Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 165: Một vật thí nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma Thần tạo ra hắc phong rất mạnh, ngay cả nhà cũng bị cuốn đi, huống chi là người. Không chỉ có đám người Nam Tầm Phong, ngay cả Câu Động Thạch, là người Liệt Huyết Thần Điện cũng không ngoại lệ, chỉ cần là thứ nằm trong phạm vi, bất kể là người hay vật, đều bị cuốn đi.

Chờ đến khi hắc phong ngừng lại, hiện trường cũng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, ngay cả đất đá vỡ vụn cũng đều khó mà tìm được.

Tất cả những thứ bị hắc phong cuốn đi đều bị đưa tới Ngũ Hành địa mạch, trừ bỏ Vân Khởi Vũ, những người khác đều không té cũng ngã, có người còn bị nện trúng, chết cũng có.

"Ai nha... "

"A... "

Trong lúc nhất thời thanh âm ai oán không ngừng, tiếng la thống khổ lại càng nhiều vô số, tất cả đều cùng một lúc phát ra.

Nam Tầm Phong rơi không nhẹ, nhưng hắn căn bản không có tổn thương ở trên người, sau khi đau đớn từ từ qua đi, liền lập tức đứng lên tìm kiếm Vân Khởi Vũ, chính là xem hết mọi người ở đây, đều không có người hắn muốn tìm, gấp đến độ sắp điên lên.

"Khởi Vũ, Khởi Vũ... "

Sát Kiển cùng Mạc Nhiên cũng đứng lên, hỗ trợ tìm kiếm Vân Khởi Vũ, thế nhưng La Sinh Hương, Mạc Yên cùng Phó Tiếu Tiếu đều tìm được, vẫn không tìm được Vân Khởi Vũ.

"Kỳ quái, chúng ta đều ở đây, vì sao không thấy phu nhân đâu?"

"Lúc ta hắc phong cuốn đi, ta tựa hồ thấy nàng bị một làn khói đen mang đi. Bất quá ta cũng không xác định, lúc ấy rất loạn, cũng có thể là ta nhìn lầm." La Sinh Hương nhớ lại, cả người vô cùng đau đớn, những thứ có thể nhớ cũng không nhiều lắm, chỉ là loáng thoáng chứng kiến Vân Khởi Vũ bị khói đen cuốn đi, nhưng cũng không thể khẳng định.

"Tất cả mọi người đều bị hắc phong cuốn tới, ngươi nhìn thấy khói đen, có thể là hắc phong. Mọi người tiếp tục cẩn thận tìm kiếm, xem có thể tìm được phu nhân không." Mạc Nhiên tạm thời đem Mạc Yên hôn mê thả xuống đất, giao cho La Sinh Hương chiếu cố, sau đó đến chung quanh tìm Vân Khởi Vũ.

Sát Kiển trong lúc vô ý tìm được Lưu Vân, cũng thuận tay giúp đỡ nàng ta một phen, cái gì cũng không nói, cũng không có phản ứng nào, giống như là đang làm một chuyện hắn nên làm, rất bình thường, làm xong thì cùng Mạc Nhiên đi tìm người.

Lưu Vân trong lòng bang bang nhảy không ngừng, nàng ta biết nó có nghĩa là như thế nào, nhưng nàng ta cũng biết không nên tham lam quá đáng, cho nên đem phần tâm ý này chôn dấu thật sâu, không có ý định nói ra, lại càng không tham vọng có thể có kết quả gì.

Tất cả mọi người vội vàng tìm Vân Khởi Vũ, chính là bất kể tìm thế nào cũng tìm không thấy.

Nam Tầm Phong gặp được Câu Động Thạch, nổi trận lôi đình tiến đến, hai tay kéo lấy vạt áo trước ngực hắn, lôi hắn lại, phẫn nộ chất vấn: "Khởi Vũ đâu? Ngươi đưa nàng đi đâu rồi?"

Câu Động Thạch tuy rằng ngã không nhẹ, nhưng vẫn có thừa lực phản kháng, một tay đẩy Nam Tầm Phong ra, khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi sao không dám hô to gọi nhỏ với bản Điện chủ."

