Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97: Vũ khí cũng sẽ cãi nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Thời điểm Vân Khởi Vũ nhìn thấy Ân Như Mộng cũng chỉ đơn giản cùng nàng đơn giản bắt chuyện, sau đó liền đi làm chuyện của mình. Nàng có thể nhìn ra Ân Như Mộng giờ phút này đang có điều muốn nói nhưng lại thôi, hình như định cầu xin gì đó. Nhưng nàng càng rõ hơn hận ý cùng sát ý Mạc Thu Thanh dành cho mình, cho nên nàng không muốn cùng xuất hiện với Ân Như Mộng trước mặt quá nhiều người, miễn cho phiền phức trên người càng ngày càng nhiều.

Chẳng qua sau khi gặp mặt, có khả năng nàng không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, dù sao Ân Như Mộng đối với nàng cũng không tệ, mặc dù cái 'không tệ' này lại có ý tứ khác, nhưng chỉ cần là người đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối tốt với người đó. Nhưng mà lúc này Ân Như Mộng lại không mở miệng xin nàng giúp đỡ, nàng cũng không thể làm gì.

Lạc Bất Phàm là người thông minh thế nào chứ, sao lại không biết tình cảnh hiện tại của Ân Như Mộng? Cùng một lúc có được Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, cả Lạc Vân đại lục ai cũng muốn cướp của nàng, ngay cả hắn cũng có ý nghĩ như vậy, chính là hắn khinh thường làm chuyện bỉ ổi này.

Vân Khởi Vũ đi vào điểm giao dịch của cửa hàng giám bảo, lấy số tiền mình đáng được nhận.

Tiếp đãi Vân Khởi Vũ là một nữ tử xinh đẹp thuỳ mị. Nhìn thấy Vân Khởi Vũ cùng Lạc Bất Phàm đến, lập tức tiến lên nhiệt tình niềm nở đón tiếp: "Vũ công tử cùng Lạc công tử đã đến! Ta đợi ở đây đã lâu! Xin tự giới thiệu, ta là Cửu Vũ. Thật khéo, chữ Vũ không ngờ là họ của Vũ công tử, cái này đúng là duyên phận!"

"Cửu Vũ cô nương, ta tới số tiền lần này đấu giá Thiên Niên Huyết Sâm  có được, xin nhờ Cửu Vũ cô nương." Vân Khởi Vũ đối với Cửu Vũ càng thêm lễ phép, không có nửa điểm vượt quá giới hạn, càng không có ý tứ khinh thường người khác.

"Xem ra bên ngoài đồn đãi quả không sau, Vũ công tử chẳng những võ công hơn người, đức hạnh cũng rất tốt. Loại đệ tử các đại gia tộc chỉ biết dùng nắm đấm để nói chuyện căn bản không thể so bì."

"Cửu Vũ cô nương quá khen, đây chẳng qua là đạo lý đối nhân xử thế cơ bản mà thôi."

"Hay cho câu đạo lý cơ bản, người bằng hữu như ngươi Cửu Vũ ta nhất định kết giao. Đây là tiền ngươi đoạt được, khấu trừ toàn bộ phí tổn, còn lại tất cả nằm trong kim phiếu này. Năm triệu vạn hoàn kim, giá cao như vậy đừng nói là đấu giá ở cửa hàng giám bảo của Lạc Nhật trấn, cho dù là cả Lạc Vân đại lục đấu giá cũng chưa từng có giá giao dịch cao như thế. Vũ công tử đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt! Bất quá ta nhắc nhở Vũ công tử một câu, sau khi ra ngoài phải cẩn thận một chút, tiền nhiều hơn rất dễ bị ruồi bọ nhìn chằm chằm."

"Đa tạ Cửu Vũ cô nương nhắc nhở."

"Hừ, bản thân ta muốn xem ai dám động đến huynh đệ của Lạc Bất Phàm ta?" Lạc Bất Phàm căm giận nói, đã chuẩn bị tốt. Bất kể là ai, chỉ cần là đánh chủ ý lên người huynh đệ hắn, hắn tuyệt không tha.

Ra khỏi cửa hàng giám bảo, Vân Khởi Vũ lập tức cảm giác được bốn phương tám hướng truyền đến địch ý, nếu không có Lạc Bất Phàm đi cùng, hơn nữa mấy ngày nay nàng biểu lộ thực lực không kém, chỉ sợ sớm đã có người động thủ với nàng.

