Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 155: Kính sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách nhân trong tửu lâu không gọi là nhiều, nhưng cũng không ít, lúc này đều bị dọa đến không dám lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi im, chỉ vì người vây quanh tửu lâu là Sát Yên môn, hơn nữa còn là đệ tử tinh anh của Sát Yên môn, ngay cả lúc trước khi đối phó với Cổ Lạc Hằng cũng không có xuất động nhiều tinh anh đệ tử như vậy.

Tửi lâu này, chỉ sợ một hồi sau sẽ biến thành đất bằng thôi, người vô tội bị liên luỵ không biết bao nhiêu?

"Là ai sát thương người của Sát Yên môn ta, cút ra đây." Một nam tử trung niên dáng người hơi béo đi vào tửu lâu, trực tiếp hét lớn một tiếng.

Hai người đứng bên cạnh hắn trong đó có một trung niên nam tử, còn lại là một phụ nhân, mỗi người đều lửa giận bừng bừng trừng mắt người trong tửu lâu, tìm mục tiêu của bọn họ.

Trong vòng một ngày, hai người trọng yếu trong môn bị phế, bọn hắn có thể nào không giận? Không nói trước chuyện này đối với Sát Yên môn có bao nhiêu tổn thất lớn, chỉ riêng việc uy danh tổn thất liền đủ để bọn hắn tự thân xuất mã, trừng trị kẻ không đem Sát Yên môn để vào mắt này. Nếu không làm như vậy, sau này ai còn tôn trọng Sát Yên môn bọn hắn?

"Phiền toái đến rồi." Vân Khởi Vũ đã sớm dự đoán được Sát Yên môn sẽ lại đến gây phiền phức của bọn hắn, chính là nàng không nghĩ tới sẽ đến nhiều người như vậy, đem cả trong ngoài tửu lâu đều vây quanh.

Thật không biết kẻ đứng đầu Sát Yên môn ngu xuẩn hay là ngu ngốc, lại xuất động người nhiều như vậy? Bây giờ, mặc dù là xả giận cũng sẽ rơi vào trò cười lấy nhiều khi (dễ) ít, chưa chắc có thể vãn hồi thể diện.

Nếu đứng đầu Sát Yên môn đã không có ý thức đến ý này, chúnv minh hắn ngu xuẩn, khờ khạo.

"Nàng không cần quan tâm, hảo hảo dưỡng thương là được. Ta sẽ nhanh chóng mở ra thông đạo trở lại Lạc vân đại lục, để nàng trở về có thể dưỡng thương tốt." Nam Tầm Phong rót một chén trà nóng cho Vân Khởi Vũ, tỉ mỉ chu đáo chiếu cố tốt nàng, về phần phiền toái này, cho dù hắn không nói, có người cũng hiểu được nên làm như thế nào.

Sát Kiển bình thản ung dung uống một ngụm trà, lúc này mới đáp lại Sát Yên môn: "Là ta."

Một câu 'Là ta' sau khi vang lên, ánh mắt mọi người tại hiện trường đều thay đổi, có người kinh ngạc, có người sợ hãi, cũng có người phẫn nộ, đương nhiên, người phẫn nộ là người Sát Yên môn.

"Xú tiểu tử, thật kiêu ngạo, xem ta hôm nay đem ngươi rút gân lột da." Nam tử hơi mập đi đến trước mặt Sát Kiển, vỗ lên bàn, tức giận chất vấn: "Ngươi thật to gan, cũng dám tổn thương người của Sát Yên môn ta, thức thời thì tự tuyệt kinh mạch, Thiên Kích Nhận ta lưu ngươi toàn thây, nếu không cho ngươi tan xương nát thịt, hồn phi phách tán."

Không chỉ có là Thiên Kích Nhận ra tiếng uy rống, người bên cạnh cũng lên tiếng, khí thế căng thẳng, nhất là phụ nhân trung niên kia, vũ khí trong tay cũng đã lấy ra, có thể thấy được nàng ta không thấy máu là không thể.

