Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Tính kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bước đến chỗ Bạch Duyên Đình, thấy cổ áo anh hơi nhăn, cô liền nhẹ nhàng giúp anh vuốt lại.

Cô làm việc đó một cách tự nhiên và thân mật, không quan tâm đến ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, Bạch tiên sinh có chút không tự nhiên, nhưng anh đương nhiên rất vui khi vợ anh thân mật với mình như vậy, đợi cô xử lý xong cổ áo cho anh, anh sẽ giả bộ hờ hững nhấp một ngụm rượu trong ly để che đi sự khác thường của mình, cười nói: "Đi gặp đứa bé rồi?"

Trình Khanh Khanh gật đầu với hắn, liếc nhìn rượu đỏ trong tay, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Uống ít chút."

Bạch tiên sinh nắm tay chặt đặt bên môi, ho khan một tiếng: "Được rồi! Hôm nay hiếm khi vui vẻ!"

Ở đây nhiều người như vậy, cô đương nhiên muốn cho anh một chút thể diện, lúc này cô cũng không nói gì, chỉ nắm tay anh không buông, sau đó nói sang chuyện khác với anh.

Vốn dĩ hai anh em Tưởng Ký Châu đang cùng Bạch Duyên Đình nói chuyện, lúc này Trình Khanh Khanh bước tới kéo Bạch Duyên Đình lại nói chuyện, Nghiêm Linh cũng bước tới nói chuyện mà Tưởng Ký Châu nhìn một người bên trái, một người bên phải không thèm để ý hắn.

Anh chỉ lắc đầu bất lực, thở dài, uống thêm một ngụm nước. "Các người tốt xấu cũng nên chú ý đến xung quanh? Muốn dính lấy nhau thì đợi đến khi về nhà, ít nhất phải để ý đến cảm giác của tôi chứ? "

Từ khi Trình Khanh Khanh đến đây, Bạch Duyên Đình đã bị cô dụ dỗ, không còn chút khí lực nào để nghe lời của Tưởng Ký Châu, Tưởng Ký Uyên lại quan tâm đến vợ vừa mới sinh không lâu, một mực ân cần hỏi han cô, càng không để ý những lời của Tưởng Ký Châu.

Điều đau đớn nhất trên đời này có lẽ là tất cả những người thân, bạn bè xung quanh đều đã thuộc về người khác mà anh vẫn chỉ là một con chó độc thân, tâm trạng của Tưởng Ký Châu lúc này là như thế này, một là em trai, một là người anh em tốt cùng anh lớn lên, cả hai đều không biết sống chết của anh, cứ thể hiện tình cảm và hành hạ anh, anh thật sự rất đau lòng và buồn, định cầm ly rượu rời đi, nhưng khi hắn nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người đi tới, hai mất hấn lập tức sáng rực, quan tâm nhìn người đàn ông tới gần.

"Khanh Khanh, tớ tìm cậu khắp nơi."

Người đến là Bạch Tuệ Nhiễm.

Trình Khanh Khanh cảm thấy có chút phức tạp khi nhìn thấy Bạch Tuệ Nhiễm, Bạch Tuệ Nhiễm là bạn thân nhất của cô, đây không nghi ngờ gì nữa, nếu không có sự việc của Bạch Hạo Hiên, cô và cô ấy vẫn còn là chị em sống chết vì nhau, nhưng bây giờ, giữa hai người có quá nhiều chuyện phức tạp, Trình Khanh Khanh luôn cảm thấy tình bạn giữa hai người không còn đơn giản như trước, chính cô cũng biết rõ,chuyện vừa rồi, mình đã tổn thương Bạch Tuệ Nhiễm.

"Tuệ Nhiễm, cậu cũng ở đây!" Tuy nhiên, dù trong lòng có một khoảng trống, nhưng vẫn nên lịch sự.

Bạch Tuệ Nhiễm gật đầu, chào hỏi những người có mặt, nhưng khi đến Tưởng Ký Châu, cô chỉ khẽ liếc anh một cái, coi như anh không tồn tại, tiếp tục nói chuyện với Trình Khanh Khanh.

