Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Ngẫu nhiên gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Ngẫu nhiên gặp

Mùa hè năm hai đại học đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, đoạn thời gian này cũng là bước ngoặt lớn nhất cuộc đời Trình Khanh Khanh.

Ân, chuyện xưa của cô và Bạch Duyên Đình còn phải kể từ lúc dì Văn kết hôn với Bạch lão tiên sinh.

Dì Văn là bạn tốt của mẹ Trình, cũng là hàng xóm của Trình gia, hai mươi mấy năm trước, bà ta lớn bụng dọn đến nơi này, thuê phòng ở bên cạnh nhà cô, mẹ Trình thấy bà ta là một phụ nữ lại còn lớn bụng rất đáng thương, liền thường thường đến thăm bà ta, thường xuyên qua lại liền trở nên quen thuộc, cũng nghe rất nhiều về chuyện của bà ta.

Nguyên lai dì Văn yêu một người đàn ông đã kết hôn, cũng là sau khi mang bầu mới biết được người đàn ông này đã kết hôn, bà ta cũng không có cách nào, chỉ có thể một người mang theo con lặng lẽ trốn ở chỗ này.

Có lẽ đều là phụ nữ, rất dễ dàng sinh ra sự thấu hiểu lẫn nhau mà không cần nói, hơn nữa hai người chung đụng lâu ngày, mẹ Trình phát hiện bà cùng dì Văn sở thích với tam quan* (giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan) đều có chút giống nhau, rất nhanh liền trở thành tri kỷ.

Người đàn ông đã kết hôn mà dì Văn yêu cũng thường xuyên tới thăm bà ta, bất quá người đàn ông này cực kỳ thần bí lại lạnh lùng, gia đình Trình Khanh Khanh ngược lại cũng không thường gặp được. Về sau dì Văn sinh đứa bé kia lại sinh thêm một đứa con gái cho người đàn ông đó, có thể là bởi vì gia thế của người đàn ông đó quá mức phức tạp mà thân phận của dì Văn liên tục không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cứ như vậy trốn ở chỗ này ngây người hơn hai mươi năm, chờ sau khi vợ của người đàn ông đó mất dì Văn mới được đón trở về.

Người đàn ông đó thân phận và bối cảnh cường đại, vợ của ông ta cũng không kém, sau khi dì Văn được đón trở lại vẫn như cũ không danh không phận, sau đó lại lăn qua lăn lại đến gần bốn năm người đàn ông kia mới thuyết phục gia đình của ông ta với gia đình người vợ đã mất đồng ý ông ta và dì Văn kết hôn.
Cái ngày mà chuyện xưa bắt đầu, đúng lúc chính là ngày hai người đại hôn, dì Văn bị dày vò như vậy hơn hai mươi năm, coi như là hết khổ.

Ngày này, Bạch Hạo Hiên cùng Bạch Tuệ Nhiễm đều rất bận, Trình Khanh Khanh cũng đã tới Bạch gia không chỉ một lần, bất quá người Bạch gia ánh mắt cao, liền ngay cả người giúp việc tất cả đều là người cao ngạo, lấy cái cằm nhìn thiên hạ, cho nên Trình Khanh Khanh đối với người bên này cũng không có thân thiết lắm, hôn lễ người tới không ít, nhưng người cô biết lại không có bao nhiêu, trong lúc nhất thời cô chán đến chết, từ từ đi dạo đến một vườn hoa vắng vẻ ở góc đông bắc của Bạch gia.

Sân bãi của hôn lễ ở chính giữa vườn hoa, cách bên này còn có một khoảng cách nhất định, các tân khách cơ hồ đều tụ tập ở bên đó, người ở bên này cũng không nhiều lắm.

"Lương San này, cũng không biết chết ở đâu rồi?" Trình Khanh Khanh một bên dạo bước trong vườn hoa, một bên nho nhỏ nói thầm một câu. Lương San là bạn học cao trung của cô, cũng là bạn cùng phòng của cô, lúc cao trung phòng ngủ của các cô tổng cộng có bốn người, quan hệ cũng không tệ, cô, Bạch Tuệ Nhiễm, Lương San, Dương Hân và Bạch Tuệ Nhiễm đang bận, trường học Dương Hân còn chưa được nghỉ, Lương San ngược lại cũng tới tham gia hôn lễ, chỉ là cô ta thích náo nhiệt, cũng không biết hiện tại ở nơi nào xem náo nhiệt.

