Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Ra Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Ra Tay
Tác Giả: Tử Thanh Du

Edit: Hàn Sai Sai

Trình Khanh Khanh suy nghĩ miên man về những lời nói của Bạch Hạo Hiên, cô thật sự không thể đánh giá được sự thật trong lời anh ta nói, một đường tâm sự nặng nề về đến nhà, cô vừa bước vào cánh cổng sắt lớn đã nhìn thấy Tiểu Cảnh và ba đang ngồi trước cửa sổ cao từ trần đến sàn chơi cờ, thỉnh thoảng hai ba con lại chơi cờ, cô không ngạc nhiên nhưng Tiểu Nhã lại nép vào vòng tay của ba như một đười uơi nhỏ, môt chốc nhìn ba và anh trai chơi cờ, mốt chốc chơi với bong bóng của cô ấy.

Tiểu Cảnh vô tình quay đầu lại nhìn thấy cô đứng ở cửa, sắc mặt lập tức mang theo vui mừng, ném quân cờ trong tay, dựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn cô, Tiểu Nhã cũng vội vàng thoát khỏi vòng tay của cha mình. Nó thu mình lại, dựa vào tấm kính và nhìn ra ngoài.

Trình Khanh Khanh nhìn hai cái bánh bao mềm mại trắng nõn này, chỉ nghĩ ngón tay nằm trên cửa sổ thủy tinh rất giống với bàn chân dễ thương của Tiểu Nãi Miêu, cô cười với bọn họ, gật đầu với Bạch Duyên Đình rồi lon ton đi vào cửa.

Hai đứa nhỏ vội vàng chạy tới chào hỏi, Trình Khanh Khanh ôm vào trong lòng, một đường đi thẳng đến sô pha, Bạch Tiểu Cảnh cao hứng nói với cô vừa mới thắng được phụ thân vài ván, cùng làm sao có thể giết ba ba không còn phiến giáp.

Bạch tiên sinh, người bị vợ bỏ rơi ngay khi vợ về, lắc đầu bất lực, từ cửa sổ sát đất vừa đi tới ngồi xuống, trừng mắt nhìn nhi tử kia lải nhải liếc mắt một cái: "Đó là ta nhường con!"

Bạch Tiểu Cảnh không tin ậm ừ: "Không phải đâu!" Nhìn Trình Khanh Khanh ánh mắt tán thưởng: "Mẹ, mẹ cũng thấy con rất lợi hại đúng không??

Trình Khanh Khanh vỗ chóp mũi của hắn: "Đương nhiên."

"Có lợi hai hơn ba ba không?"

"So với baba con lợi hại hơn."

Bạch Duyên Đình: "..." Quên đi, chuyện nhỏ này anh cũng không thèm ao đo, liếc nhìn túi đồ dưới chân Trình Khanh Khanh, cố ý tìm tồn tại cảm: "Đi ra ngoài mua cái gì?"

Trình Khanh Khanh liền nhớ tới những thứ Nghiêm Linh giúp cô lấy ra, cô sợ hai vật nhỏ này không khỏi tò mò nhìn vào sẽ xấu hổ nên đành đặt hai đứa nhỏ xuống, lấy cớ muốn cất đồ để đi lên lầu, thẳng đến khi đem một túi quần áo làm người khác mặt đỏ tim đập giấu kỹ cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Buổi tối, sau khi đưa bọn trẻ đi ngủ, Trình Khanh Khanh trở về phòng, nhìn thấy Bạch Duyên Đình đã được tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, nghĩ đến chuyện ban ngày, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, nằm bên cạnh anh ấy.

Bạch Duyên Đình còn tưởng rằng cô định nghịch điện thoại di động, sắc mặt anh liền tối sầm lại: "Trước khi đi ngủ đừng nghịch điện thoại di động, hại mắt."

"Em không muốn nghịch điện thoại, em chỉ muốn nói với anh một việc."

"Ừm?"

"Hôm nay em gặp Bạch Hạo Hiên."

Bạch Duyên Đình cau mày: "Sau đó?"

"Hắn nói hắn có chuyện muốn nói với em, em vừa lúc muốn hỏi hắn về việc của ba, vì vậy em đồng ý. Em vốn dĩ cho rằng sẽ biết được chân tướng về tai nạn của ba nhưng khôn nghĩ sẽ nghe được cái này."

Cô đem đoạn ghi âm rồi phát cho Bạch Duyên Đình, thật ra cô cũng không nói nhiều với Bạch Hạo Hiên, nhưng Bạch Duyên Đình đã nghe đi nghe lại mấy lần, càng nghe thì sắc mặt càng nghiêm túc.

"Làm sao? Anh cho rằng những gì Bạch Hạo Hiên nói là thật sao?"

Bạch Duyên Đình lắc đầu: ""Nửa phần thật nửa phần giả đi! Ngày đó anh đã nhờ người điều tra, không có dấu vết nhân tạo nơi cha em gặp tai nạn. Thực sự có vẻ như đã rơi xuống, nhưng còn có khả năng khác. Còn về Dương Hân và sự tình kia đó, anh không thể phân biệt được là thật hay không, tóm lại anh không thể tin những gì anh ta nói. "

Trình Khanh Khanh gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy."

"Còn nữa ..." Vẻ mặt Bạch Duyên Đình đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sau này em không được phép một mình gặp Bạch Hạo Hiên. Vạn nhất thật sự giống như hấn nói cá chết lưới rách thì làm sao?"

