Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 100: Ta mua toàn bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Vân Khởi Vũ đi theo thương đội của Hạ Lâm Phi vào Bàn Nguyệt thành. Cái gọi là Bàn Nguyệt thành, kỳ thật là một nơi hình trăng rằm được xây dựng thành thành, vị trí địa lý phi thường tốt, non nước dựa vào nhau, đứng trên bờ sông tùy ý có thể thấy được thuyền đánh cá, trên đường người đi đường nối liền không dứt, người ngoại lai muôn hình muôn vẻ làm cho thương nghiệp tại tòa thành này càng tăng thêm không ít.

Nhưng nơi càng có nhiều người, mâu thuẫn tranh chấp càng không ít, bởi vậy trong Bàn Nguyệt thành thường xuyên có thể chứng kiến đánh nhau. Nếu náo nhiệt hơn, song phương sẽ lập giấy sinh tử, đến Lôi Đình quyết một trận tử chiến.

"Vũ huynh đệ, phía trước không xa chính là Hạ gia của chúng ta." Hạ Lâm Phi chỉ về phía trước nói, trên mặt lộ vẻ tươi cười thản nhiên.

"Hạ đại ca, vậy Truyền Tống Trận đến Lạc Vân thành ở đâu?" Vân Khởi Vũ đến Bàn Nguyệt thành liền hỏi thăm phương pháp đi Lạc Vân thành, đây cũng là mục đích nàng đến Bàn Nguyệt thành.

"Truyền Tống Trận luôn do Toàn gia ở Bàn Nguyệt thành phụ trách, mà gia chủ Toàn gia Toàn Thịnh Lệnh chính là thành chủ của Bàn Nguyệt thành. Nếu ngươi muốn sử dụng Truyền Tống Trận, chỉ cần đi báo danh, đưa trước chi phí là được. Vũ huynh đệ, nếu đã tới Bàn Nguyệt thành, không bằng liền đợi thêm vài ngày, ta mang ngươi đi chơi, coi như là đáp tạ ơn cứu mệnh của ngươi."

"Có quấy rầy tới huynh không?"

"Đương nhiên là không. Ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, quấy rầy một chút thì có sao? Nếu không thể giữ ngươi lại vài ngày, chiêu đãi thật tốt, trong lòng chúng ta làm sao có thể thoải mái?"

"Nhưng mà ~" Vân Khởi Vũ kỳ thật còn muốn cự tuyệt, nhưng sau đó đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến tiếng rao hàng, thu hút sự chú ý của nàng. Chỉ vì nơi đó bán không phải vật phẩm bình thường, mà là người, một người sống sờ sờ, một đám người bị nhốt trong lồng.

"Đến xem, đến xem, nô lệ tốt nhất, vật thử nghiệm tốt nhất, nữ nhân tốt nhất, tùy tiện chọn, tùy tiện xem, giá phải chăng a!"

Không thể tưởng được ở Lạc Vân đại lục có thể công khai buôn bán người, chẳng lẽ cái này được cho phép sao?

"Hạ đại ca, những người đó vì sao lại bị giam trong lồng sắt để mua bán?"

"Bọn họ đều là những người không có gốc gác, hoặc trời sinh bệnh tật, bị người nhà vứt bỏ, không có bất kỳ lực phản kháng gì, cho nên mới bị một vài người cố ý mua bán. Vận khí tốt một chút sẽ được các gia tộc mua về thu làm đệ tử. Vận khí kém rất có thể sẽ bị người mua về làm vật thử, cũng chính là thuốc thí nghiệm hoặc là thử những thứ khác để thí nghiệm. Bất quá có thể được các gia tộc nhìn trúng là rất nhỏ, cơ hồ là chuyện không thể nào. Các đại gia tộc thu đệ tử từ trước đến nay đều yêu cầu cực cao, sẽ không nhìn trúng những người này."

"Vậy những người này thông thường bán bao nhiêu tiền?"

"Tốt một chút thì hơn vạn hoàn kim, kém một chút cũng muốn hơn một ngàn hoàn kim. Vũ huynh đệ, ngươi làm gì thế?" Hạ Lâm Phi nói còn chưa nói xong liền thấy Vân Khởi Vũ đi đến chỗ lồng sắt lớn nhỏ, đoán được mục đích của nàng, nhanh chóng chạy theo muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm.