Lạc Vân đại lục không có cái gọi là quan phục, mọi việc đều dựa vào nắm đấm để nói chuyện, trừ phi ngươi có thực lực cường đại, bối cảnh hùng hậu làm chỗ dựa, bằng không cũng chỉ có thể thừa nhận kết quả cá lớn nuốt cá bé.

"Lạc đại ca, trong những người này, có ai thực lực mạnh hơn chúng ta không?"

"Có."

"Chúng ta đây chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Ta thật sự không nên nói cho mọi người biết ta là người sở hữu Thiên Niên Huyết Sâm, nếu vậy cũng sẽ không có phiền toái như thế." Nàng đúng là vẫn còn thiếu kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, nhất là ở một thế giới mà nàng hoàn toàn không biết.

Xem ra sau này tuyệt không thể tùy ý để lộ tiền tài.

"Không cần sợ, chỉ cần có đại ca ở đây, cho dù mười người bọn chúng cũng không dám làm gì. Tuy rằng ngươi không phải người của Lạc Vân thành, nhưng là huynh đệ của Lạc Bất Phàm ta, đắc tội ngươi chẳng khác nào đắc tội Lạc Bất Phàm ta, đắc tội Lạc Bất Phàm ta chẳng khác nào đắc tội Lạc Vân thành. Trừ vài đại thế lực thần bí, cả Lạc Vân đại lục không có vài người dám đắc tội Lạc Vân thành, cho nên ngươi cứ yên tâm đi." Lạc Bất Phàm nhẹ nhàng xoa đầu Vân Khởi Vũ giống như đệ đệ. Ở chung vài ngày, hắn phát hiện mình càng ngày càng thích huynh đệ này, hận không thể đem hắn ôm vào trong lòng hảo hảo thương yêu.

"Cám ơn Lạc đại ca. Bất quá người ta đã không còn nhỏ, xin ngươi đừng đối đãi với ta như tiểu hài tử nữa." Vân Khởi Vũ bỏ tay Lạc Bất Phàm ra, cố ý giả bộ người lớn, nhưng thật ra là không hy vọng tiếp xúc quá nhiều với nam tử khác.

Nàng chỉ xem Lạc Bất Phàm như ca ca, hơn nữa cũng chỉ có thể xem như ca ca. Nàng cả đời này chỉ nhận định Nam Tầm Phong là tri kỷ.

"Chính là trong mắt đại ca, ngươi chính là tiểu đệ, tiểu đệ nhỏ nhắn đáng yêu."

"Ngươi mới là tiểu đệ đáng yêu!"

"Tốt lắm tốt lắm, đại ca không chọc ngươi. Ngươi không phải nói co cho đại ca kinh hỉ sao? Kinh hỉ hì vậy?"

"Sau khi về lại khách điếm sẽ nói cho ngươi biết." Vân Khởi Vũ khẽ cười, cố ý thừa nước đục thả câu, khiêu mắt.

Kinh hỉ này của nàng không hề tầm thường, nếu ở trước mọi người nói ra, chỉ sợ sẽ đem tới siêu cấp đại phiền toái, nói không chừng là gió tanh mưa máu. Hiện giờ nàng đã biết Lạc Vân đại lục xem trọng Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm tới trình độ nào, cho nên nàng không có khả năng tiếp tục tùy tiện lấy ra nữa.

Trở lại khách điếm, Lạc Bất Phàm liền khẩn cấp muốn biết cái gọi là kinh hỉ, ba bốn lần thúc giục: "Vũ đệ, rốt cuộc là kinh hỉ hì? Ngươi nhanh nói ra đi, đừng thừa nước đục thả câu. Không cần tiếp tục kiểm tra nữa, ta khẳng định với ngươi, xung quanh không có bất kỳ người nào nghe lén nhìn lén."

Vân Khởi Vũ đang rất cẩn thận kiểm tra ngoài cửa chính và cửa sổ, xác định không có ai mới yên tâm, sau đó ý niệm vừa động, một viên Bạch Tinh Linh Thạch trong suốt sáng bóng cùng một cây Thiên Niên Huyết Sâm toàn thân đỏ rực liền xuất hiện trong tay nàng.