Trình Khanh Khanh nghĩ kỹ lại cảm thấy hành vi của mình hôm nay có chút mạo hiểm, bây giờ quan hệ giữa Tử Kính Viên và bên này căng thẳng như vậy, ai biết bên kia sẽ làm gì tiếp theo nên ngoan ngoãn gật đầu trong lòng. "Được rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Anh thở dài, hôn lên đỉnh đầu của cô: "Không phải anh đã nói với em sao, để những chuyện này cho anh, anh sẽ không buông tha cho những người đã làm tổn thương em! Em chỉ cần làm vợ anh, chỉ cần chăm sóc tốt gia đình chúng ta là được."

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó tả, vô thức xoa nắn trong vòng tay của hắn, hắn giống như dã thú vừa chân thành hung ác, luôn luôn bảo vệ cô, chỉ cần có hắn, không ai có thể làm tổn thương cô.

"Được rồi em tin anh."

Cô ở nhà cùng Bạch tiên sinh cả ngày mồng bảy tháng giêng âm lịch, đến ngày mồng tám tết mới bắt đầu làm việc, không muốn hỏi chuyện của Tử Kính Viên, dù sao có Bạch tiên sinh ở đó, cô cũng không phải nghĩ nhiều như vậy, cái gì nên làm vẫn cứ làm.

Vào ngày hôm nay, trước khi tan sở, Trình Khanh Khanh nhận được điện thoại của Bạch Duyên Đình, nói là đi họp báo không thể đón cô, Trình Khanh Khanh không để ý, chỉ dặn dò hắn đừng uống quá nhiều rượu.

Sau khi tan làm, cô đang định bắt xe về nhà thì nhận được điện thoại của Bạch Tuệ Nhiễm, thật ra trong khoảng thời gian này cô không hề liên lạc với Bạch Tuệ Nhiễm, nhưng không hiểu sao cô ấy lại đột nhiên nghĩ đến việc gọi cho cô.

"Khanh Khanh!" Giọng Bạch Tuệ Nhiễm đầu dây bên kia tràn đầy hưng phấn: "Biết không? La Huân đã trở lại!

La Huân là bạn học cấp ba của bọn họ, nam thần mà Bạch Tuệ Nhiễm luôn phải lòng, Bạch Tuệ Nhiễm thích La Huân như thế nào đai khái Trình Khanh Khanh là người hiểu rõ nhất, hơn nữa Bạch Tuệ Nhiễm là người trọng tình cảm, mấy năm nay vaaxn không kết giao bản trai trai, cô hiểu rõ, cô ấy là đối với La Huân lưu luyến không quên.

Sau khi tốt nghiệp trung học, La Huân được nhận vào một trường đại học hạng nhất ở nước ngoài, từ khi tốt nghiệp liền ra nước ngoài, trước đây bạn cùng lớp thường nghe kể về những việc làm hiển hách của hắn ở nước ngoài, chẳng hạn như vừa làm vừa học, vừa khởi nghiệp, kiếm được bao nhiêu lơi nhuận từ dự án đầu tiên, nhưng rồi sau này cô xảy ra chuyện, các bạn cùng lớp và cô bị mất liên lạc, đối với tin tức của bạn cũ cũng không còn nghe đến.

"Nghe nói nhóm La Huân gần đây đã phát triển ứng dụng di động, anh ấy lần này trở về mang ứng dụng đến Trung Quốc. Tớ mới nghe nói qua, nghe nói buổi họp báo được tổ chức tại khách sạn Quảng Châu. Khanh Khanh, tớ muốn xem, nhưng tớ không dám đi một mình, cậu có thể đi cùng tớ không? "

Giọng điệu của cô ấy tràn đầy hưng phấn không che giấu, khi nói nửa câu sau, cô ấy cũng mang theo một chút khẩn cầu, cô ấy biết rằng phụ nữ dù có bao nhiêu tuổi thì khi đối diện với nam thần của mình cũng sẽ luôn có một trái tim thiếu nữ. Cảm giác sững sờ và rụt rè khi đối mặt với người mình thích, trước đây cô cũng đã từng trải qua sâu sắc nên cũng hiểu được sự kích động và lo lắng của Bạch Tuệ Nhiễm.

"Khanh Khanh, trên đời này không ai có thể hiểu được tâm trạng của tớ lúc này, nên cậu đi cùng tớ, được không?"

Trên thực tế, La Huân cũng là minh chứng cho tình bạn của cô với Bạch Tuệ Nhiễm, cô vẫn nhớ như in sự vui nhộn và náo nhiệt khi họ cùng nhau trốn dưới ổ chăn và nói với nhau về người mình yêu thích khi ấy.

Tuy nhiên, điều cô đang nghĩ bây giờ không phải là có nên cùng Bạch Tuệ Nhiễm đến ra gặp La Huân hay không, mà là Bạch Tuệ Nhiễm biết cô mất trí nhớ, sao có thể tự nhiên nhắc tới La Huân với cô như vậy.

"Tuệ Nhiễm ... Cậu biết tớ nhớ tới quá khứ khi nào?"

"Khanh Khanh, bây giờ chúng ta đừng nói nhiều như vậy, được không? Dù có nhớ quá khứ hay không, tớ cũng coi cậu mãi là bạn thân của tớ. Bây giờ cũng muộn rồi, có muốn đi cùng tớ không?"

Trình Khanh Khanh cong môi cười: "Được." Dù sau này cô có làm gì với Tử Kính Viên, chuyện cô và Bạch Tuệ Nhiễm từng là bạn tốt của nhau là không thể xóa nhòa, ký ức của Bạch Tuệ Nhiễm chính là tuổi trẻ của cô, mà cô khôi phục lại trí nhớ của thời niên thiếu thì sao có thể bỏ qua Bạch Tuệ Nhiễm? Coi là một món quà cho một người bạn cũ.