Vân Khởi Vũ chen đến phía trước đám người vây xem, vừa vặn chứng kiến lão bản đang ngược đãi một nam nhân bị nhốt trong lồng, lấy roi da dùng sức quật hắn, chứng minh nam nhân này thân thể khoẻ mạnh, rất đáng tiền.

Trong lồng sắt nam nhân đánh bị một roi lại một roi, nhưng hắn đều không hề thốt lên một tiếng, đau cũng cắn chặt răng chịu đựng.

Bên cạnh người vây xem không vì nam nhân thê thảm mà đồng tình với hắn, ngược lại hưng phấn ồn ào, để lão bản tiếp tục đánh.

"Đánh, tiếp tục đánh, đánh tới khi hắn kêu mới thôi."

"Kêu đi! Ngươi mau kêu nhanh lên!"

"Sẽ không phải là người câm chứ?"

"Hắn không phải người câm. Chờ đó, ta hiện tại khiến hắn kêu cho các ngươi xem." Lão bản vì thỏa mãn nhu cầu của mọi người, dùng roi quật mạnh hơn vào nam tử.

Vân Khởi Vũ đến giờ đã nhìn không nổi nữa, mở miệng ngăn cản: "Dừng tay."

Lão bản dừng roi trong tay lại, nhìn về phía Vân Khởi Vũ, hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn mua người này sao? Nếu không phải, vậy xin phép không nên xen vào việc của người khác, nếu không sẽ đắc tội với Ngõa Tát Vương."

"Người này bao nhiêu tiền? Ta mua."

"Ha ha, tiểu huynh đệ thật sảng khoái. Người này thân thể khoẻ mạnh, một người giỏi bằng mười người, giá đương nhiên là cao một chút, một vạn hoàn kim." Lão bản cười mờ ám nhìn Vân Khởi Vũ, tính toán chặt chém nàng.

"Được."

Lúc Vân Khởi Vũ đáp ứng mua người đầu tiên, những người khác trong lồng sắt đều vội vàng nhìn qua, tựa hồ là hi vọng nàng cũng có thể mua bọn họ.

Trong một lồng sắt nhỏ giam giữ một tiểu cô nương ăn mặc rách rưới. Tiểu cô nương mắt to trong veo như nước nhìn chằm chằm vào Vân Khởi Vũ, mất rất nhiều khí lực mới vất vả, gian nan mở miệng cầu xin: "Tỷ ~ tỷ, mua ~ ta."

Tiểu cô nương tiếng nói rất nhỏ, hơn nữa chữ cũng không rõ ràng, cho nên không có nhiều người nghe thấy, nhưng Vân Khởi Vũ lại nghe được, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.

Nàng hiện tại mặc nam trang, rất nhiều người đều không nhận ra nàng là nữ, vì sao tiểu cô nương này lại biết?

Lúc Vân Khởi Vũ đang khó hiểu nghi hoặc, tiểu cô nương lại mở miệng cầu xin: "Tỷ ~ tỷ, mua ta."

Vân Khởi Vũ mềm lòng, hơn nữa nàng cũng không thiếu chút tiền ấy, vì thế trực tiếp ném cho lão bản kim phiếu hai mươi vạn hoàn kim: "Những người này ta mua toàn bộ."

Lão bản tiếp nhận kim phiếu, lại thấy số tiền ở trên, hết sức vừa lòng, cười đến miệng không thể khép lại, giống như lo lắng Vân Khởi Vũ đổi ý, vội vàng đem kim phiếu cất đi, cũng đưa chìa khóa lồng sắt cho nàng: "Tiểu huynh đệ vừa nhìn chính là người làm đại sự, ta cũng không nhiều lời, những người này từ nay về sau đều là của ngươi."

Hạ Lâm Phi chứng kiến Vân Khởi Vũ mua những người này, vô cùng đau đầu, tiến lên nói với nàng: "Vũ huynh đệ, ngươi mua những người này thì tính toán an bài họ như thế nào? Không nói đến vấn đề sắp xếp ổn định cho họ, ngươi bỏ ra hai mươi vạn hoàn kim mua bọn họ, chỉ sợ bọn họ cả đời cũng không làm ra nhiều tiền như vậy."

