Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 107: Lạc Bất Phàm rất tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Khởi Vũ vào ở Lạc gia, tuy rằng gây ra không ít ồn ào, nhưng có nhiều người lại nghĩ rằng nàng không đáng được mọi người xem trọng như vậy.

Không chỉ là xuất ra Thiên Niên Huyết Sâm, cái này có gì mà làm không được, Thiên Niên Huyết Sâm kia cũng chưa chắc đã là của nàng. Còn chuyện đánh bại La Sinh Đường và Mạc Thu Thanh, bọn họ lại không có tận mắt nhìn thấy, nói không chừng là nàng nói dối!

Cũng khó trách, người ở Lạc gia một là rất có gia thế bối cảnh, hai là rất có thiên phú, đều là thiên chi kiêu tử, tuyệt thế kỳ tài, người như thế ăn trên ngồi trước quen rồi, sẽ không dễ dàng để mình thua người khác một bậc, càng sẽ không cho ai có thể lớn mạnh qua mình, trừ phi người đó ở trước mặt hắn xuất ra bản lãnh thật sự.

Sự tích huy hoàng của Vân Khởi Vũ chỉ là truyền miệng đến Lạc Vân thành, còn chuyện nàng cùng Lục trưởng lão đánh nhau một chọi một, tuy rằng cũng được truyền đi đến kinh thiên động địa, nhưng người tận mắt nhìn thấy dù sao cũng là số ít, rất nhiều người Lạc gia đều không tin phục. Nếu bọn hắn biết Vân Khởi Vũ lấy Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm đưa cho Lạc gia, có lẽ tình huống sẽ không giống với lúc trước, chỉ tiếc chuyện này cũng chỉ có Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm biết.

Đối với ánh mắt của những người không liên quan, Vân Khởi Vũ thèm không để ý, nhưng lại khiến nàng cảm thấy ở Lạc gia có phần không thoải mái, còn không bằng ở khách điếm tốt hơn.

Lạc Bất Phàm là người thông minh, đương nhiên hiểu được, rộng rãi tuyên bố: "Vũ Tư Phong là huynh đệ của ta, nếu ai dám tìm hắn gây phiền toái, chính là tìm ta gây phiền toái. Con người của ta gặp chuyện hay làm việc đều thiên về người nhà mình, cho nên người trong lòng suy nghĩ khác, tốt nhất an phận cho ta, nếu không đừng trách ta không nhớ gì tình đồng môn."

"Lạc Bất Phàm, tuy rằng ngươi là thiếu gia chủ, nhưng đứng về phía người ngoài như vậy, ngươi cảm thấy hợp lý sao? Sau này ngươi chấp chưởng Lạc gia, có phải cũng sẽ giống như vậy đứng về phía người ngoài hay không?" Một đệ tử không phục Lạc Bất Phàm, đứng ra tranh luận cùng hắn.

Lạc Bất Phàm tạm thời không để ý tới người đệ tử này, hỏi những người còn lại: "Còn ai có ý kiến giống như vậy, mời đứng ra."

"Ta."

"Ta."

"Còn có ta."

"Ta nữa." Một người nam tử trẻ tuổi ăn mặc cao quý không khác Lạc Bất Phàm là mấy đi tới, đứng trước mặt Lạc Bất Phàm, không hề kiêng kỵ nhìn thẳng hắn, châm chọc nói: "Thiếu chủ đại nhân, ngươi đem huynh đệ của ngươi về Lạc gia này cũng không có gì quan trọng, nhưng vì một ngoại nhân mà đối với người trong nhà nói như vậy, có phải hơi quá đáng hay không? Nếu Lạc gia gặp nạn, là chúng ta thủ vệ Lạc gia, mà không phải huynh đệ của ngươi, hi vọng ngươi hiểu được điểm này."

Người tới là con trai độc nhất của nhị gia chủ Lạc gia Lạc Bất Bại, trong đám hậu bối Lạc gia, cũng cũng chỉ có Lạc Bất Bại dám đối đầu với Lạc Bất Phàm, hai người ngày thường đã không hợp nhau, gặp được chuyện dù lớn hay nhỏ cũng sẽ đấu một trận, đều là nhìn nhau không vừa mắt.