Lúc Trình Khanh Khanh đến khách sạn Guangyao, Bạch Tuệ Nhiễm đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng dúi vào tay cô tờ vé vào cửa, lôi cô chạy vào trong, bởi vì bọn họ đến muộn, căn phòng tog như vậy mà chỉ còn dư lại một hàng phái sau, Bạch Tuệ Nhiễm kéo cô ngồi vào chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may vẫn còn có chỗ ngồi."

Trình Khanh Khanh vẻ mặt hối lỗi: "Thực xin lỗi, vừa rồi tớ không kịp ra xe."

Bạch Tuệ Nhiễm hờ hững cười với cô, lại vỗ vỗ tay cô: "Không sao, cậu có thể tới là tốt rồi."

Họp báo chuẩn bị bắt đầu, đèn sân khấu phía trước cũng đã chuẩn bị xong, Bạch Tuệ Nhiễm ngồi xuống nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình ở một góc, cô vội vàng vỗ nhẹ vào tay Trình Khanh Khanh kích động: "Khanh Khanh, là anh ấy, anh ấy ở đó! Chúa ơi, đã nhiều năm không gặp, anh ấy vẫn đẹp trai như ngày nào! Trông anh ấy còn hấp dẫn hơn nữa! "

Nơi mà La Huân đang đứng là ở bên cạnh sân khấu, bởi vì bên cạnh là sân khấu, đèn sân khấu quá sáng, có vẻ như nơi anh ta đang đứng là bóng tối, nhưng dù vậy, hào quang tự tin và điềm tĩnh của anh ta còn có gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của anh ta vẫn như cũ khiến người khác không thể bỏ qua, lúc này hắn đang nói chuyện với một người nước ngoài, không nghe rõ nội dung cuôc trò chuyện,và anh ấy không thể hiểu được nội dung cuộc trò chuyện. Chỉ là trong lúc nói chuyện sự bình tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh lại có một loại lực xuyên thấu, như nói cho mọi người biết hắn tự tin cùng thành công.

Bạch Tuệ Nhiễm siết chặt tay cô, giọng nói kích động đến phát khóc: "Thật sự là nhiều năm như vậy! Khanh Khanh, cậu biết không? Rốt cuộc những năm này, tớ chưa từng quên anh ấy!"

Trình Khanh Khanh vỗ vỗ tay của cô an ủi: "Ok, tớ biết."

E rằng Bạch Tuệ Nhiễm cũng nhận ra mình quá kích động, vội lấy mu bàn tay dụi dụi mắt: "Thực xin lỗi, lúc nãy tớ cũng quá kích động."

Trình Khanh Khanh cười với cô: "Không sao."

Buổi họp báo đã sớm bắt đầu, sau khi người dẫn chương trình tiến lên giới thiệu sơ qua thì đến lượt La Huân phát biểu, buổi họp báo hôm nay có rất nhiều người xem, lúc này, khi La Huân xuất hiện thì cả đám bùng nổ, những tràng pháo tay nồng nhiệt. Không nghĩ rằng anh ấy chỉ mới trở về Trung Quốc thôi mà đã nổi như vậy rồi.

La Huân mặc một bộ âu phục chỉnh tề, khuôn mặt trẻ thơ, chỉ cần từ trên khuôn mặt nhìn ra đã thấy giống học sinh cấp ba, nhưng lông mày lại mang theo khí chất tinh xảo, điềm đạm khiến người ta không dám xem thường. .

"Chào buổi chiều mọi người, chào mừng sự ra mắt của 'Only My Goods', tôi là La Huân, người sáng lập 'Only My Goods', sản phẩm hôm nay tôi muốn mang đến cho các bạn là một sản phẩm tích hợp mua sắm giải trí trên ứng dụng di động. .. "

Có thể tưởng tượng được rằng anh ấy đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi họp báo này, anh ấy không hề nặng lời khi giới thiệu ứng dụng, hơn nữa ngôn ngữ của anh ấy rất sinh động, thỉnh thoảng lại thêm một câu nói đùa hài hước nữa. Anh ấy rất sôi nổi và nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Sau khi giới thiệu công dụng và chức năng của app, La Huân rời khỏi sân khấu, người dẫn chương trình lên sân khấu nói đùa vài câu, sau đó mời các nhà đầu tư của đội La Huân và người phát ngôn của app chơi.

Nhà đầu tư và người phát ngôn này đều là khách quý ở đây, được xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cách nơi Trình Khanh Khanh ngồi rất xa, cô không để ý đến việc đầu tư bị ngăn bởi nhiều lớp tường, thẳng đến khi người phát ngôn cùng nhà đầu tư lên sân khấu nói chuyện cùng nhau, cô nhận ra người đầu tư là Bạch Duyên Đình, người phát ngôn là Mục Lan Hinh.

Thì ra đây là buổi họp báo mà Bạch Duyên Đình sẽ tham dự, thật là trùng hợp, không chỉ vậy, Mục Lan Hinh lại xuất hiện ở đây cũng là một sự tình cờ, và khi hai người được người chủ trì gọi điện đưa sân khấu, cô nhìn thấy Mục Lan Hinh ôm cánh tay Bạch Duyên Đình một cách trìu mến, rất tự nhiên.