"Ngươi phế đi con ta, lại phế đi trượng phu của ta, không đem ngươi băm thành thịt vụn, lão nương thề không nghỉ."

"Ngươi tiểu tử này quá kiêu ngạo, mũi vắt chưa sạch, cũng dám ở La Yên thành giương oai, muốn chết."

Mặc kệ người Sát Yên môn mắng chửi khó nghe, Sát Kiển đều không nói gì, bình tĩnh uống trà của mình, chờ bọn hắn mắng xong mới lạnh lùng hỏi một câu: "Phu nhân, phế hay là giết?"

Hắn hỏi 'Phế hay là giết', mà không phải lưu hay là giết, trong lời nói đã rõ ràng, hắn sẽ không bỏ qua những người này, kết quả nhẹ nhất là phế, nặng nhất chính là giết.

Không đợi Vân Khởi Vũ trả lời, người Sát Yên môn lại bắt đầu liên tiếp mắng to.

Đầu tiên là Thiên Kích Nhận, lại hướng trên mặt bàn đánh một chưởng, mắng: "Xú tiểu tử, ta xem ngươi thật sự là chán sống. Ngươi đã không muốn sống như thế, ta đây thành toàn ngươi."

Thiên Kích Nhận ngoài miệng mặc dù đang mắng, nhưng trong lòng lại rất buồn bực. Lấy công lực của hắn, cái bàn này căn bản chịu không được nửa chưởng của hắn, chính là hắn đã đánh hai chưởng, cái bàn này vẫn hoàn hảo, thật là quái dị.

Điểm nhỏ ấy trừ bỏ Thiên Kích Nhận xuất chưởng chú ý tới, căn bản không ai phát hiện, càng không biết vì sao.

Trên bàn này đặt một bộ trà, Nam Tầm Phong tân tân khổ khổ vì ái thê pha trà ngon, hắn làm sao có thể để cái bàn vỡ vụn, chỉ cần ra một lực nho nhỏ liền có thể bảo trụ cái bàn này, bảo trụ trà ngon của hắn.

"Còn cùng hắn vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp giết đi, vì con cùng trượng phu ta báo thù." Trung niên phụ nhân tức giận lớn nhất, khẩn cấp vì trượng phu cùng nhi tử báo thù, cho nên nàng ta nói xong liền rút chủy thủ ra hướng về phía Sát Kiển đâm tới.

Sát Kiển sử dụng chuôi kiếm giữ lại cổ tay phụ nhân trung niên, tạm thời ngăn cản nàng ta xuống tay, lại một lần nữa hỏi Vân Khởi Vũ: "Phu nhân, phế hay là giết?"

"Trượng phu, nhi tử của nàng ta đều bị phế, ta đây sẽ thanh toàn một nhà bọn hắn. Phế." Vân Khởi Vũ uống trà, âm tà trả lời, lúc nói chuyện cũng không nhìn phụ nhân kia một cái, chỉ cho là một râu ria, không quan trọng gì.

Nàng đoạn đường này chịu khi dễ còn thiếu sao? Hiện giờ nàng xoay người, đương nhiên sẽ không tiếp tục để cho người ta tùy ý khi dễ.

Chữ 'Phế' Vân Khởi Vũ vừa thốt ra, Sát Kiển kiếm liền lấy ra chuôi kiếm dài mấy tấc, kiếm không ra khỏi vỏ, nhưng đã đủ, hắn nhẹ nhàng nhúc nhích, gân mạch cổ tay của phụ nhân trung niên liền bị chặt đứt.

"A..." phụ nhân trung niên kêu thảm một tiếng, chủy thủ trong tay không thể cầm chắc, rơi xuống đất, mà bản thân nàng ta bị một cổ lực lượng cường đại đẩy lui, nếu không có người tiếp được nàng ta, nàng ta đã sớm ngã xuống đất.

