Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98: Người này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự Linh Thần Liêm đi qua trước mặt Hắc Ám Ngục Liêm một bước đến bên người Vân Khởi Vũ, nhẹ nhàng gõ gõ cánh tay nàng, biểu đạt suy nghĩ trong lòng nó.

"Chủ nhân, không cần lưu lại gia hỏa đáng ghét này."

Hắc Ám Ngục Liêm cũng đi lại phát biểu ý kiến: "Nói tất cả để chủ nhân chính mình quyết định, sao ngươi còn nhiều lời như vậy?"

"Ta đây là đang cho chủ nhân ý kiến."

"Ngươi đây là quấy nhiễu chủ nhân quyết định."

"Quấy nhiễu thì thế nào? Nơi này là địa bàn của ta, ta không chào đón ngươi."

"Sai rồi, nơi này là địa bàn của chủ nhân, hết thảy đều do chủ nhân định đoạt."

Vân Khởi Vũ cảm thấy rất đau đầu, thật không biết nên xử lý như thế nào. Nơi này là bên trong Tử Ngọc Linh Hạp, theo lý mà nói là thuộc về Ngự Linh Thần Liêm, nhưng Hắc Ám Ngục Liêm là nàng mua về, cũng không thể nói bỏ liền bỏ. Nếu nó là đồng sắt vụn thì còn dễ, nhưng người ta hiện tại mà nói cũng có một sinh mạng, không thể nói bỏ liền bỏ.

Tiểu Tử có thể cảm giác được Vân Khởi Vũ đang khó xưt, lớn tiếng nói : "Hai người các ngươi ầm ĩ đủ chưa? Mẹ một câu cũng chưa nói, các ngươi đã nói một tràng, có muốn để cho mẹ nói hay không? Nơi này tất cả đều do mẹ làm chủ, các ngươi ai cũng không được phép có nửa điểm ý kiến."

Đừng nhìn Tiểu Tử không có hình dạng, lúc tức giận lên so với ai cũng đấng sợ hơn cả, Ngự Linh Thần Liêm cùng Hắc Ám Ngục Liêm đều không dám nhiều lời, im lặng chờ Vân Khởi Vũ quyết định, chính là đợi đã lâu cũng không thấy nàng phản ứng, còn có điểm không bình thường.

"Chủ tử người làm sao vậy?" Ngự Linh Thần Liêm hỏi.

"Sẽ không phải bị chúng ta dọa hỏng chứ?" Hắc Ám Ngục Liêm trả lời, nhưng lọt vào tai Ngự Linh Thần Liêm cùng Tiểu Tử lại giống như pháo nổ, hai người không hẹn mà cùng mắng to: "Ngươi mới bị dọa hỏng!"

Hai người, đánh không lại, Hắc Ám Ngục Liêm đành phải ngoan ngoãn câm miệng.

Tiểu Tử nhìn Vân Khởi Vũ, giật mình không thôi, thấp giọng nhắc nhở: "Tất cả mọi người không được lên tiếng. Mẹ tiến vào trạng thái ngộ đạo, nàng dường như lĩnh ngộ đến cái gì đó, chúng ta không cần quấy rầy nàng."

Lúc này có thể đi vào trạng thái ngộ đạo, thật là hiếm thấy.

Vân Khởi Vũ bởi vì Ngự Linh Thần Liêm cùng Hắc Ám Ngục Liêm khắc khẩu mà ngộ ra một điều, lập tức tiến vào trạng thái ngộ đạo, quên cả mình.

Có sinh mạng.

Vạn vật hữu linh, vạn vật sinh ra đều có linh, người có linh mới có mạng. Người có mạng mới có hồn. Người có hồn mới được sinh ra.

Thì ra là thế, nàng rốt cục hiểu được ý nghĩa của vạn vật hữu linh. Vạn vật hữu linh, không chỉ có có nghĩa là vạn vật đều có linh tính, mà còn chỉ vạn vật có sinh mạng. Trong trời đất vốn không phải do con người làm chủ. Khi trời đất sơ khai, vạn vật sinh linh ngang hàng, phàm là vật có sinh mạng cũng có thể trở thành chúa tể của thiên địa. Trải qua thời gian dài chiến đấu đào thải, con người rốt cuộc trở thành chúa tể của trời đất. Bất quá cái này cũng không nói lên sinh linh khác đã mất đi linh tính trời sinh của bọn chúng, mất đi sinh mệnh tôn nghiêm của bọn chúng. Tôn nghiêm là phải tôn trọng, nàng phải tôn trọng vạn vật, hết thảy sinh linh trên thế gian, đây mới là ý nghĩa chân chính của vạn vật hữu linh.