"Nói, Khởi Vũ rốt cuộc bị ngươi đưa đi đâu?"

"Nơi này là địa bàn của Bản Điện chủ, ngươi tốt nhất an tĩnh một chút cho ta, nếu không, cho ngươi đẹp mặt." Câu Động Thạch tạm thời không để ý tới Nam Tầm Phong, lại đi đến trước một cây đại thụ cung kính hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến Ma Thần đại nhân."

Nghe được Câu Động Thạch nói, mọi người mới chú ý tới cây đại thụ phía trước kia, đại thụ bị mây đen nồng đậm bao phủ, căn bản thấy không rõ bên trong là tình huống gì, nhưng bọn hắn biết, Ma Thần ở ngay trong đại thụ.

Nam Tầm Phong quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện cây đại thụ kia không ngờ là khởi nguyên của Ngũ Hành địa mạch, là nơi có ma lực cực mạnh.

Nếu nói như thế, nơi này chính là trung tâm của Cửu U Hồn, cũng là nơi Ma Thần ở.

"Câu Động Thạch, ngươi thật là to gan, dám chống lại mệnh lệnh của Bổn thần." Thanh âm của Ma Thần từ trong cây truyền tới.

Nhưng mà người ngoài chỉ có thể nghe được thanh âm của Ma Thần, chứ không nhìn thấy hắn.

Đệ tử Liệt Huyết Thần Điện vừa nghe đến thanh âm của Ma Thần, lập tức sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, cả người phát run, tựa hồ rất sợ hãi.

Nhưng đám người Nam Tầm Phong lại không quỳ xuống, mà là nhìn chằm chằm vào cây đại thụ kia, tùy cơ ứng biến.

Nếu trận hắc phong vừa rồi thật sự do Ma Thần làm ra, như vậy Vân Khởi Vũ rất có khả năng ở trong tay hắn. Chính là với thực lực bây giờ của bọn hắn, căn bản không thể cứu người ra từ trong tay Ma Thần. Đừng nói là cứu người, chỉ sợ ngay cả tới gần cây đại thụ kia cũng khó khăn.

Không có thực lực, bọn hắn cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, tùy cơ ứng biến.

"Ma Thần đại nhân, thuộc hạ không biết đã làm sai chỗ nào, khiến Ma Thần đại nhân tức giận, xin Ma Thần đại nhân nói rõ. Thuộc hạ luôn dựa theo chỉ thị của Ma Thần đại nhân, vì Ma Thần đại nhân thu dọn đám người Nam Tầm Phong." Câu Động Thạch hoàn toàn không biết Ma Thần vì sao lại tức giận như thế, không hiểu ra sao, hắn rất khó đoán được tâm tư của Ma Thần.

Đoán không được tâm tư Ma Thần, mặc kệ làm gì cũng có thể chọc giận hắn, cho nên nhất định phải lên tiếng hỏi.

"Bổn thần khi nào thì nói ngươi đi thu dọn đám người Nam Tầm Phong?" Ma Thần càng phẫn nộ hỏi, trong giọng nói đã có chứa sát khí.

"Ma Thần đại nhân nói thuộc hạ... "

Ma Thần hình như chỉ nói hắn điều tra Vân Khởi Vũ, ngoài ra không có nói gì khác. Việc giết Nam Tầm Phong, hoàn toàn là hắn một mình quyết định.

Hắn sở dĩ quyết định như vậy, là bởi vì hắn nghĩ Ma Thần muốn giết Nam Tầm Phong, chẳng lẽ không đúng?

"Bổn thần chính là bảo ngươi đi điều tra, không nói ngươi giết nàng. Ngươi thật sự là quá to gan, cũng dám động đến nàng, biết động đến nàng có hậu quả là gì không?"

