Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 48: XE CHẤN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay làm Lương San mất hết mặt mũi, Trình Khanh Khanh biết sau này cô ta không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt bạn học nữa.

Bạch tiên sinh nói chuyện của Tử Kính Viên cứ để cho anh nên cô cũng không thèm hỏi, nhưng nếu Lương San tiếp tục quanh quẩn bên cô, cô vẫn như cũ sẽ không thủ hạ vô tình.

Hôm nay còn chưa tan tầm Trình Khanh Khanh nhận được điện thoại của Bạch Duyên Đình nói rằng anh sẽ đưa Tiểu Cảnh đi họp, việc đón đón Tiểu Nhã giao cho cô, tình cờ hôm nay là sinh nhật của Andy. Bữa tiệc hôm nay, Trình Khanh Khanh nghĩ đến việc đưa Tiểu Nhã đi cùng, Bạch Duyên Đình cũng đồng ý.

Vì vậy sau khi tan sở, Trình Khanh Khanh đón Tiểu Nhã cùng nhau đi đến nhà Andy, cô đã đến nhà Andy một lần, đường đi cũng khá quen thuộc, lúc cô đến thì đã có rất nhiều khách ở nhà Andy.

Andy làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, gia đình giàu có, còn sống trong biệt thự có sân vườn riêng, trang trí cũng rất sang trọng, hôm nay tất cả đồng nghiệp của studio chụp ảnh đều đến đây, Trình Khanh Khanh liền cùng tham gia bọn họ, bởi vì hôm nay ở nơi đó chỉ có một người bạn nhỏ Tiểu Nhã, Trình Khanh Khanh biết cô cũng không thể chơi với bọn họ, cho nên sau khi trêu chọc mọi người một hồi, liền để cô tự mình chơi.

Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến nam sinh cấp hai mình nhìn thấy lần trước, hôm nay hình như không đến đây, liền hỏi Andy: "Con trai của cô đâu?"

Andy pha cho mỗi người một tách trà thơm, cau mày khi nghe điều này: "Tôi vừa nói vài lời với nó, bây giờ trốn trong phòng không muốn bị làm phiền! Đứa trẻ đó đã mười tám tuổi mà vẫn không hiểu chuyện gì cả. "

Trình Khanh Khanh cùng đồng sự vội vàng khuyên nhủ: "Nào có không hiểu chuyện? Là cô yêu cầu quá cao."

Mẹ muốn nói chuyện phiếm với mấy cô, Bạch Tiểu Nhã đành phải ra sân sau chơi một mình, vừa bĩu môi vừa đá vào đá vừa đi trên con đường lát đá xanh, không biết đã đi bao lâu rồi, cô bé mới ngẩng đầu nhìn, cô bé nhìn thấy một ngôi nhà gỗ dưới gốc cây cách đó không xa- giống như những gì cô bé đã thấy trong những cuốn truyện cổ tích trước đây.

Cô bé biết có một thiên thần nhỏ sống trong ngôi nhà trên cây, cô bé nghĩ rằng một thiên thần nhỏ đáng yêu như vậy nhất định phải bằng lòng làm bạn với cô. Khổ sở vì bị mẹ "vứt bỏ" vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói, cô nhóc vôi vàng rải chân ngắn hướng tới ngôi nhà trên cây, nhẹ nhàng gõ hai lần cửa phòng sách, giọng nói nhẹ nhàng như sáp hỏi: "Cây Thiên Sứ, cậu có ở nhà không?"

"..." Bên trong không ai đáp lại.

Tiểu Nhã nhíu mày, lại nhẹ nhàng gõ hai lần: "Cây Thiên Sứ, cậu có ở nhà không? Tớ vào được không?"

"..." Vẫn như cũ không có người đáp lại.

"Cây Thiên Sứ, cậu ngủ chưa?"

"..."

Tiểu Nhã băn khoăn không biết Thiên Sứ đã ngủ chưa, do dự một lúc trước cửa, cắn môi, ngập ngừng gọi: "Thiên Sứ, ta vào?"

"..."

