Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90: Vực sâu vạn trượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Nam Tầm Phong lấy bộ dáng kỳ dị xuất hiện, khiến Thiên Địa Huyền Hoàng tứ sứ kinh sợ, nhưng cũng chỉ là hơi chút, không có quá nhiều phản ứng. Tuy rằng bọn hắn bị lực chấn động ngã xuống đất, bất quá không thương tổn đến chỗ hiểm, rất nhanh có thể đứng lên, không ngại Nam Tầm Phong toàn thân tản ra hơi thở chết chóc, hung hăng càn quấy gầm lên giận dữ.

"Nam Tầm Phong, ngươi nhiều lần phá hư chuyện tốt của Thiên Cơ Lâu là vì cho rằng chúng ta sợ ngươi sao? Ở trong mắt thế nhân ngươi có lẽ là Vương gia tôn quý, nhưng trong mắt Thiên Cơ Lâu chúng ta, ngươi ngay cả một đệ tử bình thường cũng không bằng, ngay cả Đông Phương Khinh Mộng đệ tử ngoại môn so với ngươi cũng mạnh hơn."

"Sao phải cùng loại giun dế tầm thường nhiều lời, trực tiếp xử lý xong việc không phải nhanh hơn sao, cùng nhau động thủ, giết cả hai người bọn họ."

Thiên Địa Huyền Hoàng bốn người nhanh chóng lao tới, trong đó hai người ra tay với Nam Tầm Phong, hai người còn lại ra tay với Vân Khởi Vũ.

Vân Khởi Vũ giờ đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể *cmn* chờ người khác tới giết nàng. Bất quá nàng đối với Nam Tầm Phong rất tin tưởng, chỉ cần có hắn ở đây, nàng nhất định sẽ không có việc gì.

Tâm thực an tĩnh, không còn sợ hãi như lúc nãy, ngược lại có rất nhiều hi vọng. Mặc kệ cuối cùng sống hay chết, ít nhất đến giờ phút này nàng có thể xác định một chuyện, Nam Tầm Phong thật sự quan tâm tới nàng.

"Muốn chết." Nam Tầm Phong đối với việc Thiên Địa nhị sứ công kích mặt không đổi sắc, cho dù là hai người kia toàn lực đánh tới, hắn cũng chỉ là vân đạm phong khinh vung một chưởng đẩy lùi.

Thiên Địa nhị sứ bởi vì hợp lực công kích mà uy lực rất mạnh, ngưng tụ thành khí lực cường đại, mặt đất đều bởi vậy mà biến sắc, hoa cỏ cây cối chung quanh, cát bay đá chạy, thậm chí là mưa cũng dừng lại, sau đó bị cường đại khí lực đánh tan.

Chứng kiến Thiên Địa nhị sứ liên thủ phát ra lực công kích khủng bố, Vân Khởi Vũ choáng váng, giờ này khắc này mới hiểu được nàng là có bao nhiêu bé nhỏ, tại đây cường giả trước mặt, dùng con kiến để hình dung nàng thật sự là không đủ.

Nhưng khiến nàng càng kinh ngạc hơn chính là, Nam Tầm Phong khi đối mặt với loại công kích có lực khủng bố như thế thì cũng chỉ là phất phất tay liền đánh tan nó, sau đó đơn giản một quyền đã đem Thiên Địa nhị sứ đánh bay.

Kỳ thật Nam Tầm Phong một quyền kia nhìn như đơn giản, nhưng khi đánh ra lại mang theo sắc bàn bạc, làm người ta liên tưởng giống như thần lực.

Sau khi đem Thiên Địa nhị sứ đánh bay, Nam Tầm Phong lập tức lắc mình đến trước mặt Vân Khởi Vũ, lại một quyền đem đẩy lùi Huyền Hoàng nhị sứ.

Thiên Địa Huyền Hoàng bốn người chật vật ngã xuống, phun một ngụm máu, ngoại thương không nhẹ, nội thương quá nặng, hiện tại ngay cả đứng dậy cũng không được. Thế nhưng cho dù đến tình trạng như vậy, bọn hắn vẫn như cũ hung hăng càn quấy.

"Nam Tầm Phong, ngươi dám làm chúng ta bị thương, vậy thì chờ nhận sát lệnh của Thiên Cơ Lâu đi."

"Dám cùng Thiên Cơ Lâu đối địch, cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ dùng. Tuy rằng chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng Ngũ trưởng lão ngay gần đây, rất nhanh sẽ tới, các ngươi cuối cùng vẫn là đường chết, chẳng qua chỉ là có thể hít thở nhiều thêm một chút mà thôi."

"Hừ, chờ Ngũ trưởng lão đến đây, xem các ngươi còn có thể như thế nào kiêu căng?"

Nghe xong lời này, Vân Khởi Vũ thực không biết phải nói gì. Rõ ràng luôn là các ngươi la hét từ nãy đến giờ, như thế nào lại biến thành chúng ta? Thiên Cơ Lâu này tác phong làm việc cũng quá sai lệch đi, nói trắng thành đen, nát nói thành hảo, không biết xấu hổ tới cực điểm.

Đây là phong thái của cao thủ võ lâm hành tẩu trên giang hồ sao? Là tác phong làm việc của đại môn phái sao? Quả thực so với người bình thường còn vô sỉ, mặt dày hơn.

Nam Tầm Phong vốn muốn ra tay đem Thiên Địa Huyền Hoàng bốn người đánh chết, nhưng tại lúc hắn chuẩn bị động thủ, cách đó không xa truyền tới thanh âm vang vọng của một người.

"Tiểu bối vô tri, lại dám đụng đến người của Thiên Cơ Lâu ta, để mạng lại."

Nghe được thanh âm này, Thiên Địa Huyền Hoàng bốn người cực kỳ cao hứng, mặt mày bỗng chốc vui vẻ lên, vốn đã vô cùng ngạo mạng, hiện tại càng thêm hung hăng càn quấy, so với Thiên đế lão tử *cmn* còn muốn hung hăng càn quấy hơn.

"Ngũ trưởng lão đến, các ngươi chờ chết đi. Nếu không muốn chết quá khó nhìn, vậy thì tự mình kết liễu, miễn cho chết không toàn thây."