"Lạc đại ca, đây chính là kinh hỉ ta muốn đưa cho ngươi."

"Trời ơi! Đây là ~" Lạc Bất Phàm lần này giật mình còn lớn hơn so với tất cả những lần trước cộng lại, nhanh chóng đem đồ trước tiên cất kỹ, sau đó lại nhìn xung quanh một chút, bộ dáng phòng trộm rất là buồn cười.

Vân Khởi Vũ thấy một Lạc Bất Phàm luôn luôn trầm ổn giỏi giang thế nhưng cũng sẽ có một mặt buồn cười như thế, nhịn không được cười lên: "Ha ha ~ Lạc đại ca, bộ dạng này của ngươi thật sự là rất đáng yêu, ha ha ~ "

"Đáng yêu cái đầu của ngươi. Kinh hỉ như thế này ngươi vì sao không nói trước cho ta? Vạn nhất bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

"Kinh hỉ kinh hỉ, cái gì gọi là kinh hỉ? Nếu nói trước thì còn gọi là kinh hỉ sao? Lạc đại ca, ngươi yên tâm đi, xung quanh không có ai."

"Lại một lần nữa bị tiểu tử ngươi hù doạ, hơn nữa lần này dọa ta toàn thân chảy mồ hôi lạnh." Lạc Bất Phàm thật vất vả khiến mình bình tĩnh lại, thi thường lại trộm ngắm bảo bối giấu trong ngực, cảm giác như đang nằm mơ.

Hắn dĩ nhiên cùng một lúc có được Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, có hai bảo vật này, phụ thân có thể gia nhập tiên cảnh, thật sự là quá tốt.

Huynh đệ này kết giao rất đáng, kết giao rất đáng, ha ha!

"Lạc đại ca, hai bảo vật này ngươi tính toán dùng thế nào? Là lấy về cho mình dùng? Có mấy lời ta cảm thấy vẫn phải nói với ngươi một câu. Hiện giờ cả Lạc Vân đại lục ai cũng biết Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm do cửa hàng giám bảo đấu giá đều bị Ân gia mua đi, nếu ngươi đen hai bảo vật này dâng lên, phải giải thích lai lịch của chúng như thế nào đây? Sẽ không phải là muốn khai ra ta chứ." Vân Khởi Vũ lo lắng không phải không có lý. Thiên Niên Huyết Sâm xuất hiện cây thứ hai, người trên Lạc Vân đại lục nhất định sẽ cho rằng nàng còn có cây thứ ba, sau đó đều chạy đến tìm nàng gây phiền phức, nàng làm sao chịu nổi?

"Cái vấn đề này.... Tháng sau là đại thọ của cha ta, ta vốn muốn này đem hai bảo vật này trở thành lễ vật mừng thọ tặng cho ông ấy. Bất quá không sao, ta sẽ lén đưa cho phụ thân, hơn nữa nói ông giữ bí mật. Vũ đệ ngươi yên tâm, phụ thân ta là một người rất hiểu chuyện, làm người vô cùng quang minh lỗi lạc, tuyệt sẽ không đem việc này tiết lộ ra ngoài."

"Được rồi, liền theo lời của Lạc đại ca. Thứ này ta đã xuất ra, chúng nó xem như là của đại ca, đại ca muốn xử trí như thế nào đều được."

"Vũ đệ yên tâm, đại ca cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi vì hai bảo vật này mà có bất kỳ phiền phức gì. Nhưng mà đại ca thật sự rất tò mò, những thứ này ngươi rốt cuộc có bao nhiêu? Lạc Vân đại lục ngàn năm mới ra một viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng một cây Thiên Niên Huyết Sâm, ngươi cùng một lúc lấy ra ba cây Thiên Niên Huyết Sâm, ngay Bạch Tinh Linh Thạch cũng có, ngươi đừng nói với ta, viên Bạch Tinh Linh Thạch hôm nay cửa hàng giám bảo thiên đấu kia cũng là của ngươi chứ?"

"Đại ca thật thông minh."

"Cái gì, thật là ngươi?" Lạc Bất Phàm bởi vì quá mức kinh ngạc, trực tiếp hô lên, sau đó lập tức hạ giọng nói tiếp: "Vũ đệ, ngươi có thể đừng làm cho đại ca chịu nhiều kinh hách như vậy hay không? Còn bị hù như vậy, đại ca bị hù chết."