Đứa nhỏ Tiểu Nhã cẩn thận đẩy cửa ra, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi trong nhà cây, hai tay ôm đầu gối đầu, sau khi cô đẩy cửa ra, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Sắc mặt lạnh lùng, hai mắt vẫn còn đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Cút đi!"

"..." Đứa nhỏ Tiểu Nhã sửng sốt, nhưng cũng không có ý sợ hắn, ngược lại rất lễ phép hỏi: "Chú, chú có nhìn thấy Cây Thiên Sứ không?"

"Chú?" Anh hơi nheo mắt lại, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn: "Trông tôi có giống chú sao?"

Đứa nhỏ Tiểu Nhã cẩn thận nhìn sắc mặt hắn trong chốc lát rồi gật đầu khẳng định.

"..." Nam tử bị cô bé cấp đổ một chút, khóe miệng co giật không tự chủ được, chỉ vì một động tác nhỏ như vậy, khuôn mặt lạnh như băng của hắn cũng không hoàn toàn lạnh lùng.

Anh nhất thời không biết nên nói gì với đứa nhỏ, nhưng anh cảm thấy mình bị cô chặn lại không nói được lời nào, vì vậy anh chỉ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài cho tôi? Có nghe không ? "

Nhóc Tiểu Nhã không nhúc nhích, ánh mắt vô tình liếc nhìn xuống đất, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh thiếu niên: "A, sâu róm!"

Cậu bé quay đầu lại, nhìn thấy có một con sâu róm sặc sỡ đang bò về phía cậu cách cậu không xa, cậu đột nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng lùi lại, đến chân tường cậu vẫn chưa dừng lại, cậu dựa vào góc tường, toàn thân co rút lại thành một quả bóng, kinh hãi nhìn con sâu róm, như thể nó là một con dã thú muốn ăn thịt người, nhưng không thể thấy được rằng vừa rồi kẻ vừa khiếp sợ vừa rụt rè này chính là kẻ thanh niên độc đoán thiếu kiên nhẫn.

Tiểu Nhã choáng váng trước hàng loạt hành động của anh, cô chưa từng thấy ai sợ sâu róm, bĩu môi, chậm rãi đi về phía con sâu.

Thấy vậy, chàng trai vội mắng cô: "Cô đừng đến đó, sâu róm sẽ cắn chết cô đấy!"

Tiểu Nhã đã ngồi xổm xuống thân ảnh nhỏ, nhặt một chiếc lá nhỏ bọc con sâu róm sặc sỡ, dễ dàng nhéo nhéo.

Cô nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt to đen láy của nó rồi lại vẫy tay với nó: "Chào con sâu bướm, tớ tên là Tiểu Nhã!"

Con sâu bướm xoắn cái đầu nhỏ của nó, tự hỏi liệu nó có đang đáp lại lời chào của cô hay không.

Lúc này có người nào đó vẫn đang co ro trong góc: "..."

Tiểu Nhã lên tiếng chào rồi đi về phía anh với một con sâu róm trên tay, anh chợt kinh hãi: "Ngươi... người làm gì vậy? Mau tránh ra cho ta!!!"

Cô bé Tiểu Nhã đi tới gần anh ngồi xổm xuống, đưa con sâu róm cho anh.

"!!!!!!"

"Anh cũng chào hỏi nó một cái đi!"

Thiếu niên co rụt lại cằm, khuôn mặt tuấn tú gần như nhăn lại với nhau, không dám nhìn sâu róm: "Chào hỏi cái đầu ngươi a, nó không có khả năng nghe hiểu được ta nói chuyện!! Ngươi mau đem nó lấy ra! Mau lấy ra!"

Tiểu Nhã hai mắt to chớp chớp vài cái, nhưng kiên quyết gật đầu: "Nó hiểu được, anh thử chào nó đi!"

Chết tiệt! An Khải Dương tự đáy lòng chửi bới, nhưng nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của đứa nhỏ, anh biết nếu không chào hỏi con sâu róm này, cô sẽ không mang đi.

Anh nghiến răng hít một hơi dài: "Xin... xin chào, sâu róm!"

Tiểu Nhã bất mãn, bĩu môi nói: "Anh thật lỗ mãng, chào hỏi cũng không thèm nhìn, có thể nó không vui sẽ tới cắn anh."