Trình Khanh Khanh nhàm chán ở trong vườn hoa đi tới đi lui, vườn hoa của Bạch gia quả thật không phải tầm thường, cây uất kim hương, hoa oải hương, hoa diên vỹ, đủ loại hoa tươi trong ngày hè ganh đua sắc đẹp, náo nhiệt phi phàm.
Trình Khanh Khanh đi trong chốc lát cảm giác mặt trời phơi nắng nên không thoải mái, đang chuẩn bị tìm chỗ râm mát để trốn, đi qua một bụi hoa oải hương vô tình chứng kiến trong bụi hoa ngồi một người.

Trình Khanh Khanh cảm thấy rất kỳ quái, hiện tại mọi người không phải đều ở hôn lễ sao, thật hiếm thấy cũng có người thích yên tĩnh như cô, thế nhưng ngồi ở một góc hẻo lánh như này.

Cô từ từ đi vào trong xem, hoa oải hương tươi tốt bị đào đi một bụi, địa phương trống rỗng đó bày ra một cái sàn hình tròn bằng đá cẩm thạch, trên sàn bày một cái bàn tròn nhỏ, còn có một cái ghế bằng ngọc thạch trắng, xung quanh có hoa cỏ bao vây lấy, thì ra là nơi dành cho ai kia rảnh rỗi trốn ở chỗ này nhàn nhã.

Trên cái ghế đó ngồi một người, giờ phút này hắn đang vùi đầu trên bàn tròn điêu khắc một mô hình máy bay bằng gỗ.

Người này Trình Khanh Khanh biết, là người anh cùng cha khác mẹ của Bạch Tuệ Nhiễm và Bạch Hạo Hiên, cũng chính là đứa con trai duy nhất của Bạch lão tiên sinh và vợ chính thức của ông ta, Bạch gia đại thiếu, Bạch Duyên Đình.

Mặc dù hắn là anh của Bạch Hạo Hiên cùng Bạch Tuệ Nhiễm, nhưng ba người đó bởi vì cách một tầng như vậy mà quan hệ cũng không được thân thiết lắm, cô làm bạn của Bạch Hạo Hiên và BạchTuệ Nhiễm, cho nến đối cũng không tính là quen thuộc đối với Bạch Duyên Đình.

Bất quá Bạch đại thiếu này lại là một người cực kỳ ôn hòa, mặc kệ đối mặt với người nào đều vẫn cười dịu dàng, đối mẹ con ba người dì Văn mặc dù không tính là vui vẻ tiếp nhận, nhưng cũng vẫn luôn là không bài xích.

Cô vốn còn tưởng rằng dì Văn đột nhiên đến Bạch gia, nhất định sẽ bị con của vợ chính bắt nạt, lại không nghĩ rằng, người ta căn bản cũng không thèm đi bắt nạt ai, đối ba người dì Văn tất cả đều là ôn hòa có lễ, lúc nào cũng duy trì khiêm tốn nhún nhường quân tử phong độ, người có tính khi thong dong, bình tĩnh như vậy cũng thật sự là hiếm thấy.

Cảm giác của Trình Khanh Khanh đối với hắn cũng không tệ lắm. Bất quá giờ phút này nhìn thấy hắn trơ trọi một người ngồi ở góc hẻo lánh này điêu khắc một khối gỗ, Trình Khanh Khanh lại đột nhiên ý thức được người này kỳ thật cũng không lạnh nhạt giống như ngoài mặt vậy? Ba của mình cùng người phụ nữ khác kết hôn, trong nhà đột nhiên vào nhiều người xa lạ như vậy, hắn không tính toán chi li với người khác, đó là bởi vì gia giáo của hắn và thân phận của hắn không cho phép hắn có thể cay nghiệt với những người dân đen, nhưng có lẽ là nội tâm của hắn cũng không dễ chịu gì có phải hay không? Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời là nóng như vậy, nhưng Trình Khanh Khanh luôn cảm giác trên người hắn giống như là bao phủ xuống một bóng ma, mà hắn thì trốn ở trong vùng bóng râm đó, cái nơi mà tất cả mọi người không thể nhìn thấy tới một mình khó chịu, nhưng hết lần này đến lần khác trên mặt hắn vẫn có nụ cười. Vốn là hắn đang nghiêm túc điêu khắc, giờ phút này lại đột nhiên ngừng động tác trong tay, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, khe khẽ thở dài, đem mô hình trong tay quăng ra, đứng dậy đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng hắn đã đi xa Trình Khanh Khanh mới lặng lẽ đi vòng qua chỗ hắn vừa mới ngồi. Mô hình hắn vừa ném đi nằm bên chân bàn đá cẩm thạch, Trình Khanh Khanh nhặt lên nhìn thấy liền kinh hãi.