Tưởng Ký Châu bị cô cô ngó lơ, liếc mắt nhìn Bạch Tuệ Nhiễm, chế nhạo: "Cô gái nhỏ, tôi là người sống sờ sờ ở đây như vậy, cô không nhìn thấy sao?"

Bạch Tuệ Nhiễm đang thảo luận với Trình Khanh Khanh lần trước cô nhìn thấy một bộ mỹ phẩm mới ở trung tâm thương mại, đối với bất mãn của Tưởng Ký Châu thờ ơ không quan tâm.

Tưởng Ký Châu cảm thấy quá xấu hổ nên lại nói: "Cô nói xem ở đây đều là người một nhà, nếu chúng ta bị bắt kẹp ở đây thì thật mất hứng, nếu không cô đi qua bên qua kia bồi anh trai uống rượu đi? "

Bạch Tuệ Nhiễm nhíu mày, cũng không thèm nhìn hắn, chạy nhanh về phía Trình Khanh Khanh: "Khanh Khanh, chúng ta qua đó đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Trình Khanh Khanh không biết Bạch Tuệ Nhiễm đột nhiên muốn kéo cô đi là muốn tránh tiếp xúc với Tưởng Ký Châu, hay thực sự cô vẫn còn điều gì đó muốn nói, chẳng qua cô cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.

Sau khi Trình Khanh Khanh rời đi, Bạch Duyên Đình nghĩ khuôn mặt nóng áp cái mông lạnh lẽo vừa rồi của Tưởng Ký Châu có chút buồn cười, khóe miệng cười tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Tưởng Ký Châu, Tưởng Ký Châu là đột nhiên không hài lòng:

"Cậu đang cười cái gì vậy?" Anh khịt mũi khi chợt nghĩ đến điều gì đó: "Tiểu tử ngươi giờ trời quan mây tạnh, nhân sinh đắc ý nên cười nhạo ta đúng không? Cậu đừng quên những điều này cậu phải trải qua những gì mới có được? Tôi không định kết hôn là vì thấy cậu đau khổ như vậy. "

Bạch Duyên Đình không đồng ý, chỉ nói: "Kết hôn sớm đi, nếu không tôi mỗi ngày đều lo lắng anh bị hành hạ."

Tưởng Ký Châu bị hắn chặn họng, thế nhưng, hắn lớn lên cùng Bạch Duyên Đình, từng mặc chung một chiếc quần, tự nhiên biết tính tình tiểu tử này, biết tử huyệt của hắn ở đâu, lúc này liền một mặt thâm ý nhìn qua há nói: " Cậu cũng biết tôi sợ nhất phiền phức. Kết hôn là chuyện phiền phức nhất trên đời. Nhìn chúng ta nhiều năm như vậy đều là anh em tốt, hay là nên cho anh đây mượn vợ của cậu... anh sẽ trả lại cho cậu khi cô ấy sinh cho anh một bé trai to béo ".

Bạch Duyên Đình nheo mắt, khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi: "Tôi dự định xây hai nhà vệ sinh công cộng trên núi Chu công. "

Tưởng Ký Châu trong nháy mắt bị đâm một cái, vội vàng nói: "Anh cùng cậu nói giỡn, cậu làm sao nghiêm trọng như vậy? Anh để ý ngọn núi Chu Công trước, câu không thể cùng ta cạnh tranh!"

"Vậy anh ngậm miệng lại, nếu lần sau nghe thấy những lời này, tôi sẽ nhét phân vào miệng anh."

Tưởng Ký Châu chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, tức giận sờ lên miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa.

Bạch Tuệ Nhiễm kéo cô vào một góc không có ai rồi thả cô đi, Trình Khanh Khanh đoán chắc cô có chuyện muốn nói với mình.

"Cậu... cậu muốn nói gì?"

"Bài đăng lần trước là cậu làm sao?"

Trình Khanh Khanh lông mày ngưng tụ một hồi, nhưng không có che giấu: "Ừ."

