Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Tương cứu trong lúc hoạn nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tưởng lão tiên sinh chậm hơn Bạch Duyên Đình một bước, từ trên lầu đi xuống, vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi ở lầu hai, lúc này mới lạnh lùng, liếc mắt nhìn Bạch Hạo Hiên, với giọng điệu rất trầm, lịch sự nói: "Ký Uyên, mời Nhị thiếu gia đi ra ngoài, Tưởng gia chúng ta không thể chiêu đãi Đại Phật như vậy."

Đứng ở bên cạnh, Tưởng Ký Uyên nghe được, vẻ mặt lễ phép với Bạch Hạo Hiên động tác "làm ơn".

Bạch Hạo Hiên cũng xem là người thức thời, biết mình dây dưa vào lúc này sẽ chẳng có ích lợi gì, nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn nhìn chằm chằm thật sâu vào mặt Trình Khanh Khanh một lát.

Bạch Chấn Phong đương nhiên chứng kiến chuyện đã xảy ra, khi nhìn thấy Bạch Hạo Hiên bị yêu cầu đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm, nhưng rất nhiều người xung quanh cũng không thể quá lỗ mãng, vì vậy liền xông tới Tưởng lão tiên sinh, chắp tay nói: "Là ta dạy con không tốt, em vợ, chú đừng để bụng."

Tưởng tiên sinh cũng cho ông mặt mũi, nhưng ánh mắt nhìn ông vẫn lạnh lùng: "Hôm nay là ngày vui của gia đình chúng tôi, nhưng Hạo Hiên đã đạp đổ tất cả. Anh rể không cho chúng tôi một lời giải thích, chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua. "

Bạch Chấn Phong kinh hỉ, ánh mắt chợt lạnh, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, vội vàng nở nụ cười: "Cái này là chắc chắn!"

g tiên sinh không nói gì nhiều, quay người lại hừ lạnh một tiếng.

Sau khi Bạch Hạo Hiên rời đi, phu nhân của từng nhà cũng tới an ủi Trình Khanh Khanh, Trình Khanh Khanh cũng lần lượt cảm ơn.

Bạch Duyên Đình nói với cô: "Nó không làm gì em đúng không?"

Trình Khanh Khanh lắc đầu.

Bạch Duyên Đình thở dài kéo cô vào lòng: "Đừng làm liều như vậy nữa."

"..." Trình Khanh Khanh trợn to hai mắt, chợt nhận ra trước mặt một người sắc sảo như Bạch tiên sinh, không chỗ nào có thể che giấu những thủ đoạn nhỏ nhặt này của cô, nhìn thoáng qua cũng biết hôm nay cô bày ra chuyện này. .

Cô thở dài và ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Anh dùng lòng bàn tay to xoa xoa đầu cô nhẹ nhàng, lại hôn lên trán cô, nói: "Anh đã nói với em rất lâu rồi, anh sẽ xử lý tất cả những chuyện này, không thể không cùng anh bàn bạc chuyện này. Em hành động hấp tấp. . Mặc dù biết đây là thủ đoạn của em, nhưng nhìn Bạch Hạo Hiên ôm em, anh vẫn cảm thấy khó chịu. Em hiểu không? "

Trình Khanh Khanh đột nhiên nhận ra mình làm như vậy không coi trọng tình cảm, càng có lỗi, vội vàng ngoan ngoãn nói: "Được rồi, em đã biết."

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Bạch tiên sinh rất hài lòng, nói: "Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa, đi ăn cơm đi."

Sau khi ăn tối ở Tưởng gia, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình vui vẻ về nhà, hôm nay hai người cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng chuyện xảy ra ở Tưởng gia ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đến Bạch gia, lúc đó hiện trường bị người nào đó dùng điện thoại di động quay phim, nhanh chóng bị tung lên mạng, cộng thêm sự cố của bài đăng vừa rồi còn chưa bình ổn, Bạch gia sẽ càng bị dội nước bẩn càng nhiều hơn, hiện tại đã là cuối năm, dễ xảy ra chuyện, chuyện như vậy, Bạch thị tổn thất đương nhiên là không cần xác định, cộng thêm Bạch Duyên Đình đột ngột thoái vốn khỏi tập đoàn Bạch thị càng khiến tập đoàn Bạch thị bị tổn hại nặng nề hơn.

Bạch Chấn Phong từ Tưởng gia trở về thì cả mặt đen lại, Văn Tuyết Nhi đương nhiên cũng biết được chuyện gì đã xảy ra từ Bạch Tuệ Nhiễm, trước khi Bạch Chấn Phong trở về bà nơm nớp lo sơ nếu Bạch Chấn Phong nổi giận đem Bạc đánh một trận thì phải làm sao? Nhưng không ngờ khi Bạch Chấn Phong trở về, trên mặt tuy tức giận nhưng đối với Bạch Hạo Hiên lại không có hành động gì, chỉ tức giận ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu nhìn Bạch Hạo Hiên đầy chết chóc.

Văn Tuyết Nhi thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng pha trà mà Bạch Chấn Phong thích.

Bạch Chấn Phong nhấp một ngụm trà, sau đó trừng mắt nhìn Bạch Hạo Hiên một cái, sau đó nói: "Không phải ta không mắng ngươi là tha thứ cho ngươi, cũng đừng tưởng ta sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng bây giờ còn có thêm nhiều chuyện phải đối phó. Tôi không thèm dạy dỗ ngươi. "

Nghe vậy, Văn Tuyết Nhi vội vàng nói: "Làm sao vậy? Trong công ty có chuyện sao?"

Bạch Chấn Phong lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, gắt gao nói: "Nhờ có con ngoan bà nuôi dưỡng, mấy ngày nay Bạch thị làm ăn thua lỗ, cộng thêm việc Duyên Đình thoái vốn, có một vài dự án không kịp trở tay, bây giờ lại là cuối năm, công nhân không lấy được tiền lương, tổ chức gây rối dưới tập đoàn Bạch thị! " Hắn khịt mũi nói: "Năm nay, ta sợ nó sẽ không trôi qua êm đẹp. "

Văn Tuyết Nhi cũng mang vẻ mặt buồn bã, sắp ăn Tết rồi, nếu vì chuyện tiền lương mà nhân viên ng bung tha thì không nên nghĩ tới năm nay êm đềm trôi qua, bà nhíu mày một cái, mắt chợt sáng lên: "Chấn Phong, tôi nhớ mẹ của Duyên Đình gửi một khoản tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ phải không? Hay là lấy số tiền này dùng cho lúc nguy cấp đi?"

Ngay khi những lời nàyvừa nói ra, Bạch Tuệ Nhiễm nói: "Đó là tiền mà anh cả và mẹ anh ấy để lại cho anh ấy. Cho dù có việc gấp, chúng ta cũng không thể không nói một câu liền lấy."

Văn Tuyết Nhi nhíu mày nói: "Cái này chỉ dùng tạm thời, cũng không phải là chúng ta không trả lại cho Duyên Đình. Hiện tại không còn cách nào khác."

Bạch Chấn Phong không nói mà chìm vào trầm tư, suy nghĩ hồi lâu mới đứng dậy gọi điện thoại, nhưng sau khi gọi xong, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, Vân Tuyết Nhi tim đập loạn nhịp, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bạch Chấn Phong vẻ mặt ủ rũ nói: "Bên kia nói, tiền đã bị Duyên Đình lấy đi."

"Hả?" Văn Tuyết Nhi cũng kêu lên: "Làm sao vậy? Không phải Duyên Đình vốn không biết số tiền sao?"

Bạch Chấn Phong lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, không nói chuyện cũng không giải thích nhiều, đi tới sô pha ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Bạch Hạo Hiên chằm chằm nói: "Chính ngươi gây ra chuyện này, nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Hạo Hiên từ đầu đến cuối không hề nói gì, thật ra khi từ Tưởng gia trở về, trong lòng hắn đã suy nghĩ một câu, tại sao Trình Khanh Khanh lại tính kế hắn?

Cô không nhớ được quá khứ, đương nhiên sẽ không nhớ tới ân oán trước đây, nếu là lần trước Lương San đã bày mưu tính kế cho cô, cô đã không đợi lâu như vậy để trả thù.

Lẽ nào cô ấy thực sự đã hồi phục trí nhớ?

Vấn đề này, mãi đến tận khi Bạch lão tiên sinh nặng nề gọi hắn, Bạch Chấn Phong thấy hắn ngây người nhìn mình, hiển nhiên là không có nghe thấy ông vừa nói cái gì, ông đột nhiên nổi giận, đập chiếc cốc trên tay xuống cạnh Bạch Hạo Hiên.

