Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93: Lỗ lỗ lỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Khởi Vũ cả một đường chính là điên cuồng chạy, trốn tránh đủ các kiểu, giả bộ cũng đủ các kiểu, khi thì đi bộ, khi thì ngồi xe ngựa, chạy thoát một tháng rốt cuộc chạy tới Vong Vụ Lĩnh.

Vốn tưởng rằng chạy trốn tới Vong Vụ Lĩnh là có thể thoát khỏi đuổi giết của Thiên Cơ Lâu, ai ngờ bọn hắn cũng đến đó.

Ngẫm lại cũng đúng, Vong Vụ Lĩnh nếu là do Thiên Cơ Lâu tạo ra, bọn hắn đối với việc bên trong thế nào rõ như lòng bàn tay, đi vào đương nhiên không có việc gì. Ngược lại, với nàng là nơi cực kỳ nguy hiểm. Tửu gia gia nói, chỉ cần có thể vượt qua Vong Vụ Lĩnh, nàng có thể thoát khỏi khống chế của Thiên Cơ Lâu, nàng cần phải đem hết toàn lực để đi ra ngoài.

Trong Vong Vụ Lĩnh nơi nơi đều là sương mù dày đặc, tầm nhìn rất hẹp không đến ba thước, phía trước có nếu có gì nguy hiểm sẽ rất khó phát hiện, nếu bị địch nhân bất ngờ tấn công cũng sẽ không thể phản ứng kịp, cho nên ở trong này mỗi một bước đều phải thật cẩn thận.

Thật là rộng lớn.

Trong Vong Vụ Lĩnh sương mù dày đặc mờ mịt, đây không thể nghi ngờ chính là gia tăng khó khăn đi ra ngoài. Ngay cả đường cũng không thể thấy, làm sao có thể đi ra ngoài?

"Mẹ, đi bên trái." Tiểu Tử đột nhiên nói.

"Bên trái sao?"

"Ân, vị trí của người chỉ có bên trái là an toàn, nếu người đi hướng khác, không quá năm bước nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Mẹ, tin tưởng Tiểu Tử đi."

"Được, đi bên trái." Vân Khởi Vũ kỳ thật rất tin tưởng Tiểu Tử, dựa theo hướng Tiểu Tử nói mà đi. Ngay sau đó phía sau liền truyền đến tiếng bước chân của những kẻ muốn đuổi giết nàng, ngay cả lời nói của bọn hắn cũng có thể mơ hồ nghe thấy.

"Nữ nhân chết tiệt này thế nhưng có thể trốn mất, chờ bắt được nàng, ta không đem nàng bầm thây vạn đoạn là không được."

"Trong Vây Vực chưa từng có người nào có thể ra khỏi Vong Vụ Lĩnh, nơi này sương mù dày đặc, nhìn không thấy bất kì thứ gì, nàng chắc chắn không ra được. Chúng ta cẩn thận tra xét, nhất định có thể tìm được nàng, nói không chừng tìm lúc tìm được nàng đã chết rồi."

"Nói không sai, Vong Vụ Lĩnh cơ quan trùng điệp, có Tù Lung trận, Tử Vong trận, phi thiên độn thổ đều bị hạn chế, nàng tuyệt đối không thể đi ra ngoài."

"Các ngươi chớ nên khinh thường. Nữ nhân này có thể ở dưới tay của chúng ta sống đến bây giờ, nói lên một điều nàng có chút bản lãnh, vạn nhất để nàng đi ra khỏi Vong Vụ Lĩnh, tương đương mang đến cho Thiên Cơ Lâu không ít phiền phức. Không nên khinh địch, toàn lực đem nữ nhân này tìm ra, bất luận sống hay chết. Tách ra hành động, tìm được nữ nhân này lập tức phát ra tín hiệu." Thánh sứ nhắc nhở, dù sao vẫn cảm giác Vân Khởi Vũ là một điềm xấu.

Thật lâu trước kia, Thiên Cơ Lâu đã nhận được một lời tiên đoán, nữ nhân xuất hiện bên cạnh người sở hữu Yêu Hoàng Thạch sẽ là người tiêu diệt Thiên Cơ Lâu. Chính vì lời tiên đoán này, bọn hắn mới toàn lực truy xét nơi Yêu Hoàng Thạch hạ phàm, đem nữ nhân bên cạnh kẻ có được Yêu Hoàng Thạch từng người một trừ bỏ.

Cẩn thận đến mấy cuối cùng cũng có sai sót, chính là một Vân Khởi Vũ.

Chẳng lẽ đúng như lời tiên đoán nói, vận số Thiên Cơ Lâu sắp hết?

Đây là tuyệt mật của Thiên Cơ Lâu, không có nhiều người biết. Bây giờ tại đây cũng chỉ có một mình thánh sứ biết được, cho nên thánh sứ mới có thể sốt ruột hơn so với những người khác, ra sức tìm kiếm Vân Khởi Vũ hơn so với những người khác đều, càng muốn đem Vân Khởi Vũ giết chết hơn so với những người khác.

Trong lúc đám người Thiên Cơ Lâu tìm kiếm Vân Khởi Vũ khắp nơi, Vân Khởi Vũ đã dưới sự trợ giúp của Tiểu Tử, ra khỏi Vong Vụ Lĩnh. Nhưng mà sau khi ra khỏi Vong Vụ Lĩnh, không ngờ phía trước là sa mạc mênh mông vô bờ, không có một chút sự sống.

"Sa mạc. Tiểu Tử, ngươi xác định đã ra khỏi Vong Vụ Lĩnh sao?" Vân Khởi Vũ mệt đến không thở được, lòng vòng trong Vong Vụ Lĩnh đã vài ngày, hiện tại thầm nghĩ ngủ một giấc thật ngon.

Nàng đã thật lâu thật lâu không được ngủ tốt một giấc, không thể tắm rửa đàng hoàng một cái, y phục trên người đã rách mướp, phát ra một mùi ghê tởm, tên ăn mày so với nàng còn tốt hơn.

