Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Có thể không cho chứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Tầm Phong sau khi đem Vân Khởi Vũ kéo đến trong Thiên vương phủ liền buông ra nàng, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, muốn nói lại thôi, thật lâu sau đó cũng không nói câu nào, nhưng lại một bộ muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Vân Khởi Vũ đại khái có thể đoán ra được Nam Tầm Phong muốn nói gì, thấy hắn thật sự không mở miệng được, nàng tốt hơn nên bắt đầu trước, hơn nữa trực tiếp đem lời nói rõ ràng, "Cái kia —— ta không phải cố ý làm bị thương đầu Mộ Hoài Điệp, cũng không phải ta động tay, là cái hộp này. Được rồi, bất kể nói thế nào, sự tình cũng là do ta, ta biết Liệt Sơn phái là một đại môn phái có quyền thế, ngay cả triều đình đều kiêng kị vài phần, dù sao đã như vậy, tùy ngươi xử trí. Còn có cái hộp này, ngươi nói muốn liền cầm đi."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng chẳng phải nghĩ như vậy. Tuy rằng chuyện này cùng nàng không thoát được quan hệ, nhưng nàng không có sai, nàng cũng không muốn bởi vậy mà chịu trừng phạt, còn cái hộp trong tay nàng cũng không muốn cho đi.

Có thể không cho chứ?

"Chuyện này ngươi không cần để ý, bổn vương sẽ xử lý. Còn cái hộp đã nhận ngươi làm chủ, ai cũng lấy không được. Từ nay về sau, ngươi liền ra khỏi Vọng Hoa các, đến Tây viện ở đi, nơi đó sẽ có người chăm sóc ăn uống sinh hoạt của ngươi thường ngày." Nam Tầm Phong lời nói rất nhẹ, làm cho người ta nghe không được một chút tức giận, thậm chí còn lộ ra một chút ôn nhu mơ hồ.

Nàng không nhìn lầm đi, lãnh khốc vô tình Thiên vương thế nhưng cũng sẽ ôn nhu?

"Phát ngốc cái gì đấy? Đi về nghỉ ngơi đi."

"Nam Tầm Phong, ta muốn tiếp tục ở trong Vọng Hoa các, có thể chứ?" Vân Khởi Vũ thật cẩn thận hỏi, mang theo khẩn cầu, vẻ mặt cười cười.

Nhưng Nam Tầm Phong lại nhíu mày, hiển nhiên rất không cao hứng, nghiêm túc hỏi: "Vì sao muốn tiếp tục nghỉ ngơi ở đó?"

Mặc cho ai cũng sẽ không muốn ở một nơi hẻo lánh lại không có người hỏi thăm như vậy, nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

"Đại khái là đã quen đi. Chẳng qua nơi đó đồ dùng trong nhà quá ít, liền một cái cũng không có, có thể mang cho ta một chút đồ được không, không cần tốt, chỉ cần đầy đủ, xin ngươi, xin ngươi đó!"

Nam Tầm Phong vốn không muốn đáp ứng, nhưng khi nhìn đến bộ dạng Vân Khởi Vũ điềm đạm đáng yêu khẩn cầu, không biết sao lại đáp ứng, "Tùy ngươi vậy, muốn thêm thứ gì phân phó một tiếng là được."

"Thật vậy chăng? Thật tốt quá, cám ơn, cám ơn, thật cám ơn ngươi." Vân Khởi Vũ vui vẻ cơ hồ muốn bật nhảy dựng lên, bất quá nàng vẫn là nhịn được, đối diện với khuôn mặt lạnh băng của Nam Tầm Phong, cùng hắn nói lời trong lòng, "Nam Tầm Phong, kỳ thật ta phát hiện ngươi rất tốt, cũng không có như bên ngoài đồn đại. Đều nói người gả cho ngươi không chết cũng tức điên, nhưng ta hiện tại sống rất tốt, không chết càng không điên."

"Có lẽ là ngươi cũng không có chân chính hiểu biết con người của bổn vương." Nam Tầm Phong trả lời Vân Khởi Vũ, cất bước rời đi, trước khi đi bỏ lại một câu không thể lạnh hơn được nữa, "Có lẽ là ngươi còn chưa chân chính hiểu biết bổn vương."

Hắn trong đêm tân hôn đem nàng ném vào mê cảnh đáng sợ như Địa Ngục, nhưng mà nàng lại nghĩ đó là một tràng mộng.

Bất quá đó cũng đích xác như là một giấc mộng, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể từ bên trong mê cảnh đi ra, không chết không tức điên.

Vì cái gì Vân Khởi Vũ có thể thoát ra khỏi mê cảnh?

Vân Khởi Vũ nhìn bóng lưng Nam Tầm Phong rời đi, cảm giác hắn tựa hồ có chuyện gì gạt nàng, bất quá nàng hiện tại không có tinh lực đi tìm hiểu việc này, giằng co một đêm, trước đi về ngủ một giấc rồi nói sau, nói không chừng sau khi tỉnh ngủ lại là một bắt đầu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top