Nam Tầm Phong lười nghe Thiên Địa Huyền Hoàng nói nhảm, hắn biết người đang tới rất cường đại, hắn cũng không thể đối kháng, lưu lại liền chỉ có một con đường chết, cho nên hắn tính toán trước lúc Ngũ trưởng lão còn chưa tới, hoả tốc rời đi, song khi hắn vừa muốn đem Vân Khởi Vũ đi, một đạo hắc ảnh xẹt qua trên đỉnh đầu, sau đó hóa thành tứ đạo ảnh tử, chia làm bốn phương tám hướng mà bay đi, đem bọn họ vây quanh.

Bốn thân ảnh này giống nhau như đúc, đều là do người kia phân thân, khô khốc gầy teo, giống như lão già.

Người này thật mạnh, so với cường giả trong nhận thức của hắn còn mạnh hơn.

Nguyên lai người còn có thể mạnh đến như vậy, buồn cười chính là hắn thế nhưng lại không biết.

"Bản trưởng lão ra tay, các ngươi còn có thể chạy đi đâu?" Ngũ trưởng lão nhìn chằm chằm Vân Khởi Vũ, nước miếng đều nhanh chảy ra, không thể không lấy tay lau, giống như thấy được kì chân mĩ vị, "Nha đầu kia thoạt nhìn ngon miệng, máu nhất định uống phi thường đã. Vì giết các ngươi, bản trưởng lão cả ngày cũng chưa uống máu, hiện tại thật sự khát, đợi lát nữa liền hút khô máu nha đầu kia để giải tỏa."

"Ai dám động đến nàng, bổn vương chắc chắn khiến cho hắn phải xuống địa ngục." Nam Tầm Phong che chở Vân Khởi Vũ, không cho bất luận kẻ nào tới gần nàng, thương tổn nàng, thoạt nhìn khí thế rất mạnh, mặt khác trong lòng hắn một chút tin tưởng đều không có.

Địch nhân quá mạnh mẽ, mà hắn lại quá yếu, giống như thiêu thân cùng đại hỏa giằng co.

Thế giới này là dùng thực lực nói chuyện, chỉ cần ngươi có thực lực, cho dù là thiên đạo cũng có thể thay đổi. Hắn từ nhỏ siêng năng luyện võ, mười lăm tuổi mang binh đánh giặc, giết người vô số, tự cho mình ở thế gian này như là cường giả, tới bây giờ mới biết được, hắn một chút cũng không mạnh, so sánh cùng giang hồ nhân sĩ thần bí kia, hắn chỉ là người bình thường mạnh hơn một chút, cùng con kiến khác biệt không lớn.

Hắn trong quá khứ từng giao thủ qua, cho tới bây giờ cũng chưa thấy người cường đại như thế, trong sinh hoạt cũng chưa bao giờ tiếp xúc, thế cho nên giống như ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không biết. Hắn giống như là một con ốc sên đi thật sự nhanh, đem toàn bộ đồng loại đều bỏ lại ở phía sau, trở thành con ốc sên mạnh nhất trong tất cả, hắn cho là mình đủ mạnh, thẳng đến một ngày, hắn gặp một con rùa, thế mới biết chính mình đi một chút cũng không nhanh, ngược lại là sinh linh đi chậm nhất trên đời.

Hắn là Thiên vương tôn quý của Nam Thiên quốc, tiếp xúc với giang hồ nhân sĩ không ít, theo lý thuyết hẳn là kiến thức phải uyên bác mới đúng, vì sao lại thành ếch ngồi đáy giếng?

Nam Tầm Phong trong lòng tràn ngập nghi hoặc, tuy rằng không biết đáp án xác thực, nhưng hắn có thể khẳng định việc này cùng Thiên Cơ Lâu thoát không khỏi quan hệ.

Ngũ trưởng lão cuồng tiếu châm chọc, "Để cho ta xuống địa ngục, ngươi có bản lãnh này sao? Ngay cả khí mạch cũng đả không thông, lại vọng tưởng cùng ta đánh, thật sự là buồn cười đến cực điểm. Thiên Vương điện hạ, ngươi nhất định là cảm thấy nghi hoặc đi, vì cái gì chính mình từng ấy năm cố gắng luyện võ, trước mặt ta vẫn yếu như vậy? Mà người trong thiên hạ lại cho rằng ngươi rất mạnh."

Nam Tầm Phong trầm mặc không nói, tiếp tục nghe Ngũ trưởng lão: "Không sợ nói cho ngươi biết, bắt đầu từ một khắc kia ngươi sinh ra đã bị Thiên Cơ Lâu chúng ta nắm trong tay, bất luận kẻ nào ngươi tiếp xúc qua, lớn thì hoàng đế cha ngươi, nhỏ thì dân chúng bình thường, bọn họ đều là người đã bị Thiên Cơ Lâu chúng ta xử lý. Đông Phương Khinh Mộng là người của Thiên Cơ Lâu, Dư tam nương cũng không ngoại lệ, trong Thiên vương phủ mỗi người đều có quan hệ cùng Thiên Cơ Lâu chúng ta. Bọn hắn giống như là con mắt của Thiên Cơ Lâu, thời thời khắc khắc giúp chúng ta giám sát ngươi, để chúng ta dễ dàng khống chế ngươi, cả Nam Thiên quốc đều nằm trong tầm tay của chúng ta. Ngươi cho là võ công của ngươi cái thế sao? Không, cái võ công ngươi từ nhỏ đến lớn cố gắng luyện thật ra là võ công hạ đẳng nhất, ngươi không biết bên trong võ học có khí mạch, không biết luyện võ có thể vận chuyển thiên địa chi khí, càng không biết từ lúc mình sinh ra đến bây giờ kỳ thật chính là bị nhốt trong lồng nuôi, người như vậy, còn vọng tưởng khiến cho ta xuống địa ngục, thật sự là buồn cười, ha ha ~ buồn cười a!"

Tuy rằng đã có thể lờ mờ đoán ra, nhưng lúc chính tai nghe được chân tướng, Nam Tầm Phong vẫn như cũ khó chịu vô cùng, hung tợn trừng mắt Ngũ trưởng lão, nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy oán hận.

