Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1: Gấm đen quấn mắt

CHƯƠNG 1: GẤM ĐEN QUẤN MẮT
Tháng tám nắng chói chang.
Tích tích tích ――!
Tiếng ve kêu chói tai cùng tiếng còi liên tiếp, vang lên trong dòng người đi lại trên đường phố. Ánh nắng nóng rực như muốn thiêu nhựa đường mặt đường thành màu nâu xám, hơi nóng bóng lên làm đường đi như bị bóp méo.
Ven đường rất ít bóng cây, vài thanh niên đứng cùng một chỗ, miệng ngậm điếu thuốc chờ đèn xanh đèn đỏ.
Một thanh niên phát hiện điều gì đó, khẽ ồ một tiếng, ánh mắt rơi vào nơi nào đó ở góc đường.
"A Nặc, ngươi đang nhìn gì?" Người bạn đứng bên cạnh hỏi.
Người trẻ tuổi tên A Nặc ngơ ngác nhìn góc đường, nửa ngày mới mở miệng, "Ngươi nói. . . Người mù làm sao đi sang được đường?"
Người bạn sững sờ, chần chờ một lát, chậm rãi nói: "Bình thường thì người mù đi ra ngoài đều có người chăm sóc, hoặc có chó dẫn đường, bây giờ thành phố hiện đại, bên đường đã có đèn xanh đèn đỏ thông báo bằng giọng nói. Nhưng thực sự thì không được, chả lẽ có thể dựa vào thanh âm của gậy dò đường rồi từng chút di chuyển?"
A Nặc lắc đầu "Vậy nếu như không có ai đi theo, lại không chó dẫn đường, cũng không có thông báo bằng giọng nói, thậm chí ngay cả gậy dò đường lại dùng để xách dầu đậu phộng?"
". . . Ngươi nghe thấy buồn cười không?"
Người bạn nhìn thuận theo ánh mắt A Nặc, sau một khắc ngẩn người tại chỗ.
Hắn thấy đối diện góc đường, một thiếu niên mặc áo màu đen ngắn tay và hai mắt quấn bị cuốn vải gấm màu đen rất dày, buộc rất chặt như chặn hết tất cả tia sáng.
Bên tay trái của thiếu niên xách theo túi chứa đầy rau quả giá rẻ, tay phải vắt gánh cái gậy dò đường trên vai, gậy dò đường dùng như một cây đòn gánh và còn treo một can dầu đậu phộng vàng óng!
Gấm đen quấn mắt, mù trượng trên vai, tay trái rau quả, tay phải gánh dầu. . .
Hình ảnh không thể tưởng tượng này ngay lập tức hấp dẫn chú ý của nhiều người xung quanh.
"Ài, mau nhìn, người kia thật kì lạ."
"Mắt bị bịt nhiều vải như vậy, có thể thấy được đường sao?"
"Ngươi không thấy trong tay hắn có gậy dò đường sao, có mù thật không?"
"Thời đại nào rồi, người mù bây giờ đều đeo kính đen, còn ai ngày nắng to lại dùng vải gấm quấn mắt, không sợ sao?"
"Đúng đấy, ngươi đã gặp người mù nào không cần gậy dò đường mà dùng gậy để gánh đồ không?"
"Người tuổi trẻ bây giờ thật biết cách chơi."
". . ."
Tiếng ve kêu ngày hè cũng không che giấu được tiếng xì xào bàn tán từ người đi đường xung quanh, bọn họ hiếu kì đánh giá thiếu niên kia, nhỏ giọng thảo luận hắn là mù thật hay là giả mù, đồng thời có chút mong đợi nhìn đèn đỏ.
Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy từ bên cạnh thiếu niên vang lên.
"Ca ca, ta dìu ngươi băng qua đường nhé?"
Một cô bé mặc đồng phục, khoảng mười hai mười ba tuổi, trên gương mặt mang theo mấy giọt mồ hôi, một đôi mắt to đen nhánh đang lo lắng nhìn thiếu niên.
Thiếu niên ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn về phía cô bé, khóe miệng mỉm cười.
"Ừm."Hắn cầm cái túi đựng rau quả ở tay phải đưa sang tay trái, lau mồ hôi vào vạt áo, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô bé.
Lạch cạch ――!
Đèn xanh sáng.
Thiếu niên sải bước chân, cùng cô bé hướng phía đường đối diện đi đến.
Cô bé rất khẩn trương, nhìn chăm chú hai làn phương tiện xung quanh, vừa đi vừa lo lắng.
Về phần thiếu niên kia. . . Hắn đi cực kỳ ổn.
Trong mắt mọi người mắt, một màn này không giống như cô bé dìu người mù băng qua đường, ngược lại giống đại ca ca đang mang theo em gái băng qua đường.
Đường không rộng, mười mấy giây đồng hồ, hai người đã tới bên kia đường, thiếu niên đối với tiểu cô nương nhẹ giọng cảm ơn, sau đó không quay đầu lại tiếp tục đi về phía đường tắt.
"Hắn không phải người mù." A Nặc nhìn thấy cảnh vừa rồi, nói chắc chắn "Hắn nhất định thấy được."