"Nếu ta còn muốn tiếp tục dọa đại ca thì sao?" Vân Khởi Vũ liên tục cười tà, vẻ mặt thần bí.

"Còn muốn tiếp tục dọa? Ngươi chẳng lẽ còn có? Này, này ~ "

"Lạc đại ca, Thiên Niên Huyết Sâm ta không có nhiều, nhưng Bạch Tinh Linh Thạch thì ta vẫn có. Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm trong tay ngươi là muốn đưa cho phụ thân ngươi làm lễ vật mừng thọ, mà chính ngươi lại không dùng. Kỳ thật ý của ta là để chính ngươi dùng chúng. Thế nhưng bây giờ chúng toàn bộ là của ngươi, ngươi có quyền quyết định, cho nên ta cũng không nhiều lời. Không bằng như vậy, ta cho ngươi thêm hai viên Bạch Tinh Linh Thạch, bất quá ta cảnh báo trước, hai viên Bạch Tinh Linh Thạch này chỉ có thể một mình ngươi dùng, không cho phép cho người khác." Vân Khởi Vũ lại lấy ra hai viên Bạch Tinh Linh Thạch, tức giận cảnh cáo Lạc Bất Phàm, đó là loại cảnh cáo xuất phát từ quan tâm.

Lần này Lạc Bất Phàm nhanh chóng sợ cháng váng, hai con ngươi mở thật lớn thật lớn, cảm thấy như là đang nằm mơ.

Người huynh đệ này của hắn cũng quá thần thánh rồi, tùy tùy tiện tiện có thể lấy ra Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, nếu là chuyện này bị truyền đi ra ngoài, chỉ sợ cả Lạc Vân đại lục sẽ đuổi theo Vũ đệ, đến lúc đó hắn sẽ không có một ngày an ổn.

"Vũ đệ, ngươi nhớ kỹ, sau này ngàn vạn lần không được tùy tiện để lộ ra ngươi có được loại bảo vật này, nếu không ngay cả Lạc Vân thành cũng không thể bảo vệ ngươi."

"Lạc đại ca, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi." Nàng không phải đồ ngốc, đạo lý tiền tài không thể để lộ ra ngoài so với ai khác nàng rõ ràng hơn cả. Một viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng một cây Thiên Niên Huyết Sâm mà đã nhanh đem cả Lạc Vân đại lục loạn lên, nếu để cho người khác biết nàng có vô số kể Bạch Tinh Linh Thạch cùng hơn mười cây Thiên Niên Huyết Sâm, cho dù là thần thánh ở Lạc Vân đại lục cũng nhịn không được xuống tay với nàng, đến lúc đó nàng nhất định xương cốt cũng không còn.

"Một khi đã như vậy, đại ca liền không khách khí, đại ca có thể cam đoan với ngươi, hai viên Bạch Tinh Linh Thạch này chính mình nhất định sẽ dùng, tuyệt đối không cho người khác." Lạc Bất Phàm xem hai viên Bạch Tinh Linh Thạch trong tay, trong lòng ngoại trừ kích động ra còn đặc biệt ấm áp, đột nhiên cảm giác luyến tiếc sử dụng nó.

Đây là lễ vật Vũ đệ đưa cho hắn, lễ vật rất giá trị, chỉ sợ cả Lạc Vân đại lục cũng sẽ không có ai chấp nhận bỏ ra lễ vật đáng giá như thế. Xem ra Vũ đệ phi thường quan tâm đến hắn, cho nên mới có thể bỏ ra được vật đáng giá như vậy, hắn đương nhiên phải hảo hảo quý trọng.

Lạc Bất Phàm vốn đang muốn nhìn nhiều hơn nữa Bạch Tinh Linh Thạch trong tay, thế nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, hắn sợ tới mức vội vàng đem bảo bối giấu vào không gian giới chỉ.

Người ngoài cửa rất gấp, gõ cửa rất mạnh, hình như là có chuyện gì gấp gáp.

"Ai?" Vân Khởi Vũ hỏi.

"Vũ công tử, xin ngươi mở cửa ra, Như Mộng có việc muốn nhờ." Ân Như Mộng ở bên ngoài sốt ruột gõ cửa.