"Đệ muội, ngươi không sao chứ?" Thiên Kích Nhận tiếp được phụ nhân trung niên, thì thấy gân mạch tay phải nàng ta đã bị cắt đứt, giận tím mặt, quát Sát Kiển: "Xú tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng."

"Bớt sàm ngôn đi, muốn lên cùng lên." Sát Kiển vẫn uống trà, hơn nữa lời nói rất không kiên nhẫn, từ đầu đến cuối đều không đem những người này để vào mắt, thậm chí có thể nói căn bản là chưa từng nhìn thẳng bọn họ.

Đối với hắn hiện tại mà nói, những người này thật sự quá yếu, căn bản không đáng hắn để vào mắt.

"Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì sống ở trên đời này."

"Động thủ đi."

"Muốn chết." Thiên Kích Nhận tuy rằng mạnh miệng, chỉ nói mấy lời doạ nạt người khác, nhưng trong lòng hắn thật ra rất khẩn trương, rống lên đã lâu cũng chưa có chân chính động thủ.

Vốn hắn cũng không có khẩn trương, chính là ngay cả hai chưởng mà cái bàn kia cũng chưa vỡ, lại tận mắt thấy đối phương chưa xuất kiếm cũng đã cắt đứt gân mạch một người, thực lực như vậy khiến hắn không thể không có điều kiêng kị.

Có lẽ bọn hắn lúc này thật sự chọc tới người không nên dây vào, không thể chọc vào.

Chính là nếu hiện tại lùi bước, cho dù có thể bảo trụ cái mạng nhỏ, nhưng sau này ở La Yên thành sẽ không thể ngẩng đầu làm người, thân phận địa vị ở Sát Yên môn lại càng xuống dốc không phanh. Bất kể là La Yên thành hay là Sát Yên môn, đều xem thực lực nói chuyện, nếu ngươi không có thực lực, vậy ngươi cũng chỉ có thể bị xem thường.

"Như thế nào còn chưa động thủ?" Sát Kiển có chút không kiên nhẫn, không thích nhiều người như vậy vây quanh hắn, phiền.

"Mọi người cùng nhau động thủ, làm thịt hỗn tạp này." Thiên Kích Nhận không dám một mình động thủ, vì thế kêu mọi người cùng lên.

Phụ nhân trung niên kiến thức qua thực lực của Sát Kiển, có điểm sợ hãi, nhưng lửa giận trong lòng nàng ta quá lớn, cho nên bất chấp, Thiên Kích Nhận nói cùng nhau động thủ, nàng ta liền động thủ, cùng những người khác liên thủ phát động công kích.

Bọn hắn tuy rằng không phải thực lực cực mạnh của Sát Yên môn, nhưng cũng không yếu, nằm ở trung thượng, vài người liên thủ uy lực càng mạnh, cho dù là nhất đẳng cao thủ của La Yên thành cũng không thể chống lại.

Nguyên tưởng rằng liên thủ nhất định có thể đánh chết địch nhân, cho dù không thể đánh chết, cũng có thể bị thương nặng, nhưng ai biết kết quả lại làm cho bọn họ không thể đắc ý.

Lúc đám người Thiên Kích Nhận liên thủ công kích đến, kiếm Sát Kiển rốt cục ra khỏi vỏ, bất quá chính là kiếm ra khỏi vỏ mà thôi, bản thân của hắn vẫn ngồi bất động, chỉ thấy hắn cầm kiếm vung hai cái đã đem kiếm thu hồi vào vỏ.

Nhưng chỉ vs hai kiếm này, gân mạch đám người Thiên Kích Nhận đã đứt hết, trở thành phế nhân, té trên mặt đất thống khổ kêu than.

"A... "

"Tay của ta, tay của ta không nhúc nhích được."

"Điều đó không có khả năng, điều này sao có thể?"

Nhìn thấy trưởng bối trong môn ngay cả hai kiếm của đối phương cũng đánh không lại, đệ tử bình thường xung quanh lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả dũng khí đỡ đám người Thiên Kích Nhận cũng không có.