"Mẹ mẹ, Tiểu Tử xác định đã đi ra ngoài Vong Vụ Lĩnh. Nơi này không còn là nàm trong phạm vi Vây Vực của Thiên Cơ Lâu nữa. Đến nơi này, uy hiếp củaThiên Cơ Lâu đối với ngươi giảm đi rất nhiều. Ra khỏi nơi này người sẽ phát hiện, thiên hạ này kỳ thật rất lớn, có rất nhiều người phi thường cường đại, thậm chí còn có tiên nhân nha. Thiên Cơ Lâu tính là cái gì? Chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép, bên ngoài tùy tiện một người mạnh một chút cũng có thể đem bọn hắn đánh chết. Mà cũng không cần phải tìm bên ngoài, chờ đến khi Tiểu Tử trở nên mạnh mẽ, cũng có thể đem bọn hắn đánh chết, không cần dùng quá nhiều khí lực, một đầu ngón tay là đủ." Tiểu Tử khẩu khí là hoàn toàn không xem Thiên Cơ Lâu ra gì, có chút ngông cuồng.

Bất quá Vân Khởi Vũ tin tưởng Tiểu Tử có năng lực như thế. Tuy rằng nàng đối với Tử Ngọc Linh Hạp hiểu biết không nhiều lắm, nhưng nàng có thể khẳng định, thứ này tuyệt đối là mạnh đến nỗi ngay cả Thần Ma đều phải kiêng kị.

"Mẹ mẹ, đám người Thiên Cơ Lâu hình như đã đuổi tới."

"Cái gì? Vậy phải đi nhanh lên mới được." Vân Khởi Vũ kéo thân thể mỏi mệt không chịu nổi, liều mạng kình đi phía trước chạy, cho dù chết trong sa mạc, nàng cũng không muốn chết ở trong tay Thiên Cơ Lâu.

Nếu thật sự không được, nàng sẽ trốn trong Tử Ngọc Linh Hạp. Trốn trong đó mấy tháng, bên ngoài cũng mới vài ngày thôi. Bất quá nàng không muốn quá mức ỷ lại công năng này của Tử Ngọc Linh Hạp. Một khi ỷ lại quá nhều, sẽ làm cho mình chậm rãi biến thành con rùa đen rút đầu, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, sống chết kề cận, nàng sẽ không dùng đến.

Thánh sứ đại nhân của Thiên Cơ Lâu sau khi từ trong Vong Vụ Lĩnh chạy ra cũng không tiếp tục đuổi theo xa hơn nữa, nhìn đại sa mạc trước mắt, biểu tình trên mặt dị thường khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn thân ảnh xa xa đã trở nên rất nhỏ, thấp giọng tức giận mắng: "Chết tiệt, để cho nàng trốn thoát, đáng giận."

Đây chẳng lẽ đây là thiên ý? Trời muốn tiêu diệt Thiên Cơ Lâu bọn hắn sao?

Người cùng thánh sứ đuổi giết Vân Khởi Vũ cũng tới sa mạc, thấy thánh sứ không đuỏi theo xa hơn nữa, bọn hắn cũng dừng bước lại, nghi hoặc hỏi: "Thánh sứ đại nhân, vì sao không đuổi theo? Vân Khởi Vũ ở ngay phía trước, chỉ cần chúng ta nhanh hơn, nhất định có thể đuổi theo nàng."

"Ngu ngốc, ngươi không thấy được nàng đã đi ra khỏi Vong Vụ Lĩnh sao? Nếu ở đó động thủ, rất dễ khiến cho thế lực khắp nơi chú ý, tiếp theo biết được ánh sáng phát ra chứng minh sự tồn tại của Vây Vực, nếu để cho người của Thiên Cơ Cung biết, chúng ta sẽ càng thảm hại hơn. Ra sa mạc này chính là Lạc Nhật trấn, báo cho người Lạc Nhật trấn biết, ở nơi này âm thầm thu dọn Vân Khởi Vũ. Nghe rõ đây, chỉ có thể âm thầm thu dọn, nếu không thể, tìm ra cớ khác giết nàng, chớ để người ở ngoài bởi vì cái chết của nàng mà liên hệ với người Thiên Cơ Lâu chúng ta."

"Vâng, thánh sứ đại nhân."

Vân Khởi Vũ lẩn trốn trong sa mạc, một khắc cũng không dám dừng lại, chỉ sợ chính mình một khi dừng lại, người Thiên Cơ Lâu sẽ đuổi kịp. Chính là nàng chạy đã lâu cũng không có cảm giác phía sau có động tĩnh, vì thế quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện người Thiên Cơ Lâu kia mẹ nó chứ cũng không có đuổi theo, mà là đứng ở nơi đó giương mắt nhìn.

Đây là chuyện gì? Bọn hắn không đuổi theo giết nàng sao?

Quản là chuyện gì xảy ra? Trước trốn quan trọng hơn.

Không có Thiên Cơ Lâu đuổi giết, Vân Khởi Vũ cũng không tiếp tục tốn sức chạy nữa, nhưng là phải đi trong một sa mạc lớn thật sự không dễ dàng, trên người nàng thức ăn nước uống đều không có, nếu tiếp tục tìm không thấy nước uống nàng rất có thể chết trong sa mạc này.

Không thể nào, tránh được Thiên Cơ Lâu ngàn dặm đuổi giết, cuối cùng lại chết trong sa mạc, đây cũng quá nhọ đi?

"Hô ~ mệt mỏi quá! Thật khát." Vân Khởi Vũ nằm trong sa mạc, không có một chút khí lực, miệng đã muốn khô rát đến tróc da, da mặt vốn trắng noãn đã bị mặt trời chiếu đến đỏ lên.

"Mẹ, đừng nằm xuống, nhanh lên, phía trước không xa có nước." Tiểu Tử chứng kiến Vân Khởi Vũ ngã xuống, rất sốt ruột, nghĩ muốn giúp nàng, chính là hiện tại nó ngay cả hình thể cũng không có, không thể rời khỏi Tử Ngọc Linh Hạp.

"Phía trước thật sự có nước sao?"

"Có có, thật sự có. Không chỉ có nước, còn có một thành trấn, ngươi chỉ cần chống đỡ tới đó là được."