Văn Tuyết Nhi cũng sợ Bạch Hạo Hiên lại khiến ông tức giận, vội vàng nói: "Hay là, ngày mai tôi đi Nam Giang Lộ, tôi đưa Hạo Hiên theo, xin lỗi Duyên Đình thật đàng hoàn. Là người một nhà, máo thành như này cũng không hay. Nếu có thể cầu xin Duyên Đình tha thứ, nói không chừng còn có thể thuyết phục hắn quay về ăn một bữa cơm đoàn viên. "

Bạch Chấn Phong lông mày ngưng tụ một lúc mới gật đầu: "Cứ làm như thế đi, đừng gây thêm chuyện cho tôi."

Sáng sớm hôm sau, Văn Tuyết Nhi đưa Bạch Hạo Hiên lên đường, xe chuẩn bị chạy trên con đường nhựa dẫn vào thành phố, bà nói với Trùng Tư: "Về thành phố cổ."

Bạch Hạo Hiên khó hiểu: "Không phải muốn đi Nam Giang Lộ sao? Đến phố cổ làm gì?"

Văn Tuyết Nhi khẽ nhíu mày, trong mắt ẩn chứa ý tứ khó lường: "Đã lâu không gặp dì Trình của con, đi thăm bà ấy đi."

Trình Khanh Khanh mới bắt đầu công việc ở studio không lâu liền nhận điện thoại của mẹ Trình, bảo hôm nay cô sẽ về ăn cơm tối, studio cách Trình gia khá xa, mẹ Trình cũng không phải không biết, nếu không có chuyện gì xảy ra cô ấy sẽ không chạy tới chạy lui phiền phức như vậy.

Mặc dù mẹ Trình gọi điện đột xuất nhưng nhận thấy không có gì khác lạ nên cô cũng không hỏi nhiều, mỉm cười, nhưng sau khi cúp điện thoại, cô lại chìm vào trầm tư.

Vào thời điểm này, mẹ Trình cũng không có sự kiện gì đặc biệt để khiến cô ấy trở về nhà?

Nghĩ đến chuyện hôm qua Tưởng gia xảy ra chuyện, Trình Khanh Khanh đột nhiên chế nhạo, nghĩ đến Văn Tuyết Nhi cũng không ngồi yên, lại đến nhờ mẹ cô làm thuyết khách?

Buổi trưa xong việc, Trình Khanh Khanh đi thẳng về Trình gia, vừa vào cửa liền thấy trong nhà có thêm hai vị khách, Bạch Hạo Hiên đang ngồi trên sô pha đối mặt với cô, ánh mắt lóe lên. Khi anh nhìn thấy cô bước vào, cô không để ý đến điều đó và đi thẳng vào phòng.

Văn Tuyết Nhi vừa nhìn thấy cô, liền vội vàng đi tới, nắm lấy tay cô nói: "Khanh Khanh, đã lâu không gặp con, con nói xem con cũng thật là, cũng không thường xuyên về nhà chơi. "

Kéo cô ngồi xuống, bà lại cười: "Cô thấy khí sắc của con đã cải thiện rất nhiều, nhìn còn đẹp hơn trước."

Trình Khanh Khanh giả vờ ngoài ý muốn rút tay ra, cười nói: "Cám ơn dì Văn khen, con vẫn như cũ."

Văn Tuyết Nhi không tức giận, nhưng nụ cười yêu thương trên mặt chợt trầm xuống, nặng nề thở dài, "Hôm nay ta kêu mẹ con gọi điện thoại về cho con là bởi vì có một chuyện muốn nói với con."

Trình Khanh Khanh giả vờ không biết: "Chuyện gì?"

Văn Tuyết Nhi liếc nhìn Bạch Hạo Hiên với ánh mắt phức tạp, sau đó thở dài: "Hạo Hiên cùng con lớn lên, ta hiểu rõ tâm tư của nó nhất. Con không nhớ chuyện trước kia. Con quên mất trước đây hai đứa có quan hệ tốt như nào. Đứa trẻ này thật không xứng đáng, đã phạm sai lầm. Những năm qua nó vẫn luôn nhận ra lỗi lầm của mình mà hối hận, vẫn canh cánh trong lòng chư bỏ xuống được, cho nên đối với con ... Ta mong hai đứa có thể nhìn vì tình cảm trước đây lên cùng nhau, đừng trách nó. "

Bà ta biết cô trước đây phát điên như thế nào nhưng bà vẫn nói ra những lời hời hợt như vậy, hy vong cô thể tha thứ cho Bạch Hạo Hiên, bà là ức hiếp cô đến mất trí nhớ hay coi cô như đồ ngốc?

Trình Khanh Khanh trong lòng giễu cợt, nhưng trên mặt vẫn là lễ phép: "Dì Văn, người đừng nói nghiêm trọng như vậy, chuyện đã qua, con không để trong lòng."

Văn Tuyết Nhi khi nghe cô nói vậy thì vui mừng khôn xiết, nhiệt tình vỗ vỗ tay cô: "Ta nói rồi, Khanh Khanh luôn là người tốt nhất." Bà dừng lại nói: "Nếu như vậy. Cũng mong con thuyết phục Duyên Đình về đón giao thừa cùng nhau vào đêm giao thừa. "

Trình Khanh Khanh lạnh lùng rút tay ra khỏi người cô, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: "Dì Văn, dì muốn Duyên Đình về nhà ăn cơm, sao không thuyết phục hắn?"

Văn Tuyết Nhi sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhất thời có chút ngượng ngùng: "Con cũng biết, Duyên Đình không vui khi gặp ta, giữa chúng ta có khúc mắt,nó hiểu lầm chúng ta rất."

"Nếu đã là khúc mắt, chắc chắn con không có cách thuyết phục."

Cô ấy vẫn đang cười, nhưng Văn Tuyết Nhi lại thấy rõ ràng trong mắt cô ấy hiện lên một màu phức tạp, mang theo vẻ xa lánh, giễu cợt và lạnh lùng, lông mày nhíu lại, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, đang định nói nhưng đột nhiên bị anh thanh gõ cửa ngắt lời.

Nụ cười trên mặt Trình Khanh Khanh càng ngày càng rạng rỡ" "Lúc nãy con gọi Duyên Đình, con muốn khi anh ấy ở đây, dì Văn muốn mời hắn trở về ăn cơm, có thể nói chuyện riêng với anh ấy. "

Mẹ Trình đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa đúng là Bạch Duyên Đình, Văn Tuyết Nhi có chút xấu hổ khi nhìn thấy Bạch Duyên Đình đi vào.

Bạch Duyên Đình vừa bước vào cửa, nhìn thấy hai người trong phòng, khuôn mặt tươi cười vốn có của anh liền chìm xuống.

Văn Tuyết Nhi khỏi ngượng ngùng, vội vàng nháy mắt với Bạch Hạo Hiên, Bạch Hạo Hiên im lặng một lúc, nhưng vẫn lễ phép hướng Bạch Duyên Đình: "Đại ca!"

Bạch Duyên Đình không có trả lời, mà là ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ: "Sao các người lại ở đây?"

Văn Tuyết Nhi cười: "Không có, ta đã lâu không gặp mẹ con, đến thăm một chút."

Bạch Duyên Đình nhìn cô cười nhưng trong lòng nở nụ cười: "Vậy ngước lại bà có tâm rồi."

Văn Tuyết Nhi bị nụ cười giễu cợt của anh đâm khó chịu, nụ cười ngượng nghịu che giấu đi sự khác thường của : "Mà Duyên Đình, sẵn dịp con ở đây, vậy ta cũng nói với con mọt tiếng, qua Tết về nhà cùng với nhau ăn một bữa cơm đi."

Bạch Duyên Đình nhận lấy ly trà mà mẹ Trình pha cho nhấp một ngụm, không thèm nhìn bà: "Không, tôi có nhà, nên tôi không thể đi ăn tối với người khác."

Văn Tuyết Nhi xấu hổ hơn khi anh không nể mặt cô như vậy, có lẽ khí tức của Bạch Duyên Đình quá mạnh, hoặc Văn Tuyết Nhi nhận ra tình hình hiện tại không tốt cho mình nên đã nói chuyện với mẹ Trình một lúc liền đứng dậy và rời đi.

Sau khi Văn Tuyết Nhi và Bạch Hạo Hiên đi khỏi, mẹ Trình gọi Trình Khanh Khanh vào phòng bếp, nói sẽ dạy cô làm xúc xích.

Trình Khanh Khanh đi theo bà vào, bà Trình nghiêm mặt nói với cô: "Ta nói, con có chuyện gì sao? Duyên Đình và dì Trình của con trở mặt là do dì Trình có thù oán với nhà bọn họ. Nhưng con..sao con lại bày sắc mặt đó ra với dì Văn? Không phải mẹ đã nói cho con biết quan hệ giữa dì Văn và nhà chúng ta rồi sao? Con đây không phải là người không biết phân trái phải!"