"Hạ đại ca, Hạ gia các ngươi có cần người làm việc không? Nếu có liền an bài cho bọn họ đi. Chỉ cần đừng để họ bị đổi xử không giống con người là được."

"Hạ gia không để người lai lịch bất minh vào cửa, nhất là người không có gốc gác. Chuyện này không phải ta có thể làm chủ, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, không chỉ Hạ gia, rất nhiều nơi khác cũng sẽ không tiếp thu những người này. Cho nên người mua bọn họ bình thường sẽ không đối đãi với họ như con người. Rất nhiều trường hợp là thử thuốc hoặc là luyện chế thành Khôi Lỗi."

"Như vậy sao!" Vân Khởi Vũ cũng không muốn làm khó Hạ Lâm Phi, không tiếp tục nhiều lời, cầm chìa khóa đem từng cái lồng mở ra, đem người ở bên trong thả đi.

Lồng sắt sau khi mở ra, người ở bên trong chậm rãi, thật cẩn thận đi ra, nhưng bọn họ cũng không chạy trốn, mà là đứng trước mặt Vân Khởi Vũ, cung kính chờ nàng an bài, trong mắt của bọn họ tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi, tựa hồ sợ hãi lại bị vứt bỏ, sợ hãi lại bị mang đi thí nghiệm thuốc hoặc là luyện chế thành Khôi Lỗi.

Giữa những người này, chỉ có hai người bất đồng. Một chính là nam nhân vừa rồi bị đánh như thế nào cũng không lên tiếng, người còn lại chính là tiểu cô nương trong veo như nước. Tiểu cô nương tuy rằng quần áo rách nát, khuôn mặt cũng vô cùng bẩn, nhưng ánh mắt kia của nàng lại như là có thể nói, không ngừng chớp mắt với Vân Khởi Vũ.

Vân Khởi Vũ dùng tay sờ đầu tiểu cô nương, mỉm cười ấm áp với nàng, sau đó lấy ra một chút tiền cho nàng: "Tiểu muội muội, số tiền này cầm lấy, sau nay đi đường là phải dựa vào chính ngươi rồi. Người sống trên đời phần lớn thời điểm đều là dựa vào chính mình, mà không phải dựa vào người khác, biết không?"

"Nhưng mà ~ nhưng mà ~ ta ~" Tiểu cô nương năng lực biểu đạt không tốt lắm, nói nửa ngày cũng không thể nói ra một câu, chỉ nắm chặt tiền Vân Khởi Vũ cho, vô cùng sốt ruột.

Nàng muốn đi cùng tỷ tỷ, luôn luôn đi theo tỷ tỷ.

Vân Khởi Vũ không đợi tiểu cô nương đem lời nói hết đã hướng những người khác đi đến, cũng cho bọn hắn một chút tiền, cổ vũ bọn hắn sau này dựa vào chính mình mưu sinh, nói một ít lời khích lệ, để cho bọn họ không cần vì chính mình sinh ra mà cảm thấy hèn mọn.

Trên thực tế, nàng sinh ra so với bọn hắn còn hèn mọn hơn.

Tất cả mọi người đều biết Vân Khởi Vũ không có biện pháp mang theo bọn họ, nhưng có thể có được kết quả như vậy bọn họ đã rất thỏa mãn. Chỉ cần lấy số tiền này đi mua một bộ quần áo, bọn họ có thể thoát khỏi số mệnh làm nô lệ, trải qua cuộc sống của người bình thường.

Vân Khởi Vũ mua những người này lại đem bọn họ toàn bộ thả đi, với nàng đó là một chuyện tốt, tích công đức, nhưng người ngoài nhìn vào là hành vi vô cùng ngu xuẩn, bất quá là người có tiền, ai khác cũng không xen vào được, cho nên không ai dám nhiều lời.

Hạ Lâm Phi tuy rằng rất tán thưởng Vân Khởi Vũ tâm địa thật tốt, nhưng không thể không nhắc nhở nàng: "Vũ huynh đệ, có thiện tâm đương nhiên là tốt, nhưng cũng không có thể tùy ý lộ ra, bằng không ngươi tùy thời đều sẽ chịu thiệt thòi."