"Thành trấn." Vân Khởi Vũ trong lòng dấy lên hi vọng, ngẩng đầu cố gắng đi về phía trước, thật đúng là mơ hồ thấy có một thành trấn, vì thế dùng toàn lực đứng lên, có mệt mỏi cũng chịu đựng, hướng thành trấn trước mặt đi đến.

Nàng không thể chết được, nàng còn muốn tìm Tầm Phong, nàng còn muốn báo thù, cho nên nàng cần phải sống sót.

Lạc Nhật trấn là thành trấn duy nhất trong sa mạc rộng lớn này, xây dựng trên một nguồn nước dồi dào, nơi này cũng là điểm tận cùng của sa mạc, qua Lạc Nhật trấn sẽ không còn là một mảnh cát vàng, mà là đại lục xanh um tươi tốt.

Vân Khởi Vũ đi đến trước cửa lớn Lạc Nhật trấn, thể lực đã hao hết, cả người trực tiếp ngã trước cửa, hấp hối, ánh mắt không thể mở, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể híp một đường nhỏ, mê mê mang mang nhìn thấy ngoài cửa có người đi tới đi lui, nghe các loại thanh âm, nhưng chính là không ai nguyện ý đưa tay tương trợ với nàng.

Nàng biết mình hiện tại so với tên ăn mày còn không bằng, lại bẩn lại thối, quần áo rách nát biểu thị người cùng cực tới cực điểm. Đối với người như vậy, rất ít người sẽ xuất thủ tương trợ.

"Ngươi xem người này? Lại bẩn lại thối, ghê tởm chết đi được."

"Nàng phải là nô lệ chạy trốn ra tới đây đi?"

"Có nhiều khả năng là vậy. Chỉ có nô lệ mới có cái dạng này."

"Nếu nàng thật sự là nô lệ chạy trốn, vậy không ai dám giúp nàng. Vạn nhất chọc tới Ngõa Tát Vương, chúng ta có thể còn thảm hơn so với nàng."

"Đi thôi đi thôi, mặc kệ nàng, miễn cho bị liên luỵ. Ngõa Tát Vương cũng không dễ chọc vào."

Người vây xem sau vài câu nghị luận liền tản ra, không có một người nào, không có một ai chịu xuất thủ tương trợ.

Vân Khởi Vũ chính là mệt đến té trên mặt đất, nhưng cũng không hôn mê, nàng có thể nghe được người chung quanh bàn luận. Nô lệ, Ngõa Tát Vương?

Chẳng lẽ nô lệ có tồn tại ở đây?

"Khụ khụ ~ nước, nước ~ van cầu các ngươi, cho ta nước." Vân Khởi Vũ phát ra tiếng cầu cứu yếu ớt, nàng cầu không nhiều, chỉ cần một chút nước.

Chính là không ai nguyện ý giúp nàng, người đi qua đường rất nhiều, có chút người lại càng đáng giận, đạp lên trên người nàng đi qua.

"Ô ô ô, mẹ thật đáng thương, ô ô ô! Mẹ, mẹ ~ ta muốn giúp mẹ, ô ô ô ~ chính là ta không giúp được, làm sao bây giờ?" Tiểu Tử ở Tử Ngọc Linh Hạp đã khóc thành một mảnh, hận chính mình quá mức nhỏ bé, không thể giúp mẹ.

Nàng vừa mới sinh ra không lâu, các phương diện đều còn chưa có thành hình, trước đây nhiều lần cứu mẹ đã hao phí rất lớn sức lực, hiện tại thật sự không còn khí lực tiếp tục cứu.

"Van cầu các ngươi, cứu mẹ ta đi." Tiểu Tử cũng hướng người đi đường cầu cứu, nhưng không ai nghe được đến thanh âm của nó.

"Nước, nước ~ ta muốn nước." Vân Khởi Vũ vẫn không bỏ cuộc, vì muốn sống sót, cho dù phải tiếp tục khổ sở tiếp tục mệt nhọc nàng cũng đứng lên. Phát hiện phía ngoài Lạc Nhật trấn có một giếng nước, nàng liền hướng giếng kia đi qua, tính múc nước uống, thế nhưng ngay tại lúc này nàng bỗng nhiên gặp được du côn vô lại.

"Tên ăn mày thối này, muốn uống nước phải không, nhất khối vàng một chén nước, có vàng có nước, không vàng không nước."

"Các ngươi thật quá đáng." Vân Khởi Vũ khi leo đến bên giếng nước đã tiêu hao hết khí lực, chính là trăm triệu lần không nghĩ tới còn gặp phải du côn vô lại.

Thật sự là nhà lậu thiên phùng suốt đêm mưa, nàng gần đây gặp đủ chuyện không hay.

"Quá đáng? Cái gì gọi là quá đáng? Không giết chết ngươi đã là nhân từ rồi, ngươi tự nhiên còn nói lão tử quá đáng? Nói cho ngươi biết, giếng này là của lão tử, bất kể là ai, muốn uống nước đều phải trả tiền, không có tiền liền cút qua một bên."

Vân Khởi Vũ trên người đã không còn bao nhiêu tiền, lúc trước tiền cướp được của mấy tên hắc y nhân kia trong lúc lẩn trốn đã tiêu đi còn lại không nhiều lắm. Vì để có thể thuận lợi chạy trốn, nàng thường xuyên lấy tiền ra mua đường tắt, cho nên mới hết nhanh như vậy.

Không có tiền, không có nước uống, sau đó chính là chết.

Nàng thật sự là hận a!

"Cho nàng một bát nước đi." Ngay tại lúc Vân Khởi Vũ bi phẫn tột cùng, đột nhiên nghe được một thanh âm giống như của thần linh truyền xuống, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người nam tử trẻ tuổi mặc kiểu cách của người luyện võ đi tới, nam tử đem một khối vàng nhỏ ném cho du côn, sau đó từ trong giếng nước lấy một chén nước đưa tới cho nàng, dùng một loại ngữ khí giống như hiệp sĩ nói: "Uống đi."

"Cám ơn!" Vân Khởi Vũ vẫn không quên lễ nghĩa, sau đó hai tay túm lấy cái bát trong nam tử, từng ngụm từng ngụm uống nước, uống một hơi cạn sạch.