Không phải bọn hắn không dám, mà là địch nhân quá mạnh. Đối mặt với địch nhân cường đại như thế, không có mấy người có gan tới gần.

"Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?" Thiên Kích Nhận nhịn xuống đau nhức gân mạch đứt đoạn, sợ hãi nhìn Sát Kiển, khi hắn đưa ánh mắt chuyển dời đến hai người bên cạnh Sát Kiển thì trong lòng bỗng càng sợ hãi.

Hai người kia tựa hồ so với người xuất kiếm còn lợi hại hơn, cho dù nữ tử kia thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, hơn nữa còn là người tu tiên, nhưng khí thế của nàng làm cho lòng người sinh ra e ngại. Lợi hại hơn chính là nam nhân bên cạnh nàng kia, nhất cử nhất động đều mang theo hơi thở bí hiểm cường đại, làm cho người ta dò xét không ra thực lực chân chính của hắn.

Kỳ thật hắn cũng không thể phát hiện thực lực của người xuất kiếm kia, cũng bởi vì dò xét không ra, cho nên mới không đem đối phương để vào mắt, cho rằng bọn họ chỉ là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể, nhưng ai biết bọn hắn lại lợi hại như thế.

Nếu sớm biết những người này lợi hại như thế, đánh chết hắn cũng không dám đến trêu chọc bọn hắn?

"Ngươi nghe cho rõ đây, cũng đừng đi tìm người không liên quan báo thù. Ta là Vân Khởi Vũ, phu nhân Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện, vị bên cạnh này chính là phu quân của ta, cũng chính là Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện. Còn vị này, là tả hữu nhị sứ của Hắc Hồn Thần Điện, Sát Kiển." Vân Khởi Vũ rành mạch đem thân phận của bọn họ báo ra, không giấu giếm.

Nàng cần chính là để cho cả La Yên thành biết lai lịch của bọn họ, như vậy mới có thể dẫn Liệt Huyết Thần Điện đến.

"Hắc Hồn Thần Điện khi nào thì trở nên lợi hại như thế?"

"Điều này sao có thể?"

Hắc Hồn Thần Điện quật khởi chính là chuyện mấy tháng gần đây, cho dù có tin tức đến La Yên thành, nhưng không nhiều người để ở trong lòng, cảm thấy Hắc Hồn Thần Điện mặc kệ quật khởi như thế nào, cũng không thể mạnh bao nhiêu, căn bản không thể đối kháng cùng Liệt Huyết Thần Điện, cũng không phải đối thủ của thế lực nhất đẳng La Yên thành.

Thế nhưng bọn hắn đều sai lầm, thực lực Hắc Hồn Thần Điện so với bọn hắn tưởng tượng mạnh hơn rất nhiều, chỉ sợ đã có thể chống lại Liệt Huyết Thần Điện.

"Sự tình phát triển đến nước này, hoàn toàn là do các ngươi gây tội phải chịu tội. Chúng ta ở Rừng Hắc Ám hảo tâm cứu đệ tử trong môn phái các ngươi, thế nhưng bọn hắn lại lấy oán trả ơn, muốn giết chúng ta. Đây chính là tác phong làm việc nhất quán của Sát Yên môn các ngươi sao? Nếu như là vậy, ta đây không còn lời nào để nói, sau này gặp lại, dùng quyền chào hỏi." Vân Khởi Vũ trào phúng nói, đem vô sỉ của Sát Yên môn nói ra, để mọi người ở hiện trường nghe thấy.

Hiện trường cũng không thiếu khách nhân, tuy rằng bọn hắn nghe mấy cái này không dám nghị luận, nhưng trong lòng đã có đánh giá, nói vậy qua không bao lâu, chuyện này sẽ truyền khắp cả La Yên thành.

Đương nhiên, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không thể ảnh hưởng đến địa vị của Sát Yên môn ở La Yên thành, dư luận cuối cùng vẫn sẽ thua trên nắm tay.