"Vì sao?"

"Trước đừng hỏi vì sao, chúng ta nhanh chóng rời đi nơi này. Đi." Hạ Lâm Phi đột nhiên lôi kéo Vân Khởi Vũ chạy rất nhanh, như là đang lẩn trốn.

Vân Khởi Vũ còn tưởng rằng Hạ Lâm Phi là gặp phải kẻ thù, cho nên mới chạy trốn như vậy, vì vậy cũng không ngăn cản, mà cùng hắn chạy, cho đến khi chạy đến một nơi không có ai mới dừng lại hỏi: "Hạ đại ca, là kẻ thù của ngươi tìm tới sao?"

"Cái gì mà kẻ thù của ta? Ta làm sao có kẻ thù?"

"Không có kẻ thù, vậy ngươi chạy làm gì?"

"Còn không phải vì ngươi. Nếu ngươi không chạy, thuộc hạ của Ngõa Tát Vương sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, sau đó đem toàn bộ nô lệ trong tay bán cho ngươi. Bọn hắn xem ngươi tốt bụng, cho nên sẽ ra giá cực cao. Ta biết ngươi tâm địa tốt, nhất định sẽ cứu những người đó, nhưng nếu ngươi luôn luôn xuất thủ cứu giúp, sẽ có nhiều người bị hại hơn."

"Vì sao?"

"Đạo lý rất đơn giản, bởi vì có thị trường, thì sẽ có người sản xuất hàng hoá. Ngõa Tát Vương tuy rằng lấy việc buôn nô lệ là chính, nhưng người mua cực ít, nhu cầu thị trường không lớn, cho nên hắn sẽ không phí khí lực đi bắt người không có gốc gác. Chính là chỉ cần vừa xuất hiện thị trường, bọn hắn sẽ ngay lập tức phái người đến chung quanh bắt những người không có gốc gác ra bán. Cứ như vậy, lòng tốt của ngươi chẳng phải là hại càng nhiều người sao?" Hạ Lâm Phi từ nhỏ đã buôn bán, đối loại sự tình này hiểu biết rất thấu đáo, cho nên mới nhanh chóng đem Vân Khởi Vũ lôi đi.

"Ngõa Tát Vương chết tiệt này. Trị phần ngọn không thể trị được phần gốc, muốn trị tận gốc phải thu dọn Ngõa Tát Vương." Vân Khởi Vũ tức giận nói.

Lời này vừa xuất ra đã bị Hạ Lâm Phi lấy tay che miệng lại: "Nói lời này ngươi không sợ bị người của Ngõa Tát Vương nghe thấy sao? Nếu bị Ngõa Tát Vương biết ngươi nói như vậy, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ dùng."

"Hạ đại ca, Ngõa Tát Vương rốt cuộc là người như thế nào?"

"Ta cũng không rõ lắm, người này rất thần bí, ngay cả Lạc gia Lạc Vân thành cũng không dám đắc tội với hắn."

"Chẳng lẽ hắn so với Thiên Cơ Cung còn thần bí hơn?"

"Thiên Cơ Cung? Nói đùa gì vậy, Ngõa Tát Vương làm sao có thể so được với Thiên Cơ Cung. Thiên Cơ Cung nếu muốn giết Ngõa Tát Vương, chỉ cần một đầu ngón tay là đủ. Bất quá Thiên Cơ Cung cũng rất thần bí, Lạc Vân đại lục rất hiếm khi thấy được tung tích của bọn họ. Tốt lắm, không nói cái này nữa, ta phải về nhà trước báo bình an trước, thuận tiện nhìn xem Hạ Hàm Tố nữ nhân kia có đó hay không?" Hạ Lâm Phi dừng đề tài này lại, không muốn nói thêm nữa. Nói nữa liền dễ lộ ra ngoài, vạn nhất bị người nghe thấy, phiền toái có thể rất lớn.

Vân Khởi Vũ hiểu được đạo lý trong đó, cho nên không hỏi lại, cùng Hạ Lâm Phi đi Hạ gia.

Hạ gia ở Bàn Nguyệt thành kỳ thật không thể tính là chính thống, chỉ là một phân gia nho nhỏ của Hạ gia mà thôi.