Mẹ Trình buộc tội cô như vậy, Trình Khanh Khanh cũng không tức giận, cô hiểu rằng mẹ Trình không biết tai nạn của cha cô có liên quan đến Bạch Hạo Hiên, bà cũng không biết mình vì Bạch Hạo Hiên và Lương San mà phát điên lên, bà ấy là người thật thà, đương nhiên không biết rằng Văn Tuyết Nhi không phải là người tốt bụng và ngây thơ như bề ngoài.

"Mẹ, thật ra có một điều con luôn muốn nói với mẹ."

Mẹ Trình tức giận nhìn cô một cái: "Cái gì?"

"Con đã khôi phục trí nhớ rồi."

Mẹ Trình sửng sốt và nhìn cô đầy hoài nghi: "Vậy thì tại sao con không nói cho mẹ biết?"

"Con không nói cho mẹ biết bởi vì con có mất trí nhớ hay không, mẹ vẫn là mẹ của con, con có thể tôn kính mẹ, cho nên con không nói cho mẹ biết cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại, ta muốn nói cho mẹ biết từ đầu tại sao con lại phát điên. "

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, mẹ Trình trở nên căng thẳng: "Có chuyện gì vậy?"

Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, sau đó giải thích chuyện Bạch Hạo Hiên và Lương San lừa của cô như thế nào, nghe xong lời này, mẹ Trình cảm thấy mình như bị một cái búa nặng đập mạnh, đành phải lùi lại một bước.

"Làm sao có thể ... Làm sao có thể ... Hạo Hiên làm sao có thể như thế này ..." Bà luôn cho rằng Trình Dật Hiên bị thương là tai nạn, lại luôn cho rằng Trình Khanh Khanh phát điên cũng vì bị nhiều đả kích khi mang thai. Lại không nghĩ có một mối quan hệ phức tạp như vậy trong chuyện ấy.

"Mẹ, nghĩ xem, dì Văn sau khi biết những chuyện này vẫn như thường lệ đến nhà làm bạn cùng người, không có biểu hiện ra một chút kỳ quái. Chuyện này có ý gì, chứng tỏ cô có tâm cơ sâu nặng."

"Trời ơi!" Mẹ Trình thốt lên: "Thật không thể tin được." Đột nhiên nghĩ đến những đau khổ mà Trình Khánh Khanh phải chịu đựng trong những năm đó, mắt mẹ Trình đỏ hoe, bà ôm chặt lấy vai Trình Khanh Khanh nói: "Khanh Khanh, Mẹ không tốt... Mẹ quá ngu ngốc... " Sau đó, nước mắt lưng tròng rơi xuống.

Trình Khanh Khanh vẻ mặt đau khổ, vội vàng ôm chầm lấy bà, vỗ vỗ vai bà an ủi: "Mẹ, không sao cả, ai cũng không phải bẩm sinh đã thông minh, sau này cứ đối xử với dì Văn nên đề phòng một chút." . "

Mẹ Trình hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu, Trình Khanh Khanh vội vàng an ủi bà ta thêm vài câu, những tin tức này thật sự khiến mẹ Trình rất sốc, bà cũng không có tâm trí nấu nướng, Trình Khánh Khanh đối với bà ta khá là quan tâm. Để bà về phòng nghỉ ngơi thật tốt, cô cùng Bạch Duyên Đình rời đi.

Sau khi lên xe, Bạch Duyên Đình hỏi cô: "Em đã nói hết mọi chuyện cho mẹ nghe?"

Trình Khanh Khanh cười khổ gật đầu nói: "Em đã nói hết rồi." Hắn nặng nề thở dài nói: "Chỉ mong trước tết không xảy ra chuyện gì nữa, cho chúng ta một năm mới tốt lành."

Bạch Duyên Đình vươn tay xoa xoa mái tóc của cô, nhẹ giọng an ủi: "Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì."

Bạch tiên sinh không nói dối cô, đến tết cũng không có chuyện gì, Trình Khanh Khanh nghỉ lễ vào ngày 27 tháng 12 Âm lịch, mà Bạch tiên sinh cũng nghỉ lễ ngày 28 tháng 12 Âm lịch.

Bữa tối giao thừa năm nay Trình Khánh Khanh muốn tự mình làm nên sau kỳ nghỉ liền bắt đầu mua đồ mừng năm mới, một nhân viên của công ty Bạch tiên sinh đã đưa cho anh ta đầu heo hun khói và giăm bông, nhưng lại giúp cho Trình Khanh Khanh mua thêm gà vịt, cá cũng tiện, chưa kể cô còn có "tài xế" Bạch tiên sinh.

Mẹ Trình đã rèn luyện cho cô khả năng sống tự lập từ nhỏ nên cô vẫn biết làm bữa tối đêm giao thừa, nhưng Bạch tiên sinh lo lắng cô làm một mình mệt mỏi nên đã dậy sớm giúp cô rửa là thuốc, thịt và giúp cô ấy gọt củ cải.

Trình Khanh Khanh cho thịt hun khói đã rửa sạch vào nồi lớn nấu chín, sau đó cho măng khô, đậu que khô, tảo bẹ khô, củ cải trắng và cà rốt, luộc chín thành canh cải ngọt, cá cắt khúc, cho vào. chảo và chiên nó.

Bạch tiên sinh đi vào cùng một cái băng ghế nhỏ, ngồi ở trên băng ghế giúp cô gọt củ cải trắng, Trình Khanh Khanh quay đầu liếc nhìn Bạch tiên sinh đang rán cá.

Khi nhìn thấy anh ấy với chiếc áo len trắng ở thân trên, chiếc quần âu đen ở thân dưới và chân đi dép bông, cách ăn mặc ở nhà cũng làm cho anh ta dễ gần hơn.

Canh cải trong nồi lớn sôi xì xụp, cá trong nồi phát ra tiếng xèo xèo, trong bếp bốc khói nghi ngút, ngoài cửa sổ, Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã đang đuổi theo mỗi người mang đèn lồng đỏ đang chạy ngoài sân, chông bên cạnh giúp cô nấu ăn.

Tất cả những điều này đã kết tụ thành một hương vị của cuộc sống, được bao bọc bên cạnh cô ấy một cách ấm áp, khiến cô ấy cảm thấy đặc biệt thoải mái và đặc biệt thoải mái.

Bộ dáng chuyên chú của Bạch tiên sinh thật quyến rũ, Trình Khanh Khanh bỏ cái xẻng xuống, lại gần anh hôn nhanh một cái.

"Ửm?" Bạch tiên sinh có chút bối rối, dùng mu bàn tay xoa xoa nơi cô hôn, vừa ngẩng đầu nhìn cô, nhưng thấy cô trở mình cá một cách nghiêm túc, như vừa rồi chỉ là ảo giác, anh thấy cô hôn mình.

Nhưng anh biết rằng đó không phải là ảo giác của anh.

Bạch tiên sinh khẽ giật khóe miệng, đứng dậy rửa tay sau đó đi vòng ra sau ôm chặt cô vào lòng, Trình Khanh Khanh giật mình, dầu trong chậu cũng nhảy lên, bắn về phía cô, cô quay đầu nhìn chằm chằm hắn liếc mắt một cái: "Anh làm sao vậy?"

Bạch tiên sinh cúi đầu, nặng nề hôn lên má cô, vẻ mặt bất mãn: "Anh ngược lại muốn hỏi em đang làm gì? Anh đang tập trung làm tốt khiến anh thất thần

Trình Khanh Khanh nhịn không được nở nụ cười: "Em làm thế khi nào?"

Bạch tiên sinh xoay người đối diện với anh, đưa mặt đến gần cô, mũi gần như chạm vào chóp mũi của cô, giọng nói trầm xuống, mang theo vẻ gợi cảm dịu dàng: "Còn nói Không?" Sau khi nói xong, anh hôn lên môi cô.

Trình Khanh Khanh trái tim run lên, đem hắn đẩy ra: "Anh thả em ra, cá sắp bị cháy rồi."

Bạch Duyên Đình trực tiếp duỗi tay tắt lửa, sau đó ngồi xổm người xuống nâng đùi cô lên, dùng hai tay chống đỡ mông cô, để hai chân cô treo trên eo anh.

Trình Khanh Khanh vội vàng khoát tay lên cổ anh ngăn không để ngã xuống, cau mày hỏi: "Anh làm sao vậy, thả em xuống!"

Bạch Duyên Đình ôm lấy cô, đẩy cô dựa vào bếp lò, vẻ mặt dĩ nhiên nói: "Ai cho em dụ dỗ anh!" Vừa nói chuyện, anh vừa hôn lên miệng cô.

Trình Khanh Khanh bất lực, đành phải nhắm mắt lại, chậm rãi đáp lại nụ hôn của hắn. Vốn lúc đầu nụ hôn nhẹ nhàng, thế nhưng hai người càng hôn lại càng động tình, vô thức tăng cường độ.

Tương cứu trong lúc hoạn nạn, như keo như sơn, hận không thể đem đối phương khảm vàn thân thể.