Nguyên lai hắn vừa ra đời liền bị người khác khống chế, sống trong lồng. Hắn căn bản không phải là cái gì Thiên vương tôn quý, mà là tù nhân bị nhốt trong lao. Hắn một chút cũng không lợi hại, mà là phi thường nhỏ bé.

Hắn hận a! Không chỉ hận người Thiên Cơ Lâu, càng hận sự bất lực của mình.

Nam Tầm Phong vẫn cảm thấy thực lực rất quan trọng, cho dù như vậy, hắn trước kia cũng chưa bao giờ nghiêm túc theo đuổi, nhưng hiện tại, hắn mãnh liệt muốn có được thực lực, hắn muốn trở nên cường đại.

Ngũ trưởng lão chứng kiến Nam Tầm Phong vẻ mặt trở nên dữ tợn, không cam lòng lại bất đắc dĩ, cảm giác phi thường thích, không tính toán dừng lại, tiếp tục châm chích hắn, "Ngươi nhất định là muốn biết chúng ta vì sao lại làm như vậy đi? Dù sao ngươi cũng phải chết, ta sẽ cho ngươi chết được minh bạch. Tất cả chuyện này đều là lỗi của mẫu thân ngươi Y Phượng Tâm, nếu nàng không sống chết cũng không nguyện giao ra Yêu Hoàng Thạch, ngươi cũng không cần chịu tội như vậy. Bất quá Y Phượng Tâm trăm triệu lần không thể tưởng được, lúc nàng sinh hạ ngươi, Yêu Hoàng Thạch liền có liên hệ tới ngươi, kết quả thế nào, ngươi đến trước mặt hỏi Y Phượng Tâm đi."

Ngũ trưởng lão nói xong đột nhiên động thủ, một chút báo trước đều không có, hơn nữa còn là một kích cường lực. Một kích này, hắn muốn Nam Tầm Phong cùng Vân Khởi Vũ hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi). Lúc nãy nói nhiều như vậy, chính là vì khiến Nam Tầm Phong phân tâm, bằng không hắn cũng sẽ không cùng hai người sắp chết lảm nhảm.

Sở dĩ cẩn thận làm việc không phải bởi vì kiêng kị Nam Tầm Phong, mà là lo lắng Yêu Hoàng Thạch sẽ đỡ cho chủ. Bất quá hoàn hảo, đến bây giờ Yêu Hoàng Thạch cũng không có bất kỳ phản ứng gì, xem ra Nam Tầm Phong không có dung hợp với Yêu Hoàng Thạch, hiện tại có thể tùy ý hắn xâu xé.

Nam Tầm Phong còn muốn biết nhiều hơn, tưởng rằng Ngũ trưởng lão sẽ tiếp tục nói, không ngờ đối phương đột nhiên ra tay, hơn nữa còn là công kích khủng bố, coi như hắn có dùng toàn lực cũng ngăn không được, vô pháp né tránh, càng không thể chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kích này đánh tới, chờ đợi cái chết.

Vài ngày ngắn ngủi, hắn từ thiên đường rơi đến địa ngục, từ Thiên vương tôn quý biến thành tù nhân, từ người nắm trong tay sinh tử của người khác đến bị người khác nắm sinh tử trong tay, mùi vị đó chỉ có hắn tự mình biết được.

Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể giết chết địch nhân, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

Chính là một kích của Ngũ trưởng lão trước mắt này hắn cũng tránh không khỏi, sắp phải chôn thây ở đây, sao còn có thể trở nên mạnh mẽ chứ?

Nam Tầm Phong không thể ngăn cản, Vân Khởi Vũ ở phía sau hắn đương nhiên có thể cảm nhận được một kích này khủng bố như thế nào, biết cái chết sắp tới, chính là một khắc này, nàng cũng không có sợ hãi như lúc trước, cầm tay Nam Tầm Phong lạnh như băng, cùng hắn đứng cạnh nhau, mặt mỉm cười nhìn hắn, thâm tình nói: "Ta cùng chết với ngươi, vô luận thiên đường hay địa ngục, chúng ta đều vĩnh viễn không chia lìa. Ta đây thu hồi từ thư viết lúc trước, ngươi vĩnh viễn đều là trượng phu của Vân Khởi Vũ ta, là nam nhân ta yêu."

"Khởi Vũ." Nam Tầm Phong không thể tưởng được Vân Khởi Vũ sau khi nhìn thấy hắn bộ dáng như thế lại đối với hắn không có nửa điểm ghét bỏ, hắn có thể nhìn ra chân thành từ trong ánh mắt của nàng, nàng là thật tâm thật ý nhận người trượng phu giống quỷ như hắn.

Một người đầu bạc kỳ thật cũng không phải là quái vật gì, làm cho người ta e ngại cùng chán ghét chính là luồng thi khí (luồng khí như xác chết) trên người hắn, thi khí đựng thi độc, cùng hắn tiếp xúc lâu sẽ trúng độc, đây là một loại kịch độc khó giải trừ.

Nam Tầm Phong thật sự rất muốn nói cho Vân Khởi Vũ về chuyện thi độc, nhưng thời gian không còn kịp rồi, Ngũ trưởng lão công kích đã đánh úp lại.

Vân Khởi Vũ cũng biết sẽ chết, nàng không muốn nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm vào Nam Tầm Phong, có thể xem nhiều chừng nào tốt chừng nấy. Nhưng chợt đột nhiên cảm giác được trên người truyền đến khác thường, tựa hồ có một cỗ lực lượng ngưng tụ, cổ lực lượng này nàng có điểm quen thuộc, đó là Tiểu Tử.

Chẳng lẽ Tiểu Tử lại muốn xuất thủ cứu nàng sao?

Nghĩ đến đây, Vân Khởi Vũ không tiếp tục bất động nữa, lôi kéo Nam Tầm Phong thả người nhảy lên. Khi bọn hắn vừa mới phi thân lên, Tử Ngọc Linh Hạp liền bay ra, quanh thân được một ánh sáng tím bao phủ, nhảy vào bên trong lốc xoáy Ngũ trưởng lão, không chỉ phá tan công kích của lão mà còn phá tan cả phòng ngự, đem lão đánh đến đầu rơi máu chảy.