Hạ Hàm Tố sau khi trốn trở về Hạ gia liền đổi trắng thay đen, nói là Hạ Lâm Phi không nghe khuyến cáo của nàng, khăng khăng phải đi đường núi Vương Hổ, thế cho nên gặp phải thổ phỉ, còn ở phân gia của Hạ gia mắng một trận, nói khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu khó nghe, lời nói tràn đầy vũ nhục.

Bởi vì Hạ Hàm Tố là người nội gia, người phân gia không dám đắc tội, cho nên dù giận cũng không dám nói gì, cho dù có nghi ngờ cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể buồn trong lòng.

Với hiểu biết của bọn họ về Hạ Lâm Phi, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy, nhất định là Hạ Hàm Tố đang nói láo. Chính là Hạ Lâm Phi chưa về, bọn họ có thể làm sao?

Thương tâm nhất chính là cha mẹ của Hạ Lâm Phi. Hai vợ chồng chỉ có một đứa con trai, kết quả cứ không minh bạch như vậy mà chết, bọn hắn có thể không thương tâm sao?

Ngay tại lúc Hạ phụ mẫu thương tâm muốn chết, đột nhiên nghe bên ngoài có người hô to: "Thiếu gia đã trở lại, thiếu gia đã trở lại."

Tin tức này khiến người ở phân gia rất vui mừng, nhanh chạy ra nhìn một cái, khi thấy Hạ Lâm Phi bình yên trở về thì mỗi người đều lộ ra vui sướng tươi cười.

"Phi nhi, ngươi không có việc gì, còn sống trở về. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Nương lo lắng gần chết. Hàm Tố cô nương nói ngươi đã chết, nương còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi."

"Phi nhi, để cho cha nhìn một cái. Ân, mặc dù có vài vết thương nhỏ, nhưng đều không có trở ngại, rất tốt, rất tốt a!"

"Cha, nương, Hạ Hàm Tố xú nữ nhân kia đâu? Nàng thiếu chút nữa hại chúng ta tất cả đều chết ở núi Vương Hổ, còn uy hiếp chúng ta, muốn chúng ta dùng mạng của mình để cho nàng chạy trốn. Nữ nhân đáng giận này hại chết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, ta mặc kệ nàng là ai, hôm nay nhất định phải vì huynh đệ đã chết báo thù." Hạ Lâm Phi vừa nói đến Hạ Hàm Tố liền nổi giận, tràn đầy oán hận.

Không chỉ có là Hạ Lâm Phi, người còn sống trở về từ núi Vương Hổ cũng như vậy, tràn ngập oán hận với Hạ Hàm Tố.

"Hạ Hàm Tố, ngươi là nữ nhân chết tiệt nhanh lăn ra đây."

"Lăn ra đây chịu chết."

Hạ Hàm Tố kỳ thật vừa trở về không lâu, giờ phút này đang đang tắm rửa thay quần áo, nghe bên ngoài có tiếng chửi bậy, nàng nổi trận lôi đình, mặc quần áo tử tế liền đi ra, khi thấy Hạ Lâm Phi đám người còn sống đứng ở trước mặt nàng thì lòng có chú chột dạ, nhưng cũng không bởi vậy mà cúi đầu, ngược lại vênh váo đắc ý hỏi: "Người phân gia các ngươi thật to gan, dám mắng ta như vậy, đều chán sống rồi sao?"

"Hạ Hàm Tố, hổ cho ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây nói chuyện. Chúng ta đều còn sống trở về, ngươi nhất định rất kinh ngạc đi. Hôm nay mặc kệ trả bao nhiêu đại giới, chúng ta cũng phải vì huynh đệ đã chết báo thù. Nội gia các ngươi là người, chẳng lẽ phân gia chúng ta không phải là người sao? Chính ngươi phạm phải sai lầm, lại muốn chúng ta đến gánh vác hậu quả, nếu người nội gia dưới tình huống như vậy còn muốn thiên vị ngươi, như vậy ta thà rằng không phải là người Hạ gia." Hạ Lâm Phi rút kiếm chỉ vào Hạ Hàm Tố, lửa giận càng tăng, không thể ngăn cản hắn.

