tới cửa thì quay đầu nhìn xe anh còn ngừng ở nơi đó, cách cửa sổ pha lê, cô vẫn có thể nhìn thấy anh treo ý cười ở khóe miệng vứt đi không được.

Trình Khanh Khanh quay đầu, cũng cầm lòng không đậu cười cười, cô thật hy vọng về sau mỗi ngày đều có thể làm Bạch tiên sinh cao hứng như vậy.

Buổi chiều thời điểm phòng làm việc có một buổi chụp hình, là buổi chụp ảnh tuyên truyền của Phi Thiên, Andy hy vọng cô có thể đi theo học hỏi nên kêu cô cùng đến xem. Trình Khanh Khanh cùng Andy cùng nhau tiến vào studio, buổi chụp ảnh đã bắt đầu, Andy cho cô đứng một bên quan sát, nhỏ giọng giới thiệu cho cô: "Vị này chính là Chủ tịch Phi Thiên."

Trình Khanh Khanh nhìn thấy người này đáy lòng lại là trầm xuống, thật không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể đụng mặt Mạch Gia Hân.

Mạch Gia Hân tựa hồ ý thức được bị người khác nhìn chăm chú, quay đầu nhìn qua, Andy thấy thế liền vội vội mang theo Trình Khanh Khanh qua đi cùng cô chào hỏi: "Mạch tổng ngài hảo, vị này chính là Bạch thái thái, ngài cùng Bạch tiên sinh quen biết, chắc ngài cũng biết đến."

Mạch Gia Hân đạm mạc liếc nhìn Trình Khanh Khanh, ánh mắt mang theo mấy phần coi khinh, dáng vẻ cao cao taị thượng không đặt cô vào mắt.

Trình Khanh Khanh bị ánh mắt này làm không thoải mái, bất quá vẫn là lễ tiết chu đáo vươn tay tới: "Mạch tổng hảo, không nghĩ tới lại có thể gặp mặt ở đây."

Mạch Gia Hân nhưng thật ra cũng không có quá lạnh nhạt, hơi miễn cưỡng vươn tay tới cùng cô cầm, tươi cười cùng mang theo mấy phần châm chọc: "Đúng vậy, chúng ta thật đúng là đi nơi nào đều có thể nhìn thấy đâu."

Trình Khanh Khanh lại chỉ là cười cười, không nói tiếp.

Andy nhìn ra hai người có điểm không thích hợp, lại cũng không có lắm miệng dò hỏi, xoay đề tài, kiên nhẫn cùng cô giảng giải quá trình chụp ảnh.

Sau khi chụp ảnh xong, Trình Khanh Khanh đang muốn đi theo Andy rời đi, mới vừa đi tới cửa lại nghe đến Mạch Gia Hân buồn bã nói: "Tôi có mấy câu muốn nói cùng Trình tiểu thư ."

Trình Khanh Khanh mày nhăn lại, Andy thấy thế lại có chút khó xử, hai người này cô đều là không đắc tội nổi.

Trình Khanh Khanh nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Được."

Andy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiếp nhiếp ảnh gia cùng các nhân viên rời đi, thực mau trong studio chỉ còn hai người. Mạch Gia Hân đôi tay ôm cánh tay, dẫm giày cao gót chậm rì rì đi đến cô trước mặt, hơi hếch cằm: "Nghe nói cô ở đây học chụp ảnh?"

"Đúng vậy."

Mạch Gia Hân đem cô từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá một cái, trong giọng nói lộ ra khinh thường: "Nhiếp ảnh cũng không thích hợp với cô, tôi khuyên cô vẫn là đừng học, mặc dù không có mất trí nhớ, cô chụp ảnh cũng chẳng đáng chú ý, huống chi cô hiện tại còn cái gì đều không nhớ rõ, muốn chậm rãi học lại, cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian. Cô hiện tại là bởi vì dựa vào Bạch Duyên Đình cho nên có thể muốn làm gì thì làm, chính là cô có nghĩ tới hay không nếu có một ngày Bạch Duyên Đình không quan tâm cô, cô lấy cái gì tự mình tồn tại? Nữ nhân a, nên độc lập một chút, tôi khuyên cô vẫn là an phận thủ thường một ít, hảo hảo làm việc đứng đắn, không cần giống con sâu gạo, cái gì cũng đều dựa vào Duyên Đình, làm một người vợ cô không nên nghĩ có được gì từ hắn mà nên nghĩ làm thế nào giúp đỡ hắn."