"Ba mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy?"

Như một gáo nước lạnh dội xuống đầu, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình đồng thời cứng người, Bạch Duyên Đình vội vàng buông vợ ra, sau đó ôm cô từ trong bếp lò ra.

Trình Khanh Khanh bị hai đứa trẻ bắt tại chỗ, đỏ hết cả mặt, vội vàng bật lửa tiếp tục làm cá cô chưa ăn xong giả vờ như không biết gì.

Về phần Bạch Duyên Đình, mặc dù đã quen sóng gió nơi trường, nhưng anh vẫn có chút ngượng ngùng khi bị hai đứa trẻ nhìn thấy vợ chồng anh ân ái với nhau, liền nắm tay để bên miệng ho khan một tiếng, một đôi mắt to tò mò một hiếu kỳ nhìn chằm chằm và anh nói: "Các con không phải đang chơi ở bên ngoài sao, sao lại chạy vào?"

"Ba, ba còn chưa trả lời câu hỏi con vừa hỏi sao? Mẹ con làm sao vậy?" Đứa nhỏ thông minh như Bạch Tiểu Cảnh sẽ không dễ dàng bị phụ thân phân tâm như vậy.

"Mẹ con và ba không làm gì cả." Bạch tiên sinh cố gắng giả bộ hồ đồ.

Cậu nhóc Bạch Tiểu Nhã lấy làm lạ: "Con thấy cha ăn nước miếng của mẹ."

Trình Khanh Khanh: "..." Muốn đào hố chôn chính mình thì sao?

Đứa nhỏ Tiểu Cảnh cũng vang lên: "Vừa rồi con cũng nhìn thấy. Cha ăn nước miếng của mẹ." Nó nghiêng đầu tò mò nhìn Bạch tiên sinh: "Cha ăn ngon không?"

Cho dù Bạch tiên sinh, người đã chinh chiến trên thương thường nửa đời người, cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Lúc này thịt đầu heo đã chín, Trình Khanh Khanh cầm đầu heo cắt một miếng thịt nạc nấu chín, nói với hai đứa nhỏ: "Ai muốn ăn? Trông thật ngon nha!"

Đứa nhỏ Tiểu Cảnh lập tức sáng lên, vội vàng rửa tay liền chạy tới, đem thịt lấy đi, đứa nhỏ Tiểu Nhã cũng muốn, cho nên cũng rửa tay xong liền chạy lại đây, Tiểu Cảnh thấy liền đút thịt cho cô, lại nhìn Trình Khanh Khanh háo hức: "Mẹ, con cũng muốn một miếng."

Trình Khanh Khanh lại cắt miếng khác đưa cho hắn, hai đứa nhỏ gặm thịt nạc, liền quên mất câu chuyện nước miếng của mẹ, Trình Khanh Khanh nhân cơ hội đẩy hai đứa nhỏ ra, nói: " "Ăn ở ngoài thôi, đừng dây vào quần áo và sô pha, ăn xong mẹ lại đưa cho các con."

Có lẽ là đồ ăn ngon mới thu hút sự chú ý, lúc này hai đứa nhỏ vừa ăn thịt nạc vừa ngoan ngoãn gật đầu, mãi đến khi Trình Khanh Khanh nhìn thấy hai đứa ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn thịt nạc thì cô mới yên tâm. .

Sau khi hoàn hồn, thấy Bạch tiên sinh nhìn mình cười, Trình Khanh Khanh trừng mắt nhìn hắn: "Anh thật không biết xấu hổ!"

Bạch tiên sinh ôm cô vào trong lòng, mỉm cười nhìn cô: "Ai làm chuyện xấu trước?"

Tay Trình Khanh Khanh còn dính dầu, lúc này mới lắc lắc hai cái trước mặt hắn: "Nếu như anh lại làm phiền, ta lau mặt cho anh."

Bạch tiên sinh không đồng ý, cứ như vậy cúi vào cắn nuốt ngón tay cô một cái, dùng đầu lưỡi xoay tròn có ý tứ.

Trình Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh: "Anh ... anh xấu xa! Cẩn thận đừng để bọn nhỏ lại thấy!"

Chuyện của Bạch tiên sinh vừa bị hai đứa nhỏ bắt gặp vẫn còn sợ hãi, anh cũng ngừng trêu chọc cô, cười nhẹ nhàng buông cô ra, Trình Khanh Khanh tự mình đi nấu cơm, Bạch tiên sinh xem vẫn chưa gọt xong củ cải, anh lắc đầu bất lực, tiếp tục làm công việc nặng nhọc của mình.

Bữa tối giao thừa ăn xong, Trình Khanh Khanh lại gọi điện thoại cho mẹ cô đến đón giao thừa.

Cả nhà cùng ăn cơm với bà ngoại, hai đứa nhỏ ríu rít đòi bố đưa đi đốt pháo, pháo hoa mua từ lâu, Bạch Duyên Đình ôm hai cái thùng cồng kềnh, vất vả mang ra tận sân sau.

Pháo hoa được đốt lên, khi phát súng đầu tiên nổ lên trời, hai đứa trẻ vỗ tay mừng rỡ, còn Trình Khanh Khanh thì nhìn pháo hoa nổ lên trời mà cháy ngây người một lúc.

Trong cuộc đời của Hạ Tình, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cũng là vào một ngày như vậy, bên ngoài ánh đèn sáng rực, tiếng cười nói vang lên khắp nơi, nhưng cô lại nằm ở trên giường với chút sức lực cuối cùng. Cô hy vọng mình có thể sống sót qua đêm này, và sau đêm này, cô ấy sẽ sống thêm một năm nữa.

Nhưng sau tất cả, cô vẫn không thể vượt qua được.

Ngày đó cô thật hoang vắng và cô đơn biết bao. Nhưng bây giờ, pháo hoa thuộc về cô đang ở ngay trước mặt, và xung quanh cô là những người thân trong gia đình, những người sẽ không bao giờ rời bỏ cô.

Đây là hạnh phúc mà cô có được sau hai mươi bảy năm vất vả, cô càng phải nắm chặt và trân trọng nó hơn nữa.

mẹ Trình chăm sóc hai đứa trẻ vì sợ chúng bị bột pháo hoa rơi xuống làm mê mắt, mà Bạch Duyên Đình đã đứng bên cạnh nhìn màn pháo hoa bên cạnh, trong lúc lộng lẫy nhất, anh vô thức đưa tay ra ôm vai cô, Trình Khanh Khanh nhân cơ hội dựa đầu vào vai anh.

"Thật đẹp!" Trình Khanh Khanh cười nhìn hắn nói: "Năm sau cũng mua pháo hoa như vậy đi!

"Được." Anh thì thầm với cô.

Xem pháo hoa xong đến lúc phát tiền mừng tuổi, mẹ Trình đưa cho Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã cả hai phong bao lì xì, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình cũng đưa phong bao đỏ cho hai đứa nhỏ, nhưng Trừng Khanh lại không ngờ. Năm nay, mẹ Trình cũng cho cô một phong bì đỏ.

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy xấu hổ, cô đã là mẹ mà còn được nhận phong bao đỏ, nhưng đối với bà, dù cô bao nhiêu tuổi, cô vẫn là trẻ con, Trình Khanh Khanh lễ phép nhận phong bì đỏ.

Cả nhà su khi đón giao thừa liền về phòng ngủ, trước khi đi ngủ, Bạch tiên sinh từ dưới gối lấy ra một phong bao đỏ đưa cho cô, Cố Khanh Khanh vừa nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.

"Anh cũng chuẩn bị phong bao đỏ cho em?"

"Hai đứa nhỏ là bảo bối nhỏ của anh, em là bảo bối lớn của anh, bảo bối của anh đều có phong bao đỏ."

Những gì Bạch tiên sinh nói khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô cầm lấy phong bao đỏ của anh, nhẹ nhàng dựa vào người anh, ừm, cô cảm thấy rất vui khi nhận được phong bao đỏ, xem ra cô vẫn còn tính trẻ con.

"Mà này, ngày mai mùng 1 tết mẹ dẫn hai đứa nhỏ đi thăm họ hàng, vậy chúng ta làm gì?"

Bạch tiên sinh ôm vai cô cười: "Em muốn làm gì thì làm."

Ánh mắt Trình Khanh Khanh lóe lên, nhìn anh đầy mong đợi, "Vậy thì hẹn hò đi!"

Bạch tiên sinh lật người đè cô xuống, nhẹ giọng nói: "Được rồi, em muốn làm gì thì làm. Nhưng mà, trước khi sang năm mới em phải bù lại cho anh, nếu không thì phải đợi năm tiếp theo."

Trình Khanh Khanh vươn tay chọc hắn lông mày: "Anh thật không biết xấu hổ."

Bạch tiên sinh không biết xấu hổ không giận, liền vùi đầu hôn xuống.