"Hạ Lâm Phi, ngươi thật nghĩ rằng Hạ gia sẽ để ý giữ lại lũ tiểu nhân vật như ngươi sao? Không có Hạ Lâm Phi ngươi, Hạ gia hết thảy cũng sẽ không thay đổi."

"Như vậy không có Hạ Hàm Tố ngươi, Hạ gia hết thảy liền sẽ thay đổi sao?"

"Ngươi ~ hay cho ngươi Hạ Lâm Phi, nếu dám vũ nhục ta như vậy, hôm nay ta sẽ cho ngươi rõ ràng thân phận người phân gia của mình." Hạ Hàm Tố cũng rất tức giận, lấy ra vũ khí, không nói hai lời trực tiếp động thủ, hơn nữa ra tay vô cùng ác độc, chiêu chiêu trí mạng.

Hạ Lâm Phi trên người bị thương, cho dù đối thủ không phải Hạ Hàm Tố người nội gia, chỉ với mấy chiêu giao đấu bình thường cũng đã khiến hắn ở thế hạ phong, tùy thời đều có bị giết chết. Nhưng hắn cũng không vì vậy mà lùi bước, hắn muốn vì những huynh đệ đã chết báo thù.

Bất quá Hạ Hàm Tố không phải người vô dụng, cũng có chút bản lĩnh, nàng căn bản không xem Hạ Lâm Phi là người một nhà, có thể ra tay ngoan độc bao nhiêu liền ngoan độc bấy nhiẻu, cho dù là giết chết đối phương cũng không sao.

"Phi nhi, cẩn thận."

"Không cần!"

Hạ phụ Hạ mẫu chứng kiến nhi tử gặp nguy hiểm, khó giữ được tánh mạng, cao giọng hô to, thậm chí còn muốn lao ra cứu nhi tử. Nhưng có tốc độ của người còn nhanh hơn bọn họ, nháy mắt đã vọt đến trước mặt Hạ Lâm Phi, thay hắn đỡ một kiếm trí mạng của Hạ Hàm Tố.

Vân Khởi Vũ không thể trơ mắt nhìn Hạ Lâm Phi bị giết, cho nên lúc nghìn cân treo sợi tóc liền xông lên trước, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm Hạ Hàm Tố đâm tới, lạnh lùng nghiêm nghị trừng mắt nàng, không nói một lời.

Hạ Hàm Tố muốn rút kiếm, nhưng mặc kệ nàng dùng sức ra sao cũng không thể rút lại, hổn hển mắng to: "Xú tiểu tử, dám xen vào chuyện của người khác, chán sống rồi sao? Nhanh buông tay, nếu không ngay cả ngươi ta cũng giết."

"Giết ta, vậy ngươi phải có bản lĩnh này mới được." Vân Khởi Vũ đem kiếm của Hạ Hàm Tố bẻ gãy.

Lúc kiếm gãy, Hạ Hàm Tố bởi vì quán tính, liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa liền ngã. Điều này làm cho nàng vô cùng khó chịu, dùng kiếm đã gãy chỉ vào Vân Khởi Vũ: "Xú tiểu tử, có dũng khí xưng tên ra, Hạ Hàm Tố ta không giết hạng người vô danh."

"Vũ Tư Phong."

"Vũ ~ là ngươi. Như thế nào lại là ngươi?" Hạ Hàm Tố chỉ nghe thấy cái tên Vũ Tư Phong, cũng chưa từng gặp người. Chuyện ở Lạc Nhật trấn đã truyền tới, nàng đương nhiên biết Vũ Tư Phong lợi hại, thiếu niên thần bí có được thần khí tuyệt thế.

Ngay cả La Sinh Đường cùng Mạc Thu Thanh cũng không phải đối thủ của Vũ Tư Phong, nàng làm sao có thể?

Khó trách Hạ Lâm Phi có thể còn sống trở về, nhất định là nhờ Vũ Tư Phong giở trò quỷ. Đáng giận đáng giận đáng giận.

"La gia, Ân gia, Hạ gia, ta gặp người của các đại gia tộc này đều giống như ngươi, ngang ngược không nói lý lẽ lại cực kỳ hung hăng càn quấy, tự cho là đúng. Ta thật sự muốn biết, người giống như các ngươi, nếu không có đại gia tộc làm chỗ dựa vững chắc, có thể sống được bao lâu?"