Người này tay nghề cũng thật tốt quá đi?

Máy bay mô hình này bị hắn điêu khắc trông rất sống động, mỗi chi tiết đều xử lý vô cùng tinh xảo, tay nghề này của hắn một chút cũng không thua kém những người thợ điêu khắc gỗ kia chút nào.

"Làm tốt như vậy lại ném đi rất đáng tiếc a."

Trình Khanh Khanh một bên nói thầm một bên cẩn thận vuốt ve bụi bặm dính trên mô hình, quay người lại lại thấy hắn đang đứng ở chỗ không xa cười dịu dàng.

Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng, một cái quần thường màu trắng, dưới chân cũng là một đôi giày màu trắng, hắn so với cô còn lớn hơn mười mấy tuổi, nhưng là hắn mặc một thân này đứng ở dưới ánh mặt trời sáng ngồi, lại làm cho người ta có một loại cảm giác thanh xuân dào dạt.

Bất quá, dù sao cũng không phải là thiếu niên không rành thế sự, trên người hắn tự nhiên nhiều hơn một loại mị lực của đàn ông thành thục, tự tin, ưu nhã, bị xã hội ma sát luyện ra được sự chững chạc.

Mặc dù hắn lúc nào cũng mang theo vài phần tươi cười đối với người khác, nhưng trên người hắn lại có một loại khí thế làm cho không người nào có thể tiến gần, đó là một bậc thang vô hình ngăn cách với người khác, cũng tỷ như hắn giờ phút này đứng ở trước mặt bạn cười với bạn, nhưng là bạn lại có thể rõ ràng cảm giác được hắn đứng cao hơn, xa hơn so với bạn, hắn vừa đứng ở cạnh bạn, bạn lại cảm thấy có một loại cảm giác áp bách không nói ra lời.

Tựa như là làm chuyện gì xấu bị người khác bắt tại chỗ, Trình Khanh Khanh liền tay chân luống cuống, ngay tiếp theo mô hình trên tay cũng cảm thấy phỏng tay: "Cái kia... Tôi..."

Kỳ thật cô bình thường gặp được chuyện gì cũng rất bình tĩnh, nhưng là ở trước mặt hắn cô lại không hiểu cảm thấy thân thể cứng ngắc, gượng gạo, luôn có cảm giác mình bị hắn đè bẹp một cách vững vàng.

Cô cảm thấy giờ phút này bộ dáng của mình nhất định vô cùng buồn cười, bởi vì cô nhìn thấy nụ cười của hắn càng sâu.

"Cái này... khắc rất tốt, tại sao phải ném đi a?" Nói lắp một hồi lâu cô mới làm rõ suy nghĩ hỏi một câu như vậy.

Bên trong ánh mắt của hắn mang theo vài phần kinh ngạc: "Em cảm thấy tôi làm rất tốt sao?"

Trình Khanh Khanh gật đầu: "Đương nhiên, tôi cảm thấy với tay nghề này của anh quả thực có thể sánh ngang cùng những người thợ khác, anh thật đúng là một thiên tài..."

"Thiên tài?" Hắn lầm bầm lầu bầu nặn ra hai chữ, lập tức cúi đầu khẽ cười một tiếng, lễ phép mà thân sĩ nói với cô: "Cám ơn em ca ngợi!"

Trình Khanh Khanh mặt đỏ rừng rực, cũng không biết có phải do mặt trời quá phơi nắng hay không: "Không có không có, tôi nói đều là lời nói thật."

"Nếu như em thích, vậy thì tôi tặng cái đó cho em."