"Ma Thần đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi, thỉnh Ma Thần đại nhân thứ tội." Câu Động Thạch vẫn là đoán không ra trong lòng Ma Thần rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhưng hắn có thể nghe được trong giọng nói Ma Thần chứa phẫn nộ cùng sát ý, cho nên cho dù không biết, hắn cũng phải nhanh chóng nhận sai, nếu không thì mạng nhỏ khó bảo toàn.

Chưa bao giờ thấy Ma Thần sẽ vì một người tức giận như thế, Vân Khởi Vũ này rốt cuộc có lai lịch gì?

"Bổn thần không bao giờ dùng phế vật, nhưng xem ngươi cũng không phạm phải sai lầm trọng đại, Bổn thần tạm tha ngươi lần này."

"Đa tạ Ma Thần đại nhân."

"Cút đi."

"Dạ." Câu Động Thạch được Ma Thần tha thứ, cuối cùng thả lỏng một ngụm, nghĩ đến cái mạng này cuối cùng cũng bảo vệ được, nhưng ai biết khi hắn mới vừa thở ra một hơi, đột nhiên có người từ sau lưng hắn đâm một kiếm, một kiếm xuyên tâm.

"A... "

Sự tình tới quá đột ngột, không ai dự đoán được sẽ phát sinh chuyện như vậy, hơn nữa vừa rồi tất cả lực chú ý của bọn hắn đều ở trên người Ma Thần, căn bản không có chú ý bất luận kẻ nào, ngay cả Câu Động Thạch cũng như vậy.

Ai mà nghĩ ra, ở dưới mí mắt Ma Thần lại có người dám hành hung, nhưng Ma Thần lại không ra tay ngăn cản.

Sát Kiển nằm mộng cũng muốn giết Điện chủ Liệt Huyết Thần Điện, báo thù cho cha mẹ, cho dù Câu Động Thạch không phải đầu sỏ lúc trước hạ lệnh sát hại cha mẹ hắn, nhưng hắn cũng có phần tham dự.

Lúc tất cả mọi người đều chú ý Ma Thần, chỉ có Sát Kiển là ngoại lệ. Nhìn thấy Câu Động Thạch, hắn đã nghĩ muốn báo thù cho cha mẹ, vì thế thừa dịp Câu Động Thạch không chú ý, liền ở sau lưng cho hắn (CĐT) một kiếm. Hắn vốn không ôm bao nhiêu đích hi vọng, không nghĩ rằng một kiếm này có thể giết chết Câu Động Thạch, dù sao Ma Thần đang nhìn, chỉ cần Ma Thần ra tay, hắn tuyệt sẽ không thành công.

Chính là kết quả lại bất ngờ, hắn thành công, một kiếm đâm thủng ngực Câu Động Thạch, báo huyết hải thâm thù.

"Ngươi..." Câu Động Thạch trước khi chết kinh ngạc trừng mắt nhìn Sát Kiển, sau đó lại nhìn đại thụ bên kia, thật sự không rõ Ma Thần vì sao không cứu hắn?

Ma Thần đại nhân rõ ràng đã nói bỏ qua cho hắn, vì sao còn để cho Sát Kiển giết hắn? Hắn tin, chỉ cần Ma Thần không cho hắn chết, cho dù mười Sát Kiển từ phía sau lưng đánh lén hắn, cũng sẽ không thành công. Sát Kiển sở dĩ có thể thành công giết chết hắn, không phải bởi vì Sát Kiển xuất kỳ bất ý (ra tay đột ngột), cũng không phải do thực lực, mà là do Ma Thần cho phép.

Chỉ cần Ma Thần cho phép, Sát Kiển sẽ thành công.

"Ma Thần đại nhân, vì sao?"

"Bổn thần chỉ nói là tha cho ngươi, cũng không có nói sẽ xuất thủ cứu ngươi. Cái chết của ngươi, cùng Bổn thần không có quan hệ, là chính ngươi quá mức khinh địch. Động đến nàng, đều đáng chết." Ma Thần lạnh lùng nói, từ trong lời nói của hắn có thể nghe ra, hắn căn bản là không tính buông tha cho Câu Động Thạch.

