Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 160: Phân thân của Ma Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Khởi Vũ rất nghe lời Nam Tầm Phong, không tiếp tục lãng phí tinh thần suy nghĩ đến giấc mộng kia, cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, một giấc mộng kỳ quái, không có gì là không được.

Có lẽ cũng bởi vì nàng nhiều ngày nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, tinh thần so với trước kia tốt hơn không ít, sắc mặt cũng không còn tái nhợt, hiện giờ chạy chậm vài bước cũng sẽ không mệt.

Thân thể sau khi tốt lên, chuyện đầu tiên nàng cần làm chính là đi xem Lưu Vân.

Lưu Vân tuy rằng thương thế nghiêm trọng, nhưng sau khi được trị liệu tốt, hơn nữa thân thể của nàng ta đã tốt sẵn, cho nên thần sắc khôi phục so với Vân Khởi Vũ còn tốt hơn, trừ tay chân bởi vì gân mạch đứt đoạn vô lực ra, cũng không có vấn đề gì lớn.

"Uống thuốc." La Sinh Hương đúng hạn đưa thuốc tới cho Lưu Vân, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng nàng ta vẫn sẽ làm tốt chuyện đã đáp ứng.

"Cám ơn." Lưu Vân biết La Sinh Hương không thích nàng ta, sở dĩ chiếu cố nàng ta như vậy hoàn toàn là bị người nhờ vã, cho nên không có câu oán hận nào, mà trong lòng còn cảm kích.

Nếu không phải có những người này cứu giúp, nàng ta chỉ sợ sớm đã chết. Nếu không phải Vân Khởi Vũ cổ vũ, nàng ta sớm đã buông tha sinh mệnh, căn bản không biết tiếp tục sống có ý nghĩa gì?

Nàng ta bất hạnh, nhưng cũng may mắn.

"Mặc dù không đến hai ngày, nhưng thương thế của ngươi đã tốt lên rất nhiều, mấy ngày nữa hẳn là có thể đi lại."

"Hiện tại đi lại cũng có thể."

"Đừng, ngàn vạn lần đừng, đỡ cho Vân Khởi Vũ kia hảo tâm tràn ra, thấy được sẽ trách ta. Ta đáp ứng nàng hảo hảo chiếu cố ngươi, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, trước lúc vết thương trên người ngươi còn chưa khép lại, ngươi vẫn là nằm ở trên giường đừng nhúc nhích."

"La cô nương, cám ơn ngươi."

"Đừng cám ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Vân Khởi Vũ, là nàng khăng khăng muốn cứu ngươi, cho nên chúng ta mới nguyện ý cứu ngươi, nếu nàng không cứu ngươi, chúng ta cũng sẽ không cứu ngươi, ân nhân cứu mạng chân chính của ngươi là nàng, đừng nghĩ sai."

"Ta đương nhiên sẽ cảm kích ân cứu mạng của phu nhân, nhưng ngươi chiếu cố ta, ta cũng muốn cảm ơn. Chờ của ta sau này thương thế lành, nhất định sẽ hảo hảo báo đáp các ngươi."

"Xem ra ngươi cũng là người không có tâm nhãn (ý là nói em nó không có tính toán, âm hiểm), bất quá cũng không tệ, so với đám người Sát Yên môn lấy oán trả ơn tốt hơn nhiều." La Sinh Hương nguyên bản đối với Lưu Vân cũng không có cảm giác gì, thậm chí đem nàng ta đối đãi giống đệ tử vô lại của Sát Yên môn.

Bất quá đơn giản ở chung vài ngày, nàng ta phát hiện Lưu Vân người này không tồi.

