Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2: Thiên sứ trên mặt trăng

CHƯƠNG 2: THIÊN SỨ TRÊN MẶT TRĂNG

Gian phòng rơi vào yên tĩnh.

Mấy giây sau, bác sĩ Lý lấy lại tinh thần "Sí Thiên Sứ?"

"Đúng."

"Nó đang làm gì?"

"Cái gì cũng không làm, nó bất động như một pho tượng kim sắc, ngồi trên mặt trăng khổng lồ, nhìn Địa Cầu, giống như đang... Canh gác?"

Bác sĩ Lý dụi dụi mắt, bất đắc dĩ mở miệng: "Thất Dạ, em biết mặt trăng cách trái đất bao xa không?"

"Gần bốn mươi vạn cây số."

"Gần bốn mươi vạn cây số." bác sĩ Lý lặp lại "Nếu như dùng kính thiên văn tân tiến nhất thì miễn cưỡng nhìn thấy bề mặt mặt trăng, mà em năm đó mới bảy tuổi nằm trên mái nhà, dùng mắt thường nhìn được thiên sứ trên mặt trăng?"

"Không phải em nhìn thấy nó." Lâm Thất Dạ yếu ớt phản bác "Là nó thấy em, em chỉ ngẩng đầu lên, mắt như bị nó kéo ra xuyên qua không gian, cùng nó đối mặt."

"Nói như vậy, là nó ép em?"

"Xem như thế đi, không phải thế thì sao em nhìn được mặt ngoài mặt trăng? Em cũng không có Thiên Lý Nhãn."

"Nhưng nếu trên mặt trăng tồn tại một thiên sứ, vì sao qua nhiều năm như vậy không bị nhân loại phát hiện?"

"Không biết." Lâm Thất Dạ lắc đầu "Có lẽ vị Sí Thiên Sứ này không muốn bị nhìn thấy, huống chi. . . Nhân loại thật sự hiểu rõ mặt trăng sao?"

Lâm Thất Dạ nói rất thành khẩn, thành khẩn đến mức bác sĩ Lý muốn gọi điện thoại đem hắn kéo về bệnh viện tâm thần.

Bác sĩ Lý dù sao cũng là bác sĩ chuyên trị bệnh tâm thần, muôn hình vạn trạng bệnh tâm thần đã gặp nhiều, dùng kiến thức y học của bản thân tổng kết ra một quy luật, người nhìn càng chững chạc đàng hoàng mà nói khiến người ta nghe thấy hợp lý thì bệnh càng không nhẹ.

"Sau đó mắt em thế nào? Chuyện gì xảy ra?"

Lâm Thất Dạ duỗi tay, nhẹ nhàng chạm hai mắt dưới lớp vải gấm màu đen, cất lời nghe không ra tâm tình "Ngày ấy, em cùng nó nhìn nhau chỉ một tích tắc, sau đó. . .mù."

Bác sĩ Lý há to miệng, cúi đầu nhìn xuống bệnh án trong tay, rơi vào trầm mặc.

Ở cột nguyên nhân, chỉ viết bốn chữ.

—— Không rõ nguyên nhân.

Cho nên. . . Năm đó tật sự xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ như Lâm Thất Dạ nói, thấy được Sí Thiên Sứ trên mặt trăng? Không rõ thế nào đột nhiên mù?

Ý nghĩ vừa xuất hiện liền bị bác sĩ Lý trực tiếp bóp chết.

Nguy hiểm thật, chút nữa là bị người bệnh tâm thần dắt mũi!

Anh ta có thể tưởng tượng ra khi Lâm Thất Dạ mười tuổi nói ra điều này trước mặt đám bác sĩ kia, họ có biểu cảm đặc sắc thế nào. Cũng khó trách đứa nhỏ này bị cưỡng chế vào viện, nhìn thế nào điều này đều là do bệnh nhân bị bệnh tinh thần sẽ nói. Kiểu này ở trong viện cũng không ít, có người nói mình là Tôn hầu tử chuyển thế mỗi ngày treo bản thân ở trên xà đơn, có ngưới cho mình là cây treo quần áo cả đêm đứng bất động trong phòng, có người thấy ai cũng giống lão công của mình, động một chút lại đi sờ mông người khác. Người bị bệnh ở trường hợp cuối cùng là một đại thúc ngoài bốn mươi tuổi dầu mỡ.

"Em nói đây đều là sự tình trước kia, vậy bây giờ thế nào? Em đối với chuyện này thấy thế nào?" Bác sĩ Lý điều chỉnh tam trạng, tiếp tục quá trình kiểm tra.

"Đều là vọng tưởng thôi ạ." Lâm Thất Dạ bình tĩnh mở miệng "Ngày ấy, em chỉ không cẩn thận ngã từ trên mái xuống dưới, đầu va mặt đất, về phần mắt có thể là do dây thần kinh chịu tổn thương, cho nên mù."

Câu này Lâm Thất Dạ không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, rất thuần thục mà tỉnh táo.

Bác sĩ Lý nhướng nhướng lông mi, hí hoáy viết trên bệnh án, sau đó cùng Lâm Thất Dạ hàn huyên chuyện sinh hoạt hàng ngày, ước chừng hai mươi phút sau, nhìn đồng hồ rồi cười đứng người lên.