Bạch Tuệ Nhiễm lặng lẽ nhìn cô, thật lâu sau mới thở dài nói: "Khanh Khanh, tớ chỉ muốn nói với cậu, bất kể cậu có chuyện gì với anh trai, tớ vẫn luôn coi cậu là bạn thân của mình."

Trình Khanh Khanh không lên tiếng, chờ cô nói.

"Tớ hy vọng rằng dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng có thể coi tớ là bạn thân nhất của mình. Tớ sẽ không trách cậu vì đã làm tổn thương tớ. Thực tế, bài đăng là chính xác. Tớ vốn là con gái của tiểu tam, vốn là con riêng." Thời điểm nói câu này trên mặt cô lại mang theo một vòng cười khổ.

Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến việc Bạch Tuệ Nhiễm khi còn nhỏ thường bị chế giễu là con ngoài giá thú,cô ấy cũng là bất đắc dĩ, Bạch Tuệ Nhiễm không thể lựa chọn cách mình được sinh ra, và nếu được lựa chọn, cô ấy có lẽ sẽ không muốn trở thành một đứa con ngoài giá thú.

"Tuệ Nhiễm ... Tớ ..." Trình Khanh Khanh mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chán nản thở dài: "Thực xin lỗi."

Bạch Tuệ Nhiễm lắc đầu: "Cậu không cần lời xin lỗi của tớ, nhưng đôi khi tớ cũng cảm thấy hơi buồn, vì chuyện của anh tớ, chúng ta không còn được như trước nữa." Lúc này, cô lại thở dài: "Quên đi, hôm nay tớ chỉ muốn nói với cậu rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng muốn mối quan hệ của chúng ta mãi như vậy. "

Bạch Tuệ Nhiễm có lẽ không biết Bạch Hạo Hiên đã làm gì, e rằng cũng không biết lúc trước cô phát điên là do một tay anh trai cô gây nên, nhưng cô không muốn nói cho cô ấy biết những chuyện này, thật ra bị kẹp giữa hai bên, mối quan hệ giữa cô và cô ấy sẽ không bao giờ như trước nữa, cô phải ra tay với Bạch Hạo Hiên, dù có tránh né như thế nào thì cũng sẽ vô tình làm tổn thương Bạch Tuệ Nhiễm. Nếu đối xử với cô như một người bạn, thì chắc chắn sẽ khó tránh khỏi nỗi buồn, chẳng hạn như bài đăng gần đây, tuy cô luôn nói rằng mình không liên quan gì đến chuyện nhưng trong lòng cô cũng có phần buồn.

Cho nên nghe được cô nói cái gì, Trình Khanh Khanh nhất thời không nói gì, chỉ là nhắm mắt lại không nói.

Bạch Tuệ Nhiễm nhìn thấy điều này, nhanh chóng cảm nhận được vẻ thất vọng không nói nên lời trên mặt, nhưng cũng không ép buộc cô, chỉ nói: "Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, tớ có một vài người bạn ở đây. Tớ sẽ đi chào. "

Nói xong, cô xoay người rời đi, nhìn về bóng lưng rời đi Trình Khanh Khanh không khỏi thở dài, tuy rằng Tuệ Nhiễm cùng dì Văn và Bạch Hạo Hiên là người một nhà, nhưng tâm tính của cô khác bọn họ. Đúng vậy, thật đáng tiếc khi một cô gái đơn thuần như vậy lại sinh ra trong một ổ hắc thú.

Trình Khanh Khanh phục hồi tâm trí, định đi về phía Bạch Duyên Đình, nhưng nhìn thấy Bạch lão tiên sinh và Bạch Hạo Hiên đang đứng trước mặt Bạch Duyên Đình, không biết đã nói gì với hắn, sắc mặt Bạch Duyên Đình không được tốt.