Nhắc tới Sát Yên môn, trong lòng Lưu Vân liền khó chịu. Tuy rằng Sát Yên môn có công ơn nuôi dưỡng nàng ta, chính là những năm gần đây nàng ta vì Sát Yên môn cúc cung tận tụy, dùng hết có khả năng hồi báo công ơn nuôi dưỡng của sư môn, nhưng mà mặc kệ nàng ta cố gắng thế nào, đều chưa từng được thừa nhận, cho dù bị sư đệ sư muội khi dễ, các trưởng bối cũng sẽ không vì nàng ta nói câu nào, nàng ta sinh bệnh bị thương, càng không có người quan tâm nàng ta, đến cuối cùng cắt gân mạch của nàng ta, đem nàng ta đuổi ra khỏi môn.

Nàng ta chưa từng làm gì có lỗi với sư môn, lại gặp loại đãi ngộ bất bình đẳng này, chính là nàng ta cũng không hận sư môn, chỉ khổ sở trong lòng mà thôi.

"Được rồi được rồi, làm sao lại khóc? Ta không có khi dễ ngươi nha." La Sinh Hương thấy Lưu Vân khóc, biết nàng ta vì sao mà khóc, nhưng không thể an ủi một người mình không quen biết.

"Ta không sao, chỉ là nhớ tới một ít chuyện không vui, trong lòng khó chịu, một hồi là tốt rồi."

"Nếu là chuyện không vui, vậy ngươi cũng đừng suy nghĩ."

"Ta sẽ cố gắng."

Lúc này, Vân Khởi Vũ đến, thấy Lưu Vân đang khóc, quan tâm hỏi: "Tại sao khóc? Là không thoải mái hay là bị người khác khi dễ?"

"Này này, ta không có khi dễ nàng ta đâu đấy, đúng giờ cho nàng ta uống thuốc ăn cơm, ta lớn như vậy, chưa từng chiếu cố một ai như vậy đâu." La Sinh Hương bật người biện giải.

"Cũng bởi vì ngươi chưa từng chiếu cố ai, cho nên ta mới lo lắng ngươi làm không ổn, khi dễ người ta."

"Vân Khởi Vũ, ta như thế nào cảm giác ngươi đang hướng về nàng ta hả?"

"Người ta bị thương, ta đương nhiên hướng về người ta nhiều một chút." Vân Khởi Vũ cùng La Sinh Hương ở chung lâu, cảm tình khẳng định có, cùng người bình thường không giống nhau, tựa như Mạc Nhiên cùng La Sinh Hương, ngày thường đều là tranh cãi.

Cũng bởi vì có thể tranh cãi, cho nên mới thấy tình cảm của các nàng tốt, nếu đổi lại là người khác, đã sớm tức giận bỏ đi.

La Sinh Hương sớm đã quen cuộc sống đấu đấu nhốn nháo này, cũng thích loại phương thức ở chung này, bởi vậy cảm thấy mình cùng mọi người đã là một chỉnh thể, ngoài miệng đấu gay gắt, kỳ thật trong lòng rất cao hứng. Bất quá lúc nên nghiêm túc nàng ta vẫn sẽ nghiêm túc, nói chính sự.

"Khởi Vũ, ngươi kế tiếp có tính toán gì không?"

"Ta có thể có tính toán gì? Hiện tại ta ngay cả một con gà cũng giết không được, đương nhiên là hảo hảo ở nhà, cái gì cũng không làm. Làm sao vậy, nhìn dáng vẻ của ngươi hình như rất lo lắng, đang lo lắng cái gì vậy?" Vân Khởi Vũ quan sát La Sinh Hương, nàng quan sát mẫn tuệ, liếc mắt một cái là có thể biết xảy ra vấn đề.

"Hai người Mạc Nhiên đã đánh nhau với người Liệt Huyết Thần Điện, đêm nay hắn và Sát Kiển muốn đi phân bộ Liệt Huyết Thần Điện ở La Yên thành chấp hành nhiệm vụ, giết một nửa người ở phân bộ. Tuy rằng hai người bọn họ đều có thực lực ma thánh, nhưng Liệt Huyết Thần Điện là thế lực lớn nhất dưới trướng Ma Thần đại nhân, mặc dù là phân bộ, bên trong cũng có nguy hiểm, cho nên ta lo lắng cho bọn hắn."