Uống một chén cảm giác còn chưa đủ, vì thế dùng đôi mắt khát nhìn nam tử kia, hi vọng có thể tiếp tục uống một chén nữa.

Nam tử lại đã mất một khối vàng nhỏ nữa cho tên du côn, sau đó tiếp tục múc nước cho Vân Khởi Vũ uống.

"Cám ơn!" Vẫn lại cảm ơn trước, sau đó Vân Khởi Vũ mới bắt đầu uống nước, uống xong chén thứ hai, nàng cảm giác tốt hơn nhiều, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, hỏi: "Thỉnh ngươi tên là gì? Ngày sau nếu có cơ hội, ta tất sẽ báo đáp ân cứu giúp của công tử."

"Ngươi có thể sống sót trước rồi nói sau." Nam tử cũng không có nói tên cảu hắn cho Vân Khởi Vũ, vốn định cho nàng chút tiền, nhưng nhìn tên du côn bên cạnh liền bỏ qua ý nghĩ này, đứng dậy rời đi.

Nếu hắn ném vàng ra cho người này, chờ hắn vừa đi, vàng đó nhất định sẽ bị du côn cướp đi. Một khi đã như vậy, hắn cần gì phải lãng phí chứ?

Vân Khởi Vũ nhìn thân ảnh nam tử rời đi, trong lòng cảm giác ấm lên không ít. Nguyên lai trên đời này cũng có người tốt, bất quá người này thật mạnh, so với những người Thiên Cơ Lâu đó mạnh hơn rất nhiều, hoàn toàn là không cùng một cấp bậc.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không ngoài như vậy.

"Ngươi cái tên ăn mày này vận khí cũng không tệ lắm, thế nhưng gặp được Lạc Vân thành đệ nhất thiên tài Lạc Bất Phàm, cũng chỉ có hắn mới dám tranh đấu cùng Ngõa Tát Vương." Du côn vung vẫy tiền vàng trong tay nói, bởi vì liên quan tới Lạc Bất Phàm, bọn hắn cũng không dám khó xử Vân Khởi Vũ.

Vạn nhất Lạc Bất Phàm quay đầu lại, chứng kiến bọn hắn khi dễ người hắn từng cứu, bọn hắn chắc chắn thê thảm.

"Nguyên lai hắn là Lạc Bất Phàm." Vân Khởi Vũ biết được tên của ân nhân, đem hắn ghi nhớ ở trong lòng, nếu như sau này có cơ hội sẽ báo đáp hắn.

"Thật sự là đồ nhà quê chưa thấy sưu đời, nơi này ai mà không biết đại danh Lạc Bất Phàm? Hắn là thiên tài khó gặp của thành Lạc Vân, đại biểu cho thành Lạc Vân tham gia trận thi đấu giữa sáu thành. Suy đi nghĩ lại, cùng với tên ăn mày chưa thấy qua sự đời như ngươi nói cũng vô dụng, đàn gảy tai trâu. Đi thôi đi thôi, kiếm được hai khối vàng đã vượt ngoài mong đợi rồi, chúng ta đi uống rượu ăn thịt đi."

"Đúng đúng, đi uống rượu ăn thịt đi."

Vân Khởi Vũ cũng không cùng đám du côn này tính toán, vẫn còn ngây ngốc tiêu hoá tin tức vừa rồi mói lấy được. Thành Lạc Vân, đệ nhất thiên tài, trận thi đấu giữa sáu thành.

Những thứ bọn hắn nói nàng chưa từng nghe thấy qua.

Không nghe nói qua cũng rất bình thường, những chuyện bên trong Vây Vực cùng với nơi này hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Nơi đó chẳng khác gì một cái nhà giam, làm sao có thể biết nhiều chuyện bên ngoài.

Uống hết hai chén nước, Vân Khởi Vũ đã chậm rãi khôi phục thể lực, đứng dậy hướng Lạc Nhật trấn đi đến, không quan tâm xung quanh truyền đến ánh mắt khác thường.

Nguyên lai nàng tới nơi này là Lạc Nhật trấn, quả thực so với đô thành Nam Thiên quốc còn phồn vinh hơn. Vả lại nơi này mới chỉ là một trấn, như vậy một tòa thành chẳng phải là càng to lớn hơn sao?

Quả nhiên là không thể so sánh, tổng hợp tất cả những hiểu biết của nàng trước kia cũng không thể so sánh.

"Tên ăn mày hôi thối này, cút đi qua một bên, đứng trước cửa quán chúng ta là muốn phá hư chuyện là ăn của chúng ta sao? Cút cút cút cút."

"Tên ăn mày này, đi đường không có mắt a!"

"Tên ăn mày này, đừng có cản đường."

Vân Khởi Vũ từ lúc đi vào Lạc Nhật trấn cho tới bây giờ đi đến chỗ nào cũng bị người đánh đuổi. Nàng hẳn là may mắn chính mình thân mặc nam trang, lại bẩn lại thối, bằng không đã bị người bán vào kỹ viện.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nàng phải thay đổi. Chính là nàng đối với nơi này hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có bao nhiêu thực lực, sao có thể thay đổi hiện trạng đây?

"Tiểu Tử, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Mẹ, Tiểu Tử cũng không biết. Trí nhớ truyền thừa của Tiểu Tử không có quan hệ với tin tức của Lạc Nhật trấn. Bất quá ngươi có thể đi tìm cửa hiệu cầm đồ ở đây, bán một vài thứ, chỉ cần có tiền làm việc liền dễ dàng!"

"Hiệu cầm đồ. Trên người của ta nghèo tới không còn cái gì, làm sao có cái gì mà bán?"

"Mẹ thật là ngốc a! Ngươi luyện thành tầng thứ nhất của Ngự Linh Quyết, phòng nhỏ thứ nhất trong Tử Ngọc Linh Hạp người có thể mở ra. Đồ vật bên trong mặc dù là kém nhất trong Tử Ngọc Linh Hạp, nhưng đem ra bên ngoài lại là bảo bối vô giá nha."

"Thì ra là thế, ngươi không nói ta cũng quên mất chuyện này. Được, cứ dựa theo ngươi nói mà làm."