Trình Khanh Khanh yên lặng chờ một hồi, cho đến khi Bạch lão tiên sinh và Bạch Hạo Hiên nói xong mới bước tới, đi ngang qua Bạch lão tiên sinh vẫn cười gật đầu, chào hỏi ông, nhiều người nhìn như vậy, là vợ của Bạch Duyên Đình, cô không thể bất kính với cha chồng.

Nhưng Bạch Chấn Phong đã lùi lại một bước, nói nhỏ với cô: "Thuyết phục Duyên Đình về nhà ăn cơm đêm giao thừa trong Tết Nguyên Đán."

Trình Khanh Khanh cũng dừng lại, quay đầu lại, cười liếc hắn một cái: "Nếu Duyên Đình muốn trở về, con liền trở về."

Ngừng một chút, hắn nói: "Hơn nữa, cha muốn Duyên Đình trở về, hay là muốn cổ phần trong tay anh ấy quay trở lại? "

Bạch Chấn Phong nhướng mày, sắc bén quát: "Cô nói chuyện như vậy với trưởng bối sao?"

Tiếng gầm của hắn tràn đầy tức giận, lúc này rất nhiều người đều nhìn sang đây, Trình Khanh Khanh không muốn mất tiếng bất kính với các vị trưởng bối, vội vàng hạ lông mày, cung kính nói: "Nếu con có nói gì sai với cha, con xin lỗi cha. "

Bạch Duyên Đình cũng chú ý tới tình hình nơi đây, lúc này mới đi tới, khoác vai Trình Khanh Khanh, lạnh giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Bạch Chấn Phong nhìn Bạch Duyên Đình rồi nhìn Trình Khanh Khanh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Bạch Hạo Hiên trong cả quá trình không nói một lời, nhưng vẫn nhìn Trình Khanh Khanh một cái đầy ẩn ý trước khi rời đi.

Mãi cho đến khi hai người rời đi xa, Bạch Duyên Đình mới nói với cô: "Vừa rồi bọn họ gây khó dễ với em sao?"

Trình Khanh Khanh cười với hắn: "Không phải, chỉ là Bạch lão tiên sinh nhờ em thuyết phục anh về ăn cơm Tất niên trong năm mới. Nhân tiện em chỉ hỏi ông ấy là muốn anh trở về không thôi hay là muốn cổ phiếu trong tay của anh quay trở lại. Em không nghĩ ông ấy liền tức giận".

Bạch Duyên Đình nhíu mày, không nói chuyện, một lúc sau mới xoa xoa vai cô nói: "Được rồi, đừng lo lắng nhiều như vậy, chúng ta đi qua đó khiêu vũ."

Tiệc đầy tháng của Tưởng gia rất phong phú, bao quanh là đồ ăn và rượu, và một sàn nhảy được thiết lập đặc biệt ở trung tâm phòng khách để các vị khách đến khiêu vũ.

Trình Khanh Khanh từng học nhạc, thời đại học, khiêu vũ là môn tự chọn, nên cô ấy biết rất nhiều về các loại hình khiêu vũ, khi còn nhỏ Bạch Duyên Đình đi du học, anh ấy đương nhiên hiểu được những nghi thức giao tiếp này ở nước ngoài, vì vậy hai người họ đã nhảy vô cùng ăn ý.

Hai người lúc đầu khiêu vũ rất nghiêm túc, nhưng khi nhảy xong, Trình Khanh Khanh trực tiếp móc hai tay lên cổ Bạch Duyên Đình, đem cả người ôm vào trong lòng anh, cứ như vậy ôm lấy anh.

Bạch Duyên Đình đối với cô vô cùng bất lực, anh choàng tay qua eo cô, nói nhỏ bên tai cô: "Xung quanh có nhiều người đang nhìn, người ta sẽ cười nhạo chúng ta."

Trình Khanh Khanh hiện tại có thể ở cùng Bạch Duyên Đình không có chút mập mờ, thậm chí đã từng trải qua sinh tử, còn quan tâm đến ánh mắt của người khác? Hiện tại thậm chí động còn không động, mặt dày mày dạn mà ôm lấy anh không thả, vẻ mặt coi là đương nhiên: "Khiêu vũ vốn phải ôm lấy nhau nhảy a. Hơn nữa em đang ôm chồng của em, người khác còn có thể nói gì nữa?"