Vân Khởi Vũ thấy Lạc Bất Phàm đã đem Bạch Tinh Linh Thạch giấu tốt, lúc này mới đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Ân Như Mộng liền trực tiếp quỳ xuống đất ý muốn nhờ nàng: "Vũ công tử, van cầu ngươi giúp ta, ta thật không có cách nào khác."

"Ân cô nương, ngươi làm cái gì vậy? Trước tiên đứng lên đã rồi nói sau."

"Chuyện là như vậy. Ta sau khi có được Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm luôn luôn bị người khác nhìn ngó, trong lòng rất bất an, thật cẩn thận mới trở lại được khách điếm, tính toán ở khách điếm chờ cao thủ Ân gia tới tiếp ứng, chính là ta trăm triệu lần không nghĩ tới, Mạc Thu Thanh lại nổi lên dã tâm với Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, hắn muốn nuốt riêng hai bảo vật này. May mắn ta đã sớm chuẩn bị, âm thầm đem Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm giấu vào không gian giới chỉ trong quần áo, lại dùng một giới chỉ khác giả dạng. Mạc Thu Thanh trộm đi giới chỉ ta cố ý thả ra, sau đó chạy thoát, nhưng hắn hẳn sẽ rất nhanh biết được mình thất bại, nhất định sẽ trở lại tiếp tục cướp đoạt. Vũ công tử, ta hiện tại thật không có biện pháp nào, chỉ có thể van cầu ngươi. Mạc Thu Thanh không phải là đối thủ của ngươi, nếu hắn đi trở lại, ngươi chỉ cần giúp ta giữ chân hắn một chút, chỉ cần nửa ngày, cao thủ Ân gia liền sẽ đến."

"Mạc Thu Thanh không phải đệ tử thiên tài Ân gia ngươi thu dưỡng sao? Sao lại làm ra loại chuyện này?" Lời nói của Lạc Bất Phàm mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Hắn đã sớm xem Mạc Thu Thanh chướng mắt, nhưng Mạc Thu Thanh lại có Ân gia, đệ nhất phú hào của Lạc Vân đại lục làm chỗ dựa, hắn không thể làm gì quá phận.

"Lần này có lẽ là Ân gia chúng ta nhìn lầm người." Ân Như Mộng cũng không tranh cãi cùng Lạc Bất Phàm. Kỳ thật cũng không có gì phải tranh cãi, sự thật chính là như thế, tranh cãi nữa cũng không thay đồi được bất cứ chuyện gì.

"Ân cô nương, chỉ sợ người đánh chủ ý lên Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm không chỉ là một mình Mạc Thu Thanh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh sẽ có người động thủ trước. Ta có thể ngăn cản được Mạc Thu Thanh, nhưng cũng không thể ngăn cản nhiều người ở bên ngoài được." Vân Khởi Vũ có thể cảm thấy các thế lực bên ngoài đã rục rịch, cả Lạc Nhật khách điếm đều tràn ngập nguy hiểm.

Những người này đều là vì Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm trong tay Ân Như Mộng mà đến.

Ân Như Mộng cũng cảm nhận được, sợ tới mức hoa dung thất sắc, kích động không thôi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cao thủ Ân gia nửa ngày nữa mới có thể tới, dưới tình huống này, ta không thể chống đỡ được nửa ngày."

Đừng nói là nửa ngày, một canh giờ cũng khó mà chịu được.

Lạc Bất Phàm nhẹ nhàng mở cửa sổ, từ khe hở nhìn xem tình huống bên ngoài, mày thoáng nhíu một chút, nghiêm túc nói: "Tình huống so với các ngươi tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Bên ngoài khách điếm đã bị vây đầy người, cho dù ngươi không ra đi, bọn chúng cũng sẽ tiến vào, cho dù đem cả khách điếm hủy đi, bọn hắn cũng sẽ không tiếc. Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, nhất định phải mau chóng nghĩ ra đối sách tốt, nếu không cũng chỉ có cứng rắn chiến đấu. Nếu quả thật phải như vậy, phần thắng rất thấp, chúng ta chỉ vài người, bên ngoài ít nhất có mấy nghìn người, hơn nữa mỗi người thực lực cũng không yếu, có vài người thực lực còn trên ta."