Bạch Duyên Đình hôm nay mặc một bộ lễ phục màu trắng, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú của anh, còn Mục Lan Hinh thì mặc một chiếc váy quấn màu hồng với chân váy dài đến mắt cá chân và đường cắt xẻ khéo léo, Mục Lan Hinh dáng người mảnh khảnh, chiếc váy dài này càng tôn thêm vóc dáng của cô, đứng cạnh Bạch Duyên Đình cũng không kém phần ấn tượng, cô nắm tay Bạch Duyên Đình đứng trên sân khấu, nồng nhiệt vẫy chào mọi người dưới sân khấu và chào hỏi, khi chào anh thì có vẻ nghiêng đầu vô thức, trán chỉ dụi vào vai Bạch Duyên Đình, vẻ mặt Bạch Duyên Đình cũng không khác, nở một nụ cười nhân hậu với mọi người có mặt.

Người chủ trì bước tới gần, chào hỏi hai người, sau đó hỏi Bạch Duyên Đình: "Điều gì đã khiến Bạch tiên sinh động lòng trước "Only My Goods", lại khiến Bạch tiên sinh rơi đầu tư vào dự án mới chưa được nhiều người biết đến? "

Bạch Duyên Đình vì cao nên phải hơi cúi người xuống mới có thể chạm tới micro của người dẫn chương trình, vô thức đưa tay ra sau lưng, giả vờ rút tay ra khỏi tay Mục Lan Hinh, nhưng Mục Lan Hinh dường như nhận ra động tác của hắn, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của mình, chặt ché ôm lấy cánh tay anh, Bạch Duyên Đình không quan tâm, trên mặt vẫn nở một nụ cười tự nhiên và đàng hoàng: "Con người của tôi tương đối coi trọng sự sáng tạo, mà "Only My Goods" gây được chú ý với tôi bới sự mới mẻ độc đáo, cộng thêm La Huân là chàng trai trẻ rất chu đáo, tôi sẵn sàng cho anh ấy cơ hội thể hiện bản thân, và tôi cũng tin "Only My Goods" - Một ứng dụng di động tiện lợi và thiết thực chắc chắn sẽ được mọi người công nhận sẽ là phương tiện nhanh chóng và dễ dàng. " Lời anh nói không hề khoa trương, tâng bốc, nhưng dù vậy, những người có mặt trên khán đài vẫn rất nhiệt tình, và sau khi anh ấy nói xong, liền vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Người dẫn chương trình gật đầu: "Bạch tiên sinh luôn là người có con mắt sáng suốt, và tôi nghĩ "Only My Goods" sẽ được phổ biến trên mọi điện thoại di động của chúng ta như lời Bạch tiên sinh nói." Nói xong, cô ấy lại quay đầu nhìn Mục Lan Hinh: "Mục tiểu thư gần đây phát bao, đai diên phát ngôn quảng cáo đếm không xuể, vây lý do gì khiến cô không ngần ngại từ bỏ phát ngôn của các quảng cáo của nhiều ông lớn mà chọn trở thành làm người phát ngôn của "Only My Goods"? "

Mục Lan Hinh cười ha hả, sau đó ngẩng đầu ngại ngùng liếc nhìn Bạch Duyên Đình: "Vừa rồi người chủ trì cũng đã nói, Bạch tổng là người có đôi mắt tinh tường, theo chân ngài ấy chắc chắn không sai được." . "

Người dẫn chương trình trầm ngâm gật đầu: "Thì ... ra là vậy ... Xem ra hai người thật sự ăn ý rồi."

Đối mặt với lời nói đùa đầy ẩn ý của chủ nhà, Bạch Duyên Đình chỉ cười nhẹ: "Chỉ có thể nói Mục tiểu thư là người sáng suốt hơn."

Về phần Mục Lan Hinh xấu hổ cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Người chủ trì dường như ngửi thấy mùi hương của Bát Quái, liền nói lại: "Bạch tiên sinh, người có thể đánh giá Cô Mục Lan Hinh một câu được không?"

Bạch Duyên Đình quay đầu nhìn Mục Lan Hinh từ trên xuống dưới rất nghiêm túc, cười nói: "Rất đẹp."

Người chủ trì nhướng mày: "Không biết Bạch tiên sinh cho rằng ai xinh đẹp hơn, Mục tiểu thư hay Bạch thái thái?"

Người chủ trì tưởng đào hố tốt, đang đợi Bạch Duyên Đình xấu hổ, không ngờ hắn suýt chút nữa không nghĩ tới mà nói: "Đương nhiên là phu nhân của ta đẹp hơn."

Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Mục Lan Hinh đột nhiên cứng đờ không thể nhận ra.

Không có được kết quả như ý muốn, người dẫn chương trình quay sang Mục Lan Hinh nói: "Mục tiểu thư khi nghe Bạch tiên sinh nói câu này có cảm thấy mất hứng không?"

Mục Lan Hinh nở nụ cười thật tươi, giọng nói ngọt ngào: "Đương nhiên không phải! Bạch thái thái quả nhiên là xinh đẹp nhất trong lòng Bạch tiên sinh."

Người chủ trì thấy không vừa ý, lại hỏi: "Bạch tiên sinh, xem ra người chưa từng đem Bạch thái thái công khai. Có muốn để Bạch thái thái xuất hiện trước mắt công chúng không?"

"Đương nhiên là không rồi!" Bạch Duyên Đình vẫn nở nụ cười đàng hoàng: "Vợ tôi là người trầm tính, thích yên tĩnh, vì vậy tôi muốn làm hết sức mình để cho cô ấy một nơi yên tĩnh, để cô ấy sống yên bình,,hạnh phúc. "

Người dẫn chương trình trầm ngâm gật đầu: "Thì ... ra là vậy."