Bạch Duyên Đình cười khúc khích, dùng lòng bàn tay to chạm vào đầu cô, đem mặt tựa trên mặt cô cọ xác, vật nhỏ này bây giờ thật sự rất ấm, quá ấm đối với anh.

Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh dính lấy nhau ở đây, mà Bạch Hạo Hiên đứng trong bóng tối nhìn cảnh này càng lạnh lùng. Bọn họ càng ân ái, càng thân mật hắn lại càng cô đơn, đáng thương.

Sau một khúc, Bạch Hạo Hiên nhìn thấy Trình Khanh Khanh đi về phía sân sau. Hắn vội thón nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý, hắn liền cẩn thận từng li từng tí từ một cánh cửa đi ra ngoài.

Phòng vệ sinh của Tưởng gia nằm trong một gian nhà nhỏ phía sau nhà chính, trên đường đi đến phòng tắm có một dãy nhà nhỏ là nơi ở của người giúp việc, Trình Khanh Khanh từ phòng vệ sinh đi ra đang muốn trở về , thế nhưng khi đi ngang một dãy nhà nhỏ đột nhiên một cánh tay kéo cô vào, Trình Khanh Khanh định hét lên nhưng người nọ lại đột nhiên bịt miệng cô lại.

"Là tôi!" Anh thấp giọng nói với cô.

Trình Khanh Khanh định thần lại, lúc này mới nhìn ra người bắt được mình là Bạch Hạo Hiên, cả kinh nhíu mày.

Bạch Hạo Hiên buông miệng: "Tôi có chuyện muốn nói với em."

Trình Khanh Khanh khóe miệng hơi câu, trong mắt lộ ra giễu cợt: "Anh muốn cùng tôi nói cái gì?"

Bạch Hạo Hiên thật sâu nhìn cô, một lúc lâu sau anh mới nói với cô: "Khanh Khanh, em sao rồi?"

"Tốt lắm." Cô cười đáp.

"Nhưng tôi thì không tốt."

Trình Khanh Khanh không nói, nhưng vòng cung giễu cợt nơi khóe miệng càng sâu.

Bạch Hạo Hiên thấy thế, như không thể tiếp nhận được ánh mắt giễu cợt của cô, anh nhắm mắt lại, giọng điệu u sầu không nói nên lời: "Em đã quên tôi rồi, cho nên không biết trước đây chúng ta yêu nhau như thế nào, nhưng là tôi. Tôi không thể quên được em. Thỉnh thoảng, đầu tôi sẽ nhảy ra hình ảnh của chúng ta khi bên nhau. Tôi bị hành hạ bởi trí nhớ và tôi đang sống trong một cuộc sống khốn khổ. "

Hắn nói bọn họ yêu nhau? Trình Khanh Khanh vừa nghĩ đã thấy buồn cười, Bạch Hạo Hiên có lẽ không biết người đứng trước mặt cô lúc này chính là Trình Khanh Khanh, người đã trải qua một vòng sinh tử. Anh cho rằng cô mất trí nhớ nên lại giả vờ ân ái trước mặt cô?

Làm sao anh có thể lợi dụng cô nếu anh thực sự yêu cô? Làm sao anh có thể từng bước biến cô thành một kẻ điên?

Anh ta lừa cô như vậy là muốn làm gì, còn muốn dùng tay cô làm chuyện xấu?

"Thật sao? Chúng ta yêu nhau thật sao?"

Bạch Hạo Hiên hiểu lầm ý tứ sâu xa trong mắt cô, chỉ nghĩ lời anh nói đã khiến cô cảm động, vội vàng nói: "Đúng vậy! Chúng ta đã từng rất yêu nhau."

"Vì chúng ta yêu nhau rất nhiều, tại sao anh lại lấy một người phụ nữ khác làm vợ? Tại sao anh vẫn để một người phụ nữ khác mang thai đứa con của anh? Tại sao lần trước ở bệnh viện anh không dám đứng ra lên tiếng thay tôi?"

