Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 49: ẢNH KHIÊU DÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 49: Ảnh khiêu dâm

Tác Giả: Tử Thanh Du

Edit: Hàn Sai Sai

Sau buổi họp lớp đó, việc đầu tiên Lương San làm khi quay về là nghĩ cách lấy lại ảnh của cô từ trong tay Lạc đà, thấy Bạch Hạo Hiên tỏ thái độ không muốn giúp mình, cô cũng không còn mặt mũi nào để Văn Tuyết Nhi cùng Bạch lão gia giúp, muốn đi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cô tìm mọi cách để lấy được thông tin liên lạc của Lạc Đà nhưng gọi nhiều lần mà đầu dây bên kia không ai trả lời, sau này cô ra tay tàn độc, bỏ tiền ra tìm mấy tên xã hội đen giúp cô lấy lại ảnh. Nếu hắn vẫn không cho, cứ âm thầm giải quyết, nhưng khi những người này quay lại, họ nói với cô rằng anh ta hoàn toàn không tìm thấy Lạc Đà.

Lương San trong lòng càng thêm lo lắng, tấm ảnh trong tay giống như một liều thuốc nổ, có thể thổi bay cô bất cứ lúc nào, nếu không lấy ảnh và xóa càng sớm thì hậu quả sẽ rất tai hại.

Lạc Đà đang giở trò gì, sao lại mất tích không thể giải thích được, không phải bị Trình Khanh Khanh khống chế?

Trái tim Lương San thắt lại, càng nghĩ càng nghĩ không ra, nếu những tấm ảnh đó nằm trong tay Trình Khanh Khanh, nàng nhất định phải giết chết cô ta rồi! Làm sao bây giờ? Là đi cầu xin Trình Khanh Khanh sao? Cầu xin cô ấy thương xót có ích gì không?

Chưa nói đến việc nàng thật sự không thể kéo mặt xuống cầu xin Trình Khanh Khanh thương xót, thứ hai, cho dù nàng đi cầu xin nàng thương xót, cô ta thật sự buông tha cho nàng sao? Nghĩ đến ngày đó, Trình Khanh Khanh lại lột quần áo của nàng khỏa thân và để lại cô ở nhà vệ sinh nam, cô cảm thấy rằng cô ấy chắc chắn không phải là loại tốt đẹp gì!

Mấy ngày nay Lương San ăn không ngon, ngủ không yên, cô như treo dao trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống giết chết cô. Cô mỗi ngày đều trong lòng run sợ, sợ buổi sáng nào đó nhìn thấy ảnh chụp chính mình phi đầy trời, chính là qua vài ngày, Trình Khanh Khanh bên kia đều không có động tĩnh gì.

Lương San khó hiểu, nếu Trình Khanh Khanh thật sự cầm những tấm ảnh của cô trong tay, cô ta nhất định sẽ không đợi được chỉnh cô chết đi sống lại, tại sao lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì?

Chẳng lẽ bức ảnh không nằm trong tay Trình Khanh Khanh sao? Lương San đã liên lạc với Lạc Đà mấy lần, nhưng đầu dây bên kia luôn tắt máy, người phái ra ngoài cũng không tìm thấy tung tích của hắn, coi như hắn đã bốc hơi khỏi thế giới, nếu không tìm được Lạc Đà, cô không thể xác minh được tấm ảnh có rơi vào tay Trình Khanh Khanh hay không.

Lương San đột nhiên nghĩ đến một khả năng, càng nghĩ càng thấy có lý, nói không chừng sau sự việc này, người có linh cảm nhất chính là ngoài cô và Trình Khanh Khanh, và đó là Bạch Hạo Hiên.

Cô kết hôn với Bạch Hạo Hiên đã nhiều năm như vậy, cô đương nhiên hiểu được tính khí của anh, tuy rằng trong lòng cô biết anh không thích cô, nhưng anh cũng có tính chiếm hữu mà một người đàn ông nên có, anh đã từng nhìn thấy những người đàn ông khác chạm vào vơ mình... e rằng không có nam nhân nào chịu được, Bạch Hạo Hiên cũng không ngoại lệ.

Đã nhiều ngày như vậy, Trình Khanh Khanh không có động tĩnh gì, trong tay ảnh chụp cũng không có, nguyên nhân vì sao Lạc Đà biến mất không rõ nguyên nhân, hẳn là có liên quan đến Bạch Hạo Hiên.