"Lạc Bất Bại, nói chuyện cẩn thận một chút cho ta, đừng tưởng rằng ngươi là con trai độc nhất của nhị thúc thì ta sẽ sẽ sợ ngươi."

"Ta chỉ là đang nói một chuyện có thật, có gì sai sao? Hắn là huynh đệ của ngươi, cũng không phải huynh đệ của ta, ngươi vì hắn mà ngay cả lợi ích của Lạc gia cũng không để ý, đó là chuyện của ngươi, nhưng ta không cho phép bất luận kẻ nào tổn hại đến lợi ích của Lạc gia."

"Hắn khi nào thì tổn hại đến lợi ích Lạc gia?" Lạc Bất Phàm thật muốn nói cho mọi người, là Vũ Tư Phong xuất ra Thiên Niên Huyết Sâm cùng Bạch Tinh Linh Thạch, nhưng chuyện này quá mức trọng đại, hắn không thể tùy ý muốn nói thì nói.

Chính là nếu không nói ra sự thật, đám người Lạc Bất Bại sẽ luôn luôn tìm bọn hắn gây phiền phức.

"Theo ta được biết, hắn ở Lạc Nhật trấn đắc tội La Sinh Đường, đắc tội La gia, ta còn nghe nói hắn ở Bàn Nguyệt thành đắc tội với Hạ gia, tới Lạc Vân thành lại đắc tội Hải gia. Hắn một mình đắc tội với ba nhà trong ngũ đại gia tộc, nếu vào ở trong Lạc gia chúng ta, phiền toái của hắn sẽ tổn hại đến lợi ích Lạc gia chúng ta. Trước khi ích lợi Lạc gia bị hao tổn ta phải xử lý tốt việc này, hi vọng ngươi có thể hiểu được ta là vì Lạc gia mà phân tâm."

"Bớt ở đây nói hưu nói vượn. Ngươi có biết tình huống lúc ấy như thế nào sao?"

"Ta không cần biết lúc ấy là tình huống ra sao, ta chỉ biết là phía sau nàng phiền phức quá lớn, đến mức chỉ sợ ngay cả Lạc gia cũng phải chịu liên luỵ."

"Ngươi ~ "

Vân Khởi Vũ vẫn một mực yên lặng đứng bên cạnh nghe, tuy rằng Lạc Bất Bại nói lời rất khó nghe, nhưng không phải là không có lý. Phía sau nàng phiền phức rất nhiều, nếu ở lại Lạc gia, rất có thể sẽ liên luỵ đến Lạc gia.

"Lạc đại ca, cám ơn hảo ý của ngươi, ta cảm thấy hắn nói rất có đạo lý. Lòng tốt cả ngươi cùng bá phụ ta xin nhận, nhưng còn chuyện ở đâu, ta cảm thấy ta vẫn nên trở về khách điếm thì tốt hơn. Không gian ở khách điếm Lạc Vân rất không tồi, ta ở đó thật sự cảm thấy tự do hơn."

"Vũ huynh đệ, ngươi đã tới Lạc gia, chẳng lẽ còn muốn đi sao?" Lạc Bất Phàm nóng nảy, thật vất vả mới đem Vân Khởi Vũ kéo đến Lạc gia, lại bị Lạc Bất Bại phá hư.

Lạc Bất Bại chết tiệt, dám tổn thương huynh đệ của hắn, chờ đó mà xem.

"Nơi này cách khách điếm Lạc Vân không xa, trở về cũng không tốn quá nhiều thời gian."

"Kỳ thật ngươi không cần phải như thế, những người này bọn hắn cũng không thể đại diện cho Lạc gia, đừng quên, là cha ta mời ngươi tới."