Nhất thời, Bạch Hạo Hiên gần như cho rằng người trước mặt đã nhớ lại quá khứ, giọng điệu nhàn nhạt oán hận, rõ ràng là Trình Khanh Khanh chất vấn hắn về vết thương chồng chất trong quá khứ, nhưng anh lại dán mắt vào cô, nhìn thấy sắc mặt của cô dường như không thay đổi nhiều, câu này cũng giống như một câu hỏi đơn giản.

Nhưng dù sao thì Bạch Hạo Hiên cũng hít một hơi thật sâu nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, nghiêm túc nói: "Những chuyện giữa tôi và Lương San không phải là điều tôi muốn, người tôi vẫn luôn yêu chính là em. Lần trước ở bệnh viện, anh đã nói với em rằng lúc đó anh rất xấu hổ rồi, Khanh Khanh, đừng trách anh chuyện này, được không? "

"Trách anh? Tại sao phải trách anh? Anh nói chúng ta yêu nhau, nhưng anh không nhớ những chuyện này nữa. Vừa rồi hỏi anh những chuyện này là vì thấy kỳ quái mà thôi, không thể nói là oán trách".

Bạch Hạo Hiên nhíu mày, như bị thứ gì đó đâm thật mạnh: "Khanh Khanh em thật tàn nhẫn, em quên anh dễ dàng như vậy, nhưng anh không biết làm sao để quên được em".

Trong giọng điệu của hắn lô ra những lời buộc tội, giống như cô thật sự đã làm chuyện xấu xa, Trình Khanh Khanh thật sự không biết Bạch Hạo Hiên có ý gì tại sao chất vấn cô lại quên anh!

Những nỗi đau trong quá khứ thật sự khiến cô ấy sống không bằng chết, nếu không có Bạch Duyên Đình vẫn luôn ở bên cạnh giúp cô ấy chữa lành vết thương, thì những nỗi đau này sẽ mãi ở trong tim tôi, sẽ là nỗi cô đơn vĩnh viễn không ngừng châm chích tâm hồn cô ấy. .

Cô đánh đổi sự đau khổ của cái chết mới có tỉnh táo rõ ràng chính hắn đã khiến cô trở nên như thế này. Làm sao có thể dễ dàng quên đi hắn? Không để ý đến hắn?!

Mặc dù cảm xúc Trình Khanh Khanh lúc này đang cuộn trào trong lòng, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, cô chỉ yên lặng nhìn anh như vậy, thật lâu sau mới chế nhạo: "Việc anh không thể quên đi quá khứ thì có liên quan gì đến tôi? Bất quá do anh lo sợ không đâu mà thôi. "

Cô không muốn nói lời nào với hắn nữa, xoay người định rời đi, nhưng hắn lại đột ngột nắm lấy cổ tay cô không buông, sắc mặt lạnh lùng, giống như bão lớn đang chầm chậm cuộn lên, trong mắt hiện lên tia giận dữ. , giống như một con thú sắp bùng nổ, nhưng giọng nói của hắn ta lại lộ ra vẻ ai oán: "Đừng đi nhanh như vậy, nói chuyện với tôi một chút nữa được không?"

Trình Khanh Khanh vặn cổ tay, nhưng hắn kéo chặt như vậy, cô cũng không vặn được, có lẽ cô chỉ hận không thể nói một lời với hắn, nhưng hắn lại cố chấp như vậy, Trình Khanh Khanh thật sự tức giận, cô vẫn chưa quên tai nạn của cha cô, cô cũng chưa quên được nỗi đau bị họ giết.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ những người này, cô vốn dĩ không phải là người có thâm ý, sự giáo dục của cha mẹ từ nhỏ cũng đã rèn luyện cho cô trở thành một người chính trực, nhưng cô thấy rằng khi đối mặt với người lòng lang dạ thú, thật sự không cần phải quá chính trực, nếu không người khác bị khi dễ, bắt nạt sẽ là chính mình.

