Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4: Ngày Còn Sống

CHƯƠNG 4: NGÀY CÒN SỐNG

Một tuần sau, tại trường trung học thành phố Thương Nam.

"Ài, ngươi xem, người kia là học sinh của trường chúng ta sao? Tại sao trên mắt đeo vải ?"

"Mặc đồng phục trường học, chắc chắn là bạn học chúng ta."

"Trong tay hắn còn cầm gậy dò đường, ra là người mù."

"Kỳ quái, sao ta chưa thấy qua?"

"Hình như là lớp mười?"

"Đừng nói, mắt bị quấn đầy vải đen, nhìn vẫn thật đẹp trai."

"Nhưng người mù làm sao học? Trường chúng ta đâu có lớp cho người đặc biệt?"

"Không biết."

". . ."

Không ngoài dự đoán, Lâm Thất Dạ vừa mới bước qua cổng vào trường, liền gây ra sự người chú ý.

Bất quá đối với cảnh tượng như thế này, Lâm Thất Dạ trải qua quá nhiều, hắn mặc kệ ung dung đi qua con đường trải đầy lá phong của trường học, hướng về lớp học đi đến.

Trước đó, Lâm Thất Dạ đã chuẩn bị để đối mặt với những lời bàn tán, theo như hiểu biết của hắn về những cuốn tiểu thuyết não tàn thường những tình huống thế này sẽ có mấy người ngu như bò "Đại ca trường học", đối với hắn châm chọc khiêu khích. Nhưng, những kẻ gây chuyện kia chưa từng xuất hiện, ngược lại có không ít học sinh chủ động hỏi hắn có cần trợ giúp hay không, khiến Lâm Thất Dạ có chút mất mát.

Suy cho cùng, trải qua chín năm giáo dục bắt buộc làm sao có nhiều người rảnh rỗi đi gây chuyện? Chưa kể trong mỗi người cũng có "Nghĩa khí giang hồ", ngày bình thường giúp huynh đệ bãi bình sự tình, biểu đạt một chút khí phách vẫn được, nếu bắt nạt người tàn tật, ngày thứ hai chắc chắn bị chửi chết luôn, triệt để thân bại danh liệt.

Lâm Thất Dạ thuận lợi đi lên lầu, rất nhanh tìm được phòng học, lớp mười một. Hắn đã học lớp mười ở trường đặc biệt, hiện tại chuyển trường cứ tiếp tục học lên. Phần lớn điện ảnh truyền hình kịch tác phẩm cùng tiểu thuyết, một lớp học bình thường đều là vắng vẻ, cô lập, lớp mười một đã chia bè chia phái hết rồi, mình không chủ động rất khó để dung nhập vào trong lớp.

Lâm Thất Dạ rất rõ ràng, mình không phải loại người chủ động.

Thậm chí nếu mình học lớp mười bình thường, bằng cái khí chất người sống chớ gần rất có thể đến bây giờ cũng là kẻ lẻ loi trơ trọi.

Bất quá một mình không có gì không tốt, chí ít Lâm Thất Dạ cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, không ai quấy rầy, tĩnh tâm, chuyên chú vào việc học...Tận lực cùng người khác giữ gìn mối quan hệ, hắn sẽ không làm.

Đứng trước cửa phòng học, Lâm Thất Dạ hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, đi vào. Lớp học huyên náo âm lập tức im bặt, không khí yên tĩnh trở lại...

Một giây, hai giây, ba giây. . .

Lâm Thất Dạ đang chuẩn bị nói, lớp học lập tức sôi trào!

"Ngươi chính là Lâm Thất Dạ? Chỗ ngồi của ngươi đã chuẩn bị xong, ở đó."

"Bạn học Lâm Thất Dạ, ta mang ngươi tới."

"Bạn học, ngươi đi chậm một chút, đồ vật tương đối nhiều...Của ai kia, mau cầm túi sách cất đi!"

". . ."

Không đợi Lâm Thất Dạ kịp phản ứng, mấy bạn học thận trọng dẫn hắn về chỗ ngồi, còn có nam sinh thân hình cao lớn trực tiếp cầm lấy túi sách Lâm Thất Dạ rồi đeo trên vai mình.

Nhiều người hộ tống, Lâm Thất Dạ đã "bình an" đi tới chỗ ngồi mình.

Lâm Thất Dạ:...?

Này sao lại không giống kịch bản nhỉ?

"Bạn học Lâm Thất Dạ, tớ là lớp trưởng lớp này, Tưởng Thiến, có chuyện gì có thể tìm mình." Một nữ sinh tết tóc đuôi ngựa vỗ ngực nói.

"Mình là Lý Nghị Phi, khi nào đi ăn thì gọi ta một tiếng, ta dẫn ngươi đi." Nam sinh giúp hắn cầm cặp sách cười nói.

"Còn có ta, ta là Uông Thiệu. . ."

". . ."

Rất nhiều rất nhiều người chen chúc bên cạnh hắn, nhiệt tình chào hỏi. Nhất thời, Lâm Thất Dạ mờ mịt. Nói thật, so với tưởng tượng của hắn quá khác xa.