Hắn đúng là không tính buông tha Câu Động Thạch, vừa rồi sở dĩ nói tha cho Câu Động Thạch một lần, đó là bởi vì hắn thấy muốn Sát Kiển hành động.

Dù sao Câu Động Thạch đều phải chết, vậy hắn liền từ bi, thành toàn cho người kia, để hắn có thể báo được huyết hải thâm thù.

"Ma Thần đại nhân, ngươi..." Câu Động Thạch đến chết cũng không chịu tin, Ma Thần thật sự sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà muốn mạng của hắn.

Vân Khởi Vũ đối với hắn (MT) mà nói, thật sự trọng yếu như vậy sao?

Sát Kiển một kiếm đâm xuyên qua ngực Câu Động Thạch, thấy không ai ngăn cản hắn, hắn đem kiếm rút ra lại tiếp tục đâm, sử xuất khí lực toàn thân đâm vào bên trong: "Ta rốt cuộc báo được thù. Ta chờ đợi ngày này, đã đợi lâu lắm, thật sự là chờ không nổi nữa."

Hắn biết vừa rồi hành động rất mạo hiểm, nhưng thật sự nếu không động thủ, chỉ sợ liền không còn cơ hội nữa. Lúc này rơi vào trong tay Ma Thần, sống hay chết còn không biết, cho nên hắn nhất định mạo hiểm thử một lần.

Hoàn hảo hắn thành công, giờ phút này cho dù chết, hắn cũng chết cũng không hối tiếc.

"Ma Thần đại nhân..." Câu Động Thạch lúc này cũng không thống hận Sát Kiển, vẫn vì chuyện Ma Thần muốn giết hắn mà cảm thấy kinh ngạc, không thể chấp nhận.

Những năm gần đây, hắn vì Ma Thần làm nhiều chuyện như vậy, là đại hồng nhân bên người Ma Thần, ngay cả ma sát con trai Ma Thần cũng so ra kém hắn. Chính là hắn trăm triệu không nghĩ tới, Ma Thần thế nhưng vì một Vân Khởi Vũ mà muốn mạng của hắn.

"Vì sao? Ma Thần đại nhân."

"Bổn thần đã nói, động vào nàng đều phải chết, ngươi vẫn không rõ sao? Ngươi thì tính là gì, cũng dám động đến nàng? Cho ngươi lưu toàn thây đã là tiện nghi cho ngươi, nếu là Bổn thần ra tay, nhất định khiến ngươi thần hình câu diệt." Ma Thần tràn đầy phẫn nộ với Câu Động Thạch.

Nhưng hắn càng phẫn nộ lại càng thuyết minh tầm quan trọng của Vân Khởi Vũ trong lòng hắn.

Bất quá từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Câu Động Thạch cùng Ma Thần cũng chỉ dùng 'Nàng', không nói rõ ràng 'Nàng' rốt cuộc là ai, cho nên rất nhiều người không biết Ma Thần rốt cuộc là vì ai mà muốn giết Câu Động Thạch?

Nam Tầm Phong mặc dù có đoán, nhưng không dám khẳng định, cho nên thật lâu cũng không mở miệng, trước quan sát rồi nói sau.

Nếu Ma Thần thật sự vì Vân Khởi Vũ mà giết Câu Động Thạch, chứng minh Ma Thần sẽ không đả thương Vân Khởi Vũ, hắn có thể yên tâm một chút.

Nếu như 'Nàng' trong miệng Ma Thần không phải là Vân Khởi Vũ, vậy chứng minh Khởi Vũ căn bản là không bị hắc phong cuốn tới nơi này, nói không chừng còn gặp kỳ ngộ, hắn cũng không cần lo lắng quá mức.

"Vì cái gì? Vì cái gì? Nàng rốt cuộc là ai? Đáng để ngươi như thế..." Câu Động Thạch không muốn không minh bạch mà chết đi, dùng khí lực cuối cùng, đánh bay Sát Kiển, lại đem kiếm cắm trên ngực hắn đánh gãy, cho dù chết cũng phải hỏi cho rõ ràng.