Trình Khanh Khanh mày nhăn lại, cô biết, Mạch Gia Hân nói như vậy chính là muốn cô không được thoải mái, trả thù lại việc hôm trước.
Tùy ý giẫm đạp lý tưởng người khác, đại khái chính cách khiến người khác không thoải mái nhất.

Trình Khanh Khanh thực mau thu thập tốt tâm tình, cười khanh khách nhìn cô nói: "Cảm ơn Mạch tổng nhắc nhở, bất quá, ông xã của tôi có năng lực cho tôi muốn làm gì thì làm, tôi tại sao lại không làm chứ? Nói cách khác, nếu có người có thể che chở Mạch tổng thì bây giờ Mạch tổng cũng không vất vả, không phải sao?"

Mạch Gia Hân không nói chuyện, chỉ là nhìn cô ánh mắt càng ngày càng lạnh, nghĩ đến lời này cũng đâm vào cô không nhẹ, Trình Khanh Khanh cũng không nghĩ lại tiếp tục cùng cô đấu võ mồm, hướng cửa lớn đi ra ngoài.

Mới vừa tới cửa rồi lại nghe được cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng: "Nhanh mồm dẻo miệng có ích lợi gì?"

Trình Khanh Khanh thật sự không nghĩ cùng cô nhiều lời, làm bộ không nghe được, trực tiếp xoay người rời đi, mới vừa đi qua hành lang, đến ngã rẽ lại nhìn thấy Bạch Duyên Đình cùng Andy đang đứng ở trong đại sảnh nói chuyện, thấy cô tới, Bạch Duyên Đình vội vàng hướng cô cười vẫy vẫy tay, Trình Khanh Khanh cũng cười đáp lại anh.

"Anh như thế nào lại đến đây?"

"Tới đón em." Hắn nói chuyện thanh âm cực kỳ ôn nhu.

"Nếu Bạch thái thái tới, tôi đây liền đi trước." Andy nói xong liền hướng Khanh Khanh vẫy vẫy tay: "Ngày mai gặp."

Sau khi tạm biệt Andy, Trình Khanh Khanh cùng Bạch Duyên Đình cũng tính rời đi, đang muốn xoay người, lại thấy Mạch Gia Hân vừa lúc từ hành lang bên kia đi ra, nhìn thấy hai người đang muốn rời đi, vội vàng ra tiếng gọi lại: "Duyên Đình!"

Bạch Duyên Đình bước chân một đốn, Trình Khanh Khanh cau mày, quay đầu vừa thấy, Mạch Gia Hân cũng đã đi đến trước mặt.

Cô còn tưởng rằng nữ cường nhân như Mạch Gia Hân khi tươi cười sẽ giữ lại ba phần tôn nghiêm, lại không nghĩ khi đối mặt với Bạch Duyên Đình lại cười đến nhu mì xinh đẹp như vậy.

"Thật không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây."

Bất đồng với sự nhiệt tình của Mạch Gia Hân, Bạch Duyên Đình lại cực kỳ xa cách, hơn nữa thời điểm Mạch Gia Hân đến gần, anh theo bản năng lùi lại một ít, bảo trì khoảng cach với cô ta.

" Tôi tới đón bà xã, cô thì sao?" khi nói chuyện ngữ khí cũng mang theo khách khí.

"Công ty tôi có buổi chụp hình ở đây."

Bạch Duyên Đình gật gật đầu, đang muốn từ biệt, Mạch Gia Hân lại nói: "Lần trước, em cùng anh đang bàn đến dự án kia..."

"Mạch tiểu thư!" Bạch Duyên Đình ra tiếng đánh gãy: "Hiện tại là thời gian cá nhân của tôi, về việc của công ty, chờ thời điểm tôi làm việc lại nói, tạm biệt!"

Cũng mặc kệ Mạch Gia Hân kia, ném xuống những lời này hắn liền mang theo Trình Khanh Khanh rời đi.

Nói thật ra, tuy rằng Trình Khanh Khanh cùng Mạch Gia Hân vừa mới đấu võ mồm nói được đúng lý hợp tình, chính là cẩn thận giữ gìn hình tượng, Mạch Gia Hân nói cũng là có vài phần đạo lý, cô hiện tại đã không còn trẻ, muốn học lại từ đầu không biết mất bao lâu mới có thể thành thạo, bất quá đánh gãy mặt mũi Bạch Duyên Đình.

