Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Bênh vực người mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Bênh vực người mình
Tác giả: Tử Thanh Du
Edit: Hàn Sai Sai

Trình Khanh Khanh tựa hồ đoán được cô ta muốn làm gì còn chưa kịp nói chuyện cô ta liền bưng ly sữa bò còn nóng hất lên chính người mình, mặt khiêu khích cười cười, sau lại thay đồi sắc mặt kinh hoàng thất thố la lên một tiếng ngã trên mặt đất, ngay sau đó lại ôm bụng kêu thảm thiết:

"A! Có ai không? ! A! Bụng tôi, bụng của tôi!"!"

Trình Khanh Khanh: "......"

Trình Khanh Khanh thực mau phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng nhìn cô một cái: "Cô muốn làm cái gì?"

Cô ta lại không để ý tới cô, chính mình hét lớn nói:

"Người đâu, có ai không? Cứu người, cứu mạng!"

Giọng cố ta thét đến chói tay, thực mau người ở tiền viện nghe thấy thật nhanh đuổi đến, Bạch Hạo Hiên cùng Bạch Tuệ Nhiễm chạy đến trước tiên, ánh mắt Bạch Hạo Hiên dừng ở trên người Trình Khanh Khanh phức tạp ngó ngó mới đưa tay Lương San nâng dậy tới, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Lương San cả người vô lực dựa vào trên người hắn, ngữ khí "Gian nan" hướng hắn nói: "Hạo Hiên, mau đưa em đi bệnh viện, bụng em đau quá, em sợ hài tử giữ không nổi."

Bạch Hạo Hiên thần sắc căng thẳng, lại ở trên người Trình Khanh Khanh ngó ngó, rốt cuộc mạng người quan trọng, hắn cũng không do dự nhiều liền đem Lương San bế ngang bế lên hướng ra phía trước đi ra ngoài.

Toàn bộ hành trình Trình Khanh Khanh đều là ngây ngốc, giờ phút này Bạch Tuệ Nhiễm quay đầu hướng Trình Khanh Khanh nói: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Trình Khanh Khanh nhìn cô lộ ra một mạt dĩ cười bất đắc: "Nếu tớ nói với cậu, Lương San chính mình hất sữa nóng vào người để hãm hại tớ, cậu có tin không?"

Khuôn mặt Bạch Tuệ Nhiễm chậm rãi trầm xuống, bất quá là nghĩ tới: "Tớ tin!"

Câu trả lời của cô lại ngoaì dự kiến của Trình Khanh Khanh, khi đến với thế giới này, trong ký ức chỉ có Bạch Duyên Đình, cho nên trừ Bạch Duyên Đình ra cô không hề tin ai cả, ngay cả người bạn thân này cô vẫn luôn giữ khoảng cách, lại không nghĩ rằng ở khoảnh khắc người bạn thân này lại tín nhiệm cô hoàn toàn, giờ cô đã tin Bạch Tuệ Nhiễm thực sự là khuê mật của cô.

"Đi thôi, chúng tôi cũng cùng đi đến bệnh viện."

Bởi vì cô tín nhiệm mình, Trình Khanh Khanh đối cô liền hữu hảo hơn nhiều. Bạch Tuệ Nhiễm tự nhiên cảm nhận được thái độ cô biến hóa, lập tức cũng thoải mái cười: "Ngồi xe tớ đi thôi."

Thời điểm Trình Khanh Khanh cùng Bạch Tuệ Nhiễm đuổi tới phòng bệnh bệnh viện lại thấy Bạch Hạo Hiên cùng Bạch lão tiên sinh đã ở phòng bệnh, không chỉ có như thế, Trình Khanh Khanh còn phát hiện còn có Mạch Gia Hân, thời điểm cô mới tới Bạch gia cũng không có nhìn đến cô.

Bác sĩ đang cùng Bạch Hạo Hiên nói chuyện, lúc hai người bọn cô tiến vào, vừa lúc nghe được bác sĩ nói: "May mắn nhiệt độ sữa bò không cao, chỉ là làm đỏ da, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi, chỉ là cô ấy là thai phụ, ngày thường mặc kệ làm cái gì cũng nên cẩn thận một chút, lần này may là không có gì nghiêm trọng nếu không hậu quả không dám tưởng tượng."

Bạch Hạo Hiên ngưng mi gật gật đầu: "Làm phiền ngài rồi."

