Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Mị Lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Mị lực
Tác giả: Tử Thanh Du
Edit: Hàn Sai Sai

Anh hút lấy khẩn như vậy, đem không khí trong miệng cô hút lấy toàn bộ, như là đem linh hồn của cô cùng hít vào, Trình Khanh Khanh bị anh hút đến miệng tê dại đầu lưỡi phát đau, anh lại như là vĩnh viễn không thoả mãn, hung ác ở cô trong miệng đòi lấy.

Vừa mới bắt đầu cô còn lo lắng động tĩnh quá lớn sảo đến hai đứa nhỏ, không muốn cho bọn nhỏ nhìn đến tình cảnh này, không biết có bao nhiêu nan kham, nhưng chậm rãi, trong đầu cô chậm rãi trống rỗng, chỉ còn lại có bản năng đón ý nói hùa.

Nụ hôn này lâu dài lại liên tục, mãi cho đến Trình Khanh Khanh ngất đi rồi mới kết thúc.

Ngày hôm sau, thời điểm cô nhìn thấy Bạch Duyên Đình vừa thẹn vừa giận, anh đến tột cùng là có bao nhiêu hung mãnh mới có thể đem cô hôn ngất xỉu đi, bất quá Bạch Duyên Đình đối với cô trợn mắt giận nhìn lại không cho là đúng, vẫn như cũ kiên nhẫn lại ôn nhu cùng cô nói chuyện, vẫn như cũ tâm tình sung sướng đem cô đưa đến Phòng Nhiếp ảnh.

Vài ngày sau Trình Khanh Khanh vừa đến phòng làm việc Andy liền nói cho cô một cái tin tức tốt: "Khanh Khanh, kết quả cuộc thi đã có, chúc mừng cô, được giải nhì."

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời sợ ngây người: "Giải nhì? Này... Chuyện này không có khả năng đi?"

Andy lại giận cô liếc mắt một cái: "Như thế nào không có khả năng?"

Trình Khanh Khanh vốn chỉ nghĩ tham gia cuộc thi để học hỏi, lại không nghĩ rằng đánh bậy đánh bạ, thế nhưng được cái giải nhì, lại nghĩ trước đây Bạch Duyên Đình cùng bọn nhỏ bồi cô luyện tập sự, cô trong lúc nhất thời kích động đến thiếu chút nữa khóc ra tới.

Quả nhiên, cô không phải không có thiên phú, chỉ cần cô nỗ lực, chỉ cần cố gắng, trời cao đều có thể cho cô.

"Mấy ngày nay cô cũng vất vả, tới lâu như vậy còn không có để nghỉ ngơi quá, chiều nay cô liền không cần tới, còn có ngày mai nghỉ ngơi một ngày, hảo hảo điều chỉnh một chút, qua mấy ngày còn phải tự mình đi lãnh thưởng đâu."

Trình Khanh Khanh điều chỉnh một chút hô hấp đem tâm tình bình phục xuống dưới, cảm tạ Andy, mặt khác đồng nghiệp cũng đều tới chúc mừng, cô đều nhất nhất cảm tạ. Tan làm vào giữa trưa, ra khỏi cửa Phòng Nhiếp ảnh, cô chỉ cảm thấy hôm nay trời cũng phá lệ xanh, hôm nay thái dương cũng phá lệ sáng lạn, tâm tình của cô cũng phá lệ hảo.

Đột nhiên nhàn rỗi, cô thật ra không biết nên làm cái gì, bất quá tin tức tốt như vậy, cô muốn cấp bách báo với Bạch Duyên Đình, muốn anh cùng cô chia sẻ, nếu anh biết cô đoạt giải, nhất định cũng thật cao hứng.

Hôm nay tâm tình thực không tồi, trước khi gặp Bạch Duyên Đình Trình Khanh Khanh muốn trang điểm, lại làm tóc, làm xong cô đi dạo trong trong tâm mua sắm, chọn vài bộ y phục, cô muốn mình thật xinh đẹp khi gặp anh.

" Chào Quý khách, y phục này thật sự rất hợp với ngày, phi thường tôn khí chất của ngài."

Trình Khanh Khanh nhìn chính mình trong gương vẫn là do dự: "Y phục này đẹp mắt thì có đẹp mắt, chỉ là ...... Quá lộ đi?"

Y phục là một chiếc váy liền áo, điểm đẹp nhất chính chỗ váy liền áo, cắt may khéo léo, chất vải rất tốt, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, vừa nhìn cô đã vô cùng vừa mắt, chỗ duy nhất không được chính là nơi trước ngực, cổ áo rộng mở ra một khoảng ngực.

"Đây là kiểu dáng rất thịnh hàng của năm nay, mọi người đều thích mặc như vậy, không có hở quá nhiều."