"Đây là phiền phức của Ân gia ta, ta không thể liên luỵ đến hai vị, cáo từ." Ân Như Mộng sau khi biết được thế cục, không muốn tiếp tục liên luỵ Vân Khởi Vũ, muốn rời đi.

Vân Khởi Vũ ở phía sau đột nhiên nói: "Bản thân ta là có một biện pháp."

"Vũ công tử có biện pháp? Biện pháp gì?"

"Ta thay y phục của ngươi đem người ở phía ngoài toàn bộ dẫn đi, Lạc đại ca sẽ bảo vệ ngươi nửa ngày, thẳng đến cao thủ Ân gia tới."

Biện pháp này vừa nói ra, Lạc Bất Phàm liền mãnh liệt phản đối: "Không được, nói vậy ngươi sẽ phi thường nguy hiểm. Đại ca không cho ngươi mạo hiểm như vậy, có nghe hay không, đại ca không cho phép ngươi làm như vậy."

"Vũ công tử, ý tốt của ngươi lòng ta rất cảm kích, nhưng chuyện nguy hiểm như thế, ta sao có thể để ngươi đi? Quên đi, cho dù Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm quan trọng, nhưng cũng không phải là tất cả, đến lúc thật sự lâm vào tuyệt cảnh, ta cũng sẽ không ngại bỏ đi chúng." Ân Như Mộng cũng không hy vọng Vân Khởi Vũ mạo hiểm như vậy, hảo cảm trong lòng đối với nàng càng thêm lớn.

"Các ngươi yên tâm đi, ta có biện pháp bảo vệ tính mạng, tuyệt đối sẽ không rơi vào tay những kẻ kia. Ân cô nương, phiền ngươi đem y phục thay ra, mặc quần áo của ta vào, chúng ta trao đổi thân phận, ta thay ngươi đem người ở ngoài dẫn dắt rời đi." Vân Khởi Vũ vẫn là khăng khăng làm như vậy, không vì cái gì khác, chỉ muốn đối tốt với người đã đối tốt với nàng.

"Không được, nếu phải trao đổi thân phận, vậy để cho ta làm đi, ta giả dạng thành Ân cô nương dẫn dắt người ở phía ngoài rời đi." Lạc Bất Phàm nói, bất kể như thế nào cũng không nỡ để Vân Khởi Vũ đi mạo hiểm.

"Ngươi? Lạc đại ca, thân thể ngươi vạm vỡ thế này, cho dù mặc vừa quần áo Ân cô nương, nhưng ai có thể tin ngươi chính là Ân cô nương?"

"Cùng lắm thì kiên cường chiến đấu."

"Kiên cường chiến đấu chúng ta cũng không có bất kỳ phần thắng nào, dựa theo lời ta nói mà làm đi. Lạc đại ca, tin tưởng ta, ta có năng lực bảo vệ chính mình. Một tháng sau ta sẽ đi Lạc Vân thành tìm ngươi, thuận tiện tham gia đại thọ phụ thân ngươi, ngươi sẽ không để ý ta đây là tên tiểu bối vô danh không mời mà đến chứ?"

"Tiểu tử, nói bậy gì đấy? Ta sao lại để ý chuyện như vậy? Hoan nghênh cũng không kịp đâu!"

"Được, cứ như vậy quyết định đi, Ân cô nương, chúng ta trao đổi quần áo thôi."

"Vũ công tử, hôm nay nợ ân tình của ngươi, ngày sau ta Ân gia nhất định mười phần báo đáp." Ân Như Mộng không tiếp tục cự tuyệt nữa, bởi vì nàng nhìn ra được Vân Khởi Vũ rất kiên định, hơn nữa bọn họ cũng không có thời gian để lãng phí, tiếp tục dây dưa thì người ở bên ngoài sẽ liền đánh lên đây.

Vân Khởi Vũ thay quần áo của Ân Như Mộng, sửa cho cách ăn mặc của mình cùng Ân Như Mộng không sai biệt nhiều lắm. Đến lúc nàng từ trong nhà đi ra, Lạc Bất Phàm liền nhìn đến choáng váng.

Đây là Vũ huynh đệ kia của hắn sao? Quả thực rất đẹp, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như thế, nữ tử thanh lệ thoát tục, không giống thế nhân lại linh khí bức người.