Tưởng lão tiên sinh chậm hơn Bạch Duyên Đình một bước, từ trên lầu đi xuống, vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi ở lầu hai, lúc này mới lạnh lùng, liếc mắt nhìn Bạch Hạo Hiên, với giọng điệu rất trầm, lịch sự nói: "Ký Uyên, mời Nhị thiếu gia đi ra ngoài, Tưởng gia chúng ta không thể chiêu đãi Đại Phật như vậy."

Đứng ở bên cạnh, Tưởng Ký Uyên nghe được, vẻ mặt lễ phép với Bạch Hạo Hiên động tác "làm ơn".

Bạch Hạo Hiên cũng xem là người thức thời, biết mình dây dưa vào lúc này sẽ chẳng có ích lợi gì, nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn nhìn chằm chằm thật sâu vào mặt Trình Khanh Khanh một lát.

Bạch Chấn Phong đương nhiên chứng kiến chuyện đã xảy ra, khi nhìn thấy Bạch Hạo Hiên bị yêu cầu đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm, nhưng rất nhiều người xung quanh cũng không thể quá lỗ mãng, vì vậy liền xông tới Tưởng lão tiên sinh, chắp tay nói: "Là ta dạy con không tốt, em vợ, chú đừng để bụng."

Tưởng tiên sinh cũng cho ông mặt mũi, nhưng ánh mắt nhìn ông vẫn lạnh lùng: "Hôm nay là ngày vui của gia đình chúng tôi, nhưng Hạo Hiên đã đạp đổ tất cả. Anh rể không cho chúng tôi một lời giải thích, chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua. "

Bạch Chấn Phong kinh hỉ, ánh mắt chợt lạnh, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, vội vàng nở nụ cười: "Cái này là chắc chắn!"

g tiên sinh không nói gì nhiều, quay người lại hừ lạnh một tiếng.

Sau khi Bạch Hạo Hiên rời đi, phu nhân của từng nhà cũng tới an ủi Trình Khanh Khanh, Trình Khanh Khanh cũng lần lượt cảm ơn.

Bạch Duyên Đình nói với cô: "Nó không làm gì em đúng không?"

Trình Khanh Khanh lắc đầu.

Bạch Duyên Đình thở dài kéo cô vào lòng: "Đừng làm liều như vậy nữa."

"..." Trình Khanh Khanh trợn to hai mắt, chợt nhận ra trước mặt một người sắc sảo như Bạch tiên sinh, không chỗ nào có thể che giấu những thủ đoạn nhỏ nhặt này của cô, nhìn thoáng qua cũng biết hôm nay cô bày ra chuyện này. .

Cô thở dài và ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Anh dùng lòng bàn tay to xoa xoa đầu cô nhẹ nhàng, lại hôn lên trán cô, nói: "Anh đã nói với em rất lâu rồi, anh sẽ xử lý tất cả những chuyện này, không thể không cùng anh bàn bạc chuyện này. Em hành động hấp tấp. . Mặc dù biết đây là thủ đoạn của em, nhưng nhìn Bạch Hạo Hiên ôm em, anh vẫn cảm thấy khó chịu. Em hiểu không? "

Trình Khanh Khanh đột nhiên nhận ra mình làm như vậy không coi trọng tình cảm, càng có lỗi, vội vàng ngoan ngoãn nói: "Được rồi, em đã biết."

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Bạch tiên sinh rất hài lòng, nói: "Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa, đi ăn cơm đi."

Sau khi ăn tối ở Tưởng gia, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình vui vẻ về nhà, hôm nay hai người cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng chuyện xảy ra ở Tưởng gia ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đến Bạch gia, lúc đó hiện trường bị người nào đó dùng điện thoại di động quay phim, nhanh chóng bị tung lên mạng, cộng thêm sự cố của bài đăng vừa rồi còn chưa bình ổn, Bạch gia sẽ càng bị dội nước bẩn càng nhiều hơn, hiện tại đã là cuối năm, dễ xảy ra chuyện, chuyện như vậy, Bạch thị tổn thất đương nhiên là không cần xác định, cộng thêm Bạch Duyên Đình đột ngột thoái vốn khỏi tập đoàn Bạch thị càng khiến tập đoàn Bạch thị bị tổn hại nặng nề hơn.

Bạch Chấn Phong từ Tưởng gia trở về thì cả mặt đen lại, Văn Tuyết Nhi đương nhiên cũng biết được chuyện gì đã xảy ra từ Bạch Tuệ Nhiễm, trước khi Bạch Chấn Phong trở về bà nơm nớp lo sơ nếu Bạch Chấn Phong nổi giận đem Bạc đánh một trận thì phải làm sao? Nhưng không ngờ khi Bạch Chấn Phong trở về, trên mặt tuy tức giận nhưng đối với Bạch Hạo Hiên lại không có hành động gì, chỉ tức giận ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu nhìn Bạch Hạo Hiên đầy chết chóc.

Văn Tuyết Nhi thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng pha trà mà Bạch Chấn Phong thích.

Bạch Chấn Phong nhấp một ngụm trà, sau đó trừng mắt nhìn Bạch Hạo Hiên một cái, sau đó nói: "Không phải ta không mắng ngươi là tha thứ cho ngươi, cũng đừng tưởng ta sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng bây giờ còn có thêm nhiều chuyện phải đối phó. Tôi không thèm dạy dỗ ngươi. "

Nghe vậy, Văn Tuyết Nhi vội vàng nói: "Làm sao vậy? Trong công ty có chuyện sao?"

Bạch Chấn Phong lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, gắt gao nói: "Nhờ có con ngoan bà nuôi dưỡng, mấy ngày nay Bạch thị làm ăn thua lỗ, cộng thêm việc Duyên Đình thoái vốn, có một vài dự án không kịp trở tay, bây giờ lại là cuối năm, công nhân không lấy được tiền lương, tổ chức gây rối dưới tập đoàn Bạch thị! " Hắn khịt mũi nói: "Năm nay, ta sợ nó sẽ không trôi qua êm đẹp. "

Văn Tuyết Nhi cũng mang vẻ mặt buồn bã, sắp ăn Tết rồi, nếu vì chuyện tiền lương mà nhân viên ng bung tha thì không nên nghĩ tới năm nay êm đềm trôi qua, bà nhíu mày một cái, mắt chợt sáng lên: "Chấn Phong, tôi nhớ mẹ của Duyên Đình gửi một khoản tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ phải không? Hay là lấy số tiền này dùng cho lúc nguy cấp đi?"

Ngay khi những lời nàyvừa nói ra, Bạch Tuệ Nhiễm nói: "Đó là tiền mà anh cả và mẹ anh ấy để lại cho anh ấy. Cho dù có việc gấp, chúng ta cũng không thể không nói một câu liền lấy."

Văn Tuyết Nhi nhíu mày nói: "Cái này chỉ dùng tạm thời, cũng không phải là chúng ta không trả lại cho Duyên Đình. Hiện tại không còn cách nào khác."

Bạch Chấn Phong không nói mà chìm vào trầm tư, suy nghĩ hồi lâu mới đứng dậy gọi điện thoại, nhưng sau khi gọi xong, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, Vân Tuyết Nhi tim đập loạn nhịp, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bạch Chấn Phong vẻ mặt ủ rũ nói: "Bên kia nói, tiền đã bị Duyên Đình lấy đi."

"Hả?" Văn Tuyết Nhi cũng kêu lên: "Làm sao vậy? Không phải Duyên Đình vốn không biết số tiền sao?"

Bạch Chấn Phong lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, không nói chuyện cũng không giải thích nhiều, đi tới sô pha ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Bạch Hạo Hiên chằm chằm nói: "Chính ngươi gây ra chuyện này, nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Hạo Hiên từ đầu đến cuối không hề nói gì, thật ra khi từ Tưởng gia trở về, trong lòng hắn đã suy nghĩ một câu, tại sao Trình Khanh Khanh lại tính kế hắn?

Cô không nhớ được quá khứ, đương nhiên sẽ không nhớ tới ân oán trước đây, nếu là lần trước Lương San đã bày mưu tính kế cho cô, cô đã không đợi lâu như vậy để trả thù.

Lẽ nào cô ấy thực sự đã hồi phục trí nhớ?

Vấn đề này, mãi đến tận khi Bạch lão tiên sinh nặng nề gọi hắn, Bạch Chấn Phong thấy hắn ngây người nhìn mình, hiển nhiên là không có nghe thấy ông vừa nói cái gì, ông đột nhiên nổi giận, đập chiếc cốc trên tay xuống cạnh Bạch Hạo Hiên.