Sau khi bác sĩ kia rời đi bầu không khí trong phòng liền trở nên cổ quái, khuôn mặt Bạch lão tiên sinh âm trầm nhìn Trình Khanh Khanh, lại nhìn Lương San nằm trên giường đang khóc sướt mướt, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Trình Khanh Khanh còn chưa kịp trả lời, Lương San liền giành trước một bước nói: "Sự việc không liên quan Khanh Khanh, là con không cẩn thận làm đổ sữa nóng lên người, cũng là con không cẩn thận té ngã một cái, thực sự không liên quan đến Trình Khanh Khanh."

Lời này nói ra cô ta có chút run rẩy sợ hãi, âm thanh càng ngày càng thấp, ngữ khí thập phần ủy khuất, người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô ta cố ý giúp Trình Khanh Khanh "Thoát tội".

Bạch lão tiên sinh môi nhấp nhấp, sắc mặt lại âm trầm vài phần, ông quay đầu hướng Trình Khanh Khanh nhìn qua, lạnh buốt hỏi: "Khanh Khanh, việc này là sao?"

Trình Khanh Khanh nhìn người đang nằm trên giường vẻ mặt đầy ủy khuất, cô câu môi cười lạnh một tiếng: "Sữa bò là chính cô ta hắt lên người cô ta, cũng là chính cô tự té ngã, cô ta nói muốn chứng minh một chút, con không phải đối thủ cô ta, cô cũng muốn chứng minh, Bạch Hạo Hiên so với để ý tôi thì sẽ càng để ý đứa nhỏ trong bụng cô ta hơn."

Tiếng nói vừa dứt, trong phòng không khí đọng lại một ít, Lương San sắc mặt cứng đờ, bất quá chốc lát liền phục hồi tinh thần, xoa xoa nước mắt, làm ra vẻ mặt kinh ngạc nói: "Trời a! Khanh Khanh, cậu như thế nào có thể lật ngược phải trái trắng đen như vậy? Tớ đều đã không có trách cậu, đem hết thảy tổn thương ôm trên người, lại không nghĩ cậu có thể oan uổng tớ như vậy!"

Bạch Gia Hân ở một bên khoanh cánh tay xem kịch cười lạnh lên tiếng: "Khanh Khanh, lời này cô ấy nói nghe thực buồn cười, từ khi Lương San hoài thai luôn yêu thương đứa nhỏ này chúng tôi sao không nhìn ra được, cô nói cô ấy dùng đứa nhỏ trong bụng thử lòng Bạch Hạo Nhiên để chứng minh loại vấn đề nhàm chán này sao, lại cố dùng sữa nóng giội chính mình có phải cô cho rằng cô ấy là đồ ngốc."

Mạch Gia Hân tiếng nói vừa dứt, Lương San liền cố ý trừu trừu cái mũi, nghẹn ngào nói: "Em vốn dĩ hảo tâm mang sữa bò đến cho Khanh Khanh, chỉ là dặn dò một câu, mong cô cùng anh cả có thể sống hạnh phúc, không nên dây dưa với Bạch Hạo Hiên làm cho anh em họ trở mặt nhau, lại không biết lời này làm Trình Khanh Khanh tổn thương chỗ nào, cô ấy liền hất sữa nóng vào người tôi còn xô ngã em, mắng em đừng quản rộng lắm miệng."

Lời này của cô thật ra muốn nhắc mọi người việc Bạch Duyên Đình đánh Bạch Hạo Hiên hôm trước, sắc mặt Bạch lão tiên sinh ngày càng khó coi, khuôn mặt âm ủ giống như mây đen kéo cuồng phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nước.

Hơn nữa đem Bạch Hạo Hiên bị Bạch Duyên Đình đánh đều đẩy lên người cô, ngụ ý cô dây dưa không rõ với Bạch Hạo Hiên, hố phân này đào thật tốt.

Mắt thấy tất cả mọi người đều hướng tới nhìn cô chăm chú, Trình Khanh Khanh liền hít sâu một hơi, thong dong trả lời: "Tôi cũng không có cùng Bạch Hạo Hiên dây dưa không rõ, thứ nhất tôi bị mất trí nhớ, ân oán tình thù trước kia cũng tự nhiên mà quên đi, thứ nhất tôi không nhớ rõ sự tình trước kia, trước kia ân oán tình thù tự nhiên cũng không nhớ rõ, thứ hai, tôi mỗi ngày đều ở phòng Nhiếp ảnh làm việc không hề liên lạc với anh ta, chỉ vì anh ta chạy đến nơi tôi làm việc gây sự nên mới bị Bạch Duyên Đình đánh, tôi nói điều này để cô biết không cần mang tất cả đổ lên người tôi, lại nói sự việc ngày hôm nay, vừa rồi tôi đã nói rõ ràng, tôi không hất sữa vào người cô cũng không đẩy cô, trước nay tôi không phải là người cố ý gây sự, lại nói nếu tôi cố ý hại cô vì sao lại chọn thực hiện ở Bạch gia tôi có rất nhiều cơ hội để âm thầm ra tay, làm sao có thể ngu xuẩn đem nhược điểm giao vào tay người khác."