Lấy Ngự Linh Thần Liêm cùng Hắc Ám Ngục Liêm làm ví như. Chúng nó là vật thể có sinh mạng, có ý thức tự chủ của mình, chúng nó cũng có tôn nghiêm, hi vọng được tôn trọng.

"Ta hiểu được, ta rốt cuộc hiểu được, ha ha, ta hiểu được." Vân Khởi Vũ đột nhiên lớn tiếng cười điên cuồng, trở về trạng thái cũ liền vui vẻ nhảy múa. Linh khí nồng đậm chung quanh theo điệu nhảy của nàng mà lay động, ngưng tụ bên cạnh nàng, toàn bộ tuỳ nàng sử dụng.

Lúc linh khí nồng đậm bao quanh, Vân Khởi Vũ chỉ cảm thấy thân nhẹ như chim yến, ngay sau đó cả người liền bay lên. Nhẹ nhàng bay lên như vậy không giống với thi triển khinh công. Không cần hao phí quá nhiều khí lực, chỉ cần nhẹ nhàng thi triển thuyết vạn vật hữu linh, linh vật trong thiên địa liền trợ giúp nàng bay lên.

Ngự Linh Quyết tầng thứ nhất, nàng rốt cuộc luyện thành, chẳng những công lực đại tăng, mà còn có thể tự do bay lượn, cảm giác thật quá tốt.

"Mẹ đã ngộ ra ý nghĩa của vạn vật hữu linh, mẹ quá giỏi, mẹ là giỏi nhất." Tiểu Tử hết sức khen ngợi Vân Khởi Vũ.

Ngự Linh Thần Liêm bay đến trong tay Vân Khởi Vũ, khiến nàng có thể cảm thụ càng thêm chuẩn xác ý nghĩa thực sự của vạn vật hữu linh.

Ám Hắc ngục liêm cũng không yếu thế, mặc dù là kẻ đến sau, nhưng nó cũng cố gắng đi tranh thủ.

Vân Khởi Vũ tay phải cầm Ngự Linh Thần Liêm, tay trái cầm Hắc Ám Ngục Liêm, chậm rãi từ không trung bay xuống, sau khi đứng vững mới chú ý tới hai thanh trường liêm trong tay, nói với chúng: "Ta biết các ngươi đều muốn trở thành vũ khí quan trọng nhất của ta, nhưng vạn vật sinh ra ngang hàng, không có gì có thể sánh bằng. Chúng ta chỉ cần tôn trọng lẫn nhau, có thể hòa thuận chung sống. Bất quá mọi việc đều có thứ tự trước và sau, cũng không thể không nói quy củ có phải hay không? Hắc Ám Ngục Liêm, ngươi là kẻ đến sau, chẳng lẽ không tôn trọng Ngự Linh Thần Liêm là người ở nơi này sao? Phản khách vi chủ, đây cũng không phải là chuyện hay ho gì."

"Chủ nhân, ta hiểu rồi, tuy rằng ta cũng không quen làm người ở người dưới, nhưng ta sẽ cố gắng cùng Ngự Linh Thần Liêm hảo hảo ở chung." Hắc Ám Ngục Liêm đã rất rõ ràng ý tứ của Vân Khởi Vũ, dựa theo tình huống hiện tại, hắn căn bản không có khả năng ở trong Tử Ngọc Linh Hạp làm lão đại. Để thoát khỏi vận mệnh bị vứt bỏ, nó đành phải ủy khuất hạ mình, ngồi ở vị trí lão nhị thôi.

"Chủ nhân, ta cũng rõ rồi, sau này sẽ tận lực cùng người kia hòa thuận chung sống. Nhưng nếu nó có ý không an phận, ta cũng sẽ không để ý đá nó đi." Ngự Linh Thần Liêm hiểu được, vì thế cũng nhượng bộ. Nếu chủ nhân thu Hắc Ám Ngục Liêm, vậy nó cũng chỉ có thể cố gắng nhận tên kia, dù sao tất cả trong Tử Ngọc Linh Hạp vẫn là do chủ nhân định đoạt.