"!!!!!!" An Khai Dương xây dựng tinh thần cho chính mình mới dám quay đầu nhìn con sâu, khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của con sâu, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị nổi da gà, cậu cố chịu đựng sự khó chịu trong lòng, vẫy tay chào sâu róm, cố nặn ra một nụ cười ngượng nghịu: "Chào cậu... chào cậu!" Nói xong, cậu cảm thấy mình như người mất trí.

Đứa nhỏ Tiểu Nhã hài lòng gật đầu, sau đó nói với sâu róm: "Được rồi, hôm nay tớ chơi với cậu tới đây thôi, cậu mau đi tìm mẹ của câu đi!"Nói xong liền nhéo sâu lông đi đến cạnh cửa, đem nó thật cẩn thận thả ra.

An Khai Dương thấy thế lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạn nhỏ Tiểu Nhã buông con sâu ra, lại đến bên cạnh hắn, An Khải Dương nghĩ đến chuyện vừa rồi sợ con sâu, cảm thấy bản thân rất nhát gan nên cố ý nhìn cô bé một cái tức giận rồi nói. : "Ta... Vừa rồi ta không sợ con sâu róm, chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi!"

Đứa nhỏ Tiểu Nhã đột nhiên cúi xuống bên cạnh hắn, hai tay chống đầu gối ôm khuôn mặt tròn nhỏ, cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn.

An Khai Dương bị nàng nhìn chằm chằm không thoải mái, cau mày vội vàng tỏ vẻ sốt ruột: "Tiểu nha đầu phá phách, tránh qua chỗ khác chơi!"

"Anh có phải đang khóc?"

"..." An Khai Dương khôi phục vẻ mặt kinh ngạc ánh mắt khinh thường: "Ta khóc ở nơi nào?!"

Nhưng bạn nhỏ Tiểu Nhã lại lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho cậu: "Lúc em tâm trạng không vui chỉ cần một viên kẹo là tốt lên, anh cũng ăn một viên."

Nhìn viên kẹo cô đưa, anh sững sờ một hồi, trong mắt dường như có một tia cảm xúc phức tạp nào đó, nhưng trong nháy mắt, vẫn khuôn mặt lạnh lùng kia, lông mày hiện lên vẻ sốt ruột: "Ta kêu ngươi tránh sang một bên. Đi đi, sao vẫn không nghe lời ... ùm ..." Nhưng chính Tiểu Nhã đã bất ngờ nhét viên kẹo vào miệng cậu khi cậu đang nói.

An Khai Dương vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, nhóc con Tiểu Nhã nghiêm mặt nói: "Ăn xong anh sẽ cảm thấy tốt hơn."

Cũng không biết có phải vẻ mặt nghiêm túc của cô bé đã lây nhiễm cho hắn hay không, nhưng hắn nghĩ viên kẹo có vị ngọt lạ thường, tâm trạng tồi tệ vừa rồi có vẻ tốt hơn một chút.

Nhưng anh không muốn cô quá tự cao, anh hừ lạnh cắn viên kẹo trong miệng, như để trút bỏ sự bất mãn trong lòng.

Tiểu Nhã thấy vậy vẻ mặt lo lắng: "Anh không cần phải cắn, phải từ từ liếm thì mới có hiệu quả."

An Khai Dương đang cố ý đối mặt với cô, càng cắn càng mạnh.

Tiểu Nhã: "..."

"Tiểu Nhã Tiểu Nhã!" Bên ngoài dường như có giọng nói của mẹ.

Tiểu Nhã vội vàng định thần lại, đi tới cửa cẩn thận nghe, quả nhiên là tiếng của mẹ mình, nàng liếc mắt nhìn An Khai Dương, cười vẫy tay: "Mẹ tìm em, em phải đi rồi!"

Cô mở cửa định rời đi, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu lại cười với anh: "Chú, chú đừng không vui nữa!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của cô ấy được che phủ trong ánh nắng ấm áp, khuôn mặt tròn của cô ấy có một nụ cười ngọt ngào, mặc dù con nhóc này có một chút khó chịu nhưng khá dễ thương.

Tuy nhiên: "Tôi không phải là chú !!!"