Nàng mặc dù là chủ nhân thứ chín của Tử Ngọc Linh Hạp, nhưng đối với Tử Ngọc Linh Hạp một chút cũng không biết, cũng không hiểu cách dùng lắm. Hơn nữa sau khi có được Tử Ngọc Linh Hạp nàng một mực chạy trốn, không thời gian đi hảo hảo nghiên cứu Tử Ngọc Linh Hạp, thế cho nên bây giờ cái gì cũng không hiểu.

Phòng nhỏ thứ nhất trong Tử Ngọc Linh Hạp trang bị rất nhiều thạch anh giống như tảng đá, trong suốt trong sáng, cũng không thiếu thảo dược, đều niêm phong cất vào kho bảo quản cực tốt, chỉnh chỉnh tề tề đặt trên giá đỡ.

Nàng hoàn toàn không biết đó là vật gì, nhưng thoạt nhìn phi thường đáng giá. Trước lấy một viên thạch anh giải quyết khẩn cấp đi.

Vân Khởi Vũ mất rất nhiều sức lực, hỏi rất nhiều người mới biết được hiệu cầm đồ ở Lạc Nhật trấn là chỗ nào, trong lúc đó xem không ít sắc mặt người khác, nhưng nàng không thèm để ý, tới hiệu cầm đồ nàng thiếu chút nữa liền bị người đuổi ra, nếu không phải nàng lộ ra viên thạch anh ở trong tay, chỉ sợ người ở hiệu cầm đồ cũng sẽ không cho nàng vào cửa.

Chủ sự hiệu cầm đồ rất cẩn thận xem xét viên thạch anh, biểu tình trên mặt càng ngày càng khoa trương, đầu tiên là một Giám Định Sư bình thường xem xét, tiếp đó lại gọi tới một Giám Định Sư cấp cao xem xét, cuối cùng còn kinh động tới linh cấp Giám Định Sư.

Tuy rằng tất cả Giám Định Sư đều không nói được đến tột cùng viên thạch anh này giá trị như thế nào, nhưng Vân Khởi Vũ có thể từ vẻ mặt nhìn ra, viên thạch anh này giá trị rất nhiều rất nhiều tiền, đợi lát nữa thảo luận giá cả nàng nhất định phải tận lực ra giá mới được, không thể làm khổ chính mình.

"Vị công tử này, viên Bạch Tinh Linh Thạch này ngươi tính toán bán bao nhiêu tiền?" Mấy vị Giám Định Sư nhất tề nhìn Vân Khởi Vũ, mỗi người đều là biểu tình không thể không có.

"Vậy xem các ngươi ra giá bao nhiêu? Các ngươi đều là Giám Định Sư, nên biết giá trị thứ này, nếu thiếu, ta sẽ không bán." Vân Khởi Vũ phô trương thanh thế, nàng nào biết giá trị của viên thạch anh này, ngay cả tên cũng là vừa mới biết được thôi.

Bạch Tinh Linh Thạch ~ nghe tên cũng biết là rất quý rồi.

"Nếu công tử nói như vậy, chắc cũng là biết được giá trị của viên Bạch Tinh Linh Thạch này. Chúng ta cũng không xem nhẹ ngươi, mười vạn (nghìn) hoàn kim, không biết công tử có nguyện ý bán hay không?"

"Mười vạn hoàn kim?" Vân Khởi Vũ nghe được mấy chữ này, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Nàng vừa rồi uống một chén nước mất một hoàn kim, hiện tại lập tức có mười vạn hoàn kim, hơn nữa giá chén nước kia vẫn bị du côn lấy mắc gấp mấy lần.

Bất quá Giám Định Sư này nếu ra giá mười vạn hoàn kim, vậy nhất định còn có thể tăng, nàng bán gấp bội chắc cũng không quá đi.

"Hai mươi vạn hoàn kim, một giá này thôi."

"Được, hai mươi vạn hoàn kim." Giám Định Sư không chút do dự đáp ứng, điều này làm cho Vân Khởi Vũ tức muốn hộc máu.

Dễ dàng đáp ứng như vậy, nói lên còn có thể lại bán cao hơn nữa. Chính là nàng đã ra giá, chưa được bao lâu thì lại thay đổi sẽ khiến người khác chê cười.

Không bao lâu, có một người đem ra một rương không nhỏ chứa đầy những thứ màu vàng có phù văn ở trên – từ trong đó lấy ra một ít đưa cho Vân Khởi Vũ.

Vân Khởi Vũ chưa thấy qua vật này, hoàn toàn không biết dùng thế nào, cứng đầu cứng cổ hỏi: "Thứ này là cái gì?"

Nghe xong lời này, toàn trường mọi người choáng váng, trong lòng cười thầm người quê mùa này.

Nghĩ cũng đúng, Bạch Tinh Linh Thạch giá trị trăm nghìn vạn lượng, nàng chỉ bán hai mươi vạn, hiển nhiên là không biết giá thị trường. Bây giờ ngay cả kim phiếu cũng không biết là cái gì, kẻ quê mùa chính là kẻ quê mùa a!

Bất quá cũng nhờ nàng là người quê mùa, mới có thể cho bọn họ kiếm lời nhiều một chút.

"Tiểu huynh đệ, cái này gọi là kim phiếu, trên đây đang có hai mươi vạn hoàn kim. Sau này ngươi muốn dùng chỉ cần suy nghĩ trong đầu của mình, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nếu như là muốn số tiền lớn, kim phiếu sẽ chuyển giao, đây là phương thức giao dịch Lạc Vân đại lục sử dụng."

"Còn có cái như vậy nữa sao! Ta thế nhưng một chút cũng không biết, cám ơn ngươi." Vân Khởi Vũ đem thẻ vàng cất kỹ, có tiền phòng thân, cảm giác tốt không ít. Thấy Giám Định Sư này thái độ đối đãi với nàng cũng không tệ lắm, vì thế tính toán ở nơi này hỏi thăm bọn hắn một ít tin tức.

"Các vị tiền bối, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết tiền bối có thể giúp đỡ hay không?"

"Tiểu huynh đệ có cái gì cứ việc hỏi a!" Mấy người Giám Định Sư đang luân phiên thưởng thức Bạch Tinh Linh Thạch vừa có được, yêu thích không buông tay.