Trình Khanh Khanh ở ngoài sân khấu có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra trên sân khấu, dường như lời nhắc nhở vừa rồi đối với Mục Lan Hinh không được coi trọng.

Hẳn là cô ta cũng hiểu được ý tứ của Mục Lan Hinh, chẳng phải cô ta chỉ đang tìm cơ hội để chiếm tiện nghi của Bạch Duyên Đình sao? Ví dụ như bây giờ, cô và Bạch Duyên Đình xuất hiện tay trong tay, trong sự kiện trang trọng như này, kiểu khoác tay như thế này chỉ có thể được coi là một phép xã giao, sẽ không ai nói gì về nó.

Chỉ là cô biết tâm tư của Mục Lan Hinh có thể không đơn giản như vậy, chỉ là từ hành vi thân mật giả vờ tựa đầu vào vai Bạch Duyên Đình vừa rồi, mục đích của cô không chỉ đơn giản như nghi thức, Trình Khanh Khanh đoán chừng rằng cô ấy có lẽ muốn nhân cơ hội này để đến gần Bạch Duyên Đình hơn, như muốn nói với cả thế giới rằng, hãy nhìn xem, hiện tại tôi đang đứng bên người đàn ông này, anh ấy đẹp trai và quy*n rũ, nhưng tôi cũng xinh đẹp, và cô ấy qua lại lâu dài với truyền thông, e rằng cũng biết khả năng đón gió của giới truyền thông, có lẽ tôi sẽ viết một cái gì đó tương tự như "Bạch tiên sinh Mục tiểu thư trai tài gái sắc xứng đôi vừa mắt".

Không cần biết loại chủ đề này có ảnh hưởng đến Bạch Duyên Đình hay sẽ khiến Bạch Duyên Đình nhìn cô nhiều hơn, nhưng chỉ cần ghép tên hai người lại với nhau là cô đã thõa mãn rồi.

E rằng Bạch Tuệ Nhiễm cũng thấy được sự khác lạ, lúc này mới nhíu mày thật sâu hỏi: "Tại sao tớ lại cảm thấy Mục Lan Hinh này nhìn anh cả có gì đó khác lạ? Tuy rằng thỉnh thoảng hai người thân thiết thôi chỉ là vì trường hợp yêu cầu, chính là... trông cô ấy hơi quá. " Cô ấy vẻ mặt kinh hãi hỏi Trình Khanh Khanh: " Chẳng lẽ người phụ nữ này đang muốn quấn lên người anh cả? "

Trình Khanh Khanh bỏ qua lời nói của cô, căng thẳng hỏi cô: "Tuệ Nhiễm, cậu nghĩ dáng vẻ hôm nay của tớ như thế nào?"

Trình Khanh Khanh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc trắng xám và một chiếc quần dài bút chì, tuy rằng đơn giản, nhưng với mái tóc đen dài của cô ấy lại mang đến cảm giác tươi mới, một loại mỹ nhân Văn nghệ thuần khiết.

Bạch Tuệ Nhiễm rất nghiêm túc nhìn cô từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Tốt lắm!" Đột nhiên nhận ra cô định làm gì, Bạch Tuệ Nhiễm kinh ngạc che miệng: "Cậu không định...."

Trình Khanh Khanh cười với cô gật đầu.

Nếu cô không biết Mục Lan Hinh có quan tâm đến Bạch Duyên Đình, e rằng hôm nay nhìn thấy cô ấy giả vờ thân thiết với Bạch Duyên Đình sẽ bị coi như phép xã giao, cũng sẽ không truy cứu nhiều như vậy, nhưng cô biết nữ nhân quan tâm Bạch Duyên Đình lại nghĩ khác, sao có thể thờ ơ với tư cách phu nhân của Bạch Duyên Đình?

Và cô muốn Mục Lan Hinh biết rằng cô là người duy nhất trên thế giới này có thể đứng thẳng bên cạnh Bạch Duyên Đình và thể hiện tình cảm với anh, và cô cũng là người duy nhất trên thế giới này được quyền chiếm tiện nghi anh, bất ký ai có tâm tư muốn chiếm tiện nghi của anh thì cô liền lập tức cho tan xương nát thịt!

Khi người dẫn chương trình nói "Thì ... ra là vậy " lại nhìn thấy một phụ nữ trẻ đột ngột đi lên phía dưới khán đài. Không chỉ người dẫn chương trình trên sân khấu mà cả khán giả ở phía dưới cũng bối rối, hôm nay hop báo có rất nhiều người phóng viên, ngày hôm qua diễn tập không giống thế này, cô gái này là ai? Nếu đén phá rối buôi hop báo thì rắc rối không nhỏ, người chủ trì lấp tức nhận thức được tính nghiêm trong, vội vàng nhìn các nhân viên bảo vệ xung quanh, nhân viên bảo vệ tưởng rằng chính khán giả bước vào sân khấu do nhầm lẫn nên đã bước tới dẫn đi.

Sự xuất hiện của Trình Khanh Khanh cũng nằm ngoài dự đoán của Bạch Duyên Đình, vừa thấy thị vệ chuẩn bị đi lên liền vẫy tay, bọn thị vệ dù bối rối cũng ngoan ngoãn lùi lại, giả bộ không nhìn đến.

Bạch Duyên Đình lập tức rút tay ra khỏi tay Mục Lan Hinh, vẻ mặt hưng phấn sải bước đi về phía Trình Khanh Khanh.

Kỳ thật Trình Khanh Khanh suốt dọc đường đều rất căng thẳng, nhưng cô là người đã trải qua hai lần luân hồi, tuy rằng căng thẳng đến chết đi sống lại, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh.