"Vũ Tư Phong, ngươi tốt nhất không cần xằng bậy, ta là dòng chính nhất mạch của Hạ gia, nữ nhi của nhị gia chủ Hạ gia, ngươi nếu dám đụng đến ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Ta ngay cả La Sinh Đường cũng dám đánh, chẳng lẽ còn sợ ngươi Hạ Hàm Tố? Người như các ngươi, thích ỷ vào gia tộc sau lưng ở bên ngoài khi dễ người khác, chẳng lẽ không nghe nói qua phong thủy luân chuyển sao? Ngày nào đó Hạ gia các ngươi sẽ rơi đài, ta xem ngươi làm sao còn có thể hung hăng càn quấy? Làm người cũng không biết cho mình một con đường lui, thật sự là đáng buồn. Trong mắt của ta, các ngươi chẳng qua là một đám con nít hư hỏng, thiếu giáo huấn. Bất quá chuyện của các ngươi không quan hệ tới ta nhiều lắm, ta không muốn quản nhiều, nếu ngươi còn muốn giết Hạ đại ca, ta đây sẽ không suy nghĩ giết chết ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân mà ta không dám giết, ta không phải là quân tử, chuyện giết nữ nhân ta làm được."

"Ngươi, ngươi chờ đó cho ta. Còn các ngươi nữa, chờ ta sau khi trở về bẩm báo với gia tộc, để cho các ngươi toàn bộ bị trừng phạt." Hạ Hàm Tố thật sự không dám động thủ với Vũ Tư Phong. Có La Sinh Đường cùng Mạc Thu Thanh làm ví dụ rành rành trước mắt, nàng sao dám lộn xộn động thủ?

Bất quá cơn tức này nàng nuốt không trôi.

"Hạ Hàm Tố, ngươi trở về bẩm báo tốt nhất nói hay một chút, bởi vì rất nhanh ngươi sẽ bị tiếng xấu lan xa, người còn sống sót từ núi Vương Hổ nhất định sẽ thay ngươi càng thêm nổi tiếng."

"Hừ, các ngươi chờ đó cho ta, đều chờ đó cho ta."

Hạ Hàm Tố vừa hốt hoảng vừa tức giận vạn phần rời đi, nhưng mỗi người ở phân gia họ Hạ cũng đều cười không nổi, bọn hắn có thể cảm giác được kế tiếp phiền phức sẽ lớn hơn nữa.

Đắc tội với người nội gia, cuộc sống sau này của bọn họ có thể sẽ khó sống.

Tuy vậy, bọn hắn cũng không thể để Hạ Hàm Tố giết Hạ Lâm Phi.

"Vũ huynh đệ, ngươi lại đã cứu ta một lần. Ta thật sự là vô dụng, một điểm hữu dụng cũng không có, ngay cả Hạ Hàm Tố cũng đánh không lại, ta luyện võ rốt cuộc có ích lợi gì?" Hạ Lâm Phi thống hận bản thân vô dụng, đem kiếm ném trên mặt đất.

Hạ phụ Hạ mẫu đi qua dỗ dành hắn: "Phi nhi, không phải ngươi vô dụng, mà là chúng ta vô dụng. Nếu chúng ta có thể vì ngươi mà tranh lấy sự ưu ái của nội gia, với thiên phú của ngươi, nhất định là cao thủ đứng đầu."

"Đúng! Đều là chúng ta vô dụng, chúng ta làm cha mẹ là không thể vì ngươi giành lấy môi trường phát triển tốt, là chúng ta vô dụng. Nếu ngươi giống như Hạ Hàm Tố từ nhỏ đã ngâm mình trong thiên tài địa bảo (ý chỉ từ nhỏ đã được tiếp xúc với môi trường đào tạo thiên tài), sớm đả thông kỳ kinh bát mạch, tu luyện võ học thượng thừa, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng, chính là ~ ai!"

Vân Khởi Vũ nghe Hạ phụ Hạ mẫu cảm thán, hiểu được đại khái sự tình, do dự có nên xuất thủ tương trợ hay không? Chính là có thể giúp đỡ được gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top