"Tốt, kiểm tra lần này dừng ở đây, bệnh của em không có vấn đề gì, hi vọng em có thể điều chỉnh tâm tính, sinh hoạt thật tốt." Bác sĩ Lý bắt tay với Lâm Thất Dạ.

Lâm Thất Dạ cười cười, khẽ gật đầu.

"Ài u, Bác sĩ Lý ở lại ăn một bữa cơm đi." Dì nhiệt tình giữ bác sí Lý lại.

"Không được không được, tôi còn một bệnh nhân nữa, sẽ không quấy rầy."

Bác sĩ Lý lễ phép tạm biệt, sau đó đẩy cửa rời đi.

Trong nháy mắt cửa đóng lại, nụ cười của Lâm Thất Dạ biến mất.

"Vọng tưởng. . . Sao. . ."

"Ca, ăn cơm thôi!" Dương Tấn bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, hô một tiếng.

Dương Tấn là con trai của dì, kém Lâm Thất Dạ Tiểu bốn tuổi, vừa mới lên trung học cơ sở, từ sau khi phụ mẫu Lâm Thất Dạ mất tích và đến tá túc ở nhà dì thì hai người liền cùng nhau lớn lên, thân như huynh đệ ruột thịt.

"Tới liền." Lâm Thất Dạ lên tiếng.

Lâm Thất Dạ ngồi xuống bàn ăn nhỏ hẹp, một cỗ ấm áp từ bàn chân truyền đến, đầu tiên là sững sờ, sau đó khóe miệng có chút giương lên.

Dương Tấn nhìn thoáng dưới gầm bàn, cười mắng:

"Tiểu Hắc lười, bình thường uể oải không động đậy, vừa đến giờ ăn cơm so với ai khác đều nhanh."

Một con chó màu đen thò đầu ra dưới bàn, đầu lưỡi thè ra, thở hồng hộc, đến cạnh Lâm Thất Dạ liếm liếm chân, mặt mũi tràn đầy lấy lòng.

Ba người, một chó, đây chính là một ngôi nhà.

Đơn giản nhưng lại khiến người an tâm.

Mười năm như thế.

Lâm Thất Dạ sờ sờ đầu nó, lấy từ trong mâm ra mấy miếng thịt, gắp vào bát Dương Tấn.

"Gặm rồi cho nó miếng xương."

Dương Tấn không cự tuyệt, tình nghĩa huynh đệ bọn họ, nói thêm nữa rất xa lạ.

Dương Tấn quan tâm chuyện khác.

"Ca, mắt anh tốt lắm rồi?"

Lâm Thất Dạ khẽ mỉm cười, "Ừm, hiện tại đã có thể nhìn thấy mờ mờ chưa thể thấy hết, gấm đen còn phải quấn thêm mấy ngày."

"Cái gì mà mấy ngày, tiểu Thất à, dì nói con nghe, mắt quá trọng yếu, bây giờ có thể nhìn thấy nhưng gấm đen cũng gấp mà lấy xuống, vạn nhất. . . Vạn nhất lại bị mặt trời chiếu hỏng, thì đáng tiếc! Chúng ta vẫn nên chờ ổn một chút, mang thêm một thời gian nữa rồi tính!" Dì vội vàng dặn dò.

"Con biết, dì."

"Đúng rồi ca, ta dùng ít tiền mua cho anh một cái kính râm rất phong cách, xíu cho anh xem một chút!"

Lâm Thất Dạ cười lắc đầu, "A Tấn, kính râm mặc dù có thể cản ánh sáng nhưng hiệu quả so với vải đen kém xa, hiện tại chưa thể đeo."

"Vậy ư. . ." Dương Tấn có chút thất vọng.

"Bất quá chờ khi mắt hoàn toàn khỏi rồi, mỗi ngày mang theo nó đi dạo phố, đến lúc đó em cũng mua một bộ, hai ta cùng đeo."

Nghe được câu này, Dương Tấn ánh mắt lại phát sáng lên, vui vẻ ừ một tiếng.

"Đúng rồi Tiểu Thất, việc chuyển trường dì đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chờ học kỳ này bắt đầu con có thể học ở trường phổ thông trung học." Dì tựa hồ nghĩ tới điều gì, "Con đã suy nghĩ kĩ thật chưa? Phổ thông trung học khác hoàn toàn trường đặc biệt, với tình huống của con, vạn nhất..."

"Không có vạn nhất, dì." Lâm Thất Dạ đánh gãy lời nói, "Mắt của con đã tốt rồi, con muốn thi đậu một trường đại học tốt, nhất định được đứng vào top đầu."

"Con, đứa nhỏ này...Nếu con thi không đậu đại học cũng không có việc gì, cùng lắm thì, dì vẫn nuôi con!"

"Ca, ta cũng có thể nuôi ngươi!"

Lâm Thất Dạ khẽ run lên, hai mắt dưới gấm đen không biết bộ dáng ra sao, môi của hắn nhếch lên một nụ cười. Kiên định lắc đầu.

Không nói gì, nhưng Dương Tấn và dì đều cảm nhận được quyết tâm của hắn.

Ngay cả tiểu Hắc dưới chân bàn cũng cọ xát vào mắt cá chân Lâm Thất Dạ.

"—— gâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top