Người chủ trì nhìn thấy thái độ của Bạch Duyên Đình thì càng khó hiểu, nhưng dù sao nghề của người chủ trì cũng không phải để trưng bày, bản thân có khả năng thích ứng ngay tại chỗ, còn cười thản nhiên nói đùa với Bạch Duyên Đình: "Yo, Đây có phải là một nữ đồng hành khác của Bạch tiên sinh không?"

Bạch Duyên Đình lúc này đã bước đến bên cạnh Trình Khanh Khanh, hai người đều không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn nhau, sau đó nhìn nhau vô cùng ẩn ý mỉm cười, nghe được câu hỏi của người chủ trì, Bạch Duyên Đình đặt nắm tay của mình với một tiếng ho rõ ràng, anh ôm eo cô một cách trìu mến, và giải thích với tất cả mọi người có mặt tại đây: "Đây là vợ tôi."

Mọi người có mặt đều sửng sốt, nhưng người chủ trì nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng nói: "Ồ ... hóa ra là Bạch thái thái, thật hiếm có, mau đến đây!"

Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh cùng nhau đi đến trung tâm sân khấu, Trình Khanh Khanh đứng ở bên cạnh Mục Lan Hinh, sau khi đứng ở trung tâm sân khấu liền đẩy cô ta sang một bên, giả vờ như không có chủ ý.

Sự xuất hiện đột ngột của Trình Khanh Khanh đương nhiên khiến Mục Lan Hinh ngạc nhiên, Trình Khanh Khanh bị Bạch Duyên Đình ôm lấy đẩy cô sang một bên, điều này đương nhiên khiến cô tức giận, bất quá, trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào đặc trưng. .

"Bạch thái thái, vừa rồi ta cùng Bạch tiên sinh tán gẫu. Ngài ấy nói người không thích những dịp sôi nổi, chỉ thích ở một mình, nhưng không ngờ người lại đột nhiên xuất hiện ở đây."

Bị nhiều người quan sát như vậy, cô cũng không có sợ hãi sân khấu, bình tĩnh cười với mọi người: "Tôi muốn làm cho Bạch tiên sinh bất ngờ."

Bạch Duyên Đình nghe vậy cũng bật cười: "Tôi thật sự rất bất ngờ, dù có mời cô ấy ra ngoài dịp gì thì cô ấy cũng rất miễn cưỡng, đây là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện trước công chúng cùng tôi, nhưng tôi muốn cảm ơn buổi họp báo "Only My Goods" hôm nay. "

Bạch thái thái lần đầu tiên xuất hiện trong cùng khung hình với Bạch tiên sinh đã tự nhiên thu hút sự quan tâm của giới truyền thông, không ai nghĩ rằng Bạch thái thái lại trẻ trung, trong sáng và đáng yêu như một sinh viên đại học mà nghe nói những đứa trẻ khác của cô ấy đã bốn tuổi rồi. Phóng viên cầm máy quay điên cuồng chụp vào cô ấy, còn cô Mục Lan Hinh, người phát ngôn của sản phẩm tốt duy nhất, lại bị người khác bỏ qua, cô trở thành người làm nền .

Người dẫn chương trình hỏi Trình Khanh Khanh về một số chuyện trong cuộc sống, Trình Khanh Khanh cũng trả lời từng người một, sự nhanh nhẹn, gọn gàng của cô ấy khiến mọi người trong khán phòng đánh giá cao, cô ấy luôn nở nụ cười khiến mọi người cảm thấy dễ mến.

Thấy thời gian đã gần hết, Bạch Duyên Đình vội vàng chạy tới chỗ mọi người có mặt nói lời xin lỗi: "Được rồi, hôm nay chúng tôi chiếm nhiều thời gian rồi, kế tiếp vẫn là cho mời nhân viên công tác lên đài giới thiệu cách sử dụng ứng dụng dành cho thiết bị di động! Tôi nghĩ mục đích của mọi người hôm nay là "Only My Goods", chúng tôi sẽ chia sẻ công việc gia đình với bạn khi có cơ hội. " Nói xong, anh ấy không quên chắp tay và xin lỗi tất cả mọi người có mặt, sự chân thành và khiêm tốn đó khiến của mọi người tán thưởng.

Bạch Duyên Đình hộ tống Trình Khanh Khanh ra khỏi sân khấu, thời gian làm người phát ngôn đã trôi qua, tự nhiên Mục Lan Hinh cũng bước xuống.

Chỉ là Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh đi thẳng vào hậu viện sau khi bước xuống sân khấu, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô, nhìn hai người đang tay trong tay rời đi, ánh mắt Mục Lan Hinh nhíu chặt, nhưng cô hiểu, có phóng viên xung quanh, nhất cử nhất động của cô đều bị người khác chú ý, vì vậy cô vội vàng cúi đầu kiềm chế ánh mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẫn là Mục Lan Hinh nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt thanh tú.

Bạch Duyên Đình đã nắm tay Trình Khanh Khanh đi vào hậu viện, nói với cô: "Sao em cũng ở đây?"

"Em với Tuệ Nhiễm..." Cô chưa kịp nói hết câu thì đã thấy một người khác từ cửa sau đi ra, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, anh ta liền nở nụ cười kinh ngạc: "Khanh Khanh, thật là cậu ... ?! "

Bạch Duyên Đình nhíu mày, La Huân lại gần hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Trình Khanh Khanh chào hỏi La Huân, giải thích cho anh ta hiểu: "Thật ra La Huân là bạn học cấp ba của em."