Lưu Vân nghe Vân Khởi Vũ cùng La Sinh Hương nói chuyện, nghe tới thực lực ma thánh thì vô cùng giật mình.

Ma thánh, cả U Minh Tử Giới không có mấy người có thể có tu vi đến ma thánh, trừ bỏ thủ hạ Ma Thần là vài tên tướng lĩnh, thật sự tìm không ra những người khác. Nghe nói tiến vào ma thánh nhất định phải được Ma Thần cho phép mới có thể, Hắc Hồn Thần Điện không được Ma Thần cho phép, sao có thể đạt tới cảnh giới ma thánh? Lại còn có hai ma thánh, đây quả thực chính là đầm rồng hang hổ.

Đối với việc Lưu Vân giật mình, Vân Khởi Vũ cũng không để tới, trước tiên an ủi La Sinh Hương: "Yên tâm đi, với thực lực của bọn họ chắc chắn sẽ không có việc gì. Cho dù phân bộ Liệt Huyết Thần Điện có pháp bảo lợi hại hoặc là cạm bẫy, bọn hắn đều có thể ứng phó được. Trừ phi Ma Thần tự thân xuất mã, nếu không những người khác đều không phải là đối thủ của bọn họ. Nếu Ma Thần thật sự xuất thủ, Tầm Phong cũng sẽ ra tay, hai phe thực lực ngang nhau, cho nên ngươi không cần lo lắng."

"Ta chính là lo lắng hắn sẽ có gì đó ngoài ý muốn?" La Sinh Hương càng nói càng lo lắng, trong đầu cũng chỉ có Mạc Nhiên, ngoài ra cũng không nghĩ được gì khác.

"Ái chà, hiện tại bắt đầu vì nam nhân của mình lo lắng hả?"

"Ngươi nói cái gì? Hắn mới không phải nam nhân của ta."

"Ta lại chưa nói ai, ngươi gấp gáp giải thích cái gì?"

"Ta, ta không thèm nghe ngươi nói nữa." La Sinh Hương mặt đỏ chạy đi, tình yêu trong lòng hoàn toàn biểu hiện trên mặt.

Vân Khởi Vũ cũng không nói thêm gì, chỉ hơi cười cười, lúc La Sinh Hương chạy ra khỏi phòng thì mới đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Lưu Vân, thấy nàng ta thần sắc không sai, biết thương thế của nàng ta khôi phục rất tốt, dù sao rỗi rãnh tán gẫu, cho nên cùng nàng ta tâm sự một chút.

"Ở nơi này đã quen chưa?"

"Không quen là khẳng định, nhưng ta sẽ chậm rãi thích ứng. Vừa rồi nghe các ngươi nói Ma Thần ra tay, các ngươi cũng có người có thể ứng phó được, chẳng lẽ các ngươi cũng có người cảnh giới đạt tới cảnh giới Ma Thần?" Lưu Vân tò mò hỏi.

Lúc biết được có hai người đạt tới ma cảnh giới thánh thì đã đủ kinh ngạc, không thể tưởng được còn có một Ma Thần, cái này căn bản là chuyện không có khả năng.

Người mạnh nhất ở U Minh Tử Giới chính là Ma Thần đại nhân, Ma Thần đại nhân từ lúc sáng lập ra U Minh Tử Giới, tu vi cũng chưa từng tăng lên, còn phải không ngừng dựa vào việc hút huyết khí cùng linh lực duy trì sinh mệnh, còn chuyện bên trong bọn họ, nàng ta cũng không biết. Nhưng có một việc nàng ta có thể khẳng định, U Minh Tử Giới không có khả năng lại xuất hiện Ma Thần thứ hai, vì không gian chịu không được.

"Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, trong chúng ta, đích xác có một người tu vi đã đạt đến cảnh giới Ma Thần." Vân Khởi Vũ không giấu diếm, trực tiếp nói ra.