Bạch Tuệ Nhiễm cũng ở một bên khuyên nhủ: "Đúng vậy ba ba, Khanh Khanh không phải là người như vậy." Ánh mắt hung hăng ở trên người Lương San liếc mắt một cái lại nói: "Nghĩ trong đó khẳng định có hiểu lầm."

Lương San lại đột nhiên kéo tay Bạch Hạo Hiên, đem gương mặt dính sát vào, khóc đến một phen nước mũi nước mắt lẫn lộn, trong giọng nói miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất: "Được rồi, em cũng không định truy cứu bắt cô ấy chịu trách nhiệm, đều là em không tốt, đều là em không đúng, chỉ là em không nghĩ tới Tuệ Nhiễm lại như vậy hoài nghi em, cô ấy tin Khanh Khanh nói, chẳng lẽ cũng cho rằng là em chà đạp chính mình sao? Lui một vạn bước màn nói, trong bụng em chính là cháu trai cô ấy a!"

"Cô......" Bạch Tuệ Nhiễm bị cô cấp đổ một chút.

"Được rồi!" Bạch lão tiên sinh lên tiếng đánh gãy, ánh mắt ông lạnh lùng hướng Trình Khanh Khanh đảo qua tới, ánh mắt nu lãnh như là băng đao, cắt đến người cả người phát đau.

"Tôi là không nghĩ tới, đã nhiều năm, cô vẫn là người như vậy! Mấy năm trước đem Bạch gia chúng tôi nháo đến gà chó không yên, mấy năm lúc sau vẫn như cũ đem chúng tôi Bạch gia nháo đến gà chó không yên!"

"Ba!" Bạch Tuệ Nhiễm không nghĩ tới Bạch lão tiên sinh thật sự nhận định là Trình Khanh Khanh làm, nhất thời cũng nóng nảy, Bạch lão tiên sinh lại không cho cô cơ hội mở miệng, lãnh a một tiếng:

"Con câm miệng cho ta!"

Ánh mắt lại chuyển tới Trình Khanh Khanh càng là mang theo vài phần tức giận: "Chỉ là tôi không nghĩ tới, hiện giờ cô thế mà trở nên tâm địa rắn rết, mặc kệ cô đã từng cùng Hạo Hiên và Lương San có cái gì ân oán, hài tử đều là vô tội, cô như vậy mà cũng nhẫn tâm ra tay!"

Nói thật ra, mặc kệ Bạch Duyên Đình cùng ba anh quan hệ có bao nhiêu cứng rắn, anh đối lão gia tử này vẫn là mang theo kính ý, cô cũng vẫn luôn cảm thấy ông là thật sự đem cô trở thành con dâu, lại không nghĩ rằng ông là như thế thị phi chẳng phân biệt, giọng chất vấn chẳng lưu tình chút nào.

Ánh mắt cô đảo qua mặt mọi người, Bạch Tuệ Nhiễm vì cô nóng vội lại vô lực, Mạch Gia Hân đứng ở một bên, trên mặt mang theo tươi cười xem kịch, Lương San ôm eo Bạch Hạo Hiên khóc lóc thảm thiết, thấy
ánh mắt cô đảo qua tới, ở khuôn mặt ướt đẫm lệ kia chậm rãi hiện ra một mạt đắc ý lóe lên rồi biến mất.

Bạch Hạo Hiên thì sao, vội vàng tránh đi ánh mắt cô, toàn bộ hành trình một câu cũng chưa nói, chính là hắn một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Lương San, động tác đã đủ để thuyết minh hết thảy.

Cô là thật sự không nghĩ tới, trừ bỏ Bạch Tuệ Nhiễm không ai tin tưởng cô, tất cả mọi người đều nhận định cô là tâm địa rắn rết, nhận định liền đối với hài tử đều có thể xuống tay!