Cô từ từ trấn tĩnh bản thân, bình tĩnh nhìn gương mặt anh, sau đó nhìn bàn tay anh đang kéo cổ tay cô, cô cong môi cười chế nhạo: "Buông tôi ra."

"Anh sẽ không để em đi." Anh nói từng chữ một cách chắc nịch.

"Anh muốn làm gì? Tôi là chị dâu của anh, anh đặt tôi ở chỗ nào? Anh đặt anh cả của anh ở đâu?"

Bạch Hạo Hiên hai mắt lóe lên, nhưng trên mặt không có một tia hối hận: "Khanh Khanh, để tôi đưa em đi. Chúng ta đi nơi không có người."

Hì hì, Trình Khanh Khanh trong lòng tự giễu, hắn lại sắp làm chuyện này.

Giống như bị đâm vào đâu đó, nụ cười giễu cợt trên mặt chậm rãi tiêu tan, ánh mắt có chút u sầu: "Anh muốn đưa tôi đi đâu? Có thể đưa tôi đi được không?"

Nhìn thấy cô như vậy, Bạch Hạo Hiên hai mắt nhíu chặt, bàn tay nắm cổ tay cô vô thức siết chặt: "Nếu tôi thực sự có thể mang em đi, em có muốn đi theo tôi không?"

Ánh mắt Trình Khanh Khanh khẽ động, cúi đầu ngập ngừng, vốn dĩ Bạch Hạo Hiên còn tưởng rằng cô chỉ muốn thử lòng anh, nhưng nhìn vẻ mặt có vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc của cô, anh chợt sửng sốt, vội vàng hỏi: "Khanh Khanh, em nghĩ như thế nào?"

Trình Khanh Khanh lắc đầu thở dài, "Không biết... Chỉ là ta đột nhiên muốn sống tốt với anh của anh thật tốt."

Bạch Hạo Hiên nhíu mày: "Làm sao vậy? Hắn bắt nạt emsao?"

Trình Khanh Khanh sắc mặt càng ngày càng trầm trọng, tựa hồ nghĩ đến cái gì đau lòng cô, cô nhíu mày: "Anh cả của anh không hề giống vẻ ngoài tình cảm sâu nặng như vậy."

Lúc này, cô mới thở dài thườn thượt, trong mắt cũng có thêm chút tinh quang, đã lâu rồi cô mới lộ ra vẻ thống khổ như vậy trước mặt hắn, Bạch Hạo Hiên lập tức cảm thấy lòng mình dịu lại, vội vàng kéo cô vào vòng tay.

"Đừng lo lắng, tôi đưa em đi..."

Trình Khanh Khanh không có đẩy hắn ra, mà là yếu ớt hỏi: "Anh thật sự đem tôi đi sao? Anh đối xử với tôi tốt hơn đại ca của anh đối xử với ta sao?"

Nói đến đây, trong tiềm thức cô lùi lại phía sau, không biết Bạch Hạo Hiên đang chìm đắm trong niềm vui được ôm cô hay đang phân tâm nghĩ cách tiếp tục dỗ dành cô, mà chỉ vô thức nhìn theo bóng lưng cô.

"Anh đưa em đi, anh sẽ đối xử tốt với em, tốt hơn bất kỳ ai đối xử với em!" Anh vùi mặt vào vai cô, giọng điệu khàn khàn nhưng kiên định.

Vừa dứt giọng, Trình Khanh Khanh đột nhiên mở cửa, liền hướng phòng khách hô to: "Có ai không, cứu mạng!!!"

Bạch Hạo Hiên trở nên cứng ngắc, vừa nhận ra được điều gì đó, anh định rời khỏi cô, Trình Khanh Khanh chế nhạo, lén lút kéo quần áo trên người mình.

Bạch Hạo Hiên đột ngột nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không thể tin được mà đâm vào, ánh mắt sâu thẳm lóe lên, trong đó có từng đợt đau đớn.

Trình Khanh Khanh chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, liền cầu cứu hướng phòng khách đi.

