Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Biến cố (tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trình Khanh Khanh lui lại một bước: "Tôi không biết, tôi không biết tôi có nên hay không tin tưởng anh."

     Không đợi hắn trả lời, cô trực tiếp quay người rời đi, thế nhưng là vừa ra cửa nhưng lại nghe được hắn nói: "Tôi làm sao có thể xuống tay ba?" Trong giọng nói của hắn lộ ra đau khổ không đè nén, nghe vào giống như là con vật nhận trọng thương đang gào thét.

     Trình Khanh Khanh chẳng qua là dừng lại chỉ chốc lát liền cũng không quay đầu lại rời đi.

     Trình Khanh Khanh về nhà mẹ đẻ bồi mẹ Trình, Bạch Duyên Đình ngẫu nhiên cũng tới bên này ở vài ngày, như trước kia mỗi lần tới Trình gia đồng dạng, hắn kiểu gì cũng sẽ mua rất nhiều thứ, kiên nhẫn bồi Mẹ Trình nói chuyện, cũng quan tâm cô ở chỗ này thế nào. Hết thảy tựa như đều không có gì thay đổi.

     Chỉ là mỗi lần hắn ra hiệu muốn cùng với cô lúc nói chuyện cô đều làm như không thấy, mỗi khi lúc này, sự ôn tồn lễ độ trên mặt hắn không giấu được mất mát.

     Mẹ Trình là người từng trải, rất nhanh liền nhìn ra kỳ quặc giữa bọn hắn, chờ Bạch Duyên Đình đi liền hỏi cô: "Con cùng Duyên Đình cãi nhau rồi sao?"

     Trình Khanh Khanh lắc đầu, Mẹ Trình liền giận cô một chút: "Không có cãi nhau vậy con bày sắc mặt đó cho mẹ xem sao? Đứa nhỏ Duyên Đình này không tệ, nếu không phải có hắn tại, ba con xảy ra chuyện, mẹ con chúng ta không biết loạn thành cái dạng gì".

     Trình Khanh Khanh há hốc mồm, cô muốn nói việc ba cùng Bạch Duyên Đình cãi nhau nhưng nghĩ đến mẹ vị chuyện của ba đã đủ khổ sở, nếu lại nghe chuyện này hẳn sẽ càng khổ sở, lời co muốn nói cũng không thể thốt ra.

     Trình Khanh Khanh ở chỗ này không được bao lâu liền bị Mẹ Trình cho đuổi trở về, trước khi đi còn cố ý bàn giao cô: "Đã lớn như thế, còn sắp làm mẹ, còn muốn cùng Duyên Đình giận dỗi, có phải muốn khiến hắn mệt chết, con mau ngoan ngoãn giúp hắn bớt lo lắng đi!"

Vốn dĩ Trình Khanh Khanh muốn cùng Bạch Duyên Đình chung sống hòa thuận, thế nhưng vì phát sinh chuyện này khiến cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, cô muốn điều tra một chút nguyên nhân sự cố của ba cô, muốn biết rốt cuộc có liên quan tới hắn hay không, thế nhưng vì đang mang thai không tiện làm gì.

     Những ngày này cô tâm tình loạn thành một bầy hỏng bét, Bạch Duyên Đình vẫn giống như trước kia, cần quan tâm cô như thế nào liền làm như thế đó.

Hôm nay cô dự định lên mạng tra một số biện pháp khắc chế tâm tình khi phụ nữ mang thai, hòm thư cô đột nhiên nhận được một tin nhắn. Trình Khanh Khanh ấn mở xem liền kinh ngạc đến ngây người.

     Tin nhắn chỉ có một tấm hình, trên tấm ảnh là một nam một nữ, địa điểm giống như là trong quán rượu, nam nhân sắc mặt phiếm hồng, ngồi dựa trên ghế sa lon, giống như là uống say, nữ nhân quần áo không chỉnh tề tựa vòng ngực của hắn, ảnh chụp là nữ nhân dùng di động đập.

    Người trong ảnh cô đều biết, nam nhân đang say là Bạch Duyên Đình, nữ nhân còn lại Trình Khanh Khanh từng gặp qua, là con gái nuôi của cha Bạch Duyên Đình, thiên kim chỉ tịch xí nghiệp, tên Mạch Gia Hân.

Cô nghe nói trước kia Bạch Duyên Đình kém chút nữa đã kết hôn với cô ấy.