Tiểu Tử tựa hồ thực yêu thích đánh đầu người, bất kể là ai, chỉ cần ra tay liền chuyên môn đánh đầu, mà đánh lần nào là trúng lần ấy.

Vân Khởi Vũ không biết lực công kích của Tiểu Tử mạnh bao nhiêu, khó được có cơ hội chạy trốn, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua, thời gian Tiểu Tử công kích Ngũ trưởng lão, nàng đã cùng Nam Tầm Phong hỏa tốc chạy trốn, tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng đã đủ để bọn hắn đào tẩu.

"Cái gì vậy?" Ngũ trưởng lão bị nện đầu rơi máu chảy, choáng váng, chờ đến khi kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng của Vân Khởi Vũ cùng Nam Tầm Phong, ngay cả thứ đánh đầu của hắn cũng không thấy, cũng bởi vì vậy khiến hắn tưởng lầm là cao nhân nào đó ra tay, tức giận cảnh cáo: "Người nào? Mặc kệ ngươi là ai, tốt nhất không cần quản chuyện của Thiên Cơ Lâu, nếu không thiên hạ này ngươi nhất định không có nơi dung thân."

Cảnh cáo phát ra, nhưng không có ai đáp lại, không lâu sau, chỉ có tiếng sấm ầm vang phá lệ rung động.

Thiên Địa Huyền Hoàng bốn người vừa rồi bởi vì Ngũ trưởng lão phát ra lực công kích bị Tiểu Tử đánh bại, lực thừa chấn ảnh hưởng đến thương thế, cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chờ bọn hắn thức tỉnh, chỉ nhìn thấy Ngũ trưởng lão bị nện đầu chảy máu, ngoài ra thật cái gì cũng không thấy.

Không thể nào, đã đến lúc này, tuyệt nhiên còn để con vịt sắp nấu chín bay mất, thật là đáng giận.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng đuổi theo! Nếu để cho bọn hắn chạy trốn, lần sau muốn giết không có dễ dàng như vậy đâu. Lâu chủ có lệnh, bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể để cho Vân Khởi Vũ còn sống." Ngũ trưởng lão ôm vết thương trên đầu, vội vàng đuổi theo Vân Khởi Vũ cùng Nam Tầm Phong, quyết tâm đem bọn họ giết chết. Coi như không giết Nam Tầm Phong, cũng nhất định phải giết Vân Khởi Vũ.

Vân Khởi Vũ cùng Nam Tầm Phong ở trong rừng nhanh chân chạy trốn, liều mạng chạy trốn, không dám lãng phí thời gian quay đầu lại, chỉ sợ Ngũ trưởng lão đuổi theo.

Nếu phải tiếp tục đối mặt với tình cảnh lúc nãy một lần nữa, bọn hắn chỉ sợ sẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ầm vang ~, mưa càng ngày càng lớn, cuồng phong thổi quét, thiểm điện lôi minh vang dội, một đạo lại một đạo tia chớp lớn xẹt qua phía chân trời, giúp bọn hắn chiếu sáng con đường tối trước mắt.

"Mưa quá lớn, cứ chạy như vậy không phải là biện pháp, trước tìm một chỗ trốn đi." Nam Tầm Phong đột nhiên dừng lại, mượn tia chớp quan sát bốn phía, sau đó mang Vân Khởi Vũ hướng nơi cây cối rậm rạp đi, xuyên qua tầng tầng Tùng Lâm cùng Đằng Chi, bay qua mấy đường dốc lớn, ở sâu trong rừng tìm được một sơn động.

Trong sơn động bò đầy cây mây, tuy rằng rất lớn, nhưng cũng đủ bọn hắn ẩn thân.

Sau khi trốn vào sơn động, Nam Tầm Phong dùng cây mây đem động khẩu che khuất, giảm bớt khả năng bị người khác phát hiện.

Rốt cục có thể nghỉ ngơi, Vân Khởi Vũ đã mệt muốn chết, đến một chút khí lực cũng không có, không quản nhiều lắm, trực tiếp nằm chết dí trên đất, thở từng ngụm từng ngụm.

"Hô ~ cuối cùng cũng thoát khỏi mấy người kia, lão già đáng ghét."

Nam Tầm Phong sau khi đem động khẩu che khuất thì trở lại, ngồi bên người Vân Khởi Vũ, dùng tay áo sạch sẽ của chính mình lau mưa trên mặt nàng, xoa xoa, cảm thấy không đủ, còn đem áo khoác cởi ra phủ lên người nàng.

Vân Khởi Vũ đem tất cả mọi chuyện thu trong mắt, tuy rằng những điều này rất giản dị nhưng nàng lại có thể từ trong những chuyện đơn giản đó cảm nhận được sự quan tâm cùng bảo vệ vô tận. Nam Tầm Phong thực quan tâm nàng, chính là hắn sẽ không biểu đạt, chỉ làm chuyện mà mình muốn làm. Loại tình cảm không treo tại trên đầu môi này mới là thứ làm cho người ta nhất cảm động. Yêu một người cũng không phải nói ra ngoài miệng là được, còn cần phải có hành động.

"Tầm Phong, cám ơn ngươi. Trên người của ta đã ướt đẫm, y phục của ngươi vẫn khô, như vậy khoác trên người ta cũng vô dụng, ngược lại sẽ đem y phục của ngươi làm ướt. Tình huống của ngươi thoạt nhìn cũng không tốt, vẫn là đem y phục mặc lại đi." Vân Khởi Vũ đã sớm thấy khuôn mặt Nam Tầm Phong tái nhợt đến không thể hơn được nữa, quả thực so với tóc của hắn còn trắng hơn, thân thể lại phát ra hàn khí có thể đem người khác đông lạnh phát run mà lo lắng.

Hắn quan tâm nàng, nàng chẳng lẽ không quan tâm hắn sao?