Cách đây không xa, một vài người vợ đi cùng lúc này đang đi vệ sinh ở gần sân chính nhưng nhìn cảnh tượng này thì vô cùng sửng sốt.

Trong phòng khách, mọi người nghe thấy tiếng gọi của Trình Khanh Khanh cũng chạy tứ tán, một lúc sau mọi người mới chạy tới đây, Trình Khanh Khanh vừa đá vừa đánh Bạch Hạo Hiên vừa khóc: "Cứu, cứu mạng!" Cô thả bàn tay đang bí mật kéo Bạch Hạo Hiên ra, đột nhiên đẩy anh ra, Bạch Hạo Hiên trước mắt đã choáng váng, nhất thời không giữ vững thân thể, bị cô đẩy mạnh và ngã nhào trên đất.

Bạch Duyên Đình vốn là đang nói chuyện với ông chú ở lầu hai, nên nghe thấy giọng nói vội vàng chạy xuống, anh ta đến muộn hơn những người khác một bước, chẳng qua nhờ đôi chân dài mà anh đến kịp lúc Trình Khanh Khanh đẩy Bạch Hạo Hiên ra, vừa nhìn thấy Bạch Duyên Đình bước tới đây, hai mắt đỏ hoe, vội vàng chạy về phía anh: "Duyên Đình ... Hạo Hiên sao có thể làm như vậy với em! Em đi nhà vệ sinh vừa định muốn quay lại. Hạo Hiên đột nhiên kéo em vào ngôi nhà nhỏ đó và xúc phạm em! "

Sắc mặt Bạch Duyên Đình thâm trầm như chìm trong nước, hai tay ôm Trình Khanh Khanh trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Hạo Hiên, gắt gao hỏi: "Bạch Hạo Hiên, rốt cuộc mày còn xem tao là anh cả của mày sao? Mày còn ngại bên ngoài dị nghị chưa đủ hay sao?"

Bạch Hạo Hiên từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ về bụi đất trên người, liếc mắt nhìn những người xung quanh, vừa nghe thấy câu nói của Bạch Duyên Đình rơi xuống, những người này liền chỉ vào mình, sau đó nhìn sang Trình Khanh Khanh, nhìn thấy cô vùi mặt vào vòng tay của Bạch Duyên Đình, nhưng anh lại thấy rõ ý cười nhếch mép khó nhận thấy nơi khóe miệng cô.

Bạch Hạo Hiên sửng sờ nhìn những người xung quanh này, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi cô bị vùi trong vòng tay của mình, từ đầu đến chân chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, để hắn hạ thấp cảnh giác, cô muốn hắn vào bẫy, cô ấy tính kế hắn.

Lần trước Bạch lão gia tử đã cảnh cáo rõ ràng không nên dây dưa với Trình Khanh Khanh nữa, nếu không sự chỉ trích bên ngoài của Bạch gia không chỉ làm tổn hại thanh danh của Bạch thị mà còn ngăn cản hắn trở thành người thừa kế của Bạch thị.

Những người hôm nay tới đây đều là những nhân vật tinh anh ở Ký Thành, có vài người là cổ đông của tập đoàn Bạch thị, nhưng hiện tại, họ đã chứng kiến người kế vị tương lai của tập đoàn Bạch thị làm những việc không thua gì dã thú. Vấn đề của bài viết trước vẫn chưa lắng xuống, nhưng hắn ta không muốn hối cải, và tiếp tục làm những điều vô nghĩa như vậy, làm tổn hại đến uy tín của công ty!

Nhìn Trình Khanh Khanh bị Bạch Duyên Đình ôm chặt trong tay, nhìn đôi mắt khinh thường của mọi người chung quanh, nhìn người chỉ trỏ, không tự chủ được nhếch miệng. .

Khanh Khanh à ...

Anh thật sự không ngờ sẽ có một ngày như vậy, cô sẽ tự tay tính kế cho anh, cô đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, cô tàn nhẫn hủy hoại anh như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top