Nhưng cô ấy đã đóng cửa và rời đi.

Trình Khanh Khanh thấy Tiểu Nhã ở sân sau, vội vàng bế nàng lên, gãi gãi cái mũi nhỏ hỏi: "Con đi đâu?"

Tiểu Nhã hào hứng chia sẻ với mẹ: "Con vừa tìm được một ngôi nhà trên cây, con đã gặp một ..."

Trình Khanh Khanh bật cười: "Nhà trên cây?" Tiếu Nhiễm nhìn cô: "Ừm... ở nhà cây gặp chuyện gì vậy?

"Con gặp một con sâu róm." Ngừng một chút, vẻ mặt trở nên hưng phấn: "Con cũng mời "hắn" ăn kẹo!

Trình Khanh Khanh rốt cuộc nhịn không được bật cười: "Sâu bướm còn ăn kẹo sao?"

"Vâng, đã ăn!"

Sau khi giúp Andy tổ chức sinh nhật ở nhà, Bạch tiên sinh đưa Tiểu Cảnh đến đón hai mẹ con về nhà, cả nhà nói chuyện vui vẻ suốt đường về nhà, trước khi đi ngủ, Bạch tiên sinh đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn nói với cô ấy: "Nhân tiện, ngày mai chúng ta cùng đi gặp bà ngoại nhé."

"Bà ngoại?"

Bạch Duyên Đình gật đầu: "Em chưa từng gặp bà, anh đưa em đến gặp bà."

Trình Khanh Khanh nhớ tới lần trước đến Tưởng gia hình như không thấy bà nội, liền hỏi: "Bà ngoại hiện tại sống ở đâu?"

"Ở đền."

"..." Trình Khanh Khanh sững sờ: "Bà ngoại làm sao vậy?"

"Tu hành!"

"..."

Sáng hôm sau, Trình Khanh Khanh xin nghỉ phép Andy, sau đó cùng Bạch Duyên Đình đi thăm bà ngoại tại một ngôi chùa nổi tiếng ở ngoại ô Ký Thành.

Hai người đi tới cổng chùa đã thấy Tưởng gia đã tới đông đủ rồi, Tưởng Ký Châu cũng mang theo Bạch Tuệ Nhiễm, Bạch Duyên Đình mang theo cô ấy, Trình Khanh Khanh vội vàng chào hỏi mấy vị trưởng lão, Tưởng gia cũng có mấy người, cô ấy không biết là ai nên Bạch Duyên Đình giới thiệu từng người một với cô ấy.

Sau khi chào hỏi, Nghiêm Linh thần bí kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Bộ quần áo lần trước em chọn cho chị có tác dụng không?"

Trình Khanh Khanh nghe vậy liền đỏ mặt, Bạch Tuệ Nhiễm cũng đi tới, bất mãn nói: "Hai người nói thầm cái gì mà tôi không nghe thấy?"

Trình Khanh Khanh biết hai người đều là Yêu khí của Bát Quái nên xua tay nói: "Phật môn trọng địa, nói những lời này là đánh động Phật Tổ."

Nghiêm Linh bĩu môi nghe xong cũng không dám hỏi thêm, Bạch Tuệ Nhiễm thấy sắc mặt hai người có chút ám muội, còn tưởng rằng bọn họ đang giấu cô một bí mật lớn nào đó, lo lắng nói: "Các người rốt cuộc nói cái gì vậy? Tốt xấu gì cũng cho tớ một chút gió! "

Vừa dứt lời liền thấy một tiểu ni cô đi ra khỏi cổng chùa, mọi người cúi đầu chào: "Xin chào mọi người, sư phụ đến rồi, các ngươi mau vào đi."

Tưởng phu nhân vẫy tay với bọn họ, Trình Khanh Khanh cảm thấy đúng lúc, vội vàng đi tới, Bạch Tuệ Nhiễm cũng không dám hỏi thêm, theo đám người đi vào.

Khi ni cô bước vào thánh địa Phật giáo, cô nhìn thấy Lão ni cô tóc bạc phơ đang ngồi rước thánh điện mặc chiếc áo cà sa, trông có vẻ lớn tuổi hơn, nhưng thần thái của bà rất tốt.