"Hắc Hồn Thần Điện, các ngươi đừng có hung hăng càn quấy, cho dù chúng ta thu thập không được các ngươi, cũng sẽ có người thu thập các ngươi." Thiên Kích Nhận cho dù sợ hãi, vẫn không chịu yếu thế.

"Ngươi chỉ chính là Liệt Huyết Thần Điện đi? Ta rất hoan nghênh bọn hắn tìm đến, đỡ chúng ta phí sức đi tìm bọn họ."

"Ngươi... "

"Nếu các ngươi muốn để mạng lại chỗ này, ta sẽ thành toàn các ngươi. Nếu không biến, chết."

"Các ngươi thất thần làm gì? Còn không mau lại đây đỡ ta?" Thiên Kích Nhận nghe Vân Khởi Vũ nói 'Chết', sợ tới không nhẹ, không dám tiếp tục khoe võ mồm, thế nhưng toàn bộ gân mạch của hắn đã đứt, căn bản không nhúc nhích được, thấy đệ tử bên cạnh không ai đi lên dìu hắn, vì thế phẫn nộ rống to.

Đệ tử bên cạnh do dự rất nhiều mới dám tiến lên đỡ người, hơn nữa nâng dậy liền vội vàng chạy trốn, căn bản mặc kệ người được đỡ có thể đi cùng hay không?

Tuy rằng La Yên thành là một chỗ dùng thực lực nói chuyện, nhưng tất cả mọi người dù sao cũng sợ chết, cũng bởi vì sợ chết, cho nên mới sợ người thực lực mạnh, một khi gặp chuyện nguy cấp đến sinh mệnh, lựa chọn thứ nhất của bọn hắn chính là giữ mạng, môn phái, gia tộc, thế lực gì đó, toàn bộ đều không quan trọng bằng tánh mạng.    

Không có tánh mạng, những điều đó đều là chó má.

Đương nhiên, cũng có người vì mấy thứ đó mà ngay cả mạng cũng không cần, nhưng rất ít.

Đệ tử Sát Yên môn mang theo đám người Thiên Kích Nhận hốt ha hốt hoảng chạy đi, lập tức mất dạng, tửu lâu khôi phục lại như cũ, khách nhân không người nào đi, đều ngơ ngác bất động tại chỗ, nhìn đám người Vân Khởi Vũ.

Từ giờ trở đi, Hắc Hồn Thần Điện sẽ trở thành thế lực cường đại nhất của La Yên thành, không ai dám tùy ý gây sự.

Sau khi đệ tử Sát Yên môn rời đi không lâu, Mạc Nhiên cùng La Sinh Hương mới trở lại, hai người không biết chuyện gì mới vừa xảy ra, chỉ lo nói về chuyện nhà ở.

"Điện chủ, phu nhân, tìm được nhà rồi, cách đây không xa, hoàn cảnh rất phù hợp yêu cầu của các ngươi. Chẳng qua giá quá cao, cần mười triệu minh tệ, nếu các ngươi có thể chấp nhận giá này, thì bây giờ có thể qua."

"Giá không thành vấn đề. Khởi Vũ, chúng ta đi qua đi." Nam Tầm Phong căn bản không quan tâm giá cả, giống như trong mắt hắn, tiền căn bản không trọng yếu, có cũng như không.

Hắn phải về Lạc Vân đại lục, Lạc Vân đại lục không dùng minh tệ, hắn lưu trữ nhiều minh tệ như vậy làm gì? Chẳng lẽ còn muốn trở lại U Minh Tử Giới sao?

Rời đi U Minh Tử Giới, hắn cũng không muốn trở về.

"Được." Vân Khởi Vũ gật đầu, tự nhiên đưa tay để Nam Tầm Phong dễ đem nàng ôm lấy, sau đó đưa tay khoát lên cổ hắn.

Nam Tầm Phong ôm lấy Vân Khởi Vũ bước đi, chuyện khác một mực mặc kệ, ví dụ tiền trà chẳng hạn, càng thêm không để trong lòng.