"Điều này sao có thể? U Minh Tử Giới là do Ma Thần đại nhân tạo ra, trừ bỏ Ma Thần đại nhân ra, không có khả năng có người khác tu luyện đến Ma Thần cảnh giới, nếu không không gian U Minh Tử Giới này sẽ hỏng mất. Lúc ta ở Sát Yên môn, trong lúc vô ý nghe được các trưởng lão bí mật nói về chuyện Ma Thần đại nhân. Cả U Minh Tử Giới kỳ thật đều nằm trong khống chế của Ma Thần đại nhân, ai có tu vi tiếp cận ma thánh, hắn đều biết, nếu hắn không muốn, sẽ không để người kia tiến vào cảnh giới ma thánh, Ma Thần liền càng không có khả năng. Tiến vào cảnh giới Ma Thần, cơ hồ cần tiêu hao hết ma khí cả U Minh Tử Giới, nếu vậy, U Minh Tử Giới sẽ hỏng, không còn tồn tại. Chính là U Minh Tử Giới vẫn hoàn hảo, chứng tỏ không có Ma Thần thứ hai sinh ra."

"Nguyên nhân trong đó rất nhiều, sau này có cơ hội sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết."

Ý ở ngoài lời, nàng hiện tại không muốn nói.

Lưu Vân tuy rằng nhát gan, nhưng là người thông minh, biết ý tứ chân chính trong lời nói của Vân Khởi Vũ, cho nên không hỏi lại, mà đem chuyện nàng ta biết nói ra: "Theo ta được biết, Ma Thần đại nhân có rất nhiều phân thân, phân thân này rải rác khắp l U Minh Tử Giới, tướng mạo không đồng nhất, rất khó để cho người ta nhận ra được. Mấy năm trước, một phân thân của Ma Thần đại nhân tới La Yên thành, lúc này vẫn còn ở phân bộ Liệt Huyết Thần Điện. Nếu các ngươi muốn động thủ với phân bộ của Liệt Huyết Thần Điện, tất phải gặp phân thân của Ma Thần đại nhân, có ứng phó được hay không, ta cũng không biết."

"Cái gì? Lại có loại sự tình này?" Vân Khởi Vũ biết được phân bộ Liệt Huyết Thần Điện có phân thân của Ma Thần, kinh ngạc không thôi, sốt ruột vạn phần.

Dựa theo lúc này, hai người Mạc Nhiên cùng Sát Kiển đã đến phân bộ Liệt Huyết Thần Điện, hiện tại đang đại chiến. Nếu bọn hắn gặp phải phân thân Ma Thần, chỉ sợ ứng phó không được.

"Việc này thiên chân vạn xác, là ta trong lúc vô ý nghe được các trưởng lão Sát Yên môn nói. Hơn nữa việc này là bí mật, không nhiều người biết, chỉ sợ ngay cả đại đa số người trong phân bộ Liệt Huyết Thần Điện cũng không biết."

"Nếu quả thật là như vậy, Mạc Nhiên cùng Sát Kiển sẽ gặp nguy hiểm. Không được, ta phải nhanh chóng đi nói với Tầm Phong, để chàng đi cứu Sát Kiển cùng Mạc Nhiên."

"Tầm Phong..." Vân Khởi Vũ vội chạy ra khỏi phòng, đi tìm Nam Tầm Phong.

Nam Tầm Phong vừa nghe Vân Khởi Vũ kêu, trực tiếp từ trong phòng lắc mình đi ra, đến trước mặt nàng, đỡ lấy nàng, sau đó mới hỏi: "Chuyện gì vội vả như thế?"

"Tầm Phong, Mạc Nhiên cùng Sát Kiển có thể sẽ gặp nguy hiểm, chàng nhanh chóng đi cứu bọn họ."

"Sao có thể? Nàng là làm sao mà biết?"

"Lưu Vân nói cho thiếp biết, phân bộ Liệt Huyết Thần Điện ở La Yên thành có phân thân của Ma Thần, cho dù phân thân không có thực lực mạnh như chân thân, nhưng tuyệt đối đủ ứng phó Sát Kiển cùng Mạc Nhiên."