"Ta không sợ lạnh, đắp đi, quần áo ướt chỉ là chuyện nhỏ. Hiện tại không thể nhóm lửa, cũng chỉ có thể như vậy." Nam Tầm Phong không hề tự xưng 'bổn vương', trong giọng nói lộ ra một cỗ lạnh lùng bất đắc dĩ, oán hận trong lòng cũng bị hắn cố gắng ngăn chận, không bạo phát ra.

Nếu đổi lại là người khác, đã sớm tức giận ngất trời, làm sao còn có thể im lặng như vậy?

Quá im lặng đến mức không được bình thường thực sự mới khiến cho người ta lo lắng.

Nương theo ánh sáng lúc có lúc không trong bóng đêm, Vân Khởi Vũ mơ hồ thấy được khuôn mặt Nam Tầm Phong cùng mái tóc bạc của hắn, mà hàn khí trên người hắn cũng khiến nàng phát run.

Mặc dù như vậy, nàng vẫn không có chút e ngại cùng ghét bỏ, nhẹ vỗ về mái tóc của hắn, quan tâm hỏi: "Tóc của ngươi như thế nào biến thành như vậy? Thân thể vì sao lại lạnh như vậy? Trong lòng ta có rất nhiều nghi hoặc, ngươi có nguyện ý nói cho ta biết không?"

Hết thảy tới quá mức bất ngờ, trong lòng trong đầu nàng loạn thành một đoàn, tiền căn hậu quả hoàn toàn không biết. Nàng chỉ là cùng Nam Liên công chúa đấu một chút, còn chưa bắt đầu, hôm nay liền kết thúc.

Nam Tầm Phong hơi hơi cười lạnh, chậm rãi nói: "Nếu ngươi trước kia hỏi ta vấn đề này, ta có lẽ sẽ cho ngươi một đáp án khẳng định, nhưng hiện tại ta không thể, bởi vì ngay cả chính ta cũng không biết vì sao? Từ khi ta có nhận thức, ta chính là cái dạng này, người bên cạnh nói cho ta biết, đây là từ trong bụng mẹ sinh ra. Nếu là trời sinh, ta đây chỉ có thể nhận mệnh. Chính là nghe lời nói mới nãy của Ngũ trưởng lão, trong lòng ta lại tràn ngập hoài nghi. Nếu ta từ khi vừa ra đời đã bị Thiên Cơ Lâu nắm trong tay, nhốt tại một cái lồng nuôi hoa lệ thật lớn, chỉ cần tiếp xúc là người hay chuyện đều được Thiên Cơ Lâu trước đó an bài tốt, như vậy hiểu biết của ta đều rất có hạn."

Cũng giống như một đứa trẻ mới ra sinh, nếu ngươi đem hắn nhốt tại một nơi nhỏ bé kín mít, tỉ mỉ an bài cuộc sống của hắn cùng người và chuyện hắn tiếp xúc, như vậy đứa trẻ này sau khi lớn lên những chuyện hắn có thể biết cực kỳ có hạn, trừ phi hắn có khả năng thoát khỏi nơi giam giữ kia, nếu không hắn vĩnh viễn đều không biết mình thật ra là đang bị giam trong lồng.

"Ngũ trưởng lão kia vừa rồi nhắc tới Yêu Hoàng Thạch, chẳng lẽ cùng Yêu Hoàng Thạch có quan hệ sao? Hắn còn nhắc tới mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi khi còn sống có lưu lại đầu mối gì cho ngươi hay không?"

"Mẫu phi ta cả đời bị giam lỏng, nàng khi còn tại thế, ta một năm không gặp được nàng vài lần, cho dù gặp mặt bên cạnh cũng có người canh chừng, giám thị nhất cử nhất động của chúng ta, mẫu phi muốn nói với ta cái gì, cũng không dám nói, không thể nói. Lúc nhỏ ta không hiểu lắm, đến lúc mẫu phi bị phụ hoàng giam giữ rồi chuẩn bị xử trảm, ta liền khẩn cầu phụ hoàng thả mẫu phi. Người nói chỉ cần ta có thể trấn định loạn lạc phương Bắc sẽ lưu lại nàng. Vì thế ta bắt đầu siêng năng luyện võ, mười lăm tuổi liền mang binh xuất chinh, một lần đi chính là mười năm. Trong vòng mười năm, ta từ một cái thiếu niên không hiểu thế sự biến thành động vật máu lạnh giết người như ngóe, nhưng tất cả ta đều không để ý, cái ta quan tâm duy nhất chính là dẹp loạn phương Bắc sau có thể giúp cho mẫu phi tự do. Chính là ai ngờ đến khi ta chiến thắng trở về thì lại biết được sau hai năm ta xuất chinh nàng đã bị phụ hoàng ban chết. Ta trong cơn tức giận rút kiếm chỉ vào phụ hoàng, muốn giết hắn báo thù cho mẫu phi. Nhưng phụ hoàng bên người có cao thủ bảo hộ, ta không thể thành công, cho dù thành công, chỉ sợ cũng không hạ thủ được."

"Bất luận thế nào, hắn đều là phụ thân của ngươi, đích xác rất khó xuống tay. Bất quá cha ngươi cũng quá nhẫn tâm, lại có thể ở thời điểm ngươi mười tuổi muốn ngươi dẹp loạn, một cái tiểu hài tử mười tuổi có thể làm cái gì? Hắn đây không phải đang làm khó dễ ngươi sao?"

Hoàng đế chết tiệt này, quả thực không phải là người.

"Lúc ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện, tâm tư đơn thuần, nghĩ đến chỉ cần dựa theo lời của phụ hoàng là có thể đạt được ước nguyện của mình, hiện giờ nghĩ lại, hết thảy đều thực khả nghi. Phụ hoàng chỉ sợ ngay tại thời điểm ta mới sinh ra thì đã cùng Thiên Cơ Lâu hợp mưu. Thiên Cơ Lâu đối với ta có mục đích riêng, mặc kệ ta làm chuyện gì, bọn hắn đều sẽ trước đó an bài tốt. Năm đó loạn ở phương Bắc, ngoài mặt là như vậy, nhưng nếu cẩn thận nghĩ đến liền khó tránh khỏi nghi ngờ trùng điệp, giữa rất nhiều lần giao phong, ta có thể đã thua, thế nhưng cuối cùng lại chuyển bại thành thắng, tóm lại thực không hiểu ra sao. Lúc đó ta cũng không có nghĩ nhiều, chỉ thầm nghĩ ổn định phương Bắc trở về cùng mẫu phi sum họp."