"Tốt lắm, các ngươi đã hiểu được như vậy, ta hi vọng các ngươi sau này có thể chung sống hoà bình, trở thành trợ thủ đắc lực bên người Vân Khởi Vũ ta. Các ngươi có thể làm được không?"

"Được ạ." Ngự Linh Thần Liêm cùng Hắc Ám Ngục Liêm trăm miệng một lời, tuy rằng trong lòng vẫn có chút mất hứng, nhưng chúng nó vẫn nghe lời chủ nhân hơn, chủ nhân nói cái gì thì chính là cái đó, ngoài nàng ra tất cả những thứ còn lại đều không quan trọng.

Vân Khởi Vũ sau khi giải quyết tốt tranh đấu giữa Ngự Linh Thần Liêm cùng Hắc Ám Ngục Liêm mới nhớ tới chính mình đang giúp Ân Như Mộng dẫn dắt những người trong khách điếm rời đi. Nếu nàng tiếp tục trốn tránh, mưu kế này rất có thể liền thất bại, cho nên nàng không thể nào trốn tránh nữa, nhất định phải ra ngoài lộ mặt.

Bên ngoài Tử Ngọc Linh Hạp bầu trời đã tối đen, giữa ngã tư đường không có một người nào, không có một ai đi đường, im lặng kỳ dị.

Người đâu? Đều chạy đi đâu hết cả rồi? Nàng trốn vào Tử Ngọc Linh Hạp vẫn chưa tới nửa ngày, bên ngoài hẳn là không bao lâu mới đúng, như thế nào một người cũng không có ở đây?

Ngay tại lúc Vân Khởi Vũ nghi hoặc không thôi, từ trong một con hẻm nhỏ đột nhiên truyền ra tiếng hô to: "Mau nhìn, Ân Như Mộng ở trong này."

Tiếng vừa phát ra, đường cái nguyên bản im lặng đột nhiên tràn ra rất nhiều người, từ bốn phương tám hướng lao tới.

Vân Khởi Vũ nắm lấy thời cơ, rất nhanh chạy băng băng về phía trước, đem những người này dẫn đi. Có thể vì đã lĩnh ngộ ra ý nghĩa của vạn vật hữu linh, Vân Khởi Vũ giờ phút này chạy băng băng không chút tốn sức, cho dù chạy cả ngày nàng cũng sẽ không mệt mỏi.

Ngự Linh Quyết, quả nhiên là công pháp lợi hại.

Một đám người đuổi theo Vân Khởi Vũ chạy ra khỏi Lạc Nhật trấn, đến mức chạy tới đâu nơi đó liền biến thành gà bay chó sủa, loạn thành nhất đoàn. Nhưng tất cả những thứ đó đều không thể ngăn cản bọn họ tranh đoạt Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, tiếp tục truy đuổi.

Một đám người kia, khi thì thiếu một cái, khi thì nhiều một cái, căn bản không có người chú ý tới. Ít hơn phân nửa là mệt đến ngã xuống hoặc là người khác đẩy ngã, giẫm đạp lên nhau hoặc là bị giết chết, nhiều người khác cũng giữa chừng xuất hiện, cùng nhau truy đuổi Vân Khởi Vũ.

Mạc Thu Thanh đã phát hiện ra không gian giới chỉ mình trộm đi không có Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, cho nên không thể không trở lại. Hắn nhất định phải ở trước lúc cao thủ Ân gia đến cướp lấy Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, bằng không sau này sẽ không có cơ hội, mà hắn cũng sẽ trở thành phản đồ của Ân gia, không được chào đón.

La Sinh Đường cùng La Sinh Hương cũng gia nhập vào đám người, vì gia tăng phần thắng, bọn hắn sẽ nhân cơ hội đem đối thủ tranh đoạt thu dọn, có cơ hội liền động thủ, giết chết một người lợi một người.

Vân Khởi Vũ cứ như vậy mang theo một đám người chạy nửa ngày, bây giờ đã chạy rất xa Lạc Nhật trấn, dựa theo thời gian tính toán, cao thủ Ân gia cũng đã đến, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành xong.