"Lời của nàng ta có thể tin?"

"Mặc kệ có thể tin hay không, chàng vẫn đi một chuyến thì tốt hơn. Vạn nhất bọn hắn thực sự gặp được phân thân của Ma Thần, đây chính là sẽ nguy hiểm bỏ mạng."

"Ta nếu đi, ai bảo hộ nàng?" Nam Tầm Phong trước tiên lo lắng chính là an nguy của Vân Khởi Vũ, nhưng hắn cũng thật sự lo lắng cho Mạc Nhiên cùng Sát Kiển.

Mạc Nhiên cùng Sát Kiển không chỉ là thuộc hạ trung thành của hắn, mà còn là huynh đệ của hắn, bọn họ gặp nguy hiểm, hắn đương nhiên muốn đi cứu.

"Chàng ở bên ngoài tòa nhà lập một kết giới là tốt rồi, dù sao người bình thường cũng vào không được, không phải sao? Đừng để thời gian lãng phí, chàng nhanh đi, nếu trễ, sợ chỉ có thể giúp bọn hắn nhặt xác." Vân Khởi Vũ thúc giục lên Nam Tầm Phong đi cứu người, trong lòng cảm giác không tốt.

Dựa theo kế hoạch, Tầm Phong ở La Yên thành là không cần ra tay, nhưng ai biết sẽ nhảy ra một phân thân Ma Thần chứ.

Nam Tầm Phong rơi vào đường cùng đành phải chọn ý kiến của Vân Khởi Vũ, ở bốn phía tòa nhà bày kết giới, sau đó cảm ứng chỗ Mạc Nhiên cùng Sát Kiển, hoả tốc tiến đến.

Vân Khởi Vũ đứng trong sân, nhìn bầu trời đêm tối đen, dụng tâm cầu nguyện.

Lúc này, thanh âm của Tiểu Tử truyền đến, nói: "Mẹ, ta cảm giác có một sức mạnh không tầm thường ở gần đây."

"Sức mạnh không tầm thường, sức mạnh gì?"

"Ta cũng không rõ lắm, chính là rất không tầm thường, hơn nữa phi thường cường đại, người ngàn vạn lần phải cẩn thận."

"Ta..." Vân Khởi Vũ còn muốn hỏi lại, thế nhưng không cần nữa, bởi vì địch nhân đã đứng ở trước mặt của nàng.

Một người toàn thân đen như tượng mực, bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ, yêu nghiệt vô cùng, tóc cùng y phục trên người hắn đều đen, nhưng da thịt của hắn lại giống trẻ con trắng nõn, nếu không phải trên người hắn sát khí cường đại, ngươi có lẽ sẽ cho rằng hắn là một thanh niên tuấn tú diện mạo bất phàm.

"Ngươi chính là Vân Khởi Vũ?" Nam tử âm tà hỏi, lúc nói chuyện mang theo tươi cười thần bí mê người, đồng thời lại để cho người ta cảm thấy sợ hãi. Cái loại cười này có thể mê hoặc tâm trí, giết người vô hình.

Hoàn hảo Vân Khởi Vũ tâm tính cố chấp, lực ý chí cũng đủ tốt, cũng bất thích nam sắc, cho nên mới không bị nụ cười kia mê hoặc, đề cao cảnh giác, đáp: "Phải thì như thế nào? Ngươi là ai?"

"Ma Thần, sáng lập U Minh Tử Giới, chủ nhân Cửu U Hồn."

Biết được người tới không ngờ là Ma Thần, Vân Khởi Vũ trong lòng hoảng đến không được, rất khẩn trương, cho dù nàng cực lực che dấu, cố gắng bảo trì trấn định, cũng vẫn lộ ra vẻ kích động: "Ngươi là Ma Thần? Làm sao có thể? Là phân thân của Ma Thần mới đúng."