"Hiện tại ngay cả một chút đầu mối cũng không có, hoàn toàn không nghĩ ra Thiên Cơ Lâu đang làm cái quỷ gì? Có quan hệ duy nhất chính là Yêu Hoàng Thạch. Nếu Thiên Cơ Lâu thật sự muốn nó, lấy năng lực của bọn họ, sớm là có thể từ trong tay ngươi cướp đi, vì cái gì còn muốn khiến mọi chuyện phức tạp như vậy?"

Khống chế cả Nam Thiên quốc, tinh tế an bài cuộc sống Nam Tầm Phong, hơn nữa là làm không chê vào đâu được, đây cũng không phải là chuyện một thế lực bình thường có thể làm được. Muốn hoàn toàn khống chế một quốc gia, còn làm thật cẩn thận, trừ phi là thần ma.

"Yêu Hoàng Thạch đã cùng ta tan ra làm một thể, bọn hắn muốn Yêu Hoàng Thạch, chỉ sợ phải đem ta mở ngực rạch bụng."

"Cái gì? Ý của ngươi là nói Yêu Hoàng Thạch ở trong thân thể của ngươi? Ở nơi nào? Cho ta xem xem." Vân Khởi Vũ quá mức kích động cùng tò mò, trực tiếp động thủ cởi quần áo Nam Tầm Phong, đến khi xuất hiện lồng ngực rắn chắc trong mắt, đột nhiên xấu hổ đỏ mặt.

"A, cái kia, cái kia, ta... ta không phải cố ý."

Nàng sao có thể cởi quần áo của nam nhân chứ, lại còn điên cuồng như vậy a?

Nam Tầm Phong tựa hồ cũng không kháng cự, nếu kháng cự hắn đã sớm không để Vân Khởi Vũ cởi y phục của hắn, ôn nhu cười, nhìn chằm chằm giai nhân đang đỏ cả mặt, nói : "Ta không để ý ngươi đem ta lột sạch."

Tuy rằng hắn chưa trải qua chuyện nam nữ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hiểu nhân sinh. Không ăn thịt heo, cũng không có nghĩa là chưa thấy heo chạy, hơn nữa hắn khẳng định thấy hết.

"Ngươi nói gì, ta mới không có ~ ngô." Vân Khởi Vũ ngượng ngùng cúi đầu, chính là xuất hiện một cánh môi lạnh băng đưa lên, hôn ở miệng nhỏ của nàng, đem lời cần nói của nàng toàn bộ đều thổi trở về.

Nam Tầm Phong hôn cái miệng nhỏ nhắn của Vân Khởi Vũ, hai tay càng ngày càng không an phận, ở trên người nàng tùy ý du tẩu, thả lỏng cơ thể và đầu óc, không có gì ngăn cản, giờ phút này hắn chỉ thầm nghĩ làm chuyện mình muốn làm.

Vân Khởi Vũ cũng không chống cự, ý loạn tình mê, đáp lại Nam Tầm Phong hôn môi, cam tâm tình nguyện đem chính mình giao cho hắn.

Có một người nam nhân nguyện ý vì nàng buông tha cho tất cả, thậm chí là cả tính mạng của mình, cùng nàng sống chết với nhau, nam nhân như vậy, tình yêu như vậy, trả giá nào cũng đáng. Nàng là người mà một khi nhận thức người khác liền đến chết cũng không thay đổi, nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của hắn, cùng hắn cùng đi qua những ngày mưa gió, làm một đôi vợ chồng chân chính.

Nàng biết tương lai phía trước của bọn họ không dễ dàng, tràn ngập khó khăn, có thể không sống được bao lâu, nhưng nàng vẫn như cũ cảm kích trời xanh, có thể để nàng trong kiếp này gặp được một người nam nhân yêu nàng như vậy. Người trong thiên hạ thiên thiên vạn vạn, nhưng mà rốt cuộc có bao nhiêu người có thể tìm được chân ái?

Nàng thật may mắn, thật hạnh phúc.

Bên ngoài sơn động, mưa đã dừng lại, cả khu rừng được gột rửa phá lệ tươi mát, thanh khiết, thanh âm giọt mưa ngượng ngùng rơi ở trong rừng cây im lặng phổ thành một khúc nhạc êm tai.

Trong động, sắc xuân khôn cùng, kiền sài liệt hỏa (bạn nào hiểu thì giúp mình với nhé, mình cảm ơn), tiếng thở dốc cùng thanh âm dây dưa liên tục không ngừng.

Bên kia, đám người Ngũ trưởng lão lòng nóng như lửa đốt, mỗi người đều một bộ muốn ăn thịt người, chạy nhanh trong rừng, tìm kiếm Vân Khởi Vũ cùng Nam Tầm Phong, thế nhưng lật cả rừng vẫn không tìm được hai người đó, làm hắn nổi trận lôi đình.

Chết tiệt, hai đứa nhóc kia rốt cuộc trốn đi đâu, như thế nào lại tìm không thấy?

Hắn không tin hai kẻ phàm tục kia có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, cho dù có chạy trốn tới trăm dặm, hay ở ngoài ngàn dặm, hắn cũng có thể cảm nhận được khí tức của bọn họ. Nhưng là bây giờ một chút cũng cảm nhận không đến, thật sự là gặp quỷ.

"Ngũ trưởng lão, chúng ta đã ở trong rừng tìm một buổi tối, trời cũng sắp sáng. Nếu trước hừng đông không thể giết chết Vân Khởi Vũ, nhiệm vụ của chúng ta nhất định là thất bại, đến lúc đó lâu chủ nhất định sẽ phạt nặng chúng ta."