Nghĩ đến khả năng này, nỗi lo lắng của Lương San mấy ngày nay cuối cùng cũng biến mất, để xác định chuyện này có đúng không, cô gọi điện cho Bạch Hạo Hiên lần nữa, nhưng Bạch Hạo Hiên từ hôm cô họp mặt bạn học đã từ chối tiếp điện thoại cô. Buổi tối cũng không về, chỉ nói ở công ty có việc bận nên cô cũng không làm phiền anh.

Lương San gọi mấy lần anh đều không trả lời cô cũng không dám gọi lại, lần trước khi đi anh rõ ràng đã cảnh cáo cô không được ảnh hưởng đến anh, Lương San cũng sợ lại đụng phải Bạch Hạo Hiên, anh không nghe điện thoại của cô, cô cũng không dám tìm anh.

Tuy rằng trong lòng có suy đoán này, nhưng với Bạch Hạo Hiên cũng không thể xác nhận, Lương San cũng không hoàn toàn chắc chắn, mãi một lúc sau, Trình Khanh Khanh không có động tĩnh gì, cô mới hoàn toàn yên tâm.

Rõ ràng điều cô đoán đúng, bức ảnh quản nhiên do Bạch Hạo Hiên cầm đi.

Suy đoán này khiến Lương San cảm thấy rất ổn, mấy ngày nay cô vì chuyện này mà sống trong bóng tối, không dám ra ngoài.

Chỉ là hôm nay thời tiết tốt nên cùng nhau hẹn mấy cô em gái quen thuộc đi uống trà, sau khi kết hôn với Bạch Hạo Hiên, cô cũng có gặp một số con gái và vợ của ông chủ lớn, bất quá phu nhân quý tộc chân chính cô không thể làm quen. Thứ nhất, mọi người coi thường cô ấy, thứ hai, cô ấy sinh ra không đủ tốt, cô luôn cảm thấy bản thân trước mặt họ thấp hơn rất nhiều, vì vậy cô ấy đã gặp một số người không tốt bằng cô ấy, cũng là một niềm vui cho cô khi nghe những lời xu nịnh của họ mỗi ngày.

"Này, vòng tay của chị thật là đẹp mắt. Lần trước tôi đọc trên tạp chí. Có phải là kiểu dáng mới của năm nay không? Hình như đã có mặt trên thị trường không lâu?" Ngồi ở bên trái Lương San, hơi người phụ nữ hơi béo từ một nhà máy than cười nịnh hót.

Lương San trong mắt lóe lên một tia tự hào, tay trái so với tay phải, cười nói: "Ông xã tăng cho tôi."

Phu nhân xí nghiệp than vội vàng nịnh nọt: "Chồng cô yêu cô thật đấy! Chồng tôi không biết quan tâm bằng chồng cô."

Lương San mỉm cười nhấp một ngụm cà phê trước mặt, hơi cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia mất mát, thật ra chiếc vòng tay này là do nhà tài trợ tặng để lấy lòng Bạch gia, phu quân của cô đã lâu rồi không gặp anh ấy.

Lúc này có vài bà vợ đang ngồi, họ đều nịnh nọt từng người một, nghe những lời tâng bốc này, cảm giác hụt hẫng của Lương San cuối cùng cũng biến mất.

Ngồi đối diện với Lương San là vợ của một kiến trúc sư, cô ấy không thường đến quán uống cà phê với Lương San, hơn nữa vì chồng cô không nhiều tiền như chồng của Lương San nên trong lòng khó tránh khỏi không cân bằng, lúc này mọi người xung quanh đều xuýt xoa nhìn Lương San, trong lòng cô hừ lạnh một tiếng, thầm nói: Có gì mà đặc biệt hơn người!

Lương San dường như ý thức được tâm trạng không vui của người đối diện, cô quét mắt nhìn sợi dây chuyền trên cổ, như vô tình nói: "Này, Dương Thái Thái, sợi dây chuyền của cô hình như là sản phẩm thịnh hành từ năm trước, đúng không? "

Dương thái thái bị đâm, sờ lên sợi dây chuyền, không đáng kể gật đầu, Lương San cười tự đắc: "Dương tiên sinh cũng thật là, sao không mua cho người cái mới! Không ngờ Dương tiên sinh lại keo kiệt như vậy."

Dương Thái Thái nước da đột nhiên trầm xuống, cô vừa lấy điện thoại nghịch ngợm vừa chuyển hướng chú ý, như có như không để ý nói: "Ta thích phong cách này, cho nên thường xuyên mặc."