"Mọi người biết ta?" Lâm Thất Dạ biểu lộ có chút cổ quái.

"Chủ nhiệm lớp đã nói qua." Lớp trưởng Tưởng Thiến hồi đáp "Nhưng làm cho chúng ta ấn tượng nhất là dì bạn, ngày đó bác cầm một giỏ trứng gà, đứng ở đây đưa cho từng bạn, nhờ mọi người chiếu cố ngươi. . ."

Bên trong đầu Lâm Thất Dạ phảng phất như sét đánh, cả người sững sờ ngay tại chỗ. Sau đó những bạn học kia nói thứ gì, hắn nghe không lọt, kinh ngạc nhìn khắp phòng học, không tự chủ hiện ra hình ảnh một người phụ nữ trung niên còng lưng mang theo một giỏ trứng gà, khẩn thiết xin các bạn học.

"Các bạn học, cháu trai cô mắt không tốt lắm, tính tình rụt rè, mong các cháu chiếu cố nhiều một chút..."

"Tiểu cô nương, dung mạo con thật dễ nhìn, cháu trai cô dáng dấp anh tuấn, nhất định sẽ được thích..."

"Thất Dạ đứa nhỏ này, trong nóng ngoài lạnh, thân quen rồi nhất định sẽ rất tốt. . ."

". . ."

Không biết từ khi nào bắt đầu, vải mắt màu đen có chút ẩm ướt.

"Dì. . ." Hắn tự lẩm bẩm.

Khi mọi người nói chuyện phiếm líu ríu, nữ lão sư tay kẹp sách vở đi đến, nhìn thấy Lâm Thất Dạ ngồi hàng trước, thăm hỏi cậu vài câu, sau đó hướng học sinh giới thiệu đơn giản, sau đó giảng bài.

"Mọi người lật sách vở đến tráng chín mươi mốt, hôm nay chúng ta học lịch sử Đại Hạ cận đại cùng khốn cảnh. . ."

Tựa hồ bởi vì có Lâm Thất Dạ, hôm nay vị lão sư này đặc biệt nhiệt tình, trực tiếp giảng giải

"Tại một trăm năm trước, trên Địa Cầu có hơn hai trăm quốc gia, phân bố tại bảy châu lục và tứ đại dương, phong tục văn hóa không giống nhau, khoa học kỹ thuật khác nhau, chúng vẫn có thể đi tới các quốc gia khác, trao đổi tiếp thu văn hóa..."

"Nhưng vào ngày 9/3, tại Châu Nam Cực xuất hiện màn sương mù dày đặc kì quái, sau đó bằng tốc độ kinh người lan tràn, chỉ trong 24 giờ ngắn ngủi, thôn phệ 98% diện tích trên Địa Cầu."

"Nhân loại xây nhà cao tầng giờ thành rừng rậm nguyên sinh, đại dương sâu không thấy đáy. Hết thảy đều bị sương mù bao trùm, vô số quốc chôn vùi bên trong mê vụ, hoàn toàn không có tin tức."

"Nhưng có điều không ngờ tới, khi sương mù sắp xâm nhập vào quốc thổ Đại Hạ. Đột nhiên ngừng."

"Không ai biết nguyên nhân, nhưng cứ kì lạ ngừng như vậy."

"Trăm năm qua vô số lý luận và phỏng đoán được đưa ra, có người sương mù này là một loại sinh vật cắn nuốt 98% Địa Cầu, nó ăn no rồi, cho nên dừng ở phụ cận Đại Hạ; lại có người nói do vị trí Đại Hạ có từ trường đặc thù cản sương mù lan tràn; còn có người nói đây là năm ngàn năm qua Đại Hạ góp nhặt được nguyên khí nên được che chở..."

"Thành phần của loại sương mù này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết nhân loại, vô luận là tia sáng, thanh âm, sóng điện, thăm dò nhiều thủ đoạn khác nhau nhưng đều không thể xuyên thấu sương mù này, không ai biết đằng sau lớp sương mù này các quốc gia khác còn tồn tại không..."

"Theo chuyên gia phỏng đoán, tỉ lệ còn sống bên trong sương mù cực thấp, bởi vì hít sương mù vào phổi hay tiếp xúc ngoài da. . . Đều gây chết người!"

"Trong trăm năm qua, nước ta từng phái ra vô số đội quan trắc có trang bị đầy đủ tiến vào sương mù nhưng không một người trở về."

"Năm mươi năm trước, nước ta phát thành công ra vệ tinh thứ nhất, từ vũ trụ bên trêb truyền hình ảnh về thì toàn bộ Địa Cầu đã biến thành màu xám trắng, chỉ còn lại Đại Hạ một mảnh Tịnh Thổ."

"Hiện tại Đại Hạ, tựa như là đảo ở trên tinh cầu này, mà chúng ta. . . Có lẽ là người sống sót cưới cùng của tinh cầu này."

"Bởi vậy, vào ngày sương mù xuất hiện, cũng chính là ngày mùng 9 tháng 3 hàng năm, được gọi là ngày Còn sống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top