Trình Khanh Khanh cảm thấy hết thảy đều phi thường buồn cười, cô không cùng người khác tranh giành, cũng không thèm để ý người thắng kẻ thua, cô chỉ muốn sống yên ổn, người khác lại muốn bức bách cô, đổ hết sai lầm tội lỗi lên người cô.
Trước khi gặp Lương San cô đã cùng Bạch Duyên Đình nói chuyện, cô vốn cho rằng khi cô mở cửa ảnh đã tắt máy, lại không nghĩ khi lên xe Tuệ Nhiễm cô mới phát hiện điện thoại chỉ vừa mới ngắt, đi động cô vốn luôn dùng ghi âm tự động nên thời điện Lương San nói chuyện hiển nhiên đều bị ghi lại.

Những nguời xem cô là trò cười, chỉa mũi về phía cô mắng cô tâm địa rắn rết, cô thực sự không muốn lãng phí thời gian với họ, cô an phận thủ thường không có nghĩa người khác cắn cô một cái cô liền nhẫn nhịn.

"Các người đây là khi dễ Trình Khanh Khanh, xem tôi đã chết sao?"

Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng, thời điểm giằng co nhất, cửa phòng phanh một tiếng bị người phá khai, Bạch Duyên Đình cao lớn xuất hiện ở trước cửa, gầm lên giận dữ, khí rút sơn hề, chấn động đến người lồng ngực cũng đi theo run rẩy.

Theo đó động tác mở điện thoại của cô dừng lại, cô quay đầu nhìn anh, thân thể anh cao lớn đĩnh bạt, bả vai rộng lớn như núi, đứng ở cửa, cơ hồ liền đem cánh cửa chặn lại.

Môi anh khẽ nhếch, mặt mày đều là sắc bén, anh từ trước đến nay ôn hòa như gió, chính là thời điểm bảo vệ cô cũng không ngại biến thành cậy lợi kiếm tẩm độc.

Anh vĩnh viễn che chắn trước người cô, che chở cô, an ủi cô, chiếu cố cô, yêu thương cô, anh tựa như một cây đại thụ che trời, đem cô cùng bọn nhỏ chặt chẽ hộ ở dù cánh, chỉ cần có anh ở đó, cô cùng hài tử vĩnh viễn an tâm.

Kỳ thật, cô là một người kiên cường, kiên cường đến chết cũng không sợ hãi, chính là vừa thấy anh đến, không biết như thế nào, ủy khuất vừa chịu giống như là vỡ đê thủy mãnh liệt mà đến, thời điểm cô chỉ có một mình, có thể cái gì đều không cần sợ hãi, chính là một khi anh xuất hiện, cô đột nhiên liền cảm thấy chính mình không có sợ hãi, cô có thể tùy ý phát tiết cảm xúc, có thể đem mềm yếu nhất biểu hiện ra ngoài, bởi vì có anh, cô cái gì đều không cần sợ, cô thậm chí có thể không cần kiên cường.

Nước mắt chậm rãi nảy lên tới, cô thật sự khắc chế không được chính mình, bước nhanh hướng anh chạy tới đột nhiên nhào vào trong lòng ngực anh, anh vững vàng đem cô tiếp được, bàn tay lớn từ phía sau ôm lấy lưng cô, cánh tay hữu lực gắt gao đem cô vây chặt, đem cả người cô bảo vệ vững vàng giống như cho cô tấm khiêng giáp bảo vệ không ai có thể xâm phạm.

Toàn bộ nước mắt ủy khuất thấm vào áo anh, cô nghẹn ngào giống như đứa trẻ ở bên ngoài bị người khác khi dễ: "Duyên Đình, tôi không có hại người, tôi thật sự không có!"

Anh yêu thương sờ sờ đầu cô, nhẹ nhàng ở đỉnh đầu cô hôn hôn an ủi cảm xúc cô, thanh âm anh nhu hòa như gió:

"Không sao, tôi đã biết, không cần lo lắng, có tôi ở đây, không ai có thể khi dễ em."

Hắn nói tựa như một liều thuốc hay, đem tâm cô đang gợn sóng, ủy khuất dần dần bình phục, cô chậm rãi thu nước mắt, mà anh cũng buông cô ra, lấy khăn giấy lau khô nước mắt cô.

Trình Khanh Khanh lúc này mới phát hiện hai chân thượng hai tiểu tử, hai đứa nhỏ gắt gao ôm đùi cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

Thấy cô nhìn qua, dưới chân cô có hai tiểu bảo bối đang ôm cô chân cô gắt gao, hai đứa đều lẩm bẩm gọi một tiếng: "Mẹ !" Tay bộn chúng ôm cô thật khẩn như muốn an ủi cô.

Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy hết thảy dường như đều không quan trọng, bị người oan uổng, bị người vu hãm, đều là chuyện nhỏ nhặt, cô có ông xã, có hài tử, bọn họ đều ở thời điểm cô yếu đối nhất bảo vệ cô, cô bọn họ cô liền cảm thấy đầy đủ.

Trình Khanh Khanh ở xoa xoa khuôn mặt nhỏ : "Mẹ không có việc gì."

Tiểu Cảnh lúc này mới đem cô buông ra, hắn gắt gao cắn chặt răng, trên mặt lộ ra một mạt tàn nhẫn che chắn cô, lạnh lùng trừng mắt những người ở đối diện, tựa như một tiểu vệ sĩ bảo hộ cô.

Biểu hiện của hắn làm Trình Khanh Khanh cảm thấy vui mừng, nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ của hắn cô hoảng sợ không thôi, con trai ngày thường đáng yêu nay lại lộ ra một mặt hung thần ác sát.

Mà Tiểu Nhã vẫn luôn gắt gao ôm đùi cô, ôn nhu an ủi: "Mẹ không phải sợ, Tiểu Nhã sẽ vẫn luôn ở bên cạnh người."

Hiện tại Trình Khanh Khanh một chút đều không sợ, nhéo nhéo cô khuôn mặt nhỏ nói: "Ân, mẹ không sợ."

Bạch Duyên Đình ngưng mi đi vào tới, khuôn mặt Bạch lão tiên sinh tuy rằng còn trầm, bất quá sắc mặt so vừa rồi đã khá hơn.

"Con tới vừa đúng lúc, Khanh Khanh đem Lương San đẩy ngã làm hại cô thiếu chút nữa sinh non, Hạo Hiên tốt xấu là em trai con, con nói xem, chuyện này nên làm thế nào chứ!"

Bạch Duyên Đình lại một câu đều không nói, lộ ra ánh mắt hàn ý quét trên mặt những người ở đay, lấy di động trong túi ra ấn vài cái, thực mau từ bên trong truyền đến giọng nói của Lương San:

"Khanh Khanh, cô biết không? Mặc kệ cô biến thành bộ dáng gì đều vĩnh viễn không phải đối thủ của tôi."

"Nếu người Bạch gia biết, cô hất sữa nóng vào người tôi còn đẩy tôi ngã hại tôi thiếu chút nữa sinh con, cô nói xem họ sẽ làm thế nào? Có muốn đánh cuộc cùng tôi? Nhìn xem Hạo Hiên chính là quan tâm cô hay quan tâm đứa con trong bụng tôi hơn."

Ghi âm thực ngắn gọn, chính là căn cứ nội dung phán đoán thị phi, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người sắc mặt khác nhau.

Bạch lão tiên sinh không dám tin, Bạch Hạo Hiên đột nhiên thâm trầm sắc mặt, Lương San kinh hoảng thất thố, còn có Mạch Gia Hân trên mặt đột nhiên phẫn nộ, không có chỗ nào mà không phải là xuất sắc ngoạn mục.

Bạch Duyên Đình lại không nghĩ theo chân bọn họ nói lời vô nghĩa, đem điện thoại di động bỏ vào túi, ôm Trình Khanh Khanh, mang theo hài tử trực tiếp hướng ngoài cửa đi đến.

Bất quá đi tới cửa là bước chân anh lại dừng một đốn, Trình Khanh Khanh nghe qua thanh âm lanh lẽo thấu xương ném xuống một câu:

"Con người của tôi thực mang thù!"

Trong phòng không khí trong lúc nhất thời đọng lại đến kỳ cục, Trình Khanh Khanh thậm chí nghe được có người thở hắt một hơi khí lạnh, Bạch Duyên Đình lại không đợi người khác trả lời, nhấc chân rời đi, nhưng mới vừa bước ra cửa lại nghe đến thanh âm Bạch lão tiên sinh hơi mang hoảng loạn, hơi mang nôn nóng, hơi mang ý muốn giữ lại từ phía sau vang lên: "Có rảnh thời điểm về nhà ăn một bữa cơm đi."

Bạch Duyên Đình bước chân cũng không dưng một chút.