Trình Khanh Khanh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, nhưng thấy hắn cũng không giống nói chơi, cô vội vàng phục hồi tinh thần nói với hắn: "Vậy tôi cám ơn anh."

Hắn gật đầu, không nói gì nữa, Trình Khanh Khanh cảm thấy ở trước mặt hắn ngượng muốn chết, liền lại nói: "Vậy tôi đi trước."

"Ân."

Cho đến khi hoàn toàn đi ra khỏi vườn hoa Trình Khanh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên đời này chính là có một loại người như vậy, hắn nhìn qua rõ ràng là bình dị gần gũi, nhưng ở trước mặt hắn nói chuyện cũng không dám thở mạnh.

Hôn lễ sắp bắt đầu, Trình Khanh Khanh dự định đi phòng khách trước đem máy bay mô hình này cất đi. Phòng khách là Bạch Tuệ Nhiễm chuẩn bị cho các cô, túi sách của cô cũng để ở chỗ này.

Vặn vẹo mở then cửa, Trình Khanh Khanh lại phát hiện trong phòng khách đã đứng một người, chỉ là người này đột nhiên nghe được có người vặn cửa mở vào, tựa như là bị sét đánh trúng, toàn thân cứng ngắc, vẻ mặt thất kinh nhìn sang.
Trình Khanh Khanh lông mày cau lại, cảm thấy quái lạ: "Lương San, tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Ánh mắt cô nhìn lại trên tay Lương San, tay cô ta còn chưa kịp thu lại, giờ phút này đang đặt ở trên túi sách của cô, Trình Khanh Khanh nghi hoặc không thôi, lại liên tưởng đến vẻ mặt bối rối của cô ta khi cô vừa mới mở cửa vào, cô lại càng nghi ngờ hơn: "Cậu... Lục túi sách của tớ làm cái gì?"

Lương San vội vàng lui về phía sau một bước: "Tớ... Tớ..." Tớ nửa ngày lại không nói lên một câu hoàn chỉnh.

Trình Khanh Khanh phát hiện bên trong túi sách bị mở ra của cô thật giống như đặt vật gì đó, cô vội vàng đi tới cầm đồ vật ra, là một hộp nhẫn được chế tác tinh xảo, cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn vừa nhìn cũng biết là rất sang quý, chỉ là chiếc nhẫn này nhìn qua rất quen mắt, Trình Khanh Khanh đột nhiên nhớ tới chiếc nhẫn này không phải là nẫn cưới của dì Văn hay sao? Bạch Tuệ Nhiễm đã từng cho cô xem qua ảnh chụp của chiếc nhẫn này.

Nàng nhăn mày lại nhìn cô ta: "Cái này..."

Lương San vội vàng khoát khoát tay với cô: "Không phải là như vậy ... Khanh Khanh, cậu hãy nghe tớ nói..."

Cô đang muốn nói chuyện, cửa lại đột nhiên bị người đẩy ra, Bạch Tuệ Nhiễm vội vàng hấp tấp chạy vào, mở miệng lại hỏi: "Khanh Khanh, các cậu có thấy hay không..." Ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trong tay Trình Khanh Khanh, Bạch Tuệ Nhiễm vẻ mặt kinh ngạc: "Nhẫn kết hôn của ba mẹ tớ tại sao lại ở chỗ của cậu?"

Bạch Tuệ Nhiễm nói vừa dứt, người bên ngoài lại xông vào, cầm đầu là người giúp việc của Trình gia, đằng sau hẳn là vài người khách giúp đỡ tìm chiếc nhẫn, mọi người xông vào chứng kiến chiếc nhẫn trong tay Trình Khanh Khanh đều lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh liền hiểu được, lập tức vẻ mặt phức tạp nhìn cô.

Trình Khanh Khanh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, đơ ra một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Đợi đến khi cô hiểu rõ toàn bộ quá trình lại là vẻ mặt không dám tin, chiếc nhẫn này là Lương San nhét vào túi sách của cô, cô ta vì cái gì phải làm như vậy?!

Cô và Lương San lúc còn cao trung ba năm là bạn cùng ban lại cùng phòng, bình thường quan hệ cũng cũng không tệ lắm, nhưng cô không nghĩ tới cô ta lại hãm hại cô như thế.