Nhiệm vụ giải quyết xong, Vân Khởi Vũ sẽ không chạy xa hơn nữa, đứng nguyên tại chỗ bất động, xoay người quay mặt về phía những người đuổi theo nàng, giả bộ làm ra vẻ mặt rát vô tội, hỏi: "Các ngươi đuổi theo ta làm gì? Ta có làm chuyện gì có lỗi với các ngươi sao?"

Giờ phút này trời đã tờ mờ sáng, mọi người thấy mặt mũi Vân Khởi Vũ, lập tức nhận ra nàng không phải Ân Như Mộng, kinh hoảng kêu to: "Không tốt, nàng không phải Ân Như Mộng, chúng ta rút lui."

"Nhanh chóng quay lại đuổi theo, Ân Như Mộng hiện tại vẫn chưa đi xa, cố gắng còn có thể đuổi kịp, mau."

"Mau trở lại đuổi theo."

Một đám người vì có thể lấy được Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, đã không còn lý trí. Sau khi biết được đuổi theo lầm người lập tức quay trở lại đường cũ tìm Ân Như Mộng, nhưng không biết Ân Như Mộng bây giờ đã được cao thủ Ân gia bảo vệ đưa về.

Chứng kiến những người này đánh mất lí trí như thế, Vân Khởi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu cảm khái, những người này tu vi cũng không thấp nhưng vẫn là dung tục không chịu nổi, thật không biết bọn hắn tu luyện là để làm gì, quả thực cùng người thường không có gì khác nhau.

Bất quá cũng không phải tất cả mọi người đều quay trở lại đuổi theo Ân Như Mộng, có người vẫn lưu lại, hơn nữa đều oán hận trừng mắt Vân Khởi Vũ, mỗi người đều một bộ phải làm thịt nàng.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Mạc Thu Thanh phi thường rõ ràng. Hiện tại đuổi theo Ân Như Mộng đã không còn khả năng giành được Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, có cao thủ Ân gia ở đây, một khi đi nhất định phải chết, nhất là người đã phản bội sư môn như hắn, một khi xuất hiện trước mặt Ân gia, nhất định chết không toàn thây.

Hắn lưu lạc đến nước này, tất cả đều do Vân Khởi Vũ làm hại, cho dù hắn không chết được tử tế, hắn cũng không để Vân Khởi Vũ sống tốt.

Ở lại còn có La Sinh Đường cùng La Sinh Hương, đôi huynh muội oán hận Vân Khởi Vũ không ít hơn Mạc Thu Thanh, đều hận không thể đem Vân Khởi Vũ rút gân lột da, băm thành thịt vụn.

"Vũ Tư Phong, ngươi là cố ý giả dạng thành Ân Như Mộng, đem chúng ta dẫn đi, sau đó để Ân Như Mộng thành công chạy trốn có phải không? Ngươi làm hại La gia chúng ta mất đi Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, tổn thất này hay dùng mạng của ngươi để trả lại." La Sinh Đường đối Vân Khởi Vũ là thù mới hận cũ, đem hết trách nhiệm việc mất đi Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm đổ lên trên người nàng.

Vân Khởi Vũ nghe xong lời này, cảm thấy phi thường buồn cười, trào phúng phản bác: "La Sinh Đường, lời này của ngươi nói ra cũng không biết xấu hổ. Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm là Ân gia bỏ tiền ra mua, La gia các ngươi không có được, đó là bởi vì La gia các ngươi không đủ tiền, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"

"Liên quan đến ngươi, ngươi hại chúng ta mất đi cơ hội tốt nhất cướp đoạt Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, đây là lỗi của ngươi."

"Nguyên lai La gia các ngươi làm cường đạo còn làm được đúng lý hợp tình như vậy, ta hôm nay xem như mở mang kiến thức. Một khi đã như vậy, nói nhiều cũng vô ích, muốn đánh liền đánh. Lúc này đây ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, giết chết các ngươi, vĩnh trừ hậu hoạn." Vân Khởi Vũ vốn định dùng Ngự Linh Thần Liêm, nhưng ngẫm lại nhưng vẫn lấy ra Hắc Ám Ngục Liêm.

Nàng còn chưa biết Hắc Ám Ngục Liêm uy lực như thế nào, mượn những người này để đao đi.

Lúc Vân Khởi Vũ xuất ra Hắc Ám Ngục Liêm, La Sinh Hương lập tức nhận ra trường liêm kia chính là Vân Khởi Vũ trong buổi đấu giá mua được, kinh ngạc nói: "Trời ạ! Đây không ngờ là một thần khí tuyệt thế. Một thần khí tuyệt thế chỉ có một ngàn hoàn kim."