Lão bản cùng tiểu nhị của tửu lâu không dám tính tiền, còn tưởng rằng những người này là ăn quỵt cơm. Cho dù là ăn quỵt, vậy cũng không sao, coi như là hắn lấy lòng cường giả đi. Chính là hắn trăm triệu không nghĩ tới, bọn hắn thế nhưng giống người bình thường, tính tiền mới đi. Bởi vậy có thể thấy, những người này thực lực tuy rằng rất mạnh, nhưng bọn hắn sẽ không lung tung lấy mạnh hiếp yếu, chỉ cần không trêu chọc bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không gây sự với ngươi.

Thấy một màn như vậy, khách nhân trong tửu lâu mới vừa rồi còn rất sợ hãi đám người Nam Tầm Phong, hiện tại lại không nữa, mà là trong tâm sinh kính sợ.

Đại đa số cường giả La Yên thành đều dùng quyền khiến cho người ta sinh ra sợ hãi đối với bọn họ, dùng cái này tăng cường áp lực của mình. Nhưng người Hắc Hồn Thần Điện lại lấy khí thế chân chính của cường giả làm cho người ta tâm phục khẩu phục, mà không phải dựa vào nắm tay nói chuyện.

Xem ra này La Yên thành gần đây lại có náo nhiệt xem rồi.

Mạc Nhiên mang theo Nam Tầm Phong cùng Vân Khởi Vũ đến nhà hắn vừa ý, Vân Khởi Vũ sau khi nhìn thấy cũng coi như vừa lòng. Nhà không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ, hoàn cảnh tốt lắm, cũng đủ bọn hắn mấy người ở lại.

Thanh toán tiền xong, Vân Khởi Vũ liền chỉ đạo Mạc Nhiên cùng Sát Kiển đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt, sau đó cùng La Sinh Hương thiết kế, nhìn xem nên như thế nào đem nhà bố trí tốt nhất.

"Ngươi ở đây cũng không lâu lắm, tại sao phải phí tâm tư lớn như vậy sửa sang bố trí lại? Chúng ta sau khi rời khỏi, nơi này liền hoang phế." La Sinh Hương không có quá nhiều tâm tư làm việc này, theo nàng ta, nơi này chỉ là nơi tức thời, căn bản không cần lãng phí nhiều tinh lực như vậy, làm không tốt bọn hắn chỉ ở trong này vài ngày, tốn công tốn sức như thế, chẳng phải là uổng phí?  

"Ngươi không rõ một người trải qua quá nhiều bôn ba khát vọng có một căn nhà an ổn gia, từ nay về sau có một chỗ tránh gió bao nhiêu đâu. Ta sau khi từ Vây Vực trốn ra, không có lúc nào là không phải trốn tránh cùng chiến đấu, bất kể là thân thể hay là nội tâm, cũng đều đã mệt chết đi được. Ta thật sự vô cùng muốn có một cái nhà, một cái nhà chân chân chính chính, để lúc ta mệt mỏi có thể cho ta nghỉ ngơi, cho ta ấm áp." Vân Khởi Vũ ở trải qua nhiều chuyện như vậy, khát vọng càng lúc càng lớn.

Nàng không muốn làm nữ cường gì đó, cũng không muốn trở thành võ giả đỉnh, lại càng không muốn thành tiên thành thần, nàng chỉ là muốn một cái nhà, một cái nhà an ổn, ấm áp.

"Những gì ngươi đã trải qua ta đều không có, cho nên không thể chân chính lý giải tâm tình bây giờ của ngươi. Nhưng ta biết, ngươi từ trong Vây Vực trốn ra là một việc phi thường không dễ dàng, thời khắc đều là cửu tử nhất sinh, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ đã muốn bại bởi vận mệnh."

"Vậy ngươi bây giờ đối với chuyện Vây Vực có suy nghĩ gì? Có nguyện ý cùng ta, cứu người nơi đó hay không? Mặc dù có vài người không đáng được cứu, nhưng phần lớn đều vô tội, ta không muốn vì một số nhỏ mà buông tha cho số đông."