Văn Tuyết Nhi cũng sợ Bạch Hạo Hiên lại khiến ông tức giận, vội vàng nói: "Hay là, ngày mai tôi đi Nam Giang Lộ, tôi đưa Hạo Hiên theo, xin lỗi Duyên Đình thật đàng hoàn. Là người một nhà, máo thành như này cũng không hay. Nếu có thể cầu xin Duyên Đình tha thứ, nói không chừng còn có thể thuyết phục hắn quay về ăn một bữa cơm đoàn viên. "

Bạch Chấn Phong lông mày ngưng tụ một lúc mới gật đầu: "Cứ làm như thế đi, đừng gây thêm chuyện cho tôi."

Sáng sớm hôm sau, Văn Tuyết Nhi đưa Bạch Hạo Hiên lên đường, xe chuẩn bị chạy trên con đường nhựa dẫn vào thành phố, bà nói với Trùng Tư: "Về thành phố cổ."

Bạch Hạo Hiên khó hiểu: "Không phải muốn đi Nam Giang Lộ sao? Đến phố cổ làm gì?"

Văn Tuyết Nhi khẽ nhíu mày, trong mắt ẩn chứa ý tứ khó lường: "Đã lâu không gặp dì Trình của con, đi thăm bà ấy đi."

Trình Khanh Khanh mới bắt đầu công việc ở studio không lâu liền nhận điện thoại của mẹ Trình, bảo hôm nay cô sẽ về ăn cơm tối, studio cách Trình gia khá xa, mẹ Trình cũng không phải không biết, nếu không có chuyện gì xảy ra cô ấy sẽ không chạy tới chạy lui phiền phức như vậy.

Mặc dù mẹ Trình gọi điện đột xuất nhưng nhận thấy không có gì khác lạ nên cô cũng không hỏi nhiều, mỉm cười, nhưng sau khi cúp điện thoại, cô lại chìm vào trầm tư.

Vào thời điểm này, mẹ Trình cũng không có sự kiện gì đặc biệt để khiến cô ấy trở về nhà?

Nghĩ đến chuyện hôm qua Tưởng gia xảy ra chuyện, Trình Khanh Khanh đột nhiên chế nhạo, nghĩ đến Văn Tuyết Nhi cũng không ngồi yên, lại đến nhờ mẹ cô làm thuyết khách?

Buổi trưa xong việc, Trình Khanh Khanh đi thẳng về Trình gia, vừa vào cửa liền thấy trong nhà có thêm hai vị khách, Bạch Hạo Hiên đang ngồi trên sô pha đối mặt với cô, ánh mắt lóe lên. Khi anh nhìn thấy cô bước vào, cô không để ý đến điều đó và đi thẳng vào phòng.

Văn Tuyết Nhi vừa nhìn thấy cô, liền vội vàng đi tới, nắm lấy tay cô nói: "Khanh Khanh, đã lâu không gặp con, con nói xem con cũng thật là, cũng không thường xuyên về nhà chơi. "

Kéo cô ngồi xuống, bà lại cười: "Cô thấy khí sắc của con đã cải thiện rất nhiều, nhìn còn đẹp hơn trước."

Trình Khanh Khanh giả vờ ngoài ý muốn rút tay ra, cười nói: "Cám ơn dì Văn khen, con vẫn như cũ."

Văn Tuyết Nhi không tức giận, nhưng nụ cười yêu thương trên mặt chợt trầm xuống, nặng nề thở dài, "Hôm nay ta kêu mẹ con gọi điện thoại về cho con là bởi vì có một chuyện muốn nói với con."

Trình Khanh Khanh giả vờ không biết: "Chuyện gì?"

Văn Tuyết Nhi liếc nhìn Bạch Hạo Hiên với ánh mắt phức tạp, sau đó thở dài: "Hạo Hiên cùng con lớn lên, ta hiểu rõ tâm tư của nó nhất. Con không nhớ chuyện trước kia. Con quên mất trước đây hai đứa có quan hệ tốt như nào. Đứa trẻ này thật không xứng đáng, đã phạm sai lầm. Những năm qua nó vẫn luôn nhận ra lỗi lầm của mình mà hối hận, vẫn canh cánh trong lòng chư bỏ xuống được, cho nên đối với con ... Ta mong hai đứa có thể nhìn vì tình cảm trước đây lên cùng nhau, đừng trách nó. "

Bà ta biết cô trước đây phát điên như thế nào nhưng bà vẫn nói ra những lời hời hợt như vậy, hy vong cô thể tha thứ cho Bạch Hạo Hiên, bà là ức hiếp cô đến mất trí nhớ hay coi cô như đồ ngốc?

Trình Khanh Khanh trong lòng giễu cợt, nhưng trên mặt vẫn là lễ phép: "Dì Văn, người đừng nói nghiêm trọng như vậy, chuyện đã qua, con không để trong lòng."

Văn Tuyết Nhi khi nghe cô nói vậy thì vui mừng khôn xiết, nhiệt tình vỗ vỗ tay cô: "Ta nói rồi, Khanh Khanh luôn là người tốt nhất." Bà dừng lại nói: "Nếu như vậy. Cũng mong con thuyết phục Duyên Đình về đón giao thừa cùng nhau vào đêm giao thừa. "

Trình Khanh Khanh lạnh lùng rút tay ra khỏi người cô, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: "Dì Văn, dì muốn Duyên Đình về nhà ăn cơm, sao không thuyết phục hắn?"

Văn Tuyết Nhi sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhất thời có chút ngượng ngùng: "Con cũng biết, Duyên Đình không vui khi gặp ta, giữa chúng ta có khúc mắt,nó hiểu lầm chúng ta rất."

"Nếu đã là khúc mắt, chắc chắn con không có cách thuyết phục."

Cô ấy vẫn đang cười, nhưng Văn Tuyết Nhi lại thấy rõ ràng trong mắt cô ấy hiện lên một màu phức tạp, mang theo vẻ xa lánh, giễu cợt và lạnh lùng, lông mày nhíu lại, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, đang định nói nhưng đột nhiên bị anh thanh gõ cửa ngắt lời.

Nụ cười trên mặt Trình Khanh Khanh càng ngày càng rạng rỡ" "Lúc nãy con gọi Duyên Đình, con muốn khi anh ấy ở đây, dì Văn muốn mời hắn trở về ăn cơm, có thể nói chuyện riêng với anh ấy. "

Mẹ Trình đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa đúng là Bạch Duyên Đình, Văn Tuyết Nhi có chút xấu hổ khi nhìn thấy Bạch Duyên Đình đi vào.

Bạch Duyên Đình vừa bước vào cửa, nhìn thấy hai người trong phòng, khuôn mặt tươi cười vốn có của anh liền chìm xuống.

Văn Tuyết Nhi khỏi ngượng ngùng, vội vàng nháy mắt với Bạch Hạo Hiên, Bạch Hạo Hiên im lặng một lúc, nhưng vẫn lễ phép hướng Bạch Duyên Đình: "Đại ca!"

Bạch Duyên Đình không có trả lời, mà là ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ: "Sao các người lại ở đây?"

Văn Tuyết Nhi cười: "Không có, ta đã lâu không gặp mẹ con, đến thăm một chút."

Bạch Duyên Đình nhìn cô cười nhưng trong lòng nở nụ cười: "Vậy ngước lại bà có tâm rồi."

Văn Tuyết Nhi bị nụ cười giễu cợt của anh đâm khó chịu, nụ cười ngượng nghịu che giấu đi sự khác thường của : "Mà Duyên Đình, sẵn dịp con ở đây, vậy ta cũng nói với con mọt tiếng, qua Tết về nhà cùng với nhau ăn một bữa cơm đi."

Bạch Duyên Đình nhận lấy ly trà mà mẹ Trình pha cho nhấp một ngụm, không thèm nhìn bà: "Không, tôi có nhà, nên tôi không thể đi ăn tối với người khác."

Văn Tuyết Nhi xấu hổ hơn khi anh không nể mặt cô như vậy, có lẽ khí tức của Bạch Duyên Đình quá mạnh, hoặc Văn Tuyết Nhi nhận ra tình hình hiện tại không tốt cho mình nên đã nói chuyện với mẹ Trình một lúc liền đứng dậy và rời đi.

Sau khi Văn Tuyết Nhi và Bạch Hạo Hiên đi khỏi, mẹ Trình gọi Trình Khanh Khanh vào phòng bếp, nói sẽ dạy cô làm xúc xích.

Trình Khanh Khanh đi theo bà vào, bà Trình nghiêm mặt nói với cô: "Ta nói, con có chuyện gì sao? Duyên Đình và dì Trình của con trở mặt là do dì Trình có thù oán với nhà bọn họ. Nhưng con..sao con lại bày sắc mặt đó ra với dì Văn? Không phải mẹ đã nói cho con biết quan hệ giữa dì Văn và nhà chúng ta rồi sao? Con đây không phải là người không biết phân trái phải!"