Ngay sau lưng A Nặc, một người thanh niên xoa cằm như đang suy nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói:
"Ta hiểu rồi, hắn đang cosplay Lee Sin!"
Ba ――!
Một cái vỗ mạnh đập vào gáy của hắn, A Nặc hùng hùng hổ hổ mở miệng: "Đồ ngốc, cả ngày chỉ biết chơi trò chơi, mẹ nó ai nhàn rỗi không chuyện gì làm lại chạy ra đường lớn để cos Lee Sin? Không muốn sống nữa à?"
Dừng hai giây, A Nặc nhỏ giọng thầm thì nói thêm một câu: "Chưa kể. . . vải che mắt của Lee Sin là màu đỏ, cosplay như vậy không giống."
"A Nặc, ngươi còn nói ta. . ."
"Ngậm miệng."
"Liền."
Trong khi hai người kia cãi nhau, một người đứng một chỗ, trầm mặc không nói chỉ nhìn chăm chú lên bóng lưng thiếu niên vừa rời đi, chân mày hơi nhíu.
"Thế nào?" A Nặc chú ý tới ánh mắt của hắn.
"Ta biết hắn."
"Biết hắn?"
"Không sai." Người trẻ tuổi nhẹ gật đầu, "Ta có một đứa em, khi nó còn đang học ở tiểu học, nghe nói trong trường có một học sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mắt gặp vấn đề, chỉ có thể dùng vải gấm đen quấn mắt, còn nghe đồn thêm là tinh thần cũng có vấn đề. . ."
"Tinh thần có vấn đề?" A Nặc sững sờ, cẩn thận suy nghĩ tình huống vừa rồi "Ta không thấy có vấn đề gì."
"Đây cũng là chuyện của mười năm trước rồi, chưa biết chừng người ta đã khỏi, bất quá lúc ấy việc này ầm ĩ rất lớn, vài ngày sau học sinh kia nghỉ học, nghe nói được chuyển đến trường học đặc biệt cho người mù."
Một người khác hào hứng vội vàng xen vào: "Thế rốt cuộc là ngoài ý muốn như nào? Khiến người ta mù, tinh thần xuất hiện vấn đề, không phải là trúng tà chứ?"
"Không biết." Hắn dừng một chút "Bất quá. . . Hình như nội tình còn kỳ quái hơn."
"Thật là người số khổ." A Nặc thở dài "Hắn tên gì?"
"Giống như người, Lâm. . . Lâm. . . Lâm Thất Dạ?"
. . .
Ráng chiều, Lâm Thất Dạ đẩy cửa.
Ngay lập tức từ trong nhà truyền ra mùi thức ăn thơm nức chui vào mũi của hắn, hít hà, nuốt ngụm nước bọt, mang theo đồ đi vào bên trong nhà.
Két két ――!
Cửa phòng cũ kỹ bị đẩy ra phát tiếng chói tai, trong phòng bếp truyền đến âm thanh xào rau, một phụ nữ trung niên đi ra, nhìn thấy Lâm Thất Dạ mang theo bao lớn bao nhỏ, kinh hô một tiếng, vội vàng đi tới.
"Tiểu Thất, sao con lại xách nhiều đồ như vậy?" Phụ nữ lau hai tay vào tạp dề trên người, vội vàng giúp Lâm Thất Dạ xách đồ.
"Sao lại mua một can dầu đậu phộng lớn như thế? Đứa nhỏ này, có phải lại dùng linh tinh trợ cấp của chính phủ rồi?"
"Dì, chính phủ phụ cấp cho người tàn tật là dùng để sinh hoạt, ta mua dầu làcần thiết." Lâm Thất Dạ cười nói.
"Nói bậy, tiền này giữ lại cho con lên đại học, sao có thể dùng linh tinh, dì nói rồi, tiền dì làm công kiếm được đủ nuôi sống ba người chúng ta, con đừng dùng tiền lung tung."
Dì dùng tay nhẹ nhàng xoa can dầu, biểu lộ có chút đau lòng, nhỏ giọng: "Can dầu lớn thế này, lại có nhãn hiệu. . . Tốn không ít tiền a?"
Không đợi Lâm Thất Dạ nói gì, dì đột nhiên phản ứng lại.
"Không đúng. . . Nhiều đồ như vậy, con làm sao mang về được?"
"A, trên đường có mấy người hảo tâm, giúp con mang về." Lâm Thất Dạ bình tĩnh nói.
"Tốt, tốt, xã hội vẫn còn nhiều người tốt. Con có cảm ơn người ta tử tế không?"
"Cám ơn rồi ạ." Lâm Thất Dạ muốn đổi chủ đề, "Dì, A Tấn đâu rồi?"
"Nó đang làm bài tập trên ban công. . . Đúng rồi, theo thông lệ kiểm tra năm nay, bác sĩ bệnh viện tâm thần đã tới, đang ở trong phòng nghỉ ngơi, con đi cho bác sĩ người ta nhìn xem, dì đi nấu cơm trước, xong sẽ gọi các ngươi."