Cuối cùng ở người bán hàng dùng ba tất lưỡi oanh tạc thành công dụ dỗ Trình Khanh Khanh mua chiếc váy này, lại mua thêm một cái áo khoác màu đỏ, một đôi giày cao gót, tóc được tạo hình theo kiểu dáng đang rất thịnh hành, trên mặt cũng được trang điểm theo phong cách thời thượng, mặc thêm bộ quần áo này trông cô vừa đang yêu nghịch ngợm lại vừa thành thục lộ ra mị lực của phụ nữ, đi ra khỏi trung tâm thương mại, dọc đường cô thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, nhìn ra được, tạo hình hôm nay của cô rất phong cách a.

Bất quá Trình Khanh Khanh vẫn cảm thấy có quá hay không, trước khi lên xe rời đi cô mua một chiếc khăn quàng cổ, cẩn thận chắn trước ngực.

Tập đoán Cảnh Nhã rất nổi tiếng ở thành phố, chú tài xế chính xác đưa cô đến nơi, vừa rồi trên xe cô đã gọi điện thoại báo cho Bạch Duyên Đình, anh bảo khi đến chỉ báo tiếp tân một tiếng là có thể tìm anh.

"Khanh Khanh?"

Trình Khanh Khanh một chân mới bước vào cửa tập đoàn Cảnh Nhã thì bị người gọi lại, vừa quay lại đã thấy Bạch Hạo hiên đứng cách cô không xa.

Hôm nay hắn ăn mặc phi thường nghiêm túc, mặt mày lãnh đạm, giờ phút này một thân tây trang càng lộ ra sắc bén, hắn chậm rãi đi về phía cô, đầu mày hơi nhíu, ngữ khí mang theo kinh ngạc: "Thật là em?"

Hắn kinh ngạc như vậy, cũng không biết có phải do hôm nay tạo hình của cô quá "Xuất sắc", Trình Khanh Khanh sờ sờ mái tóc, khụ một tiếng, mang theo xa cách nói: "Sao anh lại ở đây?"

Bạch Hạo Hiên phục hồi tinh thần, ánh mắt vẫn là bị cô hấp dẫn, mang theo điểm thâm ý: "Tôi đến đây tìm đại ca."

Trình Khanh Khanh cùng hắn lại không thân, lại nghĩ đến sự việc ở bệnh viện, cô cùng hắn cùng không có gì để nói, nên chỉ gật gật đầu liền đi vào.

Trước mặt nữ tiếp tân nói một tiếng, cô ấy chỉ đường cho cô, lúc sau cô đi vào thang máy bên trái, nữ tiếp tân nói đây là thang máy chuyên dụng của Bạch tổng.

Đang muốn đóng thang máy thì Bạch Hạo Hiên lại xông vào, sắc mặt Trình Khanh Khanh hơi trầm nhưng cũng không nói gì.

Lúc Bạch Hạo Hiên tiến vào phi thường tự giác đứng ở bên kia, chỉ là ánh mắt vẫn là cố ý vô tình hướng trên ngườiTrình Khanh Khanh quét qua, Trình Khanh Khanh lại không có để ý, trong lòng chỉ nông nóng gặp Bạch Duyên Đình, chờ đến khi Bạch Duyên Đình nhìn tạo hình của cô hôm nay bị doạ cho nhảy dựng hay không? Cô nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, hôm nay cô trang điểm thật tinh sảo, Bạch Duyên Đình liệu có thích phụ nữ trang điểm tỉ mỉ thế này không?

"Khanh Khanh, em vẫn tức giận vì chuyện ngày đó ở bệnh viện sao? Ngày đó tôi cũng thực khó xử."

Hơn nữa cái cổ áo trước ngực mở rộng như thế, liệu Bạch Duyên Đình có thấy cô phóng khoáng quá không, hiện tại Trình Khanh Khanh có chút hối hận, làm sao có thể khoa trương như thế gặp anh, không phải quy cũ vẫn tốt sao?

"Khanh Khanh?"

Bạch Hạo Hiên hơi hơi đề cao âm lượng kêu một câu. Trình Khanh Khanh lúc này mới lấy lại tinh thần: "Ân?" Nghĩ hắn vừa rồi hình như cùng cô nói gì đó, cô liền lại ứng một câu: "A."

Rõ ràng là thất thần, nghĩ đến vừa rồi hắn nói gì đó cô cũng là không nghe được.

Cô cơ hồ là hoàn toàn xem sự nhẹ tồn tại của hắn, việc này làm cho trong lòng Bạch Hạo Hiên phi thường không thoải mái, nắm tay đặt ở hai bên sườn siết chặt.

Hôm nay cô thật là làm hắn quá kinh diễm, thời điểm cô không trang điểm là thanh thuần như em gái bên nhà, chính là khi trang điểm liền phá lệ kinh diễm quyến rũ động lòng người, huống chi cô hôm nay còn ăn mặc xinh đẹp như thế, đặc biệt là bên trong cái váy liền áo kia, đem dáng người cô phác hoạ đến lả lướt hấp dẫn, tuy rằng cô dùng khăn quàng cổ chống đỡ, chính là hắn vừa rồi vẫn là như có như không nhìn đến kia nơi cổ áo mở rộng để lộ một chút xuân tình, cô hôm nay là tới tìm đại ca, trang điểm xinh đẹp như vậy là đến cho đại ca xem.