Lương San biết Dương Thái Thái không thích cô, người ta không thích cô cũng không cần ra mặt tốt, nghe cô nói như vậy, liền lạnh lùng nói: "Này cũ chính là cũ, có thích cũng là đồ cũ."

Dương Thái Thái nhất thời như bị đâm trong lòng nhưng cô cũng biết Lương San là thứ mà cô không có khả năng xúc phạm, cô cũng không định quan tâm cô ta mà nghịch điện thoại di động của chính mình.

Dương Thái Thái ngày thường thích dùng điện thoại di động đọc tin tức, đọc blog, tình cờ lướt được một blog nổi tiếng, sau khi xem qua nội dung, cô rất ngạc nhiên, một hồi cũng không rõ, vội vàng vào blog đó sau khi phóng to bức ảnh, cô còn kinh ngạc hơn khi thực sự nhìn thấy người trong ảnh, nhưng sau cú sốc, trong mắt cô ẩn chứa một nụ cười ý nhị.

Cô cố ý khoa trương che miệng kêu lên: "Trời ơi ... cái này ... các người mau nhìn người này, người này là Bạch thái thái sao?"

Những người xung quanh thấy cô kinh ngạc như vậy, đều nổi lên hứng thú, vội vàng thò qua xem, đợi đến khi xem qua ảnh chụp, cả đám đều cả kinh bưng kín miệng.

Lương San cau mày nhìn đám người bọ dáng xem náo nhiệt này, không khách khí giật lấy điện thoại của Dương Thái Thái, bất mãn nhìn điện thoại.

"Tôi nhìn thấy thứ gì đó, rất dọa người..."

Khi nhìn thấy nội dung trên điện thoại, cô chỉ cảm thấy như có một tiếng sét trên đỉnh đầu!

Điều này ... làm sao điều này có thể xảy ra ?!

Tại sao ảnh của cô ấy lại xuất hiện trên mạng? Lạc Đà không phải đã nằm ở trong tay Bạch Hạo Hiên sao? Bạch Hạo Hiên không phải đã bắt được ảnh chụp sao? Vì cái gì cô ảnh chụp còn xuất hiện ở trên mạng?!!

Lương San chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát từ đầu đến chân, nhìn những bức ảnh này, cô sửng sờ hồi lâu mới định thần lại, ngẩng đầu lên thì thấy mọi người xung quanh. Các cô nhìn cô với biểu cảm phức tạp, Lương San chỉ cảm thấy ánh mắt của các cô trở thành con dao, đâm vào toàn thân cô một cách khó chịu.

Cô ném điện thoại lên bàn, lạnh lùng nói: "Nhìn sơ qua cũng biết không phải là tôi!" Nói xong, cô vơ lấy túi xách đứng dậy: "Được rồi, hiện tại cũng không còn sớm, chồng tôi hẳn đang chờ tôi trở về. Tôi đi về trước, các người cứ ở lại nói chuyện trước đi! " Cô bỏ lại lời nói, vội vàng đi ra ngoài.

Mãi đến khi những người trong quán cà phê xác nhận Lương San ở trong xe rồi mới nhìn nhau, sau đó che miệng cười ha hả.

"Các người nói người trong bức ảnh này thực sự không phải cô ấy?"

"Làm sao có thể không phải a! Ảnh chụp rõ ràng như vậy, hơn nữa nếu không có cô ấy, cô ấy sao lại chạy nhanh như vậy?"

"Đúng vậy! Vừa rồi các cô có nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô ta không? Sự đắc ý trước nay chạy đã đi đâu hết rồi?"

"Các cô nói thử xem, cô ta không phải đang có thai sao, sao không biết kìm chế đến như vậy? Còn bị người ta chụp ảnh khỏa thân, ta xem ảnh chụp không phải ở trong WC sao? Chẳng lẽ ở trong WC cũng nam nhân...?"

"Ai da, thật không biết xấu hổ!"

"Chính là như vậy, hiện tại mặt mũi của Bạch gia đều bị ném xuống rồi!"

----------------------------------------------------------------------------ĐỌC TIẾP---------------------------------------

WORDPRESS: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/2022/10/27/sntx-chuong-49-anh-khieu-dam/

FACEBOOK: https://www.facebook.com/photo/?fbid=122051403999866&set=a.112705414934465


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top