     Trình Khanh Khanh sững sờ nhìn qua tấm hình thật lâu ngây ngốc, trong lòng cảm giác quá phức tạp, chính cô cũng không rõ ràng, cũng không biết ngồi bao lâu, cô cảm giác thân thể mỏi mệt thật nhiều, liền bò lên giường, nghe nhạc, chậm rãi ngủ thiếp đi.

     Hôm nay Bạch Duyên Đình lúc tan việc mua chút ô mai cô thích ăn, vốn là muốn gọi cô xuống ăn, thế nhưng là tại phòng cô gõ thật lâu cửa cũng không thấy có người mở, Bạch Duyên Đình dứt khoát trực tiếp đẩy cửa đi vào, lúc này mới phát hiện cô ngoan ngoãn nằm ở trên giường, ngủ rất ngon.

     Từ khi mang thai về sau cô liền rất thích ngủ, điểm ấy hắn là rõ ràng, hắn cũng không có đánh thức cô, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô một hồi đang muốn nhẹ chân nhẹ tay rời đi, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến kia máy vi tính mờ ra, giao diện trên máy vi tính cũng không đóng, hắn liếc mắt liền thấy ảnh chụp mở lớn trên màn hình.

     Sắc mặt vốn dĩ ôn hào trong khoảnh khắc liền ngưng đọng, trong mắt mang một tia lãnh ý, hít thở không thông, đột nhiên nghe được sau lưng có tất tiếng xột xoạt tốt tiếng vang, Bạch Duyên Đình lập tức điều chỉnh sắc mặt quay đầu đi xem, quả nhiên là cô tỉnh lại.

     Trình Khanh Khanh từ trên giường ngồi dậy anh mắt nhìn hắn một chút rồi lại nhìn trang wed đang mở một chút, không nói chuyện.

     Bạch Duyên Đình thở dài, ôn nhu giải thích nói: "Hôm trước bằng hữu mới khai trương quán bar liền đến uống chút rượu, ảnh là do Mạch Gia Hân lén chụp, lúc đó tôi không để ý, tôi với cô ấy không có gì với nhau."

     Trình Khanh Khanh không có nhìn hắn, mặt không biểu tình mà nói: "Anh không cần giải thích với tôi những cái này."

     Hắn ngẩn người, đợi đến khi hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, ánh mắt liền ngưng trọng, tay cuộn cuộn chặt thành quyền, ánh mắt hắn ngày càng nặng nề, cứ như vậy chằm chằm vào cô nhìn.

Mà cô, vẫn luôn một mực cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn đóa hoa mẫu đơn thêu trên gối, sự lạnh nhạt của cô đối với hắn như người xa lạ, không chút quan hệ, Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt đâm đau nhói.

     Hồi lâu sau hắn cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy a, tôi không cần giải thích với em những thứ này, bởi vì em căn bản cũng không để ý không phải sao?"

     Cô không nói chuyện, chỉ là trên mặt cô không chút gợn sống nhưng chứng minh lời nói của hắn là đúng.

     Bạch Duyên Đình ngửa đầu hít sâu một hơi, giống như là muốn cảm xúc đang cuồn cuộn dần lên trong cơ thể mà áp chế xuông, thế nhưng là hắn phát hiện hết thảy tựa như là phí công, sự phẫn nộ rong hắn phảng phất như dã thú, con dã thú ngày càng lớn lên đến hắn cũng khống chế không nổi.

     Hắn không kìm nén liền đem máy tính cầm lên, hung hăng đạp mạnh xuống nền nhà. "Lạch cạch" một tiếng thật lớn, máy tính nháy mắt chia năm xẻ bảy.

     Hắn tựa như là một con dã thú bị nhốt, hắn muốn hoát lồng giam, thế nhưng là hắn dùng hết thảy khí lực lại chỉ đổi lấy một thân đầy vết thương chồng chất, hắn không cam tâm bị nhốt như vậy, thế nhưng toàn thân hắn đều là tổn thương, hắn đã không còn khí lực để giãy dụa nhưng đến cùng vẫn là không cam tâm, dù là chỉ còn lại chút sức lực cuối cùng, hắn cũng phải không cam tâm mà gào thét:

     " Em không để ý? Vì sao em không để ý? Tôi là chồng của em, nhìn thấy tôi với người phụ nữa khác cùng một chỗ, vì sao em không thèm để ý?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top