"Bởi vì nàng là Minh Linh." Bên trong đại thụ, Ma Thần nhìn chằm chằm vào Vân Khởi Vũ đang nằm trên giường, ngón tay thon dài sờ lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại biến đổi thất thường, khi thì thâm tình chân thành, khi thì lửa giận không dứt, khi thì lại là oán hận tận trời.

Lúc vẻ mặt của hắn biến thành oán hận ngất trời, liền muốn giết chết Vân Khởi Vũ, chính là mỗi lần hắn muốn động thủ đều bị một sức mạnh ngăn cản, khiến hắn cơ hồ hỏng mất, đến cuối cùng cũng không muốn giết Vân Khởi Vũ nữa, mà lẳng lặng nhìn nàng.

Tuy rằng hắn sẽ có lúc oán hận ngất trời, nhưng càng nhiều là thời điểm chân thành thâm tình, không đành lòng thương tổn người trước mắt.

Minh Linh, nàng đúng là đã trở lại. Ta nên cao hứng hay là nên mất hứng đây?

"Minh Linh, Minh Linh nào?" Câu Động Thạch căn bản không biết Minh Linh là ai, hắn chỉ có thể đoán, Minh Linh là một người phi thường trọng yếu với Ma Thần.

Sớm biết như vậy, lúc trước cho dù cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám động tới Vân Khởi Vũ!

"Ngươi không có tư cách biết, vẫn nên ngoan ngoãn đem huyết khí cùng linh lực của ngươi giao ra đây để Bổn thần ăn đi." Ánh mắt Ma Thần luôn luôn ở trên người Vân Khởi Vũ, chỉ hướng tay về phía Câu Động Thạch, hóa thành ưng trảo.

Lúc Ma Thần vươn tay, huyết khí cùng linh lực của Câu Động Thạch nháy mắt bị hút đi không còn một mảnh, chỉ còn lại một đống xương khô.

Đường đường là Điện chủ Liệt Huyết Thần Điện cứ như vậy mà chết, lại chết trong tay Ma Thần hắn luôn nguyện trung thành, thật quá đáng thương.

"Ma, thần, đại, nhân." Câu Động Thạch trước khi chết nói câu sau cùng, cho đến chết hắn vẫn không tin Ma Thần thật sự sẽ hạ sát thủ với hắn.

Hắn vẫn cho rằng, hắn là người cực kỳ trọng yếu bên cạnh Ma Thần, cho dù phạm phải sai lầm gì cũng sẽ không bị mất mạng.

Chính là đến chết hắn mới biết được, nguyên lai hắn ở trong lòng Ma Thần kỳ thật một chút cũng không quan trọng, ngay cả một đầu ngón tay cùa Vân Khởi Vũ cũng không bằng.

Câu Động Thạch đã chết, người Liệt Huyết Thần Điện sợ tới mức thất kinh, không ai dám nói một tiếng, lo lắng kế tiếp sẽ chết chính là bản thân.

Sát Kiển cũng không tiếp tục giết người Liệt Huyết Thần Điện, lúc giết chết Câu Động Thạch, hắn cảm giác đã đủ rồi, vì thế đem kiếm của mình nhặt về, thu hồi vào trong vỏ kiếm, sau đó đi đến bên người Nam Tầm Phong, đứng bất động.

Đại thù đã báo, từ nay về sau, hắn cũng chỉ vì Điện chủ dốc sức.

"Hắn cứ như vậy mà chết sao?" La Sinh Hương nhìn thấy Câu Động Thạch đã biến thành xương khô, thật sự không thể tin mới vừa rồi một người còn sống sờ sờ như vậy, hiện tại lại thành cái dạng này.

Trong mắt bọn họ, mặc dù Sát Kiển động tay, nhưng Ma Thần mới chân chính là người giết chết Câu Động Thạch.

"Chết thì cũng đã chết rồi, từ nay về sau, Liệt Huyết Thần Điện không còn tồn tại nữa. Ta còn tưởng rằng sẽ đấu với Liệt Huyết Thần Điện rất lâu nữa, ai biết xong nhanh như vậy, thật là không thú vị." Mạc Nhiên lạnh buốt nói.