"Thay ta đa tạ hảo ý của bá phụ, ta vốn không thích ở trong các đại gia tộc, như vậy ta sẽ cảm thấy thật sự không thoải mái. Ngươi là Thiếu chủ Lạc gia, trên người đảm đương rất nhiều trách nhiệm, mà ta ngược lại chỉ là một người bình thường, ở đâu thì cũng không có gì khác. Ta đã quyết định, quay về khách điếm ở, hi vọng Lạc đại ca có thể thành toàn."

                "Vũ đệ."

                "Tốt lắm, hôm nay cũng đã quá mệt rồi, ta muốn về nghỉ ngơi, nếu ngươi muốn tìm ta nhớ đến khách điếm Lạc Vân. Vân Thải, chúng ta về thôi." Vân Khởi Vũ lần này thái độ rất cứng rắn, cho dù Lạc Bất Phàm tiếp tục lôi kéo, nàng cũng sẽ không lưu lại.

                Nàng không thiếu tiền, không cần phải ở Lạc gia nhìn mặt người khác mà sống.

                "Vũ đệ, Vũ đệ ~" Lạc Bất Phàm gọi vài tiếng, nhưng Vân Khởi Vũ cũng không trả lời, vừa mới vào Lạc gia đã liền rời đi.

                Người tại hiện trường cũng không thể tưởng được Vân Khởi Vũ thật sự sẽ rời đi, cái này nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Người ở ngoài chen vỡ đầu muốn vào Lạc gia, cho dù là chui lỗ chó cũng không tiếc, nhưng Vũ Tư Phong này sao lại nói đi là đi, giống như thật sự một chút cũng không để ý có thể tiến vào Lạc gia hay không? Hơn nữa nhìn phản ứng của Lạc Bất Phàm, tựa hồ là đang van xin người khác vào nhà mình ở.

                Nếu quả thật là xin người ta vào nhà mình, mà bọn hắn lại đem người đuổi đi, vậy Lạc Bất Phàm sẽ bỏ qua bọn hắn sao?

                Đáp án đương nhiên là không.

                Vũ Tư Phong đi rồi, Lạc Bất Phàm rất tức giận.

                "Lạc Bất Bại, ngươi có biết hôm nay ngươi đã làm một chuyện phi thường không thể tha thứ. Không chỉ có ta sẽ không tha thứ ngươi, cha ta cũng sẽ không tha thứ ngươi, ngươi đợi đến khi bị cha ta trách phạt đi. Không sợ nói cho ngươi biết, Vũ huynh đệ là khách nhân cha ta mời đến, ngươi đem khách nhân của cha ta đuổi đi, thật không biết cha tức giận lên sẽ xử trí ngươi như thế nào?"

                "Lạc Bất Phàm, ngươi đừng có mà lên mặt dọa ta. Vũ Tư Phong chỉ là một tên vô danh tiểu bối, đại bá làm sao có thể mời hắn đến làm khách? Cho dù hắn thật là khách nhân đại bá mời đến, ta tin tưởng đại bá tuyệt đối sẽ không giống như ngươi, sẽ tổn hại lợi ích của Lạc gia, hướng về ngoại nhân." Lạc Bất Bại kỳ thật trong lòng đã rất khẩn trương, nhưng hắn chính là không muốn ở trước mặt Lạc Bất Phàm chịu cúi đầu.

                Chỉ cần hắn đánh bại Lạc Bất Phàm, như vậy sau này Lạc gia chỉ có thể do hắn tiếp quản. Không biết dùng thủ đoạn gì, hắn cũng nhất định phải đánh bại Lạc Bất Phàm, nếu thật sự không được, vậy thì giết chết.

                "Tin hay không tùy ngươi, cha hẳn rất nhanh sẽ biết chuyện này, ngươi cứ đợi đến khi bị phạt đi."

                Lạc Bất Phàm vừa mới dứt lời, Lạc Bách Xuyên liền đi tới, nhìn mọi người tại hiện trường một lần, tuy nhiên lại không thấy bóng dáng Vân Khởi Vũ, hỏi: "Bất Phàm, con không phải mang theo Vũ tiểu hữu (ý nói là vị bằng hữu huynh đệ nhỏ tuổi) trở về sao? Người đâu?"