Lâm Thất Dạ có chút dừng lại, ồ một tiếng, quay người đi về phía phòng ngủ.
. . .
"Xin chào, ta là Dương Quang, bác sĩ của bệnh viện tâm thần, có thể gọi ta là bác sĩ Lý."
Lâm Thất Dạ đẩy cửa vào, một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng ngủ của hắn, ôn hòa nhã nhặn, trên mặt đeo một cặp kính đen to.
Lâm Thất Dạ hơi kinh ngạc nhíu mày "Lần trước không phải là bác sỹ Hàn sao?"
"Bác sĩ Hàn năm ngoái đã được thăng chức lên Phó viện trưởng." Bác sĩ Lý cười cười, ánh mắt có chút hâm mộ.
Lâm Thất Dạ khẽ gật đầu, ồ một tiếng.
Cũng phải, bác sĩ Hàn cao tuổi rồi, kiến thức y lại cao, làm Phó viện trưởng cũng không ngoài ý muốn, thay bác sĩ trẻ tuổi đến kiểm tra định kỳ cho mình là chuyện đương nhiên.
Lâm Thất Dạ ngồi xuống, bác sĩ Lý hắng giọng một cái, từ trong cặp lấy ra một tập hồ sơ bệnh án.
"Thật ngại quá, anh cũng vừa mới đến, đối với tình huống của em còn không hiểu rõ lắm, đầu tiên tìm hiểu nhau một chút ha."
Lâm Thất Dạ gật đầu.
"Họ tên đầy đủ là. . . Lâm Thất Dạ?"
"Vâng."
"Năm nay mười bảy tuổi."
"Vâng."
"Ừm. . . Bệnh án viết, mười năm trước hai mắt em bị mù, đồng thời gặp một vài vấn đề nên được đưa tới bệnh viện chúng ta?"
"Đúng."
Bác sĩ Lý trầm ngâm nửa ngày "Em đã từng đổi tên à?"
". . . Không có, vì sao anh hỏi như vậy?" Lâm Thất Dạ sững sờ.
Bác sĩ Lý có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Khụ khụ. . . Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi."
Anh duỗi tay, chỉ vào mục tuổi tác trên bệnh án "Em nhìn, mười năm trước em bị mù, khi đó đúng bảy tuổi, tên lại gọi là Lâm Thất Dạ, cho nên anh nghĩ do bị mù nên về sau đổi tên. . ."
Lâm Thất Dạ trầm mặc hồi lâu, lắc đầu "Không. . . Em chưa từng có sửa tên, từ khi sinh ra tới nay, cha mẹ đặt cho tên Lâm Thất Dạ này."
"Vậy. . . Khụ khụ" Bác sĩ Lý nói được nửa câu, liền ý thức không lễ phép, kịp thời ngậm miệng lại.
"Rất ngay thẳng." Lâm Thất Dạ nhàn nhạt mở miệng "Thật sự rất ngay thẳng."
Bác sĩ Lý rất nhanh liền dời chủ đề "Ừm. . . Trên bệnh án không ghi chép kỹ càng nguyên nhân dẫn đến mù và tinh thần thất thường, em có thể nói một chút không?"
Lâm Thất Dạ chưa mở miệng, bác sĩ Lý vội vàng bổ sung: "Anh không có ý mạo phạm, hiểu càng rõ bệnh nhân mới có thể đưa ra phương án trị liệu tốt nhất, đương nhiên, nếu như em không muốn nói anh cũng không cưỡng cầu."
Lâm Thất Dạ lẳng lặng ngồi, cặp mắt bên dưới lớp vải gấm màu đen tựa hồ đang nhìn chăm chú bác sĩ Lý.
Mãi, Lâm Thất Dạ chậm rãi nói:
"Không có gì không thể nói. . . Chỉ là, anh chưa chắc sẽ tin, thậm chí anh còn có thể đem em bắt về bệnh viện tâm thần."
"Không không không, không, đây không phải dùng quan hệ chúng ta là bác sĩ và bệnh nhân, đây là bạn bè nói chuyện phiếm bình thường thôi." Bác sĩ Lý nửa đùa nửa thật nói "Coi như em nói bị Thái Thượng Lão Quân kéo vào trong lò luyện đan, anh cũng sẽ tin."
Lâm Thất Dạ trầm mặc một lát, khẽ gật đầu.
"Khi còn bé, em thích thiên văn."
"Ừm, sau đó thì sao?"
"Đêm hôm đó, em nằm trên mái nhà mình nhìn lên mặt trăng."
"Em nhìn thấy gì? Thỏ Hẳng Nga sao?" Bác sĩ Lý cười nói.
Lâm Thất Dạ lắc đầu, tiếp tục nói, trực tiếp khiến nụ cười trên mặt bác sĩ Lý cứng ngắc.
"Không, em nhìn thấy được một thiên sứ." Lâm Thất Dạ nghiêm túc, hai tay đan lại đặt trước người.
"Một ánh sáng màu vàng óng bao phủ bên ngoài, mọc ra sáu cánh chim màu trắng Sí Thiên Sứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top