"Phân thân cùng bản tôn kỳ thật không khác biệt nhiều lắm. Nam Tầm Phong vừa đến U Minh Tử Giới, Bổn thần chỉ mới gặp qua, còn thử qua hắn, tuy rằng thiên tư không sai, nhưng ở trong khống chế Bổn thần, hắn không làm được gì. Bổn thần tính toán đợi hắn mạnh một chút liền hút huyết khí cùng linh lực của hắn, thế nhưng sự xuất hiện của ngươi, phá hủy kế hoạch của Bổn thần. Bổn thần thật sự rất tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể phá hư kế hoạch của Bổn thần, hôm nay rốt cuộc gặp được." Ma Thần đi đến trước mặt Vân Khởi Vũ, nhìn thấy mặt nàng tái nhợt, sau đó dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ lên.

Bị nam nhân xa lạ sờ, Vân Khởi Vũ lập tức lui về sau, không cho hắn đụng.

Chính là nàng lui một bước, Ma Thần liền tiến một bước, căn bản không cho nàng thoát đi lòng bàn tay của hắn.

"Linh lực bị hao tổn nghiêm trọng như thế, gần như hồn phi phách tán, ngươi tự nhiên còn sống đến bây giờ, nghị lực quả nhiên kinh người, để Bổn thần hảo hảo xem thử, xem ngươi rốt cuộc là một dạng người gì?" Ma Thần cố định thân thể Vân Khởi Vũ, không cho nàng lộn xộn, sau đó dùng ngón tay day nhẹ, chạm nhẹ mặt của nàng, hảo hảo nhìn xem người phá hư kế hoạch của hắn.

Vân Khởi Vũ vẫn không để Ma Thần đụng, cố gắng đem đầu tránh xa, giận dữ hét: "Không cho phép đụng tới ta."

Ma Thần tạm thời thu tay một chút, không đụng vào Vân Khởi Vũ, nhìn nàng, tà mị nói: "Chưa từng có ai dám nói bản thần không được, cho dù là có, cũng sống không quá một chén trà. Ngươi có biết nghĩa là như thế nào không? Bất quá Bổn thần không muốn làm cho ngươi chết nhanh như vậy, bởi vì mấy vạn năm qua, ngươi là người đầu tiên không bị Bổn thần khống chế. Bổn thần thật sự rất tò mò, ngươi vì sao không bị Bổn thần khống chế?"

"Cho dù ngươi đã thành thần, muốn khống chế người nhiều như vậy, khẳng định có lúc lực bất tòng tâm."

"Không, không phải nguyên nhân này. Bổn thần biết ngươi có Tử Ngọc Linh Hạp, còn biết Kim Phù Văn Châu ở trong tay ngươi, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân ngươi không bị Bổn thần khống chế. Nam Tầm Phong trước khi thành thần, vẫn luôn bị Bổn thần khống chế. Nhưng ngươi, một kẻ tu tiên cơ hồ hồn phi phách tán, ở trên địa bàn của Bổn thần, bất kể như thế nào đều trốn không thoát bị Bổn thần khống chế. Chính là sự thật lại không phải như thế, cho nên Bổn thần đối với ngươi phi thường tò mò."

"Ngươi nếu biết ta có Tử Ngọc Linh Hạp cùng Kim Phù Văn Châu, vì sao không sớm cướp đi?" Vân Khởi Vũ lúc này càng ngày càng sợ, bởi vì Ma Thần đã muốn vượt xa tưởng tượng của nàng.

Bọn hắn đối lập với một người đáng sợ như vậy sao? Chỉ sợ phần thắng không lớn.

Ma Thần dùng miệng thổi một sợi tóc của Vân Khởi Vũ, sau đó chơi lọn tóc của nàng trả lời: "Tử Ngọc Linh Hạp là của người tu tiên dùng, Bổn thần là người tu ma, không cần. Ký hiệu trong Kim Phù Văn Châu Bổn thần cũng có thể vẽ ra, cho nên không cần phải cướp."