Bạch Duyên Đình cười nửa miệng gật đầu: "Vậy sao..."

La Huân liếc nhìn qua lại giữa hai người: "Vậy hai người ..." Anh cúi đầu cười: "Thật là trùng hợp."

Trình Khanh Khanh cũng cười: "Ừ, tớ nghĩ cũng là trùng hợp."

"Được rồi, hôm nay tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi về trước đi." Bạch Duyên Đình nắm lấy eo Trình Khanh Khanh lên lầu, nói thêm: "Việc còn lại cứ giao cho anh."

Đương nhiên, La Huân lại gật đầu một cái: "Được rồi, Bạch tổng từ từ bước đi!"

Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến Bạch Tuệ Nhiễm còn ở bên trong, vì vậy nói với Bạch Duyên Đình: "Anh trước chờ em ở bãi đậu xe ngầm, em có việc phải làm."

Bạch Duyên Đình nhíu mày: "Còn gì nữa?"

Trình Khanh Khanh đẩy hắn: "Anh đi trước chờ em." Quay đi chưa kịp trả lời.

Cô bước vào qua một cánh cửa khác, vừa bước vào đã thấy Bạch Tuệ Nhiễm ngồi ở vị trí ban đầu, háo hức nhìn cánh cửa sau bàn, Trình Khanh Khanh bước tới vỗ vỗ vai cô.

Khi Bạch Tuệ Nhiễm quay đầu lại và nhìn thấy đó là cô, thở phào nhẹ nhõm và giơ ngón tay cái kích động lên: "Làm tốt lắm."

Trình Khanh Khanh cười đáp lại cô, nói: "Mà này, cậu muốn nói chuyện với La Huân không?"

Bạch Tuệ Nhiễm mỉm cười, có chút ngượng ngùng: "Không có, anh ấy có vẻ bận rộn."

Biết cô sợ hãi điều gì, Trình Khanh Khanh động viên: "Tuệ Nhiễm, bây giờ cô không còn là người không được quý trọng như trước nữa, cô bây giờ rất tốt, rất đẹp, cô không muốn để anh ấy biết cô thay đổi ra sao sao?"

"Nhưng mà..."

"Tớ không kêu cậu làm gì? Chỉ đi chào hỏi hắn xem như là bạn cũ, không có chuyện gì sao?! Hơn nữa cậu đã bỏ qua cơ hội này, không biết còn có cơ hội như thế này trong tương lai nữa không? Bây giờ ... "

Bạch Tuệ Nhiễm nghiến răng, suy nghĩ một hồi rồi kiên quyết gật đầu với cô: "Cậu nói đúng, tớ cứ qua chào hỏi trước đã."

"Đi chào La Huân đi, tớ đi tìm anh cả của câu trước, chúng tớ về nhà, cậu cũng về sớm."

Bạch Tuệ Nhiễm gật đầu: "Được."

Bạch Duyên Đình đang đứng ở cửa thang máy của bãi đậu xe dưới tầng hầm, cửa thang máy vừa mở ra, Trình Khanh Khanh liền nhìn thấy, mỉm cười nhìn cô: "Sao anh không nghe thấy em nói là em tới đến hội nghị này? "

"Cũng là bởi vì Tuệ Nhiễm đột nhiên gọi điện thoại cho em ,em mới tới đây."

"Hừ ..." Bạch Duyên Đình trầm ngâm gật đầu: "Được rồi, chúng ta lên xe trước, sau đó sẽ nói chuyện."

Trình Khanh Khanh theo hắn lên xe, hai người một hồi cũng không có nói chuyện, Bạch Duyên Đình vốn tưởng rằng cô sẽ hỏi hắn cái gì, nhưng là dọc theo không nói gì, Bạch Duyên Đình cảm thấy được sự tình không phải tốt, vì vậy anh nói với cô: "Khanh Khanh, thỉnh thoảng tôi ở bên ngoài có rất nhiều việc bắt buộc phải làm, như hôm nay, trước mặt nhiều phóng viên như vậy, Mục Lan Hinh nắm tay tôi, chỉ cần tôi rũ bỏ cô ấy là các phóng viên sẽ gây ra một vấn đề lớn, điều đó không tốt cho danh tiếng của tôi, không tốt cho danh tiếng của công ty, tôi phải lấy đai cuộc làm trọng. "

Kỳ thật Trình Khanh Khanh không nghiêm túc như hắn nghĩ, cô tuy rằng có chút khó chịu nhưng cũng không quá coi trọng, đương nhiên cô cũng biết Bạch Duyên Đình có phiền phức của hắn, cho nên mới nghe hắn nói như vậy, cô cười với anh: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, em hiểu rồi, em không trách anh chuyện này."

Bạch Duyên Đình gật đầu: "Vậy thì tốt." Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Bạch Duyên Đình nói ra câu này, trên mặt lộ ra vẻ mất mát khó tả, nhưng chỉ là thoáng qua liền biến mất không thấy đâu nữa, quay lại, anh vẫn cười.

Tuy nhiên, dù hiểu công việc của anh nhưng cô vẫn phải nói cho anh biết mình nên nói gì, chần chừ một lúc cô mới nói với Bạch Duyên Đình: "Anh nghĩ hôm nay em có quá lỗ mãng không? Không nói trước với anh môt tiêng mà cứ lên sân khấu như vậy, nếu em thực sự bị các vệ sĩ đuổi ra ngoài, chẳng phải ném mật mũi anh sao?"

Bạch Duyên Đình nở nụ cười lẩm cẩm: "Đương nhiên không có, có một người vợ xinh đẹp như vậy ra tay giúp đỡ, măt thêu thêm hoa cầu còn không được?"