"Ngươi thôi đi, nếu không phải Ma Thần đột nhiên ra tay, chỉ sợ người chết chính là chúng ta."

"Nhưng cuối cùng người chết cũng không phải chúng ta."

"Đừng cao hứng quá sớm, nếu ngươi thật sự có thể vượt qua ải tiếp theo thì hãy nên cao hứng."

Mạc Nhiên vốn muốn cao hứng một chút, đắc ý một phen, lại bị La Sinh Hương nói như thế, liền cao hứng cũng không nổi nữa.

Nếu bọn hắn thật có thể qua cửa của Ma Thần, đó mới gọi là cười đến cuối cùng! Bất quá xem Ma Thần như vậy, chắc là không dễ dàng buông tha bọn họ đâu.

"Khởi Vũ có phải ở trong tay ngươi hay không?" Nam Tầm Phong rốt cục mở miệng hỏi, ngữ khí tuy rằng lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại không sốt ruột.

"Đúng thì thế nào?" Ma Thần không giấu giếm, hỏi ngược lại: "Ngươi biết nàng là ai chăng?"

"Nàng là thê tử của ta."

"Sai, nàng là Minh Linh, là Minh Linh của Bổn thần. Ngươi có biết Minh Linh là ai không?"

"Không biết, cũng không muốn biết, ta chỉ biết nàng là Vân Khởi Vũ, là thê tử Nam Tầm Phong ta cưới hỏi đàng hoàng. Ma Thần, mời ngươi đem thê tử của ta giao ra đây." Hắn đã sớm đoán được 'Minh Linh' Ma Thần mới vừa nói là Khởi Vũ, cho nên khi nghe Ma Thần khẳng định lại, cũng không hề kinh ngạc.

Hắn mặc kệ Khởi Vũ rốt cuộc là ai, hắn chỉ biết nàng là thê tử của hắn, như vậy là đủ rồi.

"Nàng trước kia không phải thê tử của ngươi, mà là Minh Linh của Bổn thần. Nàng là Minh Linh của Bổn thần, không phải thê tử của ngươi." Ma Thần đột nhiên nóng nảy, mãnh liệt cường điệu Vân Khởi Vũ là Minh Linh, giống như đang tuyên thệ chủ quyền.

Nam Tầm Phong cũng không chịu nhượng bộ, tranh với Ma Thần: "Trước kia là trước kia, trước kia đã qua, người phải sống cho hiện tại. Nàng bây giờ là thê tử của ta, chỉ là thê tử của ta, ngươi và nàng đã trở thành quá khứ."

"Ai nói chúng ta đã trở thành quá khứ? Nàng chỉ là trải qua năm tháng buồn chán, đầu thai chuyển sang kiếp khác, quên đi quá khứ của chúng ta mà thôi. Đợi nàng nhớ ra, nàng nhất định sẽ trở lại bên người Bổn thần, nhất định. Bổn thần biết nàng lúc trước làm như vậy, nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ, Bổn thần không trách nàng."

"Đã đầu thai chuyển sang kiếp khác, nàng cũng không còn là Minh Linh trước kia nữa , mà là một người hoàn toàn mới. Nàng là thê tử của Nam Tầm Phong ta, không phải là Minh Linh gì đó của ngươi."

"Ngươi nói hưu nói vượn." Ma Thần đột nhiên từ trong đại thụ nhảy ra, vọt tới trước mặt Nam Tầm Phong, bóp chặt cổ của hắn, nhưng cũng không dùng nhiều lực.

Bất luận kẻ nào đều có thể nhìn ra, Ma Thần đang dùng hết sức khống chế lực đạo, buộc chính mình không giết chết Nam Tầm Phong. Thế nhưng lửa giận trong lòng hắn thật sự quá mạnh mẽ, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể phát tiết đến người khác, trừ bỏ Nam Tầm Phong, những người khác toàn bộ phải chết.