"Ngươi thừa dịp Tầm Phong không ở đây, xuống tay với ta sao? Rơi vào trong tay ngươi, ta biết, muốn chém muốn giết, tùy ngươi."

"Bổn thần còn không biết rõ ngươi vì sao không bị Bổn thần khống chế, cho nên sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết."

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Mang ngươi trở về hảo hảo nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể nghiên cứu ra kết quả."

"Ta sẽ không để cho ngươi như nguyện."

"Cái này không thể theo ngươi. Không biết vì sao, mùi trên người ngươi Bổn thần thực thích." Ma Thần ngửi tóc Vân Khởi Vũ thấy nghiện, thực thích hương vị tóc của nàng.

Vân Khởi Vũ rất muốn thoát đi, không cho Ma Thần tiếp xúc gần gũi, chính là thân thể của nàng không nhúc nhích được, hiện tại tựa như người gỗ, chỉ có thể để Ma Thần muốn làm gì thì làm, duy nhất có thể động cũng chỉ có miệng.

"Ngươi cách ta xa một chút, cút ngay."

"Ngươi lúc tức giận, mùi trên người ngươi càng nồng nặc, rất thơm." Ma Thần tham lam hít lấy hương vị phát ra trên người Vân Khởi Vũ, giống như gặp ma, nghiện đến không muốn ly khai.

Vì sao lại như vậy? Mùi trên người nữ nhân này đối với hắn thậm chí có lực hấp dẫn lớn như thế, riêng hương vị này đã có thể ảnh hưởng đến quyết định của hắn, hắn không muốn giết nàng.

Không ai có thể ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì của hắn, nhất là nữ nhân không bị hắn khống chế này, càng không thể lưu.

Vân Khởi Vũ biết trốn không thoát khỏi tay Ma Thần, không hề giãy dụa vô nghĩa, cũng không tiếp tục chửi mắng, chỉ trừng mắt nhìn Ma Thần.

Nàng nghĩ bộ dạng Ma Thần nhất định phi thường đáng sợ, ai biết sẽ là một người tuấn mỹ như thế, lại phi thường trẻ tuổi.

Hắn thật là Ma Thần sao?

Ma Thần coi thường Vân Khởi Vũ trừng mắt với hắn, lại dùng ngón tay thon dài đụng vào mặt nàng, nhưng khi tay hắn chạm vào mặt nàng thì cả người đột nhiên chấn động, phảng phất như đụng phải gì đó khiến hắn khiếp sợ, trên mặt lộ vẻ giật mình, càng cẩn thận nhìn chằm chằm Vân Khởi Vũ, sau đó như là mất đi khống chế, lui lại mấy bước, không thể tin nói: "Là nàng."

"Chúng ta biết nhau sao?" Vân Khởi Vũ từ trong ánh mắt Ma Thần nhìn ra được, hắn giống như biết nàng. Chính là nàng rõ ràng không biết hắn?

"Thật là nàng, quả nhiên là nàng."

"Cái gì mà là nàng? Ta không biết ngươi, ngươi buông ra."

"Sẽ không, không phải nàng, tuyệt đối không phải nàng, không phải là nàng."

"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"

"Không phải nàng, nhất định không phải nàng, ảo giác, đây nhất định là ảo giác. Đây là ảo giác, là ảo giác..." Ma Thần nói loạn thất bát tao không ngừng, nói rồi lại nói, sau thì hóa thành một đoàn hắc khí bay mất.

Ma Thần đi rồi, thân thể Vân Khởi Vũ mới khôi phục tự do, nhưng bởi vì vừa rồi khẩn trương cao độ, linh lực hao phí nhiều, thể lực cạn kiệt, thân thể buông lỏng liền ngã trên mặt đất, hôn mê.

"Mẹ, mẹ..." Tiểu Tử liều mạng kêu to, chính là mặc kệ nó kêu như thế nào cũng vô dụng, Vân Khởi Vũ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, giống như người chết nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Ở trong phòng, hai người Lưu Vân cùng La Sinh Hương cũng lâm vào hôn mê, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top