Trình Khanh Khanh ngẩn ra nhìn hắn: "Thật là không đứng đắn." Đảo mắt nói: "Thật ra bây giờ nghĩ lại, ta vừa rồi quả thực có chút hấp tấp, nhưng khi nhìn thấy Mục Lan Hinh quá thân mật với anh, em đột nhiên chỉ nghĩ đến những gì cô ấy nói với tôi ở Milo, tôi không thể ngồi yên. "

Vẻ mặt Bạch Duyên Đình căng thẳng: "Cô ấy nói gì với em?"

"Chà ... cô ấy nói thích anh từ lâu rồi, nhất định sẽ lấy được anh."

Vẻ mặt Bạch Duyên Đình càng thêm nghiêm túc: "Cô ấy nói lời như vậy sao?"

Trình Khanh Khanh gật đầu: "Em vừa nghĩ tới câu này liền thấy thái độ không rõ ràng của cô đối với ngươi, liền không thể không để tâm."

Bạch Duyên Đình trầm ngâm gật đầu, trong mắt có chút lạnh lẽo, thật lâu sau mới nở nụ cười dịu dàng với cô: "Đừng quan tâm đến những gì Mục Lan Hinh đã nói với em, em cũng phải tin anh cũng tin vào chính mình."

Trình Khanh Khanh gật đầu nở nụ cười ngọt ngào: "Được."

Trình Khanh Khanh biết rõ bản thân có hạn, bất lực đối với Mục Lan Hinh, nên để chuyện cho Bạch Duyên Đình để hắn tự xử lý thì tốt hơn.

Chuyện đến mức kết thúc như vậy, hai người đều không đề cập tới sau khi về nhà phải làm gì, buổi tối Bạch Duyên Đình lặng lẽ xuống giường sau Trình Khanh Khanh đã ngủ say.

Hắn gọi Tưởng Ký Châu, Tưởng Ký Châu đang nằm mơ thấy mộng đẹp bị Bạch Duyên Đình đánh thức, hắn đột nhiên nổi giận: "Ta nói Bạch Duyên Đình, ngươi có phải là thiếu đức không? Không ngủ lại quấy rối mọi người! "

Bạch Duyên Đình bỏ qua cơn tức giận của hắn, trầm giọng nói với hắn: "Ta cần ngươi giúp."

Hiếm thấy Bạch Duyên Đình nghiêm túc như vậy, Tưởng Ký Châu lập tức nâng cao tinh thần, nói: "Hiếm khi, Bach tổng ngươi lại chay đến ta nhờ giúp đỡ, nói cho ta biết, có chuyện gì sao?"

"Anh còn hợp đồng của Mục Lan Hinh bao nhiêu năm?"

"..." Tưởng Ký Châu sững sờ: "Tôi nói, sao anh lại quan tâm đến Mục Lan Hinh?"

Bạch Duyên Đình không nói gì, Tưởng Ký Châu cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhịn không được trêu chọc hắn: "Ba năm."

"Ba năm ..." Anh trầm ngâm cắn chữ, một lúc sau mới nói: "Ba năm này tôi hy vọng anh không cho cô ấy chút tài nguyên nào."

Trong giọng điệu của Tưởng Ký Châu có chút nghi hoặc: "Cậu là mốn tôi giấu cô ấy?"

"Không, tôi muốn phong sát cô ấy hoàn toàn."

"..." Tưởng Ký Châu sững sờ một hồi, sau đó vỗ môi nói: "Chuyện này thật là kỳ quái, không phải lúc nào anh cũng khinh thường làm như vậy với phụ nữ sao? Lần duy nhất đối với Mạch Gia Hân nhiều năm trước, Mục Lan Hinh Cái móng heo này chọc giận ngươi? "

"Chà, cô ấy đã chọc giận tôi."

Tưởng Ký Châu lập tức quan tâm: "Nói cho tôi biết, tại sao cô ấy lại chọc giận anh?"

Bạch Duyên Đình trầm mặc một hồi: "Đất trên đồi Chu công..."

"Được, được rồi! Ta sẽ không hỏi, nhưng Mục Lan Hinh chính là nhất thời lợi hại. Ta đã tốn không ít tâm lực tu luyện cô ta, liền phong tỏa cô như thế này, thì ta cũng không thiệt thòi lớn."

"Đừng lo lắng, ta sẽ bồi thường tổn thất cho ngươi."

"Được rồi!" Đôi mày nhíu chặt của Tưởng Ký Châu lập tức mở to: "Đừng lo lắng, tôi hứa từ nay về sau Mục Lan Hinh sẽ không bao giờ xuất hiện trên bất kỳ màn ảnh nào! Ngay cả trước mặt cậu cũng không có."

Chuyện đã bàn xong, Bạch Duyên Đình cúp điện thoại, thật ra lúc đầu anh ta cũng không coi trọng Mục Lan Hinh, nhưng người phụ nữ này quá mức không dã tâm, đã cảnh cáo cô ta nhưng cô ta cũng không coi trọng. Vì cô không biết điều, cô không nên trách anh vô lễ.

Bây giờ anh chỉ muốn sống tốt với Trình Khanh Khanh và các con của anh, anh đã chịu đựng bao nhiêu năm để có được một gia đình hạnh phúc và một cuộc hôn nhân hạnh phúc, anh sẽ không để cho kẻ nào tìm cách phá hoại hôn nhân của mình, Mục Lan Hinh không nghe lời. Lời cảnh cáo chạm đến mấu chốt của hắn, vậy thì đừng trách hắn nhẫn tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top