Nếu Vũ đệ thật sự là một nữ tử, hắn nhất định sẽ động tâm. Không, hắn hiện tại đã muốn động tâm, tim đập lộn xộn, hắn đã rơi vào tay giặc rồi.

Không chỉ Lạc Bất Phàm, mà ngay cả Ân Như Mộng cũng thấy há hốc mồm, cảm thấy thua kém: "Vũ công tử, bộ dạng này của ngươi quả thật so với ta đẹp hơn gấp trăm, nghìn lần, nếu ngươi là nữ tử, nhất định sẽ có rất nhiều nam tử bị ngươi mê hoặc."

"Có khoa trương như vậy sao?" Vân Khởi Vũ kỳ thật cũng rất hài lòng cách ăn mặc này của bản thân, nhưng trong mắt người bên ngoài nàng vẫn là một nam nhân, cho nên không thể quá phận mà biểu hiện ra tư thế nữ nhân tuyệt đẹp được.

Vẫn là mặc nữ trang tốt, xinh đẹp làm cho lòng người thoải mái. Thế nhưng cứ như vậy, phiền toái lại không ít, lần này nếu không phải vì giúp Ân Như Mộng, nàng cũng sẽ không thay nữ trang.

"Một chút cũng không khoa trương, ngươi thật sự rất đẹp, so với đệ nhất mỹ nữ Lạc Vân đại lục Hạ Hàm tuyệt đối đẹp hơn. Nếu Vũ công tử là nữ tử, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Lạc Vân đại lục này không phải của ngươi hay sao."

"Bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề này. Một lát sau khi ta lao ra, dẫn dắt người ở phía ngoài rời đi. Lạc đại ca, Ân cô nương liền phiền ngươi bảo vệ." Vân Khởi Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, ra khỏi phòng liền nhảy từ cửa sổ bắt mắt nhất của khách điếm ra ngoài, khiến người khác chú ý.

"Nhìn kìa, Ân Như Mộng chạy thoát."

"Đuổi theo."

Người trong ngoài khách điếm đều không hẹn mà cùng nghĩ Vân Khởi Vũ là Ân Như Mộng rồi đuổi theo, vì Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, bọn hắn đã mất đi lý trí, chẳng cần biết hi vọng thật xa vời, bọn hắn chỉ muốn liều mạng một phen, nói không chừng mình cũng có vận khí tốt.

Lạc Nhật khách điếm vốn trong ngoài chật ních người, hiện tại liền vắng vẻ chỉ còn lại chưởng quầy cùng tiểu nhị.

Những người này đi rồi mới tốt, bằng không khách điếm bọn hắn liền gặp tai ương.

Tại thời điểm tất cả mọi người đuổi bắt Vân Khởi Vũ, không lâu sau Lạc Bất Phàm liền mang theo Ân Như Mộng xuất hiện, sau đó rời đi Lạc Nhật khách điếm, Lạc Nhật trấn.

Lạc Bất Phàm mặc dù đang bảo vệ Ân Như Mộng, nhưng tâm của hắn cũng không ở trên người nàng, mà là ở trên người Vân Khởi Vũ, thời khắc lo lắng an nguy của nàng. Một tháng sau, hy vọng có thể ở Lạc Vân thành gặp được nàng.

Vân Khởi Vũ vừa ra khỏi khách điếm liền giống ngư là bị thiên quân vạn mã đuổi giết, cho dù chân của nàng có nhanh hơn nữa, khinh công có tốt hơn nữa cũng không có biện pháp nào đào thoát, rơi vào đường cùng đành phải trốn vào trong Tử Ngọc Linh Hạp.

Kỳ thật lúc nghĩ đến kế sách này nàng cũng đã quyết định dùng Tử Ngọc Linh Hạp. Lúc trước nàng nghĩ rằng ỷ lại vào Tử Ngọc Linh Hạp không phải là chuyện tốt, sẽ biến thành rùa đen rút đầu. Nhưng hiện tại nàng cũng không có ý nghĩ như vậy. Có bảo bối mà không dùng, đó là đứa ngốc.

"Mẹ, người cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy để giúp một người không quen chứ?" Tiểu Tử có mất hứng, rất phản đối hành vi mạo hiểm như vậy của Vân Khởi Vũ.