"Ta muốn biết Lạc Bất Phàm hiện tại ở nơi nào, làm sao mới có thể tìm được hắn? Ta muốn gặp hắn."

Vừa nghe đến Lạc Bất Phàm, mấy vị Giám Định Sư lập tức đem ánh mắt từ trên Bạch Tinh Linh Thạch đổi vị trí, phóng tới trên người Vân Khởi Vũ, có ý khinh thị.

"Tiểu huynh đệ, ngươi tìm Lạc Bất Phàm có chuyện gì không? Hắn là đại đệ tử của thành chủ thành Lạc Vân, cũng là hậu bối lợi hại nhất của thành Lạc Vân, càng là thiên tài đệ nhất của Lạc Vân đại lục chúng ta. Dạng người như hắn, không phải ngươi có thể tiếp xúc được, không có một chút bối cảnh cùng thực lực, ngươi muốn gặp hắn cơ hồ là không thể nào."

"Tiểu huynh đệ, ngươi có phải bởi vì ngưỡng mộ Lạc Bất Phàm, cho nên mới muốn gặp hắn hay không? Khuyên ngươi vẫn là từ bỏ đi, có rất nhiều người muốn gặp Lạc Bất Phàm, nếu mỗi người đều có thể dễ dàng nhìn thấy hắn, vậy hắn chẳng phải là bị phiền chết sao? Lạc Bất Phàm tính tình khiêm tốn, không thích tiếp xúc với người lạ, càng không thích đến nơi đông người, trừ những nơi không thể không đi."

"Các vị tiền bối, chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?"

"Kỳ thật cũng không phải là không có biện pháp. Vừa vặn Lạc Bất Phàm hiện tại ở Lạc Nhật trấn, trong khách điếm Lạc Nhật, ngươi nếu có thể ở lại khách điếm đó, nói không chừng liền có cơ hội nhìn thấy hắn. Khách điếm Lạc Nhật là khách điếm nổi tiếng nhất Lạc Nhật trấn, chi phí rất đắt. Bất quá ngươi hiện tại có hai mươi vạn hoàng kim, ở trọ khách điếm Lạc Nhật không là vấn đề, nhưng thân áo quần này của ngươi cần phải thay đổi, bằng không ngay cả cửa của khách điếm Lạc Nhật cũng không thể nào vào được."

"Cám ơn các vị tiền bối, vãn bối cáo từ trước."

Vân Khởi Vũ đi rồi, mấy Giám Định Sư cứ tiếp tục thưởng thức Bạch Tinh Linh Thạch, phát ra tiếng cười đắc ý.

"Hắc hắc! Thật là một đứa ngốc, Bạch Tinh Linh Thạch ở Lạc Vân đại lục cực ít ỏi, ngay cả Lạc Vân thành cũng không có mấy viên, có tiền cũng không mua được, nàng lại đem bán hai mươi vạn hoàng kim. Thứ này mà đem tới buổi đấu giá bán, ít nhất có thể bán ra ngàn vạn hoàng kim."

"Tên quê mùa này có thể không biết giá trị Bạch Tinh Linh Thạch, nhìn bộ dáng của hắn hẳn là vận cứt chó mà lấy được (cái này là nguyên văn, ta đây không biết, đừng trách ta ;)))). Nhanh chóng truyền ra, mười ngày sau đấu giá Bạch Tinh Linh Thạch."

"Được."

Vân Khởi Vũ hoàn toàn không biết Bạch Tinh Linh Thạch của mình sắp khiến cho nơi đây xảy ra một hồi tranh đoạt thật lớn, lúc này đang ở trong cửa hàng mua quần áo, do dự thật lâu vẫn là quyết định mặc nam trang.

Nàng mua một bộ võ giả màu tím bình thường, tóc đơn giản bối cao, nguyên bản là tên ăn mày bẩn thối đảo mắt một cái liền biến thành công tử văn nhã.

Lão bản nương bán quần áo thấy Vân Khởi Vũ thay đổi liền ngây người. Thiên hạ có nam nhân tuấn mỹ như vậy sao? Nàng có phải hoa mắt hay không.

Vân Khởi Vũ không để ý đến lão bản nương mê muội, sau khi trả tiền liền đi đến khách điếm Lạc Nhật. Bởi vì thay đổi quần áo nên hỏi lúc hỏi thăm tin tức không hề vấp phải trắc trở, lại càng không phải xem sắc mặt người khác, rất dễ dàng tìm được đường đến khách điếm Lạc Nhật.

Tiểu nhị trong khách điếm vừa nhìn thấy Vân Khởi Vũ đi tới, khí chất nhẹ nhàng tao nhã, khiến hắn trợn mắt há mồm, liền bước tới lấy lòng hỏi: "Công tử, xin hỏi nghỉ chân hay là ở trọ?"

"Ở trọ."

"Được, thỉnh đi bên này, thỉnh đi bên này."

Vân Khởi Vũ đi vào khách điếm Lạc Nhật, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt, bên trong những ánh mắt kia không có bất kỳ ý khinh bỉ hay khinh miệt, mà phần lớn là thưởng thức, hâm mộ.

"Đây là công tử nhà ai vậy? Bộ dạng thật tuấn tú, lịch sự."

"Chưa gặp qua, có thể là công tử của đại gia tộc nào đó mới xuất hiện."

"Người này rốt cuộc còn có phải là người hay không? Bộ dạng cmn thật đẹp!"

Ngọc quan nam tử đẹp như thế, đi tới đâu cũng đều làm cho người nhìn chăm chú.

Một người nữ tử xinh đẹp tuổi còn trẻ chủ động đi tới bắt chuyện: "Vị công tử này, xin chào ngài, ta gọi là Ân Như Mộng, muốn cùng công tử kết giao bằng hữu, không biết công tử có bằng lòng hay không?"

"Tại hạ Vũ Tư Phong, rất vui được biết cô nương." Vân Khởi Vũ nho nhã lễ độ đáp, tuy rằng không muốn cùng Ân Như Mộng bắt chuyện, nhưng nàng nghĩ nếu để tên mình truyền ra thì cơ hội nhìn thấy Lạc Bất Phàm sẽ lớn hơn.