Bọn hắn rõ ràng có cơ hội tìm được một thần khí tuyệt thế, thế nhưng lại bỏ lỡ cơ hội này, không công tiện nghi cho Vân Khởi Vũ, thật sự là đáng giận!

"Muội muội, ngươi nói cái gì? Trường liêm hắn dùng một ngàn hoàn kim mua là tuyệt thế thần khí?" La Sinh Đường cũng bị tin tức này làm cho chấn động, hối hận lúc ấy vì cái gì không tranh lấy trường liêm kia.

Thần khí tuyệt thế a! Đây chính là thứ mà mỗi người ở Lạc Vân đại lục đều tha thiết ước mơ, kẻ có được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chính là hắn cứ như vậy mà không công bỏ lỡ, có thể không hối hận sao?

Đầu sỏ khiến cho hắn bỏ qua thần khí tuyệt thế vẫn là Vũ Tư Phong. Vũ Tư Phong này quả thực chính là khắc tinh trời sinh của hắn, không trừ diệt không được.

"Đúng vậy, kia đích thật là một thần khí tuyệt thế, một thứ cái gì cũng xấu lại là thần khí tuyệt thế. Lúc trước, thần khí đó là vật vô chủ, người có duyên liền được. Hiện giờ rơi vào trong tay Vũ Tư Phong, chỉ sợ đã trở thành vật của hắn."

"Quản cái gì hữu duyên vô duyên, chỉ cần đem thứ này đoạt lấy, đó chính là của chúng ta."

"Ca ca, đừng hành động theo cảm tính, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, nhanh chóng rút lui."

"Không được, người này tuyệt đối không thể lưu."

"Nếu quả thật phải đánh nhau, người chết sẽ là chúng ta, mà không phải nàng. Chờ sau khi trở về, tiếp tục mời cao thủ trong gia tộc đến đối phó nàng, hiện tại đi nhanh lên, đi." La Sinh Hương biết tình thế trước mắt đối với bọn họ bất lợi đến cỡ nào, cho nên cho dù là kéo cũng phải đem La Sinh Đường kéo đi.

Vũ Tư Phong này không chỉ có một thanh thần khí tuyệt thế, mà là hai thanh, thực lực lại cường đại. Nếu thật phải đánh, huynh muội bọn họ không có một chút phần thắng, dưới tình huống như vậy, chỉ có rời đi là kế sách tốt nhất.

La Sinh Đường bị La Sinh Hương kéo đi, hiện trường chỉ còn lại một mình Mạc Thu Thanh.

Mạc Thu Thanh cũng không nghe được La Sinh Hương cùng La Sinh Đường vừa rồi nói chuyện, chỉ là mơ hồ biết hai người bọn họ e ngại thực lực của Vân Khởi Vũ, cho nên mới bỏ chạy.

Nhưng cái này cũng không thay đổi được quyết tâm hắn muốn tru diệt Vân Khởi Vũ.

"Ngươi không đi sao?" Vân Khởi Vũ không làm khó hai huynh muội La Sinh Đường, thả bọn họ rời đi, thấy Mạc Thu Thanh không đi, vì thế đem lực chú ý chuyển dời đến trên người hắn.

Không phải nàng cố ý thả huynh muội La Sinh Đường đi, mà là nàng không biết mình có năng lực ứng phó với nhiều địch nhân như vậy hay không? Nàng có thể cảm nhận được đến, người Thiên Cơ Lâu rất nhanh sẽ tìm tới nơi này, đến lúc đó khó tránh khỏi một hồi quyết chiến, cho nên nàng nhất định phải bảo tồn thực lực.

"Giết ngươi liền đi." Mạc Thu Thanh lạnh lùng nói, lời vừa rơi xuống liền động thủ, tính toán lấy thủ đoạn nhanh mạnh giết chết Vân Khởi Vũ.

Thế nhưng hắn vẫn đánh giá thấp thực lực Vân Khởi Vũ.

Lúc Mạc Thu Thanh công kích tới, Vân Khởi Vũ đã huy động Hắc Ám Ngục Liêm trong tay, một lực lượng cường đại đen sẫm liền bắn ra, trực tiếp đem Mạc Thu Thanh đánh bay.