Cái dạng này của cô chỉ sợ không có nam nhân nào có thể cầm lòng được, lát sau cô cùng đại ca có thể phát sinh chuyện gì, quả thực một chút hắn cũng không dám nghĩ, tại sao lại như vậy? Cô rõ ràng là của hắn, của riêng hắn mới đúng. Chỉ là hiện tại, cô đối với hắn chính làm lơ lạnh nhạt, đối với đại ca lại nhiệt tình như vậy? Vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Tại sao?

Cửa thang máy mở ra, Trình Khanh Khanh trước một bước đi ra ngoài, Bạch Hạo Hiên thu hồi suy nghĩ, cũng đi theo đi ra ngoài.

Bạch Duyên Đình sáng sớm đã biết cô sẽ tới, sớm bảo Vân Lỗi ở bên ngoài văn phòng chờ cô, Vân Lỗi thấy cô tới liền nói: "Bạch tổng hiện có việc phải giải quyết, thái thái trước mắt ở văn phòng chờ ngài ấy."

Vừa nhấc đầu nhìn Bạch Hạo Hiên đi theo sau, hắn đối với sự tình Bạch gia cũng hiểu chút ít, lập tức kinh ngạc, bất quá dù sao cũng là nhị thiếu Bạch gia, cũng không dám đắc tội với hắn, liền nói: "Nhị thiếu tìm Bạch tổng có việc?"

Bạch Hạo Hiên đạm mạc gật gật đầu, Vân Lỗi liền khách khí nói: "Kia nhị thiếu cũng cùng nhau ở đây chờ vậy."

Vân Lỗi đem hai người mang vào văn phòng, vốn dĩ làm xong hắn nên đi ra ngoài, nhưng là hắn rõ ràng, nếu Bạch tổng biết hắn để Bạch nhị thiếu cùng Trình Khanh Khanh ở một phòng, ngài nhất định sẽ băm hắn ra, cho nên hắn cũng không có đi ra ngoài, bồi Bạch Hạo Hiên nói chuyện phiếm.

Bạch Hạo Hiên tuy rằng cảm thấy hắn có điểm chướng mắt, nhưng tập đoàn Cảnh Nhã do đại ca một tay gầy dựng, đây là sản nghiệp riêng của hắn, cùng Bạch thị không quan hệ, tuy ở Bạch thị lời nói của hắn rất có trọng lượng nhưng khi ở đây không phải địa bàn của hắn nên không nói gì thêm, tuy rằng trong lòng hắn bất mãn, lại chỉ có thể mặc kệ người này ở bên cạnh nhìn hắn chằm chằm.

Tại bãi đỗ xe của tập đoàn Cảnh Nhã có cái nhà kho, Bạch Duyên Đình giờ phút này đang ở trong kho hàng, anh ngồi trên salon, hai chân ưu nhã bắc chéo, thông thả dùng ipad xử lý chuyện công ty.

Anh nhíu mày, khi thì dùng ngón tay sờ sờ khóe môi, đây là động tác khi anh suy nghĩ, thân hình anh cao lớn, mặc dù chỉ ngồi ở đang cũng khiến người khác mang cảm giác áp bách, thời điểm anh ngưng mi thì cả người càng mang theo một loại uy nghiêm.

Bên cạnh hắn còn có mấy người mặc tây trang, thân thể thắng đứng bên cạnh anh, càng tăng thêm không ít khí thế.

Mà ở kho hàng cuối, đang có mấy kẻ khác cũng mặc tây trang đối với một người đàn ông khác ra tay đấm đá không ngừng.

Người đàn ông kia bị đánh trông chốc lát, trên người vốn quần áo sang trọng giờ đây bị đánh đến chật vật, cổ áo bị làm cho nhăn nhúm, khuôn mặt hắn càng thảm đến không nở nhìn, đôi mắt bị đánh sưng đến không nhìn ra hình dạng.
Bạch Duyên Đình đem Ipad đặt ở một bên, bên kia vài người hiểu ý, ngừng động tác, đem người đàn ông kia tới trước mặt anh.

Bạch Duyên Đình hơi hơi cúi người, đôi tay nắm cằm người nọ, khóe môi anh câu lấy ý cười, ánh mắt lại sâu thẳm hồ nước lạnh băng.

"Khang Bạch, cánh càng ngày càng cứng cáp rồi? Liền nữ nhân của tôi cũng dám chạm vào."

Gương mặt Khang Bạch vốn làm điên đảo chúng sinh, giờ phút này bị đánh đến không nhận ra, hắn lại như cũ mở to cặp mắt vôn sưng húp nhìn anh, khoé miệng lộ ra nụ cười ngã ngớn, anh ngược lại chẳng tỏ thái độ, chỉ lẳng lặng nhìn hắn cười.

"Bạch tổng, Bạch thái thái mất trí nhớ, nghĩ đến cũng đã quên ngươi là dạng người gì rồi?"

Bạch Duyên Đình không đáp, vẫn như cũ vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.

"Cô sớm đã đã quên, ngươi bên ngoài ôn tồn lễ độ lòng dạ bên trong lại tàn bạo như ma quỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top