Mẹ Trình buộc tội cô như vậy, Trình Khanh Khanh cũng không tức giận, cô hiểu rằng mẹ Trình không biết tai nạn của cha cô có liên quan đến Bạch Hạo Hiên, bà cũng không biết mình vì Bạch Hạo Hiên và Lương San mà phát điên lên, bà ấy là người thật thà, đương nhiên không biết rằng Văn Tuyết Nhi không phải là người tốt bụng và ngây thơ như bề ngoài.

"Mẹ, thật ra có một điều con luôn muốn nói với mẹ."

Mẹ Trình tức giận nhìn cô một cái: "Cái gì?"

"Con đã khôi phục trí nhớ rồi."

Mẹ Trình sửng sốt và nhìn cô đầy hoài nghi: "Vậy thì tại sao con không nói cho mẹ biết?"

"Con không nói cho mẹ biết bởi vì con có mất trí nhớ hay không, mẹ vẫn là mẹ của con, con có thể tôn kính mẹ, cho nên con không nói cho mẹ biết cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại, ta muốn nói cho mẹ biết từ đầu tại sao con lại phát điên. "

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, mẹ Trình trở nên căng thẳng: "Có chuyện gì vậy?"

Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, sau đó giải thích chuyện Bạch Hạo Hiên và Lương San lừa của cô như thế nào, nghe xong lời này, mẹ Trình cảm thấy mình như bị một cái búa nặng đập mạnh, đành phải lùi lại một bước.

"Làm sao có thể ... Làm sao có thể ... Hạo Hiên làm sao có thể như thế này ..." Bà luôn cho rằng Trình Dật Hiên bị thương là tai nạn, lại luôn cho rằng Trình Khanh Khanh phát điên cũng vì bị nhiều đả kích khi mang thai. Lại không nghĩ có một mối quan hệ phức tạp như vậy trong chuyện ấy.

"Mẹ, nghĩ xem, dì Văn sau khi biết những chuyện này vẫn như thường lệ đến nhà làm bạn cùng người, không có biểu hiện ra một chút kỳ quái. Chuyện này có ý gì, chứng tỏ cô có tâm cơ sâu nặng."

"Trời ơi!" Mẹ Trình thốt lên: "Thật không thể tin được." Đột nhiên nghĩ đến những đau khổ mà Trình Khánh Khanh phải chịu đựng trong những năm đó, mắt mẹ Trình đỏ hoe, bà ôm chặt lấy vai Trình Khanh Khanh nói: "Khanh Khanh, Mẹ không tốt... Mẹ quá ngu ngốc... " Sau đó, nước mắt lưng tròng rơi xuống.

Trình Khanh Khanh vẻ mặt đau khổ, vội vàng ôm chầm lấy bà, vỗ vỗ vai bà an ủi: "Mẹ, không sao cả, ai cũng không phải bẩm sinh đã thông minh, sau này cứ đối xử với dì Văn nên đề phòng một chút." . "

Mẹ Trình hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu, Trình Khanh Khanh vội vàng an ủi bà ta thêm vài câu, những tin tức này thật sự khiến mẹ Trình rất sốc, bà cũng không có tâm trí nấu nướng, Trình Khánh Khanh đối với bà ta khá là quan tâm. Để bà về phòng nghỉ ngơi thật tốt, cô cùng Bạch Duyên Đình rời đi.

Sau khi lên xe, Bạch Duyên Đình hỏi cô: "Em đã nói hết mọi chuyện cho mẹ nghe?"

Trình Khanh Khanh cười khổ gật đầu nói: "Em đã nói hết rồi." Hắn nặng nề thở dài nói: "Chỉ mong trước tết không xảy ra chuyện gì nữa, cho chúng ta một năm mới tốt lành."

Bạch Duyên Đình vươn tay xoa xoa mái tóc của cô, nhẹ giọng an ủi: "Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì."

Bạch tiên sinh không nói dối cô, đến tết cũng không có chuyện gì, Trình Khanh Khanh nghỉ lễ vào ngày 27 tháng 12 Âm lịch, mà Bạch tiên sinh cũng nghỉ lễ ngày 28 tháng 12 Âm lịch.

Bữa tối giao thừa năm nay Trình Khánh Khanh muốn tự mình làm nên sau kỳ nghỉ liền bắt đầu mua đồ mừng năm mới, một nhân viên của công ty Bạch tiên sinh đã đưa cho anh ta đầu heo hun khói và giăm bông, nhưng lại giúp cho Trình Khanh Khanh mua thêm gà vịt, cá cũng tiện, chưa kể cô còn có "tài xế" Bạch tiên sinh.

Mẹ Trình đã rèn luyện cho cô khả năng sống tự lập từ nhỏ nên cô vẫn biết làm bữa tối đêm giao thừa, nhưng Bạch tiên sinh lo lắng cô làm một mình mệt mỏi nên đã dậy sớm giúp cô rửa là thuốc, thịt và giúp cô ấy gọt củ cải.

Trình Khanh Khanh cho thịt hun khói đã rửa sạch vào nồi lớn nấu chín, sau đó cho măng khô, đậu que khô, tảo bẹ khô, củ cải trắng và cà rốt, luộc chín thành canh cải ngọt, cá cắt khúc, cho vào. chảo và chiên nó.

Bạch tiên sinh đi vào cùng một cái băng ghế nhỏ, ngồi ở trên băng ghế giúp cô gọt củ cải trắng, Trình Khanh Khanh quay đầu liếc nhìn Bạch tiên sinh đang rán cá.

Khi nhìn thấy anh ấy với chiếc áo len trắng ở thân trên, chiếc quần âu đen ở thân dưới và chân đi dép bông, cách ăn mặc ở nhà cũng làm cho anh ta dễ gần hơn.

Canh cải trong nồi lớn sôi xì xụp, cá trong nồi phát ra tiếng xèo xèo, trong bếp bốc khói nghi ngút, ngoài cửa sổ, Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã đang đuổi theo mỗi người mang đèn lồng đỏ đang chạy ngoài sân, chông bên cạnh giúp cô nấu ăn.

Tất cả những điều này đã kết tụ thành một hương vị của cuộc sống, được bao bọc bên cạnh cô ấy một cách ấm áp, khiến cô ấy cảm thấy đặc biệt thoải mái và đặc biệt thoải mái.

Bộ dáng chuyên chú của Bạch tiên sinh thật quyến rũ, Trình Khanh Khanh bỏ cái xẻng xuống, lại gần anh hôn nhanh một cái.

"Ửm?" Bạch tiên sinh có chút bối rối, dùng mu bàn tay xoa xoa nơi cô hôn, vừa ngẩng đầu nhìn cô, nhưng thấy cô trở mình cá một cách nghiêm túc, như vừa rồi chỉ là ảo giác, anh thấy cô hôn mình.

Nhưng anh biết rằng đó không phải là ảo giác của anh.

Bạch tiên sinh khẽ giật khóe miệng, đứng dậy rửa tay sau đó đi vòng ra sau ôm chặt cô vào lòng, Trình Khanh Khanh giật mình, dầu trong chậu cũng nhảy lên, bắn về phía cô, cô quay đầu nhìn chằm chằm hắn liếc mắt một cái: "Anh làm sao vậy?"

Bạch tiên sinh cúi đầu, nặng nề hôn lên má cô, vẻ mặt bất mãn: "Anh ngược lại muốn hỏi em đang làm gì? Anh đang tập trung làm tốt khiến anh thất thần

Trình Khanh Khanh nhịn không được nở nụ cười: "Em làm thế khi nào?"

Bạch tiên sinh xoay người đối diện với anh, đưa mặt đến gần cô, mũi gần như chạm vào chóp mũi của cô, giọng nói trầm xuống, mang theo vẻ gợi cảm dịu dàng: "Còn nói Không?" Sau khi nói xong, anh hôn lên môi cô.

Trình Khanh Khanh trái tim run lên, đem hắn đẩy ra: "Anh thả em ra, cá sắp bị cháy rồi."

Bạch Duyên Đình trực tiếp duỗi tay tắt lửa, sau đó ngồi xổm người xuống nâng đùi cô lên, dùng hai tay chống đỡ mông cô, để hai chân cô treo trên eo anh.

Trình Khanh Khanh vội vàng khoát tay lên cổ anh ngăn không để ngã xuống, cau mày hỏi: "Anh làm sao vậy, thả em xuống!"

Bạch Duyên Đình ôm lấy cô, đẩy cô dựa vào bếp lò, vẻ mặt dĩ nhiên nói: "Ai cho em dụ dỗ anh!" Vừa nói chuyện, anh vừa hôn lên miệng cô.

Trình Khanh Khanh bất lực, đành phải nhắm mắt lại, chậm rãi đáp lại nụ hôn của hắn. Vốn lúc đầu nụ hôn nhẹ nhàng, thế nhưng hai người càng hôn lại càng động tình, vô thức tăng cường độ.

Tương cứu trong lúc hoạn nạn, như keo như sơn, hận không thể đem đối phương khảm vàn thân thể.