"A ~" Mạc Thu Thanh bị lực hắc ám đánh bại, đập vào cây đại thụ ở một bên rồi mới rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, không thể tin nhìn Vân Khởi Vũ.

Điều này sao có thể? Lúc trước thực lực của nàng cũng không mạnh như vậy? Vẫn chưa tới một ngày, tu vi của nàng liền tăng tiến nhiều như vậy? Nàng rốt cuộc là ai?

Khó trách La Sinh Hương phải cứng rắn lôi La Sinh Đường đi, nguyên lai bọn hắn biết thực lực của Vân Khởi Vũ, buồn cười chính là hắn vẫn vọng tưởng có thể tru diệt được Vân Khởi Vũ, quả thực đúng là không lượng sức mình.

Núi xanh không lo không có củi đốt, hôm nay giết không được Vân Khởi Vũ, vậy cố gắng bảo trụ một mạng, lưu đã đến ngày có thể tiếp tục tru diệt nàng.

Vân Khởi Vũ căn bản không biết thực lực củ mình mạnh bao nhiêu, thẳng đến khi Mạc Thu Thanh bị đánh bay nàng mới biết, kinh ngạc nhìn Hắc Ám Ngục Liêm trong tay.

Nguyên lai thứ này cường đại như vậy? Thật đúng là nhặt được bảo vật. Đương nhiên, có thể làm cho Hắc Ám Ngục Liêm phát huy ra uy lực như thế cũng phải nhìn thực lực người sử dụng như thế nào? Nếu người sử dụng thực lực không đủ, Hắc Ám Ngục Liêm cũng sẽ không phát huy uy lực như vậy.

Có Hắc Ám Ngục Liêm còn có Ngự Linh Thần Liêm, hơn nữa còn Tử Ngọc Linh Hạp, cho dù là chạm mặt người Thiên Cơ Lâu, nàng cũng không cần tái sợ hãi.

"Vũ Tư Phong, chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại." Mạc Thu Thanh cuối cùng vẫn lựa chọn chạy trốn.

Vân Khởi Vũ không muốn thả hắn đi, nhưng ngay lúc nàng muốn đuổi theo Mạc Thu Thanh, người Thiên Cơ Lâu lại đuổi tới, bao vây nàng.

Thánh Sứ Thiên Cơ Lâu âm u đi về phía nàng, sắc mặt cực kỳ khó coi, dữ tợn nói : "Chạy đi! Ngươi không phải rất biết chạy sao? Như thế nào không chạy?"

"Ngươi cho rằng ta bây giờ còn phải chạy sao?" Vân Khởi Vũ đem Hắc Ám Ngục Liêm hướng về phía trước người, cắm xuống đất, khí thế dâng trào đứng trước mặt Thánh Sứ.

Thánh Sứ có thể cảm giác rõ ràng Hắc Ám Ngục Liêm tản mát ra uy lực, trong lòng âm thầm cảm thấy thật không tốt. Đáng giận, xú nha đầu này vận khí sao lại tốt như vậy, thậm chí có một thần khí tuyệt thế. Xem ra muốn giết nàng không dễ dàng, nhất định phải tiêu phí rất lớn lực lượng mới được.

"Ngươi cho rằng chỉ một thanh trường liêm mục nát có thể giúp ngươi thoát khỏi vận mệnh sao? Đừng si tâm vọng tưởng, ngươi vĩnh viễn đều là vật nuôi trong lồng của Thiên Cơ Lâu, còn chúng ta là chủ nhân của ngươi. Có một chuyện ngươi có lẽ còn không biết, mỗi người trong Vây Vực đều có một khối hồn bài ở Thiên Cơ Lâu, chỉ cần chúng ta đem hồn bài của ngươi bóp nát, ngươi ngay lập tức sẽ hôi phi yên diệt, ngay cả Nam Tầm Phong cũng không ngoại lệ."

"Thánh sứ đại nhân, ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể doạ nạt ta sao? Lúc ngươi nói đến hồn bài, ta khẳng định ngươi căn bản không đi tìm qua hồn bài của ta. Về phần hồn bài của Nam Tầm Phong, ta càng không lo lắng. Hiện tại chàng đã đến U Minh Tử Giới, đừng nói là bị Thiên Cơ Lâu các ngươi khống chế, ngay cả thiên địa hắn cũng đã thoát khỏi, các ngươi căn bản là không thể khống chế hắn."