"Nguyên lai là Vũ công tử! Rất vui được gặp mặt. Chính là trong sáu thành cũng không có họ Vũ, không biết công tử là nhân sĩ phương nào?"

"Ta chỉ là tiểu bối vô danh đến từ một nơi vô danh, sao có thể đánh đồng cùng thiên chi kiêu tử trong sáu thành, cô nương quá xem trọng tại hạ rồi."

"Công tử đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý như vậy."

"Không sao không sao. Nếu không còn chuyện gì nữa, tại hạ trước về phòng nghỉ ngơi, sau này còn gặp lại." Vân Khởi Vũ không muốn nói chuyện cùng Ân Như Mộng nữa, liền tìm cớ rời đi.

Có một số việc cần phải có chừng mực, chần chừ dễ mang đến kết quả ngược lại. Ân Như Mộng có thể là người của đại gia tộc, vậy mượn tên của nàng giúp mình làm nổi tên tuổi đi.

Ân Như Mộng dù sao cũng là một cô nương, chủ động bắt chuyện đã muốn đủ mất tự nhiên, làm sao còn dám giữ lại Vân Khởi Vũ, bất quá nàng đối Vân Khởi Vũ phi thường ấn tượng. Người như thế, cho dù không phải đệ tử đại gia tộc, cũng đáng để kết giao.

Ân Như Mộng chỉ đơn giản cùng Vân Khởi Vũ tiếp xúc một lần liền lọt hố, trở về chỗ ngồi vẫn nhìn chằm chằm phương hướng Vân Khởi Vũ rời đi, muốn tiếp tục gặp hắn một lần.

"Sư muội, ngươi làm sao vậy? Từ sau khi cùng gia hỏa Vũ Tư Phong kia hàn huyên vài câu liền ngẩn người, ngươi sẽ không phải là bị hắn bỏ bùa mê chứ?" Nam tử ngồi bên cạnh Ân Như Mộng ai oán nói.

"Mạc Thu Thanh, quản cái miệng của ngươi cho tốt, còn dám nói Vũ công tử như vậy thì trách ta thất lễ." Ân Như Mộng phản ứng rất mạnh, không chấp nhận người khác nói Vân Khởi Vũ nửa câu không phải.

Nhưng mà càng như vậy, Mạc Thu Thanh lại càng thống hận Vân Khởi Vũ, "Sư muội, ngươi có lý trí một chút được không? Người nọ lai lịch thế nào chúng ta cũng không biết, ngươi cứ như vậy bênh vực hắn, vạn nhất hắn cùng chúng ta là kẻ thù thì sao? Đừng quên nhiệm vụ chúng ta đến đây."

"Không cần ngươi phải nhắc nhở, ta biết mình đang làm cái gì?"

"Ngươi..." Mạc Thu Thanh còn muốn cùng Ân Như Mộng tranh luận, chợt nghe người bên cạnh nói chuyện gì đó liền lập tức dựng tai lên nghe.

"Ta mới vừa nhận được tin, cửa hiệu cầm đồ hôm nay chiếm được một viên Bạch Tinh Linh Thạch, dự định mười ngày sau đấu giá."

"Bạch Tinh Linh Thạch, trời ạ! Chính là Bạch Tinh Linh Thạch trong truyền thuyết có thể giúp người ta thay da đổi thịt, tăng cường tu vi sao? Nghe nói cả Lạc Vân đại lục không có mấy viên, không ngờ được một cửa hiệu cầm đồ ở Lạc Nhật trấn thế nhưng có được một viên. Nếu ta có thể có được đến viên Bạch Tinh Linh Thạch này, nói không chừng có thể cùng Lạc Bất Phàm phân cao thấp."

"Mơ mộng hão huyền, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đánh chủ ý lên viên Bạch Tinh Linh Thạch kia? Ngươi vẫn là từ bỏ ý nghĩ này đi. Cửa hiệu kia thả ra tin này, không đến năm ngày, các đại gia tộc, đại môn phái sẽ phái người tới tranh đoạt, không tới phiên ngươi."

"Ta cũng chỉ là nói mà thôi, làm sao có thể so với những người đó chứ?"

Bạch Tinh Linh Thạch?

"Sư muội, nhanh chóng đem tin tức này truyền về, càng nhanh càng tốt. Nếu lấy được Bạch Tinh Linh Thạch này, có thể tăng cường thực lực của Ân gia chúng ta, gia tộc đại tệ một tháng sau, chúng ta sẽ cơ hội thắng lớn hơn nữa, chưa biết chừng còn có cơ hội tham gia trận đấu giữa lục thành."

"Ta đã biết, lập tức đi truyền tin ngay."

Bạch Tinh Linh Thạch xuất hiện, không đến nửa ngày đã gây náo loạn đến long trời lỡ đất, cả Lạc Nhật trấn không ai không biết, không ai không hiểu, chỉ có Vân Khởi Vũ, người khởi xướng vẫn còn chưa biết.

Vân Khởi Vũ bị Thiên Cơ Lâu truy sát hơn một tháng, trong hơn một tháng này bọn họ liên tục lẩn trốn, chưa từng ngủ qua một giấc đàng hoàng, thật vất vả mới chạy thoát, nàng đương nhiên trước tiên ngủ một giấc đã, chuyện khác sau này hãy nói.

Không có Thiên Cơ Lâu đuổi giết, cho dù là ăn cơm hay đi ngủ đều an tâm rất nhiều, thế nên vừa ngủ liền hết cả một ngày.

Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần tốt không ít, vì thế nàng tính toán đi ra ngoài một chút, tìm hiểu tình huống của Lạc Vân đại lục. Thế nhưng vừa mới ra khỏi cửa phòng chợt nghe bốn phương tám phương đều đang nghị luận về chuyện của Bạch Tinh Linh Thạch.

Bạch Tinh Linh Thạch có uy lực lớn như vậy sao? Mới có một ngày đã làm người Lạc Nhật trấn cơ hồ muốn điên rồi.