"Đúng vậy! Thời gian chúng ta còn lại không nhiều lắm. Ngũ trưởng lão, thuật Truy Tung của ngài đứng nhất nhì trong lâu của chúng ta, làm sao có thể cả một buổi tối đều không tìm được hai người bọn họ?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Lúc này ở đây nói lời nhảm, còn không bằng nhanh chóng đi bắt người, đều đi tìm cho ta." Ngũ trưởng lão tâm tình thật sự là không tốt, buồn bực một buổi tối, đối với ai sắc mặt cũng như đang thiếu nợ, Thiên Địa Huyền Hoàng bốn người chẳng khác nào là đụng vào họng súng của hắn.

Tức giận thì tức giận, nhưng nhiệm vụ phải cố gắng hoàn thành. Cho dù trước hừng đông không thể giết chết Vân Khởi Vũ, cũng phải nhanh một chút đem người này loại bỏ.

Rừng lớn như vậy, hai người kia không có khả năng chạy quá xa, nhất định là trốn ở đâu đó?

"Mấy người các ngươi chia nhau tìm thử xung quanh, xem xem có chỗ ẩn thân bí ẩn nào không? Ta phỏng chừng hai người bọn họ nhất định là trốn đâu đó."

"Dạ."

Trời dần sáng, thần quang từng bước đẩy lùi hắc ám trên mặt đất, tia nắng xuyên thấu qua lục đằng, xua tan đi bóng đêm trong động.

Bên trong hai người ôm nhau mà ngủ, trên người đắp ngoại bào lớn, một cánh tay ngọc đặt trên lồng ngực rắn chắc, rúc vào trong ngực của hắn, ngủ đến ngọt ngào, đôi khi lại phát ra tiếng ưm lười nhát.

Nam Tầm Phong tóc trắng giờ trở lại màu đen như mực, lúc này vẫn không nhúc nhích, chỉ sợ quấy nhiễu mộng đẹp của giai nhân trong lòng, lẳng lặng nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, hồi tưởng đêm qua kịch liệt, đến nay đã thoả ước mong nguyện.

Phá đồng tử thân sau, hắn loáng thoáng cảm thấy được trong cơ thể có một cổ nhiệt lưu chuyển động, chính là không quá rõ ràng, cho nên hắn cảm giác không mạnh, còn tưởng rằng đây là thái độ kích động, không quá để ý.

Nam Tầm Phong kéo ngoại bào, muốn giúp Vân Khởi Vũ đắp kín một chút, đột nhiên có cái gì từ ngoài động bay vào, sợ tới mức hắn lập tức đề cao cảnh giác, tưởng địch nhân tìm tới, ai ngờ là Tử Ngọc Linh Hạp.

Vân Khởi Vũ vốn đang ngủ ngon giấc, bị tình huống cấp bách làm bừng tỉnh, ngay cả nàng cũng tưởng địch nhân đến, khi thấy Tử Ngọc Linh Hạp bay vào trong lòng nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tiểu Tử, là ngươi a! Làm ta sợ chết đi được."

Ngày hôm qua Tiểu Tử vì cứu bọn họ mà ra tay với đám người Ngũ trưởng lão, nàng cùng Nam Tầm Phong nhân cơ hội đó chạy trốn, sau cũng không có gặp lại, không thể tưởng được chính nó tìm về bên người nàng.

"Tiểu Tử, ngươi có khỏe không? Ta cũng không phải cố ý đem ngươi bỏ lại, khi đó tình huống ngươi cũng biết. Bất quá hiện tại tốt lắm, ngươi có thể trở về là tốt rồi."

Tử Ngọc Linh Hạp một chút phản ứng đều không có, giống như là một hộp ngọc bình thường, không có bất kỳ linh tính gì.

Vân Khởi Vũ cũng không có cảm giác cái gì khác thường, phát hiện mình hiện tại áo không đủ che thân, xấu hổ cực kỳ, nhanh chóng lấy quần áo che chở.

Nam Tầm Phong thế nhưng không có nửa điểm xấu hổ, một thân cánh tay dài, đem giai nhân kéo vào trong lòng, khiêu khích nàng, cố ý lộ ra tà tiếu, nói : "Cũng đã là người của ta, còn cần che sao?"

"Chán ghét, ngươi xấu lắm." Vân Khởi Vũ mặt càng đỏ hơn, nhẹ nhàng đẩy Nam Tầm Phong ra, rất nhanh đem y phục mặc tốt. Trong khi mặc quần áo, rõ ràng nhìn thấy dấu vết trên người mình, lại một trận ngượng ngùng.

Nàng thật sự đã trở thành người của hắn rồi a, từ nay về sau nàng chính là nữ nhân của hắn.

Thế sự thật sự là vô thường, hôm qua nàng cũng bởi vì nam nhân không khuôn phép này mà viết xuống từ thư, vậy mà hôm nay lại cam tâm tình nguyện, khăng khăng một mực trở thành nữ nhân của hắn.

Vân Khởi Vũ sau khi mặc quần áo tử tế, phát hiện Nam Tầm Phong vẫn còn nhìn nàng chằm chằm, trên người trống trơn, vì thế đem y phục ném cho hắn, tức giận nói: "Nhanh chóng đem y phục mặc vào, vạn nhất địch nhân đến, ngươi có thể cởi trần chạy trốn sao?"

"Tuân mệnh." Nam Tầm Phong tâm tình tốt lắm, tươi cười không ngừng, lãnh khốc ít lời ngày xưa hoàn toàn biến mất, ngược lại gian trá xảo quyệt, hoàn toàn thay đổi bản thân, không keo kiệt mà lại cùng người khác đùa giỡn, nhưng đây lại đích thị là một người.

Mặc quần áo xong, Vân Khởi Vũ đem Tử Ngọc Linh Hạp đến nghiên cứu, nhớ tới lúc trước Nam Tầm Phong muốn có mà không được, vì thế liền hỏi hắn một chút: "Tầm Phong, Tử Ngọc Linh Hạp này rốt cuộc là cái gì? Thật thần kỳ!"