Vân Khởi Vũ thật sự đã chết rồi, nếu quả thật có hồn bài, như vậy hồn bài của Vân Khởi Vũ đã sớm mất, cho nên hồn bài đối với nàng mà nói không có bất cứ uy hiếp gì. Còn hồn bài của Nam Tầm Phong, nàng nói cũng không phải không có lý. Tóm lại nàng không thể thỏa hiệp với Thiên Cơ Lâu, càng không thể chịu uy hiếp của bọn hắn.

Thánh Sứ chính xác không xem qua hồn bài của Vân Khởi Vũ, cũng không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cho rằng hồn bài tuyệt sẽ không có lỗi, cho nên tiếp tục phát ngôn bừa bãi: "Ngươi nghĩ rằng ta đang hù dọa ngươi sao? Người trong Vây Vực từ lúc vừa ra đời đã bị chúng ta dùng hồn bài khống chế, bằng không ngươi cho là vì sao Vây Vực sẽ kín không kẽ hở?"

"Có phải hù doạ ta hay không chính ngươi rõ ràng nhất? Nếu đơn giản bóp nát hồn bài liền có thể giết ta, vậy ngươi vì sao còn phí khí lực lớn như vậy truy sát ta, trực tiếp trở về bóp nát hồn bài không phải được rồi sao? Thiên Cơ Lâu các ngươi muốn giết ta, vậy phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không đã?" Hắc Ám Ngục Liêm trong tay Vân Khởi Vũ khẽ động, lực hắc ám từ khắp mặt đất thổi quét ra, chỉ đơn giản là một cơn gió đã đem Thánh Sứ đẩy lui hai bước, nếu quả thật đánh nhau, thắng thua chưa định.

Vân Khởi Vũ lộ ra thực lực càng mạnh, Thánh Sứ lại càng thấy bất an. Cho dù phải trả bất kì giá nào, hắn cũng muốn sớm đem Vân Khởi Vũ giết chết, trừ bỏ hậu hoạn này.

"Vân Khởi Vũ, hôm nay ngươi không muốn chết cũng phải chết. Giết nàng."

Thánh Sứ sau khi ra lệnh, người vây quanh Vân Khởi Vũ liền đồng loạt xông lên, giống như công cụ không có sinh mệnh, chỉ nghe theo chủ nhân sai khiến, điên cuồng công kích Vân Khởi Vũ.

Vân Khởi Vũ quơ Hắc Ám Ngục Liêm trong tay, từng đạo hắc ám lực từ dưới đất cuồn cuộn bay ra, đem người công kích nàng đánh bay, đánh tan, đánh nát.

Thế nhưng những người này giống như là con gián đánh không chết, chẳng sợ cả người bị đánh nát cũng vẫn tiếp tục đứng dậy, sau khi đứng dậy tiếp tục công kích, hơn nữa công kích không giảm.

"Chết tiệt, đây rốt cuộc là cái gì? Sao có thể đánh không chết."

"Mẹ, bọn chúng chắc hẳn chính là cái được gọi là thi nhân Khôi Lỗi, đánh không chết. Chỉ cần các bộ phận thân thể vẫn còn, bọn chúng có thể không ngừng tập hợp lại." Tiểu Tử nói.

"Vậy có biện pháp nào có thể hạ bọn chúng?"

"Trừ phi dùng lửa thiêu, hơn nữa cũng không phải lửa bình thường, nhất định phải là tiên hỏa trở lên mới được. Muốn có được tiên hỏa, người nhất định phải vào được tiên cảnh, nếu không căn bản là không thể nắm tiên hỏa trong tay. Cho dù ngươi gia nhập tiên cảnh, nhưng nếu như không có cơ duyên gặp được tiên hỏa, vậy cũng không thể có được tiên hỏa, cho nên.. người bây giờ là giết không được thi nhân Khôi Lỗi này."

"Không thể tưởng được Thiên Cơ Lâu còn có chiêu này, xem ra chỉ có thể trốn vào Tử Ngọc Linh Hạp."