Thẳng đến lên xe Trình Khanh Khanh mới phát hiện bọn họ hôm nay buổi tối còn chưa ăn, dì Trương biết bọn họ hôm nay muốn đi Tử Kinh Viên, chỉ sợ cũng không có nấu cơm.

"Nếu không chúng ta ăn ở bên ngoài đi?"

Trình Khanh Khanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chi bằng chúng ta mua nguyên liệu, chính mình nấu lẩu, ngô...... Nấu lẩu uyên ương, thích ăn cay thì ăn cay, thích ăn thanh đạm thì ăn đạm thanh đạm."

Bạch Duyên Đình cười cười: "Được, trong nhà em là bà chủ, em nói ăn cái gì chúng ta liền ăn cái đấy."

Bạch Duyên Đình quả nhiên lái xe đi vào siêu thị, một nhà bốn người liền mua một ít nguyên liệu mình thích, bởi vì thời gian không đủ chế biến, Trình Khanh Khanh liền trực tiếp mua một túi gia vị cùng một túi canh suông.

Ăn lẩu chính là đơn giản nhất , tự mình nấu vừa sạch sẽ, cả nhà ngồi quây quần bên nhau trước nồi lẩu nóng bỏng, xua tan khí lạnh bên ngoài.

Canh suông vốn chuẩn bị cho Tiểu Nhã cùng Tiểu Cảnh nhưng hai đứa nhỏ này lại thực thích ăn cay, cái miệng ăn cay tư lưu tư lưu đến không ngừng: "Mẹ, con muốn ăn thêm một miếng, một miếng cuối cùng!"

Mỗi khi lúc này Trình Khanh Khanh cùng Bạch Duyên Đình đều sôi nổi tỏ vẻ: "Không thể ăn, ăn nữa sẽ tiêu chảy."

Trình Khanh Khanh cay đến một khuôn mặt hồng, trong miệng nóng rát, trong lòng lại ấm áp dễ chịu, trong lúc vô tình quay đầu vừa thấy, lại phát hiện bên ngoài thế mà đã có tuyết rơi, bay lả tả bông tuyết, chiếu rọi dưới ánh đèn sáng lạn, tựa như từng viên thủy tinh lả tả lả tả rơi xuống.

Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã đều thực hưng phấn, vội vàng chạy vội tới cửa sổ sát đất xem bên ngoài.

"Mẹ, ngày mai chúng tôi liền có thể làm đôi người tuyết sao?"

"Này tuyết quá nhỏ, chỉ sợ làm không được."

Vẻ mặt Tiểu Nhã tức khắc mất mát, Trình Khanh Khanh không đành lòng, liền lại nói: "Có lẽ qua mấy ngày sẽ có nhiều tuyết, là có thể đắp rồi."

Tiểu Nhã một đôi mắt tức khắc lại sáng lên, hưng phấn cùng anh trai thương lượng sẽ đắp người tuyết như thế nào.

Trình Khanh Khanh gắp thức anh cho Bạch Duyên Đình, Bạch tiên sinh cũng không giỏi ăn cay, mỗi lần ăn cay lỗ tai liền đỏ hồng, hồng đến tựa hai viên thạch lựu đang toả sáng, phá lệ đáng yêu.

Bạch Duyên Đình nhìn viên thịt trong chén, nhún nhún vai: "Tuy rằng tôi đã ăn no......" Dứt lời, lại một ngụm đem cá viên nhét vào trong miệng, lại bỏ thêm một câu: "Nhưng ai bảo đây là đây là do em gắp cho tôi cơ chứ!"

Trình Khanh Khanh che miệng cười cười, thấy hắn một ngụm ăn cá viên có chút vội vàng, lại dặn dò: "Anh từ từ ăn thôi."

Hai đứa nhỏ ở bên kia hưng phấn xem tuyết, cô cùng Bạch tiên sinh ngồi ở trước nồi lẩu cùng nhau ăn, chung quanh im ắng, Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã câu có câu không nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nghe được bên ngoài nghe tiếng tuyết lach.

Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy cô giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ có họ một nhà bốn người bên nhau nhưng cô một chút cô đơn cũng không có, ngược lại nội tâm tràn đầy hạnh phúc.

Sau khi phát đoạn ghi âm cho Bạch gia nghe, Lương San giải thích thế nào, người Bạch gia đối xử với cô ta ra sao cô một chút cũng không để ý, cô chỉ muốn quý trọng từng phút từng giây bên cạnh người đàn này cùng các con, chính mình sống cuộc sống hạnh phúc bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top