Thời điểm cô là Hạ Tình chính là làm kinh doanh, công việc của Bạch Duyên Đình cũng có liên quan đến kinh doanh đối với hiểu biết của cô cũng có chút quan hệ, như vậy còn có thể giúp hắn một tay?

Kỳ thật Bạch Duyên Đình từ lúc cô lên xe liền nhận thấy được cô tâm sự nặng nề, hắn không biết Mạch Gia Hân đến tột cùng đã nói gì với cô, trong lòng tràn ngập lo lắng. Xe đã đi được một đoạn mà sắc mặt cô vẫn không tốt lên, hắn liền nhịn không được nói: "Làm sao vậy?"

Trình Khanh Khanh thở dài: "Tôi không biết tôi có nên tiếp tục học nhiếp ảnh hay không, tôi cảm thấy tôi đi học nhiếp ảnh không chỉ có không giúp được anh, còn cho tăng thêm gánh nặng, huống chi tôi không biết mình có học tốt hay không."

Nguyên lai cô lo lắng chính là việc này, Bạch Duyên Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem xe đánh sang bên đường dừng lại, mặt mang ý cười nhìn cô, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Khanh Khanh, em phải biết rằng, chỉ cần em cùng các con sống vui vẻ là việc giúp tôi tốt nhất, tôi vì cái gì mà nổ lực, chính là hy vọng em cùng bọn nhỏ sống tự do thoải mái, bên tôi sống hạnh phúc, nếu việc em muốn làm mà tôi cùng không giúp được thì người chồng như tôi có ý nghĩa gì?"

Trình Khanh Khanh ngơ ngẩn nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Em phải tin tưởng chính mình, mặc kệ làm chuyện gì em đều phải tin tưởng em có thể làm tốt, hơn nữa làm không tốt, không phải còn có tôi ở đây sao?

Em chỉ cần suy xét con đường phía trước nên đi như thế nào, đường lui của em có tôi phụ trách."

Có lẽ ngữ khí anh quá mức kiên định, có lẽ là năng lực anh quá cường, tóm lại nghe xong lời này của anh, sự hoài nghi trong lòng Trình Khanh Khanh thành mây khói, trong lúc nhất thời được anh cổ vũ, nội tâm hình như có cảm xúc mãnh liệt mênh mông, có rất nhiều lời muốn nói, chính là xuất khẩu lại chỉ là đồng dạng kiên định một câu: "Được."

Về đến nhà ăn cơm xong, Bạch Duyên Đình dọn một ít hoa cỏ giả đi đến hậu viện, lại đón hài tử lại đây vẻ mặt nghiêm túc hướng bọn chúng nói: "Các con đợi ở hậu viện làm người mẫu nhí, giúp mẹ luyện tập chụp ảnh?"

Hai cái tiểu đoàn tử đều thật mạnh gật đầu, trăm miệng một lời nên được phá lệ vang dội: "Vâng."

Bạch Duyên Đình lại đem camera đưa cho cô, cười nói: "Từ từ chụp, về sau chúng ta mỗi ngày đều bồi em luyện tập, các con sẽ làm người mẫu, tôi giúp em đánh tạp, luyện tập nhiều một chút liền quen tay."

Anh tươi cười ôn nhu giống gió xuân ấm áp, ấm áp thổi bao lấy cô, liền tâm cũng được anh sưởi cho ấm áp, vốn là chuyện của cô, anh lại so với cô còn muốn tích cực hơn, cổ vũ cho cô, bồi cô luyện tập, làm hậu thuẫn kiên cố nhất của cô, giờ khắc này Trình Khanh Khanh thật sự muốn khóc.

Thời điểm cô vẫn là Hạ Tình, thời điểm cô khổ sở nhất, thất vọng nhất vẫn luôn hy vọng có một người bên cạnh, không cần giúp đỡ cô, chỉ cần ở bên tốt xấu có thể nói với cố một câu: "Ổn không?" Nhưng mà, thế giới như vậy lạnh băng, tất cả mọi người đều vội vàng chuyện của riêng mình, áp lực xã hội, thế giới vận hành thật nhanh làm mọi người biến thành những cổ máy lạnh băng, sẽ không có người kiên nhẫn bên cô, càng sẽ không có người kiên định nói cho cô, đường lui của cô, hắn phụ trách, cũng sẽ không có người lãng phí thời gian cùng tinh lực bồi cô.