Vân Khởi Vũ sau khi rõ ràng thế cục trước mắt, không hề phí sức lực cứng rắn chiến đấu, tính toán trốn vào Tử Ngọc Linh Hạp, nhưng ngay tại lúc nàng chuẩn bị phát động ý niệm, không trung đột nhiên rơi xuống rất nhiều quả cầu lửa, mỗi một cái quả cầu lửa đều không sai lệch rơi xuống xác chết Khôi Lỗi trên người, đem bọn họ thiêu thành tro tàn.

Sao lại thế này? Là có người đang cứu nàng hay là ông trời đang giúp nàng?

Chứng kiến xác chết Khôi Lỗi bị thiêu thành tro tàn, Thánh Sứ tức giận đến sắp nổ tung, rống to vào không trung: "Là ai phá hư chuyện tốt của ta?"

Lúc này, trên bầu trời xuất hiện ba đạo nhân ảnh, chậm rãi rơi xuống đất. Ba người sau khi rơi xuống đất, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn Thánh Sứ một chút, mà là nhìn chằm chằm vào Vân Khởi Vũ.

Trong ba người, có một người nam nhân trung niên, trên tay mang một chiếc nhẫn kỳ lạ, mà hắn lúc này đang lấy nhẫn đối với Vân Khởi Vũ, tựa hồ là ở nghiệm chứng một sự tình.

Ba người này chính là người thần bí xuất hiện tại buổi đấu giá, trên tay nam nhân trung niên mang chính là nhẫn Huyết Thạch, một loại công cụ có thể thông qua huyết mạch cảm ứng tìm kiếm chí thân đặc thù đạo cụ.

Lúc nhẫn Huyết Thạch hướng về phía Vân Khởi Vũ, tản mát ra ánh sáng mãnh liệt, cùng lúc đó máu trong thân thể Vân Khởi Vũ cũng theo ánh sáng của Huyết Thạch Giới mà sôi trào lên.

Tình huống khác thường như thế khiến Vân Khởi Vũ cảm thấy bất an, đề cao cảnh giác, hỏi: "Các vị, các ngươi đây là ý gì?"

"Cô nương chớ sợ, chúng ta cũng không ác ý, chỉ là muốn xác nhận một chút ngươi có phải là ... người chúng ta muốn tìm hay không?" Nam nhân trung niên hòa ái nói.

"Vậy các ngươi hiện tại xác định được chưa?"

"Đã xác định được rồi, ngươi chính là người chúng ta muốn tìm."

"A ~ ta là người các ngươi muốn tìm? Các ngươi tìm ta làm gì?" Vân Khởi Vũ không hiểu ra sao, nhưng nàng có thể cảm giác được, những người này không có một chút ác ý với nàng.

"Việc này chúng ta nói sau. Người này muốn giết ngươi, ta đây trước hết thay ngươi xử lí hắn. Lộ nhi, động thủ đi." Nam nhân trung niên ra lệnh một tiếng, ở bên cạnh hắn một người nam tử tuổi còn trẻ liền động thủ với Thánh Sứ, chỉ trong nháy mắt, Thánh Sứ đã bị hắn chém đứt đầu, chết.

Thánh Sứ khi chết còn không kịp phản ứng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra đã tử, lúc chết ngay cả ánh mắt cũng chưa khép lại.

Vân Khởi Vũ thấy những người này thực lực mạnh như thế, trong lòng không khỏi có điểm sợ hãi. Tuy rằng bọn hắn không lộ ra một chút ác ý, nhưng vẫn là cẩn thận thì hơn.

"Các ngươi vì sao giúp ta?"

Nói vừa xong, dưới sự dẫn dắt của nam nhân trung niên, ba người nhất tề quỳ xuống trước mặt Vân Khởi Vũ, cung kính hành lễ: "Thuộc hạ gặp qua đại tiểu thư."

"Các ngươi đây là? Sao lại gọi ta là đại tiểu thư, ta lại không biết các ngươi?" Vân Khởi Vũ như càng như lọt vào sương mù, cảm giác hiện tại chuyện phát sinh quả thực là không liên quan đến nhau, không phù hợp chút nào.

"Mẹ đẻ tiểu thư chính là Tịch La Thanh?"

"Các ngươi làm sao biết?" Người này, lại liên quan đến mẫu thân sinh ra nàng, chẳng lẽ là thân nhân của nàng tìm tới?

Không có nhiều người biết mẹ đẻ của nàng là Tịch La Thanh, ngay cả người Thiên Cơ Lâu cũng không biết, bọn họ rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top