Sau khi tất cả mọi người bước vào, họ quỳ xuống nệm futon trong Phật đường, quỳ xuống khấu đầu hành lễ với Lão ni cô và đồng thanh chào: "Nhất Mi sư thái!"

Trình Khanh Khanh: "..."

Trình Khanh Khanh cùng đám đàn em này đều ở phía sau, nàng nhìn trận này cũng kinh ngạc, vội vàng hỏi Nghiêm Linh: "Đây là cái quỷ gì?"

Nghiêm Linh cũng cúi người xuống cùng đám người, nói nhỏ lại với cô: "Quản làm cái quái gì vậy, cứ làm theo là được."

"..." Được rồi ...

Sau khi mọi người quỳ xuống như vậy không có ý đứng dậy, Trình Khanh Khanh thấy mọi người quỳ xuống có trật tự nên không dám nhúc nhích, đỡ phải hỏng quy củ.

Nghĩ đến Nhất Mi sư thái là bà ngoại của Bạch Duyên Đình, dù mọi người đã bái bà như vậy nhưng bà ấy cũng không cho moi người đứng lên, một bên lần chuỗi hạt một bên đọc kinh.

Không biết đọc bao lâu, Trình Khanh Khanh quỳ đến chân đau mới dừng lại, từ trên cao nghe thấy giọng nói uy nghiêm của nàng: "A Phúc, A Quý, lên đi."

Trình Khanh Khanh nhíu mày, nghĩ thầm, thời đại này ai lại dùng cái tên thô tục như vậy, vừa định ngẩng đầu nhìn xem hai người xa lạ này là ai thì đã thấy Bạch Duyên Đình và Tưởng Ký Châu đang quỳ gối trước mặt đứng dậy cùng lúc, bước đến chỗ sư thái.

Trình Khanh Khanh: "..."

Cô lén quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tuệ Nhiễm, nhưng thấy cô cũng đang bối rối, hai người nhìn nhau ý nhị trước khi quay đầu lại.

Trình Khanh Khanh yên lặng nhìn lên, chỉ thấy Tưởng Ký Châu và Bạch Duyên Đình đang quỳ trên nệm futon trước mặt Nhất Mi sư thái, Nhất Mi sư thái đè hai tay lên đầu, nhắm mắt lại bắt đầu đọc kinh.

Trình Khanh Khanh cảm thấy mọi thứ trước mắt thật kỳ quái, kỳ quái đến mức muốn bật cười.

Nhất là khi tôi nghĩ đến Bạch Duyên Đình và Tưởng Ký Châu, hai người tốt xấu gì cũng là công tỷ nổi danh ở Ký Thành, nhưng không nghĩ họ có cái tên thô tục như vậy, đem "A Phúc" và "A Quý" đặt cho bọn ho, loại tình thế này quả thực là quá buồn cười.

Phật đường này khá yên tĩnh, ngoại trừ giọng nói của Nhất Mi sư thái tụng kinh, không có âm thanh nào khác, Trình Khanh Khanh biết nếu lúc này cười cười, không chỉ khiến các trưởng lão không vui, mà còn xúc phạm đến Nhất Mi sư thái. Vì vậy, cô ấy tiếp tục nín cười nhưng nó quá dữ dội và đột ngột, cô ấy chỉ có thể kìm lại sự run rẩy.

Ngay lúc cô sắp tắt thở, Bạch Tuệ Nhiễm đã ở bên cạnh thô bạo nắm lấy cổ tay cô, cô quay đầu lại nhìn cô ấy nhưng thấy cô ấy cũng đang đỏ mặt, tay người nắm lấy cổ tay cô run còn hơn tay cô.

Trình Khanh Khanh sắp khóc, Tuệ Nhiễm, cậu có khỏe không? Đừng truyền Hồng Hoang điện của cậu cho tớ, tớ cũng sắp sụp đổ rồi!

----------------------------------------------------ĐỌC TIẾP--------------------------------------------------------------

WORDPRESS: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/2022/10/27/838/

FACEBOOK: https://www.facebook.com/photo/?fbid=122051360666537&set=a.112705414934465

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top