Cô hít mấy hơi thật sâu, hơi rũ đầu che dấu khác thường trên mặt, nhận camera Bạch Duyên Đình đưa qua, hồi lâu lúc sau mới bình phục cười nói: "Vâng."

Một nhà bốn người đi vào hậu viện, vào đồng cỏ lạnh lẽo, Bạch Duyên Đình không biết từ nơi nào chuyển đến mấy bồn hoa cỏ plastic nhưng thật ra hậu viện vốn đã trồng nhiều cây cảnh.

Hai cái tiểu đoàn tử ngoan ngoãn nghe cô chỉ huy, tận tâm tận lực làm trò người mẫu, mà Bạch Duyên Đình đem đạo cụ chạy tới chạy lui, không hề oán hận một câu.

Một tổ chụp ảnh chụp xong rồi, Trình Khanh Khanh chà xát tay, bằng hữu Tiểu Cảnh vội vàng chạy vào phòng lấy một kiện áo lông ra tới đưa cho cô, ngữ khí lộ ra bá đạo: "Mẹ đem quần áo mặc vào, cẩn thận sinh bệnh!"

Con trai cô quả là chàng trai ấm áp, thật đúng là ấm đến đầu quả tim cô cũng nóng lên, Trình Khanh Khanh vội vàng tiếp nhận, ngoan ngoãn cầm quần áo phủ thêm, bá đạo tiểu ấm nam lúc này mới yên tâm, hướng cô nhe răng cười, xoay thân thể nhỏ đi giúp ba ba hắn thu thập bối cảnh cùng đồ vật.

Bằng hữu Tiểu Nhã nguyên bản đang dùng lá cây chơi đùa với mấy con kiến nhỏ, giờ phút này lại lộc cộc chạy tới, vươn hai chỉ nộn nộn tay, mềm mại nói: "Mẹ ôm một cái."

Nữ nhi làm nũng với Trình Khanh Khanh đã thói quen, giờ phút này liền đem cô bế lên tới ở trên mặt cô hôn một cái, ôn nhu hỏi: "Tiểu Nhã lạnh hay không?"

Tiểu Nhã đem đôi tay gắt gao ôm cô cổ lắc đầu: "Không lạnh!" Dừng một chút lại nói: "Mẹ ôm con có cảm thấy ấm không?"

Trình Khanh Khanh hút một ngụm mùi hương trên người cô bé: "Ấm!"

"Ân, con sẽ là túi ấm của mẹ, mẹ cũng là túi ấm của con, về sau khi lạnh mẹ liền ôm con nhé."

Trình Khanh Khanh nghe được lời này quả thực tâm đều tan chảy, thật mạnh ở trên mặt cô hôn một cái: "Được, túi ấm của mẹ."

Bạch Duyên Đình thu thập xong rồi bối cảnh, đem camera lại đây lật xem ảnh chụp: "Ngô ... Chụp cũng không tệ lắm a, lại luyện tập nhiều một chút, luyện tập nhiều sẽ chụp càng tốt."

Trình Khanh Khanh quay đầu hướng anh nhìn lại, lại thấy cái trán anh đã nổi lên một tầng tinh mịn mồ hôi, anh vừa mới chạy tới chạy lui, người mệt nhất chính là anh, chính là anh vẫn không hề câu oán hận, vì cô bận lên bận xuống.

Anh cùng hai đứa nhỏ đều ấm áp, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy một lòng đều sắp bị phụ tử ba người làm tan chảy.

Bạch Duyên Đình đem camera đưa qua cho cô xem những tấm ảnh chụp thật đẹp, chính là ánh mắt Trình Khanh Khanh lại sớm bị mặt anh hấp dẫn.

Mày rậm mắt to, đĩnh mũi kiều, môi no đủ, xương hàm cong kiên nghị lộ ra vị nam nhân , quả thực soái đến làm cô ý loạn tình mê.

Cô khắc chế không được chính mình chậm rãi thò lại gần, dưới tình huống hắn không phòng bị, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một ngụm.

Thế giới dường như nháy mắt an tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top