Nếu Bạch Tinh Linh Thạch thật sự đáng giá như vậy, nàng cũng không thể để cho người ta biết nàng có rất nhiều. Bằng không nhất định sẽ tìm đến phiền toái lớn, loại phiền toái này có thể so với Thiên Cơ Lâu lớn gấp trăm nghìn lần.

Vân Khởi Vũ ăn no ngủ kĩ, tinh thần thoải mái, trên người khí chất càng thêm hấp dẫn người khác, khí chất này cũng đủ chống lại lực hấp dẫn của Bạch Tinh Linh Thạch, bất quá chỉ được một lát mà thôi. Người xung quanh sau vài lần nhìn Vân Khởi Vũ liền quay trở lại, tiếp tục tán gẫu chuyện của Bạch Tinh Linh Thạch.

"Bạch Tinh Linh Thạch đã một ngàn năm qua chưa từng xuất hiện, hôm nay tự nhiên lại có một viên, chỉ sợ tất cả đại nhân vật trong Lạc Vân thành đều muốn có được."

"Cái đó còn phải nói sao. Ngươi ngẫm lại xem, là Bạch Tinh Linh Thạch! Bạch Tinh Linh Thạch, bảo bối ngàn năm khó gặp đó, ai mà không muốn chứ."

"Chính xác. Nếu muốn chiếm được viên Bạch Tinh Linh Thạch này, không có mấy ngàn vạn hoàn kim, tuyệt đối không lấy được."

Mấy ngàn vạn ~ nghe được mấy cái chữ này, Vân Khởi Vũ triệt để choáng váng.

Cái đó mấy ngàn vạn, nàng lại bán có hai mươi vạn, thật sự là quá ngu ngốc! Khó trách mấy người giám định kia kích động như vậy, nguyên lai là thế.

Ô ô ô, lỗ lớn rồi.

"Mẹ, người đừng đau lòng, Bạch Tinh Linh Thạch kỳ thật không vô giá như vậy đâu. Chỉ là mọi người ở đây chưa thấy qua cảnh đời mà thôi. So với Bạch Tinh Linh Thạch, Hoàng Tinh Linh Thạch còn đáng giá hơn, trên nữa còn có Hồng Tinh Linh Thạch, Tử Tinh Linh Thạch a." Thanh âm của Tiểu Tử từ trong lòng Vân Khởi Vũ truyền tới, an ủi nàng.

"Cho dù là như vậy, ta đây vẫn lỗ lớn." Nàng chính là cảm thấy rất khó chịu, lỗ, lỗ, lỗ.

"Mẹ, ngươi đừng đau lòng nữa mà. Trong Tử Ngọc Linh Hạp còn có rất nhiều Bạch Tinh Linh Thạch đó!"

"Này là của ta, cái bán đi kia cũng là của ta, nhưng ta không thể lấy được đồng tiền đó, ta lỗ."

"Hầy!" Mẹ thật sự thực là không thích chịu thiệt!

Vân Khởi Vũ bởi vì lỗ quá nhiều tiền mà trở nên buồn bực. Nhưng lỗ cũng đã lỗ rồi, nàng còn có thể thế nào được nữa? Chỉ có thể nuốt xuống bụng thôi.

Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào.

"Vị khách quan này, khách điếm của chúng tôi thật sự đã hết phòng, xin khách quan hãy đổi một nơi khác đi." Tiểu nhị đáng thương giải thích với mấy người nam tử ăn mặc cao quý.

Bởi vì tin tức của Bạch Tinh Linh Thạch truyền ra, người tới từ các nơi nối liền không dứt, khách điếm Lạc Nhật của bọn họ trong vòng một ngày liền chật ních. Sau đó còn có rất nhiều người tới, những người này đều là nhân vật có lai lịch, rất xem trọng chuyện mặt mũi, đi vào Lạc Nhật trấn đương nhiên muốn ở khách điếm tốt nhất, khách điếm Lạc Nhật.

Đây thật đúng là vấn đề làm người ta đau đầu!

"Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại cho ta hai gian phòng, còn không cũng phải có một gian." Một người nam tử kiêu ngạo nói.

"Ngay cả phòng củi cũng có người ở, thật sự là không được ạ!"

"Vậy thì để cho người đang ở phải chuyển đi."

"Này, này!" Hiện tại người ở đây đều là nhân vật có danh dự cùng thân phận, hắn sao dám đuổi sao?

Nam tử kỳ thật cũng biết người ở tại khách điếm Lạc Nhật đều có địa vị đặc thù, cho dù giết chết tiểu nhị cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp. Vừa vặn thấy một người lạ mặt từ trên lầu đi xuống, vì thế chỉ về phía hắn hỏi: "Ngươi là ai? Đến từ gia tộc nào?"

Người bị chỉ đúng lúc lại là Vân Khởi Vũ, đối với người không biết nói lý lẽ, Vân Khởi Vũ cũng không muốn quan tâm, tùy ý trả lời một câu, "Ta không phải đến từ gia tộc nào cả, chỉ là vô danh tiểu tốt."

Biết được đối phương chỉ là tên vô danh tiểu tốt, nam tử liền kiêu ngạo, ném xuống một tấm kim phiếu, nói: "Đây là một vạn hoàn kim, mua phòng của ngươi."

"Không bán."

"Xú tiểu tử, đừng có mà không biết xấu hổ, đắc tội với La gia chúng ta thì không có quả ngon để ăn đâu."

"Mọi việc đều có thứ tự trước sau, La gia các ngươi chẳng lẽ là chỗ không nói lý lẽ sao?"

"Lý lẽ? Ông đây chính là lí lẽ." Trong bàn tay trống rỗng của nam tử bỗng xuất hiện một thanh kiếm, sau đó dùng nó đem cái bàn ở một bên chém thành hai khúc.

Vân Khởi Vũ cảm giác đối thủ rất mạnh, do dự có muốn đánh với hắn hay không?

"Mẹ, đánh đi, không phải sợ. Dùng Ngự Linh Quyết đánh hắn, hắn đánh không lại người đâu."

"Được."

Vân Khởi Vũ đang muốn xuất ra vũ khí, trên lầu lại truyền đến một tiếng nói nghe quen quen.

"Đạo lý của La gia sao? Ta rất muốn lãnh giáo một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top