"Ta cũng không rõ lắm, chính là ở trong một quyển sách nhìn thấy qua, trong sách ghi lại, người sở hữu vật ấy có được thông linh chi tâm, có được thông linh chi lực. Sau đó ta dùng nhiều cách tìm kiếm, lại không có một chút thu hoạch, dần dà đành gác qua một bên. Bây giờ nghĩ lại, không phải ta tìm kiếm không đúng chỗ, mà là có người căn bản không muốn để ta biết quá nhiều chuyên. Hiện giờ hiểu biết của ta đối với thế gian này cùng một đứa trẻ mới sinh ra không khác nhau nhiều lắm." Nam Tầm Phong cười khổ nói, nhớ tới bi thương chính mình gặp phải, trong lòng chậm rãi phẫn hận.

"Không chỉ có ngươi không biết, ta cũng biết không nhiều lắm. Cảm giác thật kỳ quái a, Thiên Cơ Lâu cho dù có bản lãnh lợi hại đến mấy, cũng không thể khống chế được một nước thậm chí là người của nước đó, dù cho phong tỏa được tin tức, ít ít nhiều nhiều cũng phải có điểm sơ hở, trừ phi chỗ của chúng ta chính là bị phong bế, không chỉ là ngươi bị nhốt trong lồng, mà ngay cả nơi này tất cả mọi người đều bị nhốt trong lồng. Nếu thật là như vậy, kia Thiên Cơ Lâu thực lực quả thật đáng sợ."

"Kỳ thật Nam Thiên quốc địa vực cũng không mở mang, bao quanh vương quốc là một vùng tiên cảnh phi thường mơ ảo. Ta từng đi qua một chỗ, điểm cuối là mênh mông vô bờ sương trắng, từng có người đi vào vùng sương mù kia, kết quả không có trở ra, hậu nhân đem địa phương kia xưng là Vong Vụ Lĩnh. Dựa theo suy đoán của chúng ta hiện giờ, Vong Vụ Lĩnh hẳn là chính là biên giới của đại lao này, chỉ cần có thể ra khỏi biên giới này, là có thể thoát ly Thiên Cơ Lâu. Bất quá đây cũng chỉ là phán đoán của ta, sự thật như thế nào vẫn không thể xác định."

Mặc dù là đoán, nhưng hắn cảm giác đã không sai biệt lắm. Nếu muốn thoát khỏi khống chế của Thiên Cơ Lâu, hắn nhất định phải đến Vong Vụ Lĩnh một chuyến.

"Vong Vụ Lĩnh. Tin tức chúng ta biết đến quá ít, muốn cùng Thiên Cơ Lâu đối kháng, nhất định chúng ta phải cường đại lên mới được. Trước mắt, chúng ta cần phải hành sự thật thận trọng mới được."

"Ta hiểu."

Bọn hắn bây giờ giống như hai con kiến nhỏ, nhỏ bé đến không thể hơn được nữa, nhưng mà bọn hắn lại cùng với một đại hổ đối lập, quả thực so với thiêu thân lao đầu vào lửa còn không biết tự lượng sức mình hơn.

Bất quá con kiến cũng có ưu thế của nó, lão hổ muốn tiêu diệt một con kiến, kia phải xem nó có thể tìm được hay không cái đã?

"Tầm Phong, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?" Vân Khởi Vũ một chút chủ ý cũng không có, sau khi trở thành nữ nhân của Nam Tầm Phong, trong lòng của nàng có một chút điểm biến hóa, ít nhiều đều muốn dựa vào nam nhân của mình.

"Hư, có người đến đây." Nam Tầm Phong nghe bên ngoài có tiếng vang, lập tức làm động tác chớ có lên tiếng, sau đó đến động khẩu quan sát, phát hiện Ngũ trưởng lão đã dẫn người hướng bên này tìm đến, không bao lâu sẽ phát hiện sơn động này.

"Không ổn, bọn hắn tới."

"Cái sơn động này chúng ta có thể tìm được, người khác đương nhiên cũng có thể, nơi này đã không còn an toàn nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời đi."

"Ân."

Nam Tầm Phong lôi kéo tay Vân Khởi Vũ, mang nàng ra khỏi sơn động, nương cỏ cây che chở, thật cẩn thận rời đi.

Thế nhưng bọn hắn vẫn bị phát hiện.

"Ngũ trưởng lão, bọn hắn ở nơi này." Một người trong bốn người Thiên Địa Huyền Hoàng đang ở trên cây quan sát, trong lúc vô tình đã thấy hai người tránh trong bụi cây chậm rãi đi động, lập tức lớn tiếng kêu lên.

Bại lộ sau, Nam Tầm Phong cũng không tiếp tục chậm rãi nữa, mang Vân Khởi Vũ lên, bay nhanh đi. Cũng may Vân Khởi Vũ không phải nữ tử nhu nhược, từng luyện qua vài năm võ công, thân thủ cùng thể lực đương nhiên không tệ.

"Hai cái tiểu đông tây chết tiệt, rốt cục để cho ta bắt được, hôm nay ta muốn các ngươi chết không có chỗ chôn. Đuổi theo." Ngũ trưởng lão tức giận đến nghiến răng, nhiều lời vô nghĩa, lập tức truy đuổi.

Lúc này đây nói gì cũng không thể tiếp tục để cho bọn họ trốn thoát, bằng không người chết liền là bọn hắn.

Ngũ trưởng lão tốc độ rất nhanh, sau một hồi liền đuổi tới phía sau Nam Tầm Phong cùng Vân Khởi Vũ, hơn nữa bốn người Thiên Địa Huyền Hoàng tốc độ cũng đều nhanh đến dọa người.

"Không xong, bọn hắn đuổi tới." Vân Khởi Vũ trong lòng thật sự lo lắng, tuy nói chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng có thể còn sống nàng vẫn là nguyện ý.

Khinh công của bọn hắn đều là lợi hại, chính là cùng Ngũ trưởng lão và những người kia so sánh, ngược lại phải gắng sức nhiều lắm.

Nghĩ cũng đúng, con kiến chạy trốn mau nữa cũng đấu không lại lão hổ.

Nam Tầm Phong cũng không có vì vậy mà bỏ cuộc, không đến thời điểm cuối cùng, hắn sẽ không lùi bước, chính là phía trước đã hết đường, hắn không thể không dừng lại.

Vực sâu vạn trượng!!! Ông trời cũng không chịu cho bọn hắn một con đường sống sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top