Trình Khanh Khanh trong lòng chợt lóe qua cảm xúc phức tạp, mắt thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía cô rõ ràng chính là xem cô là ăn trộm, cô mới vội vàng nói: "Chiếc nhẫn này không phải là tôi lấy." Cô quay đầu chỉ Lương San: "Tôi vừa mới tiến vào liền nhìn thấy Lương San đem chiếc nhẫn nhét vào trong túi xách của tôi, cũng không biết có phải hay không là cô ta cầm."

Lương San vừa thấy cô đem mọi chuyện đổ lên đầu cô ta, lập tức liền khoát tay: "Không phải như thế..." Nói xong, cô ta lập tức chuyển sang vẻ mặt tức giận nhìn Trình Khanh Khanh nói: "Khanh Khanh, tại sao cậu lại vu oan tớ như vậy! Tớ cũng là vừa mới tiến vào, đúng lúc nhìn đến chiếc nhẫn ở trên tay cậu, tớ còn đang cảm thấy kỳ quái đây!"

Trình Khanh Khanh cũng không nghĩ tới Lương San có thể cắn ngược lại cô như vậy, nhưng là chiếc nhẫn ở trên tay cô, trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải biện giải cho mình như thế nào, Bạch Tuệ Nhiễm hiển nhiên thấy cô bối rối bất an, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, đây là một trận hiểu lầm thôi, nếu chiếc nhẫn đã tìm được rồi, vậy chúng ta liền đưa qua nhanh lên đi."

Cô ấy từ trong tay Trình Khanh Khanh lấy lại chiếc nhẫn, lại an ủi gật đầu với cô, nhưng sắc mặt phức tạp nhìn thoáng qua Lương San, đang muốn rời đi, lại đột nhiên nghe được có một âm thanh trong trẻo nói: "Làm sao vậy?"

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một thân ảnh cao lớn từ ngoài cửa đi vào, mọi người nhận ra vị này là Bạch gia đại thiếu, cũng đều rối rít chào hỏi.

Người giúp việc của Bạch nghe được hắn hỏi như vậy liền nói với hắn: "Là như vậy đại thiếu, vừa rồi trong hôn lễ mục sư nói xong lời khấn, đến phiên chú rể tân nương trao đổi chiếc nhẫn, đi lấy chiếc nhẫn nhân lại đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn không thấy, lão tiên sinh rất tức giận, bảo chúng tôi cần phải mau chóng tìm được, lúc chúng tôi đến bên này vừa lúc nhìn thấy chiếc nhẫn kia ở trong tay Trình tiểu thư."

Bạch Duyên Đình như có điều suy nghĩ mà gật đầu: "Chiếc nhẫn này là mất lúc nào?"

"Đại khái mười phút trước."

Hắn nhếch môi cười: "Mười phút trước Trình tiểu thư đang ở sau vườn hoa nhìn tôi làm mô hình."

Hắn chỉ chỉ mô hình máy bay điêu khắc bằng gỗ trong tay cô lại nói với mọi người: "Cái đó chính là tôi đưa cho Trình tiểu thư, chúng tôi ở phiến hoa oải hương góc đông bắc của hoa viên, cách địa điểm diễn ra hôn lễ khá xa, trong thời gian ngắn như vậy, Trình tiểu thư không thể nào trộm chiếc nhẫn lại chạy sang đây xem tôi làm mô hình lại về tới đây được."

Bạch Duyên Đình thốt ra hết lời này, Bạch Tuệ Nhiễm sắc mặt hơi trầm xuống, sắc bén nhìn thoáng qua Lương San: "Vừa rồi lúc em tiến vào chỉ thấy Khanh Khanh cùng Lương San ở chỗ này, thời gian ngắn như vậy, chiếc nhẫn này không thể nào lại qua tay, nếu đã không phải là Khanh Khanh, đó chính là..." Cô ấy cũng không cần nói đến tên Lương San.

Danh tiếng của Bạch đại thiếu ở Ký thị vẫn rất có tiếng, lại nói lời nói của hắn cũng có căn có cứ, cũng không ai sẽ hoài nghi lời hắn nói, lại thêm Bạch Tuệ Nhiễm bổ sung một câu như vậy, ánh mắt mọi người nhìn sang Lương San lại mang đậm phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top