"Ngươi thật sự rất thiện lương, thiện lương đến bất trị. Người thiện lương như ngươi, tại loại thế đạo này có thể sống đến bây giờ, thật là một kỳ tích. Ta không thừa nhận mình là chúa cứu thế gì, nhưng ngươi nếu nguyện ý kết giao ta làm bằng hữu, vì bằng hữu, ta sẽ hết lòng vì đạo nghĩa."

"Ngươi nguyện ý?"

"Không phải nguyện ý, mà là phải làm. Vân Khởi Vũ, La Sinh Hương ta chính thức tuyên bố, ngươi là bằng hữu của ta, bạn tốt của ta." La Sinh Hương nói đến phi thường trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy được người bằng hữu này trong lòng nàng ta trọng lượng nặng bao nhiêu.

Người khác có lẽ không biết, nhưng chính nàng ta rất rõ ràng, bằng hữu có thể làm cho nàng ta trịnh trọng như thế, nhất định là người phi thường trọng yếu, nàng ta nguyện ý vì người này làm mọi chuyện.

" Vân Khởi Vũ ta đây cũng chính thức tuyên bố, ngươi là bằng hữu của ta, bạn tốt của ta." Vân Khởi Vũ kéo tay La Sinh Hương, đây là lần đầu tiên nàng cùng La Sinh Hương thân mật tiếp xúc, giống tỷ muội ở chung với nhau. 

Ai nói địch nhân không thể trở thành bằng hữu? Chỉ cần ngươi chịu cố gắng, địch nhân cũng là có thể biến thành bằng hữu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giữa hai người không có ân oán không chết không ngừng.

Nàng cùng La Sinh Hương, vốn không có ân oán không chết không ngừng đó.

"Như vậy bằng hữu của ta, ngươi hiện tại muốn làm cái gì?" La Sinh Hương không kháng cự Vân Khởi Vũ cầm tay, đột nhiên cảm thấy được nguyên lai bằng hữu có thể làm mọi việc cùng nhau, không phải cái loại bằng hữu gặp mặt chào hỏi, xảy ra chuyện đều tự bảo mệnh, mà là bằng hữu có thể cùng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

"Đương nhiên là muốn làm nhà. Ta biết ở đây sẽ không quá lâu, nhưng ta chính là muốn ở thoải mái một chút. Hoàn cảnh tốt xấu, ảnh hưởng rất lớn tới tâm tình, hoàn cảnh tốt, tâm tình mới có thể tốt, tâm tình tốt, thân thể mới có thể tốt. Ngươi cứ xem như ta nhiều tiền không có chỗ phung phí đi."

"Đúng, ngươi nhiều minh tệ như vậy, không dùng lưu lại làm gì? Nếu không chờ ngươi thân thể tốt hơn, chúng ta đi ra ngoài dạo phố, mang theo ba tùy tùng, mua mua mua."

"Ý kiến hay, liền định như thế đi."

Nam Tầm Phong ở một bên quét tước vệ sinh, nghe được Vân Khởi Vũ cùng La Sinh Hương nói chuyện phiếm, khuôn mặt liền mếu. Hắn đã tưởng tượng được hai nữ nhân này đi trên đường cái, phía sau ba nam nhân bọn họ là tình huống nào.

Tùy tùng, tùy tùng tuyệt đối, nhưng lại rất vui vẻ.

Lúc đám người Vân Khởi Vũ đang vội vàng dọn nhà, La Yên thành đã truyền khắp sự tích của nàng, tuy rằng ra tay là Sát Kiển, nhưng nói chuyện lại là nàng, mọi người đối với nàng ấn tượng mới là lớn nhất.

Một người tu tiên, lại có thể tới La Yên thành, còn dám cùng Sát Yên môn đối kháng, thật khó lường!

Chẳng lẽ U Minh Tử Giới phải đổi thành thiên hạ người tu tiên sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top