"Ba mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy?"

Như một gáo nước lạnh dội xuống đầu, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình đồng thời cứng người, Bạch Duyên Đình vội vàng buông vợ ra, sau đó ôm cô từ trong bếp lò ra.

Trình Khanh Khanh bị hai đứa trẻ bắt tại chỗ, đỏ hết cả mặt, vội vàng bật lửa tiếp tục làm cá cô chưa ăn xong giả vờ như không biết gì.

Về phần Bạch Duyên Đình, mặc dù đã quen sóng gió nơi trường, nhưng anh vẫn có chút ngượng ngùng khi bị hai đứa trẻ nhìn thấy vợ chồng anh ân ái với nhau, liền nắm tay để bên miệng ho khan một tiếng, một đôi mắt to tò mò một hiếu kỳ nhìn chằm chằm và anh nói: "Các con không phải đang chơi ở bên ngoài sao, sao lại chạy vào?"

"Ba, ba còn chưa trả lời câu hỏi con vừa hỏi sao? Mẹ con làm sao vậy?" Đứa nhỏ thông minh như Bạch Tiểu Cảnh sẽ không dễ dàng bị phụ thân phân tâm như vậy.

"Mẹ con và ba không làm gì cả." Bạch tiên sinh cố gắng giả bộ hồ đồ.

Cậu nhóc Bạch Tiểu Nhã lấy làm lạ: "Con thấy cha ăn nước miếng của mẹ."

Trình Khanh Khanh: "..." Muốn đào hố chôn chính mình thì sao?

Đứa nhỏ Tiểu Cảnh cũng vang lên: "Vừa rồi con cũng nhìn thấy. Cha ăn nước miếng của mẹ." Nó nghiêng đầu tò mò nhìn Bạch tiên sinh: "Cha ăn ngon không?"

Cho dù Bạch tiên sinh, người đã chinh chiến trên thương thường nửa đời người, cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Lúc này thịt đầu heo đã chín, Trình Khanh Khanh cầm đầu heo cắt một miếng thịt nạc nấu chín, nói với hai đứa nhỏ: "Ai muốn ăn? Trông thật ngon nha!"

Đứa nhỏ Tiểu Cảnh lập tức sáng lên, vội vàng rửa tay liền chạy tới, đem thịt lấy đi, đứa nhỏ Tiểu Nhã cũng muốn, cho nên cũng rửa tay xong liền chạy lại đây, Tiểu Cảnh thấy liền đút thịt cho cô, lại nhìn Trình Khanh Khanh háo hức: "Mẹ, con cũng muốn một miếng."

Trình Khanh Khanh lại cắt miếng khác đưa cho hắn, hai đứa nhỏ gặm thịt nạc, liền quên mất câu chuyện nước miếng của mẹ, Trình Khanh Khanh nhân cơ hội đẩy hai đứa nhỏ ra, nói: " "Ăn ở ngoài thôi, đừng dây vào quần áo và sô pha, ăn xong mẹ lại đưa cho các con."

Có lẽ là đồ ăn ngon mới thu hút sự chú ý, lúc này hai đứa nhỏ vừa ăn thịt nạc vừa ngoan ngoãn gật đầu, mãi đến khi Trình Khanh Khanh nhìn thấy hai đứa ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn thịt nạc thì cô mới yên tâm. .

Sau khi hoàn hồn, thấy Bạch tiên sinh nhìn mình cười, Trình Khanh Khanh trừng mắt nhìn hắn: "Anh thật không biết xấu hổ!"

Bạch tiên sinh ôm cô vào trong lòng, mỉm cười nhìn cô: "Ai làm chuyện xấu trước?"

Tay Trình Khanh Khanh còn dính dầu, lúc này mới lắc lắc hai cái trước mặt hắn: "Nếu như anh lại làm phiền, ta lau mặt cho anh."

Bạch tiên sinh không đồng ý, cứ như vậy cúi vào cắn nuốt ngón tay cô một cái, dùng đầu lưỡi xoay tròn có ý tứ.

Trình Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh: "Anh ... anh xấu xa! Cẩn thận đừng để bọn nhỏ lại thấy!"

Chuyện của Bạch tiên sinh vừa bị hai đứa nhỏ bắt gặp vẫn còn sợ hãi, anh cũng ngừng trêu chọc cô, cười nhẹ nhàng buông cô ra, Trình Khanh Khanh tự mình đi nấu cơm, Bạch tiên sinh xem vẫn chưa gọt xong củ cải, anh lắc đầu bất lực, tiếp tục làm công việc nặng nhọc của mình.

Bữa tối giao thừa ăn xong, Trình Khanh Khanh lại gọi điện thoại cho mẹ cô đến đón giao thừa.

Cả nhà cùng ăn cơm với bà ngoại, hai đứa nhỏ ríu rít đòi bố đưa đi đốt pháo, pháo hoa mua từ lâu, Bạch Duyên Đình ôm hai cái thùng cồng kềnh, vất vả mang ra tận sân sau.

Pháo hoa được đốt lên, khi phát súng đầu tiên nổ lên trời, hai đứa trẻ vỗ tay mừng rỡ, còn Trình Khanh Khanh thì nhìn pháo hoa nổ lên trời mà cháy ngây người một lúc.

Trong cuộc đời của Hạ Tình, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cũng là vào một ngày như vậy, bên ngoài ánh đèn sáng rực, tiếng cười nói vang lên khắp nơi, nhưng cô lại nằm ở trên giường với chút sức lực cuối cùng. Cô hy vọng mình có thể sống sót qua đêm này, và sau đêm này, cô ấy sẽ sống thêm một năm nữa.

Nhưng sau tất cả, cô vẫn không thể vượt qua được.

Ngày đó cô thật hoang vắng và cô đơn biết bao. Nhưng bây giờ, pháo hoa thuộc về cô đang ở ngay trước mặt, và xung quanh cô là những người thân trong gia đình, những người sẽ không bao giờ rời bỏ cô.

Đây là hạnh phúc mà cô có được sau hai mươi bảy năm vất vả, cô càng phải nắm chặt và trân trọng nó hơn nữa.

mẹ Trình chăm sóc hai đứa trẻ vì sợ chúng bị bột pháo hoa rơi xuống làm mê mắt, mà Bạch Duyên Đình đã đứng bên cạnh nhìn màn pháo hoa bên cạnh, trong lúc lộng lẫy nhất, anh vô thức đưa tay ra ôm vai cô, Trình Khanh Khanh nhân cơ hội dựa đầu vào vai anh.

"Thật đẹp!" Trình Khanh Khanh cười nhìn hắn nói: "Năm sau cũng mua pháo hoa như vậy đi!

"Được." Anh thì thầm với cô.

Xem pháo hoa xong đến lúc phát tiền mừng tuổi, mẹ Trình đưa cho Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã cả hai phong bao lì xì, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình cũng đưa phong bao đỏ cho hai đứa nhỏ, nhưng Trừng Khanh lại không ngờ. Năm nay, mẹ Trình cũng cho cô một phong bì đỏ.

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy xấu hổ, cô đã là mẹ mà còn được nhận phong bao đỏ, nhưng đối với bà, dù cô bao nhiêu tuổi, cô vẫn là trẻ con, Trình Khanh Khanh lễ phép nhận phong bì đỏ.

Cả nhà su khi đón giao thừa liền về phòng ngủ, trước khi đi ngủ, Bạch tiên sinh từ dưới gối lấy ra một phong bao đỏ đưa cho cô, Cố Khanh Khanh vừa nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.

"Anh cũng chuẩn bị phong bao đỏ cho em?"

"Hai đứa nhỏ là bảo bối nhỏ của anh, em là bảo bối lớn của anh, bảo bối của anh đều có phong bao đỏ."

Những gì Bạch tiên sinh nói khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô cầm lấy phong bao đỏ của anh, nhẹ nhàng dựa vào người anh, ừm, cô cảm thấy rất vui khi nhận được phong bao đỏ, xem ra cô vẫn còn tính trẻ con.

"Mà này, ngày mai mùng 1 tết mẹ dẫn hai đứa nhỏ đi thăm họ hàng, vậy chúng ta làm gì?"

Bạch tiên sinh ôm vai cô cười: "Em muốn làm gì thì làm."

Ánh mắt Trình Khanh Khanh lóe lên, nhìn anh đầy mong đợi, "Vậy thì hẹn hò đi!"

Bạch tiên sinh lật người đè cô xuống, nhẹ giọng nói: "Được rồi, em muốn làm gì thì làm. Nhưng mà, trước khi sang năm mới em phải bù lại cho anh, nếu không thì phải đợi năm tiếp theo."

Trình Khanh Khanh vươn tay chọc hắn lông mày: "Anh thật không biết xấu hổ."

Bạch tiên sinh không biết xấu hổ không giận, liền vùi đầu hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top