Lúc Ma Thần động thủ, Sát Kiển cùng Mạc Nhiên và Thủy Vô Ngân đã đem các nữ quyến bảo vệ tốt, đợi ở bên người Nam Tầm Phong.

Có lẽ vì vậy, Ma Thần mới không giết bọn hắn.

Chính là trong nháy mắt, ngoài đám người Nam Tầm Phong, những người khác toàn bộ đều biến thành xương khô, không thể sống lại.

Ma Thần sau khi hút hết huyết khí cùng linh lực của những người đó, khí tức trên thân càng cường đại hơn, lại xông đến trước mặt Nam Tầm Phong muốn giết hắn, chính là cuối cùng vẫn không động thủ.

Nam Tầm Phong thật sự không rõ, Ma Thần đã tức giận như vậy, muốn giết hắn như thế, vì sao không hạ thủ? Từ ngày đầu tiên hắn đi vào U Minh Tử Giới, hắn cùng với Ma Thần đã giao tranh bao nhiêu lần, khi đó Ma Thần hoàn toàn có thể đem linh lực cùng huyết khí của hắn hút khô.

"Ngươi vì sao không giết ta?"

"Bổn thần vì sao phải giết ngươi? Bổn thần thật vất vả mới làm ra ngươi, làm sao có thể dễ dàng giết chết ngươi?"

"Ngươi đây là ý gì?"

"Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không biết là khí tức của chúng ta rất tương tự sao?"

Nghe thế, trong lòng Nam Tầm Phong liền có một loại dự cảm không tốt, cảm giác chân tướng thực sự đáng sợ, đáng sợ đến khiến hắn không muốn đối mặt.

Chính là không đối mặt thì có thể thay đổi chân tướng sao?

"Hơi thở của Điện chủ cùng Ma Thần, đích thật là có điểm tương tự. Bất quá đó là bởi vì Điện chủ cũng tiến nhập vào cảnh giới Ma Thần, cho nên hơi thở tương tự cũng rất bình thường." Mạc Nhiên giải thích, hắn luôn cảm thấy hơi thở của Điện chủ cùng Ma Thần tương tự, cũng cho rằng nguyên nhân là ở cảnh giới, chưa từng nghĩ sâu xa.

Nhưng mà Ma Thần nếu đã nói ra, sự tình chỉ sợ không phải như bọn hắn nghĩ.

"Điện chủ, đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, hắn nhất định đang làm loạn tâm trí của ngươi." Sát Kiển không suy nghĩ nhiều lắm, dù sao không tin Ma Thần là được rồi.

"Nói hưu nói vượn? Bổn thần cần phải nói hưu nói vượn với các ngươi sao? Nam Tầm Phong, ngươi vừa ra đời liền có Yêu Hoàng Thạch, có biết nguyên nhân là gì không?" Ma Thần lạnh lùng cười hỏi.

"Mẹ ta lúc có thai ta thì đã có Yêu Hoàng Thạch, nhưng không biết từ khi nào thì Yêu Hoàng Thạch đã tiến nhập vào cơ thể của bà, cùng thai nhi trong bụng bà hoà làm một thể, chính là nguyên nhân này." Nam Tầm Phong nói đúng lý hợp tình, nhưng dù vậy, hắn cũng hiểu, sự thật có thể không phải như hắn nói.

"Sai sai sai, toàn bộ đều sai. Yêu Hoàng Thạch trên người ngươi chỉ là một phần nhỏ mà thôi, Yêu Hoàng Thạch chân chính ở trong tay Bổn thần. Ngươi chính là một vật thí nghiệm Bổn thần làm ra, nhìn xem ngươi cùng Yêu Hoàng Thạch sau khi dung hợp sẽ có kết quả gì. Nói rõ ràng hơn, ngươi chính là được một giọt máu của Bổn thần tạo ra, coi như là một phần của Bổn thần."

"Điều này sao có thể?"

Hắn sao có thể là một phần của Ma Thần? Tuyệt đối không thể, không có khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top