"Ân cô nương chân thành đối đãi ta, ta tự nhiên muốn giúp nàng một lần. mà ta sở dĩ sẽ giúp nàng, cũng là bởi vì hiểu rõ Tử Ngọc Linh Hạp, cho nên mới quyết định làm như vậy, cũng không phải là không để ý tới nguy hiểm." Vân Khởi Vũ đơn giản giải thích, lúc này mới phát hiện trong Tử Ngọc Linh Hạp tựa hồ không đúng lắm, giống như nhiều hơn một cổ hơi thở không thuộc về nơi này.

"Tiểu Tử, nơi này như thế nào trở nên khác lạ như vậy?"

"Còn không phải cái thanh trường liêm cái gì cùng xấu kia. Mẹ nó chứ, từ sau khi mẹ đem nó vào đây, nó liền liều mạng hấp thu linh khí của Tử Ngọc Linh Hạp, còn vọng tưởng chiếm cứ vị trí của Ngự Linh Thần Liêm, hiện tại hai chúng nó đang đánh túi bụi kìa! Ngự Linh Thần Liêm chính là vũ khí do linh hồn của Tử Ngọc Linh Hạp biến thành, há lại có thể so sánh với gia hỏa cái gì cũng không tốt kia? Không được bao lâu, cái vũ khí gì cũng không tốt kia cũng sẽ bị Ngự Linh Thần Liêm đánh bại." Tiểu Tử đối với Ngự Linh Thần Liêm tràn đầy tự tin, một chút cũng không lo lắng kết quả sẽ nằm ngoài dự tính.

Bất quá kết quả cũng không có gì bất ngờ, Ngự Linh Thần Liêm chiến thắng trường liêm cái gì cũng xấu kia, nhưng trường liêm kia tựa hồ không giống như cũ. Lúc trước như là đống kim loại hoen gỉ, hiện giờ lại rực rỡ hẳn lên, tản ra hơi thở vô cùng cường đại, hơn nữa bên trong còn truyền ra tiếng.

"Ha ha ~ đã lâu không có thống khoái như vậy, vị chủ nhân đương nhiệm này hẳn là không tệ, có lẽ có thể cho ta thi thố tài năng."

"Người nào đang nói chuyện?"

"Ngươi chính là chủ nhân mới của Hắc Ám Ngục Liêm sao? Tiểu nha đầu giỏi lắm, chúc mừng ngươi thành công để cho ta chào lại, từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân mới của Hắc Ám Ngục Liêm ta."

Lúc Hắc Ám Ngục Liêm nói chuyện thì Ngự Linh Thần Liêm rất là bất mãn, liền xông lên đem nó bức lui, tựa hồ là muốn lấy lại toàn bộ đồ vật của nó.

Nói đùa gì vậy, ta mới là vũ khí của chủ nhân, khi nào thì đến phiên ngươi một cái bại tướng có thể nói chuyện?

Hắc Ám Ngục Liêm biết Ngự Linh Thần Liêm đang nghĩ gì, phản bác lại: "Ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi hôm nay sở dĩ có thể thắng, không phải thực lực của ta không mạnh, mà là ta chưa hoàn toàn khôi phục, chờ sau khi ta khôi phục lại, sẽ cùng ngươi đánh với ngươi một hồi, đến lúc đó ngươi vẫn có thể thắng, ta sẽ nhận ngươi làm lão đại."

"Đánh thì đánh, ai sợ ai! Nhưng hiện tại không cho phép ngươi cướp chủ nhân của ta."

"Ngươi đã gọi nàng là chủ nhân, như vậy phải trái để chủ nhân quyết định, nàng muốn thu ta hay không, đó là chuyện của nàng, không quan hệ tới ngươi."

"Ngươi đáng ghét, phi thường đáng ghét, ta không thích ngươi."

"Kỳ thật ta cũng không thích ngươi, một núi không thể chứa hai hổ."

Vân Khởi Vũ nghe hai thanh trường liêm cãi qua cãi lại, không hiểu ra sao, cũng không nói gì.

Nguyên lai vũ khí cũng sẽ cãi nhau! Lại còn rất lợi hại.

Thiên hạ thật sự là có đủ những thứ lạ, nàng xem như được mở rộng tầm mắt. Bất quá vấn đề trước mắt này có hơi khó giải quyết, nàng là nên đem Hắc Ám Ngục Liêm ra ngoài hay là tiếp tục giữ lại đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top