                Lạc Bách Xuyên vừa xuất hiện, Lạc Bất Bại liền sốt ruột. Vũ Tư Phong rốt cuộc là lai lịch như thế nào? Thế nhưng có thể làm cho gia chủ Lạc gia tự mình nghênh đón. Mà hắn lại đem Vũ Tư Phong đuổi đi, dựa theo thái độ xem trọng của đại bá đối với Vũ Tư Phong, hắn rất có thể sẽ bị phạt.

                Thật sự là không hay rồi.

                "Cha, thật sự là con đã mang Vũ huynh đệ tới đây, nhưng hắn lại bị người khác đuổi đi rồi." Lạc Bất Phàm tức giận nói.
                 "Bị người khác đuổi đi? Ai dám to gan như vậy, dám đuổi khách quý của ta?"

"Có người nói sau lưng Vũ đệ phiền phức quá nhiều, tiến vào Lạc gia sẽ tổn hại đến lợi ích Lạc gia, cho nên bức Vũ đệ đi khỏi."

"Là ai nói hưu nói vượn? Ta thật vất vả mới đem cậu ấy mời đến Lạc gia, là ai phá chuyện tốt của ta?" Trong lòng Lạc Bách Xuyên kỳ thật đã có đáp án, nếu đổi lại bình thường, hắn sẽ không tức giận như thế, càng sẽ không xử phạt Lạc Bất Bại, nhưng chuyện này đã chạm đến giới hạn của hắn, thậm chí đã vượt qua quá mức, hắn thật sự rất tức giận, không trừng phạt Lạc Bất Bại là không được.

"Bất bại, là chuyện tốt do ngươi làm phải không? Lạc gia khi nào thì đến phiên ngươi làm chủ?"

"Đại bá, con không biết hắn là khách của ngài, xin đại bá tha thứ." Lạc Bất Bại giải thích, ý tại ngôn ngoại, Lạc Bất Phàm không nói cho hắn biết chân tướng, cho nên hắn mới làm như vậy.

Lạc Bất Phàm rất thông minh, đương nhiên biết được tâm tư của Lạc Bất Bại, ngay lập tức liền phản bác hắn: "Ngươi biết, ta vừa rồi đã nói cho ngươi biết, Vũ huynh đệ là khách cha ta mời đến, vậy mà ngươi lại nói cha ta không có khả năng mời một tên vô danh tiểu bối đến Lạc gia. Những lời này mọi người ở đây đèu có thể làm chứng, ngươi còn muốn nguỵ biện sao?"

"Lạc Bất Phàm, ngươi không hại ta thì chết sao?"

"Lạc Bất Bại, ngươi không hại ta cũng chết sao? Ta thật vất vả mới đem Vũ huynh đệ mời đến Lạc gia, ngươi đem hắn bức đi rồi, với tính cách của hắn, từ nay về sau sẽ không bao giờ đến Lạc gia nữa, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không? Gì mà La gia, Hạ gia, Hải gia, chỉ cần bọn hắn biết chân tướng mọi chuyện, cho dù là quỳ xuống đất phục lạy cũng muốn cầu Vũ huynh đệ tha thứ. Chuyện này nếu xử lý không tốt, Lạc gia chúng ta chỉ sợ rất nhanh sẽ trở thành người dưng với Vũ huynh đệ."

"Bất Phàm, con đi tìm Vũ tiểu hữu, phải thành tâm xin lỗi hắn. Chuyện này đích thật là do Lạc gia chúng ta không đúng, là ta sơ sót, nếu ngay từ đầu liền do ta mang hắn vào Lạc gia, sự tình có lẽ cũng sẽ không như vậy. Con đi đi, nếu Vũ huynh đệ có cần cái gì, phải tận lực thỏa mãn."

"Cha, con biết rồi, con đi đây." Lạc Bất Phàm hung hăng trừng mắt Lạc Bất Bại một cái, sau đó mới rời đi.

Cái nhìn này, biểu đạt rất nhiều ý